Trong giây lát, bốn cô gái còn ngờ rằng mình vào nhầm
phòng, Như Như chạy ngược ra ngó lại số phòng rồi lại rón rén bước vào.
Lúc này, bốn cô gái đều nhìn thấy chú mèo vô cùng đáng
yêu, ánh mắt lười nhác đang nằm dưới chân Trâu Tướng Quân. Nguyệt Nguyệt chạy
tới trước tiên, hét toáng lên: “Nam Nam!”.
Trâu Tướng Quân toàn thân rum rẩy, suýt nữa thì đánh
mất phong độ.
Bốn cô gái bây giờ mới nhận ra rằng, đây chẳng phải
là chú mèo nhập ngoại đã bỏ đi cùng con mèo đực hai năm trước sao? Trước đây nó
bé xíu, giờ đã tròn trịa hơn nhiều, xem ra các chú mèo hoang của Trung Quốc rất
hiếu khách, đã tận tình đối đãi với cô bạn mèo quôc tế. Nuôi dưỡng cô dâu ngoại
này tốt đến mức thân hình béo tốt, lông lá bóng mượt hẳn lên.
Nhưng một con mèo quý giá phi phàm như vậy lại được
gọi với một cái tên vô cùng bình thường, đó chính là kiệt tác của ba cô bạn
trong phòng ký túc, với phẩm vị độc đáo họ không gọi con mèo là Tiểu Hoa, Tiểu
Hắc đã là hạnh phúc rồi. Họ gọi nó là “Nam Nam”, nhớ lại hồi đó, mấy
cô đã tốn biết bao công sức tìm tòi suy nghĩ mới chọn được cái tên này. Sau khi
Nam Nam mất tích khá lâu, Ngụy Nhất vẫn còn thương tiếc, oán trách ba cô bạn
cùng phòng đặt cho nó một cái tên quá bình thường, không thích hợp với thân
phận của nó, con mèo cao quý không chịu được sự lăng nhục nên đã bỏ đi. Hôm
nay, Nam Nam lại quay trở về bên mọi người như một kỳ tích, mấy cô gái đều vô
cùng vui sướng, cùng lao tới, luôn miệng gọi Nam Nam, rồi lại ôm ấp trong lòng,
không ngừng ve vuốt.
Đôi môi mỏng của Trâu Tướng Quân mím chặt, sắc mặt tối
dần, lý do chỉ vì tên gọi của con mèo này lại phát âm giống với tên gọi Nám Nám
lúc còn bé của anh. Mỗi lần nghe thấy người ta gọi Nam Nam, anh lại giống y như
con mèo, giật thót người một cái.
Ngụy Nhất rất ngạc nhiên, hỏi Trâu Tướng Quân:
“Nam Nam mất tích đã hai năm rồi, sao anh có thể tìm lại nó được?”.
Trâu Tướng Quân thở dài một tiếng, lạnh lùng trả lời:
“Anh vừa đến thì thấy nó vào”.
Nghĩ rằng mèo rất kén chủ, thấy Trâu Tướng Quân áo quần
bảnh bao ngồi đó một lát, con mèo liền tự động trở về nhà, quả nhiên động vật
cũng giống người, đều có một đôi mắt trong sáng mà nịnh bợ.
Hồi đó, Ngụy Nhất rất thương tiếc con mèo này, sau
khi nó mất tích, cô còn rấm rứt khóc mãi. Hôm nay tìm lại được nó, cô vui mừng
tới nỗi quên cả việc phải hỏi xem tại sao Trâu Tướng Quân lại ngồi ở đây. Ngụy
Nhất vuốt ve đầu con mèo, khẽ lẩm bẩm: “Nam Nam ngoan quá, Nam Nam có ăn
xương cá không? Lát nữa chị sẽ đi mua một con cá về om, bọn chị ăn thịt, Nam
Nam ăn xương nhé! Được không nào?”.
Mấy cô gái đều hứng khỏi, nhất loạt tán thưởng.
Trâu Tướng Quân nhủ thầm, loại mèo này từ nhỏ đã quen
ăn thức ăn nhập khẩu của mèo, đến ở chỗ Ngụy Nhất, lại phải ăn xương cá, chả
trách mà nó bỏ đi. Lại nghe mấy cô gái cứ luôn miệng gọi Nam Nam không ngớt,
anh cau mày, nói: “Một con mèo thì có hiểu tiếng người không? Đừng gọi tên
nó liên tục như thế nữa”.
Như Như tỏ ý không vui, ngẩng đầu lên phản ứng:
“Nam Nam đương nhiên là hiểu được, không tin, em gọi nó cho anh xem, anh
xem đây này. Nam Nam…”.
Con mèo thân phận cao quý, lại bị gọi với cái tên như
vậy, vốn dĩ đã không vui vẻ. Lúc này, nó đang lim dim đôi mắt, nằm im hưởng thụ
những cái vuốt ve của Ngụy Nhất, bỗng bị làm phiền, nó vô cùng bực bội, ngẩng
khuôn mặt tròn xoe lên, khinh bi liếc nhìn Như Như một cái, lại còn mất kiên
nhẫn kêu lên: “Meo…”, rõ ràng là có trả lời.
Trâu Tướng Quân tận mắt chứng kiến, không nói được
câu gì nữa.
Mấy cô gái nựng mèo xong, nhớ tới hộp cơm vừa mua về,
lập tức ai về giường người đó ngồi ăn. Nhìn họ ăn vô cùng ngon miệng.
Sáng nay, Trâu Tướng Quân phải sang tỉnh ngoài giải
quyết một số việc, buổi trưa, vừa xuống sân bay là phóng vội tới tìm Ngụy Nhất,
nên anh cũng chưa kịp ăn cơm, bây giờ đã đói mềm người rồi. Anh liếc Ngụy Nhất
một cái, cộc cằn hỏi: “Ăn gì đấy?”.
Ngụy Nhất không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Khoai
tây xào với sườn”.
Trâu Tướng Quân thấy thế khẽ hắng giọng, ngồi thẳng
lên, lại hỏi: “Mua ở căng tin à?”.
“Ừm”, Ngụy Nhất đang gặm dở miếng sườn, cũng
chẳng còn hơi sức đâu mà để ý tới anh.
“Căng tin nào?”, Trâu Tướng Quân ghé sát
lại, mùi thịt thơm lừng xộc thẳng vào mũi.
“Chính là cái căng tin mà anh nói có món cháo ngô
khó ăn nhất trong đời và không muốn ăn ở đó thêm lần nào nữa đó”, Ngụy
Nhất còn đang ngậm thịt trong miệng, nhồm nhoàm nói không rõ tiếng.
Sắc mặt của Trâu Tướng Quân lúc trắng bệch lúc lại méo
xệch, nhìn rất ngộ nghĩnh, anh ngồi thẳng lưng lên, trong lòng rầu rĩ. Anh liếc
mắt nhìn vào hộp cơm của Ngụy Nhất, thấy còn rất nhiều, nhủ thầm, Ngụy Tiểu Trư
chắc sẽ không ăn hết.
Hôm nay cơm được xới nhiều, Ngụy Nhất quả nhiên không
ăn hết.
Tính cách của cô bán cơm trong căng tin luôn thay đổi
thất thường, lúc thì bủn xỉn lúc lại rất phóng khoáng. Đương nhiên, phần lớn là
keo kiệt, mua năm tệ mà chỉ dùng muôi xới có một chút, sắp đổ cơm vào hộp rồi,
lại chần chừ rồi bỏ bớt lại. Nhưng cũng có lúc, mua năm hào lại xới nhiều như
tám hào, hành động phóng khoáng đó tương đối ít, thường xảy ra vào những lúc
nhà cô ấy có chuyện vui. Lần trước, Ngụy Nhất được xới nhiều cơm là bởi vì con lợn
nhà cô ây đẻ được mười chú lợn con. Có chuyện vui, tinh thần cô ấy rất phấn
khởi, khi xới cơm cho sinh viên cũng rộng rãi như gặp được người đồng cảm.
May mà nhà cô ấy hôm nay lại thêm được một vật nuôi
nào đó, dù sao chỗ cơm Ngụy Nhất mua được cũng nhiều hơn bình thường. Ngụy Nhất
dùng giấy ăn lau miệng, đang định mang đổ chỗ cơm thừa thì bị Trâu Tướng Quân
ngăn lại, nghiêm túc nói một câu khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng
xấu hổ: “Dục cùng thiên lí
mục, lạp lạp giai tân khổ¹(Muốn
tận cái nhìn ngàn dặm, từng hạt cơm đều mất bao công sức )”
Sau đó, trước vẻ mặt ngạc nhiên tới trợn mắt há miệng
của mọi người, anh cầm lấy chiếc thìa sắt, ung dung, tự nhiên ăn hết phần cơm
thừa của Ngụy Nhất, lại còn ăn một cách rất từ tốn, bê hộp cơm hình gấu trúc
nhưng vẫn thể hiện được phong cách ăn uống cao quý phi phàm mà anh được nuôi
dưỡng từ nhỏ.
Như Như nói: “Một sự giác ngộ thật to lớn!”.
Nguyệt Nguyệt nói: “Một khí chất thật lớn
mạnh!”.
Đình Đình nói: “Một vần thơ ngữ ngôn tuyệt cú”.
Ngụy Nhất hiểu ra liền khẽ hỏi: “Có phải là anh
đang đói không?”.
Trâu Tướng Quân lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
“Ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn”.
Ngụy Nhất vừa xấu hổ vừa xót xa, trách móc: “Sao
anh không nói sớm? Ăn thế thì sao đủ, anh ra ngoài ăn đi!”.
Thấy khuôn mặt đầy vẻ thương xót của Ngụy Nhất, Trâu
Tướng Quân rất hạnh phúc. Anh lại cân nhắc đắn đo về ý nghĩa câu nói của cô,
hình như ý cô ấy bảo một mình anh ra ngoài ăn? Thế là anh không để ý gì nữa,
tiếp tục ăn.
Ngụy Nhất thấy ánh mắt của mọi người đều rất mờ ám,
vội vàng xua tay giải thích: “Tớ và anh ấy là bạn tốt mà… À, cánh đàn
ông không giống như phụ nữ, không chú trọng đến hình thức nhiều như bọn mình…
Điều này, điều này, ái dà! Các cậu đừng suy nghĩ phức tạp thế mà!”.
Như Như là người lương thiện nhất, lại suy nghĩ đơn
giản, ngây thơ bước lại gần, giơ hộp cơm của mình ra trước mặt Trâu Tướng Quân,
hào phóng nói: “Dù sao em cũng không ăn hết, dục cùng thiên lí mục! Anh
cũng ăn luôn đi nhé!”.
Đình Đình và Nguyệt Nguyệt cũng như vừa có được gợi ý,
lần lượt đem cho Trâu Tướng Quân phần cơm thừa của mình.
Trâu Tướng Quân chỉ khẽ lướt qua chỗ cơm đã tưới đẫm
dầu ăn đó, đứng lên, thoải mái nói một câu nhẹ bẫng: “No rồi”. Anh
nho nhã lau miệng rồi ngồi trên giường của Ngụy Nhất đọc tạp chí.
Ba cô giữ nguyên trạng thái đang đưa cơm đó, biểu hiện
vô cùng gượng gạo.
Ngụy Nhất thầm nghĩ, người đàn ông này đều đắc tội với
mấy cô bạn của mình hết rồi, vội vàng giằng lấy hộp cơrn của ba người, chủ
động nói sẽ giúp họ rửa.
Ngụy Nhất rửa hộp cơm xong, vẩy vẩy mấy giọt nước còn
đọng lại trên tay, bước vào. Trâu Tướng Quân ngẩng đầu lên nhìn, bây giờ mới
chú ý đến chi tiết Ngụy Nhất quàng khăn trong tiết trời nóng bức, liền giật
phăng chiếc khăn ra, cau mày nói: “Em thật sự là lợn hay sao hả? Trời nóng
thế này còn quàng cái đó làm gì?”.
Một câu nói đã thức tỉnh Như Như, cô kích động chạy
tới, giơ nanh múa vuốt: “Trâu Tướng Quân, em muốn anh nói cho thật rõ
ràng! Anh nói nhà anh không thiếu tiền mua hương chống muỗi, thế mà còn tiếc rẻ
không mua! Nhìn đám muỗi độc nhà anh kìa, chúng đã đốt đầy vào làn da cổ mịn
màng của Nhất Nhất nhà tụi em như thế nào kìa! Em ghét nhất và cũng sợ nhất là
lũ muỗi, nếu để em gặp chúng…”, nói đến đây, ánh mắt cô hằn lên những
tia hung dữ, làm động tác như đang đập muỗi, “Tét, mỗi tay một con! Cho chúng
biết rằng có đường đến nhưng không có đường về! Hơn nữa, mọi người nhìn vết mẩn
đỏ này xem, ái chà! Chắc con muỗi này độc lắm đây! Nhìn vết này, nhìn vết này!
Lại còn đốt cả vào ngực của Nhất Nhất nhà người ta nữa chứ! Lũ muỗi bây giờ
thật ác độc, thật nham hiểm! Đều sắp thành tinh hết cả rồi!”. Như Như vừa
nói vừa xoay đi xoay lại người Ngụy Nhất. Nguyệt Nguyệt thấy sắc mặt của Trâu
Tướng Quân càng lúc càng lạnh lùng, vội giơ tay ra hiệu cho Như Như, bảo cậu ấy
không nói nữa. Như Như đang trong lúc hào hứng, đâu chịu nghe lời Nguyệt
Nguyệt, lại kể một thôi một hồi về sự tích anh hùng một lúc bắt ba con muỗi
của mình, kể lể dài dòng, cao trào hết được đưa lên rồi lại bị hạ xuống.
Trâu Tướng Quân khẽ hắng giọng một tiếng, vỗ vỗ vào
chỗ bên cạnh mình bảo Ngụy Nhất qua đó ngồi. Ngụy Nhất thầm nghĩ, tối qua không
nghe điện thoại của anh ta, lúc này ăn no uống say rồi, anh ta nhất định sẽ
tính sổ với mình. Vậy là cô liền trở nên bẽn la bẽn lẽn.
Trâu Tướng Quân không nói gì, nắm lấy tay Ngụy Nhất,
chăm chú lật qua lật lại xem, hỏi: “Nước rửa bát có làm hại da tay
không?”.
Ngụy Nhất sững người rồi nhanh chóng phản ứng, vội
vàng lắc đầu. Trâu Tướng Quân không nói gì nữa, nắm lấy tay cô không chịu
buông, đôi mắt sáng đẹp cứ chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, nét mặt đã dịu dàng.
Ba cô bạn trong phòng cảm thấy bóng điện ở đó thật oan
uổng, hơn nữa, sau khi ăn no uống say cũng chính là thời gian tốt nhất để ngủ
trưa, hôm nay thêm một người đàn ông ở đây, bọn họ phải ngủ như thế nào chứ?
Nguyệt Nguyệt là chị cả nên luôn là người đảm nhiệm sứ
mệnh cao cả, thò cổ ra hỏi: “À… ờ… gì nhỉ… ờ… hai người có ngủ
trưa không?”. Nói xong, cô liền cắn vào lưỡi “mình với phong cách mặt dày
không biết xấu hổ như Trâu Tướng Quân, rất có thể sẽ ngủ lại trong ký túc xá,
vậy thì mấy người biết đi đâu để nghỉ ngơi bây giờ?
Ngụy Nhất lập tức hiểu ra, vội tranh nói trước:
“Anh về đi, anh ở đây bọn em sẽ không thể ngủ trưa được”.
Trâu Tướng Quân ngẩng đầu lên nhìn cánh quạt trần đang
xoay vòng vòng trên đầu, suy tư một hồi, chậm rãi nói “Ừm, buổi chiều cũng
phải về công ty nữa, còn chút tài liệu cần giải quyết”.
Ngụy Nhất vui mừng nói: “Vậy anh mau về đi”.
Trâu Tướng Quân nhìn Ngụy Nhất nói: “Em không đi
với anh à?”.
Ngụy Nhất lắc đầu lia lịa.
Trâu Tướng Quân lại cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó
lại điềm nhiên nói: “Ờ, cũng may là anh luôn mang theo máy tính xách tay.
Làm việc luôn ở đây cũng được”.
Ngụy Nhất sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cảm nhận được
cái nhìn đầy công kích của ba cô bạn cùng phòng, nét mặt rầu rĩ nói:
“Vậy… hay là em đi cùng anh nhé!”.
Trâu Tướng Quân rất hài lòng, kéo Ngụy Nhất đi luôn.
Hai người vừa ra khỏi tòa nhà, cô quản lý ký túc xá đang bê hộp cơm lên ăn,
nhìn thấy Trâu Tướng Quân, cô liền niềm nở chào hỏi: “Đón được cháu gái
rồi hả?”.
Trâu Tướng Quân gật đầu, sau đó tuôn ra một tràng dối
trá mà sắc mặt không hề thay đổi, đem toàn bộ câu chuyện vể tuổi thơ của mình
chuyển hết sang cho Ngụy Nhất, nói người cháu này của anh sống không thoải mái
chút nào, từ nhỏ, bố mẹ đã ra nước ngoài, để cô cho họ hàng chăm sóc, thường
xuyên không được gặp bố mẹ, người họ hàng cũng không có trách nhiệm, sợ làm hư
hỏng, đồ ăn vặt cũng không cho ăn, những thứ như kẹo sô cô la, kẹo cứng gì đó
cũng đều chưa được nghe nói tới, thời thơ ấu sông rất gò bó, khổ sở. Giờ khó
khăn lắm mới thi đỗ đại học, lại đúng vào độ tuổi thanh xuân phơi phới, bố mẹ
cô đã phải nhờ một người chú như anh tới chăm sóc, sợ cô phạm sai lầm trong lứa
tuổi dễ bị mê hoặc này, bị các bạn nam trong trường làm cho hư hỏng, đến lúc đó
sa một bước ân hận cả đời, có quay đầu lại thì cũng đã muộn.
Cô quản lý cảm động đến nỗi liên tục đưa tay lên lau
nước mắt vì quãng đời lưu lạc trắc trở của Ngụy Nhất, ngay lúc đó liền vỗ ngực
nói nhất định sẽ phối hợp với cách thức giáo dục của gia đình họ, đừng nói là
đám sinh viên nam đương nhiên là phải giữ bán kính một mét với Ngụy Nhất ra, mà
ngay cả một con muỗi đực cũng không được phép xâm hại cô nữa. Nói xong, cô ta
ngắm nghía Ngụy Nhất một lượt từ đầu tới chân.
Trâu Tướng Quân liên miệng cảm ơn cô quản lý, thái độ
hết sức hòa nhã.
Ngụy Nhất bị Trâu Tướng Quân lôi kéo, ngẩng đầu nhìn
bầu trời xanh, muốn khóc mà nước mắt chẳng thể rơi.
Tiên Trâu Tướng Quân đi rồi, ba cô gái trong phòng ký
túc xá lập tức đổ người xuống giường ngủ một giấc say sưa, tỉnh đậy mới phát
hiện ra cục bông bốn chân đó đã lại không thấy tăm hơi đâu nữa. Quả là một chú
mèo lợi hại tới mức không tài nào tưởng tượng nổi.
________________________
¹Câu
nguyên văn của nó là:
Dục cùng thiên lý mục
Cách thường nhất tằng lâu.
Muốn tận cái nhìn ngàn dặm
Lên nữa một tầng lâu.
Là hai câu thơ trong bà Đăng Quán Tước lâu
của Vương Chi Hoán