Mắt thấy Diệp tiểu Bảo sắp đâm sầm tới, Vân Trầm Nhã
dưới tình thế cấp bách, một tay ôm Thư Đường, gót chân điểm nhẹ, vọt lui về sau
hơn mười bước. Mọi việc xảy ra quá đột ngột, ba người còn lại đều chưa kịp phản
ứng.
Thư Đường ngẩn người nằm trong lòng Vân Trầm Nhã, kinh
ngạc nghe hắn nói: “Tiểu Đường muội, ngươi nhìn kìa.”
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp tiểu Bảo đuổi
tới nửa đường, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống liên tục dập đầu. Thím Diệp
vài lần tiến lên kéo hắn lại, nhưng đều bị hắn giãy ra, ngoài miệng ọ ẹ ư ử,
cũng nghe không rõ hắn đang nói cái gì.
Thu Đa Hỉ và Đường Ngọc đứng đờ người ra bên cạnh. Thư
Đường thấy cảnh này cũng có chút kinh hoảng. Nàng trừng lớn đôi mắt không biết
làm sao, đành phải hô hoán: “Vân quan nhân…”
Vân Trầm Nhã phảng phất như không nghe thấy. Đôi mày
hắn hơi xoắn lại, đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, một tia sáng mãnh liệt
thoáng lướt qua đôi đồng tử đen của hắn. “Lên xem thử xem sao.” Giây
lát sau, hắn nói với Thư Đường như vậy.
Thư tiểu Đường có chút do dự. Diệp tiểu Bảo tuy có
bệnh điên, nhưng ngày thường ngoại trừ hơi bị diêm dúa lòe loẹt một chút, lời
nói cử chỉ cũng coi như bình thường. Nhưng bộ dáng hắn lúc này như hoàn toàn
mất thần trí, thật sự là quỷ dị không nói nên lời.
Nhưng mà, không đợi Thư Đường lên tiếng trả lời, Vân
Trầm Nhã đã nắm tay nàng tiến lên, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, cứ đi theo
phía sau ta.”
Hai người cùng nhau đến gần. Diệp tiểu Bảo dập đầu
càng lúc càng dồn dập, mi tâm xuất hiện vết máu loang lổ, ngay cả mũi cũng bị
vỡ. Đợi Thư Đường đến gần hắn chưa được nửa trượng, bỗng nhiên Diệp tiểu Bảo
hét thảm một tiếng, nhào vào trong lòng thím Diệp run rẩy cả người.
Thím Diệp vừa trấn an con vừa nói năng lộn xộn xin lỗi
Vân Trầm Nhã. Trong bốn người, ngoại trừ Vân vĩ lang điệu bộ như có chút suy
nghĩ, ba người còn lại chỉ biết ba mặt nhìn nhau. Qua nửa ngày, Vân Trầm Nhã
đột nhiên tiến lên, ngồi xổm xuống nhìn nhìn chỗ Diệp tiểu Bảo dập đầu xuống
vừa rồi, trong lòng như hiểu ra chuyện gì. Hắn lập tức hỏi lại thím Diệp:
“Trước đây Diệp công tử cũng như vậy?”
Thím Diệp nhất thời không thể phản ứng, chỉ mơ hồ nói
không rõ là Diệp tiểu Bảo không phải cố ý, cầu Đại công tử đừng trách tội. Vân
Trầm Nhã lại kiên nhẫn từng chút từng chút một hỏi vấn đề lại một lần nữa. Lúc
này thím Diệp mới nói: “Đứa nhỏ này vẫn có chứng bệnh điên, nhưng phát
bệnh như vầy, tổng cộng chỉ có ba lần thôi. Hai lần trước xảy ra cách nay đã
lâu, ta tưởng hắn đã khỏi rồi, ai ngờ hôm nay lại tái phát.”
Vân Trầm Nhã nghe xong, chỉ nói: “Dẫn hắn về Vân
phủ dưỡng bệnh đi, bệnh điên này phải tĩnh tâm, ở lại ngoại ô không phải là
biện pháp tốt.”
Thím Diệp liên tục đáp tạ. Vì con nhà mình mạo phạm
người ta, bà cũng không tiện ở lâu, viện cớ là phải thu thập hành trang, túm
lấy Diệp tiểu Bảo lôi đi. Vân Trầm Nhã thấy bọn họ rời khỏi, nháy mắt ra hiệu,
lập tức cách đó không xa liền có hắc y nhân đuổi theo.
Đến tận lúc này, ba người bọn Thư Đường mới kịp phản
ứng lại. Trước tiên là nói về Thu Đa Hỉ. Mới vừa rồi trong tích tắc Vân Trầm
Nhã hiển lộ khinh công lui về sau hơn mười bước, khiến nàng ta vô cùng thán
phục. “Ngươi biết võ công?” Nàng hỏi.
Nhưng Vân Trầm Nhã cũng không trả lời. Khi hắn quay
người lại, sắc mặt trầm như nước, liếc mắt nhìn Thư Đường một cái, ánh mắt lộ
ra vài phần sắc bén. Thư tiểu Đường nghe Thu Đa Hỉ hỏi xong, trong lòng cũng
nổi lên nghi ngờ. Lúc cuối xuân đầu hạ, hai người ở đầu đường bị một đám đâm
thuê chém mướn đuổi giết. Thần tiên ca ca nhà nàng rõ ràng là tay trói gà không
chặt còn phải nhờ nàng bảo vệ. Nhưng mới vừa rồi, thân hình nhanh nhẹ như chim
cũng chính là hắn.
Vân vĩ lang không nói lời nào, Thư tiểu Đường cũng
không nói chuyện. Hai người giữ lấy chừng mực. Qua một lát sau, Vân Trầm Nhã
nói: “Đi thôi.” Thư Đường khó chịu “Ừ” một tiếng.
Vân Trầm Nhã lại liếc nhìn nàng một cái, xoay người
đi, mở quạt ra phe phẩy, ngẩng đầu lên, vẻ mặt như không có chuyện gì đi về
phía trong thành. Thư tiểu Đường đi theo phía sau hắn, chắp tay sau lưng, gục
đầu xuống, mím môi lại, điệu bộ như bà cụ non không quan tâm đến thế sự.
Lúc này bốn phía đã là hoàng hôn, trong thành đèn đuốc
sáng choang. Thu Đa Hỉ nhìn hai người không hề hé răng đi phía trước, tâm tình
vô cùng phức tạp. Nàng chọc chọc cánh tay Đường Ngọc, hỏi: “Ngươi nói,
đang yên đang lành, bọn họ bày đặt làm trò gì vậy a?”
Vẻ mặt Đường Ngọc cũng như đang suy nghĩ chuyện gì đó
sâu xa lắm, không trả lời lại Thu Đa Hỉ. Thu Đa Hỉ lại hỏi một lần nữa, Đường
Ngọc vẫn không để ý đến nàng.
Từ trước Thu Đa Hỉ và Đường Ngọc, Phương Diệc Phi ba
người cùng chơi đùa một chỗ, võ công của nàng cũng không kém, còn giỏi hơn cả
Đường Ngọc. Mỗi khi gặp chuyện gì không trôi chảy, Thu Đa Hỉ liền lấy Đường
Ngọc ra làm nơi trút giận. Đường nhị thiếu gia là một người hiền lành, không
những đợi nàng hết giận, đợi nàng mắng mỏ xong, còn không hỏi đúng sai mà nói
lời xin lỗi với nàng.
Hôm nay Đa Hỉ cô nương bị xem nhẹ, thập phần tức giận,
bệnh cũ lại tái phát. Nàng kiễng chân đập lên ót Đường Ngọc một cái, mắng nói:
“Ta kêu mà ngươi dám phân tâm, kêu mà ngươi dám không để ý gì tới ta, ta
rủa ngươi về sau cưới phải ngoại bà của sói!”
Ai ngờ Đường Ngọc trúng một đập, thân hình lảo đảo về
phía trước, vừa đứng vững lại đã chìm vào suy nghĩ nữa. Thu Đa Hỉ cảm thấy rất
thú vị, vừa đi, vừa tò mò nhìn hắn. Ánh hoàng hôn phớt qua khuôn mặt nhìn
nghiêng của Đường Ngọc trông hết sức anh tuấn. Thu Đa Hỉ nhìn một hồi lâu rồi
nói với hắn: “Hắc hắc hắc, không phải nói chứ, con người ngươi tuy vô
dụng, nhưng lúc này cau mày nghiêm túc như vậy, thật rất dễ xem a.”
Đường Ngọc vẫn không đáp lời nàng. Thu Đa Hỉ một mình
nhàm chán, nói như mắc bệnh. Nàng hứng chí bừng bừng nói: “Bất quá ta
thấy, nam nhi là phải có khí khái của nam tử. Giống như Diệc Phi vậy, vị trí
Mục Đông vương chỉ chờ hắn ngồi vào thôi, thường ngày chỉ thấy hắn bận bịu
chuyện chính sự. Điều này nói lên cái gì? Điều này nói lên hắn là người có
trách nhiệm. Nếu không, cứ như ngươi loại người trên vai chả có trách nhiệm gì
lớn lao cả, chi bằng ngươi hoa tâm một chút, phong lưu một chút, cả đời dây dưa
chốn thanh lâu, không bệnh hoa liễu chết thì quyết không ngừng a!”
“Nhìn lại ngươi mà xem, ngươi hiện nay ra sao?
Gia nghiệp tiền tài ở Lâm Nam đều do thúc thúc và ca ca của ngươi đảm đương.
Ngươi dù sao cũng xuất thân gia đình giàu có, lại không đi đùa giỡn hoa hoa cô
nương. Thân phận Đường nhị thiếu gia thật xứng với tính cách này của ngươi,
chậc chậc, ta không tiếc gì mà tặng ngươi bảy chữ – sửa người không dựa vào
khuôn mẫu a…”
Trời đã về khuya, dù là trong Kinh Hoa thành, cũng chỉ
lác đác vài người đi đường. Trên đường cái, chỉ có hai nam hai nữ đang đi tới.
Ba người đều trầm mặc, duy chỉ có một người say sưa nói chuyện, còn thường
thường tự cười ngặt nghẽo. Cảnh tượng này thật sự là quỷ dị.
Đến con đường cái cách hẻm nhỏ Đường Hoa ở thành Đông
không xa, Vân vĩ lang mới đột nhiên dừng chân lại. Thư Đường cứ mãi gục đầu đi,
thình lình đụng đầu vào sau lưng hắn. Đến lúc này, tâm tư hai người cũng chưa
bình thường trở lại. Vân Trầm Nhã thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nói:
“Phía trước là con hẻm nhỏ Đường Hoa.”
Thư Đường “Ừ” một tiếng, lại chắp tay sau
lưng, một người lẻ loi đi vào con hẻm nhỏ.
Bóng Thư tiểu Đường kéo dài dưới ánh trăng, có chút
tĩnh mịch. Vân vĩ lang thấy, trong lòng chợt phiền muộn. Hắn vốn không muốn
tiếp tục đưa tiễn Thư Đường, nhưng lúc này hắn lại lắc lắc cây quạt cho có lệ,
không tự giác đi theo.
Hai người vẫn im lặng bước đi, một trước một sau. Cuộc
bình luận của Thu Đa Hỉ bị tiết mục nhỏ trước mắt này phá vỡ, sửng sốt một
chút, lại tìm một câu chuyện khác lầm rầm tiếp.
Đến khách điếm, lúc này Thư Đường mới quay đầu lại nói
lời từ biệt cùng mọi người. Vì chuyện Vân Trầm Nhã biết võ công mà giấu trong
lòng nàng từ đầu đến cuối vẫn là một cây châm, nên lúc này nàng đối với Vân vĩ
lang, ngay cả một câu cũng không muốn nói chuyện.
Thư tiểu Đường tính tình đơn thuần, mọi việc đều rõ
ràng, chưa từng bị người thân lừa gạt qua, cũng chưa bao giờ giấu diếm ai điều
gì. Ngày đó, nàng phải cố lấy hết dũng khí liều mạng mới bảo vệ được cho hắn,
ai ngờ thì ra đây chỉ là một trò cười.
Thư Đường mím môi, khóe môi căng cứng. Nàng không nói
với Vân Trầm Nhã một câu, chỉ cúi đầu đi về phía khách điếm.
Một lát sau, đáy lòng Vân vĩ lang lạnh lẽo. Hắn sửng
sốt đứng tại chỗ nửa ngày, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Này”
Trước khách điếm có đốt đèn, nhưng ánh sáng le lói mờ
mịt. Thư Đường quay đầu lại, nét mặt nhìn không rõ là cảm xúc gì. Vân Trầm Nhã
chỉ thấy nốt ruồi son giữa mi tâm trên gương mặt xinh đẹp của nàng, vài sợi tóc
vương trên trán, có chút đìu hiu.
Hắn nói: “Ra ngoài làm việc, khó tránh khỏi có
một số việc phải giữ kín. Đôi khi, có chút bản lĩnh, nếu không phải thời điểm
vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không lộ ra.” Hắn tự biết mình giải thích vụng về.
Nhưng đường đường là hoàng tử của Đại Anh Triêu quốc, có từng phải giải thích
với ai bao giờ đâu?
Vân Trầm Nhã phiền muộn khép cây quạt lại, rũ mắt
xuống, lại rầu rĩ nói: “Ta không phải… cố ý …”
Lúc này Thư Đường mới giương mắt nhìn hắn một chút,
chỉ một chút thôi. Sau đó nàng “Há” một tiếng, rồi một mình vòng ra
sau hậu viện.
Đợi Thư Đường đi rồi, Vân Trầm Nhã mới lộ ra khuôn mặt
sa sầm lạnh như băng. Hắn vung cây quạt trong tay, “chát” một tiếng
đập lên tường. Cây quạt bị chấn động, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, nhìn không ra
hình dạng ban đầu.
Thu Đa Hỉ và Đường Ngọc mới vừa rồi đều chỉ lo mãi
nghĩ về chuyện của mình, không chú ý tới tình hình của hai người bên kia. Mãi
đến khi nghe được tiếng vang này, bọn họ mới hồi phục tinh thần lại. Đôi mắt
Vân vĩ lang trong đêm như sói, thâm sâu mà sắc bén, bên trong ẩn chứa bão tố.
Ngay sau đó, hắn thản nhiên đưa mắt nhìn khách điếm Thư gia, tung người nhảy
lên, sử khinh công ẩn mình vào bóng đêm.
Thu Đa Hỉ ngẩn người ra nói: “Thế này là thế
nào?”
Đường Ngọc nghĩ nghĩ, nói với nàng: “Ngươi về nhà
trước đi, mọi việc cứ làm như cũ, đừng nói với ai là đã gặp ta.”
Thu Đa Hỉ hiếm khi nào thấy Đường Ngọc nghiêm nghị như
vậy, bèn hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Đường Ngọc lại trầm ngâm, cắn răng nói: “Tạm thời
ta phải ở lại trong Vân phủ.”
Vân vĩ lang hôm nay về phủ, bọn hạ nhân ai nấy cũng
cảm thấy hắn đằng đằng sát khí, ngay cả Măng Tây Cải Trắng cũng không dám tiến
lên. Rất nhanh sau đó, một nha hoàn bưng trà đến, Vân Trầm Nhã tiếp lấy uống
hai ngụm, bỗng tiện tay ném đi, tách trà bể tan tành, nhàn nhạt bảo hạ nhân
đang quỳ: “Kêu Tư Không Hạnh đến thư phòng của ta.”
Trong thư phòng, ánh sáng ít ỏi tỏa ra từ cây đèn dầu
nhỏ như hạt đậu. Vân Trầm Nhã dựa vào lưng ghế, day day mi tâm: “Nói, Thư
Đường là loại người nào?”
“Việc này…” Tư Không Hạnh chần chờ
“Thuộc hạ thật sự không biết.”
“Không biết?” Đột nhiên Vân Trầm Nhã nở nụ
cười “Đúng vậy, ta cũng không biết. Có thể ẩn mình ở bên cạnh ta một thời
gian dài như vậy, điệu bộ thành thật, dáng dấp thơ ngây, còn tự nhiên ra vào
Vân phủ, ta thật đã quá xem thường bản lĩnh của nàng ta.”
Tư Không Hạnh không nhịn được lên tiếng: “Đại
công tử, thứ lỗi thuộc hạ nói thẳng. Cho dù thân phận Thư cô nương có chỗ đáng
nghi, nhưng điệu bộ, cử chỉ của nàng xưa nay thành thật, nửa điểm cũng không
giống như giả vờ.”
Vân Trầm Nhã nghe xong, trong lòng càng thêm rối loạn.
Nghĩ lại dáng điệu của Thư Đường thường ngày ngây thơ như hoa cúc, làm sao có
một chút làm bộ làm tịch nào? Nhưng hôm nay phản ứng của Diệp tiểu Bảo lại…
Hắn lại hít sâu vào, trấn tĩnh lại: “Ý ngươi nói,
chỉ sợ ngay cả chính bản thân của Thư Đường cũng không biết?”
Tư Không Hạnh nói: “Thuộc hạ không dám phán đoán
bừa bãi.”
Vân Trầm Nhã khoát tay áo: “Quên đi, ngươi nói
xem, hôm nay tra hỏi được gì từ chỗ thím Diệp?”
Tư Không Hạnh đang muốn trả lời, chợt nghe lão quản
gia gõ cửa ba tiếng, nói: “Đại công tử, Đường công tử đã trở lại, nói là
có chuyện quan trọng muốn gặp ngài.”