Sự hiến dâng của Ngụy Nhất đêm qua có dư vị của việc
“đại ân đại đức không có gì để báo đáp, đành lấy tấm thân của mình ra hiến
dân”, sáng sớm tỉnh dậy, cô lại có chút hối hận.
Trâu Tướng Quân sau khi xả nước lạnh khắp người, quay
vào phòng, thấy Ngụy Nhất đang lặng lẽ nâng chỗ ga trải giường có thấm vệt máu
trinh tiết, khóc lóc thổn thức. Dù anh cảm thấy biểu hiện của Ngụy Nhất lúc này
rất kỳ lạ nhưng cô ấy đang khóc như thế người bên cạnh cũng không nên làm
phiền. Trâu Tướng Quân bèn ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ cùng cô nghiên cứu vệt
máu đó.
Trâu Tướng Quân là người đàn ông cao lớn, không dễ
dàng nhịn đói như phụ nữ. Hôm qua, những thứ ăn được anh đã nôn hết ra cả rồi,
thêm vào đó lại thực hiện công việc tiêu tốn nhiều năng lượng, giờ này bụng dạ
bắt đầu sôi ùng ục. Nhưng Ngụy Nhất lại chẳng có chút dấu hiệu gì tỏ vẻ muốn ăn
uống cả, mắt vẫn không rời khỏi vết máu đỏ vương lại trên tấm ga trải giường.
Trâu Tướng Quân từ nhỏ sống ở nước ngoài, đâu hiểu được nỗi buồn rầu, thương
cảm của các cô gái Trung Quốc sau khi trải qua đêm động phòng hoa chúc, thầm
nghĩ, phụ nữ thật hà tiện, chẳng qua củng chỉ là mấy giọt máu thôi mà, được
rồi, cùng lắm là anh cũng chích mấy giọt từ tay anh ra đền cho cô ấy là được
chứ gì, đều là máu, làm gì có sự phân biệt cao thấp sang hèn? Nghĩ tới đó, anh
liền nhổm người dậy, ngó xung quanh tim chiếc kéo.
Mẹ của Ngụy Nhất là người Tứ Xuyên, rất coi trọng vết
máu trinh tiết của người con gái. Ở đó có tập tục, sau đêm tân hôn ga trải
giường của cô dâu chú rể buộc phải có vết máu lưu lại, cắt chỗ ga trải giường
có dính vệt máu đó ra, treo trước cửa để báo cho mọi người biết.
Ngụy Nhất ngay từ nhỏ đã được nghe mẹ kể chuyện này,
xem nhiều bị nhiễm, nghe lắm bị lây, cũng rất lưu luyến vệt máu của mình. Bèn
quyết định cắt chỗ ga trải giường có lưu vệt máu đó, giữ gìn thật cẩn thận để
làm kỷ niệm sau này. Đang trong lúc tìm kéo, vừa hay Trâu Tướng Quân cầm kéo
bước tới, còn chưa kịp biểu dương anh nhanh tay nhanh mắt, đã thấy anh nghiến
răng, mím môi, miết lưỡi kéo lên ngón tay trỏ của mình, rồi nhỏ những giọt máu
đang không ngớt tuôn trào xuống vết máu trinh tiết của cô.
Sau khi hoàn thành động tác anh hùng đó, Trâu Tướng
Quân công đức viên mãn thu ngón tay đẫm máu của mình về vị trí cũ, chờ đợi sự
cảm kích của Ngụy Nhất. Ngụy Nhất không dám tin vào mắt mình, quay nhìn Trâu Tướng
Quân một cái, lại nhìn vết máu trên ga trải giường giờ đã lan rộng ra nhiều,
lại bật khóc nức nở.
Trâu Tướng Quân luống cuống, không còn cách nào để đối
phó với cô vợ mới nữa: “Chị gái, chị lại sao thế?”.
Ngụy Nhất khóc một hồi, ngước đôi mắt đỏ hoe lên, hỏi:
“Bên ngoài có mưa không?”.
Trâu Tướng Quân vội vàng dỗ dành: “Không mưa.
Trời nắng! Thời tiết rất đẹp đấy!”.
Ngụy Nhất vội trở người bước xuống giường, làm vệ sinh
cá nhân một cách qua quýt rồi định ra ngoài. Trâu Tướng Quân cứ ngỡ cô muốn đi
ăn nên vô cùng mừng rỡ, thay quần áo rồi đi theo sau.
Ngụy Nhất quay lại nói: “Em muốn chạy thể dục
buổi sáng, anh cũng chạy cùng em sao?”.
Trâu Tướng Quân không thể không chỉ vào chiếc đồng hồ
hiệu Rolex, nhắc nhở cô: “Bây giờ đã là ba giờ bốn mươi phút chiều”.
Ngụy Nhất rất bướng bỉnh, hai năm nay có thói quen
chạy vào buổi sáng, chỉ cần trời không mưa, cô đều duy trì thói quen đó. Trâu
Tướng Quân rất không vui nhưng lại sợ Ngụy Nhất chạy đi rồi sẽ không quay lại
nữa. Bất đắc dĩ, anh đành bám sát Ngụy Nhất, chầm chậm chạy quanh khu nhà một
hồi, được một vòng, lại thêm một vòng nữa. Hôm nay quả là một ngày nắng gắt,
Trâu Tướng Quân vốn là người rất sợ nóng, lúc này bụng đói, lại phải chạy bộ
trong tiết trời nắng gắt tới 30°c, mồ hôi nhễ nhại, ông Trời dường như đang
muốn lấy đi tính mạng của anh.
Cô vợ mới Ngụy Nhất hoàng ân rộng lớn, tiến hành xong
việc “chạy chiều”, vuốt má suy nghĩ, cuối cùng cũng đã đặt tâm tư của
mình vào đại sự ăn uống.
Đôi mắt đờ đẫn của Trâu Tướng Quân bây giờ mới có chút
sức sống, đề nghị đến nhà hàng. Ngụy Nhất là người vợ đảm đang hiền thục, cô đề
xướng ăn cơm ở nhà, vừa đầy đủ dinh dưỡng vừa vệ sinh, lại tiết kiệm. Trâu
Tướng Quân nghĩ một lát, cũng cảm thấy nhớ món canh cá diếc lần trước Ngụy Nhất
nấu, liền vui vẻ đồng ý.
Trâu Tướng Quân trở về nhà, xử lý một chút tài liệu
rồi lại đi tắm thêm lần nữa. Tắm rửa sạch sẽ xong, anh sảng khoái bước ra
ngoài. Anh mặc một chiếc áo hiệu Polo màu hồng nhạt, phía dưới là quần soóc kẻ
sọc màu xanh da trời, để lộ hai bắp chân khỏe khoắn, trông thật nam tính, lại
có chút nho nhã lịch sự.
Trâu Tướng Quân cùng hợp xướng ca khúc vườn không nhà
trống với cái bụng rỗng, luôn miệng kêu đói sắp ngất đi rồi, anh bước tới phòng
ăn, thấy Ngụy Nhất đã chuẩn bị xong một bữa ăn gồm ba món mặn một món canh tất
cả đều đã bày sẵn trên bàn, hương thơm ngào ngạt.
Cá rô phi xốt, sa lát cà tím trộn tỏi, ngồng tỏi xào
thịt, canh củ quả hầm thịt bò.
Hai người đều đã rất đói, Trâu Tướng Quân lại càng đói
cồn cào hơn, anh không nói thêm lời nào nữa, ăn vội hai bát cơm trước, sau đó
mới chậm rãi thưởng thức mùi vị của các món ăn. Sau khi nếm thử, anh vô cùng
kinh ngạc, vỗ lên đùi, vừa tặc lưỡi vừa tâm tắc rằng mình đã lấy được một cô vợ
đảm, dù đầu óc không nhanh nhẹn lắm nhưng tài nghệ nấu ăn còn hơn cả đầu bếp
trong khách sạn lớn.
Ngụy Nhất vẫn là một cô dâu mới, sự tán dương đó rất
hữu dụng, liền tự động bỏ qua câu nói liên quan tới trí thông minh đó. Cô mừng
vui khấp khởi nhìn Trâu Tướng Quân ăn. Tâm trạng của Trâu Tướng Quân rất tốt,
lại có ý muốn nịnh bợ Ngụy Nhất, ăn xong anh liền chủ động xin được rửa bát.
Ngụy Nhất cũng rất tán đồng với ý thức vợ chồng cùng gánh vác việc nhà, hai tay
nhàn rỗi, cô rửa một quả táo rồi ngồi sang một bên đọc sách. Vừa chạm mông
xuống ghế, liền giật mình kinh hãi bởi ba tiếng đổ vỡ loảng xoảng đinh tai
trong bếp, vội vàng lao tới, liền bắt gặp cảnh Trâu Tướng Quân đang đứng ngây
ra nhìn đống đổ vỡ ngập trong nước. Thấy Ngụy Nhất, anh khẽ bẩm báo: “Anh
chỉ vứt bát vào trong đó thôi, không ngờ chúng lại vỡ hết… Mà vỡ cũng tốt,
không cần phải rửa nữa, bỏ đi là xong”.
Cô vợ mới Ngụy Nhất lập tức nhận thức được một điều,
để Trâu Tướng Quân rửa bát là một việc làm không hề sáng suốt chút nào, có lẽ
anh chỉ hợp với một vài công việc khác thôi. Mấy ngày tiếp theo, sau một loạt
những công việc của Trâu Tướng Quân như bỏ hết cuộng rau cần vào trong thùng
rác, chỉ giữ lại lá; ba lần không bật được bếp ga; rán trứng không cho dầu
ăn… thì Ngụy Nhất đau khổ nhận ra rằng, để Trâu Tướng Quân vào bếp là một sai
lầm lớn chưa từng có tiền lệ trong lịch sử về việc phân công lao động.
Trâu Tướng Quân sau khi ăn no lại bắt đầu nổi hứng dục
vọng. Anh ôm ghì cô vợ mới trong lòng, hôn lấy hôn để, vuốt ve, muốn chơi trò
mây mưa với Ngụy Nhất.
Trâu Tướng Quân cần mẫn trong việc giường chiếu một
cách khác thường, hơn nữa, từ trước tới giờ lại không hề có ý sau khi đã công
đức viên mãn thì tự hào rút lui, mà vẫn không biết mệt mỏi tiếp tục xung trận,
tiến đến đâu chốt đến đấy, định sách lược ngay trong lều trại, không bao giờ tự
mãn.
Ngụy Nhất lần đầu tiên làm vợ người ta, sao có thể
thích ứng nhanh như vậy, cô khóc khóc mếu mếu xin tha mạng một hồi, Trâu Tướng
Quân mới trở về bản chất lương thiện, tạm thời tha cho cô.
Một đôi nam nữ, cho dù trước đây có hiềm khích với
nhau nhiều như thế nào, khoảng cách giữa hai người xa như thế nào, một khi đã
có với nhau mối quan hệ gắn bó xác thịt thì đều có thể trở nên thân thiết. Lúc
này, hai người lại ôm chặt lấy nhau, cùng ngồi trên giường nói chuyện. Đã nhiều
năm kể từ khi Trâu Tướng Quân quen biết Ngụy Nhất, đây là lần đầu tiên họ trò
chuyện một cách cởi mở và hòa nhã như vậy. Hai người đều cảm thấy vô cùng ấm
áp.
Trâu Tướng Quân kể cho Ngụy Nhất nghe về thời thơ ấu,
anh đã một mình lớn lên ở nước ngoài như thế nào, được một người thân nuôi
dưỡng, muốn được gặp mặt bố mẹ cũng khó. Niềm vui nhất là mỗi khi đến kỳ nghỉ
được về nước. Người họ hàng sợ xảy ra lỗi lầm gì sẽ khó ăn nói với bố mẹ anh,
vì vậy hồi nhỏ, họ không cho phép Trâu Tướng Quân được ăn quà vặt, bất kể là ở
trong nước hay nước ngoài, rất nhiều đồ ăn vặt anh chưa từng nếm thử.
Câu nói cuối cùng khiến Ngụy Nhất rưng rưng nước mắt,
trong lòng thầm nghĩ, anh chàng này cũng thật đáng thương. Bố mẹ không thường
xuyên ở bên cạnh đã là một thiệt thòi lớn, thế mà ngay cả đồ ăn vặt cũng không
được ăn nữa! Ngụy Nhất thương cảm muôn phần, chủ động ôm lấy người đàn ông
không có tuổi thơ Trâu Tướng Quân, nói với giọng hào khí ngất trời: “Sau
này, kẹo sô cô la, em có một gói thì anh cũng sẽ có một gói, kẹo cứng, em có
một cái thì anh cũng có một cái!”.
Một thời gian sau Ngụy Nhất mới biết rằng, Trâu Tướng
Quân căn bản là không ăn đồ ngọt, những thứ mà Ngụy Nhất luôn coi là của quý
như kẹo sô cô la, kẹo cứng, Trâu Tướng Quân đều đem cho một chú mèo (chú mèo
này rất nổi tiếng, phần sau sẽ kể tường tận hơn).
Thời gian trôi đi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, thoắt
một cái đã tới đêm khuya. Ngụy Nhất muốn quay về trường học, Trâu Tướng Quân
không nỡ để cô đi, cứ kéo Ngụy Nhất vào lòng ôm ấp, vuốt ve. Nhưng thái độ của
Ngụy Nhất rất kiên quyết, trước khi chưa tốt nghiệp, tuyệt đối không sống
chung. Trâu Tướng Quân không còn cách nào khác, lưu luyến bịn rịn một hồi, cuối
cùng cũng phải đưa cô về khi cánh cổng lớn của ký túc xá chuẩn bị đóng lại.
Ngụy Nhất về đến ký túc, thấy ba cô bạn cùng phòng đều
có mặt. Trải qua sự việc đêm qua, Nguyệt Nguyệt đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cô nhận
ra chân lý về chuyện trăng hoa của giới công tử thượng lưu, cảm thấy rằng mình
đã trở nên hèn kém trước mặt người khác ở bên ngoài, chi bằng quay về ký túc
xá, làm nữ vương trong phòng còn hơn! Cô nhanh chóng buông tay, chuyện cũ trôi
đi đầy khoáng đạt, đầu óc trở nên linh hoạt, tiền đồ rộng mở, quả thật một
người bình thường không thể làm được điều ấy.
Khi Ngụy Nhất bước vào phòng, Nguyệt Nguyệt đang cùng
hai cô bạn thảo luận về thần tượng mới trong trường, ba người chuyện trò rôm
rả, không khí trong phòng thật là náo nhiệt. Thấy Ngụy Nhất quay về, tất cả đều
trợn mắt lên nhìn cô chăm chú.
Như Như chạy tới trước tiên, run rẩy đôi môi hỏi:
“Nhất Nhất, cậu đã phải chịu hình phạt dã man nào vậy?
Khắp cổ đều hằn những vệt đỏ! Tên ác ôn Trâu Tướng
Quân rốt cuộc đã làm gì cậu?”.
Đình Đình chế giễu Như Như, “Như Như, cậu đúng là
đồ trẻ con, ngây thơ quá đấy! Cậu thật chẳng có chút kiến thức nào cả! vết đỏ
đó có phải là do bị đánh đâu!”. Đình Đình bước lên phía trước, Như Như vội
nhường lối đi cho bạn, Đình Đình lấy cây lược gỗ làm quạt rồi lại khe khẽ gõ gõ
vào lòng bàn tay, mặt mũi tươi cười, nói, “Rõ ràng là vết muỗi đốt! Trâu
Tướng Quân bên ngoài nhìn có vẻ giàu sang phú quý, thực ra trong nhà lại rất
đơn sơ, muỗi độc thành đàn, lao vào cắn xé cô gái Ngụy Nhất da dẻ nõn nà, mịn
màng của chúng ta như thế này!”.
Thấy thế Như Như cũng thêm vào một câu: “Nhà họ ở
chắc là kiểu biệt thự rồi!”.
Đình Đình đồng tình gật đầu: “Ồ, nếu nói như vậy,
trong khuôn viên vườn cây của biệt thự, có rất nhiều muỗi độc, điều đó cũng
không có gì là lạ”.
Hai cô gái bận rộn phân tích, chỉ mình Nguyệt Nguyệt
lặng yên nhìn Ngụy Nhất, biểu hiện trên khuôn mặt rất phức tạp.
Ngụy Nhất thấy không tự nhiên trước ánh mắt của chị cả
trong phòng, lấy gương ra soi, quả nhiên khắp cổ cô nổi đầy vết ửng đỏ, chắc
chắn là do Trâu Tướng Quân gây ra trong lúc cao hứng! Ngụy Nhất ôm lấy cổ, thầm
nguyền rủa tên lưu manh, tự nhủ ngày mai làm sao mà lên lớp được đây!
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Ngụy Nhất đổ
chuông, cầm lên xem, đúng là số điện thoại của tên lưu manh vừa chia tay với
cô!
Ngụy Nhất trong lòng bực tức, giận dữ ấn phím từ chối
rồi tắt máy luôn.
Anh chàng Trâu Tướng Quân rất nhớ Ngụy Tiểu Trư, mặc
dù vừa chia tay xong nhưng vẫn lưu luyến nên gọi điện cho cô. Nhưng anh lại
nhận được sự đáp trả bằng cú tắt máy, tâm trạng ban nãy còn đang vui vẻ, vừa
thả cho về một cái đã gây chuyện rồi? Anh thầm nhớ lại sự ân cần hiền hậu của
Ngụy Nhất, thấy không thể hiểu được. Suy nghĩ hồi lâu, anh chợt nhận ra một chân
lý: Phụ nữ chỉ nên nuôi nhốt, không nên chăn thả tự do.
Sau khi nhận ra được chân lý đó, nỗi nhớ nhung vẫn
chưa nguôi ngoai, anh lại gọi vào số điện thoại cố định của phòng Ngụy Nhất.
Là Như Như nghe điện thoại, cô bé đó rất thật thà, hét
vào trong ống nghe, “Tìm Ngụy Nhất ạ? Ngụy Nhất đang ở trong nhà vệ sinh,
cậu ấy bảo em nói là cậu ấy đã ngủ rồi”. Một giây sau đó, lại nói tiếp:
“Ngụy Nhất bảo em cúp máy, em cúp máy nhé, bye bye”.
Cùng lúc tín hiệu báo đường dây bận vang lên, mọi ánh
đèn trong khu ký túc xá nữ đều tắt ngấm. Đứng trước tòa nhà đen sì cao sừng
sững, bộ dạng của Trâu Tướng Quân trông thật sầu thảm.
Bực bội trong lòng, ngọn lửa tức giận cứ ngùn ngụt bốc
lên, anh hít một hơi dài rồi hướng về phía tòa nhà ký túc xá hét lên: ”Ngụy
Tiểu Trư là vợ tôi! Ngụy Tiểu Trư đã lấy tôi rồi! Ngụy Tiểu Trư là người phụ nữ
của tôi!”.
Hét xong liền cảm thấy thoải mái, ngọn lửa giận dữ
cũng giảm đi nhiều, anh đứng tựa vào xe châm một điêu thuốc. Trâu Tướng Quân đã
ba mươi tuổi, anh đứng dưới cửa sổ phòng cô gái ngự trị trong trái tim mình,
gào thét vang dội, giống như một thiếu niên rung động trong những cảm xúc đầu
đời. Trâu Tướng Quân vừa lắc đầu vừa tự cười nhạo bản thân.
Hút được khoảng nửa điếu thuốc, cô phụ trách ký túc xá
cầm cây gậy phơi quần áo, lê đôi dép loẹt quẹt lao ra, thấy Trâu Tướng Quân
liền hỏi: “Em kia, có nhìn thấy một tên thần kinh nào vừa hò hét ầm ĩ
không?”.
Trâu Tướng Quân khẽ chỉ tay sang bên phải, nói một
cách rõ ràng, hắn ta chạy xa rồi.
Cô quản lý luôn miệng mắng nhiếc, nói gần đây thường
xuyên có những gã điên cuồng tới uy hiếp sự an toàn của sinh viên nữ. Thấy Trâu
Tướng Quân ăn mặc nho nhã, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, lập tức quên luôn sự bực
bội trong lòng, lấy lý do mượn điếu thuốc rồi niềm nở đứng nói chuyện phiếm với
anh.
Trâu Tướng Quân hiểu rất rõ rằng cơ hội để xu nịnh cô
quản lý ký túc này không thể bỏ qua, nếu bỏ qua rồi thì sẽ không còn cơ hội
khác nữa nên cần nắm chặt lấy nó! Nếu lần này có được “mối quan hệ thắm
thiết”, sẽ tạo cơ sở tiền đề tốt cho anh sau này có thể thoải mái ra vào
khu ký túc xá nữ. Vậy là Trâu Tướng Quân liền làm ra vẻ nghiêm túc phê bình cô
quản lý: “Bạn sinh viên này, muộn rồi mà không đi nghỉ đi, còn trẻ tuổi
thế đã hút thuốc gì chứ?”.
Cô quản lý vừa xấu hổ vừa sung sướng, nói rằng mình
không phải sinh viên, mà là nhân viên quản lý trong khu ký túc xá nữ.
Trâu Tướng Quân vội làm ra vẻ đã thất lễ, than thở:
“Xin lỗi, xin lỗi, quả thực nhìn không ra, cháu cứ ngỡ cô là sinh viên cơ
đấy”. Ngay sau đó, anh cung kính châm lửa giúp khiến cô quản lý rất thích thú,
nghe nói cháu gái của Trâu Tướng Quân cũng đang ở trong khu ký túc xá này, lập
tức vỗ ngực đảm bảo lạm dụng quyền hạn: “Bất cứ lúc nào cháu cũng có thể
lên thăm cô ấy”. Trâu Tướng Quân khiêm nhường nói hôm nay muộn rồi, sợ làm
ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của các bạn khác, lần sau sẽ đến sớm hơn một chút
vậy. Cô quản lý tấm tắc khen Trâu Tướng Quân tuy còn trẻ tuổi nhưng rất hiểu
đạo lý.
Ngày hôm sau, dưới ánh mắt ngạc nhiên của toàn trường,
Ngụy Nhất lại quàng khăn quanh cổ đi học trong thời tiết nóng tới 37°c. Các bạn
học cứ ngỡ cô bị cảm nóng, nhất loạt cho canh, đưa thuốc, quan tâm hết mực.
Thế là câu chuyện muỗi độc coi như đã trôi qua một
cách an toàn.
Buổi trưa, bốn người trong phòng Ngụy Nhất mua cơm từ
căng tin về, ủ rũ leo lên tầng sáu của khu ký túc, vừa vào tới cửa đã thấy Trâu
Tướng Quân com lê ca vát chỉnh tề, dáng vẻ chỉn chu, ngồi ngay ngắn trong
phòng, đang thích thú cầm quyển sách tiếng Anh của Ngụy Nhất lên xem, Dưới chân
anh, một chú mèo đang nằm phủ phục với bộ lông trắng tuyền, bốn móng vuốt đều
màu trắng, nó đang ngước khuôn mặt tròn xoe lên, bộ dạng lười biếng giống hệt
như Trâu Tướng Quân. Đôi mắt đẹp của Trâu Tướng Quân chăm chú nhìn Ngụy Nhất,
nghiêm túc hỏi: “Có chỗ nào còn đau nữa không?”.
Hai tay Ngụy Nhất run rẩy, thiếu chút nữa thì đánh rơi
hộp cơm.