Tu La Thần Công

Chương 59: Trong đường hầm hào kiệt cứu tù nhân



Giang Mỹ Linh thấy bọn chúng chưa lại bao vây liền thi triển khinh công tuyệt đỉnh và sử dụng Thiên La bộ pháp như một dây khói chuồn vào nhà giam.

Lăng Trung Ngọc cười nói :

– Các ngươi lớn mật dám trái thượng lệnh! Ta nghĩ tình đồng liêu giảm kinh điển trách phạt. Các ngươi chỉ phải nằm đây một lúc.

Rồi chàng dùng công phu độc môn điểm huyệt bọn chúng. Chân bước theo Thiên La bộ pháp xuyên vào trong đám đông như bướm xuyên hoa.

Chỉ trong khoảnh khắc mười mấy tên vệ sĩ đều bị chàng điểm trúng ma huyệt ngã lăn xuống đất.

Lăng Trung Ngọc tiến vào lao phòng. Bốn gốc phòng lao đều có ánh sáng yếu ớt và những tiếng loảng xoảng như tiếng kim ngọc vang lên.

Lúc chàng định thần nhìn kỹ thì ra những bọn tù phạm mà Vương Trung Thuyên vừa giao cho Khấu Phương Cao cũng giam ở đây.

Những người kia thấy hai vị quan quân Ngự lâm quân tới đều kinh ngạc sợ hãi.

Mười tám vị La Hán chùa Thiếu Lâm có một vị là Hoài Chân hòa thượng quát hỏi :

– Các ngươi lại muốn giở trò gì?

Lăng Trung Ngọc cười đáp :

– Tại hạ muốn mời đại hòa thượng ăn một bữa thịt chó.

Hoài Chân tức giận nói :

– Ngươi ăn nói càn rỡ. Đệ tử phái Thiếu Lâm ta ai muốn giết thì được chứ làm nhục thì không được. Ta hỏi thật ngươi muốn điều chi?

Giang Mỹ Linh cầm kiếm chặt đứt xiềng khóa mở tay chân cho nhà sư.

Lăng Trung Ngọc nói :

– À quên! Người xuất gia cử ăn thịt chó. Vậy xin mời uống viên thuốc này.

Chàng móc ra một viên thuốc đưa tới trước mặt Hoài Chân hòa thượng cười nói :

– Hòa thượng hãy uống cái này cho khoan khoái. Nếu không ăn thịt chó thì cũng ra ngoài kia chơi một lúc giải buồn.

Chàng đưa tay trái ra bóp hàm dưới nhà sư.

Hoài Chân không tự chủ được phải há miệng ra.

Lăng Trung Ngọc liền nhét thuốc giải vào miệng lão.

Hoài Chân hòa thượng cảm thấy một luồng khí nóng thấu vào huyệt Đan Điền và quả nhiên trong lòng khoan khoái khôn tả.

Chỉ trong khoảnh khắc, nhà sư thấy tinh thần khôi phục, ngẩn người ra ngó Lăng Trung Ngọc không biết nói sao.

Lăng Trung Ngọc cả cười hỏi :

– Bây giờ hòa thượng đã tin lòng tại hạ chưa?

Hoài Chân chắp tay thi lễ hỏi :

– Bần tăng hiểu lòng thí chủ rồi. Xin thí chủ cho biết cao tính đại danh là gì? Tôn sư là ai?

Lăng Trung Ngọc cười đáp :

– Tại hạ là một tên vô danh tiểu tốt trong võ lâm chưa vào môn phái nào. Thôi chẳng nói làm chi nữa.

Chàng lại móc lấy một viên để vào lòng bàn tay rồi trao cả bình cho Giang Mỹ Linh nói :

– Thứ thuốc giải này rất linh nghiệm, cô cho mỗi người uống một viên.

Giang Mỹ Linh cười đáp :

– Hay quá! Vị lão thái bà này tiểu muội ngán lắm để Ngọc ca đưa cho bà ta.

Giang Mỹ Linh cặp mắt long lanh thấy Lăng Trung Ngọc lưu lại một viên liền đoán biết tâm lý chàng.

Lăng Trung Ngọc đến bên Thiết Diện bà bà chặt đứt dây xiềng khóa ở nơi tay mụ rồi cười nói :

– Đại chưởng môn! Chưởng môn bất tất phải để tại hạ cho uống.

Thiết Diện bà bà cặp mắt lấp loáng có ánh sáng trong bóng tối nhìn Lăng Trung Ngọc chằm chặp như người nhìn thấy ma quỷ, mụ run lên quát hỏi :

– Ngươi là ai?

Lăng Trung Ngọc cười đáp :

– Tại hạ đã nói là một tên vô danh tiểu tốt không đáng để Đại chưởng môn hỏi tới.

Thiết Diện bà bà lạnh lùng nói :

– Lão thân trước nay không chịu ơn huệ của ai một cách dễ dàng trừ khi lão thân biết rõ lai lịch người đó.

Mụ nghe thanh âm Lăng Trung Ngọc rất quen thuộc và sinh lòng ngờ vực và nghĩ thầm trong bụng :

– “Nghe thanh âm gã này tựa hồ gã là Lăng Trung Ngọc. Nhưng sao gã lại chưa chết? Chả lẽ Phùng Linh đã lừa gạt ta? Huống chi nếu quả thật là gã thì khi nào gã có lòng dạ tử tế mà cứu ta nữa?”

Nguyên Lăng Trung Ngọc cũng chẳng ưa gì Thiết Diện bà bà. Bây giờ chàng lại thấy mụ kiêu ngạo như vậy thì nghĩ ngay tới ngày trước mụ đối đãi với Lãnh Sương Quân rất bạc bẽo. Trong lúc nhất thời lửa giận lại bốc lên.

Chàng liền dùng phép truyền âm nhập mật nói vào tai cho mụ nghe để mụ phải khó chịu :

– Mụ nhất định muốn biết ta là ai ư? Tại hạ nói cho mụ hay. Tại hạ chính là người bị mụ đuổi xuống núi Thanh Thành và không cho vào bái mộ. Tại hạ cứu mụ chỉ vì nể mặt sư muội của mụ là Lãnh Sương Quân. Mụ đã nghe rõ chưa?

Chàng chưa dứt lời, Thiết Diện bà bà đã gầm lên một tiếng thật to, miệng thổ máu tươi rồi ngất đi.

Biến diễn đột ngột này phát sinh ra ngoài ý nghĩ của mọi người nên ai cũng kinh hãi. Trong bọn tù phạm có một tên đệ tử phái Thanh Thành là Lư Đại Lân vội chạy lại la gọi :

– Chưởng môn nhân! Chưởng môn làm sao thế?

Lăng Trung Ngọc thấy Thiết Diện bà bà tức quá đến thổ huyết ngất đi thì trong lòng không khỏi hối hận nghĩ thầm :

– “Mụ lão quái bà kiêu ngạo quật cường đến thế. Thật là chuyện không ngờ!”

Chàng cầm mạch cho mụ rồi quay lại bảo Lư Đại Lân :

– Lệnh Chưởng môn nhân lúc vừa kinh hãi vừa vui mừng mà xúc động quá nên thổ huyết. Chắc không lo gì đến tính mạng. Hiện giờ, việc trốn chạy là cần kíp. Vậy huynh đài hãy cõng bà ta lên rồi đi theo tại hạ.

Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp :

– À! Đây là viên thuốc giải, huynh đài cầm lấy chờ khi bà tỉnh lại lập tức cho bà uống. Nếu bà không chịu thì huynh đài phải liệu cách nhét vào miệng bà.

Giang Mỹ Linh cười thầm nghĩ bụng :

– “Hiển nhiên ngươi chọc tức cho người ta chết giấc, bây giờ lại còn lên mặt tử tế”.

Lư Đạo Lân chẳng hiểu vì lẽ gì, gã không khỏi kinh ngạc tự hỏi :

– “Tại sao Chưởng môn nhân lại không chịu uống thuốc của gã?”

Lăng Trung Ngọc thấy gã ngẩn người ra liền cười nói :

– Theo chỗ tại hạ suy đoán thì quý Chưởng môn chắc là vì hổ thẹn và phẫn nộ, trong lúc nhất thời nên mới phát sinh trạng thái này.

Lư Đại Lân ồ lên một tiếng rồi nói :

– Té ra là thế!

Gã thấy viên thuốc cũng giống như viên thuốc mình vừa uống thì không nghi ngờ gì nừa, liền lấy cất đi một cách rất thận trọng.

Lúc này mọi người tù thấy Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh lai lịch không rõ, trong lòng rất lấy làm quái lạ nhưng cũng tin tưởng ở hai người rồi.

Lư Đạo Lân nhìn Lăng Trung Ngọc ngỏ lời tạ ơn rồi theo lời chàng, cõng Chưởng môn thư thư lẽo đẽo theo chàng đi ra địa đạo.

Trong địa đạo hãy còn mấy tên ngục võ sĩ.

Một số người nghe có tiếng ở cửa nhà lao liền sấn vào.

Lúc này trong nhà ngục có đến hơn ba chục đệ tử các phái đều đã khôi phục công lực. Lăng Trung Ngọc chẳng cần động thủ, bọn kia cũng thu thập được hết bọn võ sĩ này.

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi người đã đến cửa ra ở đầu ngoài đường địa đạo.

Miệng đường hầm này cũng có cửa đá đóng chặt.

Hoài Chân hòa thượng toan mở cửa, Lăng Trung Ngọc lắng tai nghe, thấy bên ngoài như có tiếng bước chân người liền nói :

– Hãy khoan! Chàng nắm lấy hai tên võ sĩ bị thương nằm dưới đất rồi mở cửa đá liệng hai tên đó ra.

Đột nhiên hai tiếng rú thê thảm như xé tâm can người ta. Tiếp theo một luồng gió lạnh ùa vào.

Lăng Trung Ngọc liệng hai tên võ sĩ ra rồi lập tức chuồn ra theo thì gặp ngay Đào Vĩnh Trạch phóng chưởng đánh tới.

Binh! Lăng Trung Ngọc người hơi xiêu đi lùi lại nửa bước.

Đào Vĩnh Trạch lúc này đã đoán chắc đây là Lăng Trung Ngọc thì trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng thầm.

Lão mừng là công lực mình còn hơn đối phương một bậc. Kinh hãi là vì Lăng Trung Ngọc phải đón tiếp Tu La thần công của lão đến chín thành mà thần sắc chàng vẫn thản nhiên.

Lão nghĩ thầm trong bụng :

– “Nếu lúc này mình không trừ khử gã đi thì sẽ thành một mối lo tâm phúc”.

Nghĩ vậy, lão vừa chiếm được thượng phong liền phóng ra chiêu thứ hai nhanh như điện chớp.

Một chưởng âm nhu, một chưởng dương cương đều đến trình độ tối cao.

Khắp thiên hạ tưởng chỉ có một người ghê gớm như Đào Vĩnh Trạch.

May mà Lăng Trung Ngọc đã hiểu rõ võ công của lão đến chỗ ảo diệu, chàng liền thi triển thân pháp “Bàn Long Nhiễu Bộ”, người chàng né qua một bên, bật ngón tay giữa ra để tiêu giải chưởng lực Tu La thần công bên tay trái hắn.

Tay phải chàng sử nội lực “Tứ lạng bái thiên” nhẹ nhàng đón lấy.

Bồng nghe đánh “binh” một tiếng.

Đào Vĩnh Trạch phóng chưởng vào quãng không. Nhưng đó là Kim Cương chưởng lực mãnh liệt phi thường và lão đứng cách đoàn người không xa nên bọn Ngự lâm quân quan bị đánh chết một tên.

Diễn biến xảy ra rồi, mọi người liền lén lút chạy đi. Trong một khoảng chu vi chừng năm trượng trống không chẳng còn một ai.

Lăng Trung Ngọc đem hết những điều sở học của mình và vận hết công lực cùng chiêu số cũng không giải khai được chưởng phong của Đào Vĩnh Trạch một cách dễ dàng. Chàng phải loạng choạng người đi lùi đến ba bước.

Đào Vĩnh Trạch hú lên một tiếng dài rồi quát hỏi :

– Hảo tiểu tử! Ngươi còn định trốn nữa ư?

Chiêu thứ ba như gió táp mưa xa lại đánh tới. Tay phải lão từ Kim Cương chưởng biến thành “Âm Dương Bạch Cốt trảo”. Năm ngón tay như móc câu chụp xuống.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, năm ngón tay của lão vừa búng chụp nhằm vào chỗ đại huyệt của Lăng Trung Ngọc.

Công lực của lão ghê gớm đến thế thì dù chàng có sử dụng công phu thượng thặng để phong tỏa huyệt đạo cũng khó lòng tránh khỏi.

Toàn thân Lăng Trung Ngọc ở trong phạm vi chưởng ảnh của đối phương.

Dù chàng dùng bộ pháp gì cũng đều khó lòng tránh né.

Năm ngón tay của Đào Vĩnh Trạch chia thành năm luồng lực đạo để uy hiếp đối phương.

Lăng Trung Ngọc dùng muốn dùng phương pháp “Tứ lạng bái thiên cân” cũng không đủ đối phó.

Trước tình trạng nguy ngập này Lăng Trung Ngọc không lùi nữa mà lại tiến lên, chàng quát lớn :

– Giỏi lắm!

Chàng dùng song chưởng ra để nghinh địch. Tay trái chàng phóng chưởng ra để giải khai Tu La thần công của Đào Vĩnh Trạch. Tay mặt phóng Kim Cương chưởng lực đánh vào huyệt Mạch Môn của Đào Vĩnh Trạch. Phép đánh này là lưỡng bại câu thương.

Chiêu trảo của Đào Vĩnh Trạch nếu chụp trúng vào kỳ kinh bát mạch của Lăng Trung Ngọc thì cố nhiên kinh mạch chàng đều bị bóp nát. Nhưng đồng thời huyệt Mạch Môn của lão cũng bị đối phương đập tan và ít ra là mất mười năm công phu mới khôi phục lại được.

Tuy nhiên, bằng cách tỷ đấu này Lăng Trung Ngọc vẫn bị kém thế nhiều hơn. Còn Đào Vĩnh Trạch rất nhiều kẻ thù mà bị tổn thương công lực thì e rằng sẽ bị chết không có đất mà chôn.

Vì thế mà hắn biết rõ mình chiếm được tiện nghi cũng không liều mạng với đối phương.

Thế đánh của hai bên cùng mau lẹ đến cực điểm.

Đào Vĩnh Trạch thấy Lăng Trung Ngọc dùng đến cách đánh cho hai bên cùng chết thì trong lòng không khỏi run lên. Lão không rảnh để nghĩ ngợi thêm nữa, vội thu chiêu về và biến trảo thành “Tiểu Thiên Tinh chưởng lực” đánh ra.

Trường hợp này tuy hai bên cùng lấy chân lực nội gia quyết đấu, song Đào Vĩnh Trạch tự lượng nội công của mình so với đối phương còn thâm hậu hơn. Vậy lão cho là chỉ còn đấu cách này mới hoàn toàn có lợi cho lão.

Dè đâu Lăng Trung Ngọc tuy công lực có chút kém đối phương, nhưng chàng đã được Phùng Linh truyền thụ nội công tâm pháp chính tông của phái Thiên Sơn cho, vả lại chàng được pho bí lục võ công của Võ Hạo Thiên chuyên giảng về nguyên lý võ học thượng thặng.

Chàng ở ngoài hoang đảo ba năm đã dung hợp được nội công tâm pháp thượng thặng của hai phe chính tà. Vì thế mà nội công cũng uy lực, chàng tuy có kém Đào Vĩnh Trạch nhưng về độ tinh thâm lại có phần hơn.

Song chưởng vừa giao nhau, Đào Vĩnh Trạch lập tức cảm thấy biến diễn ra ngoài ý nghĩ của mình.

Lão nhận xét nội công của đối phương tuy không mãnh liệt để phản kích nhưng dường như nó liên miên vô tận, dù lão muốn xung kích bao lâu, đối phương vẫn cầm cự được.

Đang lúc một bên công kích như sóng xô và một bên kiên cố đề phòng đã tiếp diễn đến bảy tám lần đụng độ cực kỳ mãnh liệt mà người Lăng Trung Ngọc vẫn không chuyển động mảy may.

Bây giờ Đào Vĩnh Trạch mới biết là công lực mình tuy có cao thâm hơn Lăng Trung Ngọc một chút, song muốn đả bại chàng thì e rằng đến ngàn chiêu chưa chắc đã thành công.

Đào Vĩnh Trạch được nửa dưới pho bí lục võ công chuyên về dùng thực lực thâm trọng cùng những công phu tịch độc của các tà phái. Lão thấy cách tỷ đấu nội lực khó bề thủ thắng, liền lập tức thay đổi chiêu thức.

Lão liền chuẩn bị phát huy mọi thứ công phu kịch độc vô cùng tận để thử xem có kiềm chế được đối phương không.

Đồng thời lúc sử dụng mọi công phu, thỉnh thoảng lại phóng chưởng lực bằng Tu La thần công đến chín thành để tấn công.

Lăng Trung Ngọc tuy có thể chống đỡ nổi Tu La thần công, nhưng không phóng chưởng phản kích được thành ra vẫn bị kém thế.

Lăng Trung Ngọc lúc đối phó với Tu La thần công của Đào Vĩnh Trạch tuy có phần kém thế nhưng may ở chỗ Đào Vĩnh Trạch sử đến thần công này lão phải hao tổn rất nhiều công lực chứ không thể chưởng nọ đánh tiếp liền chưởng kia. Vì thế mà Lăng Trung Ngọc chống chọi mãi được.

Hai bên mở cuộc hỗn chiến trên bờ sông Ngự Hà.

Khấu Phương Cao và Tư Không Hóa thống lãnh Ngự lâm quân cùng đội vệ sĩ trong cung lại chạm trán với những tay cao thủ võ lâm vừa được phóng thích, lập tức hai bên lại mở cuộc chém giết.

Những người ngấm ngầm theo Đào Vĩnh Trạch tới đây còn có Lăng Tiêu Tử, là một tay võ công cao cường. Kể vai vế lão còn là sư huynh của Tư Không Hóa mà công lực cũng cao hơn hắn.

Cuộc chiến ở Thanh Thành lão đã bị thua Giang Mỹ Linh. Lúc này tuy nàng đã cải dạng nam trang, nhưng Lăng Tiêu Tử cũng nhận ra vì nàng sử thanh bảo kiếm Tài Vân.

Cừa nhân chạm trán cặp mắt đỏ ngầu. Lăng Tiêu Tử vung cây phất trần để chặn đường Giang Mỹ Linh.

Giang Mỹ Linh trúng phải kịch độc, nàng nhờ có Bích Linh đan để bảo vệ chân khí nhưng công lực đã giảm đi nhiều.

Nguyên nàng không phải là đối thủ của Lăng Tiêu Tử, may nàng nhờ có thanh Tài Vân kiếm, có lợi khí rất quý. Bảo kiếm vung lên liền hóa thành một bức màn kiếm quang để hộ vệ quanh mình.

Lăng Tiêu Tử trong lòng nóng nảy nhưng cũng không làm gì được ngay.

Trong cuộc chỗn chiến này lợi hẳn cho một tên đệ tử của Đào Vĩnh Trạch, tên gọi thần thâu Hạng Hồng Huy.

Gã nhân cơ hội nước đục mò cá, lại cắp rất nhiều đồ vật, nhưng gã không dám dây vào Lăng Trung Ngọc.

Gã thấy Giang Mỹ Linh sử cây bảo kiếm sáng loáng thì trong bụng mừng thầm, cười ha hả nói :

– Tại hạ không ăn cắp được thanh Băng Phách Hàn Quang kiếm là vật báu hiếm có trên đời. Ha ha! Tại hạ đành ăn cắp thứ khác vậy.

Hạng Hồng Huy hành động như quỷ mị. Giang Mỹ Linh đã múa kiếm cơ hồ nước cũng không chảy vào được. Thế mà gã đứng bên, nhân chỗ sơ hở mấy lần thò tay ra. Thanh bảo kiếm của Giang Mỹ Linh suýt bị gã cướp mất.

Giang Mỹ Linh đã phóng ra hai mũi độc châm mà vẫn thấy Hạng Hồng Huy vẫn dòm dẻ bên mình. Nàng chợt động tâm linh đột nhiên lớn tiếng quát :

– Gã tiểu tặc kia sao mà ngươi ngốc thế? Ở đây gần hoàng cung. Trong cung thiếu gì bảo vật sao ngươi không vào đó mà lấy, lại cứ dòm ngó tanh bảo kiếm của ta?

Hạng Hồng Huy mấy lần thò tay ra không sao lấy được kiếm, lại một phen suýt bị chặt đứt đầu ngón tay.

Huống chi Giang Mỹ Linh có nhiều môn ám khí kịch độc, nên gã vẫn có lòng úy kỵ.

Bây giờ gã nghe Giang Mỹ Linh nhắc tới không khỏi sửng sốt cười nói :

– Cô nương nói rất phải! Tại hạ phải lựa chỗ dễ dàng mà ăn cắp mới được.

Gã vọt người đi như một dây khói. Gã đến đã mau lúc đi càng lẹ. Gã chưa dứt lời người đã mất hút.

Khấu Phương Cao ngấm ngầm kinh hãi, nhưng hắn bị Hoài Chân hòa thượng cầm chân không sao thoát được.

Đào Vĩnh Trạch đang phát huy toàn lực để đấu với Lăng Trung Ngọc nên để mặc cho tên đồ đệ kia muốn làm gì thì làm.

Khấu Phương Cao chột dạ nghĩ thầm :

– “Nếu để tên tiểu tặc ăn cắp bảo vật trong đại nội thì dĩ nhiên ta phải chịu trách nhiệm. Nhưng nếu để bọn tù phạm này chạy mất thì tội càng nặng hơn”.

Lúc này bọn chúng đã chiếm được thượng phong.

Khấu Phương Cao liền quát lên :

– Cái gì cũng cần. Trước hết là phải bắt cho bằng được mụ lão thái bà kia.

Giữa lúc nguy cấp muôn phần bỗng nghe tiếng chuông boong boong rất khẩn cấp.

Mặt sau là hoàng cung. Không cần nói cũng biết đó tất nhiên là hồi chuông báo động trong đại nội.

Khấu Phương Cao và Tư Không Hóa giật mình kinh hãi tự hỏi :

– “Chẳng lẽ lại có thích khách lẻn vào trong cung? Hay là bọn thị vệ phát giác ra có Hạng Hồng Huy lẻn vào? Nếu Hạng Hồng Huy đến là chuyện thưòng. Bằng có thích khách thì sự tình rất nghiêm trọng”.

Bọn kỵ vệ cùng Ngự lâm quân đang cố sức chiến đấu, nhưng nghe thấy tiếng chuông báo động lập tức thế công hòa hoãn lại.

Khấu Phương Cao hô :

– Tư Không đại nhân! Đại nhân hãy lãnh một bộ phận về cung bảo giá.

Hắn chưa dứt lời bỗng thấy cửa điện Thần Võ ở hậu cung mở ra. Bốn người kỵ mã xông tới. Theo sau là một bọn vệ sĩ rất đông. Đoàn người ngựa đi trên đường ngự đạo. Đây là một chuyện không phải tầm thường. Trừ đức Hoàng đế, ngoài ra chỉ có Hoàng tử hay vị thân vương nào địa vị tôn cao mới được đi trên đường này để tiến vào cung.

Bây giờ thấy bốn người kỵ mã đi ra, bọn vệ sĩ cùng quan quân đều cực kỳ kinh hãi.

Trừ cặp Đào Vĩnh Trạch, Lăng Trung Ngọc vẫn tiếp tục tỷ đấu, còn ngoài ra đều dừng lại hết.

Chỉ trong chớp mắt, mấy người kỵ mã đi tới bên sông Ngự Hà. Kỵ sĩ đầu tiên xiêm y hoa lệ, chính là thiếu niên Hoàng tử.

Khấu Phương Cao vừa nhận ra được đây là Đệ nhị hoàng tử mà Hoàng thượng đương kim rất sùng ái, thì kinh hãi vô cùng.

Con ngựa thứ nhì có hai người cưỡi là Hạng Hồng Huy và một lão già vào trạc sáu mươi, hai chòm râu đốm bạc, nhưng tinh thần quắc thước, mặt mũi hồng hào.

Hạng Hồng Huy bị trói hai tay ngồi ở trước lão già. Vừa trông đã biết ngay là gã bị bắt rồi.

Khấu Phương Cao thấy tình trạng này còn kinh hãi hơn là khi nhìn thấy Nhị hoàng tử. Lão tử hỏi :

– Người là ai? Hạng Hồng Huy là tay đệ nhất thần thâu trong thiên hạ, qua lại không lộ hình tính mà sao lại bị bắt giữ?

Con ngựa thứ ba và thứ tư do hai vợ chồng vào hạng thiếu niên đang lỏng buông tay khấu cho ngựa thả bước một.

Vẻ mặt Nhị hoàng tử rất kinh hãi. Khi Hoàng tử ngó thấy Khấu Phương Cao mới thở phào một cái dường như trút được khối đá đè nặng trên đầu.

Nhị hoàng tử lớn tiếng hô :

– Khấu đại tổng quản! Địch tiên sinh đang tìm Tổng quản đó.

Rồi Hoàng tử quay lại hỏi :

– Bây giờ ta về cung được rồi chứ?

Người được kêu bằng Địch tiên sinh đó mỉm cười đáp :

– Đa tạ Hoàng tử đã đưa ra đây. Bây giờ gặp Khấu đại tổng quản thì lão phu tự xử trí được rồi. Xin Hoàng tử tùy tiện về cung.

Nhị hoàng tử nghe Địch tiên sinh nói vậy khác nào được lệnh đại xá vội quay đầu ngựa cùng bọn võ sĩ trở về nội cung.

Khấu Phương Cao thấy Nhị hoàng tử vừa đến nơi lại lật đật trở về thì chẳng hiểu ra sao.

Hắn toan tiến lại hỏi Địch tiên sinh là ai, bỗng nghe Hạng Hồng Huy la lên :

– Địch đại hiệp! Vị kia là sư phụ của vãn bối. Xin đại hiệp tha cho vãn bối đi thôi!

Người kia gật đầu đáp :

– Được rồi! Ngươi đi đi!

Rồi lão cởi trói buông tay ra.

Hạng Hồng Huy xuống ngựa rồi lại cười hì hì nói :

– Đây là lần thứ nhất vãn bối lỡ tay bị bắt. Có điều khắp thiên hạ từ cổ chí kim chắc chưa có lấy người thứ hai nào hành động như vãn bối mà được từ hoàng cung chạy ngựa đi ra như vãn bối.

Rồi hắn lớn tiếng la :

– Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ hãy lưu lại chút khí lực đừng đánh nhau với gã tiểu tử đó nữa. Địch đại hiệp, Chưởng môn phái Thiên Sơn đã tới đó.

Khấu Phương Cao kinh hãi phi thường. Bây giờ hắn mới biết người bắt Hạng Hồng Huy là Địch Long, một nhân vật được võ lâm đều suy cử là tay cao thủ đệ nhất thiên hạ.

Đào Vĩnh Trạch thấy đồ đệ la gọi thì tâm thần chấn động. Lão nghĩ thầm trong bụng :

– “Mới một tên Lăng Trung Ngọc đã là tay kình địch với ta, bây giờ lại thêm lão Địch Long càng lợi hại hơn, ta biết làm thế nào cho được?”

Lăng Trung Ngọc nhân lúc đối phương thần trí hoang mang, chàng rung hai tay, lạng người đến bên Đào Vĩnh Trạch rồi đột nhiên nhảy vọt ra khỏi vòng chiến.

Nguyên Lăng Trung Ngọc một là không muốn lộ chân tướng trước mặt Địch Long. Hai là Địch Long giữ địa vị tôn cao quyết không muốn mình liên thủ hợp lực với lão để đánh Đào Vĩnh Trạch.

Chàng liền nhân cơ hội này thoát khỏi tay Đào Vĩnh Trạch, liền dắt Giang Mỹ Linh chạy đi.

Giang Mỹ Linh trúng độc rồi còn phải gắng sức chiến đấu nửa ngày đến nỗi tinh lực kiệt quệ.

Nàng đã bị Địch Long một vố cay. Số là nàng bị trúng Thiên Sơn thần mang suýt mất mạng. Bây giờ nghĩ tới hãy còn bỡ vía.

Địch Long đột nhiên xuất hiện khiến nàng không khỏi hoang mang.

May có Lăng Trung Ngọc đến nơi tiếp viện. Người nàng lảo đảo muốn té liền được Lăng Trung Ngọc đỡ lấy. Giang Mỹ Linh nắm tay Lăng Trung Ngọc.

Nàng không nhịn được ọe lên một tiếng, miệng nàng thổ ra một búng máu tươi.

Lăng Tiêu Tử lúc này tuy đã dừng tay nhưng vẫn giám thị Giang Mỹ Linh.

Đột nhiên lão thấy một làn bóng trắng xẹt qua như mây bay điện chớp. Lão chưa nhìn rõ thì người kia đã dắt Giang Mỹ Linh chạy đi.

Lăng Tiêu Tử chưa biết là lợi hại, toan đứng ra cản đường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.