Dương Phàm trở lại Vụ Liễu trấn, liền chuẩn bị bế quan.
Kế hoạch Tiên Thành đã tiến hành đâu vào đấy, Dương Phàm góp ý thêm một chút rồi giao việc này cho Bồ Thiên Quân Vương và đệ tử Thương Vân đi làm.
Tro khoảng thời gian này, uy danh của Dương Phàm truyền khắp mười ba nước Bắc Tần.
Tin tức hắn chém chết đại tu sĩ Nguyên Anh, càng chấn động giới cao tầng ở Bắc Tần.
Tên tuổi của hắn dần dần trở thành một cái truyền kỳ.
Có lẽ, ngay cả đương sự Dương Phàm này, cũng không nghĩ tới, chém chết Tam U lão ma lại tạo thành ảnh hưởng lớn như thế.
Chân chính khiếp sợ là tu sĩ bậc cao của Tu Tiên giới Bắc Tần.
Nói chính xác, là các Nguyên Anh lão quái.
Chém chết đại tu sĩ Nguyên Anh, đây là loại tin tức chấn động tới cỡ nào?
Theo một bậc cao Nguyên Anh nào đó tiết lộ, đây là lần đầu tiên từ một vạn năm tới nay, ở mười ba nước Bắc Tần xuất hiện tình huống đại tu sĩ Nguyên Anh ngã xuống.
Nghe ra, dường như có chút khó tin, nhưng đa số Nguyên Anh lão quái đều biết, chuyện này hoàn toàn là sự thật.
Bởi vì đại tu sĩ Nguyên Anh, trên cơ bản đã đứng ở đỉnh cao Tu Tiên giới Bắc Tần, mỗi thời đại, mỗi thời kỳ, cũng chỉ có hai ba người như vậy mà thôi. Đạt tới cấp bậc này, trên cơ bản đã là vô địch Bắc Tần, có thể giết chết những người này, chỉ có Hóa Thần Kỳ trong truyền thuyết.
Mà Hóa Thần Kỳ, gần mười vạn năm qua ở Bắc Tần cũng không có nghe nói tới.
Cho nên, tin tức Dương Phàm giết chết Tam U lão ma gần như làm đảo lộn quy tắc của vạn năm tới nay, khiến cho giới cao tầng Tu Tiên giới ở Bắc Tần rúng động, khủng hoảng, khiếp sợ.
Đồng thời cũng không hề ít Nguyên Anh lão quái, có thái độ hoài nghi với chuyện này.
Có liên quan tới chuyện Dương Phàm giết chết Tam U lão ma, trải qua lời đồn đãi lại tam sao thất bản thành ra ba loại tin:
Tin thứ nhất, Dương Phàm dựa vào thực lực bản thân, một kiếm giết chết Tam U lão ma Nguyên Anh hậu kỳ.
Tin đồn thứ hai, Dương Phàm cùng sáu Đại Nguyên Anh bậc cao liên thủ, Tam U lão ma vì để bảo hộ tông môn quyết liệt phản kháng, cuối cùng bị chém chết.
Tin thứ ba, Tam U lão ma thi triển bí thuật Ma Thần Phụ Thể, cùng Ma đầu thượng giới cướp lấy quyền khống chế thân thể, bị Dương Phàm nhân cơ hội may mắn giết chết.
Người biết tình hình thực tế đều tin tưởng điều thứ nhất.
Người không biết tình huống chân chính, phần lớn nghiêng về khuynh hướng thứ hai, thứ ba, cho rằng như vậy so ra hợp với thực tế hơn.
Có một số Nguyên Anh lão quái thậm chí quyết đoán đưa ra kết luận: Dương Phàm chém chết cường giả Nguyên Anh hậu kỳ, khẳng định là may mắn, là một chuyện trùng hợp.
Với tâm lý như thế, không ít Nguyên Anh lão quái giảm thấp vài phần sợ hãi cùng kính sợ đối với Dương Phàm.
Thế nhưng bọn họ lại không biết rằng, một vài năm sau, không ít Nguyên Anh lão quái bởi vì thế mà phải trả giá.
Những chuyện này nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Dương Phàm trở lại Vụ Liễu trấn, dặn dò hết thảy đâu vào đó rồi chính mình bắt đầu bế quan.
Trong mật thất Y quán.
Trong tay Dương Phàm nhiều ra một cây trường mâu bị cắt thành hai đoạn.
Trường mâu đen nhánh này thật nặng, mặc dù bị cắt thành hai đoạn vẫn tản phát ra khí tức hủy diệt đáng sợ.
Vật đó chính là Bá Hoàng Mâu, vũ khí trước kia của Tam U lão ma.
Uy lực phẩm chất của Bá Hoàng Mâu, tuyệt đối không kém gì Ma Hoàng Kiếm.
Thậm chí ở thời điểm quyết chiến cuối cùng, sau khi trải qua tẩy rửa của lực lượng cực mạnh kia, đã sinh ra một ít biến hóa nho nhỏ, về phẩm chất dường như lại tiến thêm một bậc.
Hiện tại vấn đề Dương Phàm bận tâm là làm thế nào luyện chế dung nhập Bá Hoàng Mâu vào Ma Hoàng Kiếm.
Dương Phàm tin rằng, khi luyện chế kết hợp hai thứ này cùng một thể, thì sẽ sinh ra một kiện Pháp bảo công kích càng cường đại hơn.
“Luyện khí cũng không phải sở trường của ta, tài liệu quý giá như thế ở trong tay ta, thực rất có thể bị lãng phí”
Dương Phàm trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi quyết định trước gác chuyện này lại, sau này có cơ hội, tìm luyện khí đại sư cao minh hỗ trợ.
Tiếp đó, hắn lại lấy ra kiện chiến lợi phẩm thứ hai.
Đây là một cây quạt lông hình thù kỳ lạ lấp lánh ánh vàng mờ nhạt, kết thành từ một số lông chim màu vàng trên một cán bằng xương.
Chính là Bằng Vũ Phiến một trong tám đại bảo phiến.
Có cây quạt này nơi tay, cho dù là thiên quân vạn mã cũng không có tác dụng gì, dưới một quạt người sẽ tan thành tro bụi.
Là cổ bảo cùng nổi danh với U Minh Pháp Phiến, uy lực của Bằng Vũ Phiến không thể nghi ngờ.
Kế tiếp Dương Phàm bắt đầu luyện hóa Bằng Vũ Phiến.
Có Khai Quang Tịnh Thế Diễm trong tay, tốc độ luyện hóa cực nhanh, không đến mười ngày, bảo phiến này đã bị Dương Phàm luyện hóa.
Bảo phiến trong tay hắn bỗng nhiên run lên, toàn bộ lông chim như kim loại trên Bằng Vũ Phiến bắn ra đao phong màu vàng như ảo ảnh.
Trong lúc nhất thời, bên trong hào quang màu vàng lấp lóe, từng cọng lông chim như kim loại trên quạt hóa thành hào quang màu vàng sắc bén, trong nháy mắt cắt xé mấy chục lần vào không gian bốn phía.
Bầu không khí vang lên tiếng
“xùy xùy”
từng hồi, chấn động không thôi, tiếng kim thiết rít gió đó, khiến cho người ta không rét mà run.
“Vèo! Vèo!”
Chỉ trong khoảng khắc lông chim phát ra hào quang màu vàng như đao phong và cán xương sắc bén đó, liền biến lại thành cây quạt lông, bay về trong tay Dương Phàm.
Công kích trong nháy mắt vừa rồi, khiến cho tâm thần Dương Phàm tiêu hao thật lớn, so với chỉ đơn thuần sử dụng Bằng Vũ Phiến ít nhất phải lớn hơn gấp bốn năm lần.
Bởi vì khi tám chín lông chim trên cán quạt đó phân hoá xuất kích, tương đương với Dương Phàm phải đồng thời khống chế chín kiện Pháp bảo.
Chất liệu của Bằng Vũ Phiến này cực kỳ cứng rắn, trước kia dưới một kiếm kinh thiên, còn có thể hoàn hảo không tổn hao gì.
– Mặc dù đều là một trong tám đại bảo phiến, nhưng nói về uy lực và phẩm chất Pháp bảo, Bằng Vũ Phiến này dường như còn cao hơn so với U Minh Pháp Phiến.
Dương Phàm lầm bầm tự nói.
Đương nhiên, U Minh Pháp Phiến là sát khí linh hồn, lại hi hữu hiếm thấy. Hắn không phải là tu sĩ quỷ đạo, nên không cảm nhận được rõ ràng uy lực trong đó.
“Nếu là cảnh giới hậu kỳ, hoặc là Hóa Thần Kỳ, hẳn có thể phát huy được uy lực lớn nhất của Bằng Vũ Phiến.”
Dương Phàm nhẹ nhàng vuốt ve cán quạt bằng xương kỳ lạ trên Bằng Vũ Phiến, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái.
Cán quạt bằng xương này cùng với lông chim màu vàng trên cây quạt, khiến Dương Phàm nghĩ tới lông chim khổng tước.
“Vèo!”
Hắn vung tay lên, xuất hiện một cái lông khổng tước màu xanh.
Vật ấy chính là hắn nhận được từ Khổng Tước tiểu yêu.
“Ống! Ông!”
Bất thình lình Bằng Vũ Phiến vừa đối diện với cọng lông khổng tước không ngờ lại phát ra tiếng ngân nho nhỏ.
Cái lông khổng tước này ẩn chứa tinh nguyên mấy trăm năm của Tiểu Khổng Tước, hơn nữa rèn luyện mấy trăm năm đã có vài phần linh tính.
Vì thế khi đối mặt với cán xương và lông chim màu vàng trên Bằng Vũ Phiến, lông khổng tước dường như cảm nhận được một áp lực.
– Lông chim màu vàng, còn có cán bằng xương này
Dương Phàm thì thào tự nói, ánh mắt đột nhiên sáng ngời,
Bằng Vũ Phiến nghe nói là dùng lông của Thần thú Kim Sí Đại Bằng điểu trong truyền thuyết chế thành.
Giờ phút này xem ra quả nhiên không giả, chất liệu cứng rắn, chỉ sợ ngay cả cường giả Hóa Thần Kỳ cũng khó có thể làm hư hại được nó.
– Cổ bảo này khẳng định không tầm thường, toàn bộ tài liệu tạo thành Bằng Vũ Phiến, thực rất có thể chính là cánh của Kim Sí Đại Bằng.
Dương Phàm không khỏi có phần hưng phấn lẩm bẩm.
-Cánh?
Đột nhiên, đồng tử trong mắt Dương Phàm co rụt lại, chỉ nhìn chằm chằm vào cái cán bằng xương và lông chim màu vàng trên quạt.
Nếu xem theo kết hợp giữa cán xương và lông chim màu vàng trên quạt này, đây chẳng phải chính là một đôi cánh sao?
Đột nhiên tim Dương Phàm đập nhanh hơn.
Hắn bất ngờ phát hiện, Bằng Vũ Phiến không phải đơn giản như ở bên ngoài như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn lại đưa thần thức vào trong Bằng Vũ Phiến, cẩn thận nghiên cứu.
Nhưng thông qua thần thức tra xét, không có phát hiện điều gì khác thường.
Dương Phàm đơn giản thu hồi thần thức, triển khai Toàn Tri Cảm Quan dùng góc độ sinh mệnh tự nhiên để cảm giác.
Rốt cụcDương Phàm phát hiện điểm khác thường của nó.
Xương của cán và lông chim màu vàng trên quạt, theo căn nguyên khí tức là cùng một thể, về mặt cấu tạo cực kỳ tinh xảo.
Nếu dùng pháp quyết và phương thức thúc động đặc thù, vừa lúc có thể làm cho nó kết lại biến thành một đôi cánh màu vàng.
– Thật tốt quá! Bằng Vũ Phiến này quả nhiên không đơn giản! Sau khi Tam U lão ma lấy được vật này vào tay, chắc là vẫn để làm con bài chưa lật, rất ít sử dụng, nên không thể khám phá ra huyền ảo chân chính trong nó.
Dương Phàm lộ vẻ mặt vui mừng hớn hở, tay cầm cán quạt bỗng nhiên run lên.
“Xoạt! Xoạt!”
Chỉ một thoáng, vầng hào quang màu vàng bay nhanh xoay tròn chung quanh hắn, ngay cả cán xương trong tay cũng rời tay bay ra.
Chỉ trong vòng bốn năm lần hô hấp, những lông quạt màu vàng này cùng với cán xương ở trước mặt Dương Phàm hợp lại thành một đôi cánh vàng, mặt ngoài phát ra hào quang vàng rực.
“Véo! Véo!”
Dương Phàm dùng thần thức điều khiển, đôi cánh vàng đó lập tức gắn vào sau lưng mình.
“Vù! Vù!”
Bóng vàng chợt lóe, Dương Phàm tăng mạnh tốc độ, trong nháy mắt liền gào thét bay đi.
Trên bầu trời Vụ Liễu trấn, bóng đôi cánh màu vàng chợt lóe một cái, thân ảnh Dương Phàm xẹt về phía phía chân trời.
“Tuy rằng hiệu quả tăng tốc không mau bằng Tường Vân Ngoa, nhưng có thể giúp gia tăng tốc độ di chuyển của ta tới mức cao nhất gần gấp đôi.”
Thân ảnh của Dương Phàm xuyên qua xuyên lại trên bầu trời, chỉ chốc lát hắn bay đến một chỗ hoang vu.
“Vù! Xoạt!”
Bóng cánh màu vàng lướt qua một cây cổ thụ vạn năm, lưu lại một vệt sáng vàng lan tràn ra.
“Ầm!”
Cây cổ thụ mười mấy người ôm kia, ầm ầm ngã xuống, bụi mù bay lên cuồn cuộn.
Nhìn bằng mắt thường chỉ nhìn thấy bóng hai luồng sáng màu vàng chợt lóe xẹt qua trên cây cổ thụ.
Bằng Vũ Phiến không những có thể công kích phạm vi lớn, còn có thể phát ra công kích bằng cặp cánh màu vàng, thậm chí có thể sử dụng làm phụ trợ Pháp bảo.
Dương Phàm giương rộng hai cánh sau lưng, đồng thời lúc phi hành, có thể dùng cánh để đánh giết địch nhân.
Đôi cánh màu vàng bay vút về phía chân trời không bao lâu bay tới Quỷ Thi Sơn.
Dương Phàm liền ở lại trong này, tiếp tục luyện tập cách sử dụng Bằng Vũ Phiến.
Đặc biệt luyện tập tốc độ kết hợp và mở ra lông chim màu vàng cùng cán xương trên quạt.
Vừa mới bắt đầu, Dương Phàm cần thời gian bốn năm lần hô hấp.
Trải qua vài lần luyện tập, chỉ còn ba lần hô hấp.
Thời gian ba lần hô hấp đối với Dương Phàm mà nói, cũng còn rất dài.
Với trận chiến giữa cường giả đỉnh cao mà nói, thời gian ba lần hô hấp cũng đủ để đối thủ phát động một số chiêu sát thủ.
Vì thế, lại trải qua nửa tháng, Dương Phàm luyện tập tốc độ kết hợp đôi cánh đã giảm bớt đến một lần hô hấp.
Thời gian một lần hô hấp, toàn bộ quả trình Bằng Vũ Phiến chia ra, xoay tròn một vòng quanh Dương Phàm, hình thành một vầng hào quang màu vàng hình cung, có thể sát thương đánh lui địch nhân, lập tức lại kết hợp thành một đôi cánh vàng ở sau lưng Dương Phàm.
Toàn bộ quá trình, chỉ trong vòng một lần hô hấp, so ra như vậy đã đủ ngắn rồi.
Nhưng Dương Phàm vẫn có vẻ không hài lòng lắm, nhưng chỉ đành để sau này chậm rãi rèn luyện.
“Đúng rồi, nếu ta đồng thời sử dụng Tường Vân Ngoa cùng Kim Sí này, vậy tốc độ chẳng phải là”
Dương Phàm lại nảy sinh, một cái ý tưởng như vậy.
Tường Vân Ngoa là chí bảo gia tăng tốc độ, thậm chí còn mạnh hơn so với Tường Vân Ngoa chân chính trong truyền thuyết.
Giờ phút này, Tường Vân Ngoa có thể giúp cho tốc độ của Dương Phàm gia tăng gần gấp hai.
Mà Kim Sí trải qua một phen rèn luyện, có thể tăng tốc hơn gấp đôi.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm lại tế ra Tường Vân Ngoa.
Sau đó, hắn hít sâu một hơi, vận chuyển toàn lực pháp lực, rót vào trong hai kiện Pháp bảo.
“Vù! Vèo!”
Thân thể Dương Phàm nhanh như tia chớp, lập tức biến mất tại chỗ.
Chờ hắn kịp phản ứng lại thì đã hiện ra trên tầng mây tận phía chân trời.
– Cái nàycái này thật quả nhanh!
Dương Phàm trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể thích ứng với tốc độ cao này.
Nếu không nhờ thể chất của hắn cường đại, chỉ sợ cơ thể không chịu đựng nổi tốc độ này.
Đổi lại là một Nguyên Anh bình thường, dưới tình huống như vậy có lẽ đã bị khí huyết bốc lên, vì thế bị thương cũng không chừng.
“Vù! Vèo!”
Dương Phàm lại biến mất, ngay sau đó đã bay vút đến ngoài trăm trượng.
Mắt thường chỉ có thể bắt giữ được một luồng hào quang xen lẫn hai màu vàng bạc, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
Hào quang màu vàng, màu bạc đó đan xen vào nhau, xuyên qua xuyên lại như ảo ảnh nhanh như tia chớp, không để lại chút dấu vết.
“Tốc độ này khẳng định có thể ngạo thị Bắc Tần, cho dù là đại tu sĩ Nguyên Anh chỉ sợ cũng theo không kịp”
Sau một lát, thân ảnh Dương Phàm nhoáng lên một cái, lại trống rỗng hiện ra, trên mặt hơi tái nhợt, nhưng lại lộ ra vẻ vui mừng dạt dào.