Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 48: Ước rằng, chưa từng có một đêm như thế



Lần thứ hai Trâu Tướng Quân bước vào trong khu ký túc
xá nữ, Nam Nam lại nghênh ngang theo vào. Hóa ra, cánh cổng sắt to lớn của ký túc
lại không hề hấn gì với cô nàng mèo nhập ngoại này, muốn đến là đến, muốn đi là
đi. Khi Nam Nam bất ngờ đi vào, rất được mấy cô gái trong phòng chào đón, đến
khi để ý mới thấy phía sau lưng cô ả còn có kẻ đi cùng, tất cả đều vô cùng ngạc
nhiên và mừng rõ. Nam Nam dẫn theo ba chú mèo con đến như một kỳ tích.

Lũ mèo con rất đáng yêu nhưng không được thừa hưởng
nhiều đặc điểm di truyền từ mẹ, chúng đều gầy, đám lông vàng vàng trắng trắng,
không khác mấy so với đám mèo đất. Xem ra, mặc dù huyết thống của đám mèo hoang
không cao quý nhưng không thể coi thường khả năng sinh sản và duy trì nòi giống
của chúng.

Nhưng Nam Nam không hề biết rằng lũ mèo con mà cô ả
sinh ra lại khác với mình, cô ả vẫn dành cho lũ con tình yêu thương sâu đậm của
một người mẹ, không bởi vì ngoại hình “quê mùa” của lũ con mà bủn xỉn
tình yêu thương.

Cả phòng Ngụy Nhất đều băn khoăn suy nghĩ, nếu để mấy
chú mèo con tiếp tục lang thang theo mẹ thì thật vô trách nhiệm, giống như việc
sinh con ra rồi lại không chăm sóc, giáo dục chúng đến nơi đến chôn. Vậy là, cả
phòng quyết định, mỗi người đem một con về nhà nuôi, để chúng được hưởng sự
giáo dục có quy tắc của gia đình, sửa đổi tính xấu hay rình bắt chuột của
chúng. Ngụy Nhất có trách nhiệm mang Nam Nam về.

Thời gian trôi đi nhanh chóng, nếu chăm chú lắng tai
nghe thì có thể nghe thấy tiếng trôi vèo vèo của nó.

Khi đã chính thức qua lại với Trâu Tướng Quân, cô mới
biết ngày nào anh cũng bận rộn với biết bao việc của công ty. Trước đây, Ngụy
Nhất chỉ biết việc hằng ngày của anh là chơi mạt chược, đấu địa chủ và chơi
gái. Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.

Nền kinh tế của Trung Quốc trong mấy năm gần đây phải
đối mặt với các vấn đề khó khăn như tăng trưởng bong bóng, kinh tế đình trệ,
lạm phát… Trong hoàn cảnh đầy biến động đó, Tập đoàn La Thái Tông vẫn đứng
vững, mặc dù không thể tách khỏi nguyên do từ thế lực lớn lạnh của Bộ trưởng
Trâu nhưng trên thực tế, tập đoàn cũng có những điểm mạnh hơn những công ty
khác.

Tạm thời không nói tới bộ máy quản lý hùng hậu, chỉ
nói riêng về uy thế của tòa nhà làm việc của tổng công ty cũng đủ khiến một vài
doanh nghiệp vừa và nhỏ chạy theo không kịp. Mỗi lần đi cùng Trâu Tướng Quân
tới tòa nhà làm việc của Tổng công ty La Thái Tông, trong sâu thẳm tâm trí,
Ngụy Nhất đều không ngừng khảng khái thốt lên: “Chủ nghĩa tư bản rốt cuộc
đã bóc lột của người dân bao nhiêu tiền cơ chứ?”.

Phòng làm việc của Trâu Tướng Quân ở trên tầng cao
nhất, độc chiếm cả một tầng. Bên trong, ngoài những thiết bị văn phòng cao cấp
còn có cả phòng ngủ, phòng đọc sách, nhà vệ sinh, thậm chí còn có cả phòng bếp
nữa. Trước khi gặp Ngụy Nhất, phần lớn thời gian Trâu Tướng Quân đều ngủ ở đây.
Có câu thỏ khôn làm ba hang, con thỏ Trâu Tướng Quân này cũng thật nhiều hang
động, rõ ràng là vô cùng khôn khéo rồi.

Lần đầu tiên tới phòng làm việc của Trâu Tướng Quân,
Ngụy Nhất còn rụt rè, rón rén, lúc thì đánh vỡ máy lọc nước, lúc lại đến nhà vệ
sinh rồi không tìm được đường quay lại. Khi tới nhiều lần, đã thành ngựa quen
đường rồi thì cũng có thể thành thục tưới nước cho cây xương rồng, một mình đi
vào tòa nhà còn có thể tự nhiên đón nhận những cái cúi chào đầy lễ phép của
nhân viên bảo vệ và nhân viên lễ tân.

Ngụy Nhất cau mày suy nghĩ hồi lâu, đề cao tính cẩn
thận của Tiểu Trương – thư ký của Trâu Tướng Quân, quyết định đưa Nam Nam tới
phòng làm việc của anh để nuôi dưỡng. Mối hiềm khích của Trâu Tướng Quân với
con “mèo Tây” này chủ yếu là do tên gọi. Mỗi lần Ngụy Nhất gọi
“Nam Nam, ăn cơm thôi”, anh và con mèo đó lại cùng hào hứng chạy về
phía bàn ăn, mối hận này không thể đội trời chung được. Đương nhiên Trâu Tưóng
Quân không đồng ý việc đưa con mèo mẹ này về phòng làm việc của mình. Nhưng anh
không thể thắng nổi khuôn mặt méo xệch, giàn giụa nước mắt của Ngụy Nhất:
“Sao anh không yêu các động vật bé nhỏ như em vậy?”. Thế là Trâu Tướng
Quân đành buông súng đầu hàng. Việc đưa Nam Nam vào văn phòng của Trâu Tướng
Quân cũng phải tốn nhiều công sức. Hôm đó, người bảo vệ có việc gia đình nên đã
tìm một người đồng hương tới làm thay một thời gian. Người đó rất thật thà, làm
việc nghiêm túc. Thấy Ngụy Nhất lưng đeo cặp sách, tay ôm một chú mèo rất lớn
định vào công ty, anh ta liền đường hoàng chạy ra ngăn Ngụy Nhất lại, chỉ vào
tấm biển nội quy phía sau lưng, giọng nói rõ ràng mạch lạc, “Cô bé, không
được mang động vật vào trong tòa nhà”, khiến Ngụy Nhất tiên thoái lưỡng
nan, vô cùng bối rối.

Lúc đó, cô nhân viên lễ tân đang chuyện phiếm với đồng
nghiệp, bắt gặp cảnh phu nhân của chủ tịch hội đồng quản trị lại đang bị người
đồng hương của bảo vệ lôi ra một bên nghe giáo huấn, cô sợ toát mồ hôi, vội
vàng chạy ra, hét lên. “Để cô ấy vào! Anh có biết cô ấy là ai không?”.

“Cô ấy là ai? Công ty đã có quy định, chúng ta phải
chấp hành nghiêm túc, dù cô ấy có là phu nhân của chủ tịch hội đổng quản trị
cũng không được!”, người đồng hương nói tiếng Thiểm Tây, âm vực hùng hồn,
mạnh mẽ.

Một câu nói khiến cô nhân viên liên tục thay đổi sắc
mặt, lúc trắng bệch ra, lúc lại tái xanh, trong lòng cô vừa khâm phục vừa đồng
tình với người đồng hương đó. Ngụy Nhất thấy rất nhiều khách hàng đều dừng bước
nhìn mình nên sợ gây thêm phiền hà cho công ty liền cúi đầu định đi ra ngoài.
Người đồng hương đó hào hứng vì mới được nhận chức, chuyện bé xé ra to, đang có
hứng giáo huấn người khác, đâu dễ dàng buông tha như vậy. Anh ta liền túm lấy
cặp sách của Ngụy Nhất, lớn tiếng mắng mỏ. Anh ta dốt nát gàn dở nhưng bản lĩnh
làm quan trọng hóa vấn đề lại được rèn luyện rất thành thục, cuối cùng chuyện
đó cũng truyền tới tai Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân đang bận họp, đành phải
dừng giữa chừng, sa sầm nét mặt chạy xuống hiện trường, liền nhìn thấy người
bảo vệ đó đang đỏ mặt tía tai kéo lấy cặp sách của Ngụy Tiểu Trư, còn cô ấy thì
giàn giụa nước mắt

Trâu Tướng Quân vừa tới, mọi người đều tự động nhường
đường cho anh.

Người đồng hương đó là người đã được chứng kiến nhiều
chuyện, ở quê, anh nhiều lần đích thân tổ chức các buổi chiếu phim ngoài trời.
Lúc này, thấy khí thế của Trâu Tướng Quân, biết đó là một người quản lý đích
thực, liền bước tới cung kính bẩm báo, dùng ống tay áo chùi chùi chỗ nước bọt
băn tung tóe hai bên mép, khinh miệt chỉ vào Ngụy Nhất “Còn nói cô ta là
nhân vật to lớn gì chứ, tôi yêu cầu cô ta trình thẻ làm việc, cô ta không có,
hỏi cô ta có phải là giám đốc không, cô ta cũng nói không phải. Cô ta có thể là
nhân vật to lớn gì chứ?”.

Sắc mặt của Trâu Tướng Quân vẫn hết sức lạnh lùng, kéo
Ngụy Nhất lại bên mình, nói với anh ta: “Anh làm việc rất tốt, rất có
trách nhiệm. Tiểu Trương, lương tháng của anh ta là bao nhiêu? Trả cho anh ta
ba tháng tiền lương”.

Đám đông ồ lên kinh ngạc còn người đồng hương kia rất
đắc ý. Trâu Tướng Quân dừng lại một chút, nói tiếp: “Cô ây không phải là
nhân vật gì to lớn, mà chỉ là vợ tôi thôi”.

Nói xong, anh cúi người xuống giúp Ngụy Nhất lau nước
mắt, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại trở về trạng thái nghiêm nghị: “Lĩnh
lương xong rồi thì có thể đi. Anh không cần làm việc ở đây nữa”.

Người đổng hương đang vui sướng, nghe được câu nói đó,
nét hổ hởi còn chưa kịp tan biên, anh ta sững người lại, hét lên: “Vì sao
chứ?”.

“Bởi vì tôi chính là chủ tịch của La Thái Tông”.

Trâu Tướng Quân nói xong, cầm tay Ngụy Nhất, đưa cô
vào trong thang máy dành riêng cho chủ tịch.

Trong thang máy, Trâu Tướng Quân nâng cằm Ngụy Nhất
lên, tận tụy giúp cô lau khô nước mắt. Khuôn mặt đầy sức hấp dẫn đó chỉ thể
hiện sự dịu dàng trước mặt Ngụy Nhất, mê hoặc tới nỗi không ai có thể cưỡng lại
được. Ngụy Nhất sau một hồi ngẩn ngơ, thầm nghĩ, người đàn ông này sao lại đẹp
như vậy?

Trâu Tướng Quân tiếp tục xoa xoa lên mặt Ngụy Nhất một
hồi, cau mày nói: “Lúc em khóc sao lại xấu như vậy?”.

Ngụy Nhất hằn học đá chân một cái, quay người đi không
thèm để ý tới anh.

Xem ra, thân thế của Nam Nam quả là phi phàm, đuổi một
người bảo vệ mới đổi được vị trí của cô là ở đây. Nó lại rất không biết ơn,
không cần nói tới việc hằng ngày nó giành mất phần cá mà Ngụy Nhất làm cho Trâu
Tướng Quân, điều đáng ghét nhất đó là chỉ cần để nó một mình trong phòng làm
việc, nhất định nó sẽ làm rối tung đống giấy tờ, văn bản lên, nếu có người ở
đó, nó lại làm ra vẻ cao quý, lười biếng, vô tội.

Nam Nam quả thật là một cô “mèo Tây” bất
chấp đạo trời phép nước và có suy nghĩ sâu xa.

Hè đến, Ngụy Nhất và Nguyệt Nguyệt cùng làm thêm ở một
công ty nhỏ, quyết định ở lại trong ký túc. Trâu Tướng Quân không chịu, vừa đấm
vừa xoa, lúc thì nói là trong ký túc không có điều hòa, nóng thế người sẽ nổi
đầy rôm sảy, lúc lại nói là ký túc vắng người thế sẽ có nhiều chuột, khi thì
nói ký tức đổi người quản lý rồi, anh không tiện đến gặp cô, cuối cùng lại
buông một câu phớt lò: “Nếu em không đến ở cùng anh, anh sẽ phóng sinh con
mèo đó”. Ngụy Nhất bất đắc dĩ, đành dọn về ở cùng Trâu Tướng Quân, lần này
có thể coi như hai người đã sống chung theo đúng nghĩa nhất. Trâu Tướng Quân vô
cùng vui sướng, hằng ngày, dù muộn thế nào anh cũng cố gắng về nhà, đối xử với
Ngụy Nhất rất tốt.

Mới bắt đầu kỳ nghỉ hè, Ngụy Nhất liền nhận được điện
thoại của bà Ngụy, bà không nói rõ nguyên do, chỉ hỏi cô hôm đó có về nhà ăn
cơm không. Ngụy Nhất rất ngạc nhiên vì bà Ngụy trước giờ chưa từng hỏi chuyện
cơm nước của cô, nhưng cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nói không về và đang
sống chung với Trâu Tướng Quân. Bà Ngụy không nói thêm gì nữa, không mặn mà
cũng chẳng lạnh nhạt, cúp máy.

Cái miệng của Trâu Tướng Quân được Ngụy Nhất chăm sóc
thành quen, các món ăn ở nhà hàng giờ không còn hợp khẩu vị với anh nữa. Mỗi
buổi tối, cứ đến giờ cơm là anh lại nhớ tới Ngụy Nhất và các món ăn cô nấu. Dù
Ngụy Nhất còn nhỏ tuổi nhưng lại đảm nhiệm vai trò người vợ một cách rất hiền
thục, đảm đang, chăm chỉ nấu ăn và làm những món bánh mà Trâu Tướng Quân thích,
mọi việc trong nhà đều được cô thu xếp chu đáo. Cô Tần vài lần đã ôm trán làm
vẻ rầu rĩ: “Ôi chao, ngay cả Nám Nám giờ cũng không còn cần cô nữa rồi, cô
phải rút lui an toàn thôi”.

Ánh mặt trời mùa hè thật gay gắt, cô nữ sinh Ngụy Nhất
ngày nào cũng chạy đi chạy lại ngoài đường cùng Nguyệt Nguyệt nên đã đen đi
nhiều, bắp chân cũng rắn chắc hơn, xern ra lại càng trẻ trung, khỏe mạnh. Hằng
ngày, buổi sáng cô đi làm, tối về lại nấu cơm, còn bận rộn hơn cả Trâu Tướng
Quân. Dù bận rộn đến mấy nhưng cuộc sống của cô rất phong phú, trạng thái tinh
thần cũng tốt, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ.

Một buổi chiều trong kỳ nghỉ hè, Ngụy Nhất nhận được
điện thoại của Ngụy Đông Cốc. Trong suốt hai mươi năm qua, số lần mà Ngụy Đông
Côc chủ động gọi điện cho cô con gái út có thể đếm được trên đầu ngón tay, Ngụy
Nhất nhìn màn hình di động hiện lên chữ “Bố”, cô ngẩn người ra hồi
lâu mới ấn nút nghe. Qua điện thoại, cô cảm thấy giọng nói của Ngụy Đông Cốc
khản đặc, có vẻ đã già đi nhiều. Ngụy Nhất và bố từ trước đến giờ chẳng có
chuyện gì để nói nhiều, sau vài câu khách sáo mở đầu, lại có phần ấp úng giữa
chừng. Ngụy Nhất nghi hoặc hỏi: “Bố, có chuyện gì sao?”.

Ngụy Đông Cốc ngữ khí bình thản, dừng lại một chút,
nói: “Ngày mai nhà ta làm món thịt hầm mà con thích ăn nhất, có về nhà ăn
cơm không?”.

Ngụy Nhất tiện tay lật giở cuốn tạp chí, cắn một miếng
nho, nói: “Ngày mai con còn phải đi làm, chắc không về được đâu, con và
Trâu Tướng Quân ăn cơm ở nhà là được rồi”.

Ngụy Đông Cổc dường như thở hắt ra một hơi, sau đó mới
chậm rãi nói: “Ban nãy ngủ một giấc, bố lại mơ thấy dì của con”.

Trái tim Ngụy Nhất nhói lên đau đớn, quả nho trên tay
lăn xuống đất, cô không biết phải phản ứng thế nào.

Vài giây sau, giọng nói của Ngụy Đông Cốc có phần do
dự, hỏi: “Bà ấy… bà ấy… trước khi ra đi… có nói gì không con?”.

Ngụy Nhất ngồi ngây ra một lát, thật thà nói: “Dì
nói rất muốn gặp bố”.

Ngụy Đông Cốc nghe thấy câu đó, phản ứng có phần sốc
nổi, lại ôm ngực ho không ngớt, Ngụy Nhất vội vàng hỏi: “Bố, bố không khỏe
sao?”.

Ngụy Đông Cốc mãi mới cắt được cơn ho, thở dài một
tiếng não nề, nói: “Văn Tú, dì của con đó, bố bỗng nhiên… thây nhớ bà
ấy, rất nhớ bà ấy”.

Dường như câu nói này, ngoài Ngụy Nhất ra thì nói với
ai cũng không có tác dụng gì, vậy là ông quyết định gọi điện cho Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất thấy đau nhói nơi lồng ngực, cứng cỏi nói:
“Con còn có chút việc”, sau đó liền cúp máy.

Trâu Tướng Quân ngồi bên cạnh, thấy hai mắt Ngụy đỏ
hoe, nước mắt lại ngân ngấn. Anh bước tới trước ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô
rồi khẽ nói: “Tiểu Trư, còn có anh nữa mà”.

Ngụy Nhất sà vào vòng tay của Trâu Tướng Quân, rất lâu
sau mới ngước mắt lên: “Khi nói chuyện bố ho rất nhiều, hình như ông bị cảm.
Anh nói xem, em có nên về thăm nhà không?”.

Trâu Tướng Quân đưa tay nghịch nghịch mấy sợi tóc trên
đỉnh đầu cô, nói: “Được chứ, khi nào rảnh, anh sẽ đưa em về thăm
nhà”.

Đêm đó, Ngụy Nhât không ngủ được, cô cứ trằn trọc mãi,
hết quay bên này lại sang bên kia, nghĩ mãi về câu hỏi thăm của Ngụy Đông Cốc
về mẹ. Thầm nghĩ, mẹ con đã chờ đợi cả cuộc đời, cuối cùng ôm hận mà ra đi, bố
sống đến một độ tuổi nhất định, ngủ một giấc, bỗng có giấc mơ đó mới nhớ ra còn
có một người như vậy! Thật buồn cười, cũng thật đau lòng.

Con người, thường đến khi già mới hồi tưởng, nhớ về
những người vấn vương tình cảm với mình khi còn trẻ. Xem ra, một doanh nhân lẫy
lừng như Ngụy Đông Cốc cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của tuổi tác. Quả
thật là ông đã già rồi.

Nghĩ tới những điều này, mối oán hận trong lòng Ngụy
Nhât đối với bố cũng được vơi đi phần nào.

Nhưng thời gian rỗi của Trâu Tướng Quân lại giống như
báu vật, vì vậy, kế hoạch về thăm Ngụy Đông Cốc của hai người vẫn chưa thực
hiện được. Cứ lùi thời hạn mãi, chớp mắt một cái đã tới trung tuần tháng Tám
rồi.

Công việc làm thêm trong mùa hè của Ngụy Nhât sắp kết
thúc, ngày nào cô cũng rất nhàn rỗi, cứ đi đi lại lại trong nhà, sắp xếp lại
các vật dụng trang trí, mang đống chăn mùa đông ra phơi, học thêm vài món ăn
mới. Ngày nào cũng nhẹ nhàng, êm ái trôi qua, nhàn rỗi đến mức giống như một
con thiên nga trắng muốt được nuôi dưỡng trong lồng vậy.

Ngụy Nhất có biệt tài trong lĩnh vực bếp núc, các món
do cô tự nghĩ ra có mùi vị rất đặc biệt khiến Trâu Tướng Quân không ngớt lời
khen ngợi. Hôm đó, Trâu Tướng Quân vừa vào tới cửa đã ngửi thấy mùi hương thơm
lừng, tay cũng chẳng kịp rửa, bốc ngay một miếng thịt bỏ vào miệng. Vừa thỏa
mãn cơn đói vừa nói lý lẽ với vợ “đầu óc không linh hoạt nhưng tài nghệ
nấu ăn bậc nhất” này, khiến Ngụy Nhất phải kiễng chân lên để véo tai anh.

“Hừ, cuộc sống gia đình cũng phóng đãng gớm
nhỉ!”, một giọng nói đầy nhạo báng vọng lại từ phía cửa. Ngụy Nhất và Trâu
Tướng Quân đều quay ra nhìn, thì ra chính là Ngụy Trích Tiên!

Sắc mặt của cô ấy rất không tốt, hai mắt đỏ hoe, hình
như vừa khóc xong.

“Sao cô lại vào được đây?” sắc mặt của Trâu
Tướng Quân lập tức sa sầm lại.

“Cửa không khóa nên tôi vào, không được
sao?”

Ngụy Nhất đã kịp phản ứng lại, cho dù quan hệ không
thân thiết nhưng cũng là chị của mình, người đến nhà là khách, không thể lạnh
nhạt được. Cô vội vàng chạy tới kéo tay Ngụy Trích Tiên: “Chị, mới về nước
sao? Đã ăn cơm chưa?”. Ánh mắt cô lại đưa ra phía chị, xem người đó có
cùng về không.

Ngụy Trích Tiên lại chẳng thèm đáp lời, gõ mấy tiếng
lộc cộc từ đôi giày cao gót xuống nền nhà theo bước chân, đến trước mặt Ngụy
Nhất, một cái tát như trời giáng, mở miệng mắng nhiếc: “Tao nói cả nhà đều
không mời được mày về, thì ra mày ở đây tằng tịu với đàn ông!”. Cái tát
manh đến nỗi khiến Ngụy Nhất mất đà, ngã ngồi xuống chiếc ghế sau lưng cô.

Trâu Tướng Quân nổi giận, xông ngay tới, lớn tiếng
quát lên: “Cô giở cái trò thần kinh gì vậy?”.

Ngụy Nhất một tay ôm má, một tay kéo Trâu Tướng Quân
lại, nhìn thẳng vào Ngụy Trích Tiên, xem chị ấy muốn làm gì.

Ngụy Trích Tiên lạnh lùng nói: “Tôi quản giáo
người em bất hiếu của nhà tôi, liên quan gì tới người ngoài như anh?”.

Trâu Tướng Quân nổi giận lôi đình, gay gắt nói:
“Đừng nghĩ rằng cô là phụ nữ thì tôi không dám động tay với cô! Người
ngoài cái gì? Tôi đã là chồng hợp pháp của cô ấy!”.

Sắc mặt của Ngụy Trích Tiên bỗng trờ nên trắng bệch,
ngờ nghệch, không dám tin vào tai mình, chăm chăm nhìn Trâu Tướng Quân: “Nghĩa
là thế nào?”.

“Cút…”, Trâu Tướng Quân chỉ ra phía cửa,
nghiến răng nói.

Ngụy Trích Tiên đã kịp trấn tĩnh, hằn học nhìn Ngụy
Nhất, nhả từng câu từng chữ một: “Tao vốn chỉ nghĩ mày đố kị vì tao xinh
đẹp hơn mày, vì vậy, từ nhỏ mày đã lạnh nhạt với tao. Không ngờ, mày đúng là đồ
máu lạnh! Bố có oán thù sâu xa gì với mày? Ông ấy ốm nặng, mày cũng không thèm
đi thăm? Nhà họ Ngụy chúng ta nuôi một con chó, nuôi đến hai mươi năm nó cũng
còn biết vẫy vẫy đuôi mừng rỡ, còn nuôi mày thì có ích lợi gì chứ?”.

Ngụy Nhất và Trâu Tướng Quân đều sững người, Ngụy Nhất
đứng bật dậy, hỏi: “Bố sao vậy?”.

“Ha ha! Tao ở nước ngoài, mày ở ngay cạnh bố bây
giờ lại hỏi tao là bố sao vậy. Tao hỏi mày, mày còn đáng là con gái bố không?
Tao ở nước ngoài mà còn biết rõ tin tức ở nhà hơn mày, mày nhìn lại mình đi,
suốt ngày nhàn nhã ở đây, sớm ăn tối uống, vô cùng sa đọa, nuôi mày thì có ích
gì chứ? Cuối cùng cũng chỉ vô ích! Tao nghe nói, lúc bố ốm nặng, muốn được gặp
mày nên đích thân gọi cho mày, thế mà mày cũng không về. Trái tim của mày bị
chó gặm rồi à? Hả? Tao nói cho mày biết, bố bây giờ đã… đã sắp không thể gắng
gượng được nữa rồi, nếu không phải vì bố muốn gặp mày thì tao cũng chẳng thèm
đến đây tìm, nhà họ Ngụy này coi như không có người như mày! Tao đã chuyển lời
xong mày có muốn về hay không thì tùy! Tùy mày!” Nói xong, Ngụy Trích Tiên
cũng nước mắt giàn giụa, nhìn Trâu Tướng Quân một cái rồi quay người bước đi.

Chân tay Ngụy Nhất lạnh ngắt, chỉ cảm thấy như có ai
đó đang đánh rất mạnh vào lồng ngực mình, hết cú này tới cú khác khiến cô cảm
thấy thật khó thở, cô lao theo Ngụy Trích Tiên hỏi: “Chị, bố bị bệnh
gì?”.

Ngụy Trích Tiên đã đi ra tới cửa, dừng một chút nhưng
không quay người lại, ngữ khí cũng bớt gay gắt, nói một câu thật thương tâm:
“Ung thư phổi… giai đoạn cuối”.

Ngụy Nhất lảo đảo, phải vịn vào chiếc ghế bên cạnh mới
có thể đứng vững.

Khi Trâu Tướng Quân lái xe đưa Ngụy Nhất tới bệnh
viện, ngoài cửa phòng cấp cứu đã đông nghịt những người họ hàng đứng chờ. Thấy
Ngụy Nhất tới, thần sắc của mọi người đều rất phức tạp.

Ngụy Nhất không còn thời gian để ý tới những người
khác, nước mắt làm mọi thứ trước mặt cô trở nên mờ ảo, chỉ có thể nhìn lờ mờ
thấy bóng người, mang máng biết rằng người đang cau đôi mày rậm kia là Trâu
Tướng Quân.

Ngụy Đông Cốc với sản nghiệp to lớn, một doanh nhân uy
thế lẫy lừng đã ở vào những giây phút cuối của cuộc đời.

Y tá ngăn không cho Ngụy Nhất vào, Ngụy Nhất khóc lóc
gào lên: “Đó là bố tôi, đó là bố tôi…”.

Y tá bây giờ mới cho cô vào, sau đó hỏi rõ thân phận
con rể của Trâu Tướng Quân mới tiếp tục nhường đường, tất cả những người còn
lại đều phải đứng đợi bên ngoài.

Hóa ra, huyết thống không có chuyện là thân hay không
thân, mà chỉ là sâu sắc hay không sâu sắc.

Ngụy Nhất vừa nhìn thấy người bố nằm trên giường bệnh,
nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Giờ đây nhớ lại, lần gặp bố gần đây nhất đã mấy tháng
rồi. Cái tát ngày hôm nay Ngụy Trích Tiên dành cho cô, thực ra còn quá nhẹ, cô
đúng là một đứa con bất hiếu. Dù rằng Ngụy Đông Cốc đối xử không tốt với mẹ cô,
nhưng đó cũng đã là ân oán của đời trước, suy cho cùng, cô là con gái của ông,
ông cũng đã nuôi dưỡng cô khôn lớn, công ơn nuôi dưỡng sao có thể một nét phác
họa là hết được.

Lúc này, hai mắt của Ngụy Đông Cốc đang nhắm chặt,
toàn thân cắm đầy các đầu dây dợ, sắc mặt nhợt nhạt, hai má hõm sâu, không còn
chút thần thái uy nghi như những năm trước đây nữa.

Bà Ngụy hai tay bịt miệng, lặng lẽ rơi lệ, nhìn thấy
Ngụy Nhất, bà lau nước mắt rồi nói với Ngụy Nhất: “Bố con vẫn tỉnh đấy,
con gọi ông ấy đi”.

Ngụy Nhất ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bố…”, cô
cố gắng kiềm chế tiếng nức nở của mình, nước mắt càng lúc càng giàn giụa.

Ngụy Đông Cốc quả nhiên vẫn tỉnh, ông yếu ớt mở mắt
ra, thấy cô con gái út đã tới, cố gắng nở một nụ cười, khó nhọc đưa tay lên gỡ
máy thở oxy trên miệng.

Y tá vội bước tới giúp ông, Ngụy Đông Cốc lại đưa tay
về phía Ngụy Nhất, Ngụy Nhất chần chừ trong giây lát, cuối cùng cùng nắm chặt
lấy tay ông. Đôi tay đó xa lạ mà khô gầy biết bao!

“Bố”, Ngụy Nhất lại kêu lên.

“Bố”, bố đừng quá xúc động, sẽ tốt thôi mà”,
Ngụy Trích Tiên đứng bên cạnh nói, giọng nói của cô lúc này cũng mang theo
tiếng nức nở.

“Bố… bố…”, Ngụy Nhất không biết phải an
ủi như thế nào, chỉ biết luôn miệng gọi bố. Từ nhỏ, cô chưa từng gọi bố một
cách thân thiết, bây giờ tiếng gọi ấy gượng gạo, trúc trắc đến nỗi khiến người
ta thổn thức. Trong lòng cô vô cùng trống trải, lo sợ, sợ gọi hết câu này, lại
không có câu tiếp theo nữa.

Đôi mắt của Ngụy Đông Cốc cứ đờ đẫn nhìn Ngụy Nhất,
ông đưa tay lên muốn chạm vào mặt cô. Ngụy Nhất vội khom người xuống, để bàn
tay gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương đó chạm lên mặt mình, khe khẽ, lướt nhẹ.
Ngụy Đông Cốc biết rõ không thể cầm cự lâu thêm nữa, ông đã tỉnh ngộ một điều,
cả đời ông đã nợ Phan Văn Tú và đứa con gái này quá nhiều, quá nhiều, giờ muốn
bù đắp nhưng đã muộn, chỉ có thể đau xót nhìn đứa con gái nhỏ, hận ông Trời
không cho ông thêm mười năm nữa. Trong giây lát, nước mắt của ông cũng nhạt
nhòa.

Ngụy Nhất khóc đến hụt cả hơi. Tại sao những ngưòi
thân thiết nhất của cô, lần gặp gỡ nào cũng đều là những cảnh tượng bi thương
thế này. Cô hận bản thân mình trước đây có nhiều thời gian nhưng cứ nhàn rỗi
rong chơi, không về nhà chăm lo cho bố; hận mình trước đây có bao nhiêu nước
mắt lại để chúng tuôn rơi vì những người đàn ông, chưa từng khóc vì bố; hận bản
thân trước đây chữ nghĩa đầy mình mà chỉ thương hoa tiếc nguyệt, chưa bao giờ
viết một dòng về bố…

Tinh thần của Ngụy Đông Cốc dường như đã khá hơn một
chút, đôi mắt sáng hơn, khẽ thốt lên từ cổ họng: “Nhất…”.

Ngụy Nhất vội vàng lao tới, nắm lấy tay bố, nói:
“Con đây bố”.

“Nhất Nhất… tha lỗi cho bố…”

“Bố, bố rất tốt! Bố, con không giận bố… bố đừng
nói nữa…”

Cảm giác thật bất lực, cô trân trối nhìn người thân
của mình giành giật những giây phút cuối cùng của cuộc đời, còn bản thân mình
tràn trề sức lực lại không thể giúp gì được dù chỉ một chút

“Con… gái… của bố…”, Ngụy Đông Cốc kêu
lên một tiếng cuối cùng rồi nhắm mắt. Cũng không biết ông gọi Ngụy Trích Tiên
hay Ngụy Nhất. Hai cô con gái cùng lao tới, đau khổ gào khóc.

Bác sĩ ghi lại thời điểm ông từ trần.

Tiếp sau đó là phần tuyên đọc di chúc của luật sư,
Ngụy Đông Cốc dành phần lớn sản nghiệp của mình cho vợ, dành toàn bộ cổ phần
của mình tại Tập đoàn Ngụy Thị cho con gái lớn là Ngụy Trích Tiên, hai hệ thống
cửa hàng ở vùng ngoại thành, ông dành cho con gái nhỏ Ngụy Nhất…

Ngụy Nhất dường như chẳng nghe thấy gì cả, cô quỳ
trước linh cữu của bố, khóc hụt cả hơi.

Trâu Tướng Quân nhăn mặt nhíu mày, nghi hoặc liếc nhìn
vào bức di chúc trong tay vị luật sư đó nhưng cũng không góp lời tham gia.

Ngụy Nhất khóc lóc vật vã một hồi, bỗng trở nên điềm
tĩnh, lạnh lùng. Cô lau khô nước mắt rồi đứng lên đi ra ngoài, cũng không chào
ai cả. Trâu Tướng Quân vội vàng đuổi theo sau.

Đi đến cổng bệnh viện, Ngụy Nhất quay người lại nói
với Trâu Tướng Quân, ngoài tinh thần mệt mỏi và giọng nói khàn đặc, tất cả
những thứ khác đều như ngày bình thường. Ngụy Nhất nói, “Anh còn chưa ăn
cơm, anh về ăn cơm đi. Em sẽ về trường một mình”, cô dừng lại một chút,
mệt mỏi hỏi lại: ”Đừng đi theo em nữa, được không?”.

Mặc dù đó là câu hỏi nhưng hỏi xong lại không đợi trả
lời cô cứ thế đi thẳng, giơ tay vẫy một chiếc taxi và biến mất trong màn đêm.

Trâu Tướng Quân đã phần nào hiểu rõ tính cách của cô,
càng là những niềm vui lớn hay những nỗi buồn vô tận, cô lại càng không thích
thể hiện ra mặt. Biết cô đang đau khổ, anh cũng để cô được tự do.

Buổi tối đó, Ngụy Nhất lại không về trường. Không ai
biết cô đã ở đâu. Ai hỏi, cô cũng đều không nói, coi như không có buổi tối hôm
đó.

Từ trước đến giờ không có buổi tối nào như thế mẹ đi
rồi, bố cũng ra đi mãi mãi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.