Vô Sắc Công Tử

Chương 50



Tiểu Đường, ta đã trở về.

Tiểu Đường, thực xin lỗi.

Trong lòng Thư Đường như nổi lên từng cơn sóng. Gió
trong vườn hoang mang theo dư vị cuối xuân. Thư Đường thầm hít sâu một hơi,
bước đến phía trước hai bước. Khi đầu ngón tay của nàng sắp chạm lên mặt của
hắn, Vân Trầm Nhã nhắm mắt lại, giơ tay lên tháo xuống chiếc mặt nạ dịch dung.

Mái tóc đen như mực, gương mặt hắn vẫn như trước –
khuynh thành tuyệt thế.

Thư Đường ngây người, kinh ngạc trợn to mắt, trong đầu
rối loạn.

Thật ra nàng đã từng tưởng tượng qua cảnh bọn họ gặp
lại nhau, ngày đó, nàng sẽ vội vàng đánh xe lừa ra cửa, Vân quan nhân của nàng
sẽ đứng ở đầu con hẻm nhỏ Đường Hoa, hắn mặc một bộ cẩm y hoa phục, gương mặt
tràn trề tươi cười.

Tim Thư Đường đập bình bịch, nàng trầm mặc một hồi lâu
mới gọi nên lời: “Vân quan nhân…”

Trong lòng Vân Trầm Nhã cũng ngổn ngang trăm mối cảm
xúc đan xen hỗn loạn. Hắn nghĩ lại chuyện mình không nhận nàng lúc trước, cổ
họng đắng chát, bèn nói: “Tiểu Đường, ta không cố ý dịch dung gạt nàng,
quả thật ta có việc trong người, không thể để lộ thân phận. Sau đó… sau đó
ta…”

Nói đến đó không thể nói tiếp được nữa, Vân Trầm Nhã
lại nhìn Thư Đường, chỉ thấy sắc mặt của nàng dần dần biến đổi.

Ban đầu Thư Đường còn cố gắng giữ bình tĩnh, nghe Vân
Trầm Nhã nói thế, lúc này mới nhớ đến nào là Vân Diệp, nào là thương nhân bán
rượu, nào là thích thỏ nhưng không nuôi chó, tất cả đều là do sói ba đuôi hắn
bịa chuyện nói láo.

Lại nhớ tới mình lúc trước toàn tâm toàn ý đối đãi với
hắn, đem bao nhiêu tâm sự ẩn giấu hai năm qua kể hết với hắn, Thư tiểu Đường
không khỏi nổi cơn tức giận, hai bàn tay thõng bên người khẽ run rẩy nắm chặt
lại thành quyền.

Vân vĩ lang mặc dù giả dối vô địch nhưng trong chuyện
tình cảm, đạo hạnh của hắn lại rất kém cỏi.

Xa cách đã lâu nay mới gặp lại, mọi người ai nấy đều
xúc động mà phản ứng theo cảm tính. Vào thời điểm quan trọng như vậy, hắn phải
lấy việc bày tỏ nỗi lòng làm chính, giải thích này nọ kia làm phụ, Thư thỏ là
người thật thà, chỉ cần đút đúng thuốc an thần, nào là nhận sai xin lỗi gì đó,
tất cả đều là dư thừa. Nhưng Vân vĩ lang lại cố tình không hiểu rõ đạo lý này,
thấy sắc mặt Thư Đường hết xanh rồi tới trắng, chỉ cho là nàng nhất thời không
phản ứng kịp, lại nói tiếp: “Tiểu Đường, mấy cây hoa đào nàng trồng ở Vân
phủ, hôm bữa ta đã đi xem, ta…”

Tuy Thư Đường thật thà nhưng da mặt lại mỏng. Hai
người đã xa nhau gần ba năm, hắn thay đổi thân phận lừa dối nàng cũng thôi đi,
lúc này còn đem tâm sự trong lòng của nàng kể xoèn xoẹt ra, nói hoa đào cái gì
chứ.

Trong lúc nhất thời, Thư tiểu Đường chỉ cảm thấy giận
không thể kềm chế nổi, hung hăng trừng mắt liếc Vân Trầm Nhã một cái, mím môi
lại, chắp tay sau lưng, xoay người bỏ đi.

Bên kia, Vân vĩ lang cũng không hiểu ra sao, sửng sốt
đứng tại chỗ một hồi rồi lại vui vẻ đi theo, gọi vài tiếng tiểu Đường, nhưng
Thư thỏ căn bản không hề quan tâm đến hắn.

Trời sáng bừng, Tư Không Hạnh và Bạch Quý tìm sói ba
đuôi mãi mà không được, lại bất ngờ gặp gã sai vặt đang tung tẩy dắt hai con
chó ngao đi dạo xung quanh.

Măng Tây Cải Trắng thấy người quen nên to gan hơn. Bọn
chúng chạy lên, sủa vài tiếng ra hiệu với Tư Không Hạnh và Bạch Quý, rồi xoay
người đánh hơi mùi của Thư Đường, chạy về phía khu vườn hoang.

Tư Không sửng sốt, không rõ ý đồ của Măng Tây Cải
Trắng, chỉ kịp thuận miệng nói “Đuổi theo!”.

Con đường dọc theo bờ ao khá nhỏ, khi đến gần khu vườn
hoang, Măng Tây Cải Trắng thu móng vuốt chạy chậm lại một chút, bất ngờ nhảy
vào gốc cây đại thụ ẩn giấu thân mình. Tư Không và Bạch Quý không biết cho nên
không kịp trốn, đành chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vĩ đại trước mặt.

Trong vườn hoang có hai người đang đi đến, một trước
một sau, đằng trước là Thư thỏ đang lửa giận ngập trời, đằng sau là sói đang
luôn mồm xin lỗi.

Thư tiểu Đường càng nghĩ càng giận, nhớ lại lần trước
gặp mặt Vân Trầm Nhã giới thiệu ”thiếu phu nhân” của hắn, bèn ngừng bước quay
người lại, bình tĩnh đưa mắt nhìn hắn.

Vân Trầm Nhã thấy thế, lại nghĩ là Thư tiểu thỏ đã hết
giận, vội tiến lên hai bước muốn giải thích.

Ai ngờ Thư Đường trừng mắt nhìn hắn một lát, cắn môi
lý sự: “Ngươi nói đi, ngươi đã cưới thê tử rồi phải không ?!”

Vân Trầm Nhã sửng sốt. Hắn vốn không nhớ từ “thê
tử” này có liên quan đến Tư Đồ Tuyết. Nghe Thư Đường hỏi, sói khó nhọc suy
nghĩ một hồi, tưởng rằng nàng đề cập đến Đại hoàng phi Thẩm Mi “đã qua
đời”.

Vân Trầm Nhã lòng dạ rối bời cảm thấy vô cùng oan
khuất. Thứ nhất, hắn không rõ tại sao Thư Đường lại biết chuyện Thẩm Mi; thứ
hai, nếu Thẩm Mi thật sự là thê tử của hắn thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là
phu quân của Thẩm Mi lại chính là huynh đệ ruột thịt nhà hắn.

Sói nhất thời khó có thể mở miệng, trong đầu đắn đo
suy nghĩ một hồi, mới nói quanh co: “Tiểu Đường, ta… nàng hãy nghe ta
nói, tiểu Mi nhi nàng… mặc dù ta cưới nàng, nhưng mà…”

Thư Đường vốn chỉ hỏi về Tư Đồ Tuyết. Không ngờ chẳng
những Vân Trầm Nhã không giải thích sạch sẽ lưu loát, mà còn ấp úng đắn đo một
hồi rồi bật ra một cái tên khác.

Thư thỏ cảm thấy khó thở, lập tức duỗi thẳng chân ra,
hung hăng đạp cho Vân vĩ lang một đạp.

Trong giây lát, trong Vân phủ, ngoại trừ Thư Đường,
còn lại cả người lẫn chó, cả hoa lẫn cỏ, cả trời xanh lẫn mây trắng, tất cả đều
sợ đến ngây người.

Ở Thần Châu cả ngàn năm nay, duy chỉ có Đại Anh Triêu
quốc là có thể chân chính xưng bá chủ một phương.

Anh Triêu quốc chiếm hết phong thủy long mạch, thiên
thời địa lợi nhân hòa, được vô số các quốc gia vây quanh thần phục như chúng
tinh củng nguyệt. Mà Vân Trầm Nhã lại chính là thiên chi kiêu tử sinh ra trong
bối cảnh đất trời giao hòa đó. Chỉ cần đưa mắt nhìn, toàn thân đã tản ra khí
thế đế vương đủ khiến người khác phải nhượng bộ lui binh. Người bình thường
đừng nói tới đá hắn, chỉ sợ muốn động đến một cọng tóc của hắn cũng bị thiên lôi
đánh.

Ai ngờ Thư thỏ đá xong vẫn chưa hả giận, thở phì phì
“Hừ” một tiếng, lại duỗi tay xô hắn một cái.

Vì chưa bao giờ bị người khác đá qua, nên lúc này Vân
Trầm Nhã cũng chỉ trố mắt đứng đờ ra. Thư Đường khoa chân múa tay đá hắn tất
nhiên lực đạo không lớn, nhưng trong lòng Vân vĩ lang lại trỗi lên một cảm giác
thật khác thường.

Hắn nghĩ, tiểu nha đầu ngốc tức giận như vậy, xem ra
là vẫn rất để ý đến hắn…

Trong thoáng chốc, thép rắn trải qua cả trăm lần hun
đúc bỗng hóa mềm như nước. Lần đầu tiên bị đạp, ấy thế mà sói lại cảm thấy vô
cùng vui sướng.

Thật là hết nói nổi.

Thư tiểu Đường cũng quá thật thà, ngoại trừ năm đó
trải qua một hồi đấm đá với bọn thủ hạ của Hồ Thông, từ khi sinh ra cho đến nay
chưa bao giờ nàng động võ cùng người khác. Sau khi vừa đạp vừa đẩy hắn, nàng
liền cảm thấy có chút áy náy, đang tính tạm thời nuốt giận nói chuyện lại với
Vân Trầm Nhã, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khóe môi sói tươi cười một
cách sung sướng quỷ dị.

“Phựt” một cái, lửa giận lại trào lên. Thư
thỏ gấp đến độ giẫm chân tại chỗ, nhíu mày lại cả giận nói: “Ngươi cười
cái gì mà cười ?!”

Thật ra Vân Trầm Nhã cũng không biết bản thân mình
đang cười. Bị hỏi như vậy, hắn lờ mờ ngẩn người ra nói: “À, ta…”

Lúc này, sau hậu viện Vân phủ ngoại trừ Tư Không Hạnh
và Bạch Quý, còn có mấy gã sai vặt và nha hoàn. Thư Đường thấy đông người, cũng
không tiện làm khó Vân Trầm Nhã, lập tức lại giậm chân một cái, quay đầu bỏ đi.

Vân vĩ lang không hiểu gì cả, trố mắt ra nhìn một hồi
rồi lại đuổi theo. Đuổi theo chưa đầy hai bước thì thấy phía trước Thư thỏ đứng
lại, dừng trước mặt một người, tỉ mỉ xem xét mặt mày người nọ.

Tư Không Hạnh bị Thư Đường nhìn lâu đâm ra sợ hãi, xấu
hổ ho khan hai tiếng, nói: “Tiểu, tiểu Đường cô nương…”

Thư Đường nghe ra giọng hắn, trong đầu loạn thành một
đống. Sau một hồi lâu, nàng mới gục đầu xuống, mím môi hô một tiếng: “Tư
Không công tử.”

Đằng sau, sói thấy Tư Không có thể nói chuyện được với
Thư Đường, lập tức giơ tay ra làm hiệu, ý bảo Tư Không Hạnh giải thích giùm
hắn.

Nhưng Tư Không cũng là loại người không biết ăn nói.
Bạch Quý đứng bên cạnh hắn, lão cũng không để ý gì đến mặt mũi cô nương con nhà
người ta, buột miệng thốt lên: “Tiểu Đường cô nương đừng sợ, thật ra Đại
công tử hắn vẫn chưa cưới ai cả…”

Lửa giận vừa cố đè nén xuống lại bùng lên gấp ba lần.
Trong chốc lát, mặt Thư Đường đỏ bừng, ngực nghẹn lại, vừa thở dốc vừa căm giận
quay đầu liếc nhìn Vân Trầm Nhã.

Vân vĩ lang ngây người, Tư Không Hạnh cũng ngây người.
Ngay sau đó, vẫn là hai con chó ngao trắng biết thời biết thế chạy ra từ gốc
đại thụ, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lang chủ tử một cái, chỉ quẫy đuôi chạy
về phía Thư thỏ.

Thư Đường vỗ về đầu hai con chó ngao, bĩu môi, căm
giận than thở gì đó rồi bỏ đi.

Vân Trầm Nhã vốn muốn đuổi theo, không ngờ Măng Tây
Cải Trắng vừa tạo phản lại chạy về. Bọn chúng vui sướng khi người khác gặp họa
chạy xung quanh Vân vĩ lang mấy vòng, trước khi bị sói trừng trị, lại nhanh
chóng bỏ chạy, sủa thêm vài tiếng rồi rượt theo Thỏ chủ tử trốn mất.

Trời xanh mây trắng, dõi mắt nhìn ra xa là một cánh
đồng bao la bát ngát.

Vân Trầm Nhã đứng tựa cửa Đường Tửu hiên, ngây người
nhìn chiếc xe lừa quyết tuyệt bỏ đi, đắn đo suy nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu
vấn đề rắc rối là từ đâu. Quay đầu lại hỏi Tư Không Hạnh, Tư Không cũng mờ mịt.
Lúc này, vẫn là Bạch Quý chắp tay sau lưng, lững thững bước đến, miệng ngâm nga
một làn điệu như đang đi bách bộ, sà lại cửa ngó nghiêng một lát, nói: “Đi
rồi sao? Ồ, ta đã biết là sẽ bỏ đi mà.”

Hai người khó hiểu quay lại lãnh giáo lão tiền bối.

Lão tiền bối vốn chờ giờ khắc này đã lâu, bèn dốc túi
khoe khoang khoác lác, đem kinh nghiệm nhiều năm của mình ra truyền thụ lại,
liệt kê ra hai tội lớn của sói: lừa gạt mà không đúng trọng điểm, giải thích mà
không đúng thời cơ.

Vân vĩ lang nhận lỗi rồi hỏi tiếp: “Vậy có giải
pháp gì hay không?”

Bạch Quý cười thần bí, đáp: “Có một bí quyết,
chính là một câu châm ngôn ba chữ, hễ đem ra áp dụng với cô nương, trăm ngàn
lần không sai chạy.”

Vân Trầm Nhã vui vẻ hỏi: “Thật sao?”

Bạch Quý gật đầu, lại bảo Tư Không Hạnh kề sát lỗ tai
lại gần, ngập ngừng phun ra mấy chữ. Sắc mặt Tư Không Hạnh bỗng ba hồi xanh bốn
hồi trắng, nhất thời lộ ra vẻ khó xử. Bạch Quý vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đợi
tiểu Tuyết về, ngươi thử với nàng xem sao.”

Tư Không Hạnh nhìn Vân Trầm Nhã, ai oán nói: “Đại
công tử…”

Vân vĩ lang hai mắt sáng ngời, đẩy hắn vào hố lửa,
nói: “Thử xem, thử xem.”

Không bao lâu sau Tư Đồ Tuyết đã trở lại, toàn thân
bạch y trắng như tuyết, thanh lệ ào ào. Thấy ba người bọn Vân Trầm Nhã đều đang
đứng đợi sẵn ở cửa tiệm Đường Tửu hiên, nàng không khỏi ngẩn người bước lên
tiếp đón, đang muốn về hậu viện, Tư Không Hạnh lại thò tay ra ngăn nàng lại.

“Đi đâu đó?” Tư Không vẻ mặt âm u, trầm mặc
một hồi lâu mới hỏi.

Tư Đồ Tuyết ngẩn ra: “Sao vậy?”

Tư Không Hạnh chìa ra tách trà rỗng, ho khan hai tiếng
nói: “Ta khát nước, ngươi rót cho ta một tách trà đi.”

Hàng mi thanh tú của Tư Đồ Tuyết nhăn lại, nhìn nhìn
ấm trà cách đó không xa, không nén được giận nói: “Ngươi tự rót không được
à ?!”

Tư Không Hạnh cả kinh, đang muốn bỏ chạy, quay đầu lại
thấy ánh mắt cổ vũ của sói và Bạch Quý, đành phải cắn chặt răng nói:
“Ngươi cần gì hỏi ta có tự rót được hay không, trà này, ngươi có rót hay
là không?”

Tư Đồ Tuyết càng nhíu chặt mày, trong đầu ra sức đấu
tranh tư tưởng, chỉ cảm thấy đây không phải là tác phong thường ngày của Tư
Không Hạnh. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ xong, thân hình Tư Không Hạnh lại đột
nhiên nhoáng lên, đứng chặn trước cửa, nhíu mày nói: “Nếu ngươi không chịu
rót trà, hôm nay đừng hòng về hậu viện.”

Tư Đồ Tuyết vốn tính tình lãnh liệt, ngày thường nếu
có ai dám nói chuyện với nàng như thế, nàng đã sớm đánh cho người đó bò lê bò
càng. Nhưng lúc này, nàng rũ mắt xuống suy nghĩ một hồi rồi cầm lấy tách trà
trong tay Tư Không Hạnh, vòng đến quầy thâu ngân, lẳng lặng châm cho hắn một
tách trà.

Lúc nàng đem trà về đặt vào tay Tư Không Hạnh, hắn đã
sớm ngây người hóa đá. Tư Đồ Tuyết thản nhiên liếc hắn một cái, nói: “Nếu
bị bệnh thì nghỉ ngơi sớm đi.”

Tư Không Hạnh giật mình không biết nói gì.

Tư Đồ Tuyết lại nhíu mày: “Trà đã rót rồi, còn
chưa chịu tránh ra?!”

Yết hầu Tư Không Hạnh khẽ động, thân hình cứng còng
tránh sang một bên.

Tư Đồ Tuyết cũng không hề nghi ngờ gì, vén rèm lên đi
thẳng.

Chỉ lưu lại một mùi hương thoang thoảng như hoa lê
bừng tỉnh giữa đêm sâu, Tư Không Hạnh trong thoáng chốc đỏ bừng cả mặt.

Nhưng Vân Trầm Nhã cũng không để ý nhận ra vẻ khác
thường của Tư Không Hạnh, thấy Tư Đồ Tuyết nhún nhường, Vân vĩ lang tâm phục
khẩu phục, quay lại nói với Bạch Quý: “Câu châm ngôn ba chữ của Bạch lão
tiên sinh quả thật tuyệt diệu.”

Bạch Quý cả kinh hỏi: “Đại công tử đã đoán được
là ba chữ gì sao?”

Vân vĩ lang tươi cười sung sướng, mở quạt ra phe phẩy:
“Còn không phải là sở trường của ta hay sao…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.