– Là Lý tế tửu đưa ra ý kiến như vậy, đều là sai lầm của hắn. Ta thề với trời lần tới tuyệt sẽ không tái phạm, cầu các ngươi tha thứ ta một lần này đi.
Các học sinh nghe được Giả Tường giải thích có Lý tế tửu làm chỗ dựa cho hắn, tiếp tục nhớ lại vẻ hung hăng càn quấy đêm qua của hắn, cảm thấy hết thảy đều có thể giải thích.
Cái gọi là tường ngã mọi người cùng đẩy.
Bình thường có không ít học sinh chướng mắt Lý tế tửu.
Lúc này trong đám người không biết là ai nói ra một câu, làm ngọn lửa thiêu hủy Lý Thủ Trung thiêu đốt càng thêm mãnh liệt.
– Hôm qua ta nhìn thấy Lý tế tửu dẫn theo một người lạ đi qua, diện mạo của người nọ giống như nữ tử, một thân hương vị son phấn. Lúc đó ta còn tưởng diện mạo người ta chỉ là âm nhu, yêu thích tô son điểm phấn. Hiện giờ tinh tế nghĩ lại, mới giật mình người nọ rất có khả năng là nữ tử mặc quần áo của nam nhân.
– Ta cũng nhìn thấy.
– Ta cũng vậy.
Nghe vậy đám người lần thứ hai nổ tung!
Cảm giác tới lúc này mình mới xem như nhận rõ thái độ làm người của Lý tế tửu.
Nghe xong một trận Giả Tường cùng một vài học sinh vu oan hãm hại, đối mặt ánh mắt phỉ nhổ của đồng liêu cùng các học sinh, Lý tế tửu choáng váng đầu óc, đại não bị đả kích nghiêm trọng. Đang muốn phản bác nhưng thân thể không còn chịu nổi đương trường té xỉu, thế cho nên mất đi thời cơ biện bạch tốt nhất.
Đương nhiên đoàn người đã hoàn toàn tin tưởng hắn là kẻ nhã nhặn bại hoại, ngụy quân tử. Cho dù hắn còn thanh tỉnh còn có thể phủ nhận biện giải, cũng không có tác dụng gì là được.
– Lý tế tửu té xỉu!
– Ai quản hắn đi chết!
– Quản thì phải quản, hắn chết ở đâu đều được, nhưng không thể chết trong quốc tử giám.
Đám người làm ầm ầm, Liễu tư nghiệp kêu người nâng Lý Thủ Trung rời đi, không ai muốn đụng hắn, cuối cùng đành tìm hai tôi tớ đến nâng người.
Nhìn theo Lý Thủ Trung đi xa, nội tâm Giả Dung âm thầm điểm khen cho chính mình.
Có lẽ là vì rất cao hứng, hắn lại bật cười thành tiếng. Cũng may xung quanh đang làm ầm ĩ, trừ bỏ Trầm Nhược Hư còn chú ý hắn không còn người ngoài nghe thấy.
Trầm Nhược Hư đưa tay ra sau lưng nắm lấy cổ tay Giả Dung lắc nhẹ, ám chỉ hắn đang ở trước mặt công chúng, đừng biểu lộ thái độ vui sướng khi thấy người gặp họa quá rõ ràng, miễn cho bị người hằn thù công kích.
Giả Dung hiểu ý đem mặt dán lên lưng Trầm Nhược Hư, che giấu khuôn mặt tươi cười của chính mình. Chỉ lưu lại một con mắt quan sát kết cục của Giả Tường.
Giả Tường suy sụp ngồi dưới đất, khóc không ra nước mắt, còn có chút đa nghi.
Quá tà môn, vừa rồi thật giống như có quỷ thần khống chế miệng của mình nói ra những lời không phải ý nghĩ của mình.
Xử lý xong Lý Thủ Trung, mấy người Liễu tư nghiệp đi tới trước mặt Giả Tường, lạnh lùng nói:
– Thu thập xong hành lý của ngươi, tức khắc rời đi quốc tử giám.
Giả Tường ngạc nhiên ngẩng đầu, không dám tin nói:
– Các ngươi không phải hứa hẹn chỉ cần ta nói ra đồng lõa thì sẽ xử nhẹ cho ta sao?
Liễu tư nghiệp cười lạnh nói:
– Như thế nào? Ngươi ngại không đủ nhẹ? Được rồi, chúng ta đi ra ngoài kêu người bên ngoài phân xử.
Giả Tường vừa nghe muốn đem “tội danh” của hắn tuyên dương ra ngoài, nhất thời luống cuống. Hắn liên tục lắc đầu nói:
– Đừng đừng đừng, đủ nhẹ, ta, ta, ta sẽ đi thu thập hành lý ngay bây giờ.
Dứt lời Giả Tường vẻ mặt suy sụp đi vào phòng.
Lúc này hắn thập phần may mắn Giả Kính đã sớm trở về đạo quan tiếp tục tu hành, chỉ cần phong tỏa miệng của người hầu trong nhà, không báo tin cho hắn biết, đợi thời gian kéo dài là có thể lừa gạt cho qua.
Chân chính khó làm là bên Vinh quốc phủ.
Dù sao cũng là hắn bị khống chế vu tội Lý Thủ Trung, làm hại hắn đánh mất vị trí tế tửu. Hắn cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể dập tắt lửa giận của chi thứ hai.
Nghĩ nghĩ Giả Tường quyết định đem việc hôm nay đẩy lên người quỷ quái gây ra. Hi vọng Vương phu nhân xem ở chính mình cùng bà ta đều gặp quỷ đồng bệnh tương lân, nguyện ý tin tưởng giải thích của mình.
Giả Tường nghĩ tới mình còn chưa tính kế Giả Dung thành công, lại đả kích chính mình, tâm phiền ý loạn gãi đầu, hận chết đám học sinh bát nước bẩn lên người mình.