Tình Yêu Nơi Đâu

Chương 66



Mẹ cô vẫn những lời ấy, nói đi nói lại mấy chục năm nay, có lẽ bà đã dùng
những lời như thế để huyễn hoặc lừa dối mình không biết bao nhiêu lần. Khánh Đệ
ngồi thần ra gần như không thể thông cảm cho mẹ nữa, chỉ liếc mắt nhìn em gái,
rồi cúi đầu thổi trà trong cốc, điềm đạm nói: “Để Ái Đệ tự quyết định, ai cũng
phải chịu trách nhiệm về cuộc đời mình. Cũng may, còn chưa có con, có rồi trách
nhiệm càng nặng”.

Câu nói như đánh trúng tim đen của mẹ Khánh Đệ, mặt bà biến sắc, khóe miệng
run run, chăm chăm nhìn con gái lớn không dám mở lời, vô cùng thương tâm bất
lực.

Lòng Khánh Đệ khó chịu cũng chẳng kém gì bà, cô cụp mắt nhìn cốc trà, cười
chua xót.

“Em… em nghĩ kỹ rồi, tối qua đã nghĩ kỹ rồi.” Thấy cả mẹ và chị gái cùng
nhìn mình, Ái Đệ cắn môi, sau đó hít một hơi thật sâu, như đang dùng một lực lớn
để ngăn nước mắt khỏi trào ra, “Em muốn ly hôn”.

“Ái Đệ!” Mẹ không kìm được khẽ kêu lớn.

Khánh Đệ đặt cốc trà xuống. Ái Đệ quay sang nhìn chị, kiên quyết nói: “Không
còn yêu nữa thì sống thế nào? Nhưng, chị, chị giúp em, giúp em lấy lại số tiền
mồ hôi nước mắt của mình”.

Khánh Đệ nước mắt ầng ậng, khẽ gật đầu, nói: “Được”.

Mặc dù rất sợ bố của bọn trẻ, nhưng thấy con gái nhỏ gặp chuyện lớn thế này,
mẹ Khánh Đệ cũng đành bỏ ý định về nấu cơm trưa, kiên quyết ở bên Ái Đệ, khuyên
đi khuyên lại.

Đến trưa, Khương Thượng Nghiêu từ khu công nghiệp tới, mẹ Khánh Đệ vừa nhìn
thấy đã ngạc nhiên không biết nói gì.

Khánh Đệ có chút ngượng ngùng, “Mẹ, chúng con định thử thêm lần nữa xem
sao”.

Mẹ cô vẫn còn đắn đo trong lòng, tiếp tục khuyên nhủ: ‘Khánh Đệ, con xem con
cũng đã nghĩ thông rồi, sao lại không chịu khuyên nhủ em. Nếu ly hôn thật, không
chỉ bạn bè thân thích người ta cười cho, mà sau này không tìm được người nào như
Hướng Lôi thì biết làm sao?”.

Biết mẹ không cố ý trách mình, nhưng nghe những lời ấy, cô vẫn thấy có chút
buồn bã. Khánh Đệ không biết phải giải thích thế nào để mẹ hiểu được mâu thuẫn
trong cuộc hôn nhân của Ái Đệ, nghĩ đi nghĩ lại đành nói một câu: “Chuyện của
con và Ái Đệ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”.

Sắc mặt Khương Thượng Nghiêu vui vẻ, như hoàn toàn không nghe thấy những lời
thì thầm của hai mẹ con, tiện tay lật quyển menu, sau đó cười hỏi mẹ Khánh Đệ,
“Thưa cô, cháu nhớ cô ăn uống khá thanh đạm?”.

Mẹ Khánh Đệ gật đầu, cố gắng nở nụ cười, nói:”Tiểu Khương, cháu gọi món đi,
cô thế nào cũng được, thế nào cũng được”

Nói thật thì, trước kia sự kính yêu của Khương Thượng Nghiêu dành cho mẹ
Khánh Đệ không xuất phát từ tận đáy lòng. Vì sao Ái Đệ phải bỏ đi rồi vội vội
vàng vàng lấy chồng, nguyên nhân bên trong anh vô cùng rõ. Buổi tối hôm Ái Đệ
kết hôn, anh và Khánh Đệ đi tản bộ dưới rừng phong, Khánh Đệ lặng lẽ gục đầu vào
vai anh khóc không thành tiếng, cảm giác thương yêu xót xa ấy anh vẫn luôn khắc
sâu trong tim.

Theo như những gì anh biết lúc ấy, mẹ Khánh Đệ hoàn toàn không làm tròn trách
nhiệm của một người mẹ. Nhưng sau khi chia tay với Khánh Đệ, anh lại hoàn toàn
thay đổi cái nhìn về mẹ cô. Hồi đó, anh mua hai căn hộ ở khu chung cư đường sắt,
một to một nhỏ, vốn định căn nhỏ dành cho mẹ vợ chuyển về sống. Cho dù chia tay,
Khương Thượng Nghiêu vẫn nhớ lời hứa của mình song mẹ cô đã từ chối đề nghị của
anh, nước mắt vòng quanh nói “Căn hộ đó cô không có tư cách để ở. Cả đời cô, vì
muốn được ở cùng hai con, nên chẳng dám từ bỏ thứ gì. Giờ tan tác mỗi đứa một
nơi, Khánh Đệ lại đi xa như thế. Đã không giữ được con thì làm mẹ như cô ở đâu
cũng có hề gì?”.

Mẹ vợ không phải người hồ đồ, chỉ là bà cho rằng cách bà chọn là tốt nhất,
nhưng đối với chị em Khánh Đệ lại không phải như thế.

“Cô, cô vẫn luôn khách sáo như thế.” Khương Thượng Nghiêu nói xong, bắt đầu
gọi vài món dựa theo trí nhớ mơ hồ của anh về mẹ Khánh Đệ.

Trong lúc trò chuyện, Ái Đệ từ nhà vệ sinh đi ra, đúng lúc nghe Khương Thượng
Nghiêu gọi phục vụ mang thêm một bộ bát đũa nữa, rồi giải thích: “Hắc Tử ở gần
đây, anh gọi cậu ấy đến cùng ăn cơm”.

“Thế cũng được, em đang muốn nói lời cảm ơn anh Hắc Tử ” Ái Đệ nhìn chị gái,
cố gắng mỉm cười, “Trận cãi cọ với Hướng Lôi hồi Tết, anh Hắc Tử đã đến giải
quyết giúp, em vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn anh ấy”.

Một lát sau, Hắc Tử mặc cảnh phục gõ cửa bước vào. Mẹ Khánh Đệ vốn là người
phụ nữ của gia đình, rất sợ những người mặc cảnh phục. Bà vẫn còn nhớ ngày Ái Đệ
bỏ nhà đi, mình đã từng gọi người cảnh sát này lên giúp. Ngày hôm đó, bộ dạng
xấu xa đê tiện của bố Khánh Đệ đều bị người này nhìn thấy hết, nghĩ tới đây, bà
bỗng trở nên ngượng ngùng.

Ai ngờ Hắc Từ lại cúi người cung kính, mở miệng đã gọi cô, mẹ Khánh Đệ lúc
này mới thoải mái hơn một chút, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn.

Khánh Đệ hiểu ý của Khương Thượng Nghiêu. Muốn giúp Ái Đệ ly hôn và lấy tiền
về một cách thuận lợi, không thể không có sự giúp đỡ của Hắc Tử, cô bèn khách
sáo rót rượu cho Hắc Tử. Hắc Tử hai tay cầm ly rượu, cười vui vẻ, nói: “Khánh
Đệ, chén rượu này anh đợi mấy năm rồi”.

Khương Thượng Nghiêu còn đang thầm lo lắng, sợ Hắc Tử không cẩn thận ăn nói
lung tung phá hỏng tình cảm mong manh giữa anh và Khánh Đệ, không ngờ Hắc Tử
cũng có lúc tinh tế, nuốt từ “Em” vào mà đổi sang từ khác. Điều khiến anh bất
ngờ hơn là, Khánh Đệ tươi cười niềm nở nói: “Anh Hắc Tử, em xin lỗi, do em không
hiểu chuyện, sớm đã phải kính anh rồi. Anh là người ngay thẳng, sau này giúp em
để ý anh ấy, lúc nào cần dạy bảo anh cứ thẳng thắn không cần nương tay”.

Nếu lúc này xung quanh không có ai, Khương Thượng Nghiêu nhất định sẽ ghé sát
vào tai cô hứa, “Anh sẽ ngoan”.

Nhưng đáng tiếc trước ánh mắt của bao nhiêu người, anh chỉ biết ngượng ngùng
nhếch môi cười. Hắc Tử liếc thấy bộ dạng khó xử của anh, mặt mày hớn hở gật đầu,
đáp: “Thanh Thượng Phương bảo kiếm này anh nhận”.

Vì mẹ cũng có mặt, không tiện thảo luận vấn đề làm thế nào để giải quyết vụ
ly hôn của Ái Đệ, Khánh Đệ đành hỏi thăm tình hình gần đây của Hắc Tử, nói mãi,
nói mãi cuối cùng vẫn nói tới chuyện Nhiếp Nhị.

Vụ án của Nhiếp Nhị tình tiết phức tạp, dây dưa tới rất nhiều người. Hơn một
tháng nay, công tác thẩm vấn vẫn đang tiến triển rất chậm. Theo như phân tích
trước mắt, không chỉ phạm tội bạo lực lũng đoạn ngành vận chuyển để thu lợi về
mình, mà mấy cơ sở kinh doanh về đêm của Nhiếp Nhị còn bị nghi ngờ là tổ chức
hoạt động bán dâm. Gần đây lại có chứng cứ cho thấy hắn liên quan tới vụ án
tranh chấp gia tộc ở một huyện nào đó của Vấn Sơn, Nhiếp Nhị có vai trò khá lớn
trong đó. Nếu chứng cứ đầy đủ bao nhiêu tội danh đó gộp lại, Nhiếp Nhị khó tránh
khỏi tội chết.

Vì quy định của tổ chức nên Hắc Tử không thể tiết lộ tình tiết vụ án, nhưng
những tin tức bên lề cộng với khả năng thêm thắt của Hắc Tử đủ khiến Ái Đệ cười
nói vui vẻ.

Sau bữa cơm, mẹ Khánh Đệ có ý muốn về nhà xem thế nào, Hắc Tử và Khương
Thượng Nghiêu cũng đứng dậy, không hẹn cùng nói: “Cô/ cháu đưa cô về”. Hai người
bất giác quay sang nhìn nhau, Khương Thượng Nghiêu mỉm cười nhường bước, “Để Hắc
Tử đưa vậy, trên đường về cơ quan, Hắc Tử cũng đi qua khu tập thể của Cục vật
tư”.

Trong bữa ăn, cả hai người đàn ông này đều rất ân cần, giờ mẹ Khánh Đệ càng
cảm thấy ngại. Sau khi từ chối nhưng không được, mấy người họ cùng đưa bà ra tận
cửa nhà hàng. Xe cảnh sát của Hắc Tử vừa rời khỏi tầm mắt, Khánh Đệ lập tức nhìn
Khương Thượng Nghiêu, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi. Khương Thượng Nghiêu vội vàng
giơ cả hai tay lên thanh minh: “Anh chằng có ý gì cả, chuyện này phải dựa vào
cậu ấy thôi, người khác không giúp được”.

Khánh Đệ trừng mắt nhìn anh một cái rồi mới tha, Ái Đệ đứng bên không hiểu
chuyện gì, hỏi: “Chị, chuyện gì thế?”.

Con bé ngốc nghếch này. Khánh Đệ thở dài, “Bàn chuyện ly hôn của em đi, em
phải nghĩ cho kỹ, Chị bị mẹ nói nhiều quá giờ chẳng dám quyết thay em đâu”.

“Em nghĩ kỹ rồi, cả đời Hướng Lôi cũng sẽ không thay đổi được tính yếu đuối
ấy. Nếu tiếp tục sống với anh ta, cả đời này em chịu ấm ức. Mẹ nhẫn nhục nuôi
chúng ta lớn, dựa vào cái gì mà em phải tìm tới nhà anh ta chịu tội?”

Quay về phòng, Khánh Đệ vào nhà vệ sinh. Ái Đệ và Khương Thượng Nghiêu ngồi
đối diện nhau qua chiếc bàn tròn. Đang im lặng Ái Đệ đột nhiên hỏi: “Anh Khương,
em biết trong anh vẫn giận, em xin lỗi. Ảnh cưới của hai người do em cắt, tờ
giấy đó cũng do em chép lại những lời chị nói với em qua điện thoại, không liên
quan tới chị em. Anh cũng biết tính em vừa hấp tấp lại nóng nảy, không bao giờ
nghĩ trước nghĩ sau, tự mình thiệt thòi bao lần vẫn chưa chừa. Anh người lớn đại
lượng, tha lỗi cho em nhé”.

Ái Đệ gà chết không sợ nước sôi, đâm đầu vào tường rồi mà vẫn chẳng chịu quay
đầu. Khương Thượng Nghiêu biết cô hạ thấp bản thân như thế vì chị gái. Lý do tại
sao ngày ấy chia tay tạm thời không bàn đến, nhưng lúc nhận được những mảnh vụn
của ảnh cưới, cảm giác thất bại, phẫn nộ, cho tới khi nhìn thấy tờ giấy ấy, anh
như bị giam vào phòng tạm giam trước kia, hít thở khó khăn không biết ngày
ra.

Nói không giận là giả, nhưng…

“Chị em nặng tình, anh hiểu.”

“Khi ấy đúng là em không nên trách anh, giờ em mới hiểu tại sao chị gái em
hoàn toàn không hận, không giận anh. Chờ đợi người ta tốt với mình, không đạt
được nguyện vọng đương nhiên sẽ thất vọng, sẽ giận dữ. Thực ra hà tất phải cầu
đâu xa, sao lại gửi gắm niềm vui và hạnh phúc của mình cho người khác để đợi họ
ban ơn? Con người ta chỉ cần chịu trách nhiệm với bản thân là được. Dù như thế
cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”

Không biết đây là lời của Ái Đệ sau khi ngộ ra, hay lời Khánh Đệ thường nói
với cô. Nếu là của Khánh Đệ… Khương Thượng Nghiêu cười khổ, Khánh Đệ không hổ
là Khánh Đệ. Anh cười xong lại thở dài, anh yêu sâu sắc sự thông minh lý trí của
cô, nhưng cũng vì nó mà đau khổ, cảm giác phức tạp này thật sự chẳng dễ chịu
gì.

“Sao không nói gì thế?” Khảnh Đệ bước ra ngồi cạnh Khương Thượng Nghiêu rồi
hỏi.

“Nói xong rồi.” Ái Đệ nhìn cô cười.

Khánh Đệ gắp đầy bát thức ăn đưa cho Khương Thượng Nghiêu, “Ăn chút đồ lót dạ
đi, chút nữa anh Hắc Tử quay lại còn phải uống”.

“Anh Hắc Tử còn quay lại? Chẳng phải đi làm luôn sao?” Ái Đệ nghi hoặc
hỏi.

“Chuyện chính còn chưa bàn, cậu ấy về điểm danh thôi.” Khương Thượng Nghiêu
giải thích, rồi vội cúi đầu ăn, tránh ánh mắt của Khánh Đệ.

Bộ dạng lóng ngóng khi làm việc xấu của anh khiến Khánh Đệ vừa giận vừa buồn
cười. Rõ ràng tạo cơ hội cho người anh em của mình lấy lòng người lớn mà, còn
giả bộ đường hoàng.

Một lúc sau, Hắc Tử chẳng buồn gõ cửa, bước thẳng vào trong. “Đưa đến tận cửa
nhà em rồi, anh nghe ngóng thấy không có động tĩnh gì, hình như chú không có
nhà. Cô nói chú về muộn.”

Chị em Khánh Đệ cám ơn liên tục, Khương Thượng Nghiêu rót rượu cho Hắc Tử,
hỏi: ”Nói thẳng vào việc chính đi, chuyện này mình không có kinh nghiệm, giải
quyết thế nào cho êm thấm và hài lòng đây?”.

Hắc Từ không trả lời, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Ái Đệ, Ái Đệ bị nhìn tới
mức ngồi không yên, tay đặt lên bàn hỏi: “Làm gì thế”.

“Đừng nói việc khác vội, đợt Tết Hướng Lôi bị em cào cho thành mặt mèo tới
nơi, lần đó gây hấn cũng không nhỏ, tại sao giờ mới kiên quyết đòi ly hôn?” Hắc
Tử thể hiện tác phong thường thấy khi làm việc, bộ dạng nghiêm túc khiến người
ta nể sợ. “Anh không muốn ý tốt của mình bị người ta hiểu lầm, vài hôm nữa lại
bị người ta chửi bới.”

Câu sau hình như có nội tình, Khánh Đệ bất giác nhìn Ái Đệ. Ái Đệ mím môi
không nói gì.

Sắc mặt Hắc Tử khó coi hơn vài phần, “Chuyện này anh không giúp được em”.

“Đây là vì em muốn tránh phiền phức! Lần trước sau khi anh đến, người nhà anh
ta nói em lăng nhăng, có quan hệ mờ ám với anh. Anh nói xem gặp lại anh, em có
dám nói nhiều hơn một câu không?” Ái Đệ khổ sở giải thích.

Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên, Hắc Tử bỗng đỏ mặt, đập bàn một cái, đứng
bật dậy bước ra ngoài, “Chuyện này anh phải nói rõ với nhà họ!”.

Khương Thượng Nghiêu vội vàng đuổi theo kéo bạn lại, “Ái Đệ vừa đi khỏi đó,
cậu lại tìm đến nói giúp cô ấy, thế chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này à?”.

Hắc Tử suy nghĩ, thấy anh nói cũng phải, đành quay lại ngồi xuống. ‘”Vậy để
lão Lương đi được không?”

“Để em đi.” Khánh Đệ nhìn em gái, “Người nhà Hướng Lôi không dễ nói chuyện,
sổ tiết kiệm mang tên Ái Đệ, chỉ cần báo mất là được. Nhưng nếu cứng quá sẽ khó
giải quyết việc ly hôn”.

“Anh cũng đang nghĩ tới việc này.” Khương Thượng Nghiêu nghĩ hồi lâu, “Khánh
Đệ hay cậu đi đều không được. Để anh gọi cho luật sư Nghiêm, bảo lão Lương đi
cùng, nói lý với nhà Hướng Lôi”.

“Được. Có điều cái nhà ấy toàn kẻ khó nhằn, thỏa thuận ly hôn tốt nhất đừng
hy vọng gì. Nhưng, từ lúc khởi tố xin ly hôn đến cuối cùng ra tòa cũng không
nhanh đâu, thường lần đầu bao giờ cũng hòa giải, lần thứ hai mới chính thức phán
quyết. Sẽ mất thời gian đấy, em nghĩ kỹ chưa?” Nói câu cuối cùng, Hắc Tử nhìn Ái
Đệ, vẻ mặt không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa, ngược lại còn thấy sự luyến tiếc
nơi đáy mắt.

Khánh Đệ không nhìn Hắc Tử, mà chuyển sang nhìn em gái. Cuộc hôn nhân không
thích hợp giống như mang đôi giày chẳng vừa chân, đi đường chân sẽ nhỏ máu. Ái
Đệ vốn hoạt bát lanh lợi nhanh mồm nhanh miệng, sau hai năm cuộc sống hôn nhân,
cả trái tim và da chân đều đã chai sạn rồi. Đối mặt với lựa chọn, Ái Đệ cũng
không nhiều tâm trạng, suy nghĩ như bay về thời thiếu nữ, ngẩn ngơ, cuối cùng
gật đầu mạnh một cái.

“Vậy làm thế đi. Nếu trong quá trình ấy họ làm khó em, thì để luật sư Nghiêm
ra mặt giải quyết, có chuyện gấp tìm anh hoặc anh Thạch Đầu.” Hắc Tử dứt khoát,
“Anh gọi điện cho lão Lương, Thạch Đầu, cậu nói với luật sư Nghiêm một
tiếng”.

Trình tự ly hôn nhìn thì đơn giản, nhưng bị miệng quạ đen của Hắc Tử trù ẻo
thành rắc rối thật.

Tục ngữ có câu Tú tài gặp phải nhà binh, có lý nói cũng không rõ (1), lại có
câu Lính tráng cũng sợ đàn bà. Lão Lương quả nhiên không biết nói gì hơn, “Lúc
tới bàn bạc với họ, tôi đã rất khách sáo, ai ngờ cả nhà họ chẳng biết tốt xấu
gì, đầu óc có vấn đề. Rõ ràng việc vô lý như thế mà vẫn ngang ngạnh, muốn chuyển
hết tiền tiết kiệm sang cho con trai mình, nếu không, việc thuận lợi ly hôn ra
khỏi nhà họ Hướng không phải chuyện dễ dàng”.

Khánh Đệ cùng Đội trưởng Lương đến nhà họ Hướng. Mẹ Hướng Lôi kiên quyết
không ly hôn cũng chẳng trả tiền. Sau khi dùng mọi lời lẽ vẫn không có kết quả
gì, ngay lập tức cô đưa em gái đến ngân hàng báo mất sổ.

Như thế mà mẹ vẫn còn khuyên Ái Đệ không nên ly hôn. Nhà họ đâu có cần con
đâu, họ chỉ muốn kiếm về một lao động miễn phí. Vừa phải sinh con, còn phải làm
bán mạng mà ngày cũng không quá ba bữa cơm.

Ái Đệ cười khổ, nói: “Không muốn kiện cáo xem ra không được rồi”.

(1) Ý nói dân chữ nghĩa gặp dân võ biền, ôm đầy một bụng đạo lý cũng như
không.

“Chỉ là vụ án dân sự thôi, đừng để Hắc Tử dọa”. Khương Thượng Nghiêu an ủi,
”Có một luật sư giỏi thì mọi việc sẽ đâu vào đấy”.

Luật sư Nghiêm Hoa Khang mấy năm gần đây sự nghiệp đang trên đà phát triển,
văn phòng chuyển từ căn nhả cũ nát trên con phố nhỏ đến tòa nhà thương nghiệp ở
khu mới, quy mô lớn hơn trước rất nhiều.

Mười năm trôi qua như bóng câu qua khe cửa, khi gặp mặt, cả Khánh Đệ và luật
sư Nghiêm đều vô cùng cảm khái.

“Lúc ấy cao gần bằng anh, nói chuyện đâu ra đây. Vô tình nhìn thấy hai tay
dưới gầm bàn đang vặn vào nhau, anh mới biết thì ra hãy còn là một cô bé, đang
cố tỏ vẻ người lớn.” Luật sư Nghiêm cười nói với Khánh Đệ, rồi tiếp tục với
giọng buồn bã “Hồi ấy anh mới vào nghề chưa lâu, lần đầu tiên nhận vụ án lớn,
trong lòng rất hoang mang. Đặc biệt khi ánh mắt của những người đồng nghiệp nhìn
tới, giống như muốn nói với anh rằng anh thật không biết tự lượng sức mình, đấu
nổi không? Anh kìm nén, quyết tâm phải đòi lại công lý, nhưng đáng tiếc, cuối
cùng kết quả vẫn không như mong muốn”.

“Luật sư Nghiêm, anh đã cố gắng hết sức rồi, chúng em rất cảm kích.” Khánh Đệ
buông đũa, nhìn Khương Thượng Nghiêu ngồi bên cạnh, mỉm cười im lặng, chân thành
nói.

So với ấn tượng về cô trước kia – tinh thần cao vút lấn áp người khác, thì
bây giờ, dưới ánh đèn thủy tinh, làn da Khánh Đệ trắng mịn, đôi mắt sáng ngời,
nụ cười dịu dàng thân thiện, tựa như một viên đá cuối cùng cũng được mài giũa
thành ngọc quý.

Nghiêm Hoa Khang chăm chú nhìn cô hồi lâu, trong chốc lát, dường như anh lại
thấy hình ảnh trước căn hộ tồi tàn nơi con phố cũ, bóng hai người một cao một
thấp song song cùng rời đi.

Người đã khuất, chuyện cũ cũng không nên nhắc lại nữa.

Anh hỏi tới chuyện của Ái Đệ, về việc phân chia tài sản, Ái Đệ chỉ có một yêu
cầu đơn giản, “Chỉ yêu cầu công bằng hợp lý. Ngày trước khi kết hôn không có quà
tặng cũng chẳng có hồi môn, hai năm nay cùng kinh doanh hai quầy hàng, anh ta
phụ trách lấy hàng, em phụ trách bán, cùng bỏ sức như nhau. Tiền tiết kiệm được
năm ngoái bị chị anh ta vay mất, giờ chỉ yêu cầu trả lại một lại một nửa. Một
nửa này gần đây em hỏi vay bạn bè, đều ở cả đây. Em chỉ cần thế được rồi”.

“Chị gái anh ta khi vay tiền có làm giấy vay không?”

“Không.” Ái Đệ sợ nhất cái này, nếu thật sự phải tuân thủ trình tự của vụ
kiện ly hôn, cô tin chị gái Hướng Lỗi sẽ phủ nhận ngay. “Nhưng, ngân hàng có lưu
sao kê, em trực tiếp gửi thẳng sang tài khoản của chị anh ta.”

Nghiêm Hoa Khang điềm đạm: “Thế là được rồi”.

Với danh tiếng hiện tại của Nghiêm Hoa Khang ở Vấn Sơn, nếu không vì quen
biết Khánh Đệ, thì vụ án ly hôn nhỏ bé này sẽ không đích thân xử lý. Khi anh đã
đích thân ra trận, thì đương nhiên cầm chắc phần thắng trong tay, lại thêm sự hỗ
trợ của Hắc Tử, Ái Đệ có lẽ sẽ không phải chịu thiệt thòi, cùng lắm là tốn chút
thời gian chờ đợi mà thôi, Khánh Đệ cầm chắc chiến thắng trong tay, ngày thứ ba
về Vấn Sơn, cô đến thăm bà Khương Thượng Nghiêu.

Nhận được điện thoại cấp báo của mẹ, Khương Thượng Nghiêu về sớm. Trên ban
công, ba người phụ nữ đang ngồi nhặt rau, cười cười nói nói, không khí ấm áp.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng Khương Thượng Nghiêu đột nhiên nảy sinh một
suy nghĩ, hy vọng thời gian sẽ ngưng đọng tại giây phút này cho đến khi trời tàn
đất tận.

Ai ngờ anh không lên tiếng, tai Phúc Đầu đã dỏng lên nghe ngóng, cổ họng phát
ra những tiếng kêu ư ử, ngay sau đó giằng khỏi sợi dây xích trong tay anh, lao
về phía ban công như một mũi tên.

Khánh Đệ đang ngồi trên ghế, chỉ thấy một bóng đen lao vút tới. Chưa kịp phản
ứng, Phúc Đầu đã chồm nửa người lên cô, làm đổ chỗ rau chân vịt cô vừa nhặt để
trên đùi, hai chân trước đặt lên vai Khánh Đệ, chiếc lưỡi dài ướt rượt lập tức
thè ra liếm vào má cô.

“Phúc Đầu!” Cô kinh ngạc reo lên.

Phúc Đầu buồn tủi rên ư ử, quyến luyến hếch hếch cái mũi vào hõm cổ cô. Hơi
thở dồn dập, không cần nghĩ cũng biết nó đang rất kích động.

Bà cụ ngồi bên cười mắng, “Súc sinh, bẩn hết sàn rồi”.

“Không phải vậy chứ?” Mẹ Khương Thượng Nghiêu vội vàng đứng dậy tìm chổi.
Khánh Đệ vùng ra khỏi hai chân trước của Phúc Đầu đứng dậy. Lúc này mới để ý bên
ngoài cửa ban công, Khương Thượng Nghiêu đang mỉm cười đứng nhìn cảnh thân mật
ấy.

“Biết là em nhớ nó, lần trước vội vội vàng vàng nên không lo được, sáng sớm
nay anh bảo Nghiêm Quan đến khu mỏ đón nó về.” Lần trước bà bị ốm, chẳng có tâm
trạng đâu mà suy nghĩ chuyện khác, lần này anh đúng là rất chu đáo. Quả như bà
anh từng nói, Khánh Đệ là người rất tình cảm, anh không tin tất cả mọi thứ ở Vấn
Sơn không có thứ gì khiến cô lưu luyến.

Hai chữ “Cảm ơn” như chìm xuống đáy mắt cô. Khánh Đệ cúi đầu cười, bắt đầu đi
kiểu chữ Bát ngoài ban công. Trò này ngày trước chơi mãi rồi, Phúc Đầu đột nhiên
hào hứng, uốn éo cạnh bước chân kiểu chữ Bát của cô thành hình chữ S, sau đó
đứng thẳng người lên, hướng về phía cô đòi phần thưởng. Bà cụ cười nghiêng ngả,
mẹ Khương Thượng Nghiêu lắc đầu, nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò trẻ
con đó?”.

“Cháu chỉ muốn thử xem Phúc Đầu còn nhớ hay không thôi ạ.” Khánh Đệ ra sức
xoa đầu Phúc Đầu. Ngẩng lên bắt gặp ánh mắt thâm trầm đang nhìn mình, bất giác
tai cô nóng bừng, vội vàng cầm chiếc chổi trong tay mẹ Khương Thượng Nghiêu,
“Cô, để cháu”.

Bữa tối làm bánh chẻo nhân rau chân vịt, ăn xong mẹ Khương Thượng Nghiêu lờ
đi như không nhìn thấy cánh tay cơ bắp của con trai lộ ra ngoài chiếc áo sơ mi
cộc tay, vẻ mặt chê bai, nói: “Mau đưa Khánh Đệ đi dạo đi, con xem con còn không
chịu luyện tập, sắp có bụng bia rồi đấy”.

Khương Thượng Nghiêu cũng phối hợp rất ăn ý, nhìn về phía Khánh Đệ, Khánh Đệ
lại thật thà như đếm, gật đầu ngay.

Cửa vừa đóng, sắc mặt cô liền thay đổi, vờ tỏ ra lo lắng, hỏi: “Khương tổng,
có cần khoác thêm chiếc áo ngoài để che bụng bia đi không? Vờ béo ảnh hưởng tới
mỹ quan thành phố”.

Khương Thượng Nghiêu không ngờ bây giờ Khánh Đệ lại láu cá như vậy, nụ cười
thấp thoáng trên môi cô, tâm trạng vui vẻ khiến anh rất muốn dùng một nụ hôn
thật sâu để trừng phạt giọng điệu khiêu khích đó. Càng kìm chế, cơ mặt anh càng
cứng đờ, “Thực ra anh có vờ hay không, có người biết”.

Kiểu nói đùa như vậy, từ trước đến nay phụ nữ vẫn không lại được. Đúng lúc ấy
cửa thang máy mở ra, Khánh Đệ nhanh chân bước vào trong, che giấu vẻ ngượng
ngùng trên mặt. Nhìn đèn thang máy chuyển từng tầng một đang yên lặng bỗng cô
lên tiếng: “Có mấy người biết?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.