Vật Trong Ao

Chương 4



Rốt cục, Cá Chuối và Ly cũng nhìn thấy con Hồ Ly chỉ vì một cái bánh bao xanh
liền rơi vào bể tình.

Nó cùng lắm chỉ lớn bằng con mèo nhà, lông màu đỏ, một tiểu Hồ Ly bình thường
đến mức không thể bình thường hơn. Nó nằm cạnh bờ ao, lăn lộn trên một bãi cỏ
Linh Lăng dày.

“A ~~ thật nhớ nơi này quá ~~ Côn Luân chán muốn chết ~~” Hồ Ly ôm một đóa
hoa cỏ Linh lăng, hờn dỗi.

“Ôi chao? Hồ Ly, ngươi đi Côn Luân sao? Làm gì vậy?” Cá Chép nhô đầu ra,
hỏi.

“Học thuật biến hóa ~~” Hồ Ly cười.

“Thuật biến hóa? Thật lợi hại ~~” chúng yêu cảm thán.

Khi sinh linh tu luyện thành yêu, liền có được hình người, hình dạng con
người này cũng chỉ cố định một kiểu, muốn tùy ý biến hóa thì phải cần đạo hạnh
và linh lực rất cao. Đối với bọn cá trong ao mỗi ngày chỉ biết nghe buôn chuyện
mà nói, căn bản là không có khả năng.

Hồ Ly đắc ý cười lớn, “Đó là đương nhiên ~~” nháy mắt, nó biến ảo thành một
nữ tử kiều mỵ, tay cầm đóa hoa mỉm cười.

“A ~~ ”

“Còn có ~~” nó lại biến ảo thành thiếu niên tuấn tú, tiếp theo là ông lão già
nua, đứa bé đang chập chững…

“Hồ Ly! Chúng ta sùng bái ngươi ~~” chúng yêu tán thưởng.

“A a a a a ~~” Hồ Ly càng đắc ý ~~

“Này, Hồ Ly, vì cái gì mà ngươi muốn học thuật biến hóa a? Chân thân của
ngươi không đẹp sao?” Cá Chuối nghĩ nghĩ, hỏi.

“Không phải a ~~” Hồ Ly huyễn hóa ra chân thân, là một thiếu nữ xinh đẹp khả
ái, cười ngây thơ, “Là bởi vì nguyên hình của ta quá lớn, không thể chui qua lỗ
chó ở đạo quan ~~ học biến hóa thuật thì tốt rồi, có thể biến thành con kiến nga
~~ đúng rồi, vừa rồi bộ dáng tiểu hồ ly kia của ta thật ra cũng là biến hóa ra
~~ ”

= = | | |

“Tại sao lại muốn chui qua lỗ chó ở đạo quan?” Ly chớp mắt, không hiểu.

“Còn không phải đi nhìn Quý Du đại sư của nó.” Tôm Sông thở dài.

“Vì cái gì muốn nhìn Quý Du đại sư?” Ly vẫn là không minh bạch.

“Bởi vì yêu a…” Chúng yêu than thở.

“Vì cái gì lại yêu…” Ly vẫn là không hiểu.

“Không hổ danh là đồ Bạch Si (ly) …” Tôánhông và Cá Chép lần đầu tiên thống
nhất quan điểm.

“Ai nha, các ngươi không được nói, ta sẽ ngượng ~~” Hồ Ly ngồi trong bụi hoa,
ra vẻ thẹn thùng.

“Tiểu Hồ Ly, ngươi học làm người nhưng vẫn là học không xong.” Cá Nheo nổi
lên, lời nói thấm thía.

“Có sao?” Hồ Ly sờ sờ mặt mình.

Đột nhiên, từ trong rừng trúc đi ra một thiếu niên chừng mười bảy mười tám
tuổi, vừa ngẩng đầu thấy Hồ Ly, liền giật mình.

Chúng yêu trong ao lập tức ngậm miệng, nhìn sự tình trước mắt.

“Hoàn toàn bị vẻ đẹp của ta rung động ~~” Hồ Ly nhỏ giọng nói với Cá Nheo
.

Cá Nheo thở dài.

“Yêu tinh!” Thiếu niên lấy lại tinh thần, chỉ vào Hồ Ly hô to.

“Làm sao mà lập tức bị lộ được!!!” Hồ ly chấn kinh.

“Ta đã nói ngươi học không xong mà.” Cá Nheo tiếp tục thở dài.

“Ngươi chính là con Hồ Ly Tinh thường xuyên đến đạo quan trộm bánh bao xanh!”
Thiếu niên lòng đầy căm phẫn, từ trong lồng ngực móc ra phù chú.

“Ngươi ngươi ngươi nhận sai Hồ Ly… Không, nhận sai người rồi!” Hồ ly giải
thích.

= = | | |

“Không cần nguỵ biện, cái đuôi của ngươi thò ra ngoài kìa!” Thiếu niên ném ra
phù chú.

= = | | |

Cá Nheo lắc đầu, “Ta đã nói nó học người mà học không giống mà.”

“Đạo hạnh của nó thực sự rất cao sao?” Chúng yêu than thở một hơi.

Mắt nhìn phù chú sắp chạm đến tay áo, Hồ Ly liền vung tay lên, phù chú nhao
nhao rơi xuống đất.

Thiếu niên nhíu nhíu mày, vừa định ra chiêu. Chỉ nghe Hồ Ly khinh quát một
tiếng: “Định.”

Thiếu niên đứng ngay tại chỗ, toàn thân cứng ngắc, đành phải hung hăng nhìn
chằm chằm Hồ Ly.

“Này, tiểu quỷ, ngươi không nên quá đáng! Nói về quan hệ của ta và sư phó
ngươi Quý Du, có thể ngược dòng về tám trăm năm trước, Đó là một ngày cảnh xuân
tươi đẹp, chim hót hoa thơm………”

Một lúc lâu sau

“Cho nên, ngươi làm sao có thể tấn công ta như vậy? Đúng chưa? Phân biệt đối
xử, có thể ta sẽ là sư mẫu của ngươi nhé ~~” Hồ Ly vui vẻ nói.

Chúng yêu ngáp, nhìn thấy cảnh chiều hôm bắt đầu lan tràn.

“Xì.” Thiếu niên khinh thường.

“Không tin?!” Hồ ly vén lên tay áo, chuẩn bị tiếp tục chính mình luận đề.

Đúng lúc này, trong ao dâng lên một đạo bạch quang, khi quang mang tan hết,
một thiếu nữ thanh lệ mặc áo trắng đứng cạnh bờ ao, vẻ mặt tươi cười nhìn bọn
họ.

“Giải.” Thiếu nữ hơi nghiêng đầu, mở miệng, “Hồ ly, ngươi không nên bắt nạt
hắn nữa.”

Hồ Ly gãi đầu, “Ngươi là?”

Thiếu nữ cười, “Ta là Bạch Ly a.”

Hồ Ly và thiếu niên sửng sốt, “Bạch Si (ly)?”

“Nó là Thủy Quan ở đây ~~ là Long nga ~~” Cá Chuối và Cá Chép lập tức thanh
minh, “Là Ly Long ~~ ”

“À ~~” Hồ Ly và thiếu niên giật mình hiểu ra, đột nhiên nhìn nhau, bắt đầu
lấy mắt giết người.

“Mọi người đều là người tốt, không nên cãi nhau.” Ly kéo tay Hồ Ly và thiếu
niên, nói.

Mặt thiếu niên lập tức đỏ lên, “… Được…”

Hồ Ly thở dài, “Thủy quan đại nhân đã nói như vậy, thôi, không cùng ngươi so
đo.”

Ly cười, “Chính là thế, mọi người đều là bạn tốt ~~ ”

“Đúng là Bạch Si (ly).” Cá Chép tán thưởng.

“A Bạch thật lợi hại!” Cá Chuối cảm động.

“Thủy Quan đúng là có phong cách của Thủy Quan.” Tôm Sông gật gật đầu.

“Bạch Ly tỷ tỷ chân thân thật xinh đẹp ~~” Con Cua vui vẻ đạo.

“Cái gì nha! Nhớ kỹ, Bàng Bàng, làm yêu tinh muốn sống lâu thì đừng nổi bật,
chân thân càng bình thường càng tốt!” Cá Chép mở miệng.

“Vì cái gì?”

“Nếu quá xinh đẹp, rất dễ dàng bị nhận ra là không phải người thường, rất
nhanh sẽ có đạo sĩ đến tóm!” Tôm Sông thở dài, bổ sung.

“Nhưng mà, đạo sĩ cũng không bắt thần tiên nha.”

“Đần, cái bộ dáng Bạch Si (ly) mà đi trên phố, nhất định sẽ có người nói
‘Tiên nữ hạ phàm’, thân phận không phải bại lộ sao?” Cá Chép nghiêm túc nói.

“Ồ ~~ ”

“Lý Tử, ngươi thật hiểu biết ~~” Cá Chuối kính nể.

“Đúng vậy, ta là ai chứ ~~” Cá Chép đắc ý.

“Lý Tử!”

“Hắc Tử!”

Thiếu niên đứng ở trên bờ mở to hai mắt, nhìn tình huống hỗn loạn trong ao,
“Quá, quá nhiều yêu tinh…”

“Ô, cậu nhóc! Ta là Cá Nheo, mọi người gọi ta là Lão Niêm” Cá Nheo sờ sờ râu
mép, chào hỏi.

“Cá Nheo mà cũng là yêu tinh?” Thiếu niên kinh ngạc.

“A a ~~ lại nói Cá Nheo mà cũng là yêu tinh, ta đã từng…” Cá Nheo vui vẻ
đáp.

“Lão Niêm, đừng có lạc đề đi!”

= = | | |


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.