– Vi Miểu đại sư, vô cùng xin lỗi, câu hỏi này ta không thể trả lời được.
Trong lúc Lăng Phong và Cố Dao đi mua văn điệp, Hoàng Phủ Vân chắp tay nói với Vi Miểu. Hắn lấy ra hai khối minh thúy, chỉ vào một khối trong đó nói:
– Hôm qua lúc nhìn thấy ngài thi triển linh hồn uy áp hình như vẫn có chỗ không thông thuận, quan sát công pháp mới có chút cảm ngộ, hi vọng có thể giúp được đôi chút.
Trong từng lời nói của Hoàng Phủ Vân đều thể hiện sự tôn trọng vô cùng dành cho Vi Miểu, điều này hoàn toàn tự nhiên, bất cứ thuật luyện sư nào sau khi biết được lai lịch của Vi Miểu đại sư đều tỏ ra kính nể. Nhưng trải qua chuyện hôm qua, Vi Miểu nhận định Hoàng Phủ Vân là một Thuật Luyện Sư mà thực lực vượt xa hắn không biết bao nhiêu lần. Bây giờ, được đối phương tôn xưng, hắn cảm thấy có chút không tự nhiên, vội vàng nói:
– Hoàng Phủ huynh đừng khách khí như vậy, với tu vi thuật luyện của ngài, Vi Miểu đâu dám tự nhận mình là “đại sư”.
Nhường qua nhường lại vài lần, cuối cùng Hoàng Phủ Vân đành phải đồng ý gọi đối phương là “Vi huynh”. Nhìn thấy Vi Miểu vì kính xưng của mình mà sáng bừng cả khuôn mặt, lòng thầm nghĩ, thuật luyện sư đáng để ngài tôn kính không phải ta.
Lúc này, Vi Miểu đã dùng niệm thức xem “cảm ngộ” ghi chép trong minh thúy, nhất thời kinh ngạc! Trong mắt những Thuật Luyện Sư bình thường thì cảm ngộ ghi chép trong minh thúy rõ ràng có chút khó hiểu, nhưng với một người đã tu luyện linh hồn uy áp nhiều năm như Vi Miểu thì chẳng khác gì vừa bị đập cho một chùy lớn, ngơ ngẩn hết cả người!
Phần cảm ngộ này lý giải và trình bày rất sâu sắc về nội dung linh hồn uy áp, lời lẽ dễ hiểu hơn cách hắn trình bày gấp mười lần. Vi Miểu thậm chí còn hoài nghi dù là sư phụ mình cũng không có kiến thức uyên thâm đến vậy! Hít một hơi thật sâu, Vi Miểu quay sang Hoàng Phủ Vân khom người hành đệ tử lễ, thành khẩn nói:
-Hoàng Phủ huynh đại tài, Vi Miểu tâm phục khẩu phục!
– Vi huynh mau đứng lên.
Hoàng Phủ Vân vội vàng đỡ Vi Miểu, không dám nhận đại lễ, nhưng trước mặt hắn, Vi Miễu không còn cảm thấy huy hoàng tự như như trước nữa, câu nệ vô cùng.
Hoàng Phủ Vân chỉ còn biết cười khổ sở, trong giới Thuật Luyện Sư, mặc dù không hề có quy định văn bản nào nhưng đẳng cấp tôn ti cứ tự nhiên sinh ra, nghiêm khắc hơn khoảng cách giữa quý tộc và thường dân trong thế giới thế tục rất nhiều! Một Thuật Luyện Sư sơ cấp trước mặt Thuật Luyện Sư trung cấp ngay cả thở mạnh cũng không dám, tương tự, đứng trước đồ đệ của Thánh Hải Tư Lam, bản chất dù có cao ngạo thì cũng phải ăn nói khép nép. Bởi vậy khi Lăng Phong triển lộ kĩ nghệ luyện chương không thể tưởng tượng nổi thì căn bản chẳng cần phân phó, tất cả các Thuật Luyện Sư trong Xuân Hiểu Lầu đều tự động cúng bái đưa hắn lên thần đàn!
Vi Miễu đã nhận định tu vi của Hoàng Phủ Vân cao hơn mình nên dù Hoàng Phủ Vân có tiếp tục biểu hiện khiêm tốn, hắn cũng không thể trầm tĩnh lại.
– Cảm ngộ của Hoàng Phủ huynh ta xin nhận, còn khối minh thúy “linh hồn uy áp” này xin được để ở chỗ Hoàng Phủ huynh. Trước khi ta đến đây, gia sư cũng đã dặn dò nếu như có người giải được điều huyền bí trong đó hay nói có thể tự mình tham ngộ linh hồn uy áp thì để minh thúy lại, để cho nhiều tài trí chi sĩ khác có cơ hội gỡ bỏ điều bí ẩn.”
Hoàng Phủ Vân suy nghĩ một chút, không từ chối mà đón nhận ngay, đương nhiên, phần minh thúy này cuối cùng vẫn phải giao cho Lăng Phong. Trong mắt Hoàng Phủ Vân, chỉ có Lăng Phong là người duy nhất hoàn thành được sự việc mà Thánh Hải Tư Lam không thể hoàn thành!
Vi Miểu mặc dù muốn thỉnh giáo Hoàng Phủ Vân một vài vấn đề về luyện chương nhưng Hoàng Phủ Vân sao dám chỉ dạy hắn, sợ để lộ điều gì nên vội vàng kiếm cớ bỏ đi. Vi Miểu biết phần lớn thuật luyện sư đều vô cùng kín miệng, nên chỉ biết lắc đầu thở dài. Hắn biết, câu hỏi minh thúy đâu phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm được nên không lâu sau cũng cáo từ rời đi.
Ba ngày sau, ở một góc tối tại cửa Nam Thành tụ tập một đám đông lớn. Một bên là sư huynh sư đệ và Huyết Sát Vệ của Lăng Phong, còn bên kia là những người đến đưa tiễn. Những người này thân phận cao thấp đủ cả nhưng ai cũng chung một nét mặt, một biểu cảm và căn dặn không ngừng.
Một vài vị phụ thân tính tình hướng nội nhìn hài tử của mình không nói câu nào, cuối cùng mới vỗ mạnh lên vai một cái:
– Tiểu tử, cố gắng nhé!
Thiên ngôn vạn ngữ nằm hết trong một câu nói!
Nếu luận về thanh thế thì người hạo đãng nhất đương nhiên là nhóm Lăng Phong, Ni Khả, Gia Liệt Áo, Mạch Kha. Ni Khả mắt nhòe lệ, lúc thì chỉnh lại gấu áo cho Lăng Phong, lúc lại phủi phủi tay áo, thần tình quyến luyến :
– Ở ngoài không thể bằng được Tinh Lam thành, phải thu liễm phong mang, không được tùy tiện gây chuyện với người ta, tránh rắc rối.
Gia Liệt Áo đúng bên cạnh cũng không chịu nổi:
– Ny Khả, Lăng huynh đệ đâu còn là trẻ con nữa. Với tu vi của hắn bây giờ thì mấy ai uy hiếp nổi? Cô làm thế này…
-Ai cần ngươi lo, tên béo đáng ghét!
Ni Khả trừng mắt, giận dữ nói:
– Tiểu Phong lần này trực tiếp đi thẳng đến Thương Khung hội chiến, ở đó cường giả như mây, cẩn thận một chút có gì không tốt?
Bị quát, Gia Liệt Áo tiu ngỉu không dám an ủi linh tinh nữa.
– Tiểu Phong, cầm lấy, đây là thuật tinh tạp tỷ tỷ chuẩn bị cho đệ, ra ngoài ít nhiều cũng phải có chuyện cần đến tiền, đừng tiết kiệm.
Ni Khả nhét vào tay Lăng Phong một tấm thuật tinh tạp. Lăng Phong nghĩ một lát, giơ tay nhận, cười nói:
– Vậy đệ xin cảm ơn tỷ tỷ, đợi đến đại hôn của tỷ tỷ đệ sẽ chuẩn bị một phần đại lễ.
Nói đoạn nhìn Gia Liệt Áo và Ni Khả đầy ẩn ý.
– Tiểu tử thúi, muốn bị đánh hả!
Ni Khả cười ngượng, gõ lên đầu Lăng Phong một cái. Gia Liệt Áo thì chỉ cười xòa ngốc nghếch, khuôn mặt béo tròn tràn ngập niềm vui. Không thể không thừa nhận, từ sau khi ra khỏi Băng Phong Thành, hắn bỗng nhiên nảy sinh tình cảm với Ni Khả. Nhưng lúc đó giữa hắn với Ni Khả vẫn còn một khoảng cách thân phận rất lớn nên hắn chỉ biết giấu kín tình cảm này trong lòng. Còn bây giờ, bởi vì mối quan hệ với Lăng Phong, hắn có muốn lấy Ni Khả thì toàn bộ gia tộc trên dưới chẳng ai phản đối, thậm chí còn vui vẻ giúp đỡ ấy chứ.
Chỉ cần là tỷ tỷ của Lăng Phong thôi, trong Tinh Lam này còn ai dám coi thường nữa.
Lăng Phong mỉm cười, giơ tay kéo Gia Liệt Áo, nhấn giọng:
– Gia Liệt Áo đại ca, chăm sóc tỷ tỷ của ta cho tốt!
Ny Khả đứng bên cạnh nghe thấy câu này suýt nữa không kiềm chế được lại trào nước mắt.
Bên kia, Tô Lam cũng đang dặn dò Lô Sâm, Cảnh Vân, Khải Ân điều gì đó. Mạch Kha vẫn nghiêm nghị như thường ngày, ở những nơi công cộng như thế này, bộ dạng lải nhải của ông chẳng còn nữa, thần tình trang trọng, giữ đúng phạm phong của một vị nghiêm sư.
– Được rồi, sư tỷ, bọn đệ biết rồi. Bọn đệ tự biết chăm sóc mình mà.
Lô Sâm ngán ngẩm cắt lời Tô Lam.
Tô Lam mỉm cười:
– Vậy ta không dài dòng nữa, tóm lại phải hết sức cẩn thận!
Mạch Kha đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng bổ sung:
truyện được lấy tại TruyenFull.vn
– Còn nữa phải nhớ kĩ một chuyện, chăm sóc tốt sáu sư đệ của con, nếu không về đây ta sẽ đánh gãy chân!
– Lão đầu tử, người có thiên vị quá không?
Lô Sâm than trời.
Nhìn đám người ở bên cạnh dặn dò, Cố Dao nãy giờ chỉ im lặng đứng sau Lăng Phong thoáng lộ ra một tia ngưỡng mộ. Ny Khả đột nhiên mỉm cười tiến lên phía trước, nhẹ nhàng khoác tay Cố Dao:
– Cố cô nương, đệ đệ ta không hiểu nhân tình thế sự, phiền Cố cô nương chăm sóc giùm cho.
– A? Ồ, ồ, vâng.
Đối diện với đôi mắt biết cười của Ny Khả, Cố Dao thoáng giật mình, cảm giác như tất cả tâm sự ẩn giấu trong lòng mình đều bị nhìn thấy hết nên nhất thời có chút luống cuống.
– Này, đại mộc đầu, chờ ta chờ ta một chút.
Đúng lúc đó, không trung bỗng vang lên một tiếng thét rồi hai thân ảnh nhanh chóng đáp xuống. Là hai ông cháu Kiều Sâm Đặc. Kiều Kiều thở hồng hộc, vỗ ngực nói:
– Cuối cùng cũng tới kịp, đại mộc đầu, ta cũng muốn đi chơi cùng các ngươi.
– Cái này…
Lăng Phong ngây người, nhìn Kiều Sâm Đặc đang đứng sau Kiều Kiều. Vị Kiều nguyên soái này từ trước đến giờ luôn phản đối Kiều Kiều làm những chuyện nguy hiểm, lần này nhất định cũng sẽ ngăn cản hành vi nổi hứng làm liều này? Ai ngờ, Kiều Sâm Đặc mở miệng nói:
– Lăng tiểu tử, đứa cháu bảo bối này ta phó thác cho ngươi. Ngươi mà đối xử tệ hại với nó ta sẽ cho ngươi biết tay!
Nghe đến đây, xung quanh bắt đầu xuất hiện những ánh mắt bất thiện, Kiều Sâm Đặc vội vàng sửa lời:
– Đương nhiên, ta tin ngươi là một người đàn ông có trách nhiệm. Đúng chứ, lão vô lại?
Mạch Kha lúc này mới quay đầu đi, tính khí bao che đệ tử của vị đại sư này gần đây càng ngày càng nghiêm trọng…
Phó thác? Chịu trách nhiệm? Lăng Phong khẽ rùng mình. Là cái gì với cái gì vậy? Kiều Kiều đứng bên cạnh sớm đã hưng phấn đến đỏ hết cả mặt, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ vai những người trong Huyết Sát Vệ, ra vẻ giáo huấn mấy câu. Huyết Sát Vệ ai cũng có vẻ chán nản, ở Tinh Lam Thành bọn họ đã phải chịu đựng không ít sự chà đạp của tiểu ma nữ này nên đã sớm có thói quen “nhẫn nhục chịu đựng”. Bây giờ xem ra khoảng thời gian sắp tới cũng vẫn phải chịu đựng sự “tàn hại” của cô ta rồi.
Lại dặn dò thêm một hồi nữa, cuối cùng bọn Lăng Phong cũng từ biệt ra đi.
Nhìn theo cho đến khi những bóng người mờ dần, Mạch Kha mới ngạc nhiên nói:
– Lão sư tử, sao ngươi lại nỡ để đứa cháu bảo bối của mình ra ngoài?
– Hừ, không phải là do đồ đệ cưng của ngươi sao? Cô cháu gái nghịch ngợm của ta nói bằng giá nào cũng phải đi theo, ta không đồng ý nó sẽ đại náo, ngươi xem chòm râu của ta đây này!
Kiều Sâm Đặc giận dữ chìa bộ râu chỉ còn lại vài cọng, trách móc:
– Món nợ này ghi hết cho đồ đệ yêu của ngươi.
Tô Lam hé miệng cười, Mạch Kha cũng một vẻ bất đắc dĩ :
– E là không đơn giản vậy? Nếu như ngươi không đồng ý thì cô cháu bảo bối của ngươi làm được gì?
Bị nhãn thần sâu sắc của Mạch Kha nhìn thấu, Kiều Sâm Đặc nhất thời lúng túng, ngượng ngùng nói:
– Đúng là không thể giấu nổi lão vô lại ngươi. Nếu như ta không để cho Kiều Kiều bám chặt tên tiểu tử nhà ngươi, ngộ nhỡ bị người ta lấy mất thì sao? Hừ hừ, chưa được bao lâu mà bên cạnh đã có một thêm một tiểu cô nương. Hơn nữa ta nghe nói tiểu ny tử của Áo La thương hội trong thành với tên tiểu tử nhà ngươi có quan hệ không hề đơn giản?
– Tin đồn!
Mạch Kha nghiêm giọng:
– Đường đường là nguyên soái Tinh Lam mà ngươi cũng tin vào những lời đồn ấy à?
– Phì!
Kiều Sâm Đặc nhìn Mạch Kha mặt đầy khinh bỉ:
– Lão vô lại ngươi còn muốn giấu ta? Nếu như không phải sớm đã thông đồng sao lần trước cô nương đó nỡ mang hắc ngọc đoạn tục cao ra? Loại cực phẩm dược cao đó ta đã từng đích thân tới cửa khổ cầu, kết quả người ta lạnh đến nỗi khiến ta tưởng vừa chạm phải một chiếc đinh. Còn tên tiểu tử nhà ngươi thì sao? Nó chẳng cần mở miệng người ta đã chủ động mang tới. Ngươi nói với ta không có ẩn tình vì coi ta là đồ ngốc sao?
Bây giờ thì Mạch Kha không biết nói thêm gì nữa, Kiều Sâm Đặc dương dương đắc ý nói:
– Mấy năm nay tìm đồ đệ tốt đã khó, tìm được một tôn nữ tế tốt còn khó hơn. Hắc hắc, ta không tin, cháu gái ta tốt như vậy lại không lọt nổi mắt đồ đệ cưng của ngươi! Ồ, tôn nữ tế của ta, đồ đệ của ngươi, ha ha, lão vô lại, không phải ngươi vẫn kém ta một bậc sao?
– Cút!
Lúc này trong hoàng cung, Hoàng Phủ Lập đang đứng cạnh cửa sổ, phóng tầm mắt ra ngoài. Những ngọn núi chập trùng mờ mờ hiện lên trong mắt hắn. Hoàng Phủ Lập yên lặng không nói câu gì, đột nhiên thấp giọng nói:
– Vân nhi, cố gắng nhé!
Vương giả chí tôn, lúc này thì cũng chỉ là một vị phụ thân bình thường, chỉ một câu chúc phúc ngắn gọn thôi đã thể hiện hết như sơn phụ ái. (tình thương của người cha nặng như núi).