Thuyết Đường

Chương 12: Ba tấc lưỡi, Từ Mậu Công lui tướng mạnh



Thượng Tư Đồ trông thấy binh mã Trình Giảo Kim, bèn thúc mười vạn tướng sĩ của mình kéo đến như nước chảy.

Thượng Tư Đồ được xếp vào anh hùng thứ mười của đời ấy, năm trước đánh
Nam Dương ải vô ý để Ngữ Vân Triệu trốn thoát. Trong lòng lúc nào cũng
ăn năn lỗi ấy nay không kịp đợi thánh chỉ hay quan trên sai đã hăng hái
đem quân đánh Ngõa Cương để lấy công.

Thượng Tư Đồ quả là viên tướng vô cùng lợi hại sức mạnh địch muôn người, lại nhờ mấy thứ bảo bối vô song trong thiên hạ.

Khi ra trận đầu đội mũ quý tên gọi Mã danh khôi, trỏm mũ có hạt minh
châu, đánh trận trong đêm tối, ánh minh châu chiếu ra ba dặm như đèn
đuốc. Mình mặc áo thất lĩnh giáp, đánh toàn bằng vàng ken bảy cái vẩy cá Nam Hải, vốn là Thần ngư của Quan Âm Bồ Tát. Lúc nào có giặc đến đánh
úp hay có kẻ thích khách, tự nhiên bảy vảy cá đó dựng lên báo hiệu. Tay
cầm đề la thương trong có lỗ hổng. Đi đánh trận mệt nhọc, trong cây
thương tiết ra một thứ nước ngọt thơm như nước cam tuyền, uống vài giọt
đã có thể tỉnh ra đánh luôn trăm trận, thức đủ trăm đêm. Lại cỡi con
ngựa đuôi sư tử, lông như lông hùm báo, trên cái bướu đỉnh đầu có một
chòm lông trắng như cước, hễ thua quân địch thì rứt một sợi lông ngựa sẽ gầm lên như sấm sét, khói đen phun ra mù mịt khiến ngựa chung quanh co
rúm vó ngã lăn ra sùi bọt mép.

Khi đó, Hỗn Thế Ma Vương đứng dưới lọng vàng chỉ búa về phía một Thượng Tư Đồ :

– Tướng quân đem binh đến đây để làm gì mà đông thế, chúng ta nào có thù oán gì nhau mà sinh sự cho hao binh tổn tướng, Tướng quân nghĩ lại xem.

Tư Đồ thét :

– Chúng bay, một lũ đạo tặc, đốt phá Sơn Đông lại chiếm ải này dể nhòm
ngó ải ta, không trừ trước thì là nuôi ong tay áo mà ngủ chắc?

Giảo Kim cười nhạt :

– Sao lại bảo chúng ta làm phản Sơn Đông. Ngày nay, vua thì vô đạo, đánh thuốc độc cho anh, hiếp chị dâu, lấy mẹ ghẻ, làm lắm điều nhơ nhuốc.Vua không hơn loài chó thì những kẻ hào hiệp ngang tàng đội trời đạp đất
như chúng ta há lại như lũ chúng bay uốn gối thờ loài chó ấy?

Thượng Tư Đồ bị sỉ mắng, múa đề la thương đánh. Bên này, Thúc Bảo cũng
giơ thương đối địch. Từ Mậu Công vẫy lá cờ xanh, tức thì hai mươi tướng
xúm vào vây chặt Tư Đồ. Mậu Công sợ Đồ núng thế, giật lông bướu ngựa,
bèn to tiếng nói :

– Chư tướng xuống ngựa mà đánh, lợi hơn.

Các tướng nghe lời giao ngựa cho quân, múa hai mươi thứ binh khí khiến
Tư Đồ tả xung hữu đột, đỡ trên đỡ dưới, đánh dọc quay ngang.

Mậu Công thúc ngựa lên nói :

– Các tướng hãy dừng tay cho ta thưa chuyện Thượng lão huynh. Lão huynh
có biết rằng tự nhiên cử toàn đại binh đến vây đánh trại Ngõa Cương bé
nhỏ này, chưa chắc đã làm được ai mà chính là thất sách vô mưu đó. Không những thế lại tự trói mình vào tội lớn, tôi lấy làm lo ngại cho lão
huynh, tai vạ sắp đến mà không tự biết.

Tư Đồ lùi ngựa năm bước, chống thương xuống đất mà rằng :

– Ta vì triều đình dẹp loạn an dân, sao gọi là thất mưu, phạm tội?

Đáp rằng :

– Tôi xin hỏi: Lão huynh khó nhọc đến đây do thánh chỉ hay vì lệnh Cô Sơn vương?

Tư Đồ nói :

– Giặc quấy đất hại dân, kẻ làm thống soái như ta đây phải đánh sao phải chờ thánh chỉ hay tướng lệnh?

Mậu Công ngửa mặt cười :

– Tướng quân quên rồi ư? Năm xưa vâng tướng lệnh Bình Nam vương Hàn Cầm
Hổ đánh Ngữ Vân Thiệu. Tướng quân giữ mặt Tây để Thiệu đi thoát, suýt
thì đầu tướng quân rụng. Đó là nhờ lòng Hàn Cầm Hổ khoan dung chứ Cô Sơn vương đây thật trí mọn, tâm ác sẽ giết bất cứ ai. Nếu tướng quân thắng
được Ngõa Cương là hay lắm, nhỡ ra đại bại thì tội này chập với tội xưa
thì nguy lắm. Lại thêm cái lỗi khi không rời bỏ ải quan địa hạt của
mình, cái đó cũng nguy hiểm lắm. Hiện nay giặc giã như ong, chúng biết
tướng quân dốc hết binh mã đến đây, mặt sau lưng chỉ vài trăm quân chúng có thể chiếm phá ải Lâm Đồng, Khi đó tướng quân sẽ bơ vơ, đi mắc tội về sa lưới, biết xử trí cách nào.

Chúng tôi đây làm phản Sơn Đông, đó là thuộc địa hạt Đường Bích, Bích
đem binh đi đánh Ngõa Cương là phải Còn như tướng quân không thuộc đất
Sơn Đông, tự nhiên ngửa tay xin việc, việc chưa thành đã tự rước vạ vào
mình. Thắng Ngõa Cương sẽ là công của Đường Bích mà bại ở Ngõa Cương lại mất cả Lâm Đồng, tội lớn sẽ đổ vào đầu tướng quân, chịu chết như thế
chẳng là thất sách, hữu dũng vô mưu ư? Kẻ làm soái đâu có sự dại khờ như vây, cho nên tôi lo cho tướng quân lắm đó.

Tư Đồ như chợt thoát giấc mơ, nghiêng mình cầm ngang ngọn thương xá Mậu Công :

– Bản soái tính nhầm rồi, đa tạ lão huynh chỉ giáo.

Đoạn lui binh.

Đồ về trại nói với Tần Văn Lễ. Lễ giật nảy mình, vội truyền ba quân nhổ trại, về ải quan suốt đêm hôm ấy.

Lại nói Cô Sơn vương Dương Lâm đem binh vây chặt mặt Tây trại Ngõa
Cương. Đồng Bích vội vào ra mắt, Dương Lâm hầm hầm đập án mắng rằng :

– Ngươi làm đến chức Tiết đô sứ Sơn Đông, quyền binh trong tay, binh
nhiều tướng mạnh mà hai tên cường đạo không giữ nổi, còn mong gì ngươi
giữ vững một thành trì? Tả hữu đâu, đem tên vô dụng này ra chém.

Đường Bích sụp lạy kêu :

– Trình lão Đại vương, tội tôi không đáng chết!

Dương Lâm quát :

– Sao lại không đáng chết?

Đáp rằng :

– Cường đạo những ba mươi bảy đứa đang đêm đốt nhà phá ngục, giặc lẫn
với muôn dân, xương trộn với máu, tôi không phân được giặc với dân mà
bắt vì chúng trá hình làm hành khất, tiều phu. Còn như Đại vương và mười hai thái bảo, chỉ một việc với tay nắm tóc Tần Quỳnh mà còn để cho hắn
nhảy qua cầu đánh lừa ải Đồng Quan, nhìn theo đuôi ngựa hắn mà đành
chịu, giữa lúc ban ngày Đại vương nghĩ kỹ cho tôi được mang ơn hồ hải.

Cô Sơn vương chịu thầm là phải, đỏ mặt nạt rằng :

– Ta tạm tha cho ngươi, hẹn phải đi bắt sống Tần Quỳnh để lập công đái tội. Bằng không bắt được, ngươi chớ trách ta vô tình.

Đường Bích lạy tạ lui ra, về dinh đem tướng sĩ đến cửa thành khiêu
chiến. Giảo Kim cho Thúc Bảo ra. Thấy Đường Bích, Thúc Bảo cầm ngang
ngọn thương xá mà rằng :

– Mạt tướng cúi chào cố chủ. Vì mặc giáp không xuống ngựa làm lễ được cố chủ, thứ tội cho.

Đường Bích nói :

– Ta chưa hề bạc đãi Tần Quỳnh. Nay ngươi làm nên chuyện kinh thiên động dịa. Dương Lâm sai ta bắt trói nói, nếu không bắt được thì ta mang tội. Nếu còn nghĩ tình nghĩa Tần Quỳnh nên tự trói cho ta khỏi mang tội với
Dương Lâm.

Thúc Bảo đáp :

– Quỳnh tôi rất mong báo ơn cố chủ, vui lòng tự trói, nhưng chỉ hiềm
chúng bạn và các hào kiệt trong thiên hạ chê cười là hèn nhát, ngu si.
Là vì trong triều, vua thì vô đạo, quan thì hại nước buôn dân, ngươi
hiền giỏi thì bỏ đi hết cả. Nay Quỳnh tôi chịu bó tay, chỉ là để luồn
cúi cái triều đình thối nát mà thôi. Thưa cố chủ, kẻ biết mình biết
người đâu có xử sự như vậy được. Hiện giờ là lúc người tài đức bỏ chỗ
tối tìm ra chỗ sáng, nghịch với kẻ ác cho thuận với đạo trời. Sao cố chủ muôn binh vạn mã trong tay lại khom lưng thờ bạo chúa, gian thần.

Ngu này nghĩ cố chủ nên đổi niên hiệu lập quốc hiệu, tiến lên khả dĩ nắm ngôi Thiên tử, lui xuống khả dĩ làm Phiên vương; tài đức ấy há cam chịu cho những kẻ không hơn mình sai khiến và khiển trách. Cố chủ xét lại
coi.

Nghe nói, Đường Bích như tỉnh giấc chiêm bao, khẽ nói :

– Đã từ lâu ta thầm mang hoài vọng ấy. Nhưng cứ e ngại Dương Lâm đánh.

Thúc Bảo nói :

– Nếu Dương lâm đánh, Ngõa Cương chúng tôi xin đem hết binh mã ứng cứu.

Đường Bích cả mừng :

– Nếu vậy thì ta rút quân về. Khi có hoan nạn, thề phải cứu giúp nhau.

Thúc Bảo nhận lời, rồi vái mà cũng quay ngựa về dinh ải.

Đường Bích hạ lệnh đổi cờ Đại Tùy, tự xưng Tế Nam vương, đoạn nhổ trại kéo quân về Sơn Đông.

Dương Lâm được tin Đường Bích âm mưu với Tần Quỳnh rút quân về Sơn Đông
làm phản, Dương Lâm nổi giận đem mười hai vị thái bảo và toàn lực binh
mã đuổi theo đánh Đường Bích.

Thúc Bảo đứng trên thành thấy binh mã Dương Lâm ồ ạt như sương mờ tuyết
phủ, bèn nói với Hỗn Thế Ma vương cử binh theo đánh Dương Lâm.

Dương Lâm ngoảnh lại thấy quân trong ải kéo ra, bèn bỏ Đường Bích mà hạ trại chờ đánh quân ở phía sau.

Từ Mậu Công mỉm cười, truyền thu quân vào ải không để sót một người nào. Dương Lâm tưởng là nhát lại sai nhổ trại kéo quân đuổi Đường Bích. Khi
đó Mậu Công lại khua chiêng trống vang trời, mở cửa ải cho quân hò reo
theo đuổi Dương Lâm tức lắm, phải quay lại chờ nghênh chiến. Từ Mậu Công lại hồi trống lùi binh.

Dương Lâm bị mắc lỡm mãi, giận đến nỗi dựng râu tròn mắt nhất định dàn
quân vây kín Ngõa Cương. Các tướng hỏi Từ quân sư, đó là thế trận gì.
Mậu Công đáp :

– Như thế là Nhất tự trường xà, đánh đầu thì đuôi tiếp ứng đánh đuôi thì đầu quay lại, đánh khúc giữa thì cả đầu và đuôi cùng áp lại tấn công
kẹp chặt vào mà tiêu diệt không một nhân mạng nào thoát chết trừ có phép độn thổ đằng vân.

Hỗn Thế Ma Vương hỏi :

– Ai địch nổi Dương Lâm?

Mậu Công đáp :

– Xét ra chỉ có biểu đệ của Tần hiền đệ là La Thành mới có sức đánh nồi
Dương Lâm. Xin chúa công sai người đi vời hắn mới mong phá được trận
này.

Thúc Bảo nói :

– Cô gia tôi trấn thủ Yên Sơn, pháp lệnh nghiêm minh, có lẽ đâu lại dung bọn mình làm phản. Như vậy khi nào còn cho La Thành đi giúp?

Mậu Công nói :

– Tôi đã có kế rồi.

Thúc Bảo nói :

– Kế của quân sư tất là linh diệu, song tiểu đệ tưởng rằng khi La Thành
giáp chiến với Dương Lâm lão Dương kìa xem thương pháp sẽ biết là họ La, như vấy sẽ quan trọng, nguy hiểm cho cô gia tôi lắm.

Mậu Công cười đáp :

– Hiền đệ lo xa quá. La Thành không phải là người ngu dại, sẽ có cách
đối đáp với Dương Lâm. Việc này tất phải nhờ Vương Bá Dương đi giúp.

Dương lĩnh ý, bỏ thư vào túi, cầm trường kích phi ngựa ra ngoài ải, xông thẳng vào mặt trận của quân Tùy.

Thấy động, Dương Lâm sai vị Thái bảo thứ bảy là Dương Đào Nguyên ra
đánh. Đào Nguyên vâng lệnh, cầm giáo lên ngựa, thấy Bá Dương toan đánh.
Dương cầm ngang kích nói :

– Ta đi với một người là Tần Bảo Ngân đến đây để lấy đầu Dương Lâm.
Người đó là em ruột Tần Thúc Bảo, anh hùng vô địch ở đời này.

Bảo Ngân thường nói: sẽ bắt thằng cẩu trệ Dương Lâm, khoét mắt rồi nhồi
bấc vào trong cái nhỡn đăng mà đọc binh thư. Nay Đại vương nhà ngươi
đến, chúng ta quyết đi mời Bảo Ngân đến để lấy mắt Đại vương các ngươi
làm đèn. Nếu Đại vương và các ngươi sợ thì để ta quay lại, mà quả là anh hùng thì mở rộng đường cho đi rước Bảo Ngân đến cùng Đại vương ngươi
thi xem ai là anh hùng vô địch.

Đào Nguyên đỏ mặt tía tai nói :

– Đã thế thì ta cho ngươi đi bảo thằng ranh con ấy đến đây cho ta lôi ruột.

Bá Dương nói.

– Xin tướng quân nên lượng sức mình biết sức người. Tôi nói thật, Tần
Bảo Ngân sức mạnh đạp thành san núi, Dương Lâm không địch nổi một hiệp
đâu. Bây giờ để ta đi e rằng tướng quân lại hối hận ở suối vàng. Vậy nên vào hỏi Đại vương xem có can đảm để ta đi không đã.

Đào Nguyên càng sôi máu tím gan, quát ầm lên :

– Ngươi cứ đi lôi thằng Tần Bảo Ngân ấy lại đây, ta xem nó bao nhiêu đầu tay mà vô lễ thế.

Nói rồi quát quân giãn cả ra mở thành một con đường nhỏ cho Bá Dương
phóng ngựa đi, đoạn về dinh chờ đợi xem Bảo Ngân mặt mũi thế nào mà dám
móc mắt phụ vương mình.

Bá Dương ra khỏi trận trường xà, phong ngay tới Yên Sơn. Ba ngày ròng
rã, tới nơì Bá Dương vào thành tìm quán nghỉ chân, chủ quán dọn rượu và
thực phẩm ra. Dương hỏi :

– Công tử con La nguyên soái có trong phủ không?

Đáp rằng không. Lại hỏi :

– La công tử đi chơi đâu?

Chủ quán thấp giọng :

– Ngoài biên thùy giặc Đột Quyết đem quân cướp ải quan, La nguyên soái
sai công tử đem quân đi đánh. Nghe đâu, La công tử đã đánh tan giặc,
đang kéo quân về, chỉ mai là tới phủ.

Bá Dương có ý mừng đêm ấy ngủ ở khánh điếm. Sáng sớm Dương ăn cơm rồi ra ngoài thành cách xa năm dặm mà mong đợi.

Đến quá trưa ở chân trời bụi bốc, ngựa phi, một lúc tới gần, đích là La
công tủ. Bá Dương đứng né bên đường, chờ La Thành đến, bươn ra nắm dây
cung, La Thành nhận ra bạn cũ, vội nhảy xuống ngựa cùng nhau thi lễ.

La Thành kéo Bá Dương ra một bãi cỏ tranh, khẽ hỏi :

– Bọn ngươi làm phản Sơn Đông, sao lại đến đây?

Bá Dương thuật rõ việc Tần Thúc Bảo ra khỏi Đồng Quan, cướp ải Kim Đê,
chiếm Ngõa Cương, và cửu mẫu (mẹ Thúc Bảo, mợ La Thanh) cũng ở Ngõa
Cương, hiện đang bị Dương Lâm vây khốn.

Nói rồi đưa thư, xem rõ sự tình La Thành nói :

– Đại huynh hãy khá vào tửu quán trong thành đợi tiểu đệ đem quân về
phục lệnh soái phụ, rồi nếu có thể đi dược sẽ cho người ra báo.

Bèn từ biệt Bá Dương lên ngựa đem quân mã vào thành. La nguyên soái mừng rỡ, khao thưởng ba quân. La Thành vào hậu dinh lạy mẹ. Rồi nói :

– Thưa mẹ, thực có chuyện nực cười. Tần biểu huynh con tôn Trình Giảo
Kim làm vua ở Ngõa Cương, Cửu mẫu cũng ở đấy, hiện nay Ngõa Cương bị
Dương Lâm vây đánh nên viết thư nhờ con đến giải vây cho.

Nói rồi đọc thư cho mẹ nghe. Tần mẫu ứa nước mắt nói rằng :

– Cửu mẫu con chỉ còn có một giọt máu đó thôi. Cậu con đã bị Dương Lâm
giết, thù kìa chưa trả nay nếu biểu huynh con gặp nạn thì đáng lo cho
dòng dõi họ Tần ta lắm. Con nên đi cứu biểu huynh con cho vui lòng mẹ.

La Thành nói :

– Nếu cha con biết thì bất tiện. Chốc nữa thân phụ con về thì thân mẫu
phải lập kế mà nói rằng. Khi xưa thân mẫu thụ thai con có cầu nguyện ở
núi Võ Dương, từ ấy đến ngày nay chưa lên núi dâng hương, đêm qua nằm mơ thấy sơn thần quở trách. Nói như vậy thì phụ thân con sẽ bảo thân mẫu
thân đi lễ. Mẫu thân cáo mệt để con đi thay. Thế là cha con không nghi
ngờ gì cả.

Tần mẫu gật đầu. Quả nhiên La công ưng lời sai La Thành đi dâng hương
thay mẹ. La Thành ngầm sai La con ra bảo Vương Bá Dương tìm chỗ vắng vẻ
ngoài thành mà đợi.

Mờ sáng hôm sau, La Thành sắp sửa khôi giáp bảo La con bỏ lẫn vào trong
quả vàng hương hoa gánh ra ngoài thành đoạn vào lạy biệt song thân đem
La An, La Xuân theo hầu.

Ra đến chỗ Bá Dương đợi, La Thành bảo La An, La Xuân tạm lánh vào nhà
bạn đợi, rồi mặc khôi giáp cùng Bá Dương gia roi ngựa phóng chưa đầy một ngày đã tơi Ngõa Cương. Tới nơi thấy binh mã đông như kiến cỏ vây bọc
thành trì rất nguy cấp. La Thành bảo Bá Dương :

– Tiểu đệ đánh phá vòng vây. Còn đại ca nhân lúc rối loạn vào thành báo cho anh em biết.

Đoạn múa tít ngọn thương xông vào muôn quân trùng điệp, coi như chỗ
không người. Mũi thương như tuyết rụng hoa rơi, quân Tùy ngã chết tơi
bời như lá rụng. Cô Sơn vương cả sợ dẫn các tướng ra. Đào Nguyên thấy
địch thủ có một minh thì coi thường múa đao chém. La Thành gạt đao quay
đốc thương đánh trúng đầu, rồi vươn tay nắm lấy thắc lưng nhấc bổng lên
cầm hai chân xé làm hai mảnh vất vào quân địch. Thấy vậy các tướng xô
nhau chạy trốn. Quân sĩ nhốn nháo, đè lên nhau mà chết.

La Thành đánh đông phá tây, người ngựa tắm trong máu giặc. Một thương
đâm suốt ngực La Phương rơi xuống mà giẫy chết. Một chọc trúng mắt Tiết
Lương và lại tóm cổ xé làm hai mảnh tung lên như Đào Nguyên ban nãy.
Mười hai thái bảo chốc lát mất tám người. Còn bốn vị thái bảo bỏ giấp
vất mũ, xuống ngựa, theo loạn quân mà lẩn.

Cô Sơn vương vừa sợ vừa tức vác long tu bổng đánh thiếu niên dũng tướng. La Thành dùng hết lực bình sinh khiến cây thương lợi hại và đẹp mắt
rồng lấy nước, hổ quần non, đánh chừng trăm hiệp, Dương Lâm có ý mệt,
dừng tay nói :

– Quái lạ, thương pháp này ta ngờ thương pháp họ La! Có phải vậy chăng?

La Thành cười đáp :

– Tần Thúc Bảo em ruột ta học được thương pháp họ La. Ta là Tần Bảo Ngân anh ruột hắn có lẽ nào không biết phương pháp ấy?

Nói rồi lại trổ thần uy đánh khiến Dương lâm phải khen thầm, chợt ba
tiếng pháo nổ vang, các hảo hán trong thành kéo ra vây chặt Dương Lâm mà đánh. Dương Lâm hoảng hốt bị trúng một mũi thương của La Thành vào cánh tay bèn thúc ngựa quay đầu chạy.

Quân Tùy chết hơn một nửa, máu chảy lênh láng bãi sa trường, trong đám
loạn quân, La Thành gặp Tần Thúc Bảo và Đơn Hùng Tín, anh em gặp mặt
xiết bao mừng rỡ.

Hùng Tín, La Thành xin lỗi nhau. La Thành xin từ biệt, nói rằng :

– Tiểu đệ không dám vào thành lạy Cửu mẫu e lộ chuyện, xin cho về, kẻo
song thân mong đợi. Đại ca nói với Cửu mẫu rằng La điệt này có lời kính
lạy.

Đoạn cúi chào Thúc Bảo, Đơn Hùng Tín; La Thành gia roi cho ngựa chạy mải miết về Yên Sơn, mờ sáng mới về tới phủ.

Thấy thắng trận, Trình Giảo Kim cười ha hả :

– Thật là nhờ phúc tinh ta đó! Nay Bá Dương vương huynh vì ta đi Kim
Châu lấy chuông Cảnh Dương, Tần vương huynh đi Lỗi Châu lấy trống Long
Phượng về đây để thiết triều cho long trọng.

Hai người vâng lệnh đi ngay.

Dương bị đại bại phẫn uất chưa biết tính sao thì có thánh chỉ vời về
Đăng Châu trấn thủ vì có tin Lưu Vương ở hồ Ly Thạch ngoài vùng bể cấp
quân cướp phá.

Dương Lâm đành tiến tướng giữ ải Lâm Đồng quan là Ngụy Văn Thông đem
quân đi đánh Ngõa Cương, còn mình thì về Đăng Châu trấn thủ.

Tùy Dạng Đế được sớ của Dương Lâm vội sai Ngụy Văn Thông dồn quân đánh
Ngõa Cương, và sai đại tướng Dương Lâm ra trấn thủ Đồng Quan.

Ngụy Văn Thông cử mười vạn hùng binh đi đánh Ngõa Cương, khí thế rất là
hùng dũng. Mậu Công ngầm sai Quốc Viễn, Như Khuê, Kim Giáp, Đổng Hoàn,
Lư Đồ, Thiên Khánh đem binh mã đi mai phục các nơi hiểm yếu.

Tần Thúc Bảo đi Lôi Châu lấy trống Long Phượng về, xa trông thấy binh mã rợp trời vây Ngõa Cương, bèn sai quân sĩ giấu trống vào bụi kín trong
rừng rồi cầm giản phi vào trong muôn quân cả phá. Văn Thông cầm đao lên
ngựa, thấy Thúc Bảo quát to lên :

– Cường đạo kia, ngày nọ mày chạy thoát ải Đăng Châu, hôm nay để đầu lại, ta cho chạy nữa.

Hai bên giáp chiến, trống trận vang trời. Vừa đánh Văn Thông vừa vẫy
quân sĩ và các tướng vây chặt Thúc Bảo, quyết bắt cho kỳ được.

Thúc Bảo càng đánh, chúng càng đến đông thành ra phải đánh với năm bảy
tướng và muôn vạn quân một lúc. Mệt quá mà không phá được vòng vây, Bảo
vẫn cố sục tung hoành, giản tới đâu đâu vỡ xương tan đến đấy.

Đang khi nguy cấp thì Vương Bá Dương đi lấy chuông về thấy quân sĩ tung
hoành loạn chiến bèn phi ngựa lên gò cao nhìn rõ Thúc Bảo đánh một mình
một ngựa tả xung hữu đột giữa vòng vây. Bá Dương phóng ngựa tới vừa lúc
Thúc Bảo mở đường máu chạy về đông. Văn Thông theo ráo riết. Bá Dương
vội giương cung bắn một phát tên vào cổ họng Văn Thông bắn xuống ngựa
chết liền. Thúc Bảo quay lại cắt luôn thủ cấp. Mất tướng vạn binh tan
vỡ. Bọn Quốc Viễn và phục binh các nơi ra chém giết, quân Tùy xin hàng
hết.

Thúc Bảo đem đầu Văn Thông vào thành phục mạng. Giảo Kim mừng rỡ, sai giết trâu khao thưởng.

Dạng Đế nghe tin Cô Sơn vương bại trận, Văn Thông bị giết, mười vạn quân mất sạch, thì buồn rầu nói :

– Nếu thế giặc mạnh thế này thì một mai triều đình vỡ mất, làm sao được!

Dương Tố đi trấn thủ Liêu Dương. Toàn quyền về tay Hóa Cập, Cập tâu rằng :

– Có quan bộ Bình vương tên gọi Khâu Thụy. Người ấy có thể san phẳng
Ngõa Cương, vậy xin bệ hạ cấp cho mười vạn quân cho cầm cờ soái sẽ không lo giặc nữa.

Dạng Đế làm theo, cho triệu Khâu Thụy đến, lại hỏi :

– Ai dám nhận chức tiên phong?

Con thứ hai Võ Văn Hóa Cập là Thành Long xin tình nguyện. Dạng Đế phong ngay cho làm chánh tiên phong.

Lui chầu về, Hóa Cập mắng Thành Long:.

– Mày tài hèn trí mọn, có võ nghệ cơ mưu gì mà dám lĩnh ấn tiên phong, khéo mà toi mạng.

Đoạn sai gia tướng bưng một mâm vàng đến xin Khâu Thụy che chở cho con trai. Khâu Thụy nghiêm nét mặt mà rằng :

– Thừa tướng có lời bảo Khâu Thuỳ tôi gìn giữ công tử nơi mặt trận, cái
đó xin lĩnh ý. Còn như đem vàng làm lóe mắt tôi thì cái đó xin từ chối.
Thừa tướng xá cho.

Hóa Cập hai ba lần cảm tạ mà lên xe ra về, trong lòng vẫn áy náy không
yên, đem việc ấy nói với phu nhân. Phu nhân rơi lệ lã chã, đêm ngày lo
sợ lắm.

Hai hôm sau đã tuyển lựa xong. Mười vạn tinh binh, cờ súy phất phới, kéo như mưa rào thác đổ đến Ngõa Cương phá giặc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.