Sáng sớm hôm nay, Tư Đồ Tuyết tay cầm một bó dâm bụt
mới hái, đi xuyên qua con hẻm nhỏ đụng phải Tư Không Hạnh đang đi tới.
Liếc mắt nhìn qua gốc dương liễu nơi ngã tư phố Lâm
Giang, lại dừng mắt trên bó dâm bụt trong tay Tư Đồ Tuyết, hắn nhẹ giọng chào:
“Sớm vậy Tư Đồ!”
Hoa dâm bụt kiều diễm càng tôn lên gương mặt xinh đẹp
động lòng người của Tư Đồ Tuyết. Tư Không Hạnh nhìn thấy, trong nhất thời có
chút bối rối. Xưa nay hắn bị dị ứng với phấn hoa, lúc này cố hết sức kềm nén,
nhưng vẫn hắt xì liên tiếp.
Tư Đồ Tuyết sửng sốt, đặt hoa dâm bụt xa ra, nói:
“Xin lỗi.”
Tư Không Hạnh có chút xấu hổ, giơ tay sờ sờ mũi, thấy
nàng kề sát mấy đóa hoa vào hai má, bèn nói: “Ngày thường quen thấy ngươi
múa đao múa kiếm, không ngờ ngươi cũng yêu thích mấy thứ hoa cỏ này.”
Con hẻm chật chội, Tư Không Hạnh dứt lời liền nghiêng
nửa người sang một bên để Tư Đồ Tuyết đi qua. Tư Đồ Tuyết nghe hắn nói vậy có
chút kinh ngạc, lúc lướt qua bên cạnh Tư Không Hạnh, mới sực hiểu ra là hắn
đang nói tới bó hoa dâm bụt trong tay mình, nàng lắc lắc đầu, nói: “Ta hái
bó hoa dâm bụt này không phải cho bản thân mình, mà là cho Nhị công tử.”
Tư Không Hạnh vừa muốn bước đi, nghe xong câu nói của
nàng, sắc mặt bỗng cứng đờ.
Tư Đồ Tuyết nói: “Mấy ngày nay, Nhị công tử
thường đến ngoài tiệm ngắm hoa dâm bụt, có lẽ là vì thích loại hoa này. Hôm nay
ta thấy hoa dâm bụt mới nở nên hái cho hắn một ít.”
Tư Không Hạnh ngơ ngác một lát. Gió lùa qua con hẻm,
cành hoa dâm bụt lay động, ánh mắt hắn chợt ảm đạm đi. Trầm mặc một lát, Tư
Không gật đầu chào Tư Đồ Tuyết, lướt qua nàng đi về phía cửa tiệm.
Tư Đồ Tuyết cảm thấy Tư Không có gì đó khác thường.
Sáng sớm hôm nay nàng vốn muốn ở lại tiệm giúp việc. Nhưng trước khi Vân vĩ
lang ra ngoài đã nhờ nàng hái một ít hoa dâm bụt cho Cảnh Phong. Tư Đồ Tuyết
nghe Vân Trầm Nhã nhắc, mới nhớ ra rằng dường như Nhị công tử rất thích hoa dâm
bụt. Nàng vừa hái dâm bụt xong thì gặp Tư Không Hạnh trong hẻm, không ngờ…
Tư Đồ Tuyết nghĩ nghĩ, trong lòng không yên. Nàng quay
đầu nhìn lại con hẻm nhỏ, trong không gian nhỏ hẹp, một bóng hình kéo dài dưới
ánh nắng ngày hạ trông vô cùng hiu hắt quạnh quẽ. Tư Đồ Tuyết do dự một lát rồi
quay trở lại. Không biết tại sao, nàng thật muốn giải thích rõ chuyện vừa rồi
với Tư Không.
Vừa đến ngã tư, có một gã nọ mặc đồ như hạ nhân sai
vặt ngăn Tư Không Hạnh lại, cúi đầu nói: “Tư Không công tử, xin dừng bước
một lát.”
Dưới gốc cây đầu đường phố Lâm Giang, gã sai vặt nhìn
nhìn xung quanh một hồi, lấy một thanh trủy thủ trong lòng ra giao cho Tư Không
Hạnh.
Thanh trủy thủ trông rất giản dị, duy chỉ có chỗ chuôi
đao là có khắc hoa văn Thất tinh củng nguyệt. Tư Không Hạnh nhìn thấy thanh
trủy thủ thì cả kinh chấn động mạnh, hắn giật mình ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn gã
sai vặt, hỏi: “Ngươi là ai?!”
Gã sai vặt không đáp, khom lưng lại lồng hai bàn tay
vào ống tay áo, kê sát lại thầm thì: “Nửa canh giờ sau, căn hộ sáu mươi
hai phố Tây Hòe.”
Nói xong, hắn lại nhìn xung quanh, lui lại mấy bước
rồi xoay người bỏ đi.
Tư Không Hạnh cầm thanh trủy thủ trong tay, giật mình
đứng lặng tại chỗ. Một lát sau, hắn nhướng mày, kiễng mũi chân phóng người lên,
đột nhiên biến mất nơi con phố dài yên tĩnh.
Gió thổi tàn cây xanh rì khẽ đong đưa, sau đầu tường
cách đó không xa, có một người bước ra. Tư Đồ Tuyết im lặng đứng nhìn tàn cây
trước mặt, ánh mắt không ngừng chợt sáng chợt tối. Một lát sau, nàng lẳng lặng
thở dài, vừa xoay người lại thì bị bóng người trước mặt làm cho giật mình.
“Đại, Đại công tử?”
Ý cười chế giễu gợn nơi khóe môi Vân vĩ lang, nhưng
đôi mắt của hắn lại lạnh như băng.
Căn hộ số sáu mươi hai ở phố Tây Hòe vốn là một căn
nhà hoang, Tư Không Hạnh đẩy cửa bước vào, cánh cửa gỗ cổ xưa kẽo kẹt vang lên
một tiếng, trong viện hoang vu, nhiều loại cây không tên nở đầy hoa, cỏ hoang
mọc rậm rạp.
Tư Không Hạnh do dự một lát, chợt nghe bên tai có
tiếng gió lướt qua, hắn nghiêng người sang một bên, sau khi tránh được một
chưởng sắc bén, lại vọt người hạ xuống trong viện.
Người ra chiêu thấy võ công hắn lưu loát trác tuyệt,
không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng, nhanh như chớp lẻn đến sau lưng hắn
công kích.
Tư Không Hạnh càng nhăn mày chặt hơn, hắn mím môi lại,
không nói một lời. Chỉ khoảng nửa khắc, hai người đã qua lại hơn mười chiêu.
Người ra chiêu càng đánh càng hưng phấn, trong tay hàn quang chợt lóe, một cặp
trủy thủ sắc bén vung lên, đồng thời hắn hô to: “Nhị ca, dùng trủy thủ của
ngươi đi, chúng ta cùng so chiêu một chút!”
Tư Không Hạnh nghe được hai tiếng “Nhị ca”
này, ánh mắt đờ ra một lát, thấy Tư Không Vũ đánh tới trước mặt, hắn vụt quay
người lại, rút trường kiếm bên hông ra, dùng vỏ kiếm đánh lên mu bàn tay của Tư
Không Vũ.
Tư Không Vũ bị đau kêu lên một tiếng, thanh trủy thủ
trong tay rơi xuống đất.
Tư Không Vũ sửng sốt, hắn nhìn nhìn thanh trủy thủ,
lại giương mắt nhìn nhìn Tư Không Hạnh, hô lên: “Nhị ca?”
Tư Không Hạnh chỉ khoanh tay đứng, trầm lặng không nói
gì. Ánh mắt Tư Không Vũ ảm đạm, khom người lượm lên thanh trủy thủ. Đuôi thanh
trủy thủ có khắc hoa văn Thất tinh củng nguyệt.
Trong căn viện hoang phế, hai huynh đệ đứng đối diện
nhau, trầm mặc không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, Tư Không Vũ cười lên ha hả, hắn liếc
mắt nhìn Tư Không Hạnh một cái, vén vạt áo đến ngồi xuống dưới tàng cây Ngô
đồng ở phía Đông Nam của sân, tay vòng ra sau lưng gỡ xuống một bầu rượu.
Tung hứng bầu rượu trong tay, Tư Không Vũ nháy mắt nói
với Tư Không Hạnh: “Nhị ca, đến uống một chút đi!”
Tư Không Hạnh trầm mặc một lát, khóe môi cũng nở một
nụ cười nhẹ, “Ừ” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Vầng thái dương chói chang tỏa nắng, cây cỏ trong viện
đều chìm đắm trong cái nóng bức người. Dưới tàng Ngô đồng râm mát, hai huynh đệ
rót rượu cho nhau, ngươi một ngụm ta một ngụm.
Rượu quá ba tuần, Tư Không Vũ cười nói: “Nhị ca,
trong ba huynh đệ chúng ta, chỉ có mình ngươi là chất phác nhất. Lúc trước khi
còn cùng làm hộ vệ trong cung Anh Triêu quốc, ngươi đã từng hỏi ta, làm thế nào
mà mỗi lần ngồi dưới tàng cây đều có thể hô biến ra một bầu rượu để uống, sau
nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi có đoán ra hay chưa?”
Tư Không Hạnh tiếp lấy bầu rượu, uống một ngụm xuống,
gật đầu nói: “Ừ, trước đó ngươi trộm rượu chôn xuống dưới tàng cây, nắp bầu
rượu có cột một sợi dây. Khi nào cần, ngươi chỉ cần tìm được đầu sợi dây, sử
nội lực nhấc lên, như vậy lập tức có thể hô biến ra bình rượu.”
Đó là chuyện mười năm về trước.
Ba huynh đệ hắn là cô nhi, từ nhỏ đã được đưa vào cung
làm hộ vệ, được học võ nghệ. Trong ba huynh đệ, Đại ca trầm ổn nhất, Tư Không
Hạnh chất phác, Tư Không Vũ bướng bỉnh. Thời gian huấn luyện làm hộ vệ thật
gian nan khổ sở, lúc nào Tư Không Vũ nhàn hạ sẽ lén trộm chút thức ăn để dành
cho cả ba huynh đệ. Tuy nhiên, thứ hắn thích trộm nhất vẫn là quỳnh tương ngọc
dịch trong cung.
Tư Không Vũ cười ha hả, hắn uống xuống một ngụm rượu,
dùng tay áo lau miệng, nói: “Hôm nay ta đến đây là vì đánh cược với Đại
ca, ngươi đoán thử xem. Năm đó, hắn không đoán ra ảo thuật của ta, Đại ca cũng
nói là ngươi không đoán được, nhưng ta nói ngươi đoán được. Hahaha, quả nhiên
ta đoán đúng!”
Tư Không Hạnh sửng sốt một lát, quay đầu đi, hỏi:
“Đại ca? Hắn có khỏe không?”
“Không.” Ánh mắt Tư Không Vũ sầm xuống, hắn
cũng quay đầu đi, liếc Tư Không Hạnh một cái, vỗ vỗ lên chân ra vẻ không có gì
quan trọng “Mấy năm trước, chúng ta vì làm việc cho Lục Vương gia, bị tập
kích bất ngờ, Đại ca vì bảo hộ ta, trúng hai mũi tên nên chân bị tàn phế.”
Trong lòng Tư Không Hạnh chua xót, giật mình ngẩn ra
nhìn Tư Không Vũ.
Tư Không Vũ nhặt một cục đá dưới đất lên, tung hứng
trên tay rồi quăng về phía trước. Cục đá bay trong không trung theo một đường
cong, đập vào cánh cửa gỗ xuyên qua bên kia. Tư Không Vũ thấy thế, không khỏi
cười lớn vui vẻ.
“Nhưng sau đó, Lục Vương gia đã ban cho ta và đại
ca một tòa nhà lớn cũng bằng tòa nhà này, sân viện hóng mát rất giống cái sân
hoang này. Đại ca nhàn rỗi vô sự, trồng vài ba loại cây trước sân. Hắn
nói…” Tư Không Vũ ngừng một chút, quay đầu lại nhìn Tư Không Hạnh
“Đợi sau này nhị ca ngươi cũng trở lại, ba huynh đệ chúng ta sẽ được ở
cùng nhau, làm một chút buôn bán nhỏ nào đó.”
Tư Không Hạnh nghe vậy, cũng nhẹ giọng cười nói:
“Đại ca tính thích nhàn rỗi, còn ngươi, ngươi cũng có thể bỏ thân phận hộ
vệ tùy thân bên người Lục Vương gia mà sống những tháng ngày bình đạm hay
sao?”
Tư Không Vũ ngừng một lát. Sau đó, hắn đặt bầu rượu
“cạch” một tiếng xuống đất, đối mặt với Tư Không Hạnh, nghiêm túc gật
đầu nói: “Nhị ca, ta có thể.” Ngừng một lát, trên mặt hắn ửng đỏ, nói
tiếp “Ta thích một vị cô nương, nàng không thích cuộc sống đánh đánh giết
giết của ta, ta đã hứa với nàng, sau này không làm hộ vệ nữa, chỉ theo Đại ca
làm một chút buôn bán nhỏ rồi cầu hôn nàng.”
Tư Không Hạnh sửng sốt, một lát sau, hắn vươn tay vỗ
vỗ lên vai Tư Không Vũ.
Hai huynh đệ đồng thời nhìn nhau bật cười to.
Tư Không Vũ cười một lát rồi dần dần nghiêm mặt lại,
nói: “Nhị ca, ngươi cũng trở về đi, trở về với bọn ta. Lục Vương gia đã
hứa với ta, chỉ cần ngươi chịu trở về, chỉ cần hai huynh đệ ta liên thủ làm
xong vụ cuối cùng này, sau này trời cao đất rộng, chúng ta sẽ không còn nợ ân
tình của lão nữa.”
Chúng ta sẽ không còn nợ ân tình của lão nữa.
Một chữ “nợ” như dấy lên lốc xoáy trong lòng
Tư Không Hạnh. Đã bao năm nay hắn không nhớ lại chữ này.
Trước đây, ba huynh đệ hắn là cô nhi, được một gia
đình kia thu dưỡng. Sau này, gia đình đó phá sản, phải đưa ba huynh đệ hắn vào
cung làm hộ vệ, đổi bạc để duy trì sinh kế. Đại ca nói với hai đệ đệ
hắn…”Chúng ta phải đi, bởi vì chúng ta nợ bọn họ.”
Ba huynh đệ Tư Không ”nợ” Lục Vương gia, nguyên nhân
cũng chỉ vì một bầu rượu.
Khi đó, Tư Không Vũ trộm rượu uống với hai ca ca, bị
thái giám trong cung phát hiện. Hộ vệ trộm rượu cũng không phải là trọng tội,
nhưng vì rượu kia là cống phẩm vô cùng trân quý, cho nên phạt mỗi người tám
mươi côn. Lúc đó ba huynh đệ họ còn nhỏ tuổi, nếu đánh tám mươi côn chẳng khác
nào lấy mạng bọn họ. Cũng may Lục Vương gia đến thăm viếng Anh Triêu quốc, thấy
ba huynh đệ chịu khổ trong cung, trong lòng không nỡ, bèn nói với Chiêu Hòa đế,
bảo ba huynh đệ bọn họ thiên tư rất tốt, xin phép mang về Nam Tuấn quốc.
Khi đó Tư Không Hạnh đã là hộ vệ tùy thân của Anh Cảnh
Hiên, nên Lục Vương gia không xin mang theo hắn đi, mà chỉ mang theo ca ca và
đệ đệ của hắn. ”Nếu ngươi có thể giúp ta lần này, Anh Cảnh Hiên kia cùng lắm
chỉ bị trọng thương thôi, chuyện Liên Binh phù sẽ chỉ bị khó khăn một chút.
Nhưng nếu ngươi vẫn tận tâm trung thành với Anh Cảnh Hiên, như vậy sẽ phải bồi
thường lại bằng …” Đôi mắt Tư Không Vũ ánh lệ, gằn từng tiếng nói
“một mạng của Tư Không Vũ ta!”