Vô Sắc Công Tử

Chương 63



Gần giờ Hợi, dưới ánh đèn leo lét, Tư Không Hạnh nằm
trên giường gối lên cánh tay của mình nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhớ
lại lời nói của Tư Không Vũ.

Huynh đệ cách biệt đã hơn mười năm, tình nghĩa vẫn như
xưa. Nếu như không ở vào thế đối lập, chỉ sợ chất phác như Tư Không Hạnh cũng
chỉ mong được cùng Tam đệ của mình uống một bữa thỏa thích, không say không về.

Cao cao bên cửa sổ, ánh sao nhấp nháy chiếu vào phòng,
vầng trăng dằng dặc soi sáng khắp sân.

Tư Không Vũ nói với hắn, làm xong vụ này, sau này ba
huynh đệ bọn họ, trời cao đất rộng, sẽ không bao giờ nợ ân tình của ai nữa.

Tư Không Hạnh lại giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh
trăng bao la vô cùng vô tận thật mê người hơn rất nhiều so với ánh đèn trong
phòng. Từ nay về sau ba huynh đệ họ, trời cao đất rộng, không bao giờ nợ ân
tình của ai nữa. Tâm tư Tư Không Hạnh chợt động, hắn duỗi tay khẽ đẩy ra một
chưởng cách không tắt đi ánh nến trên bàn.

Đúng lúc này, ngoài phòng đột nhiên có tiếng đập cửa
vang lên, cửa phòng kẽo kẹt bị đẩy ra, Tư Không Hạnh cảnh giác xoay người ngồi
dậy, không khỏi giật mình khi thấy rõ người vừa đến.

“Đại công tử?”

Vân Trầm Nhã ung dung nhàn nhã tươi cười như đang dạo
chơi nơi gió mát trăng thanh. Hắn chậm rãi bước vào trong phòng, ngồi xuống
trước bàn, châm lên ngọn nến. Tư Không Hạnh sửng sốt đứng dậy, thắp hết nến bên
bốn vách tường lên rồi đến trước bàn.

Vân vĩ lang lấy một chiếc bình bạch ngọc trong lòng ra
đặt trên bàn, cười nói: “Đây là mật tương do Bạch Quý điều phối.”

Chiếc bình bạch ngọc xoay tròn trên bàn, ánh mắt Tư
Không Hạnh dán chặt lên chiếc bình, tuy không hiểu rõ vì sao nhưng vẫn nói lời
cảm ơn: “Đa tạ Đại công tử.”

Vân Trầm Nhã nhướng đuôi lông mày lên, buồn cười nhìn
hắn, gõ gõ cán quạt lên bàn, hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta cho ngươi mật
tương hay không?”

Tư Không Hạnh do dự đáp: “Thuộc hạ không
biết.”

Vân Trầm Nhã đứng dậy, bước đến trước cửa sổ, giơ tay
đẩy ra, ngoài sân ánh trăng mênh mông vằng vặc. “Ta nghe Tư Đồ nói, chứng
dị ứng với phấn hoa của ngươi còn chưa khỏi hẳn?”

Tư Không Hạnh sửng sốt một hồi mới nói: “Chứng dị
ứng với phấn hoa của thuộc hạ đã thành tật rồi, không có cách nào trị tận gốc
được, chỉ có thể đề phòng thôi. Vì thường lui tới trong cung nên trước mùa xuân
hàng năm, thuộc hạ có uống qua thang thuốc phòng ngừa do thái y kê đơn, cũng
khá hơn hẳn. Vì năm nay chưa uống nên hơi khó chịu, nhưng không nghiêm trọng gì
lắm. Đại công tử không cần quan tâm.”

Vân Trầm Nhã xoay người lại, nhìn thoáng qua chiếc
bình bạch ngọc trên bàn: “Mật tương điều chế từ mật ong hảo hạng, chuyên
dùng để đối phó với chứng dị ứng phấn hoa, xem như là lấy độc trị độc. Vân phủ
trồng nhiều hoa, ngươi dùng mật tương pha nước mà uống, có thể đề phòng phát
bệnh.” Dứt lời, hắn cười, vỗ vỗ lên vai Tư Không Hạnh, lại chậm rãi bước
ra ngoài.

Tư Không Hạnh nghe xong, có chút ngẩn ngơ, khi kịp
phản ứng lại mới cuống quít khom người kính cẩn chắp tay với Vân Trầm Nhã:
“Thuộc hạ đa tạ Đại công tử.”

Vừa dứt lời, bước chân Vân Trầm Nhã thoáng như khựng
lại một chút rồi đi tiếp. Đến ngoài cửa, bỗng nhiên hắn xoay người lại, kêu:
“Tư Không.”

Tư Không Hạnh lại hoảng thần, chắp tay thưa: “Có
thuộc hạ.”

Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào chiếc trường bào
màu đen của Vân Trầm Nhã khiến hắn chợt trông như trích tiên bước ra từ trong
họa. Nhưng tận sâu trong đôi đồng tử đen ôn nhuận lại như một cái giếng cổ xưa,
bình tĩnh không mang theo một tia cảm xúc nào.

“Tư Không, ngươi theo ta đã mấy năm rồi?”

Giọng điệu nói chuyện rõ ràng là nhu hòa, nhưng từng
chữ từng chữ rơi vào trong tai người nghe lại khiến cho người ta phải kinh tâm
động phách.

Cả người Tư Không Hạnh cứng đờ, lập tức nói: “Bẩm
Đại công tử, đã… mười bốn năm.”

Mười bốn năm, chiếm hơn phân nửa số tuổi hiện tại của
hắn. Vân Trầm Nhã nghe xong, cũng không kềm được chép miệng: “Đúng vậy,
đảo mắt một cái mà đã mười bốn năm.”

Thanh âm thật nhẹ, âm cuối kéo dài, dư vị như nhớ lại
chuyện gì đó.

Tư Không Hạnh trong lòng run rẩy, nhớ lại lời Tư Không
Vũ nói với hắn ngày hôm nay, trên trán không kềm được toát mồ hôi.

“Mười bốn năm qua, Tư Không được Đại công tử quan
tâm chiếu cố, ân nghĩa này xin suốt đời ghi khắc.”

Nhưng dứt lời cũng không nghe ai đáp lại, giống như
mười bốn năm tình nghĩa trong phút chốc bỗng hóa thành hư ảo. Trong lòng Tư
Không Hạnh kinh hoàng, trong giây lát, hắn lại cảm thấy có chút sợ hãi, giống
như bị người trước mắt nhìn thấy ý nghĩ trong đầu mình.

Vân Trầm Nhã trầm mặc một hồi lâu, khóe môi nở nụ
cười, như trêu chọc, như châm biếm. Một lát sau, hắn tựa người vào cửa,
“xoẹt” một tiếng mở cánh quạt ra, cười rộ lên: “Ngươi hơn ta hai
tuổi, nay cũng đã hai mươi lăm rồi. Lần trước ta nói sẽ giúp ngươi cưới một thê
tử hiền thục, không ngờ tiểu Mi nhi vốn đã gả cho Phong nhi từ trước. Chờ thêm
một thời gian nữa, ta sẽ làm chủ chọn một mối lương duyên tốt cho ngươi.”

Mồ hôi nơi thái dương của Tư Không Hạnh chảy xuống
ròng ròng, hắn nhăn mày lại, kiên định chắp tay nói: “Thuộc hạ…nguyện đi
theo bên cạnh Đại công tử, cho dù có phải vượt lửa qua sông, chết cũng…”

“Đi theo ta?” Vân Trầm Nhã cười khẽ một
tiếng, cắt lời hắn.

Bỗng dưng Tư Không Hạnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy dưới
ánh trăng thưa thớt, nụ cười của Vân Trầm Nhã mang theo ba phần tịch liêu.

“Đi theo ta thì được gì?”

Đêm khuya, giọt sương run rẩy đọng trên từng phiến lá.
Vân vĩ lang mang theo Măng Tây Cải Trắng dạo hai vòng sau hậu viện, sau đó vòng
đến trước thư phòng, thở dài một hơi, đẩy cửa ra.

Trong thư phòng, dưới ánh sáng nhỏ như hạt đậu của
chiếc đèn dầu, Cảnh Phong đang xem thư chợt ngẩng đầu lên, gật đầu chào:
“Hoàng huynh.”

Vân Trầm Nhã nhìn lướt qua bức thư trong tay hắn, ngồi
xuống chiếc ghế thái sư, nhàn nhã bưng lên một chén trà nhỏ: “Xem
rồi?”

Cảnh Phong buông bức thư xuống: “Ừ, Đường Ngọc
nói, đã tra ra chỗ khả nghi giữa mấy cuộc giao dịch Bắc Nam và Liên Binh phù,
hắn muốn chúng ta mang Phương Diệc Phi đến đổi.”

Vân Trầm Nhã nhấp một ngụm trà, ngón tay gõ gõ hai cái
trên chiếc kỷ trà: “Ngươi thấy thế nào?”

Cảnh Phong suy tư một hồi, gạt bức thư sang một bên,
dùng đồ chặn giấy đè lên, lại rút ra một tấm da dê, chậm rãi mở ra.

Trên tấm da dê là bản đồ các nước trong Thần Châu. Ngón
tay Cảnh Phong điểm điểm lên phía Bắc, trầm giọng nói: “Phía Bắc binh lực
tuy mạnh, nhưng tập trung tại Oa Khoát quốc. Bắc Hoang địa thế rộng lớn, đồi
núi hiểm trở, giống như một lá chắn thiên nhiên. Nếu Oa Khoát quốc tiến đánh
Anh Triêu quốc, chúng ta có thể địch lại. Nhưng vấn đề nằm ở…phía Nam.”
Cảnh Phong ngừng một chút, đầu ngón tay dọc theo bản đồ dời xuống, khoanh vùng
phía Nam: “Các nước phía Nam tuy nhỏ, nhưng một khi được Liên Binh phù kết
hợp binh lực lại, sẽ trở thành một thế lực không thể khinh thường. Đến lúc đó
nếu bọn họ kết hợp với Oa Khoát quốc cùng nhau tấn công Anh Triêu quốc ta,
chúng ta sẽ bị hai mặt thọ địch, mặc dù có thể phân tán binh lực ra ngăn cản,
nhưng dân chúng hai miền Nam Bắc khó tránh khỏi phải lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.”

Đôi mắt Vân Trầm Nhã thâm thúy như mắt sói trong đêm,
gật đầu: “Nói tiếp đi.”

Cảnh Phong nói tiếp: “Vấn đề nghiêm trọng hơn là
nằm tại bên trong Anh Triêu quốc ta. Anh Triêu quốc chia làm mười tám châu, lấy
Vân hà làm ranh giới, bắc có chín châu, nam có chín châu. Chín châu phía Nam
lại thông một đường đến Kinh thành. Dần dà, lòng trung thành của dân chúng địa
phương đối với Anh Triêu quốc cũng không mãnh liệt gì mấy. Một khi quân địch
xâm nhập, binh lực phía Nam mà không địch lại, như vậy, chín châu phía Nam có
thể sẽ thoát ly khỏi quản chế của Vĩnh kinh thành, lâm vào hỗn loạn.”

“Một nửa lãnh thổ lâm vào hỗn loạn, phía Bắc Anh
Triêu tất cũng sẽ sinh ra khủng hoảng. Đến lúc đó, chỉ sợ không cần các quốc
gia khác cử binh tiêu diệt, mà tự loạn lạc trong nước cũng sẽ dẫn đến diệt
vong.”

Vân Trầm Nhã nhướng mi, hắn chậm rãi buông tách trà
xuống, đứng dậy bước tới trước bàn, mân mê vòng vòng vị trí Kinh Hoa thành của
Nam Tuấn quốc trên tấm bản đồ da dê một hồi: “Theo như ngươi nói, binh lực
của Liên Binh phù này có thể tập kết các thế lực phía Nam, mà hễ các thế lực
phía Nam tập kết lại, tất sẽ khiến phía Nam Anh Triêu rơi vào hỗn loạn. Một khi
hỗn loạn phát sinh, lãnh thổ Anh Triêu sẽ chân chính nguy ngập.”

“Trong triều các loạn đảng mưu đồ rối ren, các nước
phía Bắc lại như hổ rình mồi, không thể không lo. Mấu chốt là phải diệt các thế
lực phía Nam này từ trong trứng nước. Chỉ có như vậy, ngươi ta mới có thể yên
tâm đối phó với đám loạn thần tặc tử trong triều, cũng như đối phó với Oa Khoát
quốc ở Bắc Hoang.”

Cảnh Phong nhăn mày lại: “Cho nên ý của Hoàng
huynh là ngay tức khắc cứu ra Phương Diệc Phi, đổi lấy tin tức với Đường Ngọc.
Nếu các cuộc giao dịch Nam Bắc có liên quan đến Liên Binh phù thì trực tiếp
tiêu diệt khả năng phục hồi Liên Binh phù này?”

Vân Trầm Nhã gật đầu, thanh âm lãnh liệt: “Cho dù
xảy ra bất cứ chuyện gì, gặp thần trảm thần.”

“Nhưng mà…” Cảnh Phong chần chờ một lát
“Chuyện Liên Binh phù, ta nửa chừng mới tham gia vào nên cũng không rõ
lắm. Hôm qua nghe Bạch đại nhân nói, ba năm trước Hoàng huynh vì tham gia vào
chuyện Liên Binh phù và Tam đại gia tộc phía Nam nên đã phải ước định với Nam
Tuấn vương, sau này có đến Kinh Hoa thành cũng không được xen vào chuyện triều
chính Nam Tuấn quốc nữa. Lần này Hoàng huynh vốn mai danh ẩn tích để làm việc
cho tiện hơn, nhưng không biết vì sao lại tự lộ thân phận ra ngoài, khiến bản
thân mình rơi vào thế hiểm?”

Vấn đề này quả thật là làm khó Vân Trầm Nhã. Hắn vốn
lấy thân phận “Vân Diệp” để vào Kinh Hoa thành một lần nữa, nhưng tại
sao sau đó lại tự lộ thân phận ra ngoài? Chỉ vì… một câu Vân quan nhân kia mà
thôi!

Vân Trầm Nhã trầm ngâm một lát, nhàn nhã nâng ấm trà
rót vào chiếc tách, chậm rãi nói: “Tại sao ta phải nói cho ngươi
nghe?”

Cảnh Phong ngẩn ra.

Vân Trầm Nhã bĩu môi lên, điệu bộ cực kỳ vô lại:
“Lúc trước ngươi tự rời khỏi cung, chẳng biết tại sao mười tám tuổi lại
trở về làm Quốc sư, còn bảo ta và Phụ hoàng giúp ngươi lừa gạt thân phận giả,
ngươi cũng đâu có nói cho ta biết nguyên nhân?”

Cảnh Phong nghe Vân vĩ lang ăn nói lung tung một hồi cũng
không giận. Hắn biết tính tình Vân Trầm Nhã, hễ chuyện gì càng ép hắn nói thì
hắn càng không nói. Cảnh Phong thu dọn lại tấm bản đồ da dê trên bàn, suy nghĩ
nửa khắc, lại hỏi: “Vậy ngươi có chủ ý gì?”

Nhưng lúc giương mắt lên nhìn, không biết từ khi nào
Vân vĩ lang đã đến bên cạnh cửa sổ, trên trời cao ngoài cửa sổ là một vầng
trăng cong vút sáng rực, bầu trời trong vắt đầy ánh sao.

Trong lòng Vân Trầm Nhã thật nặng nề, khi thì nhớ tới
thanh thất huyền cầm của Thư Đường, khi thì nhớ tới bộ dáng mồ hôi ướt như mưa
của Tư Không Hạnh lúc nói chuyện với mình mới vừa rồi.

Thật lâu sau, hắn mới “Ừ” một tiếng, quay
đầu lại, vừa đến bên chiếc tủ gỗ vừa đắc ý nói: “Năm ta rời cung có mang
theo vài thứ, vốn nghĩ sẽ không phải dùng đến, không ngờ hôm nay thực sự phải
dùng tới.”

Cảnh Phong ngồi trước trường án, nghe đầu bên kia
“răng rắc” một tiếng, giống như tiếng khóa đồng bị mở ra. Giây lát
sau, Vân vĩ lang cầm một đống gì đó sáng lòe, thảnh thơi nhàn nhã đi lại.

Hắn bày mấy thứ đó lên bàn, Cảnh Phong tập trung nhìn
kỹ, đột nhiên rít sâu vào một hơi. Trên bàn là một tờ thánh chỉ chưa viết và
một khối ngọc tỷ xanh biếc. Tuy Vân Trầm Nhã là Đại hoàng tử, nhưng dám mang
vật trân quý cỡ này rời cung cả năm trời, thật sự là quá to gan.

Vân
vĩ lang nhàn nhã tựa vào nơi cao nhất của chiếc kỷ trà, khoanh tay trước ngực:
“Ừ, lần này cứu Phương Diệc Phi, có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ta muốn ngươi
khôi phục lại thân phận Quốc sư Anh Triêu quốc, khi cần thì giúp ta một
tay.” Nói xong, hắn giơ tay điểm điểm lên thánh chỉ trên bàn “Thánh
chỉ sắc phong đang ở trước mặt ngươi đó, ngươi xem rồi tùy tiện viết đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.