Sau khi Đường Ngọc vào phòng, Vân Trầm Nhã cũng không
nói nhiều, dùng đầu cây bút lông sói chỉ chỉ vào chiếc ghế bành bên tay trái,
bảo hắn ngồi xuống.
Tư Không Hạnh thấy Đường Ngọc, có chút lưỡng lự. Vân
Trầm Nhã bưng trà lên nhấp một ngụm, nói: “Không sao, ngươi nói tiếp
đi.”
Từ chứng bệnh điên của Diệp tiểu Bảo tra ngược lại
nguyên nhân, bản thân thím Diệp cũng không biết rõ, chỉ nói chứng bệnh này nhất
định có liên quan đến việc cha hắn bị mất tích. Năm đó Diệp tiểu Bảo mới chín
tuổi, cả nhà bọn họ từng đến Mục Đông. Mục Đông, tên như ý nghĩa, là một vùng
phía đông của Nam Tuấn quốc. Mục Đông có ba châu thành, đều thuộc quản lý của
Phương gia. Năm ấy, cha của Diệp tiểu Bảo vẫn còn. Có một hôm, sáng sớm Diệp bá
bá mang theo tiểu Bảo ra ngoài, nói là tùy tiện đi dạo một chút. Thím Diệp đợi
mãi đến tối, lúc trở về chỉ có mỗi một mình Diệp tiểu Bảo. Lúc ấy miệng hắn
cũng chỉ ư ử lầm rầm cái gì đó, liên tiếp dập đầu xuống đất, giống y như tình
cảnh ngày hôm nay.
Bệnh điên của Diệp tiểu Bảo được điều trị khoảng nửa
năm, nhưng Diệp bá bá rốt cuộc cũng chưa từng trở về. Thím Diệp vốn định từ
miệng tiểu Bảo hỏi xem cha hắn đang ở đâu, nhưng mặc cho bà hỏi han như thế
nào, Diệp tiểu Bảo đều im miệng không nói, đôi lúc còn tỏ vẻ vô cùng kinh hãi.
Nửa năm sau, thím Diệp thấy bệnh điên của con mình đã đỡ hẳn, bèn dẫn hắn về
Kinh Hoa thành. Sau đó bệnh của Diệp tiểu Bảo lại lên cơn hai lần, nhưng không
rõ nguyên nhân.
Tư Không Hạnh nói xong, liền lui sang một bên.
Vân Trầm Nhã cầm cây bút lông sói, gõ gõ trên mặt bàn,
quay đầu lại hỏi Đường Ngọc: “Ngươi thấy thế nào?”
Năm nay Diệp tiểu Bảo hai mươi ba tuổi, khi hắn chín
tuổi là mười bốn năm về trước. Liên Binh phù năm năm đổi một lần, mười bốn năm
trước, chính là lúc đến phiên Phương gia bảo quản. Đường Ngọc trầm ngâm một
lát, chỉ nói: “Vốn là năm đó đến phiên thay đổi bảo quản Liên Binh phù,
lại là ở Mục Đông, sợ rằng không phải đơn giản chỉ là chuyện trùng hợp.”
Lời này ý tứ đã quá rõ ràng, Đường Ngọc đã nổi lòng
nghi ngờ đối với Phương gia.
Vân Trầm Nhã nhìn hắn cười một tiếng: “Vấn đề là
miệng vết thương của hắn.” Cây bút trong tay vòng hai vòng, hắn dùng cán
bút điểm nhẹ lên mi tâm “ở đây.”
Đường Ngọc khó hiểu.
Vân Trầm Nhã nói: “Người bình thường dập đầu, nếu
có bị thương thì đều là giữa trán, vì sao Diệp tiểu Bảo lại cố tình bị thương ở
mi tâm?”
Đường Ngọc sửng sốt: “có lẽ… do thói
quen?”
“Không phải.” Vân Trầm Nhã nói như trảm đinh
tiệt thiết “Hôm nay ta đã cẩn thận xem qua, khi Diệp tiểu Bảo dập đầu, mỗi
lần va xuống đất, mi tâm đều đụng phải một viên đá sắc nhọn trên mặt đất. Dập
đầu như thế, toàn bộ gương mặt đều đập xuống đất, càng làm bị thương đến mũi và
xương gò má. Người bình thường không ai dập đầu như vậy cả.”
Cười một tiếng nữa, Vân Trầm Nhã lại nói: “Thư
Đường không phải giả vờ, nốt ruồi son ở mi tâm kia thật ra được đâm vào rất
chính xác.”
Đường Ngọc lại sửng sốt. Đúng rồi, trên đời này, có ai
khéo mà vừa có nốt ruồi son, vừa có nốt ruồi nơi khóe mắt. Mặc dù trời đất bao
la, không gì là không thể xảy ra, nhưng nốt ruồi son giữa mi tâm của Thư Đường
đỏ sẫm như máu, thật sự không giống như là bẩm sinh.
“Ý ngươi nói, Diệp tiểu Bảo hôm nay lên cơn điên,
là vì thấy nốt ruồi son giữa mi tâm của tiểu Đường. Mà mười bốn năm trước,
nguyên nhân hắn bị bệnh điên cũng có liên quan đến người có nốt ruồi son nơi mi
tâm?” Đường Ngọc ngẫm nghĩ “Mười bốn năm trước, trùng hợp lại là lúc
Phương gia ở Mục Đông tiếp nhận Liên Binh phù…”
“Ngươi cần gì phải tránh đi chỗ trọng tâm mà
không nói?” Vân Trầm Nhã tiếp lời: “Ta nghe nói, Liên Binh phù của
Nam Tuấn quốc, mặc dù là ba nhà các ngươi chia nhau ra bảo tồn, nhưng cách để
mở ra lại phải tùy thuộc một người.”
Hắn cười cười, nụ cười tản ra lãnh ý không nói nên
lời.
“Người này là nữ tử, giữa mi tâm có một nốt ruồi
son đỏ thắm, là người hoàng thất?”
Thật ra cách mở ra Liên Binh phù vốn là một bí mật
không thể tiết lộ ra ngoài. Nhưng Vân Trầm Nhã thần thông quảng đại, tra ra
được nữ tử có nốt ruồi son giữa mi tâm là mấu chốt đầu tiên của vấn đề. Trên
đời này, nữ tử có nốt ruồi son giữa mi tâm không ít, nhưng cũng tuyệt đối không
nhiều lắm. Có lẽ là vì còn nhỏ đã gặp qua Thư Đường, có lẽ là vì Thư Đường trời
sinh tính thật thà lại đơn thuần, Vân Trầm Nhã có tính toán tinh vi cỡ nào,
nhưng vẫn chưa hề hoài nghi đến thân thế của nàng.
Lời này vừa ra, Đường Ngọc hiểu rõ ý của Vân Trầm Nhã.
Hắn nghĩ nghĩ, nhịn không được nói: “Nhưng tiểu Đường… Ngươi đừng hoài
nghi tiểu Đường…”
Vân Trầm Nhã trầm mặc một hồi lâu, lại đổi sang chuyện
khác, thản nhiên nói: “Chuyện này, nói trắng ra có ba điểm quan trọng. Thứ
nhất, lúc trước Diệp tiểu Bảo và cha của hắn, tất nhiên đã nhìn thấy gì đó ở
Mục Đông. Thứ hai, Phương Diệc Phi có dã tâm đối với Liên Binh phù, chuyện này
có thể xác định. Thứ ba…” Hắn không chút để ý lấy tay gõ gõ trên bàn
“Cần phải điều tra rõ Thư Đường có phải là người hoàng thất của Nam Tuấn quốc
các ngươi hay không.”
Hắn chưa dứt lời, Đường Ngọc đã hiểu rõ. Liên Binh phù
là một thần vật, Phương gia ở Mục Đông vốn thế lực to lớn, nếu lợi dụng vật ấy,
chỉ sợ tất cả các quốc gia ở Thần Châu đều phải lâm vào nước lửa, huống hồ gì
chỉ một Đường gia ở Lâm Nam của bọn hắn.
Mà trước khi thời điểm núi sông đảo lộn xảy ra, Đường
gia bọn hắn thế đơn lực bạc, thay vì chỉ đơn độc chiến đấu, chi bằng phụ thuộc
vào thế lực cường đại hơn. Mà người trước mắt, Đường Ngọc ngẩng đầu lên nhìn,
tuy rằng âm ngoan giả dối, thâm sâu khó lường, nhưng cũng là Đại hoàng tử Anh
Triêu quốc quyền thế ngập trời.
Đường Ngọc cũng là một người thật thà. Hắn thấy rõ
tình thế trước mắt, càng phân tích các mặt lợi hại của vấn đề. Tạm thời bỏ qua
cái gọi là trò đùa dai lúc trước, hắn cắn cắn môi, nói: “Sau này… mọi
việc tùy Đại công tử sai khiến…”
Cả đêm vẻ mặt đều bình tĩnh nghiêm nghị, đến lúc này,
Vân Trầm Nhã mới lộ ra nụ cười như con sói ba đuôi “Ồ, tất nhiên là
được.”
Cơn mưa phùn báo hiệu mùa thu đã tới. Chưa đến mấy
ngày, thời tiết liền chuyển lạnh. Mấy ngày nay, Thư tiểu Đường không ra khỏi
cửa trước, không bước đến gần cửa sau. Tô Bạch Tô tướng công tìm đến, nói là
cuối thu sẽ đính hôn. Thư Đường nói, ngươi cứ xem rồi làm là được rồi.
Mấy hôm nay Thư Tam Dịch cũng nhàn rỗi, cả ngày chắp
tay sau lưng đi dạo trên đường, thường hóng hớt tán gẫu tìm niềm vui. Thư Đường
cũng tụ tập, nghe được vài tin tầm phào, cũng cười hai ba tiếng, nhưng không
hứng chí như trước kia nữa.
Biết con gái không ai bằng cha, chỉ sau hai ba ngày, Thư
Tam Dịch đã nhìn ra manh mối, kéo Thư Đường tới hỏi. Thư tiểu Đường vốn không
muốn nói, tiếc rằng trong lòng thật sự kềm nén đến mức ngột ngạt, bèn một năm
một mười đem ngọn nguồn kể lại hết với cha nàng.
Chuyện này kể đến cũng vô cùng đơn giản. Vân Trầm Nhã
biết võ công, lại lừa nàng nói không biết, khi gặp chuyện hai người bỏ chạy
trối chết giống như trò hề, trong lòng nàng lúc này khi nghĩ lại vẫn còn chán
ghét không chấp nhận được.
Nhưng Thư Đường cũng là một người thức thời biết điều.
Sau khi nói xong chuyện buồn bực trong lòng, nàng lại thành thành thật thật nói
với Thư Tam Dịch: “Thật ra ta đã sớm biết Vân quan nhân không phải là một
người bình thường. Hắn là người làm đại sự, có những bí mật riêng, mọi chuyện
không thể lúc nào cũng nói với một cô nương dân chúng tầm thường như ta được.
Nhưng chuyện hắn biết võ công này chỉ là một chuyện bình thường thôi. Tuy hắn
nói là hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhưng ta vẫn có chút không vui.”
Nói đến đây, Thư Đường lại rầu rĩ không vui đứng dậy:
“Hơn nữa, ngày đó hắn cũng không thèm quan tâm đến ta.”
Thư Tam Dịch vừa nghe ngữ khí ai oán này của nữ nhi
mình, cả người run lên kinh hãi. Hắn kề sát vào hỏi: “Hồng Nữu a, dường
như ta cảm thấy là ngươi phải lòng Vân quan nhân a?”
Thư Đường vừa nghe thấy, cũng hoảng sợ nhảy dựng lên.
Nàng lập tức lắc đầu quầy quậy, liên thanh nói: “Không, không, không, ta
không có phải lòng hắn. Ta chỉ thấy Vân quan nhân là người tốt, cô nương nhà
nào có thể làm thê tử của hắn, cả đời này cũng đã viên mãn rồi. Nhưng bản thân
ta thấy mình không có cái phúc đó.”
Nói xong, nàng lại thở dài: “Mỗi người có phúc
phận riêng của mình. Ta là một người thành thật, gia cảnh lại bần hàn, nếu gả
cho ‘Thần tiên trên trời’, không hưởng thụ nổi đâu.”
Thư Tam Dịch nghe xong mới yên lòng. Nhưng nghe Thư
Đường nói nàng xuất thân bần hàn, trong mắt của lão như thoáng qua một tia buồn
bã. Sau khi trầm tư một lúc lâu, Thư Tam Dịch mới khuyên nhủ: “Nữ nhi a,
cho dù Vân quan nhân có võ công hay không, có nhiều chuyện ngươi để ý cho nhiều
cũng chẳng có ý nghĩa gì a. Trên đời này, chuyện gì ngươi nên biết thì biết,
còn những chuyện khác, đừng cố ý truy hỏi. Ai cũng đều có chỗ khó xử riêng của
bản thân mình, có phải hay không? Có đôi khi, chỉ là kiến thức của bản thân
chúng ta ít, không thể nào hiểu hết được nỗi khổ bất đắc dĩ của người
khác.”
Khi Thư Tam Dịch nói chuyện, vẻ mặt ba phần buồn bã,
bảy phần hoảng hốt, như nhớ tới chuyện gì đó. Thư Đường mãi gục đầu xuống,
không thể nhìn thấy điệu bộ của cha nàng. Nàng chỉ để tâm suy nghĩ về lời nói
của cha nhưng không có lên tiếng trả lời.
Thư Tam Dịch lại nói: “Đã nhiều ngày qua ngươi
không thoải mái, chỉ sợ Vân quan nhân cũng không chịu nổi. Mấy hôm nay ta ra
ngoài, tổng cộng đã đụng phải hắn ba lần rồi. Cả ba lần này, hắn đều đứng xa xa
ở đầu ngõ nhỏ Đường Hoa, ta bảo hắn vào, nhưng hắn nói không được. Nếu hai
ngươi đã kết nghĩa huynh muội, thật ra nên quý trọng nhau. Vân quan nhân là
người Anh Triêu quốc, sau này nhất định sẽ rời khỏi nơi đây. Duyên phận giữa
ngươi và hắn, nói dài cũng không dài.”
Duyên phận giữa ngươi và hắn, nói dài cũng không dài.
Thư tiểu Đường nghe xong câu này, trong lòng căng
thẳng. Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát, quanh co nói: “Ta, ta rất nhớ Măng
Tây Cải Trắng. Ta đến Vân phủ thăm chúng nó một chút. Thuận, thuận tiện nói rõ
với Vân quan nhân.”
Thư Đường hái mấy cọng dây mướp trên vách tường sau
hậu viện, dùng túi vải bố gói lại, lẳng lặng ra khỏi khách điếm. Đi chưa được
vài bước đã gặp Vân vĩ lang nhiều ngày không thấy ở đầu ngõ Đường Hoa.
Thân phận Thư tiểu Đường, hắn đã phái người đi điều
tra. Thăm dò đường đi nước bước của Phương Diệc Phi, hắn đã phân công cho Đường
Ngọc. Ở phương Bắc Anh Triêu quốc chiến sự căng thẳng, vị đệ đệ cao ngạo kia
của hắn đã lĩnh chức Phó tướng quân, mỗi ngày tin tức được cập nhật thường
xuyên.
Cũng không biết tại sao, đã nhiều ngày nay, mỗi khi
hắn rảnh rỗi, liền đến đầu con ngõ nhỏ Đường Hoa đứng một mình. Có khi dựa vào
tường, ánh nắng chiếu vào trên mặt. Có khi giương dù, tiếng mưa rơi tí tách
trên đất. Hắn như luôn luôn bận tâm suy nghĩ cái gì đó, lại như vô tâm không
phế, không để chuyện gì trong lòng.
Vân Trầm Nhã nhìn Thư Đường, có chút ngẩn ngơ. Sau đó
hắn phục hồi lại thái độ bình thường, kêu lên: “Tiểu Đường muội.”
Nụ cười của Thư Đường vẫn còn chút miễn cưỡng, đến bên
cạnh hắn, gục đầu xuống thấp giọng nói: “Vân quan nhân, chúng ta đi uống
trà đi?” Nàng siết chặt chiếc túi bằng vải bố trong tay một chút, sau một
lúc lâu cũng không nghe tiếng trả lời.
Thư Đường ngẩng đầu lên, phát giác Vân vĩ lang đang
nhìn nàng, ánh mắt sâu như biển.
Sau đó hắn thản nhiên cười rộ lên: “Ừ.”
Thư
Đường cũng nhếch miệng cười lại một cách miễn cưỡng, mới đi lên phía trước được
vài bước, Vân Trầm Nhã lại kéo nàng về phía sau, thanh âm oang oang thô ráp
“Tiểu Đường muội, thực xin lỗi.”