Bạch Nguyệt quay về
phòng mình , nằm lên giường nghỉ ngơi. Nhớ tới gương mặt tươi cười của
Lăng Ngôn, Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười. Nàng đã sớm hiểu rõ: có người đang
cười không có nghĩa là trong lòng cũng đang cười, có người mặt ngoài
đang đau thương nhưng trong lòng lại đang vui vẻ. Cuộc sống có lúc tựa
như một tuồng kịch. Trong diễn ngoài diễn, thật thật giả giả, ai có thể nói mình nhất định sống thật? Cuộc sống chính là mặt nạ , hay có thể
nói con người đều đeo mặt nạ mà sống thôi.
Suy nghĩ lung tung , Bạch Nguyệt mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Nạp Song cho người thỉnh Bạch Nguyệt đi qua , nói là đồ vật cần thiết đã chuẩn bị xong.
“Nhanh như vậy?” Bạch Nguyệt vừa rửa mặt, vừa hỏi nha hoàn bên cạnh.
“Dạ, Bạch cô nương, sau khi rửa mặt xong , thỉnh cô nương đi đại sảnh dùng
cơm. Quận chúa đang đợi.” Nha hoàn bước lên khẽ hành lễ, cung kính nói.
“Đã biết.” Bạch Nguyệt gật đầu một cái, trong lòng không khỏi cảm thán
không hổ là nhà quyền quý , hiệu suất làm việc thật cao. Đột nhiên nghĩ
đến vị cung chủ mắt xanh kia , lại mở miệng tiếp tục hỏi, “Vị công tử
mắt xanh kia đã tới đại sảnh chưa?”
“Vị công tử kia đã đến rồi.”
“Vậy là được.” Bạch Nguyệt rửa mặt xong liền đi theo nha hoàn đến đại sảnh.
Vừa bước vào đại sảnh, quả nhiên tất cả mọi người đều có mặt rồi. Dùng
qua điểm tâm, Quận chúa liền sai người đem mấy thứ đưa lên. Bạch Nguyệt
kiểm tra lần nữa, xác định không có vấn đề gì, liền đưa ra yêu cầu.
Chuẩn bị một khối băng ở phòng Tiểu quận chúa , còn có một thùng nước
tắm và nước nóng. Quận chúa mặc dù cảm thấy rất kỳ quái thế nào vừa nóng vừa lạnh đều cần, nhưng vẫn lập tức phân phó người làm đi chuẩn bị.
Bạch Nguyệt đứng dậy nhìn Lăng Ngôn và Lê Ngạo Nhiên, khẽ gật đầu một cái ,
xoay người đi về hướng phòng Tiểu quận chúa . Hai người cũng đứng dậy
đi theo. Mặc dù Bạch Nguyệt cũng từng nói qua với mình là cần đại phu
giúp một tay châm cứu huyệt vị, nhưng Nạp Song vẫn thật không ngờ, nàng
ấy lại có thể mời Vô Ưu cung chủ tới hiệp trợ .
Đi tới phòng Tiểu quận chúa , người làm đã rất nhanh đem những vật cần thiết chuẩn bị xong.
Bạch Nguyệt đi tới bên cạnh Nạp Song khẽ nói cho nha hoàn đều đi ra ngoài,
Nạp Song lập tức làm theo. Lại không hề biết suy nghĩ trong đầu Bạch
Nguyệt. Nơi này nha hoàn bảo vệ không cho phép là gian tế, về sau nếu
truy cứu là ai cứu Tiểu quận chúa , vậy không phải tự mình tìm rắc rối
sao? Chờ cứu được Tiểu quận chúa phải yêu cầu Nạp Song thả tin ra ngoài nói là được Vô Ưu cung chủ cứu, vậy thì không có liên quan gì đến mình
rồi.
“Cái đó, Lăng công tử, một hồi ngươi nói với Cung chủ châm
kim vào những huyệt vị mà ta nói.” Bạch Nguyệt vén tay áo lên đi tới
trước giường, kêu Nạp Song lại hỗ trợ: “Đến giúp đỡ, cuốn tay áo cùng
ống quần của tiểu quận chúa lên , trước tiên phải chườm nóng tay chân
cho nàng .”
Lê Ngạo Nhiên mặt không đổi sắc, chỉ đứng yên không
nhúc nhích. Lăng Ngôn trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh, biết tiểu tử này
nhất định đang khó chịu trong lòng. Từ trước tới giờ , không có ai to
gan dám sai bảo Lê đại cung chủ này !
Nạp Song nhìn hai nam nhân
đang đứng trong phòng, lại nhìn lại tiểu muội của mình nằm trên giường
bị điểm huyệt không thể nhúc nhích , lộ vẻ do dự. Mặc dù nàng ấy còn
nhỏ, nhưng sau này vẫn phải lập gia đình . Nếu thân thể bị hai nam tử xa lạ nhìn thấy. . . . . .
Bạch Nguyệt nhìn Nạp Song đang do dự,
lạnh lùng nói: “Đại phu chỉ có bệnh nhân, không có nữ nhân và nam nhân.
Nếu muốn cứu Tiểu quận chúa thì nhanh một chút.”
Nạp Song nghe
giọng nói lạnh lẽo của Bạch Nguyệt, nhớ tới lúc ở trên trấn Bạch Nguyệt
cũng đã nói chuyện như thế, lập tức rùng mình một cái. Trong lòng đã
khắc sâu loại cảm giác này, khi Bạch Nguyệt dùng giọng điệu này nếu mình không nghe, vậy nhất định sẽ phải hối hận. Nghĩ đến chỗ này, Nạp Song
vội vàng tiến lên giúp một tay cuốn tay áo và ống quần của tiểu muội lên .
Bạch Nguyệt cẩn thận dùng khăn lông nóng chườm tay chân cho
Tiểu quận chúa , cho đến khi da ở tay và chân đều đỏ bừng mới dừng lại.
“Lấy khối băng lại!” Bạch Nguyệt quát lạnh một tiếng, Nạp Song lập tức làm theo.
Bạch Nguyệt nhanh chóng đem khối băng chườm lên tay chân Tiểu quận chúa .
Mới vừa rồi da thịt cực nóng đột nhiên chuyển sang mát lạnh, Tiểu quận
chúa nhắm mắt lại, vẻ mặt rất hưởng thụ. Nạp Song nghi hoặc nhìn tất cả, không hiểu Bạch Nguyệt làm như vậy có lý do gì. Lăng Ngôn cũng tò mò
nhìn không chớp mắt. Lê Ngạo Nhiên hơi nhíu mày , như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên, Tiểu quận chúa mở mắt ra , nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt. Há to mồm hình như muốn thét lên, nhưng lại bị điểm á huyệt nên không thể kêu
được tiếng nào. Gương mặt càng ngày càng dữ tợn. Quận chúa nhìn gương
mặt tiểu muội liền biết nàng đang phát bệnh, nhưng lần này phát tác lại
không có dấu hiệu báo trước , chẳng lẽ vừa rồi. . . . . .
” Bạch cô nương, muội muội ta nàng ấy ?” Nạp Song nghi ngờ hỏi.
“Cái đó, cung chủ , làm phiền người tiến lên đây. Quận chúa, ngươi đem kim
châm cho hắn.” Bạch Nguyệt không để ý đến câu hỏi của Nạp Song , quay
đầu nói với Lê Ngạo Nhiên nãy giờ vẫn đứng im lặng đằng sau.
Lê Ngạo Nhiên chậm rãi tiến lên, nhận lấy hộp kim châm , nhẹ nhàng nói với Bạch Nguyệt: “Tên ta là Lê Ngạo Nhiên.”
Bạch Nguyệt cũng không quay đầu lại, nhưng trong lòng thấy buồn cười, biết
hắn đây là không hài lòng cách mình gọi hắn. Cũng đúng thôi , nếu là
mình cứ bị gọi : này , cô kia , ngươi qua đây …..nhất định cũng sẽ khó
chịu như thế thôi.
“Vậy, Lê công tử, một hồi làm phiền ngươi, ta nói huyệt vị nào ngươi liền ghim vào đó.” Bạch Nguyệt sửa lại cách gọi.
“Được.” Lê Ngạo Nhiên nhàn nhạt lên tiếng đáp lại.
“Xích trạch huyệt.” Bạch Nguyệt bắt đầu đọc tên các huyệt vị.
“Côn Luân huyệt, huyệt Dũng Tuyền, huyệt Khúc Trì, bát tà huyệt. . . . . .”
Mặc kệ Bạch Nguyệt nói huyệt đạo nào, Lê Ngạo Nhiên cũng chính xác đem
ngân châm từ từ đâm vào.
Hồi lâu, trên tay chân Tiểu quận chúa đã ghim rất nhiều ngân châm cùng kim châm.
“Đi ra rồi.” Bạch Nguyệt nhìn cái vạch đen trên tay tiểu quận chúa từ từ nổi lên sau đó bị châm hướng ngón út đi ra.
Nạp Song cùng Lăng Ngôn nhìn thấy mà kinh hãi , không nói nên lời. Cái vạch đen giống như là có sinh mệnh, miễn cưỡng từ từ hướng ngón út đi tới.
Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt đang chăm chú nhìn cái vạch đen kia, cảm
thấy cô gái trước mắt thật thú vị. Ở Vô ưu cung ,chỉ nghe kể lại biểu
hiện của tiểu quận chúa liền kết luận nàng ấy không phải bị bệnh. Bây
giờ nhìn lại, quả nhiên là cái đó Vu thuật. Nàng rốt cuộc là ai?