– Ta không rõ, chính mình ở trong phòng dưỡng thương, rốt cục làm gì chọc giận tư nghiệp ngài. Cho dù ngài là tư nghiệp cũng không thể vô duyên vô cớ đánh học sinh đi, xin tư nghiệp cấp cho Giả Tường một cách nói!
Liễu tư nghiệp còn chưa mở miệng, các học sinh đã phun nọc độc.
– Phi! Còn giả bộ hồ đồ, còn dám trái lại xối nước bẩn cho tư nghiệp! Thật sự là lòng dạ hiểm độc ác ôn!
– Một cái tát tính cái gì, đối với đồ vô sỉ như ngươi, một trăm tát tai đều là nhẹ!
– Ngươi không xứng nói chuyện với tư nghiệp! Muốn cách nói phải không, chúng ta cho ngươi!
– Làm trái với lệnh cấm, tự tiện mang nữ nhân đi vào quốc tử giám làm chuyện mây mưa, chúng ta gõ cửa cảnh cáo cũng không hề thu liễm. Càn rỡ như vậy, Giả Tường ngươi cũng thật giỏi lắm!
– Đồ chơi hạ lưu, cút ra khỏi quốc tử giám!
– Cút! Cút ra khỏi quốc tử giám!
Đột nhiên bị vô số học sinh chỉ trích, Giả Tường kinh hoàng luống cuống.
Hắn nghĩ vỡ đầu cũng không rõ, vì sao tỉnh giấc hàng trăm hàng ngàn học sinh quốc tử giám lại liên thủ vu cáo hãm hại hắn.
Giả Tường tức giận, lớn tiếng bài bác:
– Các ngươi nói hươu nói vượn! Hôm qua ta bị thương, luôn ở trong phòng dưỡng thương, buổi tối còn chưa bước ra cửa phòng sao có thể đi bên ngoài mang theo nữ nhân trở về? Chuyện ta không có làm thật sự chưa làm qua, các ngươi đừng hòng đem tội danh hãm hại ta!
– Quốc tử giám trông coi nghiêm khắc, ta luôn nghĩ mãi mà không rõ ngươi làm sao dẫn người vào, mà lời này của ngươi đúng là nhắc nhở chúng ta.
Phạm giám thừa giơ tay ngăn cản học sinh nói nhao nhao, ánh mắt như lửa thẳng tắp nhìn thẳng Giả Tường, lớn tiếng quát hỏi:
– Nói! Đồng lõa của ngươi là ai! Là người phương nào nối giáo cho giặc!
Giả Tường tiếp tục phủ nhận, nhưng ở trước mặt mấy trăm người nghiêm khắc trách mắng, một mình hắn bài bác cực kỳ vô lực. Nói toạc mồm mép, cũng không có người tin hắn.
Nhân sinh lần đầu tiên nếm mùi vị bị oan uổng, trong lòng Giả Tường vô cùng phức tạp, chua sót, ủy khuất, phẫn nộ.. đồng thời dâng lên, vô cùng khổ sở.
Biện giải vô dụng, Giả Tường tức giận đỏ tròng mắt, hướng tới mọi người quát:
– Ta không có! Các ngươi hợp nhau oan uổng ta! Ta muốn tìm tế tửu lấy lại công đạo!
Trong đám người, Tống Thanh chợt hô lớn:
– Đêm hôm qua chúng ta có mấy trăm lỗ tai đều nghe thấy được, chứng cớ vô cùng xác thực, cho dù Lý tế tửu đến đây cũng không thể đem đen nói thành trắng che chở ngươi.
Hai chữ “che chở” vừa rơi xuống, không ít người nhớ tới tế tửu Lý Thủ Trung của quốc tử giám có quan hệ thông gia với Giả phủ của Giả Tường, tâm tình nhất thời biến thành vi diệu.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Bên này vừa nhắc tới Lý Thủ Trung, hắn đã hùng hổ giết tới hiện trường.
Lý Thủ Trung vừa chen vào còn chưa hỏi việc gì, đã đổ ập mắng lên đầu mọi người:
– Thời gian dạy học đã tới, các ngươi một đám làm tiên sinh làm học sinh, không đi học không giảng khóa, tụ trước phòng ngủ của một học sinh, còn thể thống gì!
– Còn không nhanh tản ra, đi làm việc của mình đi!
Lời của hắn vừa nói ra, vốn các học sinh chỉ có chút ý niệm trong đầu, nhìn hắn với ánh mắt càng thêm ý vị thâm trường.
Liễu tư nghiệp xem thường Lý Thủ Trung, trợn mắt đâm hưởng Giả Tường:
– Giả Tường! Ta hỏi lại ngươi một lần! Rốt cục là người nào giúp ngươi hoạt động bí mật, dẫn theo nữ tử tiến vào trong phòng làm việc dơ bẩn kia! Nếu ngươi ngoan ngoãn khai ra đồng lõa, chúng ta có thể xử nhẹ ngươi, nếu không..
Nói tới đây, Liễu tư nghiệp liền im miệng.
Giả Dung nhìn Giả Tường, lại nhìn Lý Thủ Trung, mẫn tuệ phát hiện một cơ hội dùng một hòn đá ném hai chim.
Hắn đứng sau lưng Trầm Nhược Hư, dùng thân thể hắn che miệng của mình, lại dùng thần ngữ trao đổi với Bách Linh, lệnh cho nàng khống chế Giả Tường nói ra là Lý Thủ Trung ở sau lưng giúp hắn.
Bách Linh che miệng cười gật gật đầu.
Hai mắt nhìn chằm chằm Lý Thủ Trung, Giả Tường giống như nhìn thấy cứu tinh. Hắn vừa há mồm định kêu oan với Lý Thủ Trung, nhưng hoảng sợ phát hiện lời nói ra miệng đã thay đổi.
– Là.. là Lý tế tửu giúp ta.
Xung quanh lặng im, đột nhiên ồ lên một mảnh, thanh âm rầm rĩ vang tận trời.
Toàn bộ học sinh khó thể tin nhìn Lý Thủ Trung, ánh mắt mang theo vẻ xem thường, theo bản năng rời xa hắn.
Liễu tư nghiệp tức giận quai hàm phát run:
– Tốt! Tốt lắm Lý Thủ Trung!
Phạm giám thừa trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Thủ Trung, chỉ vào mũi hắn nói:
– Thân là tế tửu quốc tử giám, lại lạm dụng chức quyền, xem lệnh cấm không ra gì. Ngươi không xứng làm tế tửu quốc tử giám! Ta muốn thượng tấu, thỉnh thánh thượng cướp đoạt chức quan của ngươi!
Trên mặt Lý Thủ Trung đen thui, ánh mắt nhìn Giả Tường như muốn ăn thịt người. Hắn không thể nhịn được nữa gầm lên giận dữ:
– Giả Tường! Đừng bịa đặt! Ngậm máu phun người!
Nhìn diện mạo phẫn nộ của Lý Thủ Trung, trong lòng Giả Tường khẩn trương, trên mặt liền biến thành tái nhợt.
Hắn vội vàng xua tay, có tâm giải thích nhưng vừa thốt ra lại biến thành ý khác.
– Lý tế tửu đừng trừng ta, ta sợ hãi. Liễu tư nghiệp muốn ta cung khai, ta toàn bộ đều nói ra. Đã nói sẽ xử lý nhẹ, ngươi cũng không thể đổi ý.
– Ba ngày trước Lý tế tửu đột nhiên tới tìm ta mượn bạc, ta nhân cơ hội nói muốn hắn đưa ta ra ngoài tiết hỏa khí. Lý tế tửu lại nói để cho hắn trực tiếp dẫn người vào là được, xảy ra chuyện có hắn chịu trách nhiệm, vì thế ta đáp ứng. Nếu sớm biết hắn vô dụng, ban đầu nói gì ta cũng sẽ không làm trái lệnh cấm của quốc tử giám.