Võ Đang đối với Ngọc Xạ Thiên Hương Giao
của ta còn có hoài nghi, sau khi kiểm tra mới yên tâm dùng thử, với hiểu biết của ta mà nói, danh hiệu Tiêu Dao phái đã là kim bài bảo đảm vô
cùng chắc chắn, phàm là sản phẩm của phái Tiêu Dao dĩ nhiên đều là tinh
phẩm, y bặc tinh tượng, kỳ môn độn giáp, tuyệt thế võ công không gì
không tinh, càng huống chi chỉ là một phương thuốc nối xương mật truyền
trong phái, dĩ nhiên chất lượng không cần phải nói.
Nguyên là vị Tiết thần y tổ tông kia của
ta tuy không ra ngoài giang hồ nhiều lắm, tính tình quái dị nhưng y
thuật thật sự khiến người ta bội phục, huống chi lấy vốn tri thức y học
hiện đại ta học mà xét cũng biết trong đơn thuốc đó đại bộ phận dược
liệu đều có tác dụng với việc nối xương, chỉ có một vài vị thuốc ta
không thể lý giải ý nghĩa tác dụng, có thể đây là lý do khiến ta chỉ có
thể làm một dược sĩ Đông y bậc thường đi! Nếu thật sự là người tinh
thông thì nhất định có thể nghiên cứu ra tác dụng của thuốc.
Cho nên ta với việc ở lại xem tác dụng
của thuốc không có hứng thú, đã sớm biết kết quả thì chẳng có gì phải
băn khoăn chờ đợi, cho nên ngay sáng hôm sau cha con ta hướng Tống Đại
hiệp cáo từ, bắt đầu chuyển nhà. Ta và cha khi đi cùng Trương Tam Phong
đến Võ Đang chỉ mang đồ đạc gọn nhẹ, trừ quần áo ra còn có mấy thứ đồ mẹ để lại, trang sức châu báu khi dựng nhà cũng đã tiêu tốn không ít, hơn
nữa còn có phần ta đã tặng cho Trương Vô Kỵ và Chu Thừa Chí cho nên
không còn bao nhiêu, chỉ còn lại ít đồ trang sức vàng bạc cùng trân châu bạch ngọc không dễ đổi được thôi.
Do đó, việc chuyển nhà chẳng qua là nói
cho long trọng, buổi sáng ta đem cho cha quần áo mới, tuy không quý giá
gì, chỉ là bằng vải thô bình thường lành lặn mới may. Chờ cha thay đồ
xong, ta lại hăng hái bưng nước cho cha rửa mặt để động viên tinh thần
lên cao, chính là nhìn thấy mái đầu đã ngả bạc của cha, khuôn mặt ngăm
đen, trong lòng thấy đau xót, về sau nhất định cha sẽ không phải chịu
khổ, cũng không có gì phải lo lắng, ngày ngày được sống bình an hạnh
phúc.
Đồ gia dụng hằng ngày đều đã sớm sắm sửa
mang đến. Mọi người trong Võ Đang tiễn cha con ta đến tận nơi, sau khi
chúc phúc này nọ đủ cả rồi, đưa hạ lễ cho cha, sau khi nháo loạn một
trận rồi tất cả cáo từ, trong phái còn nhiều công việc. Cha tiễn mọi
người đi rồi, thật cẩn thận lấy ra trong lòng một cái bao nhỏ nhẹ nhàng
mở ra. Cha sau khi ta lên năm đã giao toàn bộ tiền bạc cho ta giữ, trên
người dĩ nhiên không có bạc, ta rất tò mò là cái gì vậy? Liền chạy đến
nhìn xem.
Chỉ thấy trong bao nhỏ đó là một khối
đất, còn có một miếng gừng già cũ kỹ, những thứ rất bình thường mà cha
lại gói ghém kỹ như vậy khiến ta không khỏi thấy tò mò, vội hỏi: “Cha,
đất và gừng này có gì kỳ lạ vậy? Cha cất kỹ như thế, trên đường đi đến
con cũng không biết là cha mang theo mấy thứ này nữa.”
“Ngốc nha đầu, con còn nhỏ rất nhiều việc chưa hiểu được, cổ nhân có nói, người đi xa, bất kể là người lớn hay
trẻ con nếu như bởi thủy thổ không hợp mà sinh bệnh, thuốc thang cũng
không hiệu quả cách chữa hữu hiệu nhất là dùng một mẩu đất cố thổ với
một chút gừng, nhất định sẽ khỏi. Cha lo lắng con còn nhỏ, một đường vất vả khó chịu nổi nên mang theo phòng khi, không nghĩ tới nha đầu so với
cha còn khỏe hơn, mấy thứ này cũng không cần dùng đến, vừa hay ta đem
nhập tân trạch, về sau không sợ thủy thổ ở không hợp.” Cha đem khối đất
với mẩu gừng chôn xuống đất trong vườn nói.
Ta nghe cha nói vậy mới nhớ tới đúng là
có quan niệm như vậy, tuy là việc mê tín nhưng hiệu quả cũng khó có thể
lường trước được. Ở hiện đại ta từng gặp một trường hợp một đứa bé mới
chỉ sáu bảy tuổi từ ngoài chuyển vào thành phố, thủy thổ không hợp khắp
người nổi mẩn đỏ, phát sốt, nôn mửa, hai ngày không ăn được gì, sau đó
có một thầy thuốc Trung y bảo người nhà về nơi nhà cũ lấy một ít đất
cùng gừng già đem hai vị này sắc cho đứa bé uống, không ngờ hai ngày sau bệnh lui, thật sự là kỳ tích.
Ta cảm động nhìn theo thân ảnh cha, thầm
nghĩ đây là người cha thời cổ đại sao? Không phải con ruột của mình, cho dù ta là con của ân nhân cũng không hà tất phải tốt như vậy, cha đối
với ta như vậy nhưng ta không có gì có thể báo đáp. Cha, phụ thân, ba
ba, người ngay cả điều nhỏ nhặt như vậy cũng muốn nghĩ thay cho con,
con phải làm thế nào đây, vừa mới sinh ra đã gặp được cha là người thành thật tri ân báo đáp, ngày sau cha mãi mãi chính là thân nhân tốt nhất
của con.
Chính là hiện giờ ta biết, cha đã xem ta
thành chính con gái ruột của mình, bằng không bây giờ có Võ Đang bảo
hộ, xem tính cách của cha thì đã sớm nói cho ta biết thân thế của mình,
cũng không do dự lâu như vậy, cha hy vọng trong lòng ta chỉ có một mình
cha là phụ thân sao? Ta hiểu được, cũng không trách cha, nếu là ta ta
cũng lựa chọn mình không biết, bởi vì làm một nữ nhân thuyền gia cùng
cha một chỗ còn hạnh phúc vui vẻ, nếu là hậu nhân họ Tiết chỉ có thể lâm vào ân oán giang hồ, tìm Thát tử báo thù trả nợ máu, cuộc sống như vậy
ta cũng không mong muốn.
“Chi chi..” Lòng ta còn đang mông lung,
Lôi Tuyết cảm nhận được cảm xúc phiền loạn, kéo tóc ta kêu lên, ta vội
vỗ về nó đi theo sau cha, nhìn cha bận rộn trong bếp. Với quan niệm về
việc chuyển nhà ta cũng không biết giải thích chính xác thế nào, dĩ
nhiên là có nhiều mê tín nhưng sau khi ta xuyên qua, đối với thần đạo gì gì đó cũng không dám khinh suất, trong việc này cổ nhân có nhiều kinh
nghiệm, tin tưởng cũng không thiệt hại gì.
Cha sau khi xong việc, cơm trưa ta cũng
đã làm xong, đây là lần khai hỏa nấu cơm đầu tiên của cha con ta sau khi đến Võ Đang, bởi vì là nơi ở mới, theo tập tục là ăn thịt dê, mà Võ
Đang mọi người cũng biết cha con ta đi khá vội vàng cho nên đều đưa lễ
vật tới là đồ ăn. Thịt dê thời này là món ăn quý, bởi vì Thát tử thích
ăn thịt dê, hơn nữa từ trước đến nay nhà giàu có đều cho rằng thịt dê
rất quý là để cho quý nhân ăn, không giống đời sau thịt dê thịt lợn đều
như nhau không phân biệt lắm. Nơi này thịt dê quý hơn, thường mua nhiều
bán ít. Ăn uống xong, cha và ta lại bắt đầu thu dọn xếp đặt nhà cửa,
quần áo thức ăn đều xếp đặt gọn gàng vào đúng chỗ.
Vội vội vàng vàng cho đến hết ngày, khi
hoàng hôn xuống, trời đã muộn, cho nói theo tục lệ bình thường phải tế
bái tân trạch, cũng chính là cơ chủ, cơ chủ như mọi người thường nói là
thổ thần hoặc trạch thần (thần đất thì phải), mỗi phòng đều phải thờ, tế bái cơ chủ có thể phù hộ gia đình bình an.
Bởi vì nếu như nhà bị người ta xâm chiếm
hay có người lưu lạc ở lại, tục nói phải cúng mới có thể giải trừ tai
họa, cơ chủ trong truyền thuyết dáng người không cao, tế bái phải ở cửa
bếp hoặc cửa sau, ngay cả bàn đặt đồ cúng cũng không đặt cao, đồ cúng
cũng không nhiều, là những thức gia chủ thường ăn: một bát cơm, một khẩu thịt, rượu ba chén, một đôi nến đỏ, điểm nhiên Tam Trụ Hương (ta cũng ko biết nó là cái gì, hình như là nhang gì đó), còn phải chuẩn bị giấy tốt, dân gian nói thần ba quỷ bốn, chính là thờ
thần dùng ba tờ giấy cặp thành một tệp, cúng quỷ thì bốn tờ thành một
tệp. Cơ chủ là trạch thần, chức vị tuy nhỏ nhưng cũng là thần cho nên
thờ ba tờ một tệp, mặt khác còn phải chuẩn bị tốt vàng mã. Nhiều nghi
thức chuẩn bị như vậy khiến ta nghe thấy ù tai nhưng cha cũng không lấy
làm phiền, chậm rãi nói.
Dọn đồ cúng xong, cha kéo ta quỳ rạp
xuống đất cúi đầu bái lạy, mùi nhang bay ngan ngát. Sau khi hương đã
cháy hết một phần ba, cha lại kéo ta đến cửa trước đốt tiền vàng giấy,
lại lạy thêm cái nữa mới thu thập đồ cúng, nghi thức tế bái cũng chính
thức hoàn thành.
Khi sắc trời đã tối, khí lạnh bắt đầu lan tỏa trong không khí, ta mới biết trong núi thực lạnh, hơn nữa cũng rất
thưa người ở, ta vội chẻ ít củi vụn ra làm mồi nhóm lò.
Hiện tại là cuối hạ, đốt lò sưởi sau đó
trong phòng sẽ ấm dần lên, không khác biệt lắm so với điều hòa nhiệt độ. Trên núi lạnh lẽo, ban ngày cũng không có chút nóng. Bếp lò nhóm lên ta cũng không nấu thêm cơm mà nấu một nồi cháo. Quy củ cổ đại thường lệ là mỗi ngày ăn hai bữa cơm, hơn nữa buổi chiều còn nấu cháo ăn, mới đầu ta còn có chút không quen, ở hiện đại tiện nghi vẫn là tốt hơn nhiều, nếu
đói cũng dễ dàng có điểm tâm ăn.
Bất quá hôm nay mới chuyển nhà, không
chuẩn bị được điểm tâm, đành phải đem cơm giữ lại một ít để hôm sau ăn
sáng. Xong xuôi ta cùng cha và tiểu Lôi Tuyết ăn cơm. Tiểu Lôi Tuyết tuy hiện cũng không lớn hơn bát cơm bao nhiêu cũng vẫn đứng trên bàn hăng
say uống.
Bởi vì Lôi Tuyết đang độ lớn, ta cho nó
ăn cháo với trứng, tuy không nhiều nhưng đối với thân hình bé nhỏ của nó như vậy cũng đủ. Ăn xong, ta đem bát đũa dọn dẹp sạch sẽ, cha một ngày
mệt mỏi cũng về phòng nghỉ ngơi. Ta thu thập xong xuối rồi ôm Lôi Tuyết
ngắm sao. Lôi Tuyết không ngừng chạy lung tung đùa nghịch, ta cũng không có cơ hội cảm hoài cái gì, tuy sau khi trọng sinh đã có cả mười năm
ngắm sao nhưng lại cảm thấy đêm nay sao thật nhiều, có lẽ là ta cảm thấy có một ngôi nhà của chính mình nên mới như vậy.
Ngay khi ta bắt đầu trở về phòng ngủ,
bỗng nhiên cảm giác Lôi Tuyết có gì đó bồn chồn bất thường, ta không
khỏi có chút thắc mắc. Lôi Tuyết bình thường rất ngoan, hôm nay làm sao
vậy? Ta cố lắng nghe xem nó muốn diễn tả cái gì nhưng đáng tiếc không
hiểu được, đành phải buông ra xem nó muốn làm gì, thấy thân hình nho nhỏ của nó hướng ra phía ngoài tường đặc biệt kinh hãi, vừa định cười lại
bỗng nhiên nghĩ trực giác của động vật cực kỳ linh mẫn, hơn nữa lại là
động vật linh trưởng như khỉ, không lẽ bên ngoài có gì khiến nó phải đề
phòng sợ hãi?
Nghĩ đến Võ Đang sơn tuy là thánh địa Đạo gia nhưng trên núi cũng không hề kém hoang dã, núi này tiếp núi nọ đều
là rừng già, cũng khó trách có dã thú động vật ăn thịt nguy hiểm, tuy
thế nơi này cách phái Võ Đang không xa, Lôi Thần động cũng thường có
khách hành hương tế bái, xung quanh đều là động vật nhỏ hiền lành, nhưng nhìn bộ dáng Lôi Tuyết, chẳng lẽ bên ngoài có thú ăn thịt nguy hiểm?
Nghĩ vậy lòng ta không khỏi cả kinh.
Từ khi mỗi ngày niệm tụng khẩu quyết Bất
Lão Trường Xuân công, sức khống chế điều khiển thân thể của ta cũng ngày càng mạnh, chỉ cần ta cẩn thận động tác của mình người khác sẽ không dễ dàng mà nghe được, nhưng không biết với động vật sẽ thế nào? Nghĩ vậy
ta khẽ bước nhẹ đến rìa ngoài sân, qua khe cửa nhìn ra.
Đêm tối với ta mà nói không phải là
chướng ngại, giống như ban ngày không có gì khác biệt, sắc trời tối đen
ta vẫn nhìn thấy rất rõ, chỉ thấy bên ngoài tường đá không xa chính là
ruộng hoang cha con ta khai khẩn. Cách không xa là chỗ còn chưa khai
khẩn đến vẫn là rừng hoang, trên mặt đất vẫn mọc đầy cỏ dại. Nhưng phía
sau những đám cỏ dại um tùm, như ẩn như hiện thấp thoáng mấy cặp mắt màu xanh lục, ta nhìn kỹ, không khỏi tim nảy lên sợ hãi. Là chó sói.
Chưa bao giờ ta nghĩ đến mình lại nhìn thấy nhiều sói thế này, một,
hai, ba,… trời ơi! Những sáu con, tại sao lại xuất hiện ở đây được? Sói
hoang không phải sẽ sợ người, trốn người sao? Tại sao hôm nay mới chuyển nhà mà đã xúi quẩy gặp phải nhiều sói như vậy? Trước đây mấy hôm người
làm công còn ở tại nơi này dựng nhà, cũng không nghe nói đến sẽ có sói,
mọi người trong Võ Đang lại càng không nói gì đến, chẳng lẽ sói là bị
khói lửa khi nấu cơm hấp dẫn tới?
Nhưng chính là ta không có nấu thịt ăn thịt, chỉ có hồi trưa nấu một
ít cháo thịt, buổi tối ăn cháo, nhìn xem bên ngoài không ít sói a. Chẳng lẽ là do đồ cúng ban chiều có thịt sao? Đồ cúng vẫn còn đó, mấy con sói này có lẽ bị mùi thịt hấp dẫn đi. Ta nhìn khẩu thịt trên bàn, ôm Lôi
Tuyết, do dự không biết có nên đem thịt cho chúng nó ăn xong rời đi, lại sợ sói bản tính tham lam, ăn bao nhiêu cũng không đủ.
Ta nhớ kiếp trước từng đọc một câu chuyện về chó sói và người bán
thịt. Một người bán thịt chiều tối về nhà, thịt đã bán hết chỉ còn ít
xương xẩu, trên đường gặp hai con sói bị chúng theo sát. Người bán thịt
sợ hãi đem xương ném cho một con, con kia vẫn tiếp tục đi theo, anh ta
đành phải ném thêm cho con này, nhưng con kia vừa ăn xong lại chạy đến,
cứ như vậy đến khi hết chỗ xương, hai con sói vẫn như cũ đuổi theo người bán thịt.
Người bán thịt bị vây quẫn sợ hãi, lo rằng trước sau cũng bị sói ăn
thịt, đúng lúc này anh ta nhìn thấy phía ruộng đằng xa có một cây rơm
rất to như một cái nhà, vội chạy tới quay lưng tựa vào, tay cầm dao giết lợn giương lên, hai con sói không dám tiến lên, trừng mắt dữ tợn nhìn
anh ta.
Trong giây lát một con sói chạy đi, con kia giống như chó nhà ngồi
xuống trước người bán thịt, qua một khoảng thời gian, nó nhắm mắt lại tỏ ra bình thản nhàn nhã. Lúc này người bán thịt đột nhiên xông tới chém
vào đầu nó, chém liên tiếp nhiều nhát giết chết con sói. Nhưng vừa định
bỏ đi, xoay người thì đã thấy phía sau cây rơm, con sói kia đang đào vào sâu trong đó, có lẽ định bí mật tấn công người bán thịt từ phía sau.
Thân mình đã chui vào trong được một nửa, lộ ra ngoài thân sau cùng cái
đuôi, người bán thịt vội xông đến chém chết con sói. Lúc này mới hiểu ra sói vốn rất tham lam, vừa rồi cho chúng ăn chẳng những không làm chúng
thỏa mãn mà ngược lại còn khiến chúng càng tăng thêm khát máu. Tình
huống vừa rồi là một con giả vờ ngủ để thu hút sự chú ý cho con kia chạy ra phía sau đánh lén, phương thức này cũng là một loại chiến thuật.
Trước đây ta từng đọc sách về loài sói, biết rằng sói đàn cũng săn
mồi có chiến thuật, ban ngày nghỉ ngơi, đến đêm thừa dịp tối trời đánh
lén, có khi là từng con lên tấn công, có khi lại cùng nhau quây lại hợp
sức, một khi chiến đấu sẽ đến chết không ngừng, chính là hiện tại ta
nhìn ra sáu con nhưng có thể còn những con khác đang ẩn náu không nhìn
thấy nữa, cho dù bây giờ ta có gì đó cho chúng ăn thì cũng chỉ có thể
làm chúng thêm khát máu điên cuồng, không thể làm vậy. Ban ngày tuy
chúng có thể rút lui nhưng buổi tối nhất định sẽ còn đến nữa.
Tuy nhất thời quanh nhà có tường đá cao bảo vệ tạm thời không nguy
hiểm, nhưng lâu ngày nhất định không an toàn, loài sói vốn là máu lạnh
khôn ngoan, cũng không thể nhờ người Võ Đang đến tiêu diệt, sói là loài
thù dai, một khi để lọt lưới sẽ điên cuồng trả thù, ta tuy chạy rất
nhanh nhưng cha già thể nhược, làm thế nào mà thoát đây?
Thêm nữa nơi này là nhà của ta, làm sao có thể bỏ là bỏ được? Đối mặt giặc Nguyên cha con ta chỉ có thể chạy, chẳng lẽ đối với mấy con sói
cũng lại phải chạy sao? Muốn giết chết mấy con sói này ta nghĩ đến thuốc độc phòng thân duy nhất mình có là Bi Tô Thanh Phong, nhưng lũ sói núp ở xa như vây, đã ngoài phạm vi tác dụng của thuốc độc.
Nhìn những cặp mắt xanh lục không ngừng du du lay động, ta suy xét
đến tính khát máu giảo hoạt của chúng, cân nhắc xem làm thế nào mới có
thể giết được, nhưng nửa ngày cũng chưa ra chủ ý gì. Nếu mình có võ công cao cường thì đã tốt, có thể xong ra giết bọn chúng, nếu mình y thuật
tinh thông cũng có thể từ khoảng cách xa mà phóng mê dược, nếu biết bắn
tên có thể bắn chết chúng, nếu mình có ám khí..
A! Ám khí. Ta gõ đầu chính mình, thầm mắng mình thật ngốc, nghĩ mãi
mà không ra, chính mình niệm Bất Lão Trường Xuân công lâu như vậy, lực
chân tay cũng rất mạnh, ngay cả tảng đá to hơn đầu cũng có thể nhấc, nếu luyện được tốt toàn lực phóng ra ám khí vào chỗ yếu hại, khẳng định có
thể giết được sói.
Hơn nữa nếu như luyện được tốt, sau này cũng không cần quá dựa dẫm
vào sự chiếu cố của Võ Đang, chính mình cũng có thể vào rừng săn thú cải thiện cuộc sống. Nhưng chính là luyện ám khí không biết bao lâu, tư thế cùng cách phát lực như thế nào ta cũng không rõ lắm, chỉ có thể nhớ lại xem kiếp trước xem phim đọc truyện kiếm hiệp từng miêu tả xem thế nào.
Ta suy xét xem cái gì có thể dùng tốt làm ám khí. Nghĩ đến đầu tiên
là Tiểu Lý phi đao trong tiểu thuyết Cổ Long, vừa đẹp vừa lợi hại a! Ta
chảy nước miếng nghĩ, nhưng lại cũng chỉ có thể chảy nước miếng, Tiểu Lý phi đao này không thể luyện, đừng nói chỉ là người thường khó luyện,
chính là ám khí không phải đồ vật tầm thường, nếu như phát hiện ra ta
mang vũ khí trên người, Võ Đang nhất định hoài nghi ta tặng thuốc là có ý đồ, vạn nhất đem ta trở thành tiểu nhân xem trộm võ học của họ thì
không hay.
Càng đáng sợ hơn là Trương Tam Phong vạn nhất muốn thành toàn, đưa ta đến cho Diệt Tuyệt lão ni cô phái Nga Mi, ta đây liền xong rồi. Chuyện
đáng sợ như vậy còn không bằng tự nhiên xuất hiện một cao thủ giết sói,
liệu có khiến cho võ lâm cao thủ chú ý không? Cha con ta không có khả
năng ngày ngày phòng bị.
Ta nhấc Lôi Tuyết lên vai, nâng cằm suy nghĩ, nhớ xem trong tiểu
thuyết kiếm hiệp Kim Dung, trừ bỏ đao thương kiếm kích tầm thường, tiên
chùy nanh sói linh tinh gì đó còn có binh khí gì. Xét thời gian thì hẳn
là bắt đầu bằng Thiên Long bát bộ mà bắt đầu, võ công bên trong chủ yếu
là Tiêu Dao phái và võ học Đoàn gia Đại Lí cùng bảy mươi hai tuyệt kỹ
Thiếu Lâm, vũ khí đặc sắc không thấy có gì.
Tiếp theo là An hùng xạ điêu, vũ khí đặc biệt duy nhất mà ta thích
chính là ngọc tiêu của Hoàng Dược Sư, ngẫm lại dáng người mơ hồ, cầm một chiếc ngọc tiêu, thật sự rất tuấn tú. Võ công mà ta thấy ấn tượng nhất
trong truyện đó là Cửu Âm bạch cốt trảo, không phải Cửu Âm chân kinh,
cũng không phải Cửu Âm thần trảo, mà là Cửu Âm bạch cốt trảo. Tưởng
tượng ra một cô gái yếu ớt mong manh, bỗng nhiên một trảo đánh ra, đá vỡ cây đổ, người chết đầu rơi, trên đầu còn bị thủng năm lỗ, nhiều yêu
khốc a!
Đáng tiếc ta không muốn làm đồ đệ của Diệt Tuyệt sư thái, bằng không
có thể luyện Cửu Âm bạch cốt trảo. Nói đến Thần điêu hiệp lữ đi! Có đủ
cả tuấn nam mỹ nữ cùng tuyệt thế võ công. Nghĩ đến Dương Quá bộ dạng
tuấn tú võ công cao cường lại chung tình, cướp mất tâm bao nhiêu cô gái, ta lại tiếc tại sao không sinh sớm trăm năm đi, có thể nhìn thấy hắn
một người giang hồ thiên hạ vô địch. Ai! Đáng tiếc, người tốt như vậy
cũng chỉ có Tiểu Long Nữ mới xứng đi!
Vũ khí trong đó cũng rất phong phú đa dạng, Quân Tử Thục Nữ kiếm, Huyền Thiết trọng kiếm, Kim Linh Tác (ta cũng ko biết nó là cái gì), bao tay tơ vàng, cái nào cũng khiến ta muốn chảy nước miếng, đáng tiếc ta
không có võ công, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể, nếu ta hiểu được võ công, từ đó học được võ công trong Tiêu Dao phái mẹ để lại nhất định rất lợi hại. Ta miên man suy nghĩ.
Bất quá tưởng tượng đến bao tay tơ vàng, ta lại nghĩ đến giường Hàn
Ngọc của Lâm Triêu Anh, nhiều bảo bối thực tốt nha, tại sao Kim Dung đại nhân lại không viết cụ thể ở đâu một chút, nếu có thể trộm về có lẽ sẽ
thành cao thủ. Còn Ngọc Phong châm thần kỳ nữa, ta vì sao lại không
trọng sinh thành hậu nhân Dương Quá nhỉ? Ta thở dài tiếc nuối lần thứ
một ngàn ba trăm.
Ai! Thần điêu hiệp lữ cũng không có gì có thể làm ám khí, thế giới Ỷ
thiên này cũng thế. Cao cường nhất trong thế giới này là Cửu Dương thần
công và Càn Khôn Đại Na Di, vũ khí chỉ có Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao
không dùng được. Xuống quá nữa là Tiếu Ngạo Giang Hồ, cũng chỉ xoay
quanh Quỳ Hoa bảo điển mà phát sinh.
Nhắc đến Quỳ Hoa bảo điển ta lại nhớ Lâm Thanh Hà đóng vai Đông
Phương Bất Bại, luôn cảm thán võ công thích hợp cho nữ nhân luyện như
vậy lại không đến tay nữ nhân đâu, lại một đám nam nhân tranh giành nhau thành thái giám, dùng tú hoa châm kim thêu đánh bại võ lâm cao thủ,
thật sự rất có cảm giác.
A! Tú hoa châm, kim thêu, ta nghĩ chính là nó. Ta một tiểu cô nương
phải học nữ công, tùy thân mang theo một bao kim thêu cũng là rất bình
thường, không khiến người ta chú ý. Hơn nữa ta còn mơ hồ nhớ một chút về tú hoa châm của Đông Phương Bất Bại, ta lại không có nội lực, phóng ra
tất cả nhờ lực cơ thể, kim thêu tú hoa châm làm ám khí có điểm thuận
tiện là rất nhỏ, đánh lén rất thích hợp, nếu lực đạo thích hợp nhất định sói sẽ không phát hiện.
Ý kiến hay, ngày mai sẽ nhờ người mua giúp một bao kim thêu về, bình
thường luyện tập hẳn là không thể dùng, lỡ trúng phải người khác không
tốt lắm, đầu tiên hãy dùng nhánh cây nhỏ thử trước đã. Luyện tập thủ
cảm, ánh mắt, lực tay trước cho tốt, lại chẻ một ít tăm lớn nhỏ luyện
tập. Ban ngày ta đi theo bên cạnh cha, chú trọng quan sát nếu có sói
tiếp cận thì dùng Bi Tô Thanh Phong, buổi tối lại bố trí cơ quan mới có
thể ngủ, đầu ta nghĩ xem ra phải nghiên cứu về cơ quan học cẩn thận hơn
nữa.
Xú lão thiên trêu chọc người, thật vất vả mới thoát khỏi lo lắng,
nghĩ đến ở cạnh Võ Đang sẽ không có chuyện gì, không nghĩ tới vẫn có
nhiều khảo nghiệm thử thách ta. Hừ! Ta sẽ không chịu thua, không có võ
công sẽ không thể giết sói sao? Ta nhất định giết được cho ông xem, còn
có cơ quan học chán ngắt, ta học vật lý không tốt lắm, còn muốn ta phải
học này nọ, thật muốn tức chết.
Tuy thế ta nén giận, tay cũng không chậm, đêm đó trước hết hạ các
loại bẫy rập đơn giản phòng ngừa sói đột nhiên phá cửa vào, sau đó trở
về phòng tiếp tục nhập vào tu luyện trong tiềm thức, thuận tiện nhớ lại
về miêu tả ám khí trong tiểu thuyết võ hiệp trước đây đã đọc. Ngày hôm
sau bắt đầu khổ luyện, ngắm đích, phóng ra, rèn lực đạo ngón tay, buổi
tối lại nghiên cứu cơ quan học, cuộc sống thực khắc khổ, lại phải chú ý
an toàn cho cha, không để cha rời khỏi tầm mắt, quả thực là bao nhiêu
việc dồn hết lên đầu, may mắn ta đã là người trưởng thành, bằng không
khó có thể chịu nổi.
Sau khi quyết định luyện tú hoa châm làm ám khí, ta liền chú trọng
đến rèn luyện lực ngón tay để khi phóng ra ám khí có thể xuyên thấu qua
lớp da động vật. Tuy sức mạnh toàn thân ta khá lớn nhưng lực ở ngón tay
lại kém, nhãn lực cũng tốt nhưng tay lại phối hợp không ăn ý, luôn phi
không trúng mục tiêu, hoặc cũng là lực đạo không đủ, nhánh cây hầu như
không trúng đích chưa đến đích đã rơi xuống.
Đừng nói ta không biết gì về bí quyết phóng ám khí, ngay cả lực đạo
để phóng cũng không khống chế được, ta tự biết rằng do mắt và tay ta
không phối hợp tốt, đã từng nghe nói mắt tiếp thu thông tin truyền đến
não bộ rồi não bộ phát tín hiệu tạo ra hành động là mất một khoảng thời
gian, trước kia ta không để tâm lắm, giờ mới hiểu được, thì ra phản xạ
của ta vẫn còn chậm lắm.
Hơn nữa tác dụng của Yoga mà ta luyện tập hầu như toàn bộ đều tập
trung đến tâm trí, với cơ thể là ở tứ chi, ngược lại chỗ nhỏ như ngón
tay lại không có rèn luyện, sức lực tự nhiên có hạn, cho dù thân thể
mạnh mẽ cũng không phát huy được. Qua hai ngày ngẫm nghĩ, ta quyết định
tăng thêm thời gian luyện tập mỗi ngày, sau khi niệm khẩu quyết Bất Lão
Trường Xuân công và tập Yoga, dành thêm nửa canh giờ nữa rèn luyện mười
ngón tay ngón chân, phải phát triển toàn diện mới được.
Nghĩ cách tập cho tay và mắt phối hợp ăn ý, ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định dùng một biện pháp có vẻ hơi ngớ ngẩn học từ một phim
kiếm hiệp, còn nhớ tên của phim là Trung Nguyên tiêu cục, một người cha
dạy con gái kiếm pháp, để rèn luyện sự phối hợp giữa tay và mắt đem một
bát đậu đỏ trộn lẫn đậu xanh cho nàng nhặt tách riêng, trong thời gian
một nén hương mới đạt yêu cầu.
Việc nhặt đậu này không thể dùng trí óc nghĩ cách nào cho nhanh mà để rèn luyện thể lực. Nữ nhân vật kia luyện kiếm, còn ta luyện ám khí, cả
hai tay đều phải phối hợp, một tâm hai thủ khó khăn hơn so với nàng
nhiều, lại muốn thời gian nhanh hơn, tận lực hoàn thành trong hai khắc,
tính theo giờ hiện đại là nửa tiếng. Khi mới nghĩ đến biện pháp này ta
đã biết là phải chịu khổ, nhưng không thể lùi bước, dù có khó khăn cũng
phải dũng cảm đối mặt, không chịu khổ làm sao có thể thành tuyệt kỹ, dù
cho võ công cao thủ cũng bắt đầu từ luyện trung bình tấn đấy thôi.
Mỗi buổi tối ta đem cơ quan bố trí hoàn hảo liền trở về phòng, đem
hai loại đậu đổ vào chậu, số lượng đậu này so với trong phim nhiều hơn
rất nhiều. Bắt đầu, ta hít một hơi bình tĩnh, cả hai tay bắt đầu, dùng
ngón cái và ngón trỏ nhặt đậu đỏ đậu xanh riêng ra hai chậu bên cạnh, cứ khi tưởng rằng hai tay đã có thể đồng thời làm hai động tác khác nhau,
lại luôn rối loạn một trước một sau, kết quả khi ta đem hai loại đậu
phân biệt xong, hai tay bốn ngón đều đau nhừ, động đậy cũng khó khăn
cũng vẫn chưa luyện thành chân chính một tâm hai việc, hai tay động tác
dù không khác nhau mấy nhưng ta vẫn hiểu rằng thời gian trước sau vẫn
chênh lệch không ít.
Bốn ngón tay không theo ý ta, nhặt tận ba canh giờ mới hết chỗ đậu
đó, xem ra thành công còn rất xa vời. Ta cười khổ rồi bắt đầu niệm khẩu
quyết hô hấp Bất Lão Trường Xuân công và tập Yoga, theo nhịp hô hấp,
toàn thân da thịt bắt đầu cảm nhận được rung động theo một quy luật,
sưng đỏ trên ngón tay dần dầu dịu lại, hơn nữa cảm thấy ngón cái và ngón trỏ cũng dần linh hoạt hơn, những lần sau cũng không quá đau đớn như
vậy nữa.
Trong lòng ta bắt đầu mừng thầm, xem ra phương pháp luyện tập này
không tồi, về sau cũng không sợ đau đớn tổn thương thân thể kinh mạch.
Thân thể ta dù tuổi còn nhỏ nhìn ngoài tưởng rằng yếu ớt nhưng trải qua
mấy năm rèn luyện không chỉ thể chất tăng cường mà ngay cả kinh mạch
mạch máu xem ra cũng cường hóa, ta bật cười nghĩ, nếu như vậy đời này có lẽ sẽ không có cơ hội bị xuất huyết não. Vẫn nghe Yoga chủ yếu là để
rèn luyện thân thể, tăng cường phòng chống bệnh xuất huyết não mà.
Liền như vậy, ban ngày ta cùng cha bận rộn, luôn tranh thủ cơ hội
luyện tập lấy tay phóng ra nhánh cây nhỏ, buổi tối dùng hai ngón tay lựa đậu, sau đó tập Yoga, cả ở mười ngón tay, ngay cả tâm trí nữa. Tất cả
đều một chút không giả, mỗi đêm ta phải nhẫn nhịn đau đớn trên tay nhặt
đậu, cố gắng cho mắt tay hòa hợp ăn ý.
Số lượng đậu trong chậu cũng ngày càng tăng, thời gian cũng rút ngắn
lại, ta liên tục tăng thêm số ngón tay, từ ngón cái, ngón trỏ đến ngón
giữa, ngón vô danh, ngón út mười ngón tay toàn bộ đều hoạt động, hai
cánh tay một lần có thể nhặt sáu bảy hạt ra, tuy quá trình thực vất vả
đau đớn nhưng sau khi đã tập Yoga, ngón tay khí lực đã tăng lên và không bị tổn thương kinh mạch.
Ta cũng phát hiện chỉ trong trạng thái tu luyện bằng tiềm thức ta mới có thể làm được một tâm hai việc, hai tay đồng thời làm hai động tác
khác nhau, cảnh giới tu luyện này bình thường cũng không dễ tiến vào,
chỉ dễ dàng khi ở trong nước vì trong nước gợi cho ta nhớ đến cảm giác
khi còn trong bụng mẹ, được bao bọc bảo vệ an toàn, cảm giác sau khi
sinh ra khác hẳn, thế giới bên ngoài luôn phải đề phòng cảnh giác.
Thời gian nhanh trôi, một tháng đã qua, phái Võ Đang truyền tin Ngọc
Xạ Thiên Hương Giao chỉ trong hơn nửa tháng đã chữa lành xương cốt cho
con vật bị thí nghiệm, mọi người đều rất vui mừng mong chờ, nén đau lòng đánh gãy xương cốt của Du Đại Nham Du Tam hiệp lần nữa. Trương Tam
Phong tự mình cẩn thận cố định lại, bôi thuốc. Ngày long trọng nhưng
cũng thống khổ như vậy ta nhất quyết không đến.
Tưởng tượng ra thanh âm xương gãy răng rắc ghê rợn ta liền cả người
lạnh run. Du Đại Nham không hổ là một thế hệ đại hiệp, đau đớn như vậy
mà vẫn chịu được, nghe nói hắn còn không cho Trương Tam Phong điểm huyệt hôn mê để giảm bớt thống khổ, kiên trì tỉnh táo đến khi hoàn thành. Du
Đại Nham sau khi đắp thuốc được hai ngày, toàn thân quả thật đau không
chịu nổi, đau đến khó ngủ, mỗi ngày đều có người đến nói chuyện với hắn
nhằm phân tán sự chú ý đến đau đớn của cơ thể, còn không chịu dùng thang dược giảm đau, sợ ảnh hưởng đến hiệu quả của cao dược.
Qua hai ngày đau đớn, tứ chi bắt đầu có cảm giác ê ẩm ngứa ngáy. Khi
Trương Tam Phong thay thuốc cho hắn lại phát hiện tuy chỉ vài ngày mà
xương cốt chỗ nứt gãy thật sự đã khép lại, sinh trưởng, cao hứng mãi
không thôi, nói rằng đây là tình trạng bình thường, không cần lo lắng.
Mới không quá mười ngày đã có khởi sắc, Du Đại Nham mỗi ngày ê ẩm nằm
một chỗ cảm thụ cơ thể đau đớn nhưng sung sướng, chỉ sợ cảm giác phức
tạp nhất chính là hắn đi.
Sự tình đều là Tống Thanh Thư đến nói cho ta biết. Hắn cũng vì việc
của sư thúc mà vui vẻ, nói Thừa Chí ở Võ Đang rất tốt, đang tập trung
bình tấn, công phu cơ bản đều là hắn tự mình dạy dỗ, còn dương dương nói với ta Tiểu Thừa Chí rất nghe lời hắn, rất ngoan, chỉ là có chút nhớ
ta.
Tống Thanh Thư nén bực mình nói ta rời Võ Đang lâu như vậy rồi cũng
không về gặp bọn hắn, đã qua một tháng đành phải tự mình qua thăm ta,
còn mang theo lời mời đến chơi của Du Tử Oánh. Ack! Thời gian của ta còn chẳng đủ dùng đâu, mỗi ngày đều giống như trong nước sôi lửa bỏng, làm
sao có thời gian chơi cùng tiểu hài tử, nói nhớ ta cái gì, chỉ sợ nhớ
Lôi Tuyết mới là thực. Ta bế Lôi Tuyết lên, đùa đùa trước mắt Tống Thanh Thư, quả nhiên hắn xấu hổ nói: “Tử Oánh là nói, ngươi đi hay không cũng không cần vội nhưng nhất định phải đem Lôi Tuyết mang về xem, sợ ngươi
chiếu cố nó không tốt, bất quá ta chính là thành tâm mời, Võ Đang lúc
nào cũng hoan nghênh ngươi đại giá quang lâm.”
“Hừ, tin ngươi mới là lạ, quên đi ta không so đo với ngươi, ta và cha gần đây cũng bận lắm, không có thời gian chăm sóc Lôi Tuyết, vài ngày
đã không tắm cho nó được rồi, ngươi đem nó về cũng không sao nhưng không được bắt nạt nó, nếu không ta sẽ bắt nó trở về. Còn Du Tam thúc hiện
tại chính là thời điểm khôi phục thân thể, về nói các thúc thúc bá bá
ngàn vạn lần đừng bắt thúc ấy ăn cháo chay! Nấu nhiều canh bổ xương vào
cho thúc ấy uống.”
Kỳ thực Lôi Tuyết ở cùng Tử Oánh cũng tốt, Tử Oánh cũng rất yêu quý
nó. Ta gần đây bận bịu quả thật không có thời gian chăm sóc nó, chơi
cùng nó được, giao cho Tử Oánh cũng yên tâm, nhưng Tống Thanh Thư này rõ ràng cũng rất thích Lôi Tuyết nhưng lại hay bắt nạt trêu chọc nó, khiến Lôi Tuyết vừa nhìn thấy hắn là muốn trốn rồi.
Tống Thanh Thư vui vẻ tiếp nhận Lôi Tuyết đang giãy giụa vặn vẹo, túm lấy gáy nó, mỉm cười nói: “Yên tâm đi! Ta thích Lôi Tuyết như vậy sao
bắt nạt nó chứ. Tam sư thúc thì không cần ngươi nói lúc nào cũng có thập toàn đại bổ thang bên cạnh. Này con khỉ kia hung dữ vừa chứ!”
Ta bất đắc dĩ nhìn Tống Thanh Thư nắm gáy Lôi Tuyết cố giấu dáng vẻ
nghịch ngợm, khỉ con một bộ khổ đại cừu thâm phát ra thanh âm chói tai,
muốn giãy giụa nhưng vì bị túm gáy nên giãy giụa cũng không được, ta
không đành lòng nói: “Mau buông nó ra đi! Mỗi lần đều nghịch hung, thật
sự như một đứa trẻ bảy tám tuổi. Bắt nạt nó ta sẽ không cho ngươi mang
đi nữa.”
“Tốt lắm ta biết, tiểu nha đầu so với ta còn nhỏ hơn nhiều, nhưng cứ
cố làm ra vẻ người lớn, không nghĩ rằng ta còn lớn hơn ngươi đâu, không
giống trẻ con chút nào hết. Đi đây đi đây.” Tống Thanh Thư buông gáy Lôi Tuyết ra ôm nó vào lòng, hướng ta vung tay xoay người rời đi, nói thầm
rất nhỏ nhưng hắn không biết tai ta rất thính, làm sao nghe không ra.
Nhìn bóng dáng Tống Thanh Thư, ta cảm khái nghĩ, ai biết mấy năm nữa
bộ dáng hắn thế nào, hiện tại hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ, rõ ràng thích
khỉ con nhưng lại cố tình bắt nạt nó, thật là.. Ta đây thì sao? Tuy giờ
chỉ có chín tuổi, nhưng tiền thế ta đã quá ba mươi, cũng thành thục
không ít a! Ta cười khổ một chút, thật đúng là chỉ nhìn đến người khác
mà không nhìn rõ chính mình.
Bỗng nhiên tai ta nghe thấy một tiếng động, cười lạnh một chút, lại
mới nữa, quả nhiên là loài vật thù dai, đây là lần tập kích thứ ba rồi,
còn không bỏ cuộc. Trong cả tháng này, buổi tối ta rèn luyện nhãn lực
chỉ lực, lo lắng cho an toàn của cha cho nên đã bố trí quanh nhà rất
nhiều cơ quan, ai ngờ được lũ sói đáng chết này thế mà lại có thể nghĩ
đến mượn lực nhảy lên nhau nhảy qua tường vào sân, bị cơ quan của ta bẫy chết, từ đó về sau lũ đáng chết ấy lại càng không ngừng dai dẳng đánh
lén cha con ta.
Vài lần dựa vào Bi Tô Thanh Phong chống đỡ được, lần đầu tiến có hai
con đánh lén bị ta bẫy được rồi thả đi. Ta nghĩ từng có người nói sói có ân báo đáp liền thử thả nó ra, nghĩ xem có thể đánh động chúng không,
không nghĩ tới câu lang tâm cẩu phế, lũ sói lần sau lại càng càn rỡ,
giữa ban ngày chạy đến tập kích, tai tinh mắt thính ta có thể phát hiện
được rất nhanh, cho nên không vấn đề gì.
Nhưng chính là cha lại bị dọa hoảng sợ, ta bực mình, tức giận, cũng
không có tâm tính từ bi gì hết nữa, trực tiếp giết mấy con này, thịt còn lại để dành cho mùa đông cũng tốt, nghĩ rằng sáu con chỉ còn lại có ba
nên hẳn là không dám đến nữa. Không nghĩ tới chúng lại vẫn tiếp tục đánh lén, lần này đến hẳn sáu con dọa ta nhảy dựng. Tuy nhiên ta băn khoăn
chính là buổi tối đếm ngoài cửa kia số cặp mắt vẫn là sáu, tâm ta kinh
hoảng, rốt cuộc là có bao nhiêu sói đây? Tính thêm ba bộ da ngoài kia
thì có đến chín bộ da sói rồi!