Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 8 - Chương 10



Tại cửa hiệu Dior, Đường Tiểu Mễ mặc bộ lễ phục màu vàng nhạt lộ đôi vai, xoay vòng quanh, uốn éo nhìn mình trong kiếng, ánh đèn flash màu vàng xuyên qua thủy tinh, khúc xạ lên gò má không trang điểm của nàng, tạo thành màu hồng nhạt, ánh mắt e lệ, nổi bậc lên làn da trắng hồng, vô cùng mịn màn.

Phó Thụy Dương nghiêng người dựa vào ghế sa lon, từ góc độ này đúng lúc có thể nhìn thấy Đường Tiểu Mễ trong kính mặc bộ lễ phục lộ đôi vai ra bên ngoài rất xinh đẹp, Đường Tiểu Mễ cúi đầu kéo kéo váy, nhăn mũi nhìn Phó Thụy Dương nói: “Dường như quá dài, khó coi”.

Vừa lắc đầu, vừa mím môi nén cười, Phó Thụy Dương định đứng lên đi tới sau lưng Đường Tiểu Mễ, vẻ mặt cố ý làm bộ không đồng ý, kéo cổ áo của nàng thật thấp. Đường Tiểu Mễ gỡ tay của hắn ra, hận hận lầm bầm một câu: “Sắc lang!”

Nghiêng đầu đi vào phòng thay quần áo, phía sau Phó Thụy Dương cười càng thêm không chút kiêng kỵ. Thật ra bộ y phục này Đường Tiểu Mễ mặc rất đẹp, màu vàng nhạt rất thích hợp với nàng, làn da trơn bóng, tươi sáng rạng rỡ, vòng eo thiết kế ôm vòng quanh đường cong của nàng rất đẹp, có lẽ duy nhất khiến Phó Thụy Dương bất mãn chính là cổ áo hơi thấp. Phúc lợi đó là thuộc về hắn, sao có thể để cho người khác no mắt? Có lúc đàn ông tham muốn giữ lấy vô cùng đáng sợ, sau đó chẳng qua bởi vì hắn vô cùng yêu cô gái này.

Cuối cùng Đường Tiểu Mễ vẫn không mặc bộ lễ phục thấp ngực đó mà là một cái áo sơ mi dài màu vàng chanh, phối hợp với váy bút chì màu đen, ông chủ cửa hiệu Dior gật đầu liên tục, nói với Phó Thụy Dương: “Phu nhân của ngài mặc y phục Dior trên người mới thật là Dior”.

Phó Thụy Dương bị câu “Phu nhân của ngài” như mở cờ trong bụng, liếc chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch trên tay Đường Tiểu Mễ một cái, hài lòng khóe miệng cong lên, đúng vậy, nàng chính là vợ của hắn.

Nơi đi ăn tôm tỳ bà là một club tư nhân ở đảo Bali, phong cách rất cao, không nhận khách vãng lai, chỉ nhận khách đã đặt chỗ trước, dĩ nhiên giá tiền cũng rất thái quá. Lần đầu tiên Đường Tiểu Mễ tới một nơi kỳ lạ này, quan sát bốn phía một chút, không nhịn được cười khanh khách: “Thì ra nơi này chính là chỗ ăn tôm tỳ bà à?”

“Như thế nào? Không tệ chứ?” Phó Thụy Dương vừa giúp nàng châm trà, vừa thuần thục gọi thức ăn, nơi này lúc trước hắn đi công tác đã từng tới, ấn tượng rất tốt, cho nên đặc biệt dẫn Đường Tiểu Mễ tới nếm thử một chút, phòng ốc độc lập, cũng không sợ người khác thèm thuồng bảo bối của hắn. Đường Tiểu Mễ mím môi cười: “Trước kia anh thường đến đây phải không?”

“Hả?” Phó Thụy Dương hỏi lại.

“Cũng không có việc gì, mở một gian phòng, hai người ăn cơm, mở chai PETRUS, nam nữ phối hợp, bàn luận cuộc sống, ngọn nến lãng mạn, sau đó chỉ còn lại bước cuối cùng…”. Đường tiêu Mễ vốn muốn nói giỡn nhưng nói xong, trong lòng mơ hồ khổ sở, quá khứ của hắn nàng không cần nghĩ cũng biết rất nhiều thối nát, phóng đãng, hiện tại, hắn và nàng làm chỉ mỗi một chuyện, cô gái khác đã từng được đối đãi ngang hàng, trong lòng Đường Tiểu Mễ tựa như ăn phải giấm chua, nàng nghe chua xót.

Phó Thụy Dương cứng ngắc, khóe miệng giật nhẹ, những chuyện trước kia của hắn, hắn đương nhiên không thể chủ động nói, càng không nói hết tất cả, ngoại trừ Alice-Du, hắn chưa động lòng với bất kỳ cô gái nào, cho dù Alice đã là quá khứ của hắn nhưng loại chuyện như vậy, phụ nữ trên thế giới đều giống nhau, anh phản ứng cũng không được, anh không phản ứng càng không thể được.

“Anh không phải là khách quen của nơi này sao? Tới nơi này có giảm giá hay không?” Đường Tiểu Mễ thấy Phó Thụy Dương kinh ngạc nhìn mình, trầm mặc không đáp, càng thêm chắc chắn người đàn ông này đã từng mang phụ nữ tới đây chơi đùa, trong lời nói cũng biến thành gây sự.

Phó Thụy Dương chưa kịp trả lời, quản lý một bên ân cần đi tới dùng tiếng Anh lưu loát hỏi: “Phó tiên sinh, chai PETRUS nhiều năm bây giờ rất ngon. . . . . .”

Không đợi quản lý nói xong, Phó Thụy Dương mặt đen lại, gần như là cắn răng nghiến lợi nhìn hắn: “Không cần!”

Đường Tiểu Mễ nhìn người quản lý đó tự tìm chuyện mất mặt rời đi, cười nham nhở đứng lên: “Người ta phối hợp với anh như vậy, anh còn không lĩnh tình”.

Phó Thụy Dương đi đến gần, khóe miệng nở nụ cười tà: “Nếu Tiểu Mễ chúng ta phối hợp, anh…anh nhất định lĩnh tình”.

Mi mắt bị giật mấy cái, Đường Tiểu Mễ trừng mắt nhìn Phó Thụy Dương, không lên tiếng nữa, những ngày này, Phó Thụy Dương ôm nàng ngủ, dĩ nhiên, không phải là ngủ tinh khiết mà phải làm những chuyện khác, hôm nay ra ngoài, nàng còn phải thoa kem che khuyết điểm trên cổ thật dầy, lúc này mới che kín những vết hôn và đôi mắt quầng thâm.

Nghĩ như vậy, Đường Tiểu Mễ đã cảm thấy tẻ nhạt vô vị, mặc dù trước mặt để một đống thức ăn ngon, cũng không còn hăng hái: “Không muốn ăn”.

Nụ cười trên mặt Phó Thụy Dương càng sâu: “Vậy thì trở về đi thôi, anh cũng vậy không muốn ăn cái này”.

Đường Tiểu Mễ nhìn ánh mắt mập mờ của Phó Thụy Dương, trong lòng cảnh giác, đáng tiếc đã trễ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.