Thứ Kình

Chương 37



Lúc Lý Cửu Lộ xuống tầng, đầu quay vòng vòng, cô liên tục suy nghĩ, vì sao Qua Duyệt lại xuất hiện ở đây.

Chờ cô chậm chạp đi đến phòng khách, Qua Duyệt tiến lên, nhiệt tình giữ chặt cánh tay cô: “Còn lề mề làm gì, cả lớp chỉ chờ mỗi hai người bọn mình thôi đấy.”

“…… Hả?”

“Hả cái gì mà hả.” Cô ấy thở dài: “Hôm nay lớp chúng ta tổ chức tiệc chia tay, rốt cuộc là cậu quên hay không định đi vậy?”

Cửu Lộ hoang mang: “Không phải……”

“Lộ Lộ, hôm nay lớp của con tổ chức tiệc à?” Giang Mạn đi tới: “Sao mẹ chưa từng nghe con nhắc đến nhỉ?”

Lý Cửu Lộ còn đang ngập ngừng không biết trả lời như thế nào, Qua Duyệt đã tiếp lời: “Dì không biết đâu, Cửu Lộ không thích tham gia hoạt động tập thể, cô ấy nói với cháu, dì không yên tâm để cô ấy đi ra ngoài một mình. Không biết là cô ấy lấy cớ hay là thật sự như vậy.”

Giang Mạn cười gượng hai tiếng: “Làm sao có thể như thế, chẳng qua dì không biết thôi.”

“À, vậy là tốt rồi.” Qua Duyệt nhìn đồng hồ, nôn nóng nói: “Ôi, còn mười phút nữa thôi.”

Bây giờ Lý Cửu Lộ mới hiểu ra, thiếu chút nữa bật cười vì kỹ năng diễn phóng đại của cô ấy, vội vàng xoa xoa mũi, che đi nụ cười bên khoé miệng.

“Vậy con mau đi đi.” Giang Mạn tháo tạp dề xuống, đưa hai người ra cửa.

Tuy Giang Mạn độc đoán, nhưng bà cũng không phải không thấu tình đạt lý, chỉ cần có ích đối với cô, bà sẽ hy vọng Cửu Lộ tham gia hoạt động tập thể.

Mắt thấy hai người sắp ra khỏi cửa, “Đợi chút.” Giang Mạn suy nghĩ vài giây, có thể sự việc của Trì Kiến đã để lại bóng ma, thử nói: “Bạn học, cháu nói cháu tên là gì nhỉ? Hình như dì chưa từng gặp cháu?”

“À, cháu tên là Qua Duyệt.”

“Bạn học mới chuyển đến từ……” Cô hơi dừng lại.

“Lớp mười hai A3.” Qua Duyệt tiếp lời: “Giáo viên chủ nhiệm lớp cháu là thầy Hoàng Liên Sinh, chuyên dạy các lớp mười hai tốt nghiệp trung học, ban đầu thầy định đi, nhưng bây giờ lại chạy đến bệnh viện, vợ của thầy sắp sinh ạ. Thầy Hoàng đã dặn dò cán bộ lớp chúng cháu, cố gắng tập trung đầy đủ các bạn học.”

“Cán bộ lớp?”

“Vâng, cháu là lớp phó học tập ạ.” Qua Duyệt diễn rất nhập tâm: “Dì không biết cháu, nhưng cháu nhìn dì lại rất quen, lần trước họp phụ huynh, cháu có phát phiếu điểm cho dì, không biết dì còn nhớ hay không?”

Giang Mạn suy nghĩ một lúc: “À……” Thật ra bà không nhớ được, những thứ đó bà đã sớm quên đi, nhưng lại tỏ vẻ nhớ ra nói: “Là bạn lớp phó học tập Qua……”

“Duyệt.”

“Hoá ra là lớp phó học tập.” Điều quan tâm của Giang Mạn nhanh chóng thay đổi: “Vậy cháu thi đại học được bao nhiêu điểm?”

“593.”

Cửu Lộ giật mình, lén kéo cô ấy một cái.

Giang Mạn hụt hẫng: “Cháu giỏi quá.”

“Cũng tạm ạ, thành tích của cháu vẫn phát huy như thường thôi dì.”

“Cháu đăng ký vào đại học nào?”

Qua Duyệt nói: “Cháu không định đi học cách nhà quá xa, nên chỉ đăng ký vài trường đại học trọng điểm gần đây.”

“Bố mẹ cháu chắc chắn rất tự hào nhỉ.” Giang Mạn nói: “Vậy được, hôm nay dì không giữ cháu ở lại, hôm nào lại đến chơi nhé, các cháu mau đi đi. Lộ Lộ nhớ về sớm con nhé.”

Cửu Lộ: “Vâng.”

Sau khi các cô đi rồi, Giang Mạn cầm điện thoại định gọi cho thầy Hoàng, do dự một lát, cuối cùng lại đặt xuống.

Lần trước bà xin nghỉ cho cô đã gây ra ồn ào, giờ lại hỏi, mặt mũi biết để vào đâu? Lỡ đâu người nhà người ta thật sự ở trong bệnh viện, vậy thì càng mất mặt.

Nghĩ đi nghĩ lại bà cắn răng một cái, thôi thì tùy cô vậy.

Còn bên Qua Duyện và Lý Cửu Lộ thì đang tay khoác tay đi ra sân.

Cửa sắt đóng lại, Qua Duyệt cười rộ lên.

Cửu Lộ theo bản năng kéo cô ấy cách xa cánh cổng, thấp giọng nói: “Chị Qua Duyệt, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Chị diễn có giống không?”

Cô gật đầu qua quýt.

“Diễn có giỏi hơn Trì Kiến không?”

Cửu Lộ: “……”

Qua Duyệt nắm lấy tóc của mình, rũ tung mái tóc dài, kéo Cửu Lộ, chạy nhanh vào trong ngõ nhỏ: “Nhanh lên, mọi người đều đang chờ em đấy.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế ạ?”

“Em đừng hỏi nữa, Trì Kiến bảo chị đến đây.”

“Vậy những lời mà chị vừa nói……?”

“Trì Kiến bảo chị nói thế.”

“Vợ thầy Hoàng sinh con, tại sao em lại không biết?”

“Cậu ta bịa ra đấy.”

Cửu Lộ: “……”

Cô bị cô ấy kéo chạy đến “Văn nhân thiên hạ”, dường như hôm nay cửa tiệm không kinh doanh, bên trong tối đen như mực, Qua Duyệt lấy chìa khóa mở cửa, sau khi bước vào, lại khoá cửa từ bên trong, sau đó hai người dò dẫm trong bóng tối đi lên tầng hai.

Cửu Lộ đã đoán được mang máng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Số lần cô lên tầng hai cũng không nhiều, mỗi lần đến đều trực tiếp đi vào phòng Trì Kiến, cô không nhìn kỹ, thì ra phía trên cầu thang còn có hai cánh cửa gỗ, đưa đến một cái thang thô sơ, đẩy ra ngoài, đó là sân thượng.

Cô theo sát Qua Duyệt bò lên trên, bên ngoài truyền đến tiếng cười nói của Bàn Tử và mọi người.

“Nhân vật chính đến rồi.” Vạn Bằng hét to.

Cửu Lộ đứng im không nhúc nhích, mấy người trước mặt tránh sang bên cạnh, để lộ Trì Kiến đang đứng bên bàn.

Anh nghiêng người, một tay chống lên mặt bàn, một tay cắm nến lên bánh gatô, trên đầu đội vương miện giấy, quay đầu cười với cô.

Cửu Lộ bình tĩnh xoa mũi, tim lại đập thình thịch. Trên bàn bày mấy cây nến, lan can phía sau trang trí đèn màu, bốn phía của tiệm nhấp nháy ánh đèn, tiếng nhạc thấp thoáng truyền đến từ KTV cách đó không xa.

Anh mặc bộ quần áo màu trắng, như hòa mình giữa ánh sáng, hoàn toàn không chân thật.

Qua Duyệt đẩy cô tiến lên phía trước hai bước.

Trì Kiến đón cô: “Em đến rồi à?”

“Vâng.”

Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cười phá lên một cách kì dị.

“Hai người vừa mới quen nhau à, sao lại ngượng ngùng xoắn xít như thế!”

Trì Kiến không thèm để ý, tháo vương miện trên đỉnh đầu ra, nhẹ nhàng đội lên đầu cô, đầu ngón tay hạ xuống, tự nhiên vén tóc từ bên má lên sau tai cô.

“Em tự làm được mà.” Làm trò trước mặt một đống người, Cửu Lộ thẹn thùng.

“Chủ nhiệm Giang tin à?”

“Chắc vậy ạ.”

“Ăn xong anh đưa em về, sẽ không quá muộn.”

“Vâng.”

Hai người không mặn không nhạt nói mấy câu, lại bị bọn họ trêu chọc một hồi.

Bàn Tử ồn ào kêu đói bụng, lúc này mọi người mới ngồi vây quanh bàn.

Không ai biết nấu cơm, nên phải gọi cơm hộp, hơn nữa Vạn Bằng còn đưa bạn gái mới đến, tổng cộng có bảy người, Bàn Tử ăn uống thả ga một lúc, nhìn mấy đôi đều ngọt ngào như vậy, bấy giờ mới thấm thía được mùi vị của người cô đơn, cậu thở dài, tự rót cho mình một cốc nước.

Ăn no nê, đã cơn thèm, Vạn Bằng vứt hộp cơm và đôi đũa vào thùng rác, lau sạch bàn, lại chạy xuống lấy bia và nước trái cây lên.

Trên bánh sinh nhật viết mấy chữ “Vợ yêu sinh nhật vui vẻ”, Cửu Lộ vừa nhìn thấy cách xưng hô này, đầu óc chợt tê dại, giống như có vô vàn con kiến bò đi bò lại trên đầu quả tim.

Cô lén nhìn Trì Kiến một cái, anh đứng phía đối diện, khuôn mặt tràn ngập nét cười nhìn cô.

“Bàn Tử, châm nến giúp anh.”

“Vâng anh Kiến.” Cậu niềm nở tìm bật lửa, một số người không chú ý đến vị trí, cứ thế ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Qua Duyệt đứng cạnh cô: “Đầu tiên phải cầu nguyện đã.”

Cửu Lộ đặt tay trên đùi, nhìn chằm chằm mấy ngọn nến mờ ảo, nghĩ một chút, dáng vẻ yên tĩnh: “Nguyện thế giới không có chia lìa.”

Cô vừa mới nói xong, Bàn Tử đã ồn ào: “Sao chị dâu lại cầu nguyện cái này, không phải nên nói mấy lời như ” Nguyện cùng anh Kiến của tôi thiên trường địa cửu ” à?”

Qua Duyệt cũng nói: “Nguyện vọng nói ra sẽ không linh, cái này không tính nhé.”

Mọi người mồm năm miệng mười, hò hét bảo cô nhắm mắt vào ước lại.

Cửu Lộ vẫn không nhúc nhích, giương mắt nhìn về phía Trì Kiến, vẻ mặt Trì Kiến rất tĩnh mịch, cũng đang nhìn cô. Hai người không để ý đến bất kì ai khác.

Họ đã cùng nhau trải qua sinh tử của người khác, năm trước Vương Vĩnh Phát tự sát, Mã Liên ôm hận mà chết, Khương Hoài Sinh và người vợ thân yêu cũng sinh ly tử biệt, thậm chí bao gồm cả việc bố cô ra đi, tất cả đều là trời đất vĩnh cách chia lìa. (Vĩnh cách là vĩnh viễn xa cách)

Cửu Lộ cũng không nói gì, nhưng cô rất sợ hãi.

Nguyện thế giới không có chia lìa. Câu nói này, còn vượt qua cả cái gọi là thiên trường địa cửu.

Cô biết, Trì Kiến nghe hiểu.

Chỉ là lúc ấy Cửu Lộ không nghĩ đến, ước nguyện sinh nhật một khi đã nói ra sẽ mỏng manh yếu ớt tựa như bọt biển.

Chưa đến hai mươi tuổi, mới đi hết một phần ba cuộc đời, làm sao có thể biết, có đôi khi biến số cuộc đời khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười đây?

Trì Kiến chỉ cho cô hai từ: “Không đâu.”

Cô cười một cái.

Cuối cùng mọi người cũng tha cho Lý Cửu Lộ, sôi nổi giơ cốc bia trước mặt lên.

Hồng Dụ đứng lên phát biểu trước: “Trong mấy người bọn anh thì anh là người nhiều tuổi nhất, vậy xin chúc phúc cho hai đứa đầu tiên. Trì Kiến trông khá già dặn, mới nhìn qua có vẻ giàu kinh nghiệm tình trường, thật ra phương diện tình cảm lại rất trong sáng, non nớt. Quen cậu ấy mấy năm nay, anh chưa từng thấy nó rung động trước bất kì cô gái nào……”

Trì Kiến không phục, nhướn mày nói: “Tôi có rung động hay không anh nhìn thấy được à?”

“Nếu anh thấy được thì sao?”

Trì Kiến cười, hừ nhẹ một tiếng.

Hồng Dụ nghĩ đến gì đó, cũng cười cười: “Muốn biết được có rung động hay không, bây giờ cũng có tí kinh nghiệm rồi nhỉ?”

“Cái đệt.” Trì Kiến cũng không dừng lại, cầm thẳng bật lửa ném vào anh ấy.

Con trai trêu đùa sẽ không cố kỵ, mọi người cười vang, Cửu Lộ cúi đầu.

Hồng Dụ nhặt bật lửa dưới mặt đất lên, nhẹ giọng, quay lại chuyện chính: “Thật đấy Lý Cửu Lộ, người anh em này của anh rất tốt, sau này chắc chắn có thể đối xử một lòng một dạ với em. Đầu tiên chúc em sinh nhật vui vẻ, sau đó anh hy vọng các em có thể cùng nhau trưởng thành, để anh sớm được ăn kẹo mừng!”

Qua Duyệt cũng nâng cốc bia lên cụng: “Cùng nhau trưởng thành, mãi mãi bên nhau.”

“Chị dâu sinh nhật vui vẻ, cùng anh Kiến thiên trường địa cửu.”

“Sinh nhật vui vẻ.”

Mọi người lần lượt chúc phúc, đến khi sắp chạm cốc, mới phát hiện ra Trì Kiến chưa nói câu nào.

Mọi người không bỏ qua.

Trì Kiến suy nghĩ, nhìn Cửu Lộ: “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Đồng thanh hừ một tiếng, đều chê anh nói quá qua loa.

Anh thay đổi một chút: “Hy vọng sau này mỗi một lần sinh nhật đều có thể ở bên em.”

Sau khi chúc lại nghiêm chỉnh, Trì Kiến vẫn không qua được cửa ải.

Trì Kiến để cốc bia xuống, hai tay đặt lên đùi, lười nhác dựa vào lưng ghế.

“Mười chín tuổi.” Khóe miệng anh nhếch lên nở nụ cười quen thuộc, nhìn Cửu Lộ: “Chào mừng em bước vào thế giới của người trưởng thành.”

Xung quanh nổ “Ầm” một tiếng, thực ra câu nói này cũng không tính là quá phận, nhưng lại khiến mọi người cười nghiêng ngả. Lý Cửu Lộ giống như bị ném vào chảo nóng, mặt đỏ bừng.

Cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng khi thấy anh đang cười rất vui vẻ, lại phải tuyên bố thất bại.

Cửu Lộ che miệng lại, lườm anh một cái.

Trì Kiến lười biếng nhìn mọi người: “Mấy người chỉ muốn nghe mỗi câu này thôi đúng không? Bây giờ nghe xong rồi thì mau để cô ấy cắt bánh nhanh lên.”

Cười đùa một lát, cuối cùng mới ăn bánh gatô.

Chờ đến lúc tặng quà, Trì Kiến bắt đầu đuổi người đi, mọi người ai cũng hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, mắt nhìn nhau, rất thức thời mà xuống dưới tầng.

Trì Kiến đá vào cánh cửa gỗ, cả sân thượng cuối cùng cũng yên tĩnh.

Anh xoay người lại, Cửu Lộ còn đang đứng cạnh bàn.

Hai người nhìn nhau vài giây, cô hỏi: “Anh định tặng quà gì cho em?”

Anh không trả lời, ngón tay chà chà sống mũi, nhấc chân lại gần cô. Anh đi được nửa đường thì bắt đầu tháo thắt lưng.

Cửu Lộ bị dọa ngây người, trên mặt lại cố ra vẻ trấn định. Tuy biết chắn chắn anh không dám xằng bậy, nhưng điệu bộ này vẫn khiến người khác không nhịn được mà nghĩ lung tung.

Cô mím môi, lặng lẽ lùi về sau vài bước, đến khi không thể lùi được nữa, sau lưng là hàng rào cao đến hông, đèn màu vẫn yên lặng nhấp nháy, làm không khí thêm êm dịu và tươi đẹp.

“Anh đang làm gì đấy?” Cô cười gượng một cái.

“Tặng quà cho em.”

Cửu Lộ: “……”

Cô nhìn anh chậm rãi đến gần, đôi tay vô thức giấu ra sau.

Cuối cùng Trì Kiến cũng đi đến trước mặt cô, thắt lưng rủ hai bên sườn, khuy quần và khóa kéo cũng cởi hết, lộ ra chiếc quần đùi rộng rãi.

Cửu Lộ chống tay lên ngực anh, hơi sốt ruột: “Trì Kiến anh đừng làm bậy.”

“Em có nhớ năm ngoái khi anh xăm cho em đã nói gì hay không?”

“…… Hả?”

“Em hỏi trên người anh có hình xăm hay không, lúc ấy anh có nói với em, trên người anh chỉ dành chỗ cho một người, nên rất cẩn trọng.”

Cửu Lộ dĩ nhiên nhớ rõ, ngày đó cô chỉ nổi hứng muốn xăm tên một người lên, cảm thấy nó cũng không tượng trưng cho điều gì, nhưng khi Trì Kiến nói ra những lời đó, cô lại khá ngạc nhiên.

Cửu Lộ chưa từng hỏi, anh bắt đầu thích cô khi nào, nhưng cái tên “Trời xui đất khiến” sau lưng kia, dường như đã nói rõ tất cả.

Cô nhẹ nhàng nuốt một ngụm: “Thế nên?”

“Thế nên vị trí này thuộc về em.”

Ánh mắt Trì Kiến khóa chặt lấy cô, kéo quần đùi xuống, để lộ một mảng da bên trái bụng.

Ba chữ “Lý Cửu Lộ” quang minh chính đại xăm lên, không có một chút hoa văn, cũng không có bất kì trang trí thừa thãi nào, chỉ ba chữ, đoan đoan chính chính, ngòi bút tinh tế.

Cửu Lộ nhìn chằm chằm tên của mình đến ngẩn người.

Anh nói, vị trí này thuộc về em. Cửu Lộ cảm thấy, đây nhất định là lời yêu thương động lòng người nhất mà đời này cô từng nghe.

Trì Kiến chờ rất lâu không thấy Lý Cửu Lộ trả lời, ngược lại bị ánh mắt trắng trợn của cô nhìn đến ngượng ngùng, nhanh chóng lấy quần đùi che đi, kéo thắt lưng lên.

“Em nhìn đủ chưa?” Anh đen mặt.

Cửu Lộ giật mình, vừa rồi lực chú ý vẫn luôn tập trung vào tên của mình, bây giờ nghĩ lại, không biết có phải bản thân hoa mắt hay không, lại cảm giác đã thấy được thấp thoáng vài nhúm lông.

Cơ thể cô nóng hừng hực, trong đêm hè càng thêm khô nóng.

Hai người cách nhau một khoảng, từng người đứng dựa vào lan can.

Trì Kiến phụng phịu nghiêng đầu: “Không có gì muốn nói với anh à?”

Cửu Lộ cắn môi dưới.

“Em không hài lòng?”

Cửu Lộ nhẹ nhàng gật đầu, lại lắc đầu, không được tự nhiên hỏi: “Sao anh lại xăm ở vị trí đấy?”

“Anh thích thế.”

Cô “Hừ” một tiếng, không muốn phản bác anh: “Vậy tại sao lại xăm chữ ngược?”

“Anh tự xăm, dễ nhìn.”

Cửu Lộ hơi giật mình, bỗng nhiên nhớ tới hôm thi đại học đến tìm anh, anh ra khỏi phòng, quần áo không chỉnh tề, mồ hôi đầy đầu, ban đầu cứ nghĩ rằng anh đang làm chuyện xấu, bây giờ ngẫm lại, hóa ra là vì xăm hình.

“Ồ.”

Trì Kiến không nghe được điều anh muốn nghe, bất mãn nói: “Ồ cái gì mà ồ?”

“Không có gì đâu ạ.”

“Có việc gì mà không có gì đâu?”

Cửu Lộ cúi đầu, không nói.

Anh nghiêng đầu thở hắt, cười lạnh một tiếng, cái tính hũ nút này làm người ta vừa hận vừa gấp.

Trì Kiến duỗi tay, kéo cô vào trong lồng ngực, khẽ ôm, trực tiếp yêu cầu: “Mau nói lời anh thích nghe, nếu không sẽ có hình phạt lớn.”

Lý Cửu Lộ vẫn không mở miệng, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt còn rực rỡ hơn so với ánh đèn.

Cái nhìn chăm chú nghiêm túc như vậy, làm Trì Kiến cũng bình tĩnh lại.

Đêm yên bình, cô đẹp vô ngần.

“Lúc xăm anh có đau không?” Cửu Lộ nhẹ nhàng hỏi.

“Đau.” Giọng anh cũng nhẹ nhàng theo: “Thật mẹ nó đau.”

“Em cũng vậy.”

Bất kể ước nguyện ban đầu như thế nào, mỗi một châm trên lưng, cuối cùng đều là anh làm đau cô.

Cửu Lộ nói: “Cảm ơn ” định mệnh sắp đặt “.”

Trì Kiến nhìn cô, thật lâu sau cũng không nói gì, chờ đến khi nhớ ra lúc nói những lời này, hốc mắt chợt ướt nhòe.

Hết chương 37

Lời tác giả: “Định mệnh sắp đặt” từng xuất hiện ở đâu, hẳn là các bạn sẽ biết nhỉ?

Lời editor: Chương trước ai có suy nghĩ không “chong xáng” nhớ viết bản kiểm điểm nghen:v Có một số bạn rất giỏi, đoán được anh Kiến xăm mình nè ^.^


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.