Tu La Thần Công

Chương 58: Giết Vương Trung Thuyên tìm ra bí đạo



Đào Vĩnh Trạch gầm lên một tiếng nhảy vọt qua đầu mọi người bay tới quát hỏi :

– Ngươi là ai?

Hắn phóng ra một chưởng vận đến chín thành Tu La thần công đánh vào đầu Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc sử công phu “Đàn Chỉ thần công” búng ngón tay đánh bốp một tiếng trúng hổ khẩu Đào Vĩnh Trạch. Lập tức chưởng lực của lão giảm đi mấy phần.

Nhưng chàng chỉ dùng chỉ địch chưởng không khỏi kém uy mãnh một chút, chàng loạng choạng người lùi lại mấy bước.

Đào Vĩnh Trạch thấy mình sử Tu La thần công mà vẫn chưa đả thương được đối phương thì kinh hãi không bút nào tả xiết.

Đồng thời lão đoán chắc đối phương là Lăng Trung Ngọc, nhưng sao tướng mạo lại không đúng.

Lão đang muốn xấn lại để coi cho rõ thì đột nhiên Lăng Trung Ngọc xoay mình lại nhổ nước miếng ra.

Đào Vĩnh Trạch chau mày lạng người né tránh.

Lăng Trung Ngọc cười hỏi :

– Ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám vào đây hành hung, ta coi không thuận mắt chút nào.

Đào Vĩnh Trạch cả giận lại phóng ra chiêu thứ ba.

Chiêu này hắn vận lực đạo Kim Cương chưởng đến tột độ. Chưởng lực vừa phát ra thế mạnh dường nghiêng non dốc biển để tấn công.

Đột nhiên hai bóng người từ mé bên chuồn ra. Một người cây cây Hàng Ma chữ, một người tay sử Thiết luân bát đều là những thứ binh khí rất là trầm trọng.

Cả hai người cùng lớn tiếng quát :

– Trả lại mạng của tam đệ ta.

Hai cây binh khí trầm trọng cùng nhằm đánh vào đầu Đào Vĩnh Trạch.

Nguyên hai người này đều ở trong bọn Ký Bắc tam ma. Một người tên gọi Bảo Húc, một người là Vương Ân.

Đào Vĩnh Trạch gầm lên một tiếng, vung cả song chưởng ra, tay trái đánh Hàng Ma chữ, tay mặt đánh Thiết luân bát.

Kim Cương chỉ lực uy mãnh không biết đến đâu mà nói. Hai bàn tay bằng thịt thắng được hai thứ binh khí bằng thép đúc.

Hai tiếng choang choảng rùng rợn. Hàng Ma chữ của Bảo Húc bị hất ngược lại.

Hắn thu thế về không kịp đập Hàng Ma chữ vào một tên áo vàng vỡ đầu chảy óc.

Vương Ân là một tay công lực cao nhất trong bọn Ký Bắc tam ma. Nhưng cây Thiết luân bát của hắn bị Đào Vĩnh Trạch đánh trúng làm hắn toạc hổ khẩu chảy máu, cơ hồ nắm không vững.

Hai đầu cây Thiết luân bát hình bánh xe và có răng như răng cưa. Vương Ân đang lúc lùi lại thuận đà tay kéo mạnh một cái. Áo Đào Vĩnh Trạch liền bị rách mấy miếng.

Đào Vĩnh Trạch cả giận lại phóng chưởng đánh ra.

Lăng Trung Ngọc nhân lúc hỗn loạn hôn lên :

– Sóng vai nhau mà tiến lên!

Chàng vung tay đón lấy phát chưởng của Đào Vĩnh Trạch rồi lập tức thi triển Thiên La bộ pháp lảng tránh.

Bọn đồng đảng của Vương Trung Thuyên cho là đồng bạn hô hoán đến viện trợ. Chúng thấy Đào Vĩnh Trạch hung mãnh như vậy đều sợ run, nhưng ai nấy đều một lòng chống địch.

Bọn chúng chắc Đào Vĩnh Trạch không chịu buông tha nếu chúng bỏ chạy liền đánh liều xông vào quyết sống mái.

Lập tức bọn áo vàng chưa bị thương còn được chín tên nhất tề xông lại bao vây Đào Vĩnh Trạch vào giữa.

Lăng Trung Ngọc ở trong đám khói mù len lén chuồn đi.

Không phải chàng khiếp sợ Đào Vĩnh Trạch mà chàng phải chiếu cố cho Giang Mỹ Linh, vì chàng vừa nghe nàng dùng thuật “Thiên độn truyền âm” kêu chàng ra mau.

Nhắc lại Vương Trung Thuyên theo cửa ngang chuồn ra tiến vào hậu đường.

Hắn biết rõ muốn rời khỏi Ly cung còn có một đường bí mật. Hắn vừa bị Lăng Trung Ngọc đổ rượu độc vào miệng. Tuy hắn đã phun ra nhưng hãy còn dính trong cổ họng chút ít.

Nguyên hắn đã bỏ vào rượu ít thuốc độc chế bằng mật công, bản ý để hại Lăng Trung Ngọc, ngờ đâu lại hại chính mình.

Mật công là một chất kịch độc vô cùng. May công lực hắn rất thâm hậu và hắn uống thuốc giải rôi nên không đến nỗi chết ngay lập tức.

Nhưng hiện giờ độc tính phát tác. Vương Trung Thuyên phải tìm gấp một nơi vắng vẻ để vận công trị thương.

Đường địa đạo bí mật kia chính là nơi lý tưởng để tránh cường địch và điều trị thương thế.

Đào Vĩnh Trạch ở bên ngoài gây cuộc chiến đấu làm kinh động cả tòa Ly cung.

Những người bảo vệ trong cung đều biết Đào Vĩnh Trạch là một tên đại ma đầu giết người không gơớ tay. Họ có biết đâu bản ý Đào Vĩnh Trạch tới đây là chỉ để đối phó với Vương Trung Thuyên. Vì thế Vương Trung Thuyên sợ vỡ mật phải tìm nơi ẩn nấp.

Vương Trung Thuyên đang đầu nhức mắt hoa, tìm không thấy cửa vào đường hầm, đang bồn chồn trong dạ bỗng nghe có tiếng quát :

– Chạy đâu cho thoát?

Vương Trung Thuyên vung tay liệng ra hai cây Bạch Cốt thích.

Nhưng công lực hắn bị chất độc phát tác làm giảm sút rất nhiều. Hai mũi độc cốt thích phóng ra xa chưa được một trượng đã rớt xuống, dĩ nhiên không chạm vào địch nhân.

Vương Trung Thuyên chợt thấy một người mặc quân phục Ngự lâm quân vội la lên :

– Ta không phải là địch nhân. Ngươi không nhận ra ta ư?

Người quan quân lạnh lùng đáp :

– Ta nhận được tiên sinh là Vương Trung Thuyên. Đức Hoàng thượng đưa trọng kim làm lễ sinh yêu cầu tiên sinh giết hết nhân vật võ lâm rồi lên chức Quốc sư.

Vương Trung Thuyên nói :

– Phải rồi! Ngươi đã nhận ra ta. Vậy chúng ta đều là người vì Hoàng thượng xuất lực. Trước nay lại không thù oán, sao ngươi còn làm khó dễ ta?

Quan quân đáp :

– Hại một người nhất định gây thành cửa hận. Ta hỏi tiên sinh, tiên sinh cùng Giang gia có thù oán gì mà lại đi giúp Đào lão ma đầu giết hại mọi người của Giang gia?

Vương Trung Thuyên giật mình kinh hãi la lên :

– Ngươi… Ngươi là ai?

Người quan quân này chính là Giang Mỹ Linh. Nàng rút kiếm ra lớn tiếng quát :

– Ngươi hỏi ta là ai làm chi? Muốn tốt thì đưa Bách Độc chân kinh ra đây, bằng không ngươi sẽ biến thành con quỷ không đầu dưới lưỡi kiếm của ta.

Nàng vung tay một cái. Thanh Tài Vân bảo kiếm đánh ra một tiếng chém vào cây cột đá.

Lập tức bụi đá bay mù. Cây cột mẻ một miếng lớn.

Vương Trung Thuyên biến sắc lùi lại mấy bước đáp :

– Bách Độc chân kinh ta không để trong mình. Ngươi để ta ra mới lấy cho ngươi được.

Giang Mỹ Linh không hiểu rõ Bách Độc chân kinh hắn có đêm theo trong mình không, nên chưa động thủ ngay.

Bây giờ nàng nghe lão nói vậy, nàng liền sa sầm nét mặt.

Giang Mỹ Linh là người thông minh tuyệt thế liền biết ngay Bách Độc chân kinh nhất định ở trong mình hắn.

Nàng liền cười lạt hỏi :

– Chân kinh không ở trong mình ngươi ư? Để ta lục sóat coi.

Chưa dứt lời nàng đã chém soạt một cái. Áo Vương Trung Thuyên liền bị rách hết.

Nhân lúc chớp nhoáng này, Vương Trung Thuyên lập tức động thủ. Trong tay áo hắn vọt ra một luồng mù độc. Đồng thời hắn lại tung ra một nắm Mai Hoa châm có tẩm thuốc độc.

Giang Mỹ Linh quét một kiếm rồi lập tức xoay mình. Nắm Mai Hoa châm đều đâm vào sau lưng nàng.

Trong mình nàng mặc bảo giáp, Mai Hoa châm đâm không thủng lả tả trút xuống như mưa.

Tuy nàng ở giữa đám khói mù song trong miệng đã ngậm Bích Linh đan nên không việc gì.

Bỗng thấy Vương Trung Thuyên tựa lưng vào cây cột gỗ thở lên hồng hộc.

Trước ngực hắn phanh ra, hắn bị mũi kiếm sướt qua gây thành hai vết máu.

Giang Mỹ Linh toan tiến lại giết hắn thì đột nhiên hắn lấy pho Bách Độc chân kinh ra.

Vương Trung Thuyên quát :

– Nếu ngươi còn tiến thêm một bước là ta xé tan cuốn sách này. Để ta chết ngươi cũng không lấy được chân kinh nữa.

Giang Mỹ Linh cười lạt hỏi :

– Ngươi không muốn sống nữa thật ư?

Vương Trung Thuyên đáp :

– Ngươi lùi lại mười bước rồi ta liệng sách ra cho. Nếu ngươi ỷ mạnh làm nhục ta thì Vương Trung Thuyên này thà chết chứ không chịu nhục.

Giang Mỹ Linh nghĩ thầm :

– “Thằng cha này chết đến gáy rồi mà còn muốn giữ thể diện. Được lắm! Để ta gạt hắn một phen”.

Nàng liền vừa lùi vừa nói :

– Ngươi cứ liệng sách xuống đất là ta tha mạng cho không giết.

Giữa lúc ấy chân cây cột gỗ dường như có tiếng chuyển động.

Giang Mỹ Linh quát hỏi :

– Ngươi giở trò gì đấy?

Nàng nói rồi lướt tới.

Vương Trung Thuyên toan xé nát sách bỗng thấy hổ khẩu tê chồn.

Nguyên Giang Mỹ Linh tiến lại mau quá. Nàng đã liệng độc châm trúng huyệt đạo trên tay hắn. Cuốn Bách Độc chân kinh liền rớt xuống đất.

Vương Trung Thuyên la thất thanh :

– Ta biết ngươi rồi! Ngươi là một đứa cô nữ nhà họ Giang. Đây là chuyện quả báo. Bách Độc chân kinh đó, ta trả lại cho ngươi.

Lúc này hắn đã lăn quay ra mặt đất. Thanh âm mỗi lúc một yếu ớt.

Giang Mỹ Linh vẫn chưa yên lòng. Nàng tiến lại đâm hắn một kiếm, mới biết là hắn đã chết rồi.

Giang Mỹ Linh giết xong Vương Trung Thuyên, trong lòng hoan hỉ, bước lại lượm chân kinh.

Ngờ đâu tay vừa đụng vào sách đã cảm thấy như bị lửa đốt.

Giang Mỹ Linh cả kinh vội buông ra. Lòng bàn tay đã phồng lên mấy chỗ và từ ngón tay giữa đi thẳng lên ngứa ngáy vô cùng.

Lập tức toàn thân nàng mất hết sức lực, đầu choáng váng mắt hoa. Nàng dùng phép “Thiên độn truyền âm” kêu Lăng Trung Ngọc đến cứu.

Lăng Trung Ngọc chạy tới nơi thấy dưới chân cột gỗ có hai người nằm quay ra đó, máu chảy đầy mặt đất.

Một người là Vương Trung Thuyên, còn một người là Giang Mỹ Linh. Cây cột gỗ vẫn còn rung chuyển.

Lăng Trung Ngọc cho là hai bên đánh nhau gây thành thảm cuộc lưỡng bại câu thương. Chàng kinh hãi vô cùng.

Giang Mỹ Linh vội nói :

– Tiểu muội bị trúng độc rồi. Trước hết Ngọc ca hãy phong tỏa huyệt Ủy Trung bên tay mặt và huyệt Kiên Tỉnh. Lẹ đi!

Lăng Trung Ngọc nghe nàng còn nói được cũng hơi yên tâm một chút liền theo lời phong tỏa huyệt đạo.

Giang Mỹ Linh lại nói tiếp :

– Ngọc ca, dùng vải bọc tay, bọc lấy cuốn sách này lên cho tiểu muội.

Lăng Trung Ngọc nghe nàng nói như vậy biết bìa sách này có độc. Chàng muốn khảo nghiệm công lực mình xem đến đâu liền dùng ngón tay khẽ chạm vào thì thấy ngón tay phát ngứa.

Nguyên chàng đã luyện nội công đến trình độ chính tà hợp nhất, dù có gần mọi tà khí cũng không xâm nhập vào được. Chàng thấy mình đụng vào mà không trúng độc thì trong lòng cũng khoan khoái.

Chàng nghĩ thầm trong bụng :

– “Thứ thuốc độc đổ vào cuốn sách này thật là ghê gớm. E rằng nó độc chẳng kém gì mật công và mào hạc”.

Chàng không dám thử thách nữa, liền xé áo để lót tay lượm cuốn sách lên.

Giang Mỹ Linh nói :

– Hiện giờ chúng ta lấy được Bách Độc chân kinh lại rồi, chỉ còn nửa pho bí lục của Võ Hạo Thiên ở trong tay Đào Vĩnh Trạch nữa mà thôi.

Lăng Trung Ngọc đưa mắt nhìn thấy Vương Trung Thuyên mặt đen xám lại, thất khiếu chảy máu tử trạng rất thảm khốc. Chàng nghĩ đến hắn cũng là một tay cao thủ võ lâm, không khỏi cảm xúc buông tiếng thở dài nói :

– Người ta thường nói “Sinh ư nghệ tử ư nghệ”. Lão này chuyên nghề dùng độc thì lại chết về thuốc độc. Ta không nên lấy cuốn sách này nữa.

Giang Mỹ Linh nói :

– Đây là bí lục gia truyền của nhà tiểu muội, lẽ nào lại không lấy lại được. Ta đã biết chất độc đó vào sách thì rồi đây sẽ tìm cách giải độc trên cuốn sách này là xong.

Nàng rất lấy làm đắc ý mỉm cười nói tiếp :

– Ha ha! Mình đã có bản chân kinh này, nếu đoạt lại cả nửa bộ bí lục kia nữa rồi liên thủ với nhau thì trong thiên hạ còn ai địch nổi?

Lăng Trung Ngọc trong khoảnh khắc này chợt nghĩ ra một ý niệm. Chàng muốn xé nát cuốn sách bỏ đi. Nhưng chàng thấy Giang Mỹ Linh lộ vẻ khoan khoái, nên không khiến nàng phải đau lòng, đành giao sách lại cho nàng.

Chàng thở dài nói :

– Nó là báu vật truyền gia của cô, vậy cô thu lấy. Ta mong rằng cô sử dụng nó một cách khéo léo.

Giang Mỹ Linh nói :

– Xin Ngọc ca xục tìm trong mình Vương Trung Thuyên xem còn đồ vật gì thì lấy ra.

Lăng Trung Ngọc xét trong người hắn thấy mười mấy bình thuốc hoàn mà không biết thứ nào là thuốc độc, thứ nào là thuốc giải.

Giang Mỹ Linh ngó qua rồi nói :

– Cha này thật là tàn độc. Lúc lâm tử còn dùng thủ đoạn ác nghiệt. Trong người hắn lại không để thứ thuốc giải này. May mà trong miệng tiểu muội đã ngậm Bích Linh đan nếu không thì cũng theo hắn xuống chầu Diêm Vương rồi.

Nàng nói xong móc ra một hộp ngân châu nói :

– Ngọc ca! Phiền Ngọc ca dùng ngân châm đâm vào bảy huyệt Địa Khuyết, Giáp Phủ, Quy Tàng, Trúc Tân, Huyền Cơ. Chích bảy chỗ huyệt đạo là có thể giữ trong bảy ngày độc tính chưa phát tác.

Lăng Trung Ngọc đã ở với nàng mấy năm và học được thuật châm chích của nàng. Chàng liền theo phép mà làm. Chàng lại dùng chân lực bản thân để giúp nàng thôi công quá huyết.

Nét mặt Giang Mỹ Linh lần lần khôi phục lại vẻ hồng hào.

Lăng Trung Ngọc hỏi :

– Trong mười mấy bình thuốc này có bình nào đựng thuốc giải chất độc của Ma Quỷ hoa không?

Giang Mỹ Linh lượm một bình nhỏ sắc trắng. Trong bình có mấy chục viên thuốc màu lục lớn bằng hạt đậu đen.

Nàng mở nắp kề vào mũi ngửi nói :

– Phải rồi! Đây là thuốc giải độc Ma Quỷ hoa.

Lúc này bên ngoài tiếng la ó làm chấn động màng tai, nghe chừng Đào Vĩnh Trạch đã chiếm thượng phong.

Tiếp theo lại có tiếng chân người vọng lại.

Lăng Trung Ngọc lại lấy bình thuốc giải ra rồi nhìn kỹ lại cây cột gỗ mà Vương Trung Thuyên đã tựa vào đó. Lúc này cây cột yên lại rồi không chuyển động nữa.

Giang Mỹ Linh nói :

– Cây cột này tất có điều chi quái lạ. Nhưng chúng ta bất tất tìm hiểu nữa mà phải chạy cho mau.

Lăng Trung Ngọc cười nói :

– Chúng ta không thể chỉ chiếu cố cho mình mà còn phải cứu chín người tù phạm nữa.

Chàng liền hết sức đẩy mạnh cây cột chuyển động mấy cái.

Bỗng nghe những tiếng lách cách vang lên để hở một cái cửa hầm chật hẹp vừa một người vào lọt.

Cây cột gỗ này to đến hai người ôm. Bên trong rỗng không. Đó là cửa hầm để tiến vào đường hầm bí mật.

Nguyên Vương Trung Thuyên vừa rồi bảo Giang Mỹ Linh lùi lại mười bước, rồi sẽ liệng Bách Độc chân kinh ra trả nàng. Chính vì lão đã kiếm ra đường hầm này nên nói vậy để dùng kế hoãn binh.

Nhưng sau đó hắn bị trúng mũi ngân châm không đủ khí lực để đẩy cây cột cho chuyển động. Lực đạo đã mất hết, hắn không tìm được cách mở cửa hầm.

Giữa lúc ấy bốn năm tên vệ sĩ từ bên ngoài chạy vào.

Lăng Trung Ngọc vung tay một cái, Kim Xà trùy bắn trúng huyệt đạo của bọn chúng.

Mấy tên vệ sĩ chưa kịp rú lên một tiếng đã ngã lăn xuống đất.

Lăng Trung Ngọc liền đỡ lấy Giang Mỹ Linh theo cửa hầm nhảy xuống. Bên trong có mấy tên vệ sĩ canh giữ thấy hai người mặt quân phục Ngự lâm quân vội hỏi ngay :

– Bên ngoài có chuyện chi mà náo động thế?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Nguy rồi! Nguy rồi! Đào lão quái đã đánh vào tới nơi.

Bọn vệ sĩ sợ xanh mặt. Có tên bình tĩnh hơn nói :

– Các vị theo cửa hang tiến vào nhất định bọn họ trông thấy rồi. Vậy chúng ta phải bịt chặt cửa hầm này.

Trong cửa hầm có một cái cửa đá. Gã liền đóng lại. Gã còn sợ như vậy chưa được kiên cố liền nhờ Lăng Trung Ngọc giúp sức khiêng hai cái đôn đá lại chận lấy.

Lăng Trung Ngọc hỏi :

– Đường địa đạo này thông tới đâu?

Vệ sĩ đáp :

– Thông ra ngoài Ly cung cho tới bờ sông Ngự Hà. Chao ôi! Chúng ta mau tới đó phong tỏa cửa hầm.

Bọn vệ sĩ kinh tâm táng đởm. Trong lúc thảng thốt, chúng không kịp vặn hỏi Lăng Trung Ngọc tại sao biết con đường hầm này?

Lăng Trung Ngọc nắm lấy gã nói :

– Bây giờ chúng ta bất tất phải hoang mang. Đào lão quái đang đánh giết trong cung. Hắn làm gì có thì giờ ra ngoài để tìm cửa vào. Trong cung còn mấy trăm vệ sĩ thì chắc bị hắn giết hết. Để mặc kệ họ. Bây giờ các vị hãy làm chuyện này cho ta.

Mấy tên vệ sĩ đồng thanh hỏi :

– Việc gì?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Khấu tổng quản muốn đề phòng chuyện bất ngờ nên bảo ta thông tri cho các ngươi di chuyển bọn tù phạm đến một nơi khác.

Tên vệ sĩ kia kinh ngạc hỏi :

– Còn chỗ nào an toàn hơn chỗ này nữa?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Khấu tổng quản truyền lệnh như vậy, chúng ta chỉ biết vâng lệnh mà làm.

Mấy tên vệ sĩ đã bình tĩnh trở lại một chút. Trong bọn này có một tên lão luyện sinh lòng ngờ vực, liền hỏi lại :

– Di chuyển đến nơi tòa mới được chứ?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Cứ ra khỏi tòa Ly cung này là tự nhiên có người tiếp ứng.

Tên vệ sĩ kia hỏi :

– Ô hay! Sao những lời ngươi nói dường như tiền hậu bất nhất? Vừa rồi ngươi tán thành việc phong tỏa địa đạo này rồi kia mà?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Cái đó chỉ là tạm thời ngăn trở bọn Đào Vĩnh Trạch tiến vào đường hầm. Chứ ta có bảo ngươi phong tỏa các đường ra đâu. Làm sao mà tiền hậu bất nhất?

Tên vệ sĩ nói đầu lại lên tiếng :

– Chẳng phải là bọn ta không tin ông bạn, nhưng đây là một việc trọng đại, khắc Khấu tổng quản có đưa lịnh bài cho ông bạn mới phải. Vậy ông bạn đưa lịnh bài ra cho đủ bằng cớ.

Lăng Trung Ngọc giả mạo truyền lệnh, chàng biết khó làm cho họ tin mình được. Chỗ dụng ý của chàng là chuyện thực, bất quá chàng muốn thử thám thính cho biết mà thôi.

Bây giờ theo lời bọn vệ sĩ nói chàng đã chứng thực được bọn tù phạm bị giam ở trong đường địa đạo này, thì không nên dằng dai với họ nữa.

Chàng cười ha hả đáp :

– Hay lắm! Có lệnh bài đây các ngươi không tin thì lại mà coi.

Mấy tên vệ sĩ giương mắt lên để chờ chàng lấy lệnh bài ra.

Lăng Trung Ngọc tiếng cười chưa dứt, đột nhiên chàng ra tay nhanh như sét đánh không kịp bưng tai. Chàng dùng thủ pháp cực kỳ thần tốc điểm huyệt bọn họ.

Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh điểm huyệt bọn vệ sĩ rồi đi thẳng vào trong. Dọc đường gặp mấy tên vệ sĩ nữa mà chúng cũng mặc sắc phục Ngự lâm quân nên chẳng một ai tra hỏi.

Hai người đi chưa được bao lâu thì đến một gian thạch thất. Bên ngoài có một đoàn vệ sĩ canh gác.

Lăng Trung Ngọc lớn tiếng tuyên bố :

– Chúng ta vâng lệnh trên đến đây tuần tra bọn tù phạm. Trong này không có chuyện gì chứ?

Vệ sĩ trưởng đáp :

– Không có chuyện chi hết, còn bên ngoài náo loạn thế nào?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Bên ta bị Đào Vĩnh Trạch giết khá nhiều. Hiện giờ Vương tiên sinh và Tư Không đại nhân đang chiến đấu cam go với họ, Khấu tổng quản còn lo bọn tù vượt ngục nên phái chúng ta tới đây kiểm soát.

Vệ sĩ trưởng đáp :

– Ông bạn phúc trình Khấu tổng quản cho rằng ngài hà tất phải quan tâm.

Bọn tù phạm này tuy đều là những tay cao thủ võ lâm, mong bọn chúng đã trúng phải chất độc của Vương tiên sinh, công lực bị tiêu giảm phần lớn. Tại hạ đã tăng thêm xiềng khóa và nơi đây mấy tầng canh gác, dù chúng có chắp cánh cũng chẳng bay ra thoát được.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Hay lắm! Ngươi làm như vậy là tốt, nhưng ta vâng lời tới đây cũng phải coi sơ lại một lần đặng biết đường báo cáo.

Tên vệ sĩ trưởng này đã nhận ra Lăng Trung Ngọc vừa trổ bản lãnh phi thường ở ngoài tỷ số.

Hắn nghĩ thầm :

– “Chắc là Khấu tổng quản thấy hắn võ nghệ cao cường nên lâm thời điều động hắn tới đây để tăng gia cuộc phòng vệ”.

Hắn lấy chìa khóa ra. Đột nhiên trong lòng hắn nghĩ thầm :

– “Không phải! Không phải! Khấu tổng quản đã phái người đến kiểm tra sao không phái thuộc hạ của mình mà lại điều động người bên Ngự lâm quân? Và hai người này mới tới đây khi nào Khấu tổng quản đã tín nhiệm họ?”

Nên biết Ngự lâm quân và Đại nội vệ sĩ tuy là công sai của Hoàng đế nhưng không cùng một hệ thống.

Khấu tổng quản không phái thủ hạ của mình mà lại cử dụng người của Tư Không Hóa là không hợp tình hợp lý chút nào.

Tên vệ sĩ trưởng còn đang ngần ngừ chưa quyết, bỗng thấy có gió mát rượi.

Lăng Trung Ngọc đã lướt qua bên mình hắn cười nói :

– Không dám phiền vệ sĩ trường phí công, ta tự mở lấy cũng được.

Vệ sĩ trưởng giật mình kinh hãi. Bây giờ hắn mới phát giác là chiếc chìa khóa ở trong tay đã bị đối phương cướp mất rồi.

Vệ sĩ trưởng cả giận quát hỏi :

– Ô hay! Sao ngươi lại vô lễ thế?

Chưa dứt lời hắn đã vung tay ra chụp Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc cong lưng tra chìa khóa vào lỗ khóa. Chàng chẳng lý gì đến dòm tập kích của tên vệ sĩ trưởng.

Tên vệ sĩ này rất tinh thâm về Cầm Nã thủ pháp. Hắn chụp trúng bả vai Lăng Trung Ngọc rồi tự hỏi :

– “Có nên bóp nát xương tỳ bà thằng cha này không?”

Hắn còn đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên cảm thấy một luồng đại lực hất ngược lại. Lập tức hắn ngã người ra chổng bốn vó lên trời.

Lăng Trung Ngọc đã dùng nội lực thượng thặng “Triêm Y thập bát diệt” hất ngã vệ sĩ trưởng.

Đồng thời chàng mở cửa nhà lao.

Bên trong chỉ thấy một màu tối đen và một đống người chân tay bị xiềng khóa bằng sắt đụng chạm nhau bật thành tiếng kêu loảng xoảng.

Chàng liền dùng phép “Thiên độn truyền âm” bảo Giang Mỹ Linh :

– Cô vào bẻ gãy xiềng khóa cho họ và chờ ta phát lạc bọn chúng.

Lúc này tên vệ sĩ trưởng đã lồm cồm bò dậy hô lớn :

– Đập chết hai tên này đi!

Trong nhà giam ngoài những vệ sĩ canh giữ còn có đến mười mấy tên, hấp tấp lấy binh khí ra, nhảy xổ lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.