“Cắt, công việc sáng nay kết thúc sớm, mọi người nghỉ trưa thật tốt, buổi chiều đừng để cho tôi thấy bất kỳ người nào mệt mỏi, không tinh thần làm việc đó.” Đạo diễn Quách cầm loa thông báo kết thúc công việc, đồng thời tiếng hoan hô từ trong đám người phát ra.
Quách Thành Húc cười mắng một tiếng, để mọi người tan làm.
Tô Duyệt Cẩn đi đến bên sân, nhìn thẳng vào Tần Liễm Vi, cong cong khóe miệng, bước nhanh đến nắm lấy tay Tần Liễm Vi, trực tiếp đem người kéo đi. Dọc theo đường đi làm cho rất nhiều người chú ý.
Tần Liễm Vi nghiêng mặt liếc nhìn Tô Duyệt Cẩn, thấp giọng mở miệng: “Tô lão sư, em muốn làm gì đó?”
Tô Duyệt Cẩn không trả lời chỉ đem người kéo vào trong phòng nghỉ, áp lên trên cửa, lúc này mới mở miệng nói: “Muốn hôn chị.”
Tần Liễm Vi rướng người khẽ hôn lên khóe miệng Tô Duyệt Cẩn, rồi mở miệng hàm chứa đầy ý cười: “Gấp đến vậy sao? Mọi người đều nhìn thấy em kéo chị đi vào đây, không cho chị một danh phận thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết được cái hiểu lầm sau này đâu?”
Tô Duyệt Cẩn hôn lên môi Tần Liễm Vi, hàm hồ nói, “Em sẽ nói em tìm chị đối diễn cho cảnh quay buổi chiều.”
“Đối diễn?” Tần Liễm Vi bật cười, dừng một chút, lại hơi hơi nheo mắt, đầu ngón tay rơi xuống vòng eo Tô Duyệt Cẩn, “Em đều sẽ cùng người khác đối diễn như thế này sao? Rất thuần thục nha Tô lão sư.”
Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, lời nói hàm chứa vài phần ủy khuất, “Em như thế này mà thuần thục sao? Em mới bắt chị có một lần.”
Tần Liễm Vi nâng tay nhéo nhéo má Tô Duyệt Cẩn, hôn lên cánh môi Tô Duyệt Cẩn.
Tô Duyệt Cẩn nhân cơ hội mở một nút trên áo của Tần Liễm Vi, vừa hôn vừa cắn lên xương quai xanh cô.
Tần Liễm Vi thấp thấp mà cười khẽ một tiếng, mở miệng nói: ” Tô lão sư của chúng ta đang đói bụng sao? Bắt được ai là liền muốn cắn.”
Tô Duyệt Cẩn không để ý tới em người yêu, lưu lại dấu hôn trên xương quai xanh của ẻm, rồi sau đó nghiêm trang chỉnh lại cổ áo, “Nên ăn cơm thôi nào cô bạn nhỏ.”
Tần Liễm Vi mỉm cười, cô có cảm giác như từ sau đoàn phim, chút tâm tư của Tô lão sư càng ngày càng nhiều?
Thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi qua đi, hai người đều đã thay xong trang phục diễn, chờ đợi cảnh quay của mình bắt đầu.
Tô Duyệt Cẩn vẫn mặc bộ áo bào trắng như cũ, chỉ là có thêm một chiếc thắt lưng màu lam vòng qua vòng eo, đi lên sống lưng, cuối cùng tạo một đoá hoa trên đầu vai Tô Duyệt Cẩn. Cô vẫn giữ bộ mặt trầm tĩnh như cũ, chỉ là giấu sau bộ dáng hờ hững thâm thúy đó là đáy mắt vắng lặng, nàng là vật do thiên địa tạo nên, nhưng nàng ra đời cũng không mang đến bất kỳ điềm lành nào, chỉ có một hồi hạo kiếp, tiếng kêu rên cùng tiếng khóc tràn ngập toàn bộ thế gian, sinh linh vạn vật đều xem nàng là điềm xấu, đáng ra phải bị phong ấn.
Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn một lúc lâu, thẳng đến khi Chu Thuyền ho khan hai tiếng, nói “Tần tổng, nên bắt đầu hoá trang rồi.” Tần Liễm Vi mới thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm thở dài, biết rõ em ấy đang nhập vai nhưng cô vẫn sẽ đau lòng. Cô tự xác định chính mình không thích hợp để làm diễn viên, nhưng đối với Tô Duyệt Cẩn, cô không thể phân rõ trong phim và ngoài đời, chỉ biết không thể tránh được bị người này tác động đến cảm xúc.
Ánh mắt Chu Thuyền đánh giá hai người một vòng, yên lặng cảm khái, trong lòng một trận nhảy nhót, nếu dựa theo quy chuẩn của fan CP thì đã kết hôn rồi, nhưng với hai vị này cô thấy họ đã kết hôn chục lần rồi cũng nên.
Thời điểm hai người lại lần nữa đến phim trường, bởi vì chuyện lúc giữa trưa Tô Duyệt Cẩn đem người kéo đi, người này đồn người kia ám chỉ nên đã không biết đã dệt nên bao nhiêu tin đồn.
Quách Thành Húc cũng không để ý nhiều, ông ấy biết toàn bộ người trong đoàn phim đều đẩy thuyền CP, nhưng đều này cũng không có nghĩa hai người này có tình cảm thật sự, cũng tính là chuyện tốt đi so với việc hai người hoàn toàn không phải người yêu lại phải diễn như là một cặp thật sự không ổn chút nào, ai, ông cũng không quản được, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến độ quay phim là được.
Cảnh quay buổi chiều là một đoạn hồi ức ngắn, phim sẽ thường cài cắm những đoạn tự hồi tưởng, để hồi ức Thẩm Tư Niên xuất hiện yên tĩnh không tiếng động, chỉ phối thêm nhạc, bởi vậy nên cảnh quay này rất chú trọng đến bầu không khí.
“Chuẩn bị, action.”
Lúc đó, Thẩm Tư Niên cuộn tròn trong không gian đen tối không chút ánh sáng nhỏ hẹp, dựa vào việc lắng nghe lá cây để xác định thời gian, trên thực tế, đối với nàng mà nói, đơn giản là lẳng lặng nằm yên một chỗ, nơi này dù là tốt hay xấu thì đối với một cục đá thì cũng không có gì khác biệt, nhưng mà có một ngày, không gian nhỏ hẹp này bị một người mở ra.
Thời điểm ánh mặt trời chiếu rọi, Thẩm Tư Niên theo phản xạ đưa tay lên che mặt, chờ đến khi thích ứng được mà buông tay xuống liền thấy được một bàn tay cực kỳ xinh đẹp. Thẩm Tư Niên theo bàn tay này nhìn lên, liền đối diện một khuôn mặt tinh xảo, nàng lẳng lặng mà nhìn, trong mắt không có căm ghét không có sợ hãi, vô cùng sạch sẽ, có lẽ là ánh mặt trời nhu hòa nằm lặng yên trên mặt nàng, Thẩm Tư Niên thế nhưng từ người nọ trong mắt người nọ là nhìn thấy được một chút ôn nhu.
Thẩm Tư Niên chần chờ một lát, đã bị người trực tiếp kéo đi ra ngoài. Hiển nhiên ánh mắt người này cũng không còn giống như tia ôn nhu ban nãy mà Thẩm Tư Niên nhìn thấy, nàng cũng không có cũng đủ kiên nhẫn chờ đợi này tảng đá này đưa ra lựa chọn.
Thẩm Tư Niên bị Vạn Mộng Ca dùng sự cường thế tuyệt đối này khống chế, nàng muốn phản kháng, nhưng cũng không làm được gì. Nàng nhìn nơi nào bọn họ đi qua đều được đám người cúi đầu hành lễ, sau đó đem ánh mắt chuyển đến bàn tay người kia đang nắm lấy tay mình, nàng có thể nhìn đến nàng ấy, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nàng ấy, đầu ngón tay nàng ấy thực lạnh, làm Thẩm Tư Niên hoài nghi không biết ai trong hai người ai mới là cục đá.
Đi đến vị trí chủ tử, Vạn Mộng Ca buông Thẩm Tư Niên ra, phất tay áo xoay người, ngưng mắt nhìn về phía Thẩm Tư Niên, ánh mắt lộ ra vài phần tìm tòi, hàm chứa dày đặc uy áp.
Thẩm Tư Niên cùng nàng đối diện, sắc mặt vẫn như thường. Nàng đối với việc đây là nơi nào cũng không có hứng thú, nàng không có thế tục dục vọng, tự nhiên cũng sẽ không để bụng mình đang ở đâu, một cục đá, có thể đối với việc thay đổi bất ngờ quanh mình, thương hải tang điền* nhìn như không thấy. Người trước mặt dù có thân phận gì, có mục đích gì, nàng đều không quan tâm.
(Thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.)
Giây tiếp theo, Vạn Mộng Ca duỗi tay bóp chặt cổ Thẩm Tư Niên, Thẩm Tư Niên ngước mắt nhìn nàng một cái, đáy mắt không có chút dao động nào.
Vạn Mộng Ca cong khóe môi, đầu ngón tay khẽ vuốt qua sườn cổ Thẩm Tư Niên, đi đến đầu vai, đem người ấn ngồi xuống, Thẩm Tư Niên lúc này mới nhíu mày, nhưng cũng chỉ nhẹ nhấp khóe môi, rồi sau đó liền không thèm nhúc nhích, như một pho tượng đá.
Từ đó về sau, Thẩm Tư Niên liền trở thành vật trang trí xinh đẹp ở trong phòng Vạn Mộng Ca. Vạn Mộng Ca đi đến chỗ nào đều sẽ mang theo nàng, cũng không để nàng hóa thành bản thể, lại cũng chỉ đem nàng để sang một bên, nhưng sẽ không thèm nhìn đến.
Loại tình huống này vẫn luôn diễn ra liên tục cho đến khi Thẩm Tư Niên bắt đầu dựa theo ý nguyện của chính mình mà hành động, ngày đó, dưới thành Lê Cảnh nổi lên trận mưa nhỏ, Thẩm Tư Niên nhìn chằm chằm mưa phùn ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đứng dậy đi ra ngoài phòng, yên lặng nghe tiếng mưa rơi. Đó là lần đầu tiên Thẩm Tư Niên đối với một thứ gì đó mà biểu hiện ra ý nguyện của chính mình, Vạn Mộng Ca nhíu mày hai giây, đứng dậy đi theo ra ngoài.
Khóe môi Thẩm Tư Niên cong lên hiện lên ý cười nhạt nhẽo, Vạn Mộng Ca chưa gặp qua bao giờ.
Vạn Mộng Ca chỉ nhìn thoáng qua, liền xoay người rời đi, đêm đó, Vạn Mộng Ca không đưa Thẩm Tư Niên vào phòng mình.
Thẩm Tư Niên đứng ở ngoài cửa, trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc, nhưng một lát sau, liền xoay người ngồi xuống thềm đá, ngước mắt nhìn về phía bầu trời đêm, mưa đã tạnh, không trăng không sao, tiếng côn trùng kêu vang lên bốn phía, Thẩm Tư Niên vươn tay, ánh sáng hội tụ lòng bàn tay nàng, đây là món quà thiên địa tặng, nhất tinh thuần linh khí.
Đột nhiên, cánh cửa phía sau Thẩm Tư Niên bị mở ra, nàng thấy được một bó quang xuất hiện ở trên mặt đất trước mặt, sửng sốt một chút, ánh sáng trong tay tiêu tán, ngoái đầu nhìn lại liền đối diện hơi Vạn Mộng Ca tầm mắt hơi trầm xuống, có vài phần mê mang.
Muôn vàn tinh quang, người trước mắt đẹp đến không chân thật, nàng không chỉ là một cục đá, nàng là thiên địa dựng dục sinh linh, vốn nên liễm tẫn phong hoa, làm người hết sức tán dương.
Vạn Mộng Ca chau mày, trực tiếp đóng cửa lại.
Cả người Thẩm Tư Niên đều ngốc ngốc, tình huống gì đây?
Phòng trong, Vạn Mộng Ca rũ mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay chính mình, sau một lúc lâu, đi đến một bên mở ra một hộp gỗ, bên trong hộp gỗ là một khối ngọc bài, bên trên viết mấy chữ, “Ỷ thạch làm ca, cao thấp nhậm tâm.”
Vạn Mộng Ca nhìn chằm chằm vào khối ngọc bài, ánh mắt thâm trầm, đây là một đạo thần dụ.
Vạn Mộng Ca rốt cuộc vẫn không để Thẩm Tư Niên vào cửa, sau ngày đó, Vạn Mộng Ca để Thẩm Tư Niên ở sân, bày ra một bộ dáng để nàng tự sinh tự diệt, ngầm chú ý lại thời khắc nàng hướng đi.
Thẩm Tư Niên đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, nàng thường đến phơi nắng trong sân, bởi vậy hấp dẫn rất nhiều người nghỉ chân. Bọn họ sẽ cùng nàng nói chuyện, tuy rằng nàng luôn là vẻ mặt mờ mịt, bọn họ sẽ cười với nàng, nàng cũng lâu lâu sẽ cười tươi một lần. Trong sân luôn chất đầy trái cây nhưng một trái nàng cũng không chạm vào, đều để cho mấy tiểu hài đến xem náo nhiệt. Nàng sẽ quan sát hành vi cử chỉ những người này, thường khó hiểu, nhưng luôn có thu hoạch.
Sinh hoạt như vậy không biết qua bao lâu kể từ sau lần Vạn Mộng Ca đột nhiên im bặt.
Ngày ấy, có người tiến đến dắt tay nàng, nói với nàng cái cái gì đó, nàng nghe không được, nhưng cũng không hất tay người kia ra, Vạn Mộng Ca cũng dắt qua tay nàng, nàng không cảm thấy có gì không đúng, thẳng đến khi người kia đến gần rồi muốn ôm nàng, ánh mắt Thẩm Tư Niên mới lay động, uy áp nặng nề giáng xuống, quanh thân người đổ một mảnh. Nàng cho rằng người kia muốn hại nàng.
Ngay lúc này Vạn Mộng Ca bước vào sân, ánh mắt nàng xa xa đối diện Thẩm Tư Niên, đáy mắt đối phương hiện lên chút lệ khí, tức giận rõ ràng. Vạn Mộng Ca đi qua, kéo tay Thẩm Tư Niên, chuẩn bị đem người mang đi, lại bị né tránh Thẩm Tư Niên.
Vạn Mộng Ca nhìn về phía Thẩm Tư Niên, nhẹ nhấp nhấp khóe miệng, tính tình thay đổi không nhỏ, năng lực cũng tăng, chính là có chút choáng váng. Không nháo đến mạng người, nhưng người thì vẫn phải mang đi.
Mày Thẩm Tư Niên nhíu chặt, vẫn còn tức giận.
Vạn Mộng Ca nhìn nàng thật sâu một cái, duỗi tay ôm eo nàng, hai người biến mất trong nháy mắt.
Tư phong điện, Vạn Mộng Ca đem người từ trong lòng ngực buông ra, cất bước đi đến vị trí chủ tử ngồi xuống, rồi sau đó ngước mắt nhìn về phía Thẩm Tư Niên, đáy mắt mờ mịt chợt.
Thẩm Tư Niên đứng ở trung tâm đại điện, sau một lúc lâu, xoay người chuẩn bị rời đi, rồi liền phát hiện chính mình đã bị nhốt ở giữa một lồng giam, lại xoay người nhìn về phía Vạn Mộng Ca, giữa mày lãnh quang nặng nề.
Vạn Mộng Ca chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, vươn tay ra trong tay xuất hiện một hộp ngọc. Vạn Mộng Ca rũ mắt đem hộp ngọc mở ra, hơi thở quen thuộc làm thân người Thẩm Tư Niên cứng lại, đó là, bản thể của nàng. Năm đó phong ấn đem nàng phân tác khỏi bản thể chính, cho nên, trạng thái hiện tại của nàng, cùng bản thể của nàng, nghiêm khắc tới nói hẳn là hai người một mạng, đây cũng có nghĩa, giờ phút này nàng nắm trong tay tử huyệt của Vạn Mộng Ca.
Đầu ngón tay Vạn Mộng Ca khẽ vuốt lên bề mặt cục đá, Thẩm Tư Niên nhấp chặt khóe môi, mày nhăn lại.
Vạn Mộng Ca liếc mắt nhìn Thẩm Tư Niên một cái, cục đá trong tay bắt đầu xuất hiện vết sâu, tầm mắt nàng yên lặng dừng ở trên người Thẩm Tư Niên, mang theo vài phần khó có thể miêu tả thâm ý.
Thẩm Tư Niên cắn chặt môi dưới, cảm giác đau đớn kịch liệt từ sống lưng truyền đến, làm trên trán nàng xuất hiện một chút mồ hôi mỏng.
Vạn Mộng Ca khắc xong một chữ, ngừng một lát, lại tiếp túc khắc thêm một chữ.
Từng nét chữ được khắc lên, Thẩm Tư Niên liền trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, nàng cắn khẩn môi dưới, ngước mắt liếc nhìn Vạn Mộng Ca một cái, đáy mắt buồn bực khó tiêu. Nàng biết việc này xảy ra là vì trừng phạt, nhưng cũng không nhận sai.
Chờ đến khi khắc chữ xong, Thẩm Tư Niên thở dốc, có vài phần dồn dập, sau một lúc lâu, trước mắt tối sầm, ngất đi.
Vạn Mộng Ca đứng lên, từ cầu thang phía trên bước xuống từng bước một, đem người bế lên, rồi sau đó ôm vào trong phòng đặt trên giường.
Vạn Mộng Ca ngưng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Tư Niên hồi lâu, rồi sau đó xoay người rời đi. Chữ nàng khắc lên chính là “Tư” và “Niệm”, rót vào một chút thần lực, chờ nàng tỉnh lại, có lẽ có thể lý giải một chút tình cảm nhân loại, đừng lại tiếp tục đơn thuần đến ngây ngốc, nhưng nàng cũng không ôm hy vọng gì lớn lao.
“Cắt, nghỉ ngơi một lát, chờ lát nữa tiếp tục.” Quách Thành Húc thông báo.
Tô Duyệt Cẩn từ trên giường ngồi dậy, đi đến bên sân gọi Tần Liễm Vi lại.
Tần Liễm Vi ngoan ngoãn đi tới, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, “Làm sao vậy?”
Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi, thấp giọng mở miệng: “Không có việc gì, chỉ là gọi chị thôi, đợi chút nữa có khả năng chị cần bổ sung vài cảnh quay đơn, nếu đạo diễn Quách đạo gọi chị, chị phải đến tìm em đó.”
“Tìm em làm gì?” Tần Liễm Vi buồn cười hỏi.
Tô Duyệt Cẩn nhấp môi, “Em đi tìm ông ấy đây.”
Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, lại hỏi, “Vừa nãy cảm xúc của chị có gì không đúng sao?”
“Không, chỉ là ánh mắt có chút, nếu muốn đặc tả kỹ hơn khả năng là sẽ quay bổ sung. Em cảm thấy chị xem có khả năng sẽ quay tốt hơn nữa.” Tô Duyệt Cẩn trầm ngâm một lát, nói.
Tần Liễm Vi cong cong khóe miệng, “Cảm ơn, Tô lão sư.”
Tô Duyệt Cẩn ngưng mắt nhìn Tần Liễm Vi, ho nhẹ một tiếng, “Em cần lặp lại lần nữa, Tần tổng, thu liễm ánh mắt của chị một chút, bằng không mọi người sẽ ngộp lắm đó.”
“Chị sẽ tận lực.” Tần Liễm Vi nghiêm trang mà trả lời.
Tô Duyệt Cẩn gật đầu, sau đó lại liếc mắt ngắm nhìn Tần Liễm Vi, nhẹ nhàng động chạm đầu ngón tay Tần Liễm Vi, bất quá tầm mắt làm bộ như không không có bất cứ việc gì phát sinh.
Khóe miệng Tần Liễm Vi cong lên, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, đến gần thêm một chút, lợi dụng ông tay áo rộng che lấp, nhẹ nhàng nhéo nhéo lại đầu ngón tay Tô Duyệt Cẩn.
========================
40 vote sẽ update chap mới nha
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
04/06/2023