: Đại ẩn kim môn là trích tiên
Đoan Ngọ, Đinh phủ chuẩn bị một xe ngựa lễ vật, bên trong có bánh chưng, thịt dê, rượu, do bà mối đại diện đưa đến Tiền phủ.
Sau khi Tiền phủ nhận được, lấy thức ăn chuẩn bị sẵn cùng quà tặng làm đáp lễ.
Khôn Ninh Điện.
Trước mỗi cửa phòng đều được treo Ngải Thảo tiến công từ phương Nam.
Tiểu Nhu cầm trong tay một hình nộm đan bằng Ngải Thảo, buộc một mảnh lụa nhỏ màu đỏ lên đầu sau đó treo lên.
“Tại sao ngươi…!lại buộc lụa đỏ?” Triệu Uyển Như thấy hình nộm có điểm khác, tò mò hỏi.
“Hình nộm trước cửa nhà Lý Thương trung cũng là do ta làm, ta cũng treo lụa lên người nó, nhưng mà là màu xanh lục ~”
Nghe nàng nói vậy Triệu Uyển Như không khỏi nở nụ cười: “Thời Đường hôn phục là nam đỏ nữ lục, ngươi hẳn là nên đổi màu mới phải.”
“Hình như là vậy nha…” Tiểu Nhu gãi đầu: “Lấy lửa làm đức, hồng làm quý, tuy cô nương là công chúa, nhưng sau này xuất giá tòng phu…”
“Ai nói ta phải tòng phu!” Tuy nàng không cười, nhưng giống như nắm chắc phần thắng trong tay tự tin nói: “Sau này trong nhà ai làm chủ, còn chưa biết đâu!”
“Cô nương ngài tự tin vậy sao, hôm qua ta trở về nói cho ngài biết Thẩm gia mời Lý Thương trung đi đánh cúc, ngài thật sự không để ý chút nào sao?” Thu Hoạ dẫn theo cung nữ mang đồ cúng đến.
“Ta để ý cái gì?”
Tiểu Nhu đến trước mặt cung nữ cẩn thận kiểm tra từng món: “Bánh chưng này thật lớn nha ~” Thấy cô nương và Thu Hoạ đang nói chuyện, vì thế phân phó nói: “Các ngươi đi theo ta đưa cống phẩm.”
“Vâng.”
“Thẩm gia vẫn một mực muốn gả Tứ cô nương niên hoa xinh đẹp chưa qua tuổi cập kê kia cho Lý Thương trung.”
“Tứ cô nương Thẩm gia, Thẩm Chiêu?”
“Đúng vậy, nghe nói vào ngày yết bảng, Thẩm thị ngồi trong kiệu nhìn trúng Lý Nhược Quân, hôm đó vừa về nhà liền nói với cha mẹ, Thẩm gia lập tức phái người đến cửa cầu hôn.”
“Là vậy sao.” Triệu Uyển Như khẽ nói.
“Vậy sao?” Thu Hoạ ngẩn người nhìn chủ tử: “Cô nương ngài không lo lắng chút nào sao?”
“Lo lắng cái gì?”
“…” Thu Hoạ nhướng đôi mày lá liễu: “Trận cúc hôm nay không chỉ Thẩm thị, mà còn có rất nhiều tiểu nương tử của các gia đình khác tham gia.
Dù sao cô nương và Thương trung vẫn chưa thành hôn, Thương trung vẫn là người chưa hôn phối, lấy gương mặt trắng hoạ quốc của hắn…” Nói đến đây giọng dần nhỏ xuống.
“Nàng dám?” Vẫn chưa hôn phối câu này như đâm vào lòng nàng.
“Hắn không dám, nhưng khó đảm bảo những cô nương nhà khác không dám.”
“Ngươi xuất cung đi, theo nàng đến trại nuôi ngựa của Thẩm gia.”
“A?”
“Nàng không biết đánh cúc, nếu đi phỏng chừng cũng chỉ ngồi xem.
Ngươi chỉ cần đứng bên cạnh là được rồi.”
Vân Yên và Thu Hoạ đều là nữ quan nội thị trong điện Khôn Ninh của Huệ Ninh công chúa.
Thẩm Kế Tông thích kết bạn, khách mời đa phần đều là các gia đình sĩ hoạn hoặc thậm chí là người hoàng thất.
Gia quyến đi theo cũng là mệnh phụ hoặc cáo mệnh phu nhân, trong số họ có người thường xuyên ra vào đại nội, nhất định đã gặp được nữ quan bên người Huệ Ninh công chúa.
“Nhưng chuyện này…!cũng quá…” Thu Hoạ nhấp môi, chua xót nói.
Quả đắng tự trồng, phải tự mình rưng rưng ăn cho hết.
Tết Đoan Ngọ lần này Thẩm gia mời rất nhiều khách, các đại thần trong triều cơ hồ đều nhận được thiệp mời.
Đánh cúc vốn là một trò giải trí trong cung, sau này truyền bá vào dân gian, đến triều Tống đã rất thịnh hành, dù là trong hay ngoài cung, ngay cả nữ tử cũng có thể tham dự.
Bãi cỏ rộng lớn giữa trại nuôi ngựa được giăng màn che bao vây lại, cứ cách một trượng lại cắm một lá cờ.
Xung quanh dựng lều che nắng, trước mỗi lều có treo thẻ tre khắc tên họ khách tham gia.
Thẩm gia là chủ nhà lều ở chính giữa, hai bên được xếp theo thân phận từ cao đến thấp.
Mặt Bắc và mặt Nam sân bóng dựng hai cột gỗ, chính giữa đặt một tấm ván, phía dưới tấm ván có khoét một cái lỗ làm cửa, sau cửa gắn một tấm lưới tạo thành hình túi.
Bởi vì phải cưỡi ngựa đánh cầu nên sân bóng được thiết kế cực kỳ rộng rãi, lại đúng vào dịp Tết Đoan Ngọ, quả thật chính là thảo trường oanh phi*.
“Trận thế này của Thẩm gia…”
(Thảo trường oanh phi (草长莺飞): đây là một cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam, có thể hiểu là “giữa cảnh xuân về chim kêu hoa nở”.)
“Tuy thành tích trong triều của Thẩm quan nhân chỉ ở mức bình thường nhưng ông ấy lại rất giỏi kinh doanh.
Trại nuôi ngựa này chính là sản nghiệp của ông ấy.”
Đột nhiên Lý Thiếu Hoài bắt gặp một bóng người quen thuộc: “Đinh gia…”
“Ai nha, Đinh Điện Soái, thiếp thân trước ở đây chúc mừng Điện Soái tân hôn đại hỉ nha.”
“Thẩm phu nhân khách khí.” Đinh Thiệu Văn ôn hoà chắp tay đáp lễ.
“Nhị Lang thật là có phong phạm của võ tướng, khí vũ hiên ngang.”
Đinh Thiệu Võ chắp tay đáp thi lễ, cảm ơn.
“Đây chính là Tứ Lang sao?” Lúc Thẩm phu nhân chào đến Đinh Thiệu Đức, nàng đang thất thần ngồi uống rượu.
“Tứ Lang, Tứ Lang, Đại nương tử Thẩm gia chào ngươi kìa!” Đinh Thiệu Võ đẩy đệ đệ.
Đinh Thiệu Đức hoàn hồn chắp tay hành lễ: “Đại nương tử!”
Thẩm phu nhân không giận ngược lại vui mừng, lộ vẻ hiền từ cười tủm tỉm nói: “Ai nha, Tứ Lang lớn lên thật tuấn tú, tuổi còn trẻ đã đỗ cao được Quan gia trọng dụng.
Đinh gia người tài ba xuất hiện lớp lớp, thật là đáng mừng.”
Đinh Thiệu Đức chắp tay cười nhạt.
Từ khi nàng đậu Tiến Sĩ, sắc mặt người trong thiên hạ cũng khác nhau.
“Ai, sao Tam Lang lại không đến?”
“Hắn…”
Đinh Thiệu Võ cắt ngang lời Đại ca mình: “Hừ, hắn thi rớt, xấu hổ không dám gặp ai nên mới không tới!”
Thẩm phu nhân rũ mi mắt như suy tư gì, nói: “Là như vậy sao…”
Lý Thiếu Hoài lại nhìn sang một bên khác, nơi đó có một chiếc lều rất phô trương, lớn nhất ở đây, hỏi: “Đó là lều của ai?”
Tôn Thường nhìn theo mắt Lý Thiếu Hoài: “Nga, đó là thông gia của Thẩm gia.
Người hôm nay tới có lẽ là con gái của Mật Vương, Nghi Điều Huyện Chủ.”
“A, chính là người xem trọng con trai trưởng lại đính hôn với con thứ, Nghi Điều Huyện Chủ sao.”
“Lý Thương trung!”
Vừa nghe tiếng gọi, hai tai Lý Thiếu Hoài lập tức nhúc nhích, nói: “Thập Tam, trận đấu sắp bắt đầu rồi.
Thu Hoạ, chúng ta vào chỗ ngồi trước.” Dứt lời cất bước đi về phía trước.
“Ngươi!” Thu Hoạ giơ tay chỉ vào Lý Thiếu Hoài! Thu Hoạ dậm chân, chỉ hận không thể vận nội công cho nàng một chưởng ngay tại đây!
Mặc dù Lý Thiếu Hoài chỉ là một Thương trung, nhưng lại được Thẩm gia xếp cho một vị trí gần hai hàng khách quý.
Ở vị trí này, gia chủ Thẩm gia liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ, ngược lại nàng cũng có thể nhìn thấy toàn bộ lều lớn của Thẩm gia.
Bên trong màn đa phần là nữ quyến, các tiểu nương tử chưa xuất giá dùng quạt tròn che mặt.
Đinh Thiệu Văn đã đính hôn với Tiền phủ, Đinh Thiệu Đức thì được Hoàng đế ban hôn cùng Tam công chúa, số thanh niên chưa hôn phối còn lại rất ít người có thể lọt vào mắt.
Tuy chuyện của Huệ Ninh công chúa đã truyền khắp trong cung ngoài phố, nhưng suy cho cùng lời đồn cũng chỉ là lời đồn, các nữ tử khuê phòng chỉ nghe không tin.
Trong số ba Tiến Sĩ ghi danh bảng vàng năm nay ngoại trừ Trạng Nguyên Lý Địch đang nhậm chức ở nơi khác, hai người còn lại đều đã đến.
Thẩm thị là chủ nhà, phụ trách lui tới các lều chào hỏi.
Nàng vừa rời khỏi lều của Đinh gia, Đinh Thiệu Đức liền đứng dậy đi về phía một lều khác: “Từ lúc ca ca trở thành phò mã đệ vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, tân hôn thế nào rồi?”
Lý Công Võ gật đầu: “Công chúa trạch tâm nhân hậu, đã dặn dò ta hai tháng đầu không cần vào triều.”
Đinh Thiệu Đức cười híp mắt: “Công chúa quả nhiên là người đại trí, biết tránh đi mũi nhọn.
Chúc mừng ca ca cưới được hiền thê.”
Lý Công Võ cười to: “Đừng vội chúc mừng ta, không phải ngươi cũng sắp trở thành rể thiên gia sao, ha ha ha!”
Đinh Thiệu Đức nghẹn họng: “Ta…”
“Ngươi đừng tỏ ra miễn cưỡng như vậy.
Tam công chúa là đệ nhất giai nhân Đại Tống, tính tình lại đơn thuần, có gì mà không tốt!”
Đinh Thiệu Đức nhíu mày, miễn cưỡng cười nói: “Đúng vậy, thật sự là quá tốt!”
“Nào, huynh đệ chúng ta đánh một trận thử xem.
Cũng đã nhiều năm ta không đánh cúc!”
Đinh Thiệu Đức xua tay: “Đá cầu thì ta biết, nhưng đánh cúc thì không.
Ta không biết cưỡi ngựa, cũng không cưỡi được!”
“Ngươi xem trí nhớ của ta kìa!”
Thẩm phu nhân dẫn theo con trai trưởng Thẩm Duy Ôn đi xung quanh chào hỏi một vòng.
Thứ nhất là làm tròn chức trách chủ nhà, thứ hai cũng là muốn mở rộng mối quan hệ cho Thẩm Duy Ôn vừa nhập sĩ.
Mặc dù năng lực triều chính của gia chủ Thẩm gia bình thường, nhưng Thẩm đại nương tử lại là một người giỏi tính toán.
“Ai nha, quan nhân chính là Lý Thương trung Bảng Nhãn năm nay sao?” Thẩm phu nhân ngạc nhiên nhìn Lý Thiếu Hoài, ánh sáng trong mắt loé lên lên liên.
“Thương trung thật sự cực kỳ tuấn mỹ.
Thiếp thân sống nửa đời người lần đầu tiên gặp được người tú khí như Thương trung!” Thẩm phu nhân phát ra lời tán thưởng từ tận đáy lòng, đồng thời cũng hiểu được vì sao Huệ Ninh công chúa không ai bì nổi kia lại xem trọng Lý Thiếu Hoài.
Lời này nếu là do một cô nương chưa xuất giá nói ra sẽ có vẻ như không biết liêm sỉ, nhưng Thẩm phu nhân là phụ nữ đã có chồng, lại là tiền bối, dù khen thế nào cũng không quá đáng.
Nghe ngữ khí nàng, trong lời nói mang theo tiếc nuối.
Người xung quanh cũng biết, Thẩm gia từng đến nhà Bảng Nhãn cầu hôn, tiếc là không có kết quả.
“Thẩm phu nhân quá khen, cậy phu nhân nâng đỡ, thân hèn mọn như mỗ mới có thể ngồi đây.”
“Ai, Thương trung chớ nói vậy, với tài năng và lòng độ lượng của Thương trung, ngày sau thăng tiến, cũng chớ có quên thiếp thân!”
“Không dám.”
Thẩm Duy Ôn chắp tay thi lễ sau đó theo mẫu thân ra khỏi lều.
Lý Thiếu Hoài nghiêng đầu nhìn Thẩm phu nhân đã đi xa, nói: “Thẩm phu nhân này…”
“Thương trung cảm thấy, Thẩm phu nhân này là người thế nào?” Tôn Thường hỏi ngược lại.
“Có một loại khí chất kiệt ngạo!”
Tôn Thường cười nói: “Thẩm phu nhân là hậu nhân nhà tướng, tướng môn hổ nữ, đáng cúc chính là sở trường của nàng.
Trại nuôi ngựa này cũng là Thẩm Kế Tông vì nàng mà dựng.
Thẩm phu nhân cũng là một nữ tử khôn khéo!”
“Nữ tử khôn khéo?” Lý Thiếu Hoài ngẩng đầu nhìn quanh.
“Thẩm Tứ Nương nhìn trúng ngài, sau đó trở về nói thẳng với trưởng bối trong nhà, người làm chủ cho nàng đến nhà cầu hôn chính là Thẩm phu nhân!”
“Ồ?” Tôn Thường nói làm Lý Thiếu Hoài đối với Thẩm phu nhân lau mắt mà nhìn: “Thông thường gia đình hiển hách như họ chọn con rể nhất định phải điều tra rõ ràng, còn ta…”
Nói đến đây không khỏi cảm thấy buồn cười: “Sau khi kỳ thi Đình yết bảng, sách luận của ta truyền khắp Đông Kinh, trước Quỳnh Lâm Yến một ngày Thẩm gia tới nhà cầu hôn, còn lộ ra cho ta biết nhà họ có quan hệ tốt với hoàng thất, muốn làm ta động tâm, kết quả bị ta cự tuyệt.”
“Thách ngươi cũng không dám đồng ý!” Thu Hoạ ngồi ngay ngắn bên cạnh, hai mắt không rời chăm chăm nhìn Lý Thiếu Hoài.
“…”
Tôn Thường che miệng cười trộm.
“Thu Hoạ cô nương, ta không biết đánh cúc, ngươi yên tâm, hôm nay ta…”
“Lý Thương trung!”
Thẩm phu nhân vừa đi lại có một thiếu nữ bước vào lều, nhìn qua chỉ mười hai mười ba tuổi, nhìn kỹ lại phát hiện nàng cực kỳ giống Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân phong hoa tuyệt đại, nói vậy lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân.
“Cô nương là…!Thẩm Tứ cô nương?”
Thẩm Chiêu cười, hai bên khoé miệng xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Thương trung thật là tuệ nhãn, chưa thấy ai chỉ dựa vào dung mạo của mẫu thân mà có thể nhận ra thân phận ta.”
Lý Thiếu Hoài sững sốt trong lòng, phản ứng đầu tiên chính là cô nương này thật thông minh, không giống một đứa bé mười hai tuổi chút nào.
“Tứ cô nương mới là người thông minh, mỗ lớn tuổi hơn ngươi lại thẹn không bằng.”
“Chỉ bằng vài lời ít ỏi đã ra kết luận như vậy, ta nên nói là Thương trung xem nhẹ bản thân, hay là Thương trung khiếm tốn hơn người đây?”
Lý Thiếu Hoài liếc cười: “Nhân giả kiến chi vị chi nhân, trí giả kiến chi vị chi trí!*”
(Dịch nghĩa: Đạo rất huyền nhiệm tinh vi, không ai biết hết được, tùy cảm thụ khác nhau mà) người (có đức) nhân thấy nó nhân, gọi nó là đạo nhân; người trí (sáng suốt) thấy nó trí, gọi nó là trí.)
Thẩm Chiêu cũng cười theo nàng.
“Thương trung quả nhiên là người thú vị, cũng không biết có biết đánh cúc?”
“Từng thấy, nhưng không biết.”
“Đánh cúc trong dân gian không thể so với cung đình.
Đánh cúc không đơn giản là đánh cúc, trong đó có học vấn.”
“Tỷ như, nhà cô nương dùng học vấn này để dạy cho người khác!”
Thẩm Chiêu lại cười: “Ngươi theo ta ra đây.”
Lý Thiếu Hoài liếc nhìn Thu Hoạ một cái sau đó thẹn thùng theo Thẩm Chiêu ra ngoài.
Bước khỏi lều ra ngoài sân bóng, lộ diện trước công chúng, những nữ tử đang cầm quạt che mặt lập tức kéo thấp xuống vài tấc, trong mắt lộ vẻ tò mò dò hỏi trưởng bối nhà mình.
“Quan nhân tuấn tú kia là ai?”
“Chính là Bảng Nhãn kỳ thi mùa xuân năm nay!”
Thẩm Chiêu mang nàng ra ngoài, chỉ vào hai cây cột phía Nam sân bóng nói: “Đó chính là cửa.”
“Đây là gậy đánh cúc.” Nàng đưa một cây gậy dài cho Lý Thiếu Hoài, cuối đầu gậy cong lên giống trăng lưỡi liềm.
“Lúc đánh cúc đều sẽ ngồi trên lưng ngựa.
Hai đội cùng giành một quả bóng, ai đoạt được bóng đánh vào túi lưới trước là đội chiến thắng.” Thẩm Chiêu chỉ vào cầu môn trên sân bóng, đột nhiên quay đầu lại nghi hoặc nhìn nàng: “Ngươi biết cưỡi ngựa chứ?”
Nghe Thẩm thị nghi ngờ, Lý Thiếu Hoài nhe răng cười: “Tiểu nương tử thấy sao!”
Nàng cười ra má lúm đồng tiền không chỉ lọt vào mắt Thẩm Chiêu, mà còn lọt vào mắt rất nhiều vị cô nương chưa xuất giá ngoài kia.
“Thế nhân không biết Đông Phương Sóc, đại ẩn kim môn là trích tiên.”
“Thật là giống tiên nhân!”
“Lúc đầu hắn chính là Đạo sĩ, hơn nữa còn là truyền nhân của Phù Diêu Tử, đáng tiếc…”
“Mới không đáng tiếc đâu, Đạo sĩ không thể cưới vợ, mà hắn lại có bộ dáng trích tiên như Lý Thái Bạch, vậy chẳng phải càng tốt sao.”
“Các ngươi nha, dẹp suy nghĩ đó đi.
Con gái Thẩm gia cầu hôn hắn còn từ chối, nơi nào đến phiên các ngươi!”
“Ai, không phải Thẩm Tứ cô nương đang nói chuyện với hắn rất vui vẻ sao?”
Lúc quay đầu lại, phát hiện Thẩm Tứ Nương đã bị Thẩm phu nhân gọi trở về.
“Nha đầu!” Thẩm phu nhân nắm tay Thẩm Chiêu, ghé vào bên tai nàng thì thầm: “Mắt nhìn người của ngươi mẫu thân rất hài lòng, nhưng hắn không phải phu quân ngươi.
Ta biết tính tình ngươi trầm ổn, các ca ca của ngươi đều không bằng ngươi.”
“Mẫu thân, có phải là do Huệ Ninh công chúa.
Nhưng một ngày Quan gia còn chưa hạ chỉ, thì lời đồn cũng chỉ là lời đồn, nếu chỉ vì vậy mà giáng tội Thẩm gia…” Thẩm Chiêu lắc đầu: “Ta tin công chúa sẽ không làm vậy, nữ tử có ngạo cốt, nhất định sẽ cạnh tranh công bằng!”
Thẩm phu nhân nắm bàn tay trắng nõn của nàng, ngạc nhiên cảm thán: “Phụ thân ngươi trầm ổn sâu sắc, ta là con nhà tướng cương cường ngạo cốt, thật không biết ngươi giống phụ thân ngươi hay giống ta!”
Thẩm Chiêu cong môi cười: “Ta là do cha mẹ sinh, đương nhiên là giống cả hai.”
Thẩm phu nhân cười cong mắt, vỗ vỗ tay con gái: “Nghịch ngợm!”
Khách và chủ gần như đã đến đủ, phần thưởng cho trận đánh cúc lần này Thẩm gia cũng đã chuẩn bị xong.
Vợ chồng Thẩm gia phát biểu vài câu khách sáo sau đó ra lệnh cho người hầu dắt ngựa ra.
Đánh cúc có thể là một người đấu với một người cũng có thể gồm hai đội nhiều người đấu với nhau.
Nhưng hai người đánh không thú vị bằng nhiều người, nên hầu như các trận đánh cúc đều là đội chiến.
“Tứ Lang, ngươi không biết cưỡi ngựa thật sao?” Lý Công Võ nghiêng đầu nhìn nàng.
“Thật, ngươi và Nhị ca ta dẫn đội đấu một trận đi?”
Lý Thiếu Hoài đang ngồi trong lều, thành thành thật thật xem đánh cúc, vừa mới nghe Thu Hoạ “giáo huấn” một trận làm Tôn Thường cười không khép miệng được.
“Người cao to hơi đen kia là ai?” Lý Thiếu Hoài nhìn một trong hai người dẫn đầu đội thi đấu trên sân hỏi.
“Là Tả Kim Ngô Vệ Tướng quân, Đinh Thiệu Võ.”
“Con vợ cả Đinh gia.” Dứt lời một quả bóng bay vào khung thành phía nam, tiếng hoan hô vang lên, người đánh bóng chính là Đinh Thiệu Võ.
“Thật lợi hại!”
“Hai người này đều rất lợi hại, không chỉ là Tiến Sĩ văn khoa, mà còn là Tiến Sĩ võ khoa.”
Đồng hồ tính giờ bằng nước chậm rãi di chuyển, trận đấu kết thúc trong tiếng hoan hô của mọi người.
Đội của phò mã đô úy Lý Công Võ và đội của Tả Kim Ngô Vệ Tướng quân Đinh Thiệu Võ hoà nhau.
Trận đấu gay cấn làm không khí xung quanh cũng không kém phần sôi động.
Hai đội hoà nhau, phần thưởng phụ cho đội viên có thể chia đều, nhưng phần thưởng chính cho đội trưởng chỉ có một.
Trên giá gỗ là một chiếc trâm ngọc, kiểu dáng vô cùng độc đáo, không giống đồ vật đương triều.
“Cây trâm này là do Ngô Việt Trung Ý Vương Hoài Hải tặng khi quy thuận Đại Tống, các ngươi xem…”
“Hoài Hải Ngô Việt…”
Những khách nhân họ Tiền có mặt trong sân nghe vậy liền sôi nổi ngẩng đầu.
Trung Ý Vương Tiền Hoằng Thục sinh bảy người con, nhận một con nuôi, tổng cộng có tám con, Tiền Hoài Diễn là con trai thứ bảy, cũng là người xuất chúng nhất, có danh vọng trong triều.
Trâm ngọc dưới ánh mặt trời trong suốt như pha lê, tia sáng của nó đâm thẳng vào mắt Lý Thiếu Hoài.
Nàng lẩm bẩm nói: “Năm Khai Bảo, Tống khởi binh chinh phạt Nam Đường, Tiền Hoằng Thục từ chối chi viện Nam Đường, ngược lại xuất binh viện trợ Tống diệt Nam Đường, cuối cùng cũng không phải môi hở răng lạnh.”
“Tiền gia là thông gia với gia đình ngươi, ngươi cầm lấy đi ~” Lý Công Võ hào phóng nói.
“Không thể bởi vì cây trâm này có liên quan đến Tiền gia mà nhường cho ta, vậy chẳng phải là ngay từ đầu ta đã chiếm tiện nghi.” Đinh Thiệu Võ từ chối không nhận.
Nhường tới nhường lui cũng không phải cách, Lý Công Võ nhìn Đinh Thiệu Đức ngồi trong lều, nói: “Hôm nay đánh cúc rất sảng khoái, lại có thể kết giao bằng hữu với huynh đệ tốt như ngươi đều là nhờ Quý Hoằng, không bằng tặng cây trâm này cho Quý Hoằng thế nào?”
Đinh Thiệu Võ tự hỏi một chút, vốn định đồng ý đột nhiên có người xen vào: “Đinh gia gia quy nghiêm ngặt, không lấy tài của người, không thu đồ vật không phải của mình.
Cây trâm này vốn là di vật của tổ phụ thê tử tương lai của ta, không bằng ta và phò mã đấu một trận thế nào?”
Thanh âm của Đinh Thiệu Văn không lớn, nhưng nói chuyện rõ ràng, khiến người trong sân đều hiểu được.
“Thê tử còn chưa qua cửa đã biết nghĩ cho thê tử, Tiền thị quả thật đã gả cho người chồng tốt.”
“Đúng vậy, Đinh Điện Soái không chỉ có tài, nhân phẩm dung mạo càng không thể chê.”
Lý Công Võ gật đầu đồng ý.
Nhưng Đinh Thiệu Văn làm việc ở Điện Tiền, từ nhỏ đã biết đánh cúc, khắp triều đình khó gặp đối thủ.
Lý Công Võ bại trận, cuối cùng cây trâm thuộc về Đinh Thiệu Văn.
Nhận được trâm Đinh Thiệu Văn còn không quên tạ ơn: “Đa tạ phò mã tặng trâm, Bá Văn trước ở đây thay phu nhân cảm tạ.”
Trong lều lập tức có người ghen tị, ghen đỏ mắt, ghen vì vị trí phu nhân Chỉ huy sứ không phải của mình.
“Mẫu thân, mọi người ở đây xem đánh cúc thật không thú vị, hôm nay rất nhiều nương tử và lang quân đến đây, chi bằng chúng ta đổi quy tắc.”
Thẩm phu nhân ngồi trên ghế chủ toạ, nhìn lướt qua các lang quân trẻ tuổi anh tuấn trong lều, hỏi: “Đổi thế nào?”
“Đổi thành mỗi đội hai người, gồm một lang quân và một nương tử.”
Thẩm phu nhân nghĩ nghĩ, xem ra con gái muốn nhân cơ hội này giật dây bắc cầu, nếu kết thành tơ hồng, Thẩm gia còn có thể thu hoạch thanh danh tốt, hai nhà kết thành liên lí cũng sẽ biết ơn Thẩm gia: “Nếu ca ca ngươi thông minh được bằng một nửa ngươi ta cũng yên tâm.” Vì thế gọi nô tỳ hầu hạ bên người đến nói: “Truyền lời của ta cho mọi người, cứ nói là chủ ý của ta, hiện giờ thay đổi quy tắc…”
Người hầu nghe xong nghiêng người: “Tuân lệnh.”
– – Hết chương 72 –.