Hôm nay ngày mười lăm tháng Tám, Thu Đa Hỉ nhận được
một tấm bái thiếp, mời đến Thanh Hương uyển gặp mặt. Bái thiếp kí tên người mời
là Phương Diệc Phi.
Ở miền Nam, vào mùa thu chỉ còn lại cảnh lá ngô đồng
rụng, từng chiếc lá xanh ngắt, khiến Trung thu năm nay càng tăng thêm vài phần
ý xuân.
Bên trong Thanh Hương uyển có cả trăm con đường mòn
nhỏ gấp khúc tản rộng ra khắp nơi. Ao nước uốn lượn quanh đình đài lầu tạ. Địa
điểm ước hẹn là Mãn Khê lâu. Thu Đa Hỉ cầm bái thiếp, cao hứng phấn chấn đi tìm.
Lọt vào tầm mắt của nàng, xa xa là một tòa đình lộng gió, một người trong bộ y
phục bằng vải bố đang đứng đợi sẵn.
Người trong bộ y phục bằng vải bố xoay người lại, dung
mạo tầm thường nhưng khí độ bất phàm.
“Đa Hỉ!” Người nọ cười. Hắn đưa tay cởi xuống
chiếc mặt nạ da người trên mặt.
Chỉ trong giây lát, mái tóc đen tuyền tung bay, ánh
mắt mê ly.
Thật ra so về dung mạo, Phương Diệc Phi cũng không hơn
gì Đường Ngọc. Nhưng Đường Ngọc chất phác ngây ngô, còn Phương công tử lại trầm
ổn cẩn thận, đuôi mắt hẹp dài ôn nhuận thanh hòa, khóe môi lúc nào cũng mỉm
cười.
“Diệc Phi?” Thu Đa Hỉ thấy hắn, vô cùng vui
sướng, ngay cả bước đi bình thường cũng không kiên nhẫn nổi, nàng lao về phía
trước, mượn lực tại tảng đá trong hồ nhảy lên, chỉ sau vài cái vọt người, đã
nhẹ nhàng dừng bước ngoài đình Mãn Khê lâu.
“Diệc Phi, tìm ngươi đã lâu rồi, mấy ngày nay
sống có tốt không?”
Phương Diệc Phi cong môi cười cười. “Tìm
ta để làm gì?” Hắn hỏi. Nói xong, hắn lại thò tay vào trong ngực, lấy ra
một tấm bái thiếp màu hồng, “Vì cái này ư?”
Tấm bái thiếp màu hồng này là hôn thiếp giữa hai người
hồi đầu năm. Dù Thu Đa Hỉ sảng khoái thẳng thắn nhưng vẫn chỉ là một cô nương.
Thấy lang quân như ý lấy hôn thiếp ra, mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng.
Im lặng một hồi, nàng vui tươi hớn hở cười rộ lên:
“Ừ, vì cái này.”
Phương Diệc Phi chỉ nhìn mà không nói gì. Nhưng ý cười
nơi khóe môi hắn mang theo vẻ đùa cợt nhiều hơn.
Thu Đa Hỉ dè dặt hỏi: “Lúc trước ngươi đào hôn là
vì không suy nghĩ cẩn thận. Hiện nay tìm ta là vì đã suy nghĩ cẩn thận rồi hay
sao?”
Phương Diệc Phi rũ mắt xuống, tay hắn xoa xoa lên tấm
hôn thiếp, nói: “Phải, đã suy nghĩ cẩn thận!”
Thu Đa Hỉ vui vẻ, đang muốn lên tiếng nói tiếp, lại bị
Phương Diệc Phi đột ngột cắt ngang.
“Ta không muốn cưới ngươi.” Phương Diệc Phi
cười nói. Qua một lát sau, hắn nhìn sắc mặt trở nên tái nhợt của Thu Đa Hỉ,
giọng chế giễu nói: “Ta thích các cô nương khác, các nàng xứng đôi với ta
hơn.”
Thu Đa Hỉ ngẩn người, không nhịn được hỏi: “Nhưng
Phương gia các ngươi, không phải chỉ có thể cưới một thê tử thôi sao?”
Phương Diệc Phi cười nhạo: “Quy củ của tổ tiên,
người đã chết rồi còn có thể hạn chế ép buộc người còn sống hay sao?”
Thu Đa Hỉ ngẩn người, trong đầu chợt thấy mờ mịt. Lại
nói: “Vậy có thể không cưới cô nương khác được không? Cha ta cưới mấy người,
nhưng những di nương đó, người nào người nấy đều không vui.”
Im lặng một lát, Thu Đa Hỉ lại cắn cắn môi, nói tiếp:
“Ngươi thật thích các cô nương ấy như vậy, không cưới không được sao? Chỉ
cần cưới được mấy nàng ấy, ngươi sẽ vui vẻ à?”
Phương Diệc Phi buồn cười nhìn nàng. Giây lát sau, hắn
khom người dùng cổ tay áo lau sạch bụi trên chiếc ghế đá, nhàn nhã ngồi xuống.
“Đa Hỉ, xưa nay ta không xem ngươi là cô nương, sao ngươi lại không hiểu
chứ? Còn Đường Ngọc nữa, ba người chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau săn bắn luận võ,
dạo rạp hát, ngắm mỹ nhân. Nếu ta thật xem ngươi là một cô nương, sao lại cùng
làm những chuyện như vậy?”
Thu Đa Hỉ nghe vậy liền choáng váng. Trong lòng chua
chát, nhưng lại không biết nói cái gì. Gắng sức suy nghĩ một hồi, chỉ có thể
yếu ớt nhợt nhạt biện bạch: “Sao ta lại không phải là một cô nương? Chính
thật là một cô nương…”
“Là một cô nương?” Phương Diệc Phi lại xoa
xoay tay, cười rộ lên “Không tin, ngươi thử hỏi Đường Ngọc xem sao, xem
hắn coi ngươi là huynh đệ hay là một cô nương…”
“…”
“Phương Diệc Phi!” Một thanh âm truyền lại
từ bên ngoài đình Mãn Khê lâu. Đường Ngọc nhẹ nhàng nhảy vọt đến trước mặt hai
người. Hắn nhíu mày lại, kéo Thu Đa Hỉ ra sau lưng, kinh ngạc nhìn Phương Diệc
Phi. Sau một lúc lâu, Đường Ngọc mới bực bội phun ra được sáu chữ “… Tại
sao trở thành như vậy?”
“Ta làm sao?” Phương Diệc Phi nhếch đuôi
lông mày lên, ánh mắt quét qua đôi song kiếm bên hông Đường Ngọc, miệng nở nụ
cười “Ngươi cũng không giống người cam tâm làm chó săn cho Anh Cảnh Hiên,
còn mang theo song kiếm, muốn đối phó với ta ư?”
Đường Ngọc bị hắn khích, lửa giận trong lòng nổi lên
“Nếu ngươi không có ý đồ lợi dụng Liên Binh phù trước, sao ta phải đối
nghịch với ngươi?! Lúc trước, khi ngươi và ta biết được tin Anh Cảnh Hiên sắp
đến, chúng ta vốn đã thỏa thuận đâu vào đó kế sách bảo vệ Liên Binh phù, nhưng
gặp chuyện thì ngươi lại thay đổi, lừa ta ở lại con hẻm nhỏ Đường Hoa làm vật
hy sinh. Còn ngươi thì an tâm ẩn núp, trù tính kế sách dùng Liên Binh phù đối
phó với Đường gia, đối phó với toàn bộ Nam Tuấn quốc!”
“Nếu thật sự tin tưởng ta, cần gì phải viện cớ
vào biến động lần đó mà đi nương nhờ phe của Anh Triêu hoàng tử?” Phương
Diệc Phi cười lạnh, phất tay áo thẳng đứng lên “Không sai, ta muốn lợi
dụng Liên Binh phù. Nhưng dù cho ta có thôn tính Đường gia, cũng sẽ không tổn
thương đến tính mạng của nhà ngươi. Giờ thì hay ho rồi, lâm trận phản chiến,
ngươi không giúp ta thì thôi đi, ngồi yên là được rồi, không ngờ ngươi lại đi
giúp Anh Cảnh Hiên. Thật vô cùng buồn cười!”
Đường Ngọc lui về sau hai bước, cười đến mệt lả:
“Ngươi thử để tay lên ngực tự hỏi xem, tác dụng của Liên Binh phù là để
làm gì?! Mục đích dùng Liên Binh phù là gì?!”
Liên Binh phù vốn là một tấm binh phù có hiệu lệnh tức
thì từ thời Thần Châu khai quốc. Cả Thần Châu ai nấy đều biết, dùng binh phù
này có thể tập hợp các nguồn binh lực tiềm tàng lại. Hiện nay trong Thần Châu,
chỉ có mỗi Anh Triêu quốc là nước lớn nhất. Lúc này Anh Triêu quốc đang loạn
trong giặc ngoài, nếu Phương Diệc Phi mượn thời cơ này, dùng Liên Binh phù điều
động binh lực, tiến đánh Anh Triêu quốc, như vậy mặc dù một nước lớn mạnh như
Anh Triêu quốc cũng sẽ phải bị sụp đổ trong một thời gian ngắn.
Vân Trầm Nhã từ xa đến Nam Tuấn quốc, là vì biết được
có người muốn lợi dụng Liên Binh phù mưu đồ gây rối.
Phương Diệc Phi cười nói: “Không sai, ta muốn
mượn binh lực của Liên Binh phù xâm nhập Anh Triêu quốc. Nhưng ta làm như vậy
thì có gì là không đúng?”
“Các nước ở Thần Châu đại lục, tại sao chỉ có mỗi
mình Anh Triêu quốc lớn mạnh nhất? Hai cha con Đỗ Thiệu, Đỗ Tu hiện tại an phận
thủ thường, cam nguyện thần phục dưới chân Anh Triêu quốc bọn họ, nhưng tại sao
Phương gia ở Mục Đông lại phải thần phục chung với bọn họ?” Phương Diệc
Phi cười cười, sắc mặt vui mừng: “Cho dù có gộp lại cả ba nhà chúng ta
cũng không đủ sức, chỉ có thể dùng Liên Binh phù điều động các nguồn binh lực
phía Nam. Nếu hiện nay hai mặt giáp công Anh Triêu quốc của hắn, phía Bắc liên
kết với Oa Khoát quốc, đây nhất định là một thời cơ tốt. Oa Khoát quốc đã đánh
vào Bắc Hoang, trong Anh Triêu quốc cũng xuất hiện nội loạn. Nếu có thể mượn
lực Liên Binh phù, tại thời điểm bọn họ yếu kém nhất này mà đánh vào Đại Anh
Triêu quốc, chẳng lẽ còn sợ không gồm thâu được thiên hạ giang sơn hay
sao?”
Đường Ngọc nghe xong, chỉ cảm thấy thật hoang đường.
Hắn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tuy là thời cơ tốt, nhưng Phương gia,
thậm chí là binh lực của Nam Tuấn quốc cũng không có cách nào khống chế thời cơ
này. Được ăn cả ngã về không, sợ là còn chưa xâm nhập vào được Đại Anh Triêu
quốc, Nam Tuấn quốc chúng ta đã phải dấy lên chiến tranh. Đến lúc đó, chúng ta,
Đa Hỉ, khó tránh khỏi phải trở mặt thành địch.”
Thu Đa Hỉ đứng ở giữa, vốn đang hốt hoảng ngẩn người
lắng nghe, chợt những lời này giống như tia chớp bổ trúng thiên linh cái, không
khỏi ngẩn người, nói: “Diệc Phi muốn…làm gì?”
Phương Diệc Phi cười nói: “Ta muốn làm gì thì có
liên quan gì đến ngươi?”
Thu Đa Hỉ nói: “Tại sao lại không liên quan đến
ta, từ trước đến giờ cả ba người chúng ta nếu gặp chuyện gì khó xử, đều giúp
nhau giải quyết.” Ngừng một chút, lại nói “Cùng đoàn kết lại, không
khó khăn gì là không thể giải quyết cả.”
“Tốt.” Phương Diệc Phi nhìn vào mắt Đường
Ngọc, nhẹ giọng nói: “Ta và hắn trở mặt, ngươi giúp ta đâm hắn một
kiếm.”
Thu Đa Hỉ giật bắn mình.
“Phương Diệc Phi!” Đường Ngọc quát.
Phương Diệc Phi nhìn hai người trước mặt một cách coi
thường: “Sao, sợ rồi à, không dám hả?” Hắn cười cười khinh miệt
“Ngươi có nhớ không, trước khi ta đào hôn chúng ta có gặp nhau, ta bảo
ngươi tặng cho ta miếng cổ ngọc để làm kỷ niệm, ngươi lại khăng khăng không chịu.”
Sắc mặt Thu Đa Hỉ lúc xanh lúc trắng.
Phương Diệc Phi lại cầm lấy bái thiếp màu hồng, chậm
rãi mơn trớn: “Hôm nay cũng vậy, ta bảo ngươi đâm Đường Ngọc một kiếm,
ngươi lại vẫn do dự không làm.” Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn
Thu Đa Hỉ “Người nói ngươi thích ta, bảo ta cưới ngươi làm thê tử, nhưng
vị trí của ta trong lòng ngươi lại không bằng Đường Ngọc, thậm chí còn không
bằng miếng cổ ngọc của ngươi?”
Lúc này trong lòng Thu Đa Hỉ chỉ cảm thấy vô cùng uất
ức. Mấy ngày trước ở Tử Vi đường, nàng có thể xông lên đài, giơ nắm đấm lên
tranh cãi cho Thư Đường. Nhưng hôm nay gặp phải lời chất vấn như vầy, lại chỉ
biết ngậm đắng nuốt cay. Gục đầu xuống, mím môi lại, trầm mặc một hồi lâu mới
nói: “Ta thực rất thích ngươi, có phải nếu ta tặng ngươi miếng cổ ngọc,
đâm Đường Ngọc một kiếm, ngươi sẽ cưới ta?”
Phương Diệc Phi cười cười, không nói gì.
Thu Đa Hỉ cắn răng, rút một thanh trủy thủ trong tay
áo ra, lưỡi đao lạnh lẽo như nước, lấp loáng ánh bạc. Thu Đa Hỉ đưa thanh trủy
thủ đến trước mặt Đường Ngọc, nói: “Để ta đâm ngươi một đao, nhưng ta thật
không muốn đâm ngươi, thôi thì ngươi đâm ta trước đi, như vậy, đến lúc…sau
đó…”
Đường Ngọc cau mày khó tin. Giây lát sau, hắn cầm lấy
thanh trủy thủ, hung hăng quẳng xuống dưới đất: “Điên rồi sao?!” Hắn
lớn tiếng quát, giơ tay chỉ chỉ Phương Diệc Phi “Ngươi nhìn lại người này
xem, hắn đã sớm phát rồ, tại sao đến lúc này rồi mà còn muốn gả cho hắn?!”
Thu Đa Hỉ sụt sùi, nước mắt không kềm được trào ra.
Hốc mắt đỏ lên, lệ tràn mi, ra sức lúc lắc đầu, lui bước về phía sau, nói:
“Không muốn gả cho hắn, cũng không muốn tranh cãi với hắn…” Thu Đa
Hỉ nói xong, không kềm được bắt lấy cánh tay của Đường Ngọc “Hay là chúng
ta đâm nhau một kiếm, từ nay về sau xóa sạch mọi mâu thuẫn, trở lại như hồi xưa,
ba người cùng…”
“Không thể được.” Phương Diệc Phi nói, hắn
lại cười cười với Thu Đa Hỉ “Xem đi, ngươi thật là, chẳng làm được trò
trống gì.”
Rốt cuộc Thu Đa Hỉ cũng bị chọc giận, không khỏi phẫn
uất la lên: “Tại sao phải làm như vậy?! Đường Ngọc cùng chúng ta lớn lên, tại
sao phải đả thương hắn?! Lần trước lúc ngươi đòi ta tặng cho ngươi miếng ngọc
kia, ta đã nói, ngươi muốn gì ta đều có thể cho, nhưng chỉ miếng ngọc này là
không thể!”
Ánh mắt Phương Diệc Phi lạnh đi, bước về phía trước
tra hỏi: “Tại sao khăng khăng không thể tặng miếng ngọc này? !”
Thu Đa Hỉ bật thốt: “Bởi vì cha ta nói, miếng
ngọc này là bảo bối mà dòng họ ta phải bảo vệ, không thể cho, thực không thể
cho ngươi! !”
Lời này vừa ra khỏi miệng, cả đình viện trong chốc lát
tĩnh lặng hẳn đi. Một lát sau, Phương Diệc Phi cười đến cực kỳ hể hả:
“Đúng thế, ta đã sớm đoán được Thu lão gia tử giữ vật này. Liên Binh phù
ấy vậy mà lại được đeo trên cổ từ khi ngươi còn nhỏ, thật là…người thường có
ai mà ngờ trước được!”
Thu Đa Hỉ lui ra sau hai bước, cổ họng nghẹn lại:
“…”
“Liên Binh phù điều động binh lực phía Nam, cuối
cùng cũng dễ dàng thu đủ vào tay, hôm nay quả thật là đi mòn gót giày tìm chẳng
thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công gì.” Phương Diệc Phi nói xong,
lại tiến lên trước vài bước, nở nụ cười “Trước giờ ba người bọn ta luận
võ, vì sợ đả thương nhau nên không ai dốc hết toàn lực cả, hôm nay, lúc này,
chi bằng ra tay một cách thống khoái đi.”
Vừa dứt lời, lập tức có mấy tên sát thủ xuất hiện
trong đình viện. Hắc y nhân đứng bên Phương Diệc Phi, lam y nhân đứng bên Đường
Ngọc.
Đường Ngọc trầm mặc một hồi, sau đó rút ra song kiếm
bên hông nắm chặt trong tay. Thần sắc hắn tĩnh lặng như nước, trầm giọng, thanh
âm nghe không ra cảm xúc: “Mới vừa rồi ngươi tìm mọi cách khích Đa Hỉ, ý
muốn chọc giận nàng khiến nàng lỡ lời nói ra bí mật của miếng ngọc sao?”
Nhưng Phương Diệc Phi cũng không trả lời lại, hắn dùng
đuôi quạt tấn công thẳng vào cổ Thu Đa Hỉ. Thu Đa Hỉ hoảng hốt lùi về sau mấy
bước, dùng hai tay không giương quyền đánh trả lại. Đường Ngọc cắn răng, phóng
người lên, song kiếm giữa không trung lấp lánh vang lên tiếng leng keng. Trong
tích tắc, song kiếm nhắm thẳng vào cổ tay phải của Phương Diệc Phi. Không ngờ,
Phương Diệc Phi không tránh không né, chỉ xoay người đi.
Lưng hắn hung hăng trúng một kiếm của Đường Ngọc,
nhưng Phương Diệc Phi lại lấy tốc độ sấm sét, hớt đứt sợi dây đeo cổ của Thu Đa
Hỉ, chụp được miếng cổ ngọc vào trong tay.
Đường Ngọc kinh hãi, đang muốn đoạt lại miếng cổ ngọc,
không ngờ ngoài đình có người xông vào tấn công. Áo trắng thắng tuyết, tóc đen
như mực, liên tục giúp Phương Diệc Phi tiếp liền ba chiêu của Đường Ngọc.
Người này là con của Lục Vương gia, Nguyễn Phượng.
Bốn người lại rơi vào thế đối lập.
Đường Ngọc nhìn Nguyễn Phượng, ánh mắt sắc bén hơn,
hỏi: “Không phải…”
“Không phải hắn nên ở tại Phi Nhứ lâu lúc này để
bảo vệ Liên Binh phù sao?” Phía dưới đình, nơi con đường mòn uốn lượn
quanh bờ ao, một thanh âm réo rắt vang lại.
Giây lát sau, có hai bóng người xuất hiện ngoài đình
Mãn Khê lâu. Hai người này, một là Tư Không Hạnh, người còn lại không ai khác,
chính là Vân vĩ lang điệu bộ thong thả như đang xem tuồng. Vân Trầm Nhã tay cầm
chiết phiến, tay khác cầm theo một trang giấy ố vàng, trên trang giấy mơ hồ có
vết máu, đích thực là Liên Binh phù.
Phương Diệc Phi thấy Vân Trầm Nhã, cười tiếp đón:
“Đại hoàng tử.” Ngữ khí của hắn lại có chút ngả ngớn “Đại hoàng
tử quả thật là một kỳ tài tuyệt thế, dù Phi Nhứ lâu cơ quan đầy rẫy, Đại hoàng
tử cũng không cần tốn nhiều công sức, đoạt được Liên Binh phù vào tay.”
Vân Trầm Nhã cũng cười đáp lại: “Quá khen.”
Phương Diệc Phi nâng niu miếng cổ ngọc trong tay, cao
giọng cười to: “Nhưng đoạt được Liên Binh phù thì có ích lợi gì? Thứ nhất,
một góc cuối cùng của Liên Binh phù Nam Tuấn quốc hiện đang nằm trên tay ta,
thứ hai, cách mở Liên Binh phù, cũng chỉ có một mình ta biết. Nay Anh Triêu
quốc đã sớm lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, cho dù ngươi có cướp được nó, cũng
chỉ có thể ngoan ngoãn trả lại cho ta, cầu ta dạy ngươi làm thế nào để sử dụng
nó. Nếu không…cũng đừng hòng mượn lực Liên Binh phù, cứu vớt giang sơn Anh
Triêu quốc nhà ngươi.”
Vân Trầm Nhã nghe xong, nhướng mày lên. Giây lát sau,
hắn không nhanh không chậm giắt thanh quạt vào bên hông, lấy ra mồi lửa, thổi
thổi. Lập tức ánh lửa màu lam dấy lên, Vân vĩ lang nở nụ cười. Hắn một tay cầm
mồi lửa, tay khác cầm Liên Binh phù, thảnh thơi nhàn nhã nói: “Ngươi đoán
thử xem ta muốn làm gì?”