Hai anh em Đường Quốc Khánh và Đường Kiến Quân nhìn Đường Kiếm đã có thể nằm nghiêng nói chuyện, trong lòng có loại ảo giác, hoặc là bác sĩ chẩn đoán sai, hoặc là bệnh viện có sự nhầm lẫn, cha của bọn hắn nhìn tinh thần rất tốt, đôi mắt lấp lánh có thần, vẻ mặt hồng nhuận.
Đường Kiếm có lẽ cũng biết thời gian không nhiều, từ lúc tỉnh lại, vẫn không ngừng nói chuyện, dường như muốn đem chuyện cuộc đời này nói cho xong, chuyện dặn dò cũng đã dặn dò xong, mọi người khuyên giải ông cụ không được, nên để tùy ý chuyện mặc cho ông cụ nói.
Dương Ái Hoa sau ngày đính hôn của Đường Tiểu Mễ đã đi Canada, vào lúc này biết được tin Đường Kiếm bệnh tình nguy kịch liền suốt đêm quay về, nhìn thấy ông cụ hốc mắt lõm sâu, ánh mắt nhu hòa nhìn bà, Dương Ái Hoa nước mắt tràn mi, cầm Đường Kiếm tay, nức nở kêu: “Ba”.
Bà và Đường Quốc Khánh lấy nhau, cũng đã ly hôn nhưng từ lúc còn nhỏ bà đã biết Đường Kiếm, Đường Kiếm cũng rất ưa thích bà, nếu không cũng sẽ không cưới bà cho con trai lớn nhất của mình. Tiếng gọi “Ba” vẫn không thay đổi. Đường Kiếm mỉm cười vỗ nhè nhẹ trên tay Dương Ái Hoa, Dương Ái Hoa nhìn khắp trong phòng bệnh, không nhìn thấy Đường Tiểu Mễ, tức giận đùng đùng, nhìn Đường Quốc Khánh: “Tiểu Mễ đâu? Đứa nhỏ này còn có lương tâm hay không? Làm sao anh lại để cho nó như thế?”
Không đợi Đường Quốc Khánh đáp lời, Trương Anh Thụy một bên nói rất khó nghe: “Đúng vậy, ba bình thường thương yêu Tiểu Mễ như vậy, ngược lại vào lúc này không thấy bóng dáng đâu”.
“Cô không thể im lặng được sao?” Đường Quốc Khánh trừng mắt liếc Trương Anh Thụy, Trương Anh Thụy quay mặt đi, không lên tiếng nữa.
“Ái Hoa, ta bảo Thụy Dương mang Tiểu Mễ ra ngoài dạo dạo rồi, con bé không biết đâu”. Giọng nói Đường Kiếm có chút sâu kín, nhớ tới nha đầu kia, sắc mặt càng thêm nhu hòa. Dương Ái Hoa vừa nghe Đường Kiếm nói Tiểu Mễ không biết, liền hiểu tâm tư của ông cụ, lòng tràn đầy chua xót, nước mắt lập tức trào ra, kinh hoảng nắm tay Đường Kiếm, như một đứa bé cất tiếng khóc nức nở: “Ba, ba, dù thế nào cũng không thể như vậy, tại sao người có thể đối xử với bản thân mình như thế, Tiểu Mễ biết phải làm sao? Ba, ba. . . . . . con xin lỗi, con xin lỗi. . . . . .”
Nói xong lời cuối cùng, trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nức nở của Dương Ái Hoa, và tiếng xin lỗi đứt quãng, Dương Ái Hoa làm sao không tự trách đây? bà và Đường Quốc Khánh cũng xem như là thanh mai trúc mã, nhưng hôm nay đi tới bước này, phần lớn cũng là lỗi của bà. Lúc còn trẻ kiêu ngạo, bà bị gia đình quyết định chuyện hôn nhân, đối phương là Đường Quốc Khánh, là người mà bà vẫn xem như anh trai.
Đường Quốc Khánh tính tình ít nói, nghiêm túc, không phải là đối tượng lý tưởng trong lòng Dương Ái Hoa, lại thêm tính chất công việc hai người, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, dần dần Dương Ái Hoa bắt đầu kiếm chuyện cải nhau, bà không chịu nổi cuộc sống như thế, nhưng Đường Quốc Khánh tính tình quật cường, bà có cải thế nào, ông cũng không nói, chẳng qua ở một bên buồn buồn, như vậy cũng tốt, bà dùng sức đánh vào một khối bông, chẳng qua nhận được kết quả cảm giác mềm nhũn, điều này làm cho Dương Ái Hoa gần như suy sụp.
Cho đến lúc Đường Tiểu Mễ dần dần lớn lên, cũng không hóa giải được loại trạng thái này giữa bọn họ. Dương Ái Hoa đòi ly hôn, Đường Quốc Khánh không một chút do dự, lập tức đồng ý, yêu cầu duy nhất chính là chờ Đường Tiểu Mễ lớn thêm một chút, hai người sẽ tách ra.
Bọn họ bắt đầu kéo dài cuộc sống đồng sàn dị mộng, ông làm ở Bộ Ngoại Giao bận bịu tối mặt mũi, bà làm nhân viên phiên dịch cũng thuận buồm xuôi gió, lúc Đường Tiểu Mễ 5 tuổi liền ném cho hai ông bà già Đường Kiếm và Trương Vân.
Dương Ái Hoa có chút buồn phiền, ông đã đối với tôi chẳng quan tâm, con gái của ông, tôi cũng không cần lo, lúc còn trẻ làm sao suy nghĩ thấu đáo, Đường Quốc Khánh cũng chưa chín chắn đâu thể nào nhận thấy được bà đang dần dần rời xa ngôi nhà này.
Bên cạnh lão có nhiều nữ cường nhân, quyến rũ xinh đẹp, cũng chính là Trương Anh Thụy. Bên cạnh bà có nhiều người đàn ông tài tuấn, lãng mạn dịu dàng, cũng chính là Chu Vinh lâm. Tiết mục giả vờ ân ái cuối cùng không diễn nổi nữa, Đường Tiểu Mễ trong lúc vô tình nhìn thấy bọn họ thỏa thuận li hôn, bọn họ rời xa Tây đơn, rời xa tòa biệt thự mà bọn họ nhiều năm rối rắm, nhiều năm yêu hận, cái nhà kia, chỉ còn lại một mình Đường Tiểu Mễ.
Dương Ái Hoa vùi mặt trong lòng bàn tay Đường Kiếm, lẩm bẩm nói: “Ba, Ba, thật xin lỗi”.
Nếu không phải là bà lúc trẻ quá cao ngạo, cái nhà này vốn là có thể rất hòa thuận, Tiểu Mễ cũng sẽ không một mình chạy đến sống ở thành phố H sáu năm, con gái của bà và người đàn ông kia rất giống nhau, cái gì cũng giấu trong lòng, chỉ rất là nhiều năm sau bà mới hiểu được, Đường Quốc Khánh không phải là không yêu bà, chẳng qua khi đó, ánh mắt của bà vì sao không nhìn thấy tấm lòng của ông ấy?
Khi đã hoàn toàn hiểu ra thì con gái đã xa lánh, chồng đã cách xa, cái nhà kia đã sớm sụp đổ. Ông cụ trước mặt này, chưa từng trách cứ bổn phận của bà? Ông cụ đã thay bà nuôi lớn con gái thành người, thay con trai ông nói lời xin lỗi với bà: Ái Hoa a, Quốc Khánh nhà chúng ta đã phụ bạc con. Làm sao bảo bà dứt khoát? Làm sao không để cho bà hận, hận mình đã từng ngu ngốc.