Thuyết Đường

Chương 13: Đánh Ngõa Cương, Khâu Thụy mắc mưu sâu



Đại Bình Khâu nguyên soái đã hạ trại cách Ngõa Cương năm dặm. Hỗn Thế Ma Vương vấn kế Từ Mậu Công. Mậu Công mỉm cười phe phẩy quạt, ung dung nói :

– Chúa công cứ yên tâm, hạ thần xin dâng mẹo nhỏ khả dĩ thu cả Khâu Thụy và mười vạn quân về dưới trướng!

Vừa dứt lời có tin đại tướng tiên phong là Thành Long đến khiêu chiến.
Mậu Công sai Đơn Hùng Tín ra trận, dặn đánh lấy thua chứ không cần được.

Tín vâng lời ra ải dàn quân, cùng Thành Long giao chiến. Hùng Tín vừa
đánh vừa cười, giá chỉ gạt mạnh một cái cũng đủ khiến Thành Long lăn
xuống ngựa. Chừng năm hiệp Hùng Tín rong cương cho ngụa chạy về trong
ải.

Thành Long tưởng Tín thua thiệt, cả cười mà dẫn quân đắc thắng về bản
trại. Khâu Thụy mừng rỡ, viết thư dâng về kinh sư báo tin thắng trận.

Hôm sau Thành Long lại đem quân khiêu chiến. Quân sĩ sỉ mắng om sòm.
Trong thành im lặng như cánh đồng ma, không thấy bóng cờ, không nghe
thấy một tiếng quân reo, ngựa hí.

Cứ như thế đúng nửa tháng, ngày thứ mười sáu, Từ Mậu Công sai Tần Thúc
Bảo ra trận, và dặn phải bắt sống mang về. Thúc Bảo ra quân vừa đánh ba
hiệp đã tay giơ giản gạt bắn cây giáo của Thành Long, một tay nắm đai áo Tùy tướng kéo về mình cắp ngang dưới nách mà thúc ngựa vào thành.

Bại quân về báo tin, Khâu Thụy toát mồ hôi, truyền đóng cửa dinh trại
không ra đánh nửa. Bên này Từ Mậu Công sai chém Thành đong, bỏ thủ cấp
vào cái rọ tre. Rồi đó, Mậu Công sai người theo bức chiến thư của Khâu
Thụy mà bắt chước lối chữ, viết một phong thư dưới đóng triện ấn giả của Khâu Thụy vào giỏ đầu lâu. Đoạn sai năm mươi tên quân mang thư và giỏ
dầu lâu, do Vương Bá Dương dẫn dẩt đến Tràng An ngay hôm đó.

Bá Dương cùng chúng đi ngày đêm, tới Tràng An vào một buổi chiều. Bá
Dương dặn chúng đợi rải rác ở cửa Binh bộ Thượng thư, còn mình và một
tên quân vào phủ Võ Văn thừa tướng.

Tới chòi canh, Bá Dương hỏi :

– Quan thừa tướng có trong dinh không đó?

Lính canh vội đáp :

– Thừa tướng đi chầu chưa về, các ngươi ở phương nào đến đây?

Đáp rằng :

– Chúng ta đến do việc quân cơ hệ trọng. Khâu nguyên soái Ngõa Cương sai đến dâng thư và trình cái rọ đựng báu vật này. Nay thừa tướng chưa về,
ta hãy tạm gửi đây, lát nũa sẽ quay lại vào hầu thừa tướng.

Nói rồi đưa thư gửi rọ lại đấy, cùng nhau đi thẳng đến sau dinh quan
Binh Bộ. Bá Dương dắt năm mươi tên quân vào một bãi vắng lôi bọc quần áo ngự lâm ra thay, rồi đẩy cái tù xa đi tuồn tuột vào trong dinh Khâu
Thụy. Bá Dương quát lớn :

– Có thánh chỉ, mau ra đây cho ta tuyên đọc.

Phu nhân và Khâu Phúc vội ra quỳ xuống nghe đọc chiếu, đại khái nói
rằng: “Khâu Thụy ỷ thế làm Nguyên soái bắt giết oan Thành Long là tướng
tiên phong. Nay bắt cả gia quyến giam vào ngục”.

Đọc xong xúm lại trói phu nhân và Khâu công tử vào tù xa. Ra tới cửa phủ dán tờ niêm phong giả vào cổng, đoạn đẩy tù xa đi mải miết chừng hai
mươi dặm thì trời tối. Chúng lại thay quần ấo, đẩy suốt đêm tới Ngõa
Cương.

Võ Văn Hóa Cập ở triều vế thấy gia nhân trình thư và cái giỏ tre.

Mở ra xem thấy rõ ràng ấn và chữ của Khâu nguyên soái :

“Ta có mấy lời cho Võ Văn Hóa Cập biết rằng con của ngươi là Thành Long ỷ thế cha mà dám hung bạo với quân sĩ, lại vô lễ đối với ta, không coi
tướng lệnh ra gì cả. Vì muốn cho nghiêm quân luật ta đã sai chém Thành
Long, và gửi thủ cấp về cho ngươi biết rằng Khâu Thụy đây là bậc anh
hùng không sợ gì ngươi mà giấu diếm “.

Hóa Cập tái mặt, run tay mở rọ, thấy rõ ràng đầu còn đẫm máu.

Hóa Cập thét một tiếng ngất đi. Tỉnh dậy nghiến răng nói :

– Thằng Khâu Thụy gian ác kia. Ta với mày không thù oán, sao nỡ giết con ta! Ta thề phải báo cái thù này.

Nói xong, cầm thư và thủ cấp con, lên xe vào hoàng môn đánh trống, xin
vào chầu có việc quân quan trọng. Dạng Đế đang uống rượu với cung phỉ,
hất hoảng đội mũ mặc áo ra trỉếu. Hóa Cập khóc mà dâng thư Khâu Thụy và
cái giỏ thủ cấp lên ngự lãm.

Dạng Đế nổi giận đùng đùng sai Cẩm y vệ đì bắt gia quyến Khâu Thụy tống giam, chờ Khâu Thụy đem quân về sẽ kết tội mà giam nốt.

Quân Cẩm y vệ đi một chốc về tâu rằng công phủ Binh bộ đã niêm phong,
còn gia quyến đã bị quân hiệu úy ngự lâm quân đến đọc chiếu chỉ, bắt đi
rồi.

Dạng Đế cả kinh :

– Nào trẫm có sai ngự lâm quân làm việc ấy bao giờ?

Hóa Cập dẫm chân mà rằng :

– Thế thì rõ ràng Khâu Thụy làm phản, cho người về giả thánh chỉ đón vợ con theo giặc Ngõa Cương rồi.

Trong khi ấy gia quyến Khâu Thuỵ đã được Từ Mậu Công nghênh đón và sai
dọn phòng lịch sự mời ở, cung đốn rất là chu đáo. Rồi sai Tần Thúc Bảo
ra ngoài thành khiêu chiến. Khâu Thụy đem quân ra đánh.

Thúc Bảo thi lễ nói rằng :

– Tiểu tướng mình mặc giáp không thể xuống chào, Nguyên soái tha cho.

Khâu Thụy nói :

– Ta nghe nói Tần tướng quân là dòng dõi trung thần hiền tướng sao lại
đi theo giặc phản triều đình. Chi bằng về với ta sẽ được triều đình ân
xá mà làm nên công hầu khanh tướng, có hơn không?

Thúc Bảo mỉm cười :

– Chim khôn tìm nơi cao mà đậu, ta làm bề tôi sao lại không biết tìm
chúa hiền đức mà thờ. Tùy Dạng Đế vô đạo trong thiên hạ oán ngất trời
xanh, Nguyên soái há lại không nhận rõ. Âu là về Ngõa Cương cùng chúng
hào kiệt anh hùng, hiền sĩ mưu đại nghĩa, một ngày kia giết bỏ hôn quân, lập triều đình, cho thuận với ý trời, lòng dân, Nguyên soái nghĩ sao?

Khâu Thụy cau mày mắng :

– Thất phu sao dám vô lễ động chạm đến tấm lòng trung dũng của ta!

Bèn múa roi xông vào đánh. Thúc Bảo giở giản cự địch. Bốn mươi hiệp
không ai được thua. Khâu Thụy thầm khen giản pháp của họ Tần lợi hại,
liền dùng độc thủ, chập đôi roi mà đánh ngang đầu. Nhưng ngờ đâu Thúc
Bảo vẫn ngồi vững trên yên né đầu tránh được ngọn roi, giơ tay nắm đai
giáp Khâu Thụy mà kéo mạnh.

Khâu Thụy cả kinh, nhanh ý nhảy ngay xuống đất kéo Thúc Bảo xuống theo
rồi nắm chỏm mũ Thúc Bảo mà giật lại. Hai người giằng co nhau mãi đến
nỗi đai giáp của Khâu Thụy đứt tung mà chỏm mũ sắt của Thúc Bảo cũng
rụng xuống. Hai bên cùng lên ngựa cười mà thu quân về.

Vừa thay xong áo, có tin báo gia nhân ở Tràng An là Khâu Thiên Bảo vào
hầu. Khâu Thụy cho vào, Thiên Bảo trông thấy òa lên khóc, khiến Khâu
Thụy cả kinh. Thiên Bảo lau nước mắt mà thuật chuyện cả nhà bị Ngự lâm
quân bắt, lại thuật chuyện lá thư và chiếc đầu lâu.

Khâu.Thụy đang hoảng sơ lại có tin báo công tử Khâu Phúc xin vào Phúc vào tới nơi nước mắt rưng rưng. Khâu Thụy hỏi :

– Con bị Ngự lâm quân hạ ngục sao lại ở đây?

Phúc đáp :

– Từ Mậu Công đã dùng mẹo ấy đón thân mẫu và con tới Ngõa Cương, nay Từ Mậu Công lại sai con sang đón phụ thân về sum họp.

Khâu Thụy tròn xoe mặt, râu tóc dựng lên, thét to một tiếng, ngất đi. Tỉnh dậy, dẫm chân mà nói :

– Thế này thì chúng buộc ta vào tội bất trung đây. Ta thà mất vợ con chứ không để mất lòng trung dũng.

Nói dứt lời, có thiên sứ từ Tràng An đến. Khâu Thụy vội ra cổng đón. Thiên sứ đọc thánh chỉ rằng :

“Khâu Thụy cậy thế làm Nguyên soái, tự tiện chém tiên phong. Làm tướng
không có lương với quân, tất không có trung với chúa.Trẫm hạ lệnh cho
Khâu Thụy tự xét tội mình mà tự sát. Khâm thử.” Thiên sứ vừa dứt lời,
đầu đã rụng bay xuống dưới thềm bởi lưỡi kiếm của Khâu công tử, chém sứ
xong, Khâu Phúc quỳ trước soái phụ xin chịu tội, nói rằng :

– Chúa không minh, thần toàn gian tặc. Cha con ta nằm sương ngủ tuyết ôm dạ trung trinh cũng là vô ích, hào kiệt thiên hạ chỉ chê cười là ngu
xuẩn. Chi bằng về Ngõa Cương tụ nghĩa là hơn.

Khâu Thụy ngửa mặt lên trời mà thở dài :

– Hoàng thiên thấu cho lòng Khâu Thuỵ này thực không có minh chúa mà thờ, chứ không phải là bỏ trung theo nghịch.

Rồi cho Kháu Phúc về báo tin với Ngõa Cương, Sau đó đem đủ mười lăm vạn binh về hàng phục.

Hỗn Thế Ma Vương cùng Từ Mậu Công và các hảo hán ra tận ngoái thành
nghênh đón. Tiệc vui mở ba ngày, mừng gia quyến Khâu nguyên soái.

Tùy Dạng Đế nghe tin Khâu Thụy chém sứ theo giặc, cả giận triệu tập võ ban, hỏi ai dám đi bình cường đạo Ngõa Cương.

Võ Văn Hóa Cập nói :

– Hạ thần xin tiến cử quan Tổng binh ải Sơn Mã là Bùi Nhân Cơ. Người ấy
có ba con là Nguyên Thiệu, Nguyên Phúc, Nguyên Khánh. Nguyên Khánh mới
mười tuổi nhưng sức mạnh tựa thiên thần, địch nổi muôn người, mang nổi
chùy đồng nặng nghìn cân to như cái đấu. Thánh thượng cho cha con nhà ấy cầm quân thì Ngõa Cương phải tan ra tro thôi.

Dạng Đế mừng lắm, triệu Bùi Nhân Cơ đến phong cho làm Nguyên soái. Ba
hôm sau cha con Bùi Nhân Cơ phi ngựa tới nơi, vào cửa ngọ môn hỏi :

– Hoàng thượng ở đâu?

Hoàng môn quan nói :

– Thánh thượng đang đánh cờ với Quốc trượng trên lầu.

Bùi Nhân Cơ cùng ba con lên lầu, thấy Dạng Đế đang ngồi đánh cờ với Trương Đại Tân.

Ba cha con phủ phục tung hô vạn tuế. Dạng Đế mải nghĩ cờ không nghe
thấy. Cha con Nhân Cơ lại tung hô đủ ba lần, nhà vua vẫn chẳng ngẩng
lên. Bùi Nguyên Khánh nổi giận bước lên nắm lưng Quốc trượng giơ cao
lên. Trương Đại Tân hoảng hốt giẫy giụa cái thân to béo trên bàn tay cậu bé mười tuổi.

Dạng Đế hết hồn hỏi :

– Ngươi là ai?

Nhân Cơ vội phủ phục nói :

– Đó là con thứ ba hạ thần tên gọi Bùi Nguyên Khánh, Cha con hạ thần
được thánh chỉ vời về triều nhận lệnh đi đánh giặc, tới đây chầu từ ban
nãy mà Thánh thượng mải mà đánh thức Quốc trượng ra khỏi cơn mê, xin
Thánh thượng tha cho tội chết.

Trương Đại Tân to béo bị năm đầu ngón tay của Bùi Nguyên Khánh bấm vào lưng sắc như móng hổ, đau dớn kêu như bò rống :

– Xin tướng quân buông tha tôi ra kẻo chết mất Dạng Đế cũng phì cười :

– Trẫm biết lỗi rồi, ngươi buông Quốc trượng ra.

Khi đó, Bùi Nguyên Khánh mới nguôi giận bỏ Trương Đại Tân xuống.

Dạng Đế cả mừng nói :

– Cha con hiền khanh anh hùng dũng mãnh thế này thì lo gì giặc không tan vỡ. Trẫm phong cho hiền khanh làm Nguyên soái, con hiền khanh làm tiên
phong đánh Ngõa Cương, hẹn ba mươi ngày cho trẫm được ban ngự tửu mừng
thắng trận.

Rồi lại phán :

– Trẫm muốn cử một người làm giám sát hành quân để xem xét quân tướng ở trận tiền. Ai đi cho trẫm bây giờ?

Trương Đại Tân nói :

– Hạ thần xin chức ấy.

Dạng Đế vui mừng, thân rót một chén rượu đưa mời.

Đoạn bốn người lui xuống lầu, ra giáo trường điểm tướng lựa quân.

Trương Đại Tân sờ chỗ xương sống bị đau như gẫy lại ngẫm nghĩ đến đứa
trẻ con dám khinh khi cái chức Quốc trượng của mình mà thánh thưựong
không nghiêm phạt bèn sinh lòng thù oán cha con Bùi Nguyên Khánh lắm.

Điểm xong mười vạn hùng binh, Trương Đại Tân thúc giục Bùi Nhân Cơ cất
quân ngay, thẳng tới ải Kim Đê, hạ ải này rồi tới đánh Ngõa Cương sau.

Trương Đại Tân gọi Bùi Nguyên Khánh vào trướng, nghiêm mặt nói :

– Ta hẹn cho một ngày phải lấy ải Kim Đê, nếu thua làm mất nhuệ khí ba quân, thì ngươi chớ trách ta vô tình.

Nguyên Khánh lui ra, cười thầm :

– “Thằng gian thần béo ị này thù ta đây, mày biết điều chớ bằng không cha con ta lấy ruột mày rồi theo Ngõa Cương là xong hết.”

Rồi gọi dắt con ngựa lão hổ ra, nhảy lên, tay cầm đôi chùy đồng to gần bằng người, đem quân tới cửa Kim Đê thách ra đánh nhau.

Dã Nhuận Phủ, Liều Chu Thần nghe báo cưỡi ngựa ra.

Hai tướng thấy Bùi Nguyên Khánh bé loắt choắt, vác chùy to tướng, cưỡi con ngựa thấp lè tè thì bật cười vang :

– Thằng bé con nhà ai kia sao lại dại dột ra đây đùa với lão. Mày cầm cái cục gỗ hay đất làm trò trẻ đó.

Nguyên Khánh quát vang như sấm :

– Rửa tai mà nghe ông cụ ngoại mày xưng tên đây. Ta là con thứ ba quan
tổng binh ải Sơn Mã là Bùi Nhân Cơ, tên gọi Bùi Nguyên Khánh.

Còn như chùy này bằng gỗ hay bằng đất thì muốn nếm ta cho nếm đây này!

Nói rồi múa chùy đánh vèo vèo. Hai tướng kẻ gẫy đao, kẻ bật thương, tay
toạc máu, vai dập xương, kêu ối chao rồi nằm bẹp trên yên mà chạy.

Hai tướng chạy đến điếu kiều ngoảnh lại thấy chùy đồng của Nguyên Khánh
sắp tới lưng sợ quá rẽ ngụa chạy sang lối khác thẳng đến Ngõa Cương. Bùi Nguyên Khánh nhảy qua cầu, hai tay giơ cao hai chùy đập bung cánh cửa
đá ải Kim Đê, thúc ngựa phi như gió vào đánh giết. Quân sĩ quỳ cả xuống
xin hàng. Thế là một trận, tiểu anh hùng đã lấy xong một ải.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.