Tiên Hồng Lộ

Chương 509: Diệu dụng của Hồn Căn



Dưới tình huống bất ngờ, phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của Bằng Vũ Phiến, Dương Phàm vô cùng vui mừng.

Khi Tường Vân Ngoa và Bằng Vũ Kim Sí kết hợp sử dụng, liền thúc đẩy tốc độ đến mức tận cùng, gần như đạt tới cực hạn của Nguyên Anh Kỳ.

Tuy nhiên, sử dụng cùng một lúc hai kiện Pháp bảo, tiêu hao pháp lực thật lớn.

Chỉ sử dụng trong chốc lát như vậy, đã khiến sắc mặt Dương Phàm trắng bệch, hô hấp hơi dồn dập.

“Đối phó với cường giả Nguyên Anh bình thường, chỉ cần sử dụng một trong hai thứ, cũng đủ rồi.”

Sắc mặt Dương Phàm đầy vẻ vui mừng, thân mình lại hóa thành một tia chớp màu vàng, chỉ khoảng khắc liền biến mất ở Quỷ Thi Sơn, chỉ chốc lát sau, một tàn ánh màu vàng nhạt mơ hồ, xẹt tới trên bầu trời Dương gia bảo.

Dương Phàm phát hiện, Dương gia bảo vốn tường thành đã sớm phá đi rồi, theo kế hoạch Tiên Thành thì lấy nơi đây làm trung tâm.

Giờ phút này, tài liệu tu tiên cuồn cuộn không ngừng từ Dương gia bảo chuyển quay vòng.

Số lượng tu sĩ tụ tập tại Dương gia bảo, cũng nhiều hơn mấy lần so với trước đây.

Kế hoạch Tiên Thành đã thu hút rất nhiều rất nhiều người tu tiên, bọn họ nhìn trúng tiềm lực trong tương lai ở nơi đây.

Có lẽ hiện tại, Dương gia bảo chỉ là một cái thành bảo nhỏ. Nhưng chắc chắn vài chục năm sau, Tiên Thành nơi này sẽ trở thành tòa thành lớn bậc nhất trong mười ba nước Bắc Tần. Lúc đó sẽ là một tấc đất một tấc vàng.

Thần thức bao phủ toàn bộ Dương gia bảo, Dương Phàm vừa lúc nghe được thanh âm của đệ tử Thương Vân:

– Ôi! Vật liệu đá vẫn không đủ, xây dựng Tiên Thành phạm vi ngàn dặm đòi hỏi vật liệu đá, quả thực khó có thể tưởng tượng

– Nếu là tài liệu xây thành lũy như giới thế tục thì cũng không có gì đáng nói, đằng này là chế tạo Tiên Thành, ít nhất cần tài liệu khoáng thạch cấp bậc luyện khí mới được.

Thương Vân thở dài xong, sau đó lại phân phó nhiệm vụ cho một số tu sĩ và công nhân.

Dương Phàm đứng trên tầng mây, nghe được những lời này, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.

Nếu là nói những thứ tài liệu khoáng thạch luyện khí bậc thấp này, Thiên cầm Nội Hải có nhiều vô số.

Tâm thần hắn liền nhập vào Tiên Hồng Không Gian, Dương Phàm lại nói với Thạch Thiên Hàn:

– Ngươi đi Nội Hải một chuyến nữa đi! Tốt nhất có thể kiếm một số lớn lao động.

– Được!

Thân hình Thạch Thiên Hàn liền biến mất, ngay sau đó hiện ra tại Khu vực Nội Hải.

“Nếu chỉ dựa vào vận chuyển tài liệu ở Nội Hải bên kia, cũng là nước xa không giải được cái khát gần,”

Dương Phàm suy nghĩ một lát, rồi trở lại mật thất y quán.

Dương Phàm nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, Hồn Căn của Sinh Mệnh Lục Chủng kéo dài ra, hóa thành một hư ảnh màu đất trong suốt, dung nhập vào đại địa dưới chân.

Hồn Căn ra khỏi cơ thể, ngao du trong đại địa.

Hư ảnh màu đất trong suốt kia, giống như cái vòi sau khi dung nhập vào đại địa, lực lượng cuồn cuộn không ngừng, mà vẫn duy trì liên hệ cùng thân thể Dương Phàm.

Cái này giống như Nguyên anh xuất khiếu của cường giả Nguyên Anh.

Tuy nhiên, Nguyên anh của tu sĩ Nguyên Anh chỉ sợ không có năng lực thoải mái xuyên qua đại địa như vậy, càng không thể có được lực lượng cuồn cuộn không ừng như vậy.

Hồn Căn ngao du đại địa với tốc độ nhanh đến khó tin, so với tốc độ phi hành bình thường của Dương Phàm phải nhanh hơn gấp mười lần, gần như chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, Hồn Căn đã ngao du ngoài trăm dặm.

Lấy Hồn Căn làm trung tâm, phạm vi trăm dặm đều nằm trong khống chế của Dương Phàm.

Mục đích Dương Phàm cho Hồn Căn ngao du đại địa, chính là để tìm kiếm quặng mỏ khoáng thạch dưới lòng đất phụ cận nơi này.

Mấy ngày trôi qua lấy Vụ Liễu trấn làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm đều bị Hồn Căn của Dương Phàm ngao du dò xét qua.

Trong thời gian này, Dương Phàm phát hiện rất nhiều quặng mỏ, thậm chí còn có một số thiên tài địa bảo không người nào biết.

Hắn đánh dấu tất cả những chỗ có quặng mỏ khoáng thạch và thiên tài địa bảo, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không biến mất.

Theo sau, Hồn Căn quay trở về cơ thể, Dương Phàm xuất ra một quả ngọc giản, khắc chế một tấm bản đồ. Trên bản đồ này, ghi lại tất cả vị trí quặng mỏ khoáng thạch trong phạm vi ngàn dặm.

Sau khi chế tác xong, Dương Phàm giao ngọc giản này cho Bồ Thiên Quân Vương.

Còn chính hắn thì xuyên tới những điểm có thiên tài địa bảo trong phạm vi ngàn dặm, mà Hồn Căn ngao du trong đại địa nhìn thấy, toàn bộ thu lấy.

Thiên tài địa bảo, có một số đã tới thời cơ thành thục, có thể hái dùng ngay, còn một số chưa chín tới, không nên hái lấy.

Nhưng với Dương Phàm thì không cần lo lắng vấn đề này, số thiên tài địa bảo này đặt ở vùng đất sống trong Tiên Hồng không gian, có thể yên tâm sinh trưởng, thậm chí tốc độ còn có thể nhanh hơn.

Mấy ngày sau, tin tức truyền về, Bồ Thiên Quân Vương ngạc nhiên vui mừng nói:

– Thật rất thần kỳ, tất cả vị trí đều hiện trên ngọc giản của ngươi này, phía dưới lòng đất đều có mỏ khoáng thạch bí ẩn. Trong đó có một chỗ còn là mạch khoáng linh thạch.

Dương Phàm mỉm cười:

– Những tài liệu này, hẳn là đủ để giải quyết nhu cầu cấp bách của kế hoạch Tiên Thành trong vòng mười năm, về sau có thời gian, ta sẽ khắc chế tiếp một ngọc giản nữa, đánh dấu tất cả mạch khoáng trong phạm vi vạn dặm.

– Ngươi làm thế nào được vậy?

Bồ Thiên Quân Vương vô cùng ngạc nhiên hỏi.

– Ta không phải đi theo đường lối Kim Đan Nguyên Anh, hiện tại tu vi sánh ngang với Nguyên Anh sơ kỳ, trong cơ thể ngưng kết ‘Hồn Căn’ có thể thung dung ngao du đại địa, hơn nữa thoải mái như cá trong nước. Tất cả các sự vật dưới lòng đất trong vòng trăm dặm, đều không thể tránh khỏi cảm quan của Hồn Căn.

– Có năng lực này, chúng ta đâu còn sợ thiếu vật liệu đá gì nữa, cho dù sáng lập tiếp một cái đại phái siêu cấp, cũng sẽ không thiếu hụt tài nguyên.

Trong mắt Bồ Thiên Quân Vương lộ ra vài tia hâm mộ.

Dương Phàm lại lắc đầu nói:

– Thiên địa mênh mông, chứa đựng vạn vật, nhưng tài nguyên cũng không phải vô hạn. Nếu khai thác quá độ không chịu tiết chế, nhất định sẽ phá vỡ thế cân bằng trong tự nhiên, dưới ảnh hưởng của nhân quả luân hồi, đây chính là mang lại tai họa cho sinh linh.

Bồ Thiên Quân Vương gật gật đầu, dáng vẻ như cái hiểu cái không.

– Tóm lại, các mạch khoáng trên dấu hiệu này, kế hoạch Tiên Thành chỉ có thể khai thác sử dụng một phần năm sản lượng trong đó. Tài nguyên vật liệu đá còn thiếu phải đi địa phương xa hơn tìm kiếm.

Dương Phàm dứt khoát nói ra một cái giới hạn.

Bồ Thiên Quân Vương không rảnh để suy nghĩ, lập tức đáp lời đồng ý.

Chờ lão đi rồi, Dương Phàm lại khẽ thở dài:

“Ta mặc dù có được loại năng lực này, nhưng lại phải lo lắng tới thế cân bằng trong thiên địa tự nhiên,”

Trực giác nói cho hắn biết, bởi vì sự tồn tại và phát triển của người tu tiên, thiên địa tự nhiên của Đông Thắng Đại Lục từ sau thời thượng cổ tới nay, đã theo chiều hướng rơi vào trạng thái bất cân bằng.

“Một ngày nào đó, không gian thế giới này sẽ rơi vào diệt vong, nhưng chuyện đó hẳn là thật rất lâu sau này”

Trong đôi mắt Dương Phàm hiện lên một tia sáng hiểu ra.

Việc này qua đi, Dương Phàm bắt đầu tĩnh tu, chuẩn bị từ nay bế quan vài chục năm, bước vào Diễn Căn trung kỳ.

Tuy nhiên, hắn đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nên quyết định trước đi La Sơn quốc một chuyến.

Trở về Bắc Tần nhiều năm như vậy, Dương Phàm cũng chưa đi gặp mặt muội muội Điệp Liên lần nào.

Trước kia găp mặt, còn chưa biết thân phận của nàng, nhưng theo trong thư phụ thân để lại biết được, Dương Phàm liền quyết định phải đi một chuyến.

Trùng hợp một ngày này, Ám Huyết Vương Triều lại truyền tin tới:

– Báo cáo Quân Vương! Tổ chức thế lực ở La Sơn quốc liên tiếp gặp phải đả kích của bảy tông Tấn quốc.

Ẩn Tam báo tin,

– Bảy tông Tấn quốc?

Dương Phàm nhướng mày ngạc nhiên hỏi.

– Nguyên vốn La Sơn quốc bị thế lực Triệu quốc cùng thế lực Tấn quốc cùng nhau thống trị, nhưng vài năm gần đây, Triệu quốc đang bận rộn đại chiến cùng chín tộc man di, nên Tấn quốc thừa dịp lấn tới, gần như chiếm lĩnh toàn bộ La Sơn quốc.

Ẳn Tam giải thích.

– La Sơn quốc cùng Ngư Dương quốc cùng ta liền kề nhau, Huyết Luyện Tông thân là tông phái đứng đầu bảy tông của Tấn quốc, ngày sau chưa chắc sẽ không phạm đến Ngư Dương.

Sắc mặt Dương Phàm ngưng trọng hẳn lên.

Tuy rằng hắn đánh cuộc cùng với Huyết Luyện lão Tổ thắng lợi, đối phương đáp ứng trong vòng năm mươi năm, không xâm phạm tới thế lực trận doanh bên mình.

Thế nhưng lão đáp ứng cũng không có nghĩa là sáu tông còn lại của Tấn quốc cũng gật đầu đáp ứng.

– Xem ra, ta đúng là cần phải đi La Sơn quốc một chuyến rồi.

Dương Phàm hơi nheo hai tròng mắt lại.

Đêm đó, một bóng người màu vàng, từ Vụ Liễu trấn nhoáng một cái bay đi về hướng phương bắc.

La Sơn quốc ở nam bộ Bắc Tần, là quan hệ nước láng giềng cùng Ngư Dương quốc.

So sánh với Ngư Dương quốc, La Sơn quốc lớn hơn một chút, các loại tài nguyên tu tiên cũng phong phú hơn.

Tuy nhiên, ở mấy chục năm trước, danh nghĩa La Sơn quốc thực tế đã mất, ở dưới công kích của bảy tông Tấn quốc do Huyết Luyện Tông cầm đầu, La Sơn quốc nho nhỏ đó không có bao nhiêu lực chống đỡ, duy nhất chỉ tồn vài cái đại phái, không phải bị giết, thì cũng chạy trốn đi nước khác.

Trong đó, ba đại Nguyên Anh đám người Cực Phách lão ma của Tam Ma Môn, liền từ La Sơn quốc di dời môn phái ma đạo tới Ngư Dương.

Thế nhưng đám người Cực Phách lão ma cũng không có rơi vào kết cục tốt, cấu kết cùng Tam U lão ma cùng nhau làm việc xấu, chuẩn bị nổi lên lại như ngày xưa, nhưng oái oăm thay, lại rơi vào tay mấy người Dương Phàm.

Lão đại Cực Phách lão ma bị chết, Nguyên anh của lão nhị Hàn Băng bị bắt, Nguyên anh của lão tam Tử Lăng bị Hồ Phi cắn nuốt.

Trừ những đại phái rơi vào kết cục diệt vong này, trong La Sơn quốc còn lại hai ba thế lực, ở ba mươi năm trước đều lựa chọn quy thuận Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn hoặc là thế lực bảy tông của Tấn quốc.

Nhưng, vài năm gần đây, cửu tộc Man di nơi hoang mạc tây bộ, liên tục tấn công các quốc gia chung quanh Triệu quốc, khiến cho Lăng Tiêu Tiên Kiêm Môn không rảnh chú ý tới nơi đây.

Đám bảy đại tông Huyết Luyện Tông Tấn quốc, thừa dịp lấn vào, bắt đầu xâm chiếm địa bàn La Sơn quốc vốn thuộc về Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn.

Đã nhiều ngày nay, một đám mây ba màu đang bay tới hướng mảnh đất non xanh nước biếc ở nam bộ La Sơn quốc.

Trên đám mây ba màu này có hơn hai mươi tu sĩ, nhưng lại đồng thời cùng tồn tại hai tu sĩ Nguyên Anh ma đạo.

Trong hơn hai mươi tu sĩ này, tính hết bậc cao có ba bốn vị, còn lại mười mấy người đều là cường giả Trúc Cơ hậu kỳ trở lên, cầm đầu là một gã thanh niên mặc áo dài màu tím ngọc, tướng mạo anh tuấn, khí chất cao quý, trong lời nói có vẻ tao nhã.

– Huyễn Linh tiên tử! Tiêu diệt một cái môn phái nhỏ không ra hồn, Phí mỗ mang tới một đội tu sĩ thì cũng đủ rồi, đâu cần phiền tới ngài lại đây hỗ trợ.

Gã nam nhân anh tuấn mặc áo tím tao nhã cười nói.

Ở bên cạnh hắn, một nữ nhân tuyệt sắc mặc cung trang, gương mặt xinh đẹp trắng nõn như ngọc, phong thái đoan trang, búi tóc buộc dải lụa hơi vén lên, lộ ra làn da trắng mịn, dáng vóc uyển chuyển dịu dàng. Chính là Huyễn Linh tiên tử theo trong miệng hắn nói.

– Phí đạo hữu! Một môn phái nho nhỏ như Tiên Lai Tông thế này, dường như cũng không cần tới phiên ngài ra tay. Tiểu nữ nghe nói lúc tấn công La Sơn mấy tháng trước, dường như ngài cùng vị Lệnh Hồ tiên tử của Tiên Lai Tông có quan hệ không bình thường.

Huyễn Linh tiên tử tựa cười như không cười nói.

Hai người nói chuyện với nhau, tu sĩ bên cạnh lại nghe không được.

– Huyễn Linh tiên tử! Nhường ta một mối nhân tình, như thế nào? Ngài cũng đâu có quan hệ gì với Lệnh Hồ Tiểu Tịch, nàng này quốc sắc thiên hương, là cực phẩm hiếm có, trước đây lại cự tuyệt làm đạo lữ song tu của ta. Hôm nay ta chủ động xin đi giết giặc, chính vì muốn đạt được ý nguyện này.

Trong mắt gã thanh niên áo tím hiện lên một vẻ tham lam và lo lắng.

– Phí đạo hữu vì sao phải giành lấy nàng này, vừa lúc nàng ta cũng là mục tiêu của Tiên Huyễn Linh Vận Tông ta.

Trên gương mặt xinh đẹp của Huyễn Linh tiên tử bỗng dưng lộ ra nụ cười tươi nói.

Nghe nói lời ấy, sắc mặt gã thanh niên áo tím sa sầm xuống:

– Nói như vậy, ngài thực không chịu nể tình, chẳng lẽ muốn là địch cùng Cực Phách Tông ta?

Huyễn Linh tiên tử vừa định lên tiếng, từ nơi xa xa, đột nhiên xẹt tới một thân ảnh màu xanh nhạt.

Trên độn quang màu xanh đó, có một vị thanh niên tuấn nhã bất phàm mặc cẩm bào màu xanh ngọc.

Luồng độn quang này, không ngờ lại bay vượt lên trên nhắm thẳng tới chỗ đám mây ba màu của đám người kia.

– Dừng lại, ngươi là người của tông phái nào?

Gã thanh niên áo tím trầm mặt xuống, quát lớn chất vấn, một uy áp mạnh mẽ quét ra.

Tâm tình hắn đang không tốt, hiện tại ngay cả một tên Kim Đan bình thường, cũng dám coi thường dám Nguyên Anh mình bay vượt lên trên mà qua,

điều này làm sao hắn có thể chấp nhận?

Nghe tiếng, thân hình nam nhân mặc cẩm bào màu xanh ngọc liền dừng lại, chậm rãi quay đầu, không thèm để ý nói:

– Chúng ta quen biết nhau sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.