Trọng Sinh Vi Quan

Chương 614: Hai bàn tay trắng



Đám người Khang thiếu cũng đi tới cách Tiếu Lợi Phi không xa. Hàn Tắc sớm biết đám người Khang thiếu và Tiếu Lợi Phi được gọi là Bắc Kinh tứ thiếu, vừa thấy Khang thiếu cũng tới hắn vội vàng kéo Jame định đi. Đắc tội Tiếu Lợi Phi còn có cửa cứu vãn chứ nếu cùng đắc tội cả tứ thiếu thì đừng nói là mình, ngay cả bố mình chỉ sợ cũng khó giữ chức vụ. Lúc ấy mình sớm chạy khỏi Bắc Kinh, thậm chí là Trung Quốc còn hơn nếu không đời này sẽ không sống tốt được.

Nhưng ai ngờ Hàn Tắc dùng sức kéo Jame, Jame vẫn đứng im đó. Jame tập võ tuy không bằng Thôi Lâm nhưng đối với loại người như Hàn Tắc thì làm sao kéo được Jame nếu Jame không muốn đi.

Hàn Tắc có chút khẩn trương thầm nghĩ “Tên Jame này là người Mỹ, dù đắc tội đám người Tiếu Lợi Phi thì cùng lắm về Mỹ nhưng mình thì sao? Chẳng lẽ cũng chạy ra nước ngoài ư?

– Jame, những người này đều có quyền thế, chúng ta không nên đắc tội bọn họ, mau đi thôi.

Jame lại cười nói:

– Không, không, không, Tiếu Lợi Phi tiên sinh, chào anh, anh là cổ đông của tập đoàn Huệ Tân?

Tiếu Lợi Phi nhíu mày nói:

– Sao, có ý kiến gì ư? Mày nếu muốn thì ông không ngại tâm sự với mày.

Vừa nói Tiếu Lợi Phi vừa xoa xoa tay muốn đấu với Jame.

– Chúng ta là người văn minh không cần dùng cách dã man như vậy giải quyết vấn đề. Chẳng qua anh nghe nói tới công ty đầu tư mạo hiểm Jinli chưa? Tôi là tổng giám đốc công ty Jinli khu vực Châu Á.

Jame mỉm cười nhìn Tiếu Lợi Phi.

– Cái gì, công ty đầu tư mạo hiểm Jinli? Chưa từng nghe qua, có quan hệ gì với tao?

– Ôi, trời ơi, anh xác định mình là cổ đông tập đoàn Huệ Tân? Vậy mà anh chưa nghe nói công ty đầu tư mạo hiểm Jinli ư? Chẳng lẽ anh không biết công ty đầu tư mạo hiểm Jinli mới là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Huệ Tân ư?

Nhìn vẻ nghiêm túc của Jame, Tiếu Lợi Phi không hiểu chút nào. Tập đoàn Huệ Tân không phải là tập đoàn của Lý Tân ư? Sao lại có công ty đầu tư mạo hiểm Jinli nào đó chứ? Nhưng mấy năm qua tài chính của tập đoàn Huệ Tân luôn xung túc, hạng mục đầu tư hàng năm lên tới hàng tỷ thậm chí chục tỷ, chẳng lẽ chỗ dựa của tập đoàn này là công ty đầu tư mạo hiểm Jinli? Như vậy mới phát triển nhanh chóng như vậy sao? Tiếu Lợi Phi vừa định gọi cho Lý Tân để xác định nhưng lại bị Hứa Lập chặn lại.

Hứa Lập rất bình tĩnh đi tới trước mặt Jame.

– Anh xác định công ty đầu tư mạo hiểm Jinli là cổ đông chính của tập đoàn Huệ Tân?

– Đương nhiên rồi, tôi lấy danh nghĩa thượng đế thề. Người vừa rồi nếu không xin lỗi tôi và bạn thì tôi sẽ đề nghị tổng công ty không đầu tư vào tập đoàn Huệ Tân nữa. Dù sao nếu cổ đông của tập đoàn Huệ Tân đều như vị tiên sinh này thì tôi không thấy tương lai phát triển của tập đoàn này ở đâu.

Jame nhún vai nói.

Hứa Lập cười lạnh nói:

– Xin lỗi thì miễn, có một người tổng giám đốc chi nhánh như anh tôi mới không thấy tương lai phát triển của công ty đầu tư mạo hiểm Jinli đó.

Nói xong Hứa Lập không để ý tới Jame, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Vu Lượng.

Vừa nãy khi nghe Jame nói Jinli là cổ đông chính của tập đoàn Huệ Tân, Hứa Lập chỉ biết công ty này là như thế nào rồi. Tập đoàn Huệ Tân là công ty lớn nhất của các huynh đệ tại Trung Quốc đương nhiên không cho người ngoài nhúng tay vào. Mà lúc đầu khi Lý Tân thành lập công ty Huệ Tân, mọi người đã quyết định vì đảm bảo tốc độ phát triển nhanh chóng cho công ty Huệ Tân nên sẽ bỏ ra một bộ phận lợi nhuận của quỹ đầu tư Bạo Phong chuyển cho Huệ Tân. Chẳng qua vì không để người khác phát triển quan hệ giữa công ty Huệ Tân cùng quỹ đầu tư Bạo Phong nên mới bảo Vu Lượng cùng Tôn Cực tại nước ngoài thành lập thêm mấy công ty đầu tư rồi lấy danh nghĩa một công ty trong đó đầu tư vào công ty Huệ Tân. Như vậy chẳng những có thể khiến công ty Huệ Tân thành công ty có vốn đầu tư nước ngoài, cũng có thể giúp cho công ty Huệ Tân ở khai đoạn ban đầu không cần để ý vấn đề tài chính, chỉ cần đẩy mạnh phát triển là được.

Hứa Lập rất nhanh được Vu Lượng chứng thực suy nghĩ của mình. công ty đầu tư mạo hiểm Jinli này đúng là một công ty do Vu Lượng đăng ký kinh doanh ở Mỹ, tổng giám đốc công ty chính là thư ký của Vu Lượng, Vu Lượng là chủ tịch công ty này. Nhiệm vụ chính của công ty này chính là đầu tư vào công ty Huệ Tân, giúp công ty này phát triển. Về phần Jame đến làm giám đốc chi nhánh công ty tại khu vực Châu Á chỉ là làm con rối mà thôi. Bởi vì mục đích chính của công ty đầu tư mạo hiểm Jinli là đầu tư vào Huệ Tân, nghiệp vụ duy nhất của công ty chính là chuyển tiền vào tài khoản công ty Huệ Tân nên Jame không có quyền làm chủ một đồng tiền nào. Hàn Tắc chính là bị Jame lừa.

Hứa Lập và Vu Lượng nói chuyện vài câu nữa, hắn vẫy vẫy Jame nói:

– Điện thoại của anh.

– Điện thoại của tôi?

Jame rất khó hiểu, không biết Hứa Lập tìm ai nói chuyện giúp. Nhưng Jame tin trước mặt nhiều người như vậy đối phương không dám hại mình. Khi Jame nghe điện hắn thoáng cái ngây dịa, giọng bên kia truyền tới là chủ tịch công ty.

– Chủ tịch…

Jame rất sợ hãi không biết Hứa Lập có quan hệ gì với chủ tịch công ty, sao có thể gọi điện cho chủ tịch.

– Jame, mày là lợn hả? Mày lập tức về Mỹ lấy tiền lương nửa năm.

– Lấy tiền lương nửa năm? Sếp, xảy ra chuyện gì vậy?

Jame không ngờ được chủ tịch mắng mình rồi cho mình tiền lương nửa năm, chẳng lẽ vì xung đột hôm nay mà mình bị đuổi ư?

– Mày là đồ ngu, mày bị đuổi rồi.

Bên đầu kia điện thoại hét rất lớn khiến không chỉ Jame nghe được mà mọi người xung quanh cũng nghe rõ. Mặc dù điện thoại nói chuyện bằng tiếng Anh nhưng người ở đây hôm nay ngay cả bảo vệ, nhân viên phục vụ cũng hiểu được vài câu đơn giản. Hiện trường thoáng cái lạnh ngắt như tờ.

– Không, không phải là thật. Chủ tịch, sao lại như vậy?

– Không có tại sao cả? Mày quên thân phận của mình, quên cuộc nói chuyện trước khi mày tới tới Trung Quốc. Nhiệm vụ duy nhất của mày khi đến Trung Quốc là giúp công ty Huệ Tân phát triển, nhưng mày lại dám uy hiếp cổ đông của công ty, sai lầm này của mày là không thể tha thứ. Bắt đầu từ bây giờ mày đã không còn là nhân viên của công ty đầu tư mạo hiểm Jinli, văn bản chính thức lập tức gửi tới văn phòng chi nhánh.

Jame choáng váng không ngờ mình vì một người phụ nữ mà đánh mất công việc bao người hâm mộ thế này, sau này mình nên làm gì giờ? Mình không có gia thế, không có tài sản, nếu không phải hai năm nay vào công ty đầu tư mạo hiểm Jinli thì đâu thể đi học võ chớ, mình có lẽ vẫn còn đang ở trên đường bán báo hoặc làm nhân viên bình thường ở công ty cơ khí nào đó. Nhưng tất cả chỉ vì một việc rất nhỏ khiến mình nghèo khó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.