Ác Hán

Chương 85: Ngữ Thành nói về Thái Bình Đạo



Trời vừa sáng, Đổng Thiết dẫn Điển gia mười bốn người đi tới. Ngoại trừ trực hệ thân nhân của Điển Vi thì vẫn có mấy người họ hàng gần. Mười bốn người ngồi trên ba chiếc xe ngựa. Đổng Thiết sau khi chứng kiến Đổng Phi, liền lập tức chạy đến hành lễ.

“Chủ nhân, khi chúng ta rời đi thì phát hiện ở hướng Tuy Dương có đội ngũ tiến đến, chắc là đã biết Điển tráng sĩ.”

Đổng Thiết không biết nên xưng hô với Điển Vi như thế nào, dù sao Điển Vi cũng đã sánh vai chiến đấu cùng Đổng Phi, cho nên đối với dũng sĩ xưng hồ thường được gọi là tráng sĩ. Vì bằng hữu mà báo thú không tiếc vùi thân hiểm cảnh. Tráng sĩ, tráng sĩ….Cũng chính là Tráng tai chi sĩ. Chí ít Đổng Thiết lý giải là như vậy.

Đổng Phi thầm nghĩ: Phản ứng thật nhanh! Đây chắc là không phải do quan phủ phản ứng. Được rồi, lúc rút khỏi Tuy Dương, có người hô lới là Lý cửu gia đã chết, vậy Lý cửu gia là ai?”

“Đại tẩu, người cũng biết Lý cửu gia là ai sao? Ta nói ở Tuy dương huyện ai có thể được xưng là Lý cửu gia a?”

Lưu thị ngẩn ra, ngón tay chỉ về đống thịt vụn củ thủ cấp Lý Vĩnh Viến nói: “Thúc thúc, Lý cửu gia chính là Lý Vĩnh Viến.”

Địa vị tựa hồ không nhỏ a!

“Đại tẩu, tẩu có biết trong nhà Lý cửu gia còn có ai nữa không? Ta nghe nói hắn có một người thân thích rất khó lường?”

“Như thế nào cũng chưa nghe nói qua, chỉ nghe nói hắn làm qua chức Phú xuân trưởng là dựa vào tiền tài mua lấy, sau này không biét vì sao mà cũng không làm Phú xuân trưởng nữa, rồi chuyển nhà đến Tuy Dương. A , hắn hình như có một gã thúc thúc!” Lưu thị quay đầu nói với muội muội Lưu Vọng: “Muội muội, ta có nhớ kỹ ca ca của muội nói qua, Lý tặc còn có một gã thúc thúc?”

“Đúng vậy, hình như là có nói qua, tên là Lý Đại Mục, tên này có chút đặc biệt cho nên ta nhớ rất rõ ràng.”

Lý Đại Mục, tên rất xa lạ a! Chí ít có thể khẳng định, trong bình thư không hề xuất hiện người này, nhưng có trời mới biết chính sử *(quan ghi lại sự kiện lịch sử)có ghi chép hay không?

Lúc Đổng Phi đang suy nghĩ thì Điển Vi cũng đem tình huống nói cho người một nhà. Lúc đầu thì một nhà lớn bé đều oán giận Điển Vi hành động không có suy nghĩ làm liên luỵ tới một nhà lớn bé. Nhưng sau khi nghe thấy thân thế của Đổng Phi thì tất cả đều sửa lại lời nói, liên tục xưng Điển Vi làm việc rất tốt.

Buồn cười, Điển gia bát đại *( 8 đời) không có một đại nhân vật, người làm quan lớn nhất cũng chính là làm thôn trưởng. Đổng Thái thú, Ty đãi giáo uý công tử, nghe chức quan này tuy không biết là to hay không, nhưng có điều khẳng định là nhất định không nhỏ.

Điển vi không phản ứng, nhưng không có nghĩa là người của Điển gia không phản ứng, mọi người hỏi thăm một trận, cuối cùng Điển Vi ca ca là Điển Tấn mở miệng nói: “ Nhị đệ, ta muốn trông thấy Đổng công tử.”

Điển Tấn hành động bất tiện, cho nên Điển Vi cõng hắn đi tới trước mặt Đổng Phi.

“Huynh đệ, đây là ca ca của ta!”

Đổng Phi điều chỉnh thần sắc, phi thường cung kính chắp tay nói: “Tham kiến huynh trưởng.”

Chỉ một động tác này thì làm cho Điển Tấn cảm động. Đổng Phi là ai? Là công tử được hưởng hai nghìn thạch Hà Đông Thái thú, Ty đãi giáo uý là chức quan gì? Điển Tấn cũng nghe nói, đó là chức quan lớn nhất dưới tướng quân a. Nhân vật như vậy thì bọn thảo dân như bọn họ làm sao có khả năng gặp qua? Hôm nay công tử của Thái Thú hà Đông lại hành lễ với hắn, làm cho Điển Tấn thụ sủng nhược kinh*( Được yêu mà sợ), cho nên đánh giá Đổng Phi lại càng tốt thêm một tầng.

Có câu nói, cha mẹ sinh con trời sinh tính, chín người con đều bất đồng. Điển Vi lớn lên rất doạ người, nhưng Điển Tấn lại tướng mạo đường đường. Hắn hỏi xong hai câu, sau đó hướng về Điển Vi nói: “Nhị đệ, khó mà gặp đượccông tử bình dĩ gần gũi, đối với đám thảo dân chúng ta lại thâm tình. Hắn nói không sai, ngươi làm phải chuyện này thì Dự Châu không thể nán lại được nữa, không bằng cùng đi với Đổng công tử đến Lương Châu, cho dù có làm tiểu tốt trấn thủ biên quan cũng có thể lập được công lao….Ừ, ta đồng ý với Đổng công tử, chúng ta đi Lương Châu.”

“Ca ca đã nói thì tiểu đệ làm sao dám cãi lời!”

Lập tức có người sắp xếp mọi người lên xe ngựa, do Thành Lễ dẫn người đi phía trước mở đường, Đổng Thiết mang theo mười người ở giữa bảo hộ một nhà già trẻ, còn Đổng Phi cùng với Điển Vi thì dẫn theo mười gã Cự mã sĩ đi ở phía sau áp trận, chậm rãi từ rừng cây đi ra.

Bây giờ trời đã chuyển thành buổi trưa.

Mục tiêu thứ nhất chính là Ngữ Thành.

Đổng Phi bết Thái Ung nhất định còn đang ở Ngữ Thành đợi, hôm nay chọc phải tai hoạ chỉ sợ không thể đầu nhập vào môn hạ của Thái Ung để học tập, nhưng cũng phải nói với lão một tiếng. Mặt khác Đổng Phi cũng có một suy nghĩ khác: Nếu đem Thái Ung mang đi Hà Đông thì sẽ thế nào? Ý nghĩ này rất lớn mật, nhưng nếu được thì không có gì tốt hơn nữa. Bất qua có một câu nói, mọi việc tốt nhất nên thử một lần. Nếu như có thể thành công thì danh vọng của Đổng gia không chỉ đơn giản là tăng lên một hai tầng, Thái Ung là ai? Đây chính là đương đại đại nho ! Nếu có thể thành công địa vị Đổng gia từ bỉ phu sẽ đề thăng làm chuẩn thế tộc a. Nếu địa vị đề thằng thì tương lai cha cũng sẽ không làm xằng bậy. Ý nghĩ tuy rằng rất ngây thơ, nhưng Đổng Phi vẫn muốn thử một lần.

Từ ngữ Thành đến Dĩ Ngô, Đổng Phi dùng một ngày một đêm, còn từ Dĩ Ngô đến Ngữ Thành lại đi mất năm ngày thời gian. Không có biện pháp, có thêm rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều là phụ nữ trẻ em, cho nên chỉ có thể chậm rãi đi tới. Đặc biệt thê tử Điển Vi còn đang mang thai, đi đường càng phải cẩn thận.

Đổng Phi thẳng thắn nhường một xe cho thê tử Điển Vi cùng với Lưu gia già trẻ, chí ít, có hai người đã làm mẫu thân cũng dễ chiếu cố cho thê tử Điển Vi.

Từ trong đoàn ngựa lấy ra năm con, Ngưu Cường cùng với ba huynh đệ họ Điển hưng phấn bừng bừng cưỡi ở phía trên.

Điển Vi lúc này mới dò hỏi: “Huynh đệ, ở phía dưới yên ngựa của ngươi treo cái gì vậy? Tựa hồ là dùng rất tốt a!”

“Vậy sao?”

“Trước kia ta cảm thấy có món đồ chơi này, nếu ở trên ngựa tác chiến thì thuận lợi hơn rất nhiều, chí ít có thể gia tăng cho ta ba thành thực lực.”

“Huynh trưởng, đầy là đồ chơi do ta nghĩ ra, huynh trưởng thấy tốt là được, nhưng xin chớ lộ ra.”

“Ta hiết, ta hiểu….”

Tròng mắt của Điển Vi đảo quanh, “Huynh đệ, ngươi phải so với ta một lần a?”

“So với? So với cái gì?”

“Đương nhiên là luận võ….Ta thấy võ nghệ của huynh đệ không kém, cặp chuỳ kia quả thật có phân lượng. Hắc hắc, tất nhiên là so chiêu a, ngươi cũng có thể nhìn ra được, từ khi huynh trưởng của ta thụ thương tới nay thì vẫn không có ai giao thủ cùng với ta, hôm nay thật vất vả mới tìm được đối thủ, ta sao có thể buông tha? Hơn nữa hiện tại ngươi chỉ có mười bốn tuổi mà đã có vũ dũng như vậy, chờ đến khi ngươi trưởng thành…Ta mới không cùng ngươi tỷ thí.”

Gã gia hoả này ngốc sao? Đổng Phi không khỏi đánh giá lại Điển Vi, gã gia hoả này không phải giả trư ăn thịt cọp chứ?

“Đợi đến Lương Châu, ta nhất định đánh với ca ca một trận thống khoái. Ta ở chỗ ấy có một giáo trường rất lớn, còn có mấy gã thủ hạ, tất cả đều không kém, ca ca nếu muốn tìm người tỷ thí, tìm được ta, hắc hắc, vậy cũng xem như tìm đúng người rồi!”

“Như thế rất tốt, như thế rất tốt!”

Điển Vi mừng rỡ cười toe toét, đối với người luyện võ mà nói, có thể tìm được đối thủ ngang sức thì đó là chuyện rất may mắn.

Đã tiến nhập vào tháng mười một, tuyết ở Dự Châu rơi xuống rất lớn. Chứng kiến cảnh trời đầy hoa tuyết, tâm tình Đổng Phi cũng có chút thâm trầm, dọc đường đi cũng không nói câu gì. Thỉnh thoảng đoàn xe nghỉ ngơi thì hắn lúc nào cũng cùng với tượng long đứng trên mặt tuyết ngây người.

Đám người Điển Vi không biết có chuyện gì xảy ra, vì vậy hướng về phía Đổng Thiết hỏi: “Thiết huynh đệ, Đổng công tử làm sao vậy?”

Đổng Thiết thần sắc bi thương, nhẹ giọng nói: “Thời điểm lúc này vào năm ngoái, tỷ tỷ cùng với tỷ phu của chủ nhân bị người hại chết. Tượng long vốn là toạ kỵ của tỷ phu chủ nhân, sau đó lại đưa cho chủ nhân, gặp phải thời tiết như thế này, chủ nhân chắc là đang tưởng niệm đến hai người đó.”

“A? Đổng công tử lợi hại như vây thì tỷ tỷ làm sao bị người hại chết? Hắn không báo thù sao?”

“Chủ nhân muốn báo thù, nhưng mà báo thù không được!”

Đổng Thiết đem tao ngộ năm ngoái nói qua một lần, mặc dù không nói đến tên của Hàn Toại, nhưng lại điểm ra tên hiệu của danh sĩ của người nọ. Điển Vi cũng không phải rất rõ ràng, nhưng Điển Tấn lại bị tình cảm của tỷ đệ họ Đổng lây chuyển, hắn đột nhiên cầm lấy tay Điển Vi nói: “Ta vẫn không thể đi bình thường mà ai oán, nhưng hiện tại ta thấy mình vẫn còn rất may mắn? Chí ít ta cùng mới người một nhà ở chung một chỗ, xem như Đổng công tử, thật sự là, thật sự là….”

Điển Tấn nói mấy câu thật sự là, sau đó cũng không nói tiếp được nữa.

Điển Vi giẫm chân, lớn tiếng nói: “Điển Vi ở đây phát thề, ngày khác nhất định cùng với Đổng huynh đệ san bằng Kim thành, báo thù rửa hận.”

Đổng Thiết mỉm cười, “Nếu chủ nhân biết như thế thì nhất định sẽ rất vui mừng.”

Mơ hồ trong lúc đó, cự ly già trẻ Điển gia cùng với Đổng Phi đã kéo lại gần hơn.

Trời có gió tuyết, đường đi rất gian nan. Sau khi đến Ngữ Thành thì đoàn người đều kiệt sức, ngựa hết hơi.

Đổng Phi sai Đổng Thiết dẫn theo Điển gia một nhà già trẻ cùng với Lưu thị một nhà đến khách sạn ở Ngữ thành nghỉ ngơi, còn hắn thì cùng với Điển Vi đi tới Thái phủ.

Lúc nhìn thấy Điển Vi quả thật làm cho Thái Ung hoảng sợ. May mà đã có một gã xấu kinh đời là Đổng Phi lót đường, mà tu dưỡng cùng với học vấn cao thâm cho nên trên khuôn mặt cũng không biểu lộ ra cái gì. Nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Vật họp theo loài, người chia theo đàn….Cổ nhân không lừa ta !

Sau khi ngồi xuống thì đã có nô tỳ đưa tới một bình rượu nóng. Điển Vi quý rượu như mạng tất nhiên là vui sướng uống. Còn Đổng Phi thần sắc nghiêm túc đem chuyện xảy ra kể một lần, sau đó nhìn Thái Ung đang trầm tư.

Hoàng Thiệu ở một bên lắng nghe, sau đó mở miệng nói: “Chủ công, Thái bình đạo cùng với quan phủ cấu kết sớm đã không phải là chuyện bí mật. Những năm gần đây, Trương Giác tuyên bố Thượng thiên đã chết, hoàng thiên thành lập. Phía trong của Thái bình đạo chia ra tám đại đệ tử cùng với ba mươi sáu cừ suất, gã mà chủ công nói chính là Lý Đại Mục, chính là một trong bát đại đệ tử của Trương Giác.”

Thoạt nhìn thì Hoàng Thiệu là thật tâm thuần phục. Đổng Phi có một điểm rất tốt, hắn nếu không tín nhiệm ngươi thì ngươi có làm gì hắn cũng sẽ đề phòng, nếu hắn tín nhiệm ngươi thì sẽ lập tức xin lỗi, rồi sẽ cực kỳ tín nhiệm ngươi. Cho nên Đổng Phi lập tức đứng dậy, hướng về phía Hoàng Thiệu thi lễ nói: “Hoàng Tiên sinh, Phi trước đây không tín nhiệm ngươi cũng không phải vì ngươi xuất thân bần hàn, mà là vì ngươi uỷ thân Thái bình đạo, hôm nay quốc gia đến lúc tồn vong, bên trong có đảng tranh, hoạn quan, ngoại thích chi loạn, phía ngoài có dân tộc Hung Nô, Tiên Bi, Khương nhân dị tộc đang nhìn trộm, giống như Trương Giác, loại yêu nhân này học theo tà giáo đầu độc bách tính, thoả mãn tư dục của chính mình, chính là nên tru diệt! Ta đợi cho đến một ngàybỉ phu cùng với danh sĩ vì nước dốc sức, cho dù là chết trận sa trường, da ngựa bọc thây cũng không uống kiếp này.”

Lời này nếu nói trắng ra, nếu dựa theo góc độ của Danh sĩ thì chỉ có một chữ : Tục! hai chữ: Rất tục!

Nhưng Thái Ung lại mở to hai mắt nhìn, Điển Vi cũng dừng lại không uống rượu. Hoàng Thiệu quỳ phục xuống trước mặt Đổng Phi, khóc lớn: “Thiệu thuở nhỏ nhà nghèo, vì vậy tâm sinh bất mãn, Trương Giác lại buông thuyết lời tà, Thiệu không những không ngăn cản mà còn cấu kết với nhau làm việc xấu, thực đáng chết vạn lần! Hôm nay nghe lời tiên sinh giáo huấn, cùng với lời trách cứ trượng nghĩa của chủ công. Thiệu không phải cây cỏ, không phải không phân biệt được trung gian, hôm nay nguyện quên mình phục vụ dưới trướng chủ công, nếu một ngày vi phạm lời thề, thiên địa diệt, người người diệt.”

Thái Ung vô cùng khoái hoạt vuốt chòm râu, liên tục gật đầu: “Một lời của hiền chât hôm nay, Ung quả thật là tỉnh ra, quả nhiên là sảng khoái….Ha ha. Không sai, nghĩ tới ta là Sĩ đại phu, được triều đình ân điển, nhưng hôm nay quốc nạn trước mặt, nhưng lại suốt ngày nội đấu, không ngờ tiểu tử ngươi có thể thấy rõ, Ung thật là xấu hổ, xấu hổ!”

Đổng Phi vội vàng nâng Hoàng thiệu đứng dậy, “Được rồi, xem như chuyện đã qua, xem như thả một cái rắm, từ này về sau ngươi là Hoàng thiệu, là người của Đổng Phi ta, chứ không phải là Thái bình đạo Hoàng Thiệu. Hoàng tiên sinh, Phi vẫn muốn thỉnh giáo một sự việc.”

“Thiệu biết gì sẽ nói.”

“Vậy Thái bình đạo trước giờ làm sao mà vơ vét của cải?”

Tròng mắt Hoàng Thiệu xoay chuyển, lập tức minh bạch ý tứ của Đổng Phi, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Chủ công, theo Thiệu biết thì Thái Bình đạo xưa nay vơ vét của cải , phần lớn là từ buôn muối, buôn lậu vũ khí, còn có thu thập được từ trong tay tín đồ. Mặc dù thỉnh thoảng có tập kích một số thành trấn nhưng cũng cũng không dám làm liều… Chỉ là lúc này, quả thật bọn họ hành động không cần phải cố kỵ nữa.”

Bàn tay Thái Ung run lên, một cây râu mép cũng bị nhổ xuống. Nhưng lão vẫn không cảm thấy đau đớn: “Hoàng Thiệu, ý của ngươi nói là….”

“Nếu đúng như suy đoán của Thiệu thì Thái bình đạo đã chuẩn bị khởi sự!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.