Ác Hán

Chương 84: Người thông minh giả vờ ngốc



Màn đêm buông xuống, trời đã tiến nhập vào mùa thu, phía trước Tuy dương thành trở thành một mảng đìu hiu, từng đợt gió thu mang đến một mảnh thê lương. Đại hoả ập đến, làm cho nhà cửa của nguyên một đường phỗ đều bị đốt thành một mảnh phế tích. Nhân sổ tử thương còn chưa có thể thống kê ra, nhưng người trong huyện nha phỏng chừng có trên một nghìn người chết.

Không biết bao nhiêu bách tính vì mất đi thân nhân cùng nhà cửa mà ra ngoài đường khóc than. Có một đoàn người từ trong mảnh phế tích đi ra, dẫn đầu là một người trung niên nam tử mặc hắc sắc đạo bào, người này ước chừng hơn năm mươi tuổi, trên tóc đã xuất hiện hoa râm, nhưng tinh thần vô cùng quắc thước, sắc mặt hồng nhuận. Long hành hổ bộ, nhìn ra có chút uy nghiêm, hàm râu dài phía dưới theo làn gió khẽ lay động, trên khuôn mặt lộ ra sự ưu thương, ánh mắt đảo qua mảnh phế tích, khuôn mặt lộ ra sát khí, ở phía sau hắn là huyện uý Tuy dương cùng những người liên can cung kính đứng yên.

“Cửu nhi đã chết?”

Ánh mắt của nam tử trợn lên, thanh âm có điểm run run.

Nghe ngữ khí thì hình như phi thường đạm mạc, nhưng lại làm cho đám người huyện uý không tự chủ được run bắn lên.

“Đại mục tôn sử, cũng không phải chúng ta vô năng, mà thật sự là….”

Nam tử cắt đứt lời nói của huyện uý, ngữ khí giống như trước, giống như đang lẩm bẩm: “Thương cảm Cửu nhi của ta, ngay cả thi thể hoàn chỉnh đều không để lại…Thúc thúc học tiên thuật nhiều năm như vậy lại cứu không được ngươi, cứu không được nguơi a!”

Thanh âm đột nhiên sắc bén , nam tử bỗng xoay người gầm rú lến: “Cửu nhi đã chết, các ngươi vì sao không chết hả!”

Đám người huyện uý quỳ bịch xuống trước mặt nam tử, không dám hé ra một lời.

Vẫn là một người có trang phục tương tự Trung niên nam tử kia, niên kỷ khoảng hơn 30 tuổi, mở miệng nói: “Sư huynh, đừng như vậy, ta tin tưởng huyện uý đại nhân cũng đã hết sức, ngươi cũng đã nghe nói, những người đó quả thật quá hung hãn.”

“Hung hãn, hung hãn….Ta không quản hắn hung hãn ra sao, ta muốn vì cửu nhi báo thù!”

“Sư huynh, thù này bất cộng đại thiên, tất nhiên là phải báo, ta Trương Trượng Bát nguyện làm mã tốt cho sư huynh, đi giết hung thủ.”

“Không, ta tự mình đi!”

“Sư huynh.” Âm thanh của Trương Nhượng Bát đột nhiên nghiêm nghị hẳn lên, “Cửu nhi hiền chất chết ta cũng rất tức giận, hắn nhiều năm qua gop góp tài chính cho chúng ta, có thể nói là lập được công lao hãn mã….Nhưng ngươi bây giờ là người tổng phụ trách ở Dự Châu, lại còn có sứ mệnh tiếp ứng cho Mã đại ca, tuyệt đối không thể rời bỏ nhiệm vụ, càng không thể hành động theo cảm tình.”

“Nhưng mà….”

“Sư huynh, nếu ngươi tin được ta thì đem chuyện này cho ta xử lý, sư đệ tuy bất tài, nhưng nguyện đem đầu hung thủ đến gặp sư huynh.”

Trung niên nam tử nhắm hai mắt lại, do dự một lát, gật đầu nói: “Vậy đành làm phiền sư đệ!”

Trương Nhượng Bát xoay người hướng về đám người huyện uý, vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Đại nhân, hung thủ có lai lịch như thế nào?”

Huyện uý suy nghĩ một lát, “Tiểu nhân chỉ biết trong đó có người kêu là Điển Vi, tiểu nhân cũng đã hỏi qua, Điển Vi ở địa phương chúng ta có thể được gọi có vũ lực, có người nói là hắn một người có thể giết hổ, sử dụng một đôi đại kích, có vạn phu chi dũng.”

“Tên còn lại đâu…”

“Cái này….Tiểu nhân không thể hỏi ra, bất quá tiểu nhân đoán rằng, người này tất nhiên có liên quan đến Lưu Vọng.”

Trương Nhượng Bát gật đầu, “Có biết chỗ ở của Điển Vi không?”

“Theo ý chỉ của Trương Bát Sử, tiểu nhân đã sai người tìm hiểu, cách thành của chúng ta ba mươi dặm về phía tây có một cái thôn , ngoại trừ có ca ca của Điển Vi là Điển Tấn thì cũng có một vợ là con gái của một gia đình săn bắn, còn có một đứa con tra….Còn ca ca Điển Tấn tuy có vũ lực, nhưng do nhiều năm săn bắn cho nên đã thụ thương, đến nay không thể xuống giường, hắn còn có hai con trai, tuổi còn không lớn lắm!”

“Tốt, tốt!”

Trương Nhượng Bát lộ ra vẻ tươi cười, quay đầu hướng về trung niêm nam tử cười nói: “Sư huynh, người xem….Đại nhân cũng đã rất dụng tâm, chỉ cần bắt được một nhà Điển Vi vậy thì sẽ nhanh chóng tìm được Điển Vi? Đến túc bắt được Điển Vi thì sẽ biết tung tích của gã còn lại.”

Đại mục tôn sử trầm ngâm một lát, “ Vậy viẹc này đành vất vả cho sư đệ!”

“Nhất định sẽ không nhục mệnh!”

Trương Nhượng Bát nhúng tay hành lễ, sau đó lôi kéo cánh tay huyện uý nói: “Đại nhân, ta muốn đem năm trăm người đi bắt người nhà của Điển Vi, nhưng trong tay lại không có….Không biết đại nhân có thể hỗ trợ hay không?”

“Tất nhiên là hỗ trợ, tất nhiên là hộ trợ!” Huyện uý lúc này giống như con cháu của Trương Nhượng Bát, liên tục nói: “Tuy Dương sở hữu tám trăm bảy mươi quận binh, ngoài trừ những người vừa chết trận thì còn lại hơn sáu trăm người, nguyện giao cho Trương bát sử.”

Trương Nhưọng Bát thoả mãn nở nụ cười, “Đã như vậy làm phiền đại nhân!”

Đổng Phi cùng với Điển Vi giết lui quận binh Tuy Dương thành, lúc này mới thúc ngựa chạy đi. Dựa theo ước định ban đầu, bọn họ trực tiếp hướng về phía rừng cây ở cạnh Tuy thuỷ, trời bây giờ cũng đã biến thành màu đen.

Đổng Phi để cho Thành Lễ huýt lên một tiếng chim hót, đó cũng chính là ám hiệu của hắn với Đổng Thiết. Chỉ chốc lát sau, từ trong rừng truyền đến một tiếng chim hót, mà theo sát sau thì thấy Điển Mãn cùng với Ngưu Cường chạy vọt ra.

Vừa chứng kiến thấy Điển Vi, Điển Mãn hưng phấn gọi lớn : “Phụ thân!”

Điển Vi cũng vội vàng xuống ngựa, ôm cổ Điển Mãn, cười ha ha hỏi: ”Mãn nhi có nhớ cha không?”

“Có nhớ!”

Ngưu Cường thì đi tới trước mặt Đổng Phi hành lễ: “Đổng thúc thúc, chuyện giải quyết có tốt không?”

Đổng Phi cười cười, gật đầu nói: “Rất tốt, rất tốt…Các ngươi thế nào? Được rồi, Đổng Thiết sao không thấy đi ra?”

“Thiết thúc dẫn theo hai người cùng với Hữu tử, Phất tử ca về nhà!”

Đổng Phi không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Về nhà, về nhà nào?”

“Tất nhiên là nhà của Điển thúc thúc, Thiết thúc thúc nói với chúng ta, ngài cùng với Điển thúc thúc ở Tuy Dương giết người, nói không chừng có thể kinh động tới quan phủ, vạn nhất thân phận Điển thúc thúc bị tiết lộ thì người nhà của Điển thúc thúc sẽ bị liên luỵ ….Cho nên Thiết thúc thúc mang theo hai người thúc thúc cùng với Hữu tử ca, còn có Phất tử ca về nhà của Điển thúc thúc để đem người nhà đón tới. Tuy nói sự tình chưa chắc đã có việc gì, nhưng đề phòng vạn nhất, cần phải dự định sớm hơn một chút.”

Đừng xem Ngưu Cường tuổi còn nhỏ, nhưng ăn nói lại rất có trước có sau, chí ít so với Điển Mãn đang ríu ra ríu rít hướng Điển Vi giải thích còn có trật tự hơn, càng về sau thì Điển Vi cũng chú ý về phía Ngưu Cường nói.

Ánh mắt Điển Vi có chút phức tạp, Điển Vi chắp tay hướng về phía Đổng Phi, “Hảo huynh đệ, ngươi quả nhiên không phải người thường, ngay cả thủ hạ đều có tâm tư kín đáo như vậy. May mà thủ hạ của ngươi sớm suy nghĩ như vậy, bằng không nếu liên luỵ người nhà, Điển Vi chết cũng không hết tội.”

Đổng Phi cầm lấy cánh tay của Điển Vi, “Huynh trưởng không nên khách khí như vậy!”

“Cùng nhau giết địch, Điển Vi còn không biết huynh đệ ngươi…Rốt cục là ai a? Nhìn tư thế này của ngươi, chắc là không tầm thường.”

Ai nói Điển Vi ngốc? Một kẻ ngốc mà dưới tình huống như vậy mà có thể nói ra nhưng lời như vậy? Hồi tưởng lại kinh nghiệm của Điển Vi, lưu lạc giang hồ, thà rằng ở trong núi làm thợ săn cũng không muốn thần phục người khác. Mãi cho đến sau này gặp Tào Tháo thì mới có chỗ yên thân. Đổng Phi có thể khẳng định, Điển Vi nhất định trải qua một phen qua sát thì mới quyết định đi theo Tào Tháo. Mà trên thực tế lựa chọn của hắn là chính xác. Nếu như không phải nguyên nhân Lão Tào háo sắc mà chọc giận Trương Tú, lúc này Điển Vi vì chiến trận mà chết. Nếu hắn còn sống, thành tựu của hắn chưa chắc đã kém hơn Hứa Trử. Người tinh mắt như vậy, ai có thể nói hắn ngốc? E rằng quả thực có điểm khờ, nhưng phàm là những người hàm hậu thì tâm nhãn cũng sáng hơn rất nhiều.

Đổng Phi cũng không dám khinh thường Điển Vi, hắn chắp tay nói: “Huynh trưởng không cần vội hỏi ta là ai. Chúng ta trước hết đi vào cánh rừng bái kiến đại tẩu…Đánh cả ngày chắc huynh trưởng cũng đã đói, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện có được không?”

“Rất tốt, rất tốt!”

Hai người Điển Vi , một người lôi kéo Điển Mãn, một người lôi kéo Ngưu Cường đi vào trong rừng cây.

Một nhà Lưu Vọng chứng kiến bọn họ lập tức đi tới, Thê tử Lưu Vọng cùng với muội muội quỳ gối xuống, “Cảm tạ hai vị trượng nghĩa, vì Lưu Vọng báo thù rửa hận.”

Điển Vi từ bên hông gỡ xuống thủ cấp của Lý Vĩnh Viến, “Đại tẩu, Lưu đại ca đối đãi với ta như huynh đệ, nếu ta không trả thù thì làm sao dám gặp người? Bất quá, giết Lý Vĩnh Viễn cũng không phải một mình Điển Vi, nếu không có vị Đổng huynh đệ này thì ta chỉ sợ cũng không ra được thành.”

“Đa tạ Đổng thúc thúc!”

Đổng Phi vội vàng hoàn lễ nói: “Đại tẩu, ngài làm cái gì vậy? Ta cùng Lưu Vọng là bằng hữu, đây vốn là việc mà ta phải làm….Đại nha, Nhị nha, mau đỡ mẫu thân các ngươi đứng lên. Ngưu Cường, ngươi cũng đỡ mẹ ngươi đứng dậy.”

Ba hai tử ba chân bốn cẳng chạy lại nâng hai phụ nhân dậy.

Nhìn thấy thủ cấp của Lý Vĩnh Viễn, trong mắt thê tử Lưu Vọng như phun ra lửa, lệ quang chảy ra, quát lên một tiếng: “ Gian tặc, ngươi cũng có ngày hôm nay!” Từ trên xe lấy xuống một thanh đoản kiếm hung hăng chém vào thủ cấp của Lý Vĩnh Viễn, muội tử của Lưu Vọng cũng không tỏ ra yếu kém, từ trên xe cũng cầm lấy….Một thanh kiếm khác, hai nữ nhân giống như phát điên, vừa chém vừa mắng, làm cho Đổng Phi đứng bên cạnh mà trong lòng phát lạnh. Ngàn vạn lần không nên đắc tội nữ nhân, đặc biệt là loại nữ nhân điên cuồng, quả thực so với ta còn muốn hung tàn hơn.

Thủ cấp của Lý Vĩnh Viễn bị chém thành đống thịt vụn, huyết nhục bay tán loạn trên mặt đất. Nhị nữ đồng thanh khóc rống lên, ba hài tử thì đi lại khuyên giải cùng với an ủi, Đổng Phi thấy vậy trong lòng chua xót, nghiêng người đi chỗ khác, mà Điển Vi thì lôi kéo Điển Mãn đi theo phía sau Đổng Phi.

Thành Lễ đưa lương khô tới, tay vẫn cầm thêm hai túi Tây Lương liệt tửu.

Điển Vi ngửi thấy mùi rượu thì mắt sáng lên, liên tục hô to: “Hảo tửu, hảo tửu!”

Đổng Phi không uống rượu, hắn chỉ cầm một mảnh lương không chậm rãi ăn.

“Điển đại ca, ta là Đổng Phi, gần muời bốn tuổi….Gia phụ chính là Hà Đông Thái thú, Ty đãi giáo Uý Đổng Trác, ở Tây Lương cũng có chút sản nghiệp, lần này ngươi cùng ta giết một trận thống khoái, nhưng không thể không nghĩ đến hậu quả. Trần Lưu….Ta nghĩ ngươi không thể ở lại nữa, nếu Điển đại ca nguyện ý thì có thể đem người nhà tới Lương Châu Lũng Tây, nhà của ta ở Lâm Thao, ta chắc chắn triều đình cũng sẽ không chú ý, chờ cho phong ba qua đi, ngươi có thể mang người nhà trở về.”

“Việc này…”

“Nếu Điển đại ca muốn nhập quân, huyện uý Lâm Thao là tỷ phu của ta, ta có thể nghĩ cách bố trí cho ngài một chức vị tốt; nếu ngài không muốn ở Tây Lương thì cũng rất dễ, đi tới dưới trướng của cha ta, bằng vào bán lĩnh của Điển đại ca thì làm chức Đô uý cũng dư dả, cha ta cũng là một người yêu mến sự vũ dũng, hắn nhất định sẽ cao hứng khi gặp Điển đại ca, huynh thấy thế nào?”

Đổng Phi không hề đề cập tới chuyện muốn Điển Vi hướng hắn thuần phục. Cố Ung nhắc nhở rất chính xác, hắn hiện tại, một không có gia sản, hai không có chức quan, ba không có danh vọng, vì vậy dựa vào gì mà Điển Vi hướng hắn thuần phục?Tương phản, nhắc tới Đổng Trác thật ra cũng có chút dụ hoặc, dù sao Đổng Trác hôm nay cũng chưa có ác danh gì cả.

Điển Vi cũng không nóng lòng trả lời, mà sau một lúc trầm tư mới nói: “Huynh đệ, việc này một người ta quyết định không được, chờ ca ca ta tới, ta muốn cũng hắn thương lượng một lần. Dù sao Lương Châu đường xá xa xôi, muốn chuyển gia đình đi cũng không phải là việc nhỏ.”

Đổng Phi gật đầu, “Đó là đương nhiên!”

“Bất quá huynh đệ, ngươi thực sự chỉ có mười bốn sao? Ta thế nào vẫn cảm thấy ngươi so với ta còn muốn già hơn…”

Đổng Phi có một loại xúc động muốn điên, gã gia hoả này cũng quá vô sỉ, đồng ý là ta xấu, nhưng cũng không thể nói là ta già a.

“Đúng vậy? Lưu đại ca từng nói đã gặp người so với ta còn xấu hơn, ta vốn không tin tưởng, nhưng hiện ta ta rất tin!”

“Nói bậy, ngươi so với ta còn xấu hơn!”

“Vị tất, ta mặc dù xấu nhưng lại được coi là bình thường, nhìn ngươi kìa, ánh mắt như con cọp, vừa nhìn thấy đã làm cho người ta sợ.”

Điển Vi đứng lên cả giận nói: “Ngươi bình thường? Ngươi thử nhìn cái đầu của ngươi….Ta lúc 14 tuổi cũng không có khoa trương như vậy. Chỉ về điểm này mà nói thì ngươi còn xấu hơn ta, thiên hạ đệ nhất xấu chắc chắn thuộc về ngươi mới đúng.”

“Điển huynh khách khí, cái đầu của tiểu đệ tuy rằng có chút khoa trương, nhưng bất quả cũng chỉ là cái đầu mà thôi.”

Mọi người chung quanh nhịn không được đều nở nụ cười, tiếng cười cũng lan dần đến người một nhà của Lưu Vọng, hai vị này quả thật cũng rất nhàn hạ, chân trước vừa mới chung tay giết nhièu người như vậy, còn chân sau lại tranh cãi ầm ỹ cả lên. Bất quá nếu nhìn kỹ hai người này quả thật không thể phân biệt được ai xấu hơn, chắc là sàn sàn như nhau.

Thê tử Lưu Vọng nhịn không được cười nói: “Đổng thúc thúc, Điển thúc thúc, theo ta thấy, đệ nhật thiên hại xấu, ta nghĩ hai vị nên chia nhau mới đúng.”

“Đúng?”

Quay đầu nhìn thấy Lưu gia một nhà không hề khóc, Đổng Phi cùng với Điển Vi đều nhìn nhau cười.

Người chết thì đã chết, người sống thì vẫn tiếp tục phải sống…..Suốt ngày khóc sướt mướt còn không bằng vui vẻ để đón cuộc sống ngày mai.

E rằng đây chính là ý nghĩa mà bọn họ tranh cãi, nhìn bằng hữu thân nhân bên cạnh vui vẻ, Đổng Phi cùng với Điển Vi phát ra nụ cười từ nội tâm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.