*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi bị nhốt trong ngục tối.
Tám năm kể từ khi thức dậy.
Tôi đã chìm trong bóng đêm dài đằng đẵng.
Tôi không hiểu tại sao.
Tôi đã quên đi lí do từ lâu lắm rồi.
Nơi này chỉ có bóng tối thôi.
Nhưng, tôi biết mình cần phải làm gì.
Tôi không hiểu tại sao mình lại sống.
Nhưng tôi biết mục tiêu của mình.
Xiềng xích trói buộc tôi đã không còn nữa rồi.
Không còn gì ngăn cản nữa.
Giờ việc duy nhất,
là giết chết mày.
Huýt. Huýt huýt. Chíp chíp.
Cửa sổ đang mở hay sao?
Có tiếng chim hót vọng ra từ vườn.
Làn gió mát mẻ phả qua mặt tôi.
Ánh nắng dịu dàng ấn lên mi mắt.
Một cái ấn thật nhẹ nhàng và dịu êm.
Một buổi sáng đẹp trời.
Sáng rồi sao?
Xem ra tôi đã ngủ một mạch từ khi nói chuyện với Akiha.
Cơ thể vẫn còn mệt mỏi.
Nhưng tôi cảm thấy khá hơn đêm qua rất nhiều.
Mở mắt, tôi tỉnh dậy.
“Ộc…”
Suýt nữa tôi ói ra.
Vẫn còn di chứng của chứng thiếu máu hôm qua?
Ngực đau nhói, đầu óc u mê.
“Tôi xin phép cậu chủ.”
Hisui bước vào phòng.
Cô ta dường như không ngờ rằng tôi lại dậy sớm thế.
“Chào buổi sáng. Có vẻ như cậu chủ đã bình phục rồi.”
“—”
Không biết tại sao,
thái độ của Hisui làm tôi khó chịu.
“Chào buổi sáng. Ăn sáng, nhỉ? Tôi sẽ xuống ngay, nên cô lui ra đi. Tôi còn thay quần áo.”
“….Vâng, tôi xin phép.”
“….”
Dù cho tâm trạng đang xấu như thế nào, ăn nói cộc lốc với Hisui như thế…đầu óc tôi có vấn đề rồi.
“—-”
Tôi mệt quá.
Cho dù hôm nay có đi học đi nữa, tôi cũng chẳng làm gì nổi.
“…Chắc mình nên ở nhà thôi.”
Nhưng, tôi vẫn phải đi.
Nếu tôi đến trường, có thể tôi sẽ gặp được Senpai.
…Chị ấy có lẽ không còn là ‘Senpai’ mà tôi muốn nữa—nhưng chị ấy có lẽ sẽ vẫn đi học.
“—-Phù.”
Thở ra một hơi, tôi đứng dậy.
Cố gắng xua đi sự mệt mỏi, tôi rời khỏi phòng.
“À, Nii-san đấy ạ…Chào, buổi sáng.”
…Ngay khi tôi vào phòng khách, Akiha liền chào tôi với vẻ thờ ơ.
“….Phải, chào buổi sáng. Em dậy sớm nhỉ Akiha.”
“Tầm này thì em luôn thức dậy rồi nhưng…Nii-san?
….Anh đã khỏe chưa đó? Mặt anh xanh xao quá. Nếu không khỏe, anh có thể nghỉ học—”
“Không, anh khỏe rồi. Anh đã đỡ hơn nhiều, nên em không cần lo đâu.”
Tôi trả lời ngắn gọn và ra khỏi phòng luôn.
Tôi xuống phòng ăn vì nếu không ăn gì, tôi sẽ gục mất.
“Chào em. Đã đến giờ em đi học rồi mà nhỉ?”
“….Vâng ạ. Vậy thì em đi đây.”
Ngần ngừ đáp, con bé đứng dậy.
Akiha ra khỏi phòng khách.
Sau khi nhìn con bé rời đi, tôi vào ăn sáng.
Tôi ra khỏi nhà và đi học.
Chân tay vẫn còn rất nặng nề, đầu óc không kiểm soát được thân mình nữa, nhưng tôi vẫn đi tiếp.
Đã 7 giờ 40.
Cổng trường đầy những học sinh đi vội vàng lên lớp.
“….”
Tôi không nghĩ Senpai sẽ đến đâu, nhưng đợi ở đây thì có tốt hơn là đợi trong lớp không nhỉ?
“….”
Không. Tôi đoán rằng có đứng đợi ở đây thì cũng không gặp được Senpai đâu.
Nếu Senpai không muốn gặp tôi, chị ấy sẽ tránh đi ngay khi nhìn thấy tôi.
….Nếu đã vậy, chắc chị ấy không đi bằng cổng chính đâu.
“….Nếu chị ấy đi học, chắc là bằng cổng sau.”
Tôi chạy ra sau trường.
—-*thở dài*
Chẳng có ma nào ở đây hết.
Không có nổi một học sinh nào đến trường bằng cổng sau.
…Nhưng, tôi vẫn muốn đợi Senpai, người mà chắc chắn chẳng tới nữa đâu.
Chuông reo lên, báo hiệu cổng trường đã khép lại.
…Senpai không đến rồi.
Tôi nên về lớp trước khi tiết 1 bắt đầu.
Giờ học sắp bắt đầu, nhưng phòng học vẫn còn rất huyên náo.
Tôi ngồi xuống chỗ của mình bên cửa sổ, và quăng cặp xuống.
“Ê, chào. Trông mày uể oái quá nhỉ.”
“…Bố khỉ. Ai gặp tao cũng nói câu đó. Tao trông ốm yếu thế cơ á?”
“Ơ—? ….Ờ, nhìn kĩ thì, mày trông cũng như mọi khi thôi. Vấn đề là sắc mặt mày nhìn chán nản quá, Tohno ạ.”
“…Chán nản à?….”
Quả thật là tinh thần tôi rất u ám.
Kể từ khi Senpai nói vĩnh biệt, thân thể tôi nặng như chì, và đầu óc như ngừng hoạt động.
“—-Arihiko này. Sáng nay mày đã gặp Senpai chưa?”
“Hả? Senpai? Senpai nào cơ?”
“Nào là sao?…Senpai duy nhất mà tao với mày biết là Ciel-senpai.”
“Shiel-Senpai? …Ai thế? Trường mình có học sinh ngoại quốc à?”
—Tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên.
“…Arihiko, mày…”
Tôi buột miệng kêu lên.
Nhưng không nói tiếp được nữa.
“Mày ổn không đó Tohno? Cứ nói ra đi. Chỉ cần không vay tiền tao, chuyện gì tao cũng ô kê.”
Arihiko cư xử hệt như mọi ngày.
Và cũng như trước kia, hắn không hề biết đến sự tồn tại của Senpai.
“…Không, chẳng có gì đâu. Ngồi xuống đi, chuông reo rồi.”
“Ờ, cũng vừa đúng lúc. Vậy nói chuyện sau nhé.”
Arihiko quay về chỗ ngồi và giáo viên vào lớp.
Giờ học bắt đầu bằng tiết Vật lí.
—-Giống như đang xem phim trên màn ảnh.
Senpai….thực sự đã biến mất rồi.
Không phải chỉ đi khỏi tầm mắt tôi, mà ngay cả sự tồn tại của Ciel-senpai cũng mất tăm tích.
Arihiko không nhớ gì về chị… chắc chắn những người khác cũng thế.
Vĩnh biệt, thì ra là thế này đây.
“—-”
Bộ phim tiếp tục chiếu trước mắt tôi, vẫn là cảnh thầy giáo cầm phấn viết lên bảng đen.
Không còn gì xung quanh tôi là cảnh thực nữa.
Khi giờ nghỉ trưa bắt đầu, người ấy sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Trong lúc ăn trưa, chúng tôi sẽ không bao giờ ăn cùng nhau và nói chuyện vẩn vơ nữa.
….Trước đây, tôi vẫn còn hy vọng chút ít, nhưng giờ cũng hết rồi.
Tôi đã mất Ciel mãi mãi.
Tôi vẫn chưa—vẫn chưa kịp làm gì cả. Vẫn chưa nói gì với chị ấy.
Chúng tôi đã từng ăn trưa cùng nhau trong một ngày đẹp trời giống như hôm nay.
Đó quả là, một giấc mơ, xa vời vợi—
Các bạn học đang ra khỏi lớp.
—-Đến giờ ăn trưa rồi.
“…”
Tôi chẳng muốn làm gì cả.
Tôi chỉ muốn ngồi ườn ra đó, nên tôi sẽ—
—Không, cho dù tôi có ngồi đến thối rữa ở đây thì cũng chẳng ích gì.
Ngoài ra, tôi cũng đang không khỏe, nên nếu nhịn ăn thì sẽ ngất xỉu mất.
“Thôi đi xuống căng-tin vậy.”
Lẩm bẩm thành lời, tôi đứng dậy.
Có vẻ mọi học sinh đã lấy được đồ ăn rồi vì chẳng còn ai xếp hàng nữa.
Bàn ăn nào cũng có người đang ngồi.
Tôi liếc quanh quất xem có còn chỗ trống nào không.
—Và kia,
…Ai đó trông rất giống Senpai.
“—Haha.”
Tôi cười phá lên.
Nhầm ai đó với Ciel-senpai chỉ vì họ giống nhau có chút xíu…tôi quá thảm hại rồi.
Tôi biết mình thật thảm hại, nhưng tôi không thể quay mắt đi khỏi người giống Ciel đó.
Người trông giống chị ấy đang xì xụp húp mì.
Cũng là udon cà ri.
Ngay cả thức ăn của cô ta cũng giống thứ mà Senpai hay ăn.
“—-A.”
Hóa ra, cô ta đúng là Senpai thật.
“—Senpai!”
Tôi chạy bằng hết sức mình tới chỗ chị ấy.
“—”
Senpai ngước lên nhìn tôi, rồi quay mặt đi ngay tức khắc.
Rõ ràng là chị muốn tránh mặt tôi.
Nhưng tôi sợ gì.
“Senpai, tại sao chị lại ở đây…!”
Tôi buột miệng nói ra câu đó vì chẳng còn nghĩ được gì khác cả.
“Tại sao á? Em thừa biết chị là học sinh trường này. Và nếu chị không ăn trưa, chị sẽ ngất xỉu mất.”
“Không, ý em không phải thế, mà là—”
Tôi không biết nói gì nữa. Bộ não tôi ngừng chạy rồi.
Chị ấy không thèm nhìn tôi giống như đang phản kháng.
“Em không ngờ chị lại đến đây đâu. Hôm qua, chị còn nói vĩnh biệt cơ mà, nên em cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa—-”
“Ừ, bởi vì lúc đó đã quá khuya rồi. Không nên la cà muộn như thế, em nhỉ?”
Thế đấy.
Bằng khuôn mặt không biểu cảm, chị ấy nói bằng cái giọng đó đấy.
“Cái—”
“Này, Tohno-kun, hay là em định bảo là loại người như chị không có quyền đi học?”
Đôi mắt của chị ấy, ngày hôm qua còn vô hồn như máy móc, giờ nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi không rõ chị ấy có phải là vampire hay không nữa.
Nhưng chị ấy có thể tự hồi phục vết thương trong chớp mắt, nên chắc chị ấy phải mạnh hơn con người rất nhiều, giống như Arcueid.
Chắc chắn không thể gọi chị ấy là con người được nữa.
Nhưng mà.
Với tôi, chị ấy thật quá quan trọng.
Tôi vẫn còn chưa rõ cảm xúc của tôi với chị ấy rốt cuộc là gì.
Nhưng chỉ trong nửa ngày. Chỉ trong nửa ngày, ấy thế mà chỉ nghĩ đến việc chị ấy không còn thuộc về thế giới của tôi nữa khiến tôi quên hết mọi thứ khác.
Nên—đối với tôi, tôi không thể đánh mất chị ấy được.
“….Senpai, em—”
Cho dù Senpai là một vampire giống như Arcueid, thì chị vẫn là Senpai mà tôi biết. Đó là điều không bao giờ thay đổi.
Được rồi, tôi sẽ nói những lời mà tối hôm đó không kịp thổ lộ.
Nhưng, trước lúc đó…
“Được rồi, nếu em muốn ghét chị thì cũng được thôi Tohno-kun ạ. Nhưng mà chị có quyền quyết định cuộc sống của mình, nên dù em nói gì đi nữa, chị vẫn sẽ ở đây.”
Chị ấy nói thẳng thừng.
“Em không phàn nàn gì chứ?”Senpai nhìn tôi trừng trừng.
“…Hớ?”
Tất nhiên là không ý kiến gì rồi.
Tôi cảm thấy sự lo lắng nãy giờ của mình thật ngu ngốc. Chân tôi nhũn ra.
Nhưng quan trọng hơn hết, tôi đang cảm thấy thật sự hạnh phúc.
“….Vâng, tất nhiên là em không phàn nàn gì rồi. Bởi vì từ trước đến nay, em chẳng làm theo lời dặn của chị bao giờ, chỉ toàn làm theo ý riêng thôi.”
“Vậy được đó. Thế chúng mình bắt tay nhé.”
Chị ấy chìa tay ra.
Tôi không biết chị ấy nghĩ gì, nhưng tôi nắm lấy bàn tay đó.
Senpai lắc tay tôi lên xuống.
“Rồi, đây là bằng chứng rằng chúng ta đã làm lành. Hãy cứ như thế này nhé, Tohno-kun?”
Chị ấy nở một nụ cười sáng lạn.
Và như thế, chị ấy đứng dậy, cầm khay đồ ăn đi mất.
…Chị ấy đang đi đâu nhỉ.
“A—-”
Sau khi đặt khay đồ ăn vào đúng chỗ, chị ấy ra khỏi căng-tin.
….Thế này cũng được nhỉ.
Tôi rất vui vì chị vẫn còn ở trong trường, và chúng tôi đã dàn hòa.
Nhưng—liệu tôi có thể lờ đi chuyện về Arcueid, và gã vampire mà chúng tôi đang săn lùng?
“Vụ này không ổn như bề ngoài đâu. Senpai, đợi em đã!”
Tôi đuổi theo chị ấy.
“Ồ? Tohno-kun à, tiết 5 sắp bắt đầu rồi đó. Em nên về lớp ngay đi.”
“Đồ ngốc, thế còn chị thì sao nhỉ. Tại sao chị còn đứng ở sân sau—-”
….Ra là thế.
Chị ấy chỉ đóng giả một học sinh, nên cũng chẳng cần phải lên lớp.
“Hì hì, đúng vậy đó. Chị sẽ bị muộn tiết 5 mất. Ban đầu chị định bùng ca chiều, nhưng xem ra chị nên ngồi học chăm chỉ thôi.”
Senpai cười thích chí.
“….Này Senpai? Chị đừng bảo với em là chị cũng lên lớp nhé…?”
“Tất nhiên là chị có học chứ! Nếu không thì chị mặc đồng phục làm gì!”
….Chị ấy giận rồi.
“—-Ha, haha.”
“Này, em cười cái gì hả Tohno-kun?”
“Không, chỉ là—rất vui vẻ và rất giận dữ. Chị vẫn là Ciel-senpai như mọi khi.”
Tôi cũng rất hài lòng.
“…Hớ? Chị vẫn là chị mà, nhưng điều đó có gì khiến em cười cơ chứ Tohno-kun?”
“À, không sao đâu ạ.
Mà này, Senpai. Về chuyện, à thì, Arcueid—-”
“—-Ặc.”
Trong chớp mắt, Senpai đổi sang nhìn tôi bằng con mắt sắc như dao.
….Khó nói thật. Quá khó mở lời, nhưng mà tôi đến đây là vì vụ này.
“…Xin hãy nghe em trước khi chị nổi cáu. Chị bảo em dừng lại, nhưng em không thể bỏ qua vụ vampire này được.”
…Ái chà. Đôi mắt lạnh lùng giờ chuyển sang nóng rực vì tức giận rồi.
“….Dù sao đi nữa, em cũng không thể quên chuyện gã vampire đó được. Nhưng mà giờ Arcueid cũng không nhìn mặt em nữa rồi, và em không thể làm gì nếu không có ai giúp đỡ.
Nên—-nếu chị vẫn còn can dự vào chuyện gã vampire đó, thì em có thể giúp chị được không ạ?”
…Senpai im lặng.
Chị ấy hít thật sâu.
“Chị từ chối.”
Và cười tươi.
“Chị từ chối á? Tại sao!?”
“Rõ ràng là chị nên làm thế! Tohno-kun, em không nhớ mình suýt bị Arcueid giết sao!?
Tiêu diệt vampire là một công việc nguy hiểm tính mạng. Chị không để em dính líu thêm đâu Tohno-kun!”
“—Em biết, nhưng em đã chuẩn bị cho việc đó rồi! Trông em có lẽ không được to khỏe lắm, nhưng em đã trải qua nhiều tình huống sinh tử rồi. Em có thể tự lo cho bản thân!”
“….Này Tohno-kun. Đừng nói ra điều đó chứ.
Chị phải thừa nhận là năng lực thể chất của em rất tốt. Dù cho điều kiện sức khỏe không ổn định, nhưng cơ thể em đúng là tuyệt hảo.”
Senpai nhún vai và trả lời hết sức kì quặc.
“…Th, thật ạ?”
Không khí đột nhiên hết căng thẳng, và tôi thốt lên.
“Phải. Tohno-kun à, em đã khỏa thân lúc em qua đêm ở nhà chị. Chị đã thấy rồi đó. Toàn là cơ bắp thôi.
Dù không nhìn rõ lắm, nhưng chị tin là cơ thể em rất rắn chắc.”
“….Khỏa thân—Nhưng em, có khỏa thân đâu.”
“Em quên à? Tohno-kun, em đã thay quần áo trước khi tắm còn gì.”
À, tất nhiên rồi.
Đúng là tôi đã cởi quần áo ra và sau đó nhờ chị ấy giặt chúng—
“Senpai này. Em không ngờ chị là loại người chuyên nhìn trộm người khác đấy.”
“—Ơ, không, đó chỉ là, tình cờ thôi. Chị, ờ, lỡ thấy cảnh đó, và chị cũng hơi tò mò, và nghĩ là nhìn chút xíu cũng không sao…”
Mặt chị ấy đỏ rực trong lúc tìm lời bào chữa.
…Tôi đoán chị ấy đang nhớ lại cảnh tượng đó.
“Thôi nhé! Dù thân thể em có tốt thế nào đi nữa, thì người thường không thể đấu lại với vampire đâu.”
À, hóa ra chị ấy không cho tôi chiến đấu là vì vậy.
“Em hiểu rồi. Vậy thì không cần giấu giếm nữa.”
Tôi bỏ kính xuống.
Tôi rút dao ra.
Cơn đau đầu trỗi dậy.
Cố gắng nhịn đau, tôi cắt dọc ‘đường chết’ của một cái cây.
“Tohno-kun, cái này—”
“…Là như vậy đấy ạ. Xin lỗi, nhưng đôi mắt của em cũng không bình thường.
Arcueid nói với em rằng em có thể thấy ‘cái chết’ của sự vật, và đôi mắt này mang tên Thấu Tử Ma Nhãn hay đại khái thế.”
Mắt của chị ấy mở to vì ngạc nhiên.
“—Chị, rõ rồi. Hóa ra không phải là con dao đó đặc biệt, mà là chính em, Tohno-kun.”
“…Cũng không đến mức đặc biệt đâu ạ. Đó là di chứng sau một tai nạn thôi.”
“—Thảo nào cô ta chú ý đến em như thế. Năng lực của em đã vượt xa sức tưởng tượng của bất cứ ai.”
Chị ấy thở dài.
“….Xem ra, nếu em đã có sức mạnh này, thì bỏ mặc em còn gây hại cho em hơn.
Và dù chị có lờ em đi chăng nữa, thì em cũng tự truy tìm tên vampire đó thôi, và hắn—sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
“Senpai…? Ý chị là—”
“Phải. Chị không hề muốn em bị liên lụy, nhưng xem ra không tránh được rồi. Chị không thể phù nhận sự liên hệ của em đến chuyện này.”
“Vậy thì, chúng ta sẽ truy lùng tên vampire đó cùng nhau chứ ạ?”
“Được. Chị đã chuẩn bị rồi.”
Senpai chìa tay ra.
Nhưng tôi cảm giác nó rất khác với lúc chúng tôi bắt tay trong căng-tin.
“—”
Tất nhiên, tôi nắm lấy tay chị ấy.
Tay chúng tôi chạm vào nhau trong thoáng chốc, và thế là bắt tay xong.
“Vậy là chúng mình thành một đội rồi. Chị trông cậy vào em đó Tohno-kun, nên cứ tin vào chị nhé.
Từ bây giờ, hai chúng ta sẽ tiêu diệt gã vampire của thị trấn này.”
Chị ấy khẽ mỉm cười.
Trong lúc tôi gật đầu, chuông reo lên, báo hiệu giờ ăn trưa đã kết thúc.
“Sau giờ học, hãy ghé qua phòng Trà đạo nhé. Chúng ta sẽ nói tiếp sau.”
Senpai chạy về phía lóp học.
Tôi cũng phải chạy gấp.