Tình Yêu Nơi Đâu

Chương 56



Chơi với nhau mấy năm, Lâm Nhạc biết càng những người thân cận, Khương Thượng
Nghiêu càng ăn nói đơn giản thẳng thừng, uống nước nhớ nguồn, bốn chữ này nghe
còn vui tai hơn nhiều lời khách khí trên quan trường. Nước lên thuyền lên, sống
trong môi trường này, giữ lễ chính là cách để cùng nhau tiến bộ, Lâm Nhạc nói
với giọng nghiêm túc và có phần tự hào, “Cục trưởng Phó dặn đi dặn lại, cậu hãy
chuẩn bị một bộ hồ sơ về tâm lý trong tù và kế hoạch phát triển sự nghiệp trong
tương lai. Mấy hôm nữa sẽ trình lên Bộ Tuyên truyền văn hóa và Đoàn thanh niên.
Chú ý cách hành văn, phải rõ ràng, lập trường kiên định”.

Câu cuối cùng chính là lời nhắc nhở và cảnh cáo của Lâm Nhạc, sợ anh quen với
những quy tắc nơi quan trường. Khương Thượng Nghiêu lĩnh giáo ngay, “Mấy hôm nữa
tôi sẽ đưa lên Nguyên Châu, anh Lâm, hẹn thời gian rồi ra ngoài uống chén rượu
nhé”.

Hai năm lại đây, Khương Thượng Nghiêu không chỉ có quan hệ công việc với Phó
Khả Vi, mà còn có quan hệ riêng nữa.

Thứ nhất, Phó Khả Vi có ơn đèo bòng anh. Thứ hai, người thuộc trường phái
thực tế như Phó Khả Vi, vừa biết rõ lợi hại trong chế độ doanh nghiệp quốc
doanh, lại am hiểu những đường đi lối rẽ các chiêu trò trên quan trường, kiêm có
tập đoàn nhà nước chống lưng, các kênh tin tức rộng, cách kiến giải độc đáo, sự
hiểu biết về phương hướng phát triển của kinh tế vĩ mô và những thay đổi của các
nền kinh tế bao giờ cũng ở một tầm cao hơn, mỗi lần chỉ gật bừa một cái, đều
giúp anh thu về rất nhiều lợi nhuận.

Phó Khả Vi đến nay vẫn ở trong khu nhà cũ của Cục Than và Khoáng sản, sau khi
con gái lấy chổng và con trai đi du học, nhà rất vắng vẻ. Vừa bước vào trong,
Khương Thượng Nghiêu đánh tiếng chào hỏi, cô Hùng, phu nhân của Phó Khả Vi thân
thiện nói: “Chú Phó của cậu đang chơi cờ với khách ở trên lầu”.

Trước khi đến, anh đã gọi điện nhưng không thấy nói nhà họ Phó có khách đến
chơi. Khương Thượng Nghiêu thoáng do dự, bỗng nghe thấy cô Hùng cất tiếng gọi
người giúp việc, tiện tay với cái tạp dề trên thành ghế, nói: “Trưa ở lại đây ăn
cơm, chú Phó cậu sẽ đích thân xuống bếp, giờ cô đi rửa rau và chuẩn bị đã”.

Khương Thượng Nghiêu kinh ngạc, càng thêm tò mò về thân phận của người khách
này, thế nào mà khiến Phó Khả Vi đích thân xuống bếp. “Cô Hùng, Chủ tịch Phó còn
có khả năng này nữa ạ?”

Cô Hùng cười híp mắt, nói: “Chẳng biết phải không? Ông ấy không dễ để lộ đâu.
Lên trên xem họ đánh cờ đi, ngồi mãi ở đây cũng chán”.

Nhà họ Phó ở căn hộ trên cùng, cô Hùng bình thường rảnh rỗi thích trồng rau
trồng hoa, nên ngoài ban công một nửa bày những loại gỗ trống mục, một nửa là
phòng kính ấm. Khương Thượng Nghiêu men theo cầu thang cạnh bếp lên trên, chỉ
thấy qua lớp kính, Phó Khả Vi đang nhíu chặt đôi mày, trên tay kẹp một quân cờ
đen, do dự không đặt xuống. Người ngồi đối diện cánh tay đặt lên tay ghế, tóc
nhuộm đen, vai rộng, rất cao lớn vạm vỡ.

Bóng dáng kia như đập thẳng vào mắt Khương Thượng Nghiêu, bước chân đang ngập
ngừng trên cầu thang của anh bỗng dừng hẳn lại, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng của
mình, đi lên thêm hai bậc, tiếng bước chân lớn dần. Hai người ngồi bên cửa sổ
không hề ngẩng đầu lên, vẫn đang chăm chú vào bàn cờ, Khương Thượng Nghiêu từ từ
tiến tới, lặng lẽ ngồi xuống cạnh họ.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ hôm nay có ý gì, không cần nói cũng hiểu. Khương Thượng
Nghiêu điềm tĩnh tập trung ánh mắt nhìn vào bàn cờ. Sau vài giây nín thở, đôi
tay đang run rẩy chắp sau lưng mới bình tĩnh trở lại.

Anh không hiểu nhiều về cờ vây, nhưng nhìn thế cục trên bàn cờ, trận thế có
vẻ đang rất khốc liệt, chẳng trách cả hai người họ lại trầm ngâm tập trung đến
thế, Phó Khả Vi còn đang do dự, hai mày nhíu chặt.

Khương Thượng Nghiêu đang chăm chú quan sát, bất chợt bầu không khí yên tĩnh
bỗng bị phá vỡ bởi câu nói đột ngột của Phó Khả Vi: “Tiểu Khương!”. Nói rồi ông
đặt quân cờ xuống bàn cờ, xua tay: “Tập trung quá, không để ý cậu đến, ngồi đi,
ngồi đi”.

Người kia lập tức trừng mắt tức giận nói: “Lão Phó, anh khá lắm, làm thế này
chẳng phải ăn gian sao?”.

“Ăn gian? Tôi sao có thể ăn…” Phó Khả Vi nhìn những quân cờ đang tung tóe
trên bàn, khuôn mặt tròn tròn bỗng phá lên cười: “Nhỡ tay, nhỡ tay”.

Vẻ mặt của ông chẳng có gì là ngượng ngùng xấu hổ cả, đôi mắt nheo lại thoáng
hiện những tia sáng giảo hoạt, ý như muốn bảo “Anh làm gì được tôi nào”.

Khương Thượng Nghiêu cười thầm, sự bức bối trong hơi thở và cảm giác căng
thẳng trong lồng ngực như bị hành động của Phó Khả Vi xua tan, lập tức biến
mất.

Bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng này của Phó Khả Vi, đều không thể liên tưởng tới
nhân vật mặt sắt tính cách vừa cứng rắn vừa khó chịu, hai năm trước liên tiếp
cho dừng hoạt động của hơn bốn mươi mỏ than vi phạm quy định, chẳng chút lưu
tình.

Có lẽ hai người chơi với nhau đã lâu, nên Ba Tư Cần cũng quen với kiểu chơi
thua là tìm cách ăn gian của Phó Khả Vi, bèn rộng lượng phá lên cười, đẩy bàn cờ
hỏng trên bàn ra, “Dù sao khách của anh cũng đến rồi, giữ cho anh chút thể diện
vậy”, nói rồi quay sang nhìn Khương Thượng Nghiêu, nụ cười dần tắt.

“Bí thư Ba!” Khương Thượng Nghiêu nhìn thẳng vào mắt ông, giọng cung kính.
“Chủ tịch Phó!”

“Cậu chính là Khương Thượng Nghiêu của Công ty Than luyện cốc Vấn Sơn?”

Ba Tư Cần nhìn anh từ trên xuống dưới, Khương Thượng Nghiêu khiêm tốn hơi cúi
người, “Vâng, Bí thư Ba”.

“Đã gặp hồi Tết rồi.” Ba Tư Cần ra hiệu.

“Tiểu Khương, ngồi đi.” Là chủ nhà nên Phó Khả Vi cũng không thể không khách
sáo.

Khương Thượng Nghiêu không dám tùy tiện, rót thêm trà vào cốc, rồi mới ngồi:
“Cháu đến đường đột, làm mất nhã hứng của hai người”.

“Tôi mới chính là kẻ phá rối, đột nhiên nổi hứng đánh cờ, một ngày nghỉ đẹp
trời thế này, muốn tìm lão Phó so mấy ván.” Ba Tư Cần cười có lỗi, vẻ mặt bớt
vài phần uy nghiêm, hòa nhã hơn nhiều.

Với địa vị của Ba Tư Cần, căn bản chẳng cần phải nói những lời giải thích
này, thêm giọng điệu hòa nhã và nụ cười ôn hòa của ông, có thể thấy đằng sau còn
có việc gì đó khác. Khương Thượng Nghiêu trong lòng khẽ động, sắc mặt cung kính
thêm vài phần.

Phó Khả Vi ha hả cười lớn, “Anh đúng là cờ thấp lại cứ hay thích chơi”.

“Quân tử có khi cũng bị lừa. Luận về cờ, tôi đúng là còn kém anh một bậc.” Ba
Tư Cần nghiêm túc thừa nhận, thấy nụ cười đắc ý của Phó Khả Vi dần trở nên gượng
gạo, ánh mắt ông để lộ những ánh vui.

Lời đồn đại trong giới quan trường ở Tế Tây nói rằng, Phó Khả Vi là thanh
kiếm sắc trong tay Ba Tư Cần. Thời gian đầu khi nhậm chức, ông đã mượn oai thanh
kiếm sắc ấy để dẹp bỏ nạn các mỏ than nhỏ tăng lên không ngừng, điều tra ra rất
nhiều những quan chức dùng việc công để mưu lợi riêng, uy nghiêm từ đó mà lập
nên. Thấy hai người trong lúc cười nói có vẻ như rất ăn ý, rõ ràng chứng minh
được những lời đồn trong giới quan trường kia.

Phó Khả Vi quay đầu nhìn Khương Thượng Nghiêu, trịnh trọng hỏi: “Tài liệu
chuẩn bị xong chưa?”.

Khương Thượng Nghiêu gật đầu đáp vâng, lấy tập tài liệu đã được Lâm Nhạc gọt
giũa đánh bóng ra, hai tay đưa cho Phó Khả Vi.

Phó Khả Vi đón lấy, lại đưa cho Ba Tư Cần.

Ba Tư Cần không mở ra xem, chỉ thoáng trầm ngâm, rồi dịu giọng nói: “Nghe nói
được tập đoàn năng lượng đề cử là ứng viên cho danh hiệu thanh niên kiệt xuất
nhất tỉnh, đồng chí Tiểu Khương, đồng chí có cảm tưởng gì?”.

Cái gọi là đồng chí, là cách xưng hô chính thức trong nội bộ Đảng viên. Ở vị
trí cao như Ba Tư Cần, đương nhiên không thể gọi bề dưới Khương Thượng Nghiêu là
“Khương tổng”, gọi tên e rằng không được hay cho lắm. Một câu “đồng chí Tiểu
Khương” vừa chính thống lại vừa thân thiết. Đây là ám hiệu dành cho Khương
Thượng Nghiêu, ông không coi anh như một thương nhân bình thường.

Khương Thượng Nghiêu nhất thời không thể hình dung nổi cảm xúc trong lòng
mình lúc này, với trái tim đập thình thịch,anh vẫn không quên thân phận và địa
vị của bản thân. Anh khẽ cúi đầu, lựa lời nói: “Bí thư Ba, Chủ tịch Phó, là
thanh niên đã một lần sẩy chân, nhận được vinh dự này, cháu thấy rất xấu hổ.
Không có quan tâm vô tư của Đảng và sự trợ giúp đắc lực của các vị lãnh đạo,
không có quyết định đúng đắn của tập đoàn năng lượng, cháu sẽ không có được
thành tích ngày hôm nay. Cảm ơn Đảng và các vị lãnh đạo đã cho cháu cơ hội tái
sinh này”.

Đi lại với giới quan trường đã lâu, những lời sáo rỗng như thế anh nói hết
sức chân thành và nghiêm túc. Nhưng đối mặt với toàn những lão tướng trong quan
trường, họ sao có thể không nhận ra sự khác biệt giữa lời cảm kích từ đáy lòng
và lời khách sáo chứ? Vẻ mặt nghiêm túc của Phó Khả Vi nở nụ cười kỳ lạ, Ba Tư
Cần khẽ sững lại, ngay sau đó gật đầu, khen ngợi: “Tài liệu bên tập đoàn năng
lượng đưa tới, tôi đã xem qua, Công ty Than luyện cốc đang trong thời kỳ đổi
mới, rất nhiều quan niệm quản lý và chiến lược kinh doanh mới đều do cậu đề
xuất. Tuổi trẻ mà rất khá”.

Khương Thượng Nghiêu hiểu ngay tất cả đều do Phó Khả Vi thêm thắt cho anh,
bất giác cảm kích liếc nhìn ông ta một cái, khiêm tốn đáp lại: “Là do Chủ tịch
Phó và các vị lãnh đạo của tập đoàn năng lượng đã dốc sức hỗ trợ Công ty Than
luyện cốc trong thời kỳ đổi mới cơ cấu tổ chức, vì vậy những chế độ và cách thức
quản lý mới này mới có thể thuận lợi áp dụng”.

Khi nhắc đến công lao, anh đặt tên Phó Khả Vi lên đầu trước các lãnh đạo của
tập đoàn năng lượng, bởi vì cái ơn anh dành cho ông xuất phát từ tận đáy lòng.
Thời kỳ đầu áp lực rất lớn, đặc biệt phải đối mặt với sự phản đối cũng như đả
kích mãnh liệt của hành chính, nhưng Phó Khả Vi đã kiên quyết, cuối cùng phải
đập bàn, những âm thanh phản đối ấy mới dần lắng xuống.

“Thanh niên khiêm tốn lễ phép là tốt, nhưng cũng không nên mất đi sự tự tin
và lòng nhiệt tình. Công ty Than luyện cốc cải tổ hai năm, lợi nhuận tăng gấp
mấy lần. Quan điểm lãnh đạo của Đảng luôn ủng hộ những việc làm thực tế, còn về
mặt thành tích, đồng chí Tiểu Khương, biểu hiện của đồng chí rất tốt.” Ba Tư Cần
khẳng định thành tích trong công việc của anh, “Đồng chí Tiểu Khương, cậu nói
cho tôi nghe xem, mấy năm nữa còn có mục tiêu và kế hoạch phát triển gì?”.

Khi đến Khương Thượng Nghiêu hoàn toàn không ngờ lại cuộc nói chuyện này,
nhưng tương lai của Công ty Than luyện cốc là điều anh luôn băn khoăn suy tính.
Chỉ cần nghĩ giây lát, anh soạn xong bài phát biểu. Liếc thấy trong ánh mắt Phó
Khả Vi có sự cổ vũ và chờ đợi, anh đứng thẳng người lên, đơn giản giải thích
những suy nghĩ của mình về kế hoạch phát triển công ty trong tương lai.

Phó Khả Vi xen vào: “Bí thư Ba, Tiểu Khương, hai người nói chuyện, tôi đi xào
mấy món rau, chút nữa vừa uống vừa nói tiếp”.

“Thật vất vả cho Chủ tịch Phó quá.” Khương Thượng Nghiêu đứng dậy, lễ phép
tiễn Phó Khả Vi xuống lầu.

Đợi bóng dáng nặng nề của Phó Khả Vi khuất dần dưới cầu thang, Khương Thượng
Nghiêu rót trà cho Ba Tư Cần, rồi ngồi xuống.

“Đại tập đoàn hóa?” Ba Tư Cần cảm thấy rất hứng thú.

“Vâng, Bí thư Ba.” Khương Thượng Nghiêu ngồi dịch về phía trước, thể hiện sự
hào hứng của mình, “Tích hợp tài nguyên toàn diện, lực đủ rồi, giờ phải xem hiệu
ứng của các bộ phận. Nhưng vẫn còn vấn đề tối ưu hóa tài nguyên, không chỉ than,
còn điện, khí, phải điều phối thống nhất quản lý, sử dụng tài nguyên càng hợp lý
càng giảm tiêu hao và tính cạnh tranh khốc liệt, tạo ra nhiều giá trị hơn”.

Tư duy của anh rõ ràng, ngôn ngữ đơn giản súc tích, nghĩ cũng biết những lời
này không phải nhất thời có thể nói ra được. Ba Tư Cần gật đầu liên tục, bàn tay
đặt trên tay ghế vô tình cuộn thành nắm đấm. Hai năm trước, lão Phó đã nhắc đến
người thanh niên này. Khi ấy tình hình tài nguyên than của tỉnh rơi vào tình
trạng nghiêm trọng, tất cả các mặt từ môi trường tới an toàn, thuế… các vấn đề
lộ ra trước mắt, chính chàng thanh niên đang ở trước mặt ông, không tính toán
lợi ích, đã khai thác và quản lý mỏ than ở làng Vọng Nam với một cách thức khác
biệt.

Đây là con trai ông.

Khi đi lên, thấy một già một trẻ đang trò chuyện khá ăn ý, Phó Khả Vi cười
vui vẻ, gọi hai người xuống nhà ăn cơm.

Cô Hùng mở một chai Ngũ Lương Dịch, Khương Thượng Nghiêu vội vàng đón lấy,
rót rượu cho mọi người, rồi kính cả ba ly xong mới ngồi xuống.

“Tiểu Khương, không cần khách sáo, đến chỗ chú không ai là bí thư, chủ tịch
hội đồng gì hết.” Không đợi Ba Tư Cần lên tiếng, Phó Khả Vi đã ha ha cười nói rõ
hơn, “Ăn cơm là để sống, trong bữa ăn không nói chuyện công việc”.

Tay nghề của Phó Khả Vi quả thật rất khác thường, mấy món ăn gia đình thường
ngày qua tay ông bỗng trở nên đầy màu sắc và vô cùng hấp dẫn. Khương Thượng
Nghiêu có lòng tán thưởng vài câu, nhưng ánh mắt như vô tình lại tựa hữu ý của
Ba Tư Cần mỗi lần nhìn về phía anh đều khiến cổ họng anh nghẹn cứng, tâm trạng
phức tạp.

“Đại Lỗi đi hẹn hò rồi phải không? Vừa nãy giữ lại ăn cơm mà cậu ta không
chịu.” cô Hùng hỏi, “Cậu ta quả có con mắt nhìn người, cô bé đẹp nhất khoa lọt
ngay vào mắt cậu ta”.

Lần đầu tiên Khương Thượng Nghiêu đến nhà họ Phó, nói về gốc gác mới biết, cô
Hùng vốn là phó giáo sư khoa hóa của Đại học Sư phạm Nguyên Châu, có thể coi là
thầy của Khánh Đệ, cô bạn gái của Đại Lỗi đang là sinh viên của cô.

“Tiểu Khương cũng ba mươi hai tuổi rồi, chuyện cá nhân…” Ba Tư Cần ngồi đầu
bàn đột nhiên nói giọng nghiêm túc, quan tâm hỏi anh.

“Bạn gái của Tiểu Khương đang học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh. Nói mới nhớ,
ngày xưa ở trường Khánh Đệ được coi là một nữ sinh xuất sắc, tuần nào cũng có
bài đăng trên tạp chí trường.” Cô Hùng hỏi tiếp, “Năm nay Khánh Đệ lại không về
ăn Tết? Ý của Bí thư Ba là, Tiểu Khương cũng ba mươi hai tuổi rồi, nên suy nghĩ
đến vấn đề kết hôn thôi”.

Ngày trước, vì muốn lấy được thiện cảm của nhà họ Phó, anh từng lôi quan hệ
với Khánh Đệ ra làm bình phong. Đúng là đã khiến thái độ của cô Hùng trở nên
thân thiết hơn nhiều. Sau này chưa kịp đưa Khánh Đệ đến đây làm khách thì hai
người đã vội chia tay. Khương Thượng Nghiêu cũng không giải thích nhiều. Hôm nay
lại nhắc đến người phương xa, lòng anh buồn bã, cố lên tinh thần, nói: “Không
vội ạ, đợi ba năm nữa cô ấy học xong cháu sẽ tính”.

“Giờ thanh niên các cậu suy nghĩ thật phóng khoáng, lập nghiệp rồi mới thành
gia cũng tốt.” Phó Khả Vi tổng kết.

Ánh mắt Ba Tư Cần hoài nghi, có lẽ ông đang nhớ đến cảnh xảy ra trước cửa nhà
họ Trạch hồi Tết. Khương Thượng Nghiêu dừng đũa, giải thích: “Cháu và Trạch Trí
con gái Bí thư chỉ là bạn bè, ngày trước trong trại giam Dã Gia Sơn, cháu được
cô ấy chăm sóc”.

Ly rượu trong tay Ba Tư Cần khẽ run, ông khẽ đặt xuống, nhìn chằm chằm Khương
Thượng Nghiêu hồi lâu rồi hỏi: “Ở trong ngục vất vả lắm phải không?”.

Giọng ông chua xót, nếu nghe kỹ sẽ cảm nhận được tình thương yêu và bất lực
trong đó, thực sự không phù hợp với thân phận cũng như địa vị của ông lúc
này.

Vô tình liếc thấy cô Hùng và Phó Khả Vi đưa mắt nhìn nhau, Khương Thượng
Nghiêu lập tức hiểu ba người bọn họ hình biết rõ nội tình.

Anh không có ý định cầu xin lòng thương hại và đồng cảm của bất kỳ ai. Trong
bầu không khí như ngưng đọng, anh điềm tĩnh trả lời: “Cũng thường thôi ạ. Giờ
đều thực hiện quản lý nhân đạo hóa, sống trong ngục mấy năm, lao động cải tạo tư
tưởng, dù sao cũng giúp người ta tiến bộ”.

Cô Hùng nghe câu trả lời vô thưởng vô phạt của anh, ánh mắt dịu dàng kèm cả
xót thương. Phó Khả Vi nhìn anh, gật đầu không giấu được sự tán thưởng. Ba Tư
Cần thì ngồi cứng như khúc gỗ, ánh mắt như xuyên thấu lớp vỏ ngoài của Khương
Nghiêu, lần tìm vào vùng ký ức xa xôi của anh, rất lâu sau mới chầm chậm nói:
“Không dễ dàng gì… cậu… bố mẹ cậu cũng không dễ dàng gì”.

Ông vốn định nói “Mẹ cậu không dễ dàng gì”, Khương Thượng Nghiêu trong lòng
bất giác tự trào, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, nặng nề gật đầu tỏ ý tán
đồng. “Bí thư Ba, khiến chú chê cười rồi.”

Ba Tư Cần mưu tính thâm sâu, lúc này lại không thể đoán được suy nghĩ thật sự
của cậu con trai qua vẻ mặt và ngữ khí kia.

Tiếp tục thăm dò, Khương Thượng Nghiêu tuân thủ nguyên bậc, hoàn toàn không
có lời nói và hành động sơ suất nào, thản nhiên như người không rõ nội tình. Ba
Tư Cần không thể lý giải được mình đang nuối tiếc, đang cảm thấy may mắn, hay
đang hổ thẹn. Cho tới tận khi lên xe ra về, câu nói “Bí thư Ba, để chú chê cười
rồi” của Khương Thượng Nghiêu vẫn còn luẩn quẩn trong đầu, cái roi vạch rõ ranh
giới đó mọc đầy gai, cật lực đánh vào lương tâm ông. Ba Tư Cần ngồi ghế sau của
xe số l, nhắm mắt, như nghe thấy tiếng gào rú của linh hồn mình.

Còn Khương Thượng Nghiêu lại bình tâm chờ đợi Phó Khả Vi đọc và duyệt tài
liệu báo cáo mình đã sửa xong, sau đó mới về.

Lên xe, khi không gian được đóng kín, sự điềm tĩnh mà anh ra sức duy trì cuối
cùng cũng sụp đổ, tựa như sức lực của toàn thân bị rút sạch, Khương Thượng
Nghiêu ngả người dựa vào ghế duỗi thẳng hai chân.

Rất lâu sau anh mới lấy lại được tinh thần, cho xe chạy một mạch về Vấn
Sơn.

Cảnh vật bên đường nhạt dần, hiện lên trước mắt anh là những hình ảnh liên
quan tới thuở thiếu thời của mình. Bao nhiêu năm trôi qua, từng cảnh, từng cảnh
vẫn rõ như vừa mới xảy ra hôm qua.

Trong ký ức, khi đám trẻ ở trường mẫu giáo tan học chờ bố mẹ tới đón, thấy
những thân hình cao lớn từ xa, anh luôn ôm chặt lấy mặt, hào hứng lén nhìn qua
kẽ ngón tay, in vào mắt anh là cảnh những đứa trẻ khác lao đến gọi bố ơi.

Lớn hơn một chút, Khương Hiền bắt chước giọng người lớn khinh miệt trách mắng
anh: “Không giành được thì lại đánh người, mẹ em nói rồi, anh chỉ có mẹ sinh
không có bố dạy”.

Lúc biết xấu hổ, anh trốn vào căn phòng nhỏ, nghe mẹ đứng dưới lầu trước cửa
nhà hàng xóm lớn tiếng chửi rủa: “Mẹ cha nhà chúng mày, con cái chúng mày có cha
có mẹ, nhưng lại là lũ súc sinh, chuyên bắt nạt kẻ thân cô thế cô…”.

Khi quá kỳ vọng vào việc gì đó hay người nào đó, việc người ấy làm trở thành
một dạng lý tưởng, không dễ bị xúc phạm. Từ lúc hiểu chuyện, anh chỉ có một suy
nghĩ, có thể bắt nạt nhưng chửi rủa bố mẹ anh thì không được. Khương Thượng
Nghiêu không nhớ đã bao lần vung nắm đấm vì những lời nhục mạ của kẻ khác dành
cho bố mẹ mình, Nghĩ tới đây, anh phá lên cười thầm chế nhạo bản thân, lồng ngực
bỗng chốc rung lên bần bật.

Vì một người như thế, không xứng đáng!

Ba Tư Cần hao tâm tổn trí để sắp xếp cuộc gặp gỡ này, không gì ngoài ý muốn
kiểm tra xem anh có phù hợp hay không. Lợi ích quyền lực ngay trước mắt, huyết
thống tình thân chẳng đáng là gì. Không hổ tháng trước, trong lúc còn đang kỳ
vọng mà vứt bỏ mọi lý lẽ ai đúng ai sai, khi biết tới sự tồn tại của anh, Ba Tư
Cần đã lập tức chạy về Vấn Sơn.

Bố con anh, kẻ nào cũng khốn nạn như nhau. Ba Tư Cần cân nhắc thiệt hơn,
không dám đường hoàng nhìn vào mắt anh gọi một tiếng con trai, anh cũng chẳng
dám nhổ vào mặt ông một miếng nước bọt. Cả hai đều vờ vịt giả bộ duy trì vẻ hòa
nhã.

Chẳng trách khi Khánh Đệ bỏ đi, mẹ anh đã mắng anh rằng: “Không hổ là nghiệt
chủng của bố mày!”.

Xe lên đường cao tốc, Khương Thượng Nghiêu nhìn biển chỉ dẫn, do dự một lát,
rồi quyết định chuyển hướng, chạy vào con đường đến Thạch Nguyên.

Mấy năm nay phải đấu tranh với thăng trầm cuộc sống, mỗi lần gặp chuyện, anh
luôn tuân thủ nguyên tắc của mình, không vì lý do của bản thân mà tha thứ cho
những gì mình làm, nhưng có người đã nhận ra bản chất con người anh nhanh hơn
anh một bước. Cô nói anh theo đuổi quyền lực tiền tài, nhưng bị nó cắn lại.

Trong nhà kính tầng trên cùng của nhà họ Phó, khi anh tươi cười điềm tĩnh đối
mặt với Ba Tư Cần, trên bàn ăn nhà Phó Khả Vi khi anh cười niềm nở chúc rượu Ba
Tư Cần, chưa bao giờ anh lại thấu hiểu một cách sâu sắc câu nói của Khánh Đệ như
hôm nay.

Trên con đường leo lên cao, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị chết đuối trong tham
vọng của mình, trở thành loại người mà chính bản thân vô cùng căm thù và khinh
bỉ.

Giống như bố anh.

Khương Thượng Nghiêu hít một hơi thật sâu. Anh cố gắng tìm ra con đường đi
của kẻ mạnh, dù phải khuất phục hay cùng song hành, nhưng ít nhất trong tình
cảm, anh phải giữ được tấm lòng chân thành.

Anh không cam tâm, và cũng không thể tha thứ cho bản thân khi trở thành kẻ
trốn tránh trách nhiệm như Ba Tư Cần.

Anh rất muốn nói với Khánh Đệ một câu “Anh xin lỗi”.

Đây là thứ anh nợ cô.

Khương Thượng Nghiêu đến thành phố Tứ Cửu, đúng lúc thành phố đã lên đèn.

Khánh Đệ ngồi trong một nơi ngập tràn ánh sáng như thế, nụ cười rạng ngời nở
trên môi. Tần Thạnh ngồi cạnh cô gần như không thể rời mắt. Khi cô cười, khuôn
mặt bình thản được phủ lên một lớp ánh sáng của sự yên bình, vẻ thông minh hằn
trong mắt. Cô xử lý mọi chuyện theo tình huống, điềm tĩnh như không, khí chất
trầm tĩnh của người con gái ấy không dễ khiến người ta bỏ qua, giống như thứ ma
lực vô cùng hấp dẫn anh.

Anh đã từng cho rằng, phụ nữ chỉ cần có nhan sắc, có học vấn, gia thế tương
đương, vậy là đủ. Song, sau mười năm trải qua cuộc hôn nhân nhạt nhẽo, khi sắp
bước vào giai đoạn của tuổi trung niên, anh đột nhiên nhận ra, mình đã bỏ qua
yếu tố quan trọng nhất, đó là cảm giác dễ chịu thoải mái khi tiếp xúc với
nhau.

Gặp gỡ Khánh Đệ quả thực rất bất ngờ. Tạm thời không bàn đến dục vọng sinh lý
do kinh ngạc lần đầu gặp mặt, mà sau khi anh thấy thật vui vẻ. Hồng nhan tri kỷ
thì ra không phải là truyền thuyết. Trên thế giới này đúng là có những người tư
tưởng hòa hợp, đến nói cười cũng rất đỗi phong tình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.