Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 73: Tôn Ti Trưởng Ấu Chỉ Kém Trưởng Thứ



: Tôn ti trưởng ấu chỉ kém trưởng thứ

Vó ngựa nện trên mặt cỏ, cúc cầu bay nhanh như chớp, gậy đánh bóng vung lên, bóng vòng qua vó ngựa.

Sân bóng như chiến trường, các đội chơi sẽ không vì có nữ tử tham gia mà nương tay.

Tuy lục nghệ có cưỡi ngựa bắn cung, nhưng từ trước rất ít nữ tử thế gia theo học.

Gần đây đánh cúc dần trở thành thú tiêu khiển thịnh hành trong giới quý tộc, cũng là hoạt động xã giao tất yếu, các tiểu nương tử gia đình giàu có sẽ học một ít, nhưng so với nam tử vẫn chậm chân.

Cũng có nữ tử đánh cúc rất giỏi, chẳng hạn như chủ nhân buổi tiệc hôm nay, đại nương tử Thẩm gia.

“Mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng cách nói năng và thuật cưỡi ngựa của Thẩm nương tử này quả thật…!làm người ngạc nhiên!” Lý Thiếu Hoài chăm chú nhìn hai đội đang thi đấu trên sân.

Thẩm Chiêu nhỏ xinh, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng vững nhất trong đám người.

Tôn Thường ngồi bên cạnh nói: “Đại nương tử Thẩm gia đánh cúc rất giỏi, hai người con gái được nàng dạy dỗ từ bé, đương nhiên không tầm thường.”

“Hai người con gái?”

“Nói chính xác hơn là một con trưởng và một con thứ.

Không phải cùng một mẹ sinh nhưng đều được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Thẩm phu nhân.” Xã giao giữa các khuê nữ thế gia hầu như đều là do con gái lớn ra mặt, phần lớn thứ nữ trừ phi xuất giá nếu không sẽ không người biết.

“Trưởng nữ Thẩm gia hiện giờ là vợ kế của Tri Trấn Nhung Quân Tào Vĩ.”

“Vợ kế, sao ta chưa từng nghe nói?”

“không chỉ Thương trung chưa từng nghe, e rằng các đại thần trong triều cũng ít người biết đến.

Thê tử nguyên phối đã qua đời của Tào Vĩ là con gái Hàn Quốc Công Phan Mỹ, sau này bệnh chết, mới cưới trưởng nữ Thẩm gia làm vợ kế.

Không tổ chức hôn lễ linh đình chỉ mời cha mẹ hai nhà đến dự, vì thế lúc bấy giờ rất ít người biết.

Hơn nữa sau khi Thẩm thị gả qua, Tào Vĩ liền phụng lệnh đi trấn giữ biên giới Tây Hạ.

Thẩm gia chỉ xem trọng mấy người con trai, con gái út là do quá xuất sắc nên mới được mọi người biết đến, cũng vì quá xuất sắc nên mới được người Thẩm gia cực sủng.”

“Trấn giữ biên giới…” Lý Thiếu Hoài cau mày: “Nói vậy, trưởng nữ Thẩm gia cũng là nữ tử mệnh khổ.”

“Thực ra Thẩm thị cũng còn tốt, dù sao nhà họ Tào là Thập Hổ Tướng, lúc Tào lão Tướng quân bệnh chết Quan gia còn đích thân đến phúng viếng khóc than, trong nhà lại có mấy chục người làm quan.

Hơn nữa, trong số tám người con trai dưới gối Tào lão tướng quân chỉ có Tào Xán và Tào Vĩ được ông ấy tiến cử cho Quan gia, cho nên hai người bọn họ rất được Quan gia trọng dụng.”

“Khó trách Thẩm gia hiển quý như thế.” Lý Thiếu Hoài ngạc nhiên nhìn Tôn Thường: “Xem ra Thập Tam biết rất nhiều chuyện trong nhà của các thế gia?”

“Thân ở cấm cung, lòng người hiểm ác, lại không có chỗ dựa, phải biết người biết ta mới có thể an ổn.”

Sau vài trận đánh reo hò, cuối cùng đã đến màn kịch lớn, Thẩm gia sai người đem một chiếc hộp bằng tơ lụa ra, vô cùng bí ẩn.

“Phần thưởng lớn nhất ngày hôm nay!” Thẩm phu nhân cười xốc tấm lụa lên: “Ai là người thắng trận cuối cùng, vật trong hộp này sẽ thuộc về người đó!”

Phần thưởng lớn nhất đương nhiên là đồ tốt nhất.

Thiếu nam thiếu nữ sôi nổi kiển chân trộm nhìn chiếc hộp đang mở ra.

Trong hộp là một chiếc lọ tạo hình độc đáo, không giống đồ đồng hay đồ sứ, bề mặt nhẵn bóng, phản chiếu ánh mặt trời chói chang: “Đó là vật gì?”

Thẩm phu nhân cười tủm tỉm nói: “Năm thứ sáu Hàm Bình, Tam Phật Tề Quốc xây chùa mừng thọ Quan gia, năm nay Lễ Đại Triều, Tam Phật Tề Quốc cũng đến triều kiến.

Đây là cống phẩm do họ tiến cống, Tường Vi Thủy (nước hoa hồng).”

Thẩm phu nhân cầm lấy chiếc bình lưu li trong hộp, tự hào nói: “Thẩm gia bất tài, vọng Quan gia hậu ái mới được ban một bình.”

Từ triều Đường, Tường Vi Thủy đã được thế nhân yêu thích, đặc biệt là nữ tử khuê phòng.

Mặc dù dân gian và cung đình đã tìm ra phương pháp chế tạo, nhưng vẫn xem cống phẩm đến từ phương Nam và Tây Vực là trân phẩm.

Chỗ độc đáo nhất của nó là mùi hương không phai dù là qua bao nhiêu ngày.

“Tường Vi Thủy…”

“Thương trung cũng biết Tường Vi Thủy sao?”

Lý Thiếu Hoài gật đầu: “Trong quyển Trang Lâu Ký – Tường Vi Thủy của danh gia Trương Tiết nhà Nam Đường có viết: Năm thứ năm Chu Đức, nước Côn Minh hiến mười lăm bình Tường Vi Thủy, đến từ Tây Vực, dùng trên y phục, y phục bền mà thơm, mùi hương không phai.”

Đã là cống phẩm, tất nhiên là thượng phẩm, thậm chí bá tánh bình dân cũng không có cơ hội dùng.

“Xem ra vẫn là đại nương tử Thẩm gia khôn khéo.

Dùng bình lưu li chứa Tường Vi Thủy, sẽ có rất nhiều tiểu nương tử yêu thích.

Hơn nữa còn có thể thúc đẩy một đoạn nhân duyên mỹ hảo!”

Thu Hoạ phất tay nhìn vẻ mặt háo hức của mọi người xung quanh không cho là đúng nói: “Vật này ở Khôn Ninh Điện chúng ta rất nhiều, thậm chí dùng không hết.

Bệ hạ từng ban thưởng cho cô nương rất nhiều, nhưng cô nương cảm thấy hương vị quá nồng nên không dùng mà thôi!”

“Hoa hồng phơi sương đem hấp chín, chưng cách thủy, lặp lại nhiều lần, gom thành tinh dầu, mùi thơm lâu.

Bởi vì hoa hồng dị vực có mùi thơm rất nồng, nên phải chứa trong bình lưu li dùng sáp ong bịt kín.”

“A, Lý Thương trung hiểu biết cũng không ít.”

“Hoa với các ngươi mà nói là hoa, nhưng với người học y cũng là thuốc.

Hơn nữa ta từng đọc được một số sách ghi chép về Tường Vi Thủy ở Sử Quán.”

Mấy người trong lều Lý Thiếu Hoài đều không có lòng tranh đoạt, nhưng không có nghĩa là cô nương nhà khác không muốn.

“Thẩm gia không tiếc dùng cống phẩm Quan gia ban thưởng làm quà tặng!”

Vì thế các cô nương sôi nổi xúi giục ca ca nhà mình ra ngoài thi đấu.

“Công Võ ca ca không ra ngoài đấu một trận sao?”

Lý Tuân Úc lắc đầu: “Nương tử không muốn ta tranh cường háo thắng.”

Đinh Thiệu Đức cầm lấy quả táo trên bàn, cắn một ngụm: “Nhìn như tranh vật, kỳ thật là tranh người.

Ai có thể giành được giải nhất, người đó được lòng mỹ nhân.

Nữ nhân yêu cái đẹp, nam nhân yêu mỹ nhân, bàn tính này quả thật đánh rất hay!” Quả táo đỏ bị cắn ra một lỗ hổng, lộ ra thịt quả non vàng, nàng cười híp mắt nói: “Nhưng dù sao những lời này cũng quá phiến diện, mỹ nhân ai mà không thích, bất kể là nam hay nữ.”

“Hoá ra mẫu thân lấy nó làm phần thưởng sao.

Nhưng mà cũng tốt, ta sẽ giành được bằng thực lực của mình.” Thẩm Chiêu nhìn theo bình lưu li mẫu thân đặt lên giá.

“Không phải ngươi không thích loại này…”

“Tất nhiên nữ nhi không có hứng thú với Tường Vi Thủy, nhưng ta lấy gùi bỏ ngọc!” Hoá ra Thẩm Chiêu có hứng thú với chiếc bình lưu li kia.

“Nếu Tứ Nương thích chiếc bình kia như thế, ta và muội thành một đội thế nào?” Một thiếu niên dáng người thon dài chậm rãi đi tới nói.

“Bảo Chương ca ca không sợ tẩu tẩu…” Thẩm Chiêu che miệng cười, cố tình chỉ nói một nửa.

Tào Tông lập tức biến sắc: “Khụ khụ, vậy…”

“Lão Bát!”

“Tứ Nương, muội đừng để ý thằng nhãi này.” Một người lớn hơn hắn vài tuổi, dung mạo có vài phần tương tự đi tới lôi hắn đi, vừa đi vừa nói: “Mới qua mấy ngày ngươi đã quên lời dặn của đại ca rồi sao? Bao lớn rồi!”

“Ai nha Lục ca, khó có cơ hội, con cháu Tào gia chúng ta phải…”

“Ngươi câm mồm!” Tào Kỷ quát lớn: “Uổng cho tiên đế khen ngươi là người đàng hoàng.” Lại hạ giọng nói: “Ngươi quên lời cha dạy rồi sao, không được khoe khoang ngạo mạn!”

“Ta chỉ muốn giúp Tứ Nương đánh cầu mà thôi.

Nàng là muội muội ruột của Tứ tẩu, cũng không có gì quan trọng.”

Tào Kỷ cười lạnh nói: “Ai có thể đảm bảo bọn họ sẽ không khua môi múa mép nói Tào gia thích làm nổi.

Thế cục hiện giờ trong triều, ngươi nhìn xem Chiết gia.

Tứ ca trấn giữ biên cương, chúng ta ở nhà càng phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm.”

Nói đến đây Tào Tông xấu hổ cúi đầu: “Bảo Chương biết sai rồi.”

Dưới căn lều lớn màu vàng, có một đôi mắt phượng đang nhìn chằm chằm vào chiếc bình lưu li phía trước.

“Chiếc bình này đẹp thật.”

“Huyện chủ thích nó sao?” Người hầu trong Vương phủ nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Duy Thanh cũng ở bên cạnh nàng, nghe vậy nói: “Nếu Duyệt Nhi thích Tường Vi Thủy kia ta sẽ nói với mẫu thân, bảo nàng đổi phần thưởng khác…”

“Không cần.”

Người hầu giúp Nghi Điều Huyện Chủ đứng lên: “Tài đánh cúc của ngươi so với Tứ muội ngươi thế nào?”

Thẩm Duy Thanh lắc đầu: “Ba huynh đệ ta đều không bằng nàng.” Trợn mắt ngẩng đầu hỏi: “Duyệt Nhi muốn đích thân đánh sao?”

“Đúng vậy.” Nghi Điều Huyện Chủ nhoẻn miệng cười: “Khó được một ngày đẹp trời, lại không có ma ma càm ràm bên tai, thật thoải mái.”

“Nhưng Vương gia…” Nghi Điều Huyện Chủ là con cháu hoàng tộc, là cành vàng lá ngọc, Thẩm Duy Thanh chỉ sợ không cẩn thận xảy ra chuyện gì, e là cả Thẩm gia bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.

Nghi Điều Huyện Chủ lại hiểu lầm ý hắn: “Nếu là Thẩm gia các ngươi, cha sẽ không trách tội.”

“Sau này Duyệt Nhi cũng là…!người Thẩm gia.”

Nàng chỉ cười khẩy một tiếng không nói, đi đến trước mặt Thẩm Duy Ôn, lạnh lùng nhìn hắn.

“Huyện Chủ.” Thẩm Duy Ôn thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Vẫn là đại nương tử khôn khéo, người đến kết thân không phải Duy Ôn.” Lý Tuân Úc nhìn phong thái của Nghi Điều Huyện Chủ cùng thái độ tất cung tất kính của Thẩm gia.

“Duy Ôn tránh được một kiếp, nhưng còn Duy Thanh thì sao?”

Lý Tuân Úc lắc đầu nói: “Ngươi không biết, Duy Ôn từng lén nói với ta.” Cúi người qua nhỏ giọng nói: “Chuyện này ngươi đừng nói với người khác.

Trong mấy huynh đệ bọn họ, tính tình ôn hòa kỳ thật chỉ có Duy Ôn, Thẩm Duy Cung tính tình cục cằn, còn Thẩm Duy Thanh lại có ngoại thất.”

Đinh Thiệu Đức giật mình: “Sao Thẩm gia bọn họ dám cầu hôn hoàng thất?”

Lý Tuân Úc nhún vai: “Cái gì mà hoàng thất hay không hoàng thất, cũng chỉ là hào quang bên ngoài.

Ngươi tưởng Thẩm phu nhân kia thật sự là xuất thân Tào thị hiển hách sao, hơn nữa là do Vương phủ ép Thẩm gia kết hôn trước.”

Nghi Điều Huyện Chủ xuất hiện không khỏi khiến mọi người chùn bước.

Người ban đầu có ý định tham gia đều bị kéo chân lại.

Một là sợ không cẩn thận đánh thắng, bị vị Huyện Chủ này ghi hận, hai là trại nuôi ngựa này vốn là của Thẩm gia, sau này Huyện Chủ lại là con dâu Thẩm gia, bọn họ cần gì phải tự chuốc khổ vào thân, trêu chọc đến hoàng thất cùng hai nhà Thẩm Tào.

Thẩm phu nhân thấy Nghi Điều Huyện Chủ muốn đích thân cưỡi ngựa đánh cúc, liền kéo tay Thẩm Chiêu nói: “Chiếc bình lưu li này ngươi vẫn nên từ bỏ đi, hôn sự của Nhị ca ngươi vừa mới định ra.”

“Hôn sự vừa mới định ra, Tết Đoan Ngọ lần này nàng vốn không nên đến.

Huyện Chủ làm sao vậy, cho dù hôm nay Huệ Ninh công chúa tới ta cũng không nhường.” Không phải Thẩm Chiêu một hai phải tranh giành thứ này, chỉ là nàng cảm thấy Thẩm gia không cần phải e dè như vậy: “Mẫu thân, xuất giá tòng phu, dù nàng có là Huyện Chủ cũng không nên như vậy.

Ta biết đúng mực, ngài yên tâm.” Dứt lời, nàng bước ra khỏi lều.

“Chỉ một Huyện Chủ đã làm nhiều người chùn bước vậy sao.”

“Phụ thân của Nghi Điều Huyện Chủ là Mật Vương gia, tuy không quyền không thế nhưng tốt xấu cũng là một Vương gia, có thể thường xuyên vào cung gặp Quan gia.

Bọn họ sợ không phải Huyện Chủ, mà là Quan gia!”

“Quan gia sao…”

“Lý Thương trung!”

Lý Thiếu Hoài ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện Thu Hoạ đang nằm bò trên bàn ngủ gà ngủ gật, lúc quay đầu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: “Tứ…”

“Ta muốn đồ vật trong hộp kia, ngươi xem mà làm!”

Không đợi Lý Thiếu Hoài đáp lời, Thẩm Chiêu ném xuống một câu liền vội vàng rời đi.

“Nhưng ta không biết đánh cúc a…” Lý Thiếu Hoài quay đầu nhìn Thu Hoạ đang ngủ say, hỏi Tôn Thường: “Thập Tam ngươi cảm thấy ta có nên đi không?”

“Thẩm gia là chủ nhà, lại là danh gia vọng tộc.

Hơn nữa trên dưới Thẩm gia đều yêu thương Tứ cô nương, về tình về lý Thương trung hẳn là nên đi…”

“Vậy thì nghe lời Thập Tam.”

Tôn Thường còn chưa nói xong, Lý Thiếu Hoài đã bước khỏi lều.

Hắn lắc đầu thở dài: “Nhưng nếu ngài đi, bình dấm chua trong nhà lại đổ, chỉ sợ vài ngài nữa ngài lại được thêm một chiếc áo đỏ đó phò mã gia.”

“Cởi áo choàng của các ngươi cho nàng đi.” Thẩm Chiêu gọi hai nô tỳ trong nhà tới.

Thẩm Chiêu trang bị đầy đủ xuất hiện trên sân làm các lều bên cạnh ồn ào nghị luận một phen.

“Xem ra Tứ cô nương Thẩm gia muốn tranh Tường Vi Thủy với Nghi Điều Huyện Chủ.”

“Mẹ đẻ của hai người đều là tướng môn hổ nữ, không biết ai giỏi hơn ai.”

“Tướng môn hổ nữ thì thế nào, cũng chỉ là hạng nữ lưu, cuối cùng, vẫn phải xem bọn họ tìm được lang quân thế nào.”

“Lời này của tỷ tỷ sai rồi, ngươi nhìn Thẩm đại nương tử xem, năm đó thi đánh cúc trong cung, chính tay bà ấy đã hạ vài vị tướng quân trên triều.”

Nữ tử cầm quạt trợn mắt khinh thường nói: “Hừ, chỉ là do những tướng quân đó không muốn tranh giành hơn thua với một nữ nhân thôi.”

“Rốt cuộc là bị bại bởi nữ nhân mất mặt…”

“Ai, mọi người mau xem, lang quân đánh cúc cùng Thẩm Tứ cô nương là Lý Nhược Quân!”

Tiếng hô hoán ầm ĩ bên ngoài cắt ngang cuộc tranh luận của các nàng bên trong.

Các tiểu nương tử sôi nổi đứng dậy, cầm quạt chạy ra ngoài.

– – Hết chương 73 –.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.