Vở kịch ở ngoại ô thành Đông đúng là một trò hề.
Diệp tiểu Bảo khóc lóc ầm ĩ đòi thắt cổ, Đường Ngọc bị
buộc không còn cách nào khác, bản thân hắn lại nhảy sông trước. Lúc Vân Trầm
Nhã vớt Đường Ngọc từ dưới sông lên, Đường nhị thiếu gia đã nửa chết nửa sống.
Lúc này, Đường Ngọc nằm trên giường đang ú ớ lầm rầm
văng tục. Thu Đa Hỉ kê sát tai vào nghe, nhưng vẫn không thể nghe ra cái gì,
bèn kéo Thư Đường vào trong thôn hỏi thăm.
Thật ra chuyện này nói đến cũng chỉ là hiểu lầm. Trước
đó vài ngày, Đường Ngọc không biết nghe tin tức từ đâu, nói là ở ngoại ô thành
Đông có người biết thuật dịch dung. Vì Phương Diệc Phi rất am hiểu về thuật
dịch dung, Đường Ngọc mới chắc mẫm người này chính là Phương Diệc Phi. Hắn thu
thập hành lý, tính đến ngoại ô ở mấy ngày, khuyên bảo “Phương Diệc
Phi” về nhà. Không ngờ khi đến lại thấy tên quỷ “Phương Diệc
Phi” này khẩu vị hơi bị nặng, cải trang thành bộ dáng bất nam bất nữ.
Đường Ngọc cũng là một người thật thà, thấy
“Phương Diệc Phi” như vậy, tuy rằng kinh hãi, nhưng càng thêm tin
tưởng bộ dáng yêu quỷ này của hắn nhất định là dịch dung ra. “Phương Diệc
Phi” khi đó cũng thật là dịu ngoan, Đường Ngọc hỏi cái gì, hắn đáp cái
nấy. Đường Ngọc bảo hắn theo mình về nhà, hắn nói cũng được. Đường Ngọc nói lão
bà ngươi đi khắp nơi tìm ngươi, việc đã đến mức này rồi thì ngươi hãy ngoan
ngoãn quay về chấp nhận cuộc hôn nhân này đi, “Phương Diệc Phi” nghe
xong, khuôn mặt đỏ bừng, nói Ngọc nhi ngươi thật là xấu.
Bình thường Phương Diệc Phi dịch dung, tính cách và
thói quen cũng sẽ thay đổi theo. Lúc đó Đường Ngọc chỉ nghĩ là hắn nhập vai
diễn quá đạt, cũng không quá chú ý đến lời nói cử chỉ của “Phương Diệc
Phi” này. Đến đêm, “Phương Diệc Phi” đề nghị muốn nâng ly rượu
chúc mừng hai người gặp lại. Đường Ngọc ngẫm lại, cảm thấy hai người mấy tháng
không gặp, cũng nên chúc mừng, chúc mừng, thế là cùng “Phương Diệc
Phi” uống rượu.
Uống một cái là tới thiên hôn địa ám luôn. Qua hôm
sau, Đường Ngọc tỉnh lại, chỉ thấy một nam tử trần trùi trụi đang ngủ bên cạnh.
Nam tử này khi ngủ, bộ dáng trông rất ngây thơ. Đường Ngọc cảm thấy hồ nghi,
liền đến bóc da mặt của hắn ra. Có bóc mới biết hắn đã nhận sai người.
Khi đó, Đường Ngọc vô cùng kinh hoảng. Hắn thật cẩn
thận mặc áo mang hài, đang định bỏ chạy, lại bị nam tử trên giường kia bắt
được. Nam tử này tóm chặt lấy Đường Ngọc, trước mặt mọi người, bắt đầu khóc lóc
ầm ĩ, nói đêm qua tuy rằng hai người còn chưa được việc, nhưng tốt xấu gì Đường
Ngọc cũng đã hứa hẹn với hắn, còn nói muốn dẫn hắn về nhà.
Mãi đến lúc này, Đường Ngọc mới biết nam tử này tên là
Diệp tiểu Bảo. Mà mẫu thân của Diệp tiểu Bảo chính là một hạ nhân trong phủ của
Vân Trầm Nhã.
Người trong thôn vốn không qua lại với Diệp tiểu Bảo,
mặc hắn ầm ĩ như thế nào, cũng không ai nói giúp giùm hắn. Sau đó, không biết
từ khi nào, trong đám đông có vài gương mặt lạ nhảy ra, có tên đóng vai mặt đỏ,
có tên đóng vai phản diện, vừa nói Đường Ngọc bội tình bạc nghĩa không chịu
trách nhiệm, lại vừa nói Đường Ngọc là hy sinh bản thân mình, vì người trong
trấn mà giải quyết tai họa. Mấy người này nói càng lúc càng hăng hái bừng bừng,
dần dần, người trong thôn cũng ồn ào theo, chửi bậy theo. Ầm ĩ đi ầm ĩ lại,
cuối cùng kết luận – không cho Đường Ngọc đi.
Đường Ngọc mặc dù thật thà, nhưng cũng không ngu ngốc.
Hắn nhìn thấy tình cảnh này, liền đem sự tình trước sau trong ngoài suy nghĩ
thấu đáo lại một lượt từ đầu đến cuối, cuối cùng ra được một cái kết luận – đây
là một chiêu ngáng chân của Vân vĩ lang. Hiểu ra vấn đề, Đường Ngọc liền lập
tức vô cùng tuyệt vọng. Hắn biết đã rơi vào tay Vân Trầm Nhã rồi là nhất định
sẽ chạy không thoát, bèn tìm một góc tối ngồi buồn rầu ấm ức, vẻ mặt như chết
rồi. Mãi cho đến khi mọi người ầm ĩ xong, hắn mới chạy đến đám đông, tóm lấy
một gương mặt mới đóng vai phản diện vừa rồi, hỏi: “Nếu hôm nay ta bỏ
chạy, hắn làm sao mà bắt ta?”
Gương mặt mới này là một thủ hạ của Vân vĩ lang, nghe
Đường Ngọc hỏi như vậy, gương mặt mới liền thành thành thật thật đáp: “Đại
công tử nói, nếu hôm nay Đường công tử bỏ chạy, sẽ…” Hắn lấy tay chỉa
chỉa vào Diệp tiểu Bảo đang thẹn thùng đứng đó “Trang điểm cho hắn xinh
đẹp hơn, sau đó dẫn hắn về Lâm Nam gặp hương thân phụ lão ở cố hương của Đường
công tử…”
Đường Ngọc nghe xong những lời này, ngay cả hơi để nói
cũng không còn, đành ráng gượng hít vào thở ra ba ngụm mới không bị ngất xỉu,
sau khi nghẹn một lúc lâu, bật ra được một câu: “… vậy ta ở lại đây là
được rồi.”
Thu Đa Hỉ và Thư Đường ở trong thôn trấn nghe đồn đãi
như thế, tình tiết vô cùng sống động chân thật. Nhưng nghe người ta đồn, thiếu
vai phụ đặc sắc là vị Vân vĩ lang, nên mức độ thú vị của câu chuyện bị giảm
bớt, ngược lại, nghe có vẻ hơi bị hoang đường.
Thu Đa Hỉ ngồi xổm bên bờ sông, vừa ném những viên đá
cuội xuống sông vừa thở dài: “Hắn ở đây không thoải mái, nên trở về sớm
một chút a, có cần phải để ý phụ trách gì đó đối với tên Diệp tiểu Bảo kia hay
không chứ? Giờ thì tốt rồi, hai người ầm ĩ đến trời long đất lở, hắn lại nhảy
sông nữa chứ…”
Thư Đường cũng không biết trả lời làm sao. Mới vừa
nghe các vị hương thân trên trấn nói, giữa trưa hôm nay Diệp tiểu Bảo lại quậy
Đường Ngọc nữa, uy hiếp nói muốn tự sát cho hắn xem. Hai người cãi nhau đến bờ
sông, Đường Ngọc bị ầm ĩ chịu không nổi, đột nhiên đâm đầu xuống sông, muốn đi
trước một bước cho rồi.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, Thư Đường nói: “Ta
thấy, chuyện này là tại hai ta.” Thu Đa Hỉ “A?” một tiếng. Thư
Đường ngồi xuống cạnh bờ sông, bẻ hai nhánh cỏ lau ngắm nghía, lại nói:
“Lần trước hai ta ở sau hậu viện, mắng Đường Ngọc một trận, ngươi còn nhớ
không?”
Thu Đa Hỉ gật đầu tỏ vẻ nhớ rõ.
“Ta cân nhắc kỹ lưỡng một hồi, thấy con người
Đường Ngọc mặc dù không được tốt, nhưng cũng không phải là hạng xấu xa. Dù sao
lúc trước hắn giả trang thành Thang Quy ở lại khách điếm của bọn ta, cũng thật
thật thà thà, không gây ra chuyện ác gì. Ta nghĩ hôm đó hai ta mắng hắn quá ác,
hắn nghĩ lại, muốn lấy công chuộc tội. Ngươi và hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên,
hắn nghe nói trong thôn trấn ở ngoại ô thành Đông này có người giống Phương
Diệc Phi, nên muốn tìm giùm ngươi.”
Thu Đa Hỉ nghe xong, cặp mắt chớp chớp liên hồi, một
lúc sau mới hỏi: “Ngươi nói thật chứ?”
Thật ra khi Thư Đường kể lại chuyện này, tự dưng trong
lòng nhớ lại. Lúc trước, phụ thân của nàng – Thư Tam Dịch đã nói “Thang
Quy” dường như mắc phải chứng bệnh tương tư đối với tiểu thư nhà nào đó,
xem tình hình hôm nay, Đường Ngọc này có lẽ là thầm phải lòng Thu Đa Hỉ, cho
nên mới vội vã đến đây tìm hôn phu giúp nàng ấy.
Thư Đường cứ như vậy tự cho là đúng, hết sức chân
thành gật đầu nói: “Thật, ta thấy hắn rất tốt đối với ngươi.”
Hiểu được ý tứ của Thư Đường, Thu Đa Hỉ tự suy xét
trong chốc lát, lại vươn tay ra chọc chọc tay Thư Đường, hỏi: “Ngươi cũng
thấy hắn thầm thích ta ?”
Thư tiểu Đường gật gật đầu.
Thu Đa Hỉ lại suy tư một lát, vô cùng buồn bực:
“Thật ra mà nói, con người Đường Ngọc cũng rất tốt. Mặc dù tính tình quá
mức khô khan, tuy làm việc chăm chỉ, mạnh khỏe phóng khoáng, nhưng không thể
văn tài phong lưu bằng Diệc Phi.” Thu Đa Hỉ mặt nhăn mày nhíu, bĩu môi mếu
máo “Thôi thì như vầy đi, Đường Ngọc võ công không giỏi, hiện nay lại gặp
nạn, thiếu người bảo vệ. Gần đây ta cũng tìm không ra Diệc Phi, nhàn rỗi không
có gì làm, vậy cố mà bảo vệ hắn một chút. Dù sao hắn thầm thương trộm nhớ ta,
đây cũng là một ân tình. Ta chỉ có thể đền đáp lại phần ân tình này của hắn,
mới có thể thanh thản yên tâm mà gả cho Diệc Phi.”
Thu Đa Hỉ nói xong, tâm tình liền thoải mái lên rất
nhiều. Nàng đứng dậy vỗ vỗ quần áo, kéo lấy Thư Đường. Hai người đồng lòng đi
về phía căn phòng của Đường Ngọc.
Lại nói lúc này, trong căn phòng của Đường Ngọc chỉ có
hai người, một là Đường nhị thiếu gia vừa tỉnh lại đang lửa giận ngập trời, hai
là Vân vĩ lang đang phe phẩy quạt ngắm gió mát trăng thanh. Hai người nhìn
nhau, không nói lời nào. Đường Ngọc ăn phải rùa đen một trận như vậy, nay kẻ
thù ngay tại trước mắt, báo thù là chuyện tất nhiên phải làm. Nhưng trong lòng
hắn hiểu được, nếu đấu trực tiếp với Vân Trầm Nhã, bản thân hắn nhất định là
đấu không lại.
Giây lát sau, Đường Ngọc không một lời chất vấn, cũng
không tranh cãi ầm ĩ, chỉ gục đầu xuống thu dọn sạch sẽ quần áo tất vớ, lẳng
lặng trầm mặc. Vân Trầm Nhã thấy động tác này của hắn ngoài dự kiến, liền ngồi
một bên hứng thú quan sát. Đường Ngọc sửa sang quần áo lại xong xuôi đâu đó,
nói với Vân Trầm Nhã rằng hắn thấy buồn bực khó chịu, muốn Vân vĩ lang cùng hắn
đi ra ngoài dạo một chút.
Hai người một đường ra khỏi phòng. Trong thôn trấn,
nhà tranh vách ngói hai ba nơi, lại có con sông uốn lượn, cây cối xanh rì, cảnh
sắc hài hòa. Lại đi thêm một đoạn nữa, thấy một cái chợ nhỏ, có xay bột, có
giết heo, có bán thức ăn, mọi thứ đều đủ cả.
Đường Ngọc không có chủ ý là đi đâu, cứ đi, đi mãi cho
đến khi nhìn thấy đầu chợ bên kia xuất hiện thân ảnh của Thư Đường và Thu Đa
Hỉ, hắn mới chậm rãi dừng chân lại. Vân vĩ lang khó hiểu, cũng dừng lại theo.
Chỉ thấy Đường Ngọc đột nhiên nở nụ cười, nói với Vân Trầm Nhã: “Giả bộ,
không phải ngươi thích giả bộ sao? Không phải ngươi nói với tiểu Đường và Đa Hỉ
là bản thân ngươi không có võ công sao…”
Âm cuối kéo dài ra, Đường Ngọc nhổ ra một cây gậy của
cửa hàng kế bên, hung hăng đập vỡ cây cột của quán, nghiến răng nghiến lợi:
“Có bản lĩnh thì ngươi dùng võ công đánh ta trước mặt các nàng ấy đi, nếu
không, đợi lão tử lấy cây gậy này đập chết ngươi nha!”
Đây là cái gọi là con thỏ bị ép quá cũng biết nổi nóng
mà cắn người. Đường Ngọc nói xong, cầm cây gậy đập lên người Vân vĩ lang.
Vân Trầm Nhã cuống quít nhảy dựng lên tránh thoát, cái
khó ló cái khôn hô to lên một tiếng: “Ngươi chờ một chút, aizz, ngươi chờ
một chút đã, ta nói với ngươi chuyện này.”
Thật ra Đường Ngọc vốn không muốn dừng lại, nhưng hắn
nghe thấy giọng Vân Trầm Nhã có chút đứng đắn, động tác không khỏi chậm lại.
Sự thật chứng minh, đối phó một con sói ba đuôi thật
không nên nhẹ tay một chút nào a. Vân Trầm Nhã thừa dịp này, vội vàng lắc mình
trốn phía sau một cửa hàng bán thịt heo. Đường Ngọc phát hiện bị trúng kế, thầm
nghĩ không tốt, lại vung gậy lên, ào vào giết chóc.
Ai ngờ, nửa khắc sau, cũng là Đường Ngọc vẻ mặt kinh
hãi lui ra từng bước một.
Không biết từ khi nào Vân Trầm Nhã lượm được một con
dao mổ heo, lưỡi dao còn nhễu nhão máu heo từng giọt từng giọt tươi rói. Hắn
cầm con dao trong tay, vừa thảnh thơi vui vẻ bước ra ngoài, vừa cười hì hì nói
với Đường Ngọc: “Ôi, bị đánh sợ đến mức không muốn sống nữa. Ta chính là
người không biết võ công, ta bị bức quá hóa liều chém lung tung không được
sao?”
Nói xong, hắn liếc mắt thấy Thư Đường và Thu Đa Hỉ sắp
đến gần, lại hất hất cằm về phía Đường Ngọc, vẻ mặt khiêu khích: “Ngươi
tới đây đi a, tới mà đánh ta nè.”
Cho thấy, giờ phút này Đường Ngọc đã bị sự vô sỉ của
Vân vĩ lang làm cho kinh sợ. Hắn đứng đực tại chỗ, khóe miệng không ngừng run
rẩy, ra sức hít vào thở ra mà vẫn không hết giận.
Hai người giằng co một hồi. Bỗng dưng, Vân Trầm Nhã
biến sắc, bày ra bộ dáng đứng đắn. Hắn vứt con dao bên đường, giọng nhẹ nhàng
lại nghiêm túc: “Tốt xấu gì hôm nay Thu cô nương cũng đã trăm cay nghìn
đắng đến đây muốn mang ngươi về, ngươi mới gặp có chút sự cố đã suy sụp mà coi
thường mạng sống của mình? Như thế cũng được, nếu ngươi muốn đâm đầu xuống sông
tự vẫn, chi bằng ta một đao giải quyết ngươi cho rồi đi.”
Mới vừa rồi, người trong trấn còn nhìn thấy cảnh
giương cung bạt kiếm, chưa dám xúm lại gần xem. Mãi đến khi Vân Trầm Nhã ném
dao đi, bọn họ mới lục tục chạy lại, người ngăn cản nhào lên ngăn cản, kẻ
khuyên can ùa vào khuyên can. Vân vĩ lang tự nhiên có nguyên nhân ném đao đi
khi Thư Đường và Thu Đa Hỉ đến.
Thư Thu hai người thấy tình cảnh này, cuống quít chạy
tới khuyên giải, an ủi Vân Trầm Nhã. Vân vĩ lang thấy bậc thang đã được hạ
xuống, sau khi được trấn an vài câu, cũng rộng lượng “hết giận”.
Đường Ngọc vốn không muốn nhân nhượng, nhưng vì hôm
nay mặt trời mọc ở hướng tây, một người tính tình luôn luôn bạo ngược hay xen
vào chuyện người khác như Thu Đa Hỉ, lúc này cũng không quở trách hắn. Chỉ lẳng
lặng giúp hắn bỏ gậy gộc xuống, dường như còn nói vài câu an ủi cho hắn thoải
mái.
Cứ như thế, bốn người mang tâm tư khác nhau, tính lên
đường trở về Kinh Hoa thành.
Vốn chuyện này đến đây là chấm dứt. Ai ngờ lúc bọn họ
ra khỏi thôn trấn, lại gặp được thím Diệp và Diệp tiểu Bảo. Thím Diệp không
biết sự tình, chỉ nghĩ con mình khi dễ bằng hữu của Vân đại công tử. Bà nơm nớp
lo sợ túm lấy Diệp tiểu Bảo đến đầu trấn xin lỗi Vân Trầm Nhã.
Lúc đó mặt trời chiều ngã về phía tây, dòng sông lững
lờ trôi làm nổi bật lên khuôn mặt hết sức xinh đẹp của Thư Đường. Nhưng khuôn
mặt dễ nhìn như vậy, không phải ai thấy cũng đều cảnh đẹp ý vui. Diệp tiểu Bảo
vừa thấy Thư Đường, liền hoảng sợ trừng lớn cặp mắt. Đột nhiên, hắn giãy thím
Diệp ra, dồn sức chạy về hướng Thư Đường.