Thứ Kình

Chương 36



Lý Cửu Lộ định từ chối theo bản năng, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay cậu đã giúp đỡ rất nhiều, lại nuốt lời nói đó vào.

“Được.”

Lương Húc vốn đang nín thở nháy mắt thả lỏng, khóe miệng loan rộng đến mang tai: “Thật à?” Cậu vỗ tay một cái: “Vậy thì tốt quá.”

Diện mạo của cậu khá ưa nhìn, lại có làn da đen trời sinh, nên khi cười tươi lộ ra hàm răng trắng bóc.

Thật ra nếu cậu không cà lơ phất phơ như trước đây, có thể giao lưu rất bình thường, ở cạnh cũng bình thường, Cửu Lộ còn cảm thấy khá thoải mái. Tinh thần Lương Húc rất phấn chấn, không thích đùa bỡn, người cũng rất lạc quan, điểm này không giống với Mã Tiểu Dã.

Cửu Lộ cười cười: “Vậy hẹn gặp lại.”

“Chúng ta cùng đường, cùng nhau đi nhé.”

“Tớ không về nhà bây giờ.” Cô vẫy vẫy tay.

Lý Cửu Lộ bước nhanh hơn, giành ra chút thời gian, đi một chuyến đến “Văn nhân thiên hạ.”

Trì Kiến thành thật chờ đợi, nếu không phải cuối tháng năm từng nhìn thấy nhau từ đằng xa, thì thật sự là bặt âm vô tín. Cửu Lộ có chút khó chịu.

Thời tiết càng ngày càng ấm áp, cửa tiệm sớm đã cất mành đi, đổi thành tranh thêu màu quân đội xanh biếc.

Trong phòng vẫn bật nhạc như trước, nhưng không thấy người đi lại.

Cô đẩy cửa ra, mới nhìn thì thấy Bàn Tử đang nằm trên ghế sô pha, hai chân gác lên bàn bát tiên.

Cậu thấy Cửu Lộ, dường như rất ngạc nhiên, sau đó hấp tấp vội vàng đứng lên, tạp chí trên đùi rơi xuống mặt đất.

“Anh Kiến, chị dâu đến!”

Không ai đáp lại.

Bàn Tử lại gọi lớn: “Chị dâu đến, anh Kiến ơi!”

Lúc này trong phòng mới truyền đến tiếng trả lời biếng nhác.

Bàn Tử quay sang Lý Cửu Lộ, mặt tươi cười: “Chị dâu, chị thi xong rồi à?”

“Tôi thi xong rồi.”

“Chị thi có tốt không?”

“Cũng tạm. Trì Kiến đang làm việc à?”

“Vâng.” Bàn Tử gật đầu, lại lắc đầu: “À không phải, đang nghỉ ngơi ạ.”

Cửu Lộ nói: “Vậy tôi vào nhìn một chút.”

“Chị đừng đi, anh Kiến sắp ra rồi.” Bàn Tử tiến lên ngăn cản.

Cô nhíu mày, cậu càng ngăn cản thì cô càng cảm thấy có gì đó kì lạ. Cửu Lộ vòng qua người cậu, muốn đẩy cửa ra.

Trùng hợp đúng lúc này cửa lại được mở ra từ bên trong, Trì Kiến đi ra.

Cô lùi ra sau vài bước, nghiêm mặt cẩn thận quan sát anh. Tay anh đặt trên lưng quần, trong lúc vô tình lại đặt lên chính giữa khóa thắt lưng. Nhìn lên trên, tuy đã vào hè, nhưng thời tiết chưa nóng đến mức mồ hôi đầy mặt như vậy.

Sắc mặt Trì Kiến ửng đỏ, mặc một cái áo phông ôm sát người, hất cằm lên: “Em thi xong rồi à?”

Cô không trả lời, ánh mắt theo khe hở đằng sau anh nhìn vào trong, bên trong không có một bóng người.

Trì Kiến vuốt mặt cô: “Thi đến ngốc luôn rồi à?”

Cửu Lộ hỏi: “Anh làm gì bên trong thế?”

Trì Kiến rũ rũ mái tóc, tránh né ánh mắt của cô: “Anh vừa mới xong việc, định ngủ một giấc.”

Cô không tin.

Bàn Tử chạy đến nói đệm vào: “Đúng vậy, hết bận rồi, cần thả lỏng một chút.” Ánh mắt cậu có thâm ý khác.

Trì Kiến: “Cút.”

Cửu Lộ biết rõ cậu nói gì, quan sát lại dáng vẻ của Trì Kiến, trong lòng xấu hổ, cuối cùng cũng hiểu ra, mặt không nhịn được đỏ bừng như thiêu đốt.

“Đi thôi, lên tầng ngồi với anh một lát.” Anh kéo cô đi.

Cửu Lộ tránh đi, thấy Bàn Tử biết điều mà trốn ra cửa, bấy giờ mới thấp giọng nói: “Ban ngày ban mặt, anh đúng là không biết xấu hổ.”

Trì Kiến chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Anh làm sao cơ?”

“Em…… em phải về đây, mẹ em còn đang chờ.” Cô chạy ra bên ngoài.

“Này ——”

Lý Cửu Lộ không thèm quay đầu lại.

Trì Kiến cũng ra cửa: “10 giờ tối, anh chờ em ngoài viện.” Anh đuổi theo bóng dáng cô, kéo dài giọng nói: “Em có nghe thấy không!”

“…… Em biết rồi.”

Trong nháy mắt, người đã rẽ vào chỗ ngoặt.

Lý Cửu Lộ về muộn hơn nửa giờ so với dự tính.

Giang Mạn lại truy hỏi.

Cô nói: “Con bị bạn giữ lại so kết quả.”

Từ khi từ thành phố Nam Châu trở về, Giang Mạn quản lý cô càng thêm nghiêm khắc, kiểu kiểm soát gò bó này, có khi làm cô áp lực đến không thở được.

Giang Mạn làm cho cô một bàn thức ăn: “Thế nào? Con ước lượng được khoảng bao nhiêu điểm?”

“Con còn chưa xem đáp án.”

“Vậy thì xem đi, con còn chờ cái gì?”

Hôm nay Chu Khắc cũng cố ý về sớm, ngồi xuống cạnh Giang Mạn, vỗ vỗ vai bà: “Em đừng vội, để con bé uống nước xong rồi nói.”

Giang Mạn gật đầu, nhân lúc này, chạy về phòng lấy giấy đáp án tuyển sinh, đặt lên bàn, dù bận nhưng vẫn ung dung chờ cô.

Cửu Lộ yên lặng thở dài trong lòng, mở đáp án ra, đối chiếu từng câu từng câu một.

Mười lăm phút sau.

“Thế nào?” Giang Mạn nghiêng người về phía trước.

“370.”

“Bao nhiêu?”

“Khoảng 370 điểm ạ.”

Ánh mắt Giang Mạn dại ra, dựa lại vào ghế, lẩm bẩm nói: “Còn chưa đến 400……”

Ngược lại Chu Khắc lại gật đầu: “Cũng không tệ lắm.” Trông ông có vẻ nhẹ nhõm, mở giấy đáp án tuyển sinh trên bàn ra: “Nếu không có gì thay đổi, so với thành tích bình thường của con, cao hơn ít nhất 40 điểm.”

Cửu Lộ khẽ nhếch miệng, cúi đầu, không dám nói lời nào.

“Được rồi.” Ông xoa xoa tay, ngón tay lướt trên điện thoại: “Để chú xem có trường nào phù hợp với con hay không.”

Giang Mạn thở dài, nhìn ông, ngồi im trên ghế không hé răng.

Ông đẩy mắt kính: “Nguyện vọng một của con là gì, đã có kế hoạch gì chưa?”

Cô lắc đầu.

“Con muốn học ở đâu?”

Cửu Lộ nghĩ một lát: “Thành phố Tề Vân ạ.”

Tề Vân là thành phố lớn, giao thông nhanh và tiện, ngồi tàu đến trấn Tiểu Tuyền chỉ mất hai giờ, mỗi ngày cũng có rất nhiều chuyến xe khách.

Chu Khắc gật đầu: “Đại học Tề Vân và Cao đẳng sư phạm Tề Vân năm vừa rồi lấy điểm chỉ dao động từ ba trăm rưỡi đến bốn trăm, có thể chọn làm nguyện vọng một, nếu lần này con phát huy tốt hơn bình thường, nói không chừng có thể trúng tuyển, sau đó……” Ông trước sau vẫn bình tĩnh: “Thành phố Tề Vẫn cũng có mấy trường dạy nghề, thành tích cơ bản của con khá ổn, chủ yếu là chọn chuyên ngành thôi.”

“Học trường dạy nghề không bằng học lại.” Giang Mạn đột nhiên nói chen vào.

Lý Cửu Lộ không ngẩng đầu lên, ngồi im, môi mím chặt thẳng tắp như sợi chỉ.

Chu Khắc nhìn về phía Giang Mạn: “Đối với Lộ Lộ mà nói, học lại một năm chưa chắc là chuyện tốt.”

“Dựa vào đâu mà anh nói như vậy?”

Ông khách quan nói: “Con bé vốn đã đi học muộn hơn so với người khác, hơn nữa nếu học lại, sẽ tốt nghiệp muộn hai năm so với các bạn cùng trang lứa, như vậy rất lãng phí thời gian. Huống chi chúng ta đều rõ ràng, tâm trí con bé không đặt vào việc học, nếu sang năm thi không bằng năm nay thì sao? Thời đại bây giờ không còn giống xưa, không phải chỉ có học đại học mới kiếm được việc làm.”

“Em chỉ biết là, bằng cấp của đại học chính quy với bằng cấp của trường dạy nghề đặt trước mặt em, em sẽ chọn đại học chính quy.”

“Em đừng cực đoan như vậy……”

“Em cực đoan ở chỗ nào?”

“Vừa mới vào xã hội……”

Cửu Lộ nhắm mắt lại, bị hai người tranh cãi đến đau đầu, lén kéo đồng hồ ra nhìn, yên lặng đếm từng phút một.

Tối nay trôi qua thật khó khăn, cuối cùng cũng đến đêm khuya yên tĩnh, cô vào phòng tắm tắm rửa một lát, rồi ra sấy khô tóc, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Vừa đến 10 giờ, cô ngồi một lát, chờ đến khi tầng dưới không còn tiếng động gì, bấy giờ mới chuồn ra khỏi phòng như đi ăn trộm.

Trì Kiến đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn, khi cô đi ra ngoài, anh đang ngồi trên mô-tô ăn kem.

“Anh chờ em có lâu không?” Trong mắt Cửu loé lên tia sáng, trải qua một tháng như tra tấn, vội vã hướng tới tự do, dường như bây giờ mới được buông thả.

Trì Kiến nhìn cô, vẫn ăn kem, vẻ mặt nghiêm túc, chẳng có tí gì vui vẻ.

“Em phải đợi họ ngủ mới dám chạy ra ngoài đấy.” Cô nhỏ giọng nói.

Trì Kiến giơ cánh tay lên, miệng nhai kem rộp rộp.

Cô tiến lên một bước, thử đi kéo tay anh: “Này ——”

Tay Cửu Lộ vừa mới vươn được một nửa, Trì Kiến bỗng nhiên cử động, bàn tay đặt lên gáy cô kéo người lại gần.

Hôn một cái, Cửu Lộ cảm thấy trong miệng có gì đó lành lạnh cưng cứng.

Sức lực của anh rất mạnh, Cửu Lộ đánh nhẹ lên bả vai anh.

Trì Kiến buông ra, vẻ mặt ban đầu không duy trì nổi ba giây, nhếch môi trêu chọc: “Lạnh không?”

“…… Lạnh ạ.”

Miếng kem trong miệng anh đã tan hết, liếm liếm môi: “Ngọt không?”

“Ngọt ạ.”

“Vậy thêm một lần nữa nhé.” Anh vừa nói vừa cúi đầu.

Cửu Lộ “Hừ” một tiếng, nghiêng người tránh đi.

Giờ vẫn chưa khuya lắm, hè đến rồi, trên đường thỉnh thoảng có người đi ngang qua.

Cửa hàng tạp hoá phía đối diện còn chưa đóng cửa, ông chủ đi đi lại lại bên trong.

“Anh đừng nghịch nữa.”

Trì Kiến nhìn cô, cắn mấy miếng hết que kem: “Em muốn ra ngoài chơi một lát không?”

“Đi đâu ạ?”

“Em nói đi.”

Cửu Lộ nghĩ nghĩ: “Vậy anh đưa em đi hóng gió đi.” Cô nhớ lại đêm mưa năm ngoái, lần đầu tiên ngồi xe anh, xe phóng với tốc độ làm người ta phải điên cuồng hét lên.

“Được, tất cả đều nghe theo em.”

Trì Kiến chở cô chạy thẳng hướng Bắc, đến con sông bị ô nhiễm, lại phi như bay về trấn.

Bên ngoài trấn nhỏ nhà cửa thưa thớt, địa thế khá trống trải, bình thường trên đường cái, trừ ánh đèn tờ mờ, đến nửa người đi đường cũng không có.

Dẫm mạnh chân ga, bên tai chỉ còn tiếng gió.

Người con trai ngồi phía trước đầu tóc dựng đứng, anh hất đầu, những sợi tóc theo gió bay về phía sau.

“Đã đủ kích thích hay chưa?” Anh nghiêng đầu hét lớn.

“Chưa đủ!”

Trì Kiến tăng tốc.

Gió càng lớn, nhanh chóng ném tất cả cảnh vật lại phía sau hai người.

“Bây giờ thì sao?”

“Vẫn chưa đủ!”

Tiếp tục tăng tốc.

Cửu Lộ lớn tiếng nói: “Có thể nhanh hơn nữa được không!”

Không thể nhanh hơn nữa, đã không có mũ bảo hiểm, Trì Kiến muốn đảm bảo an toàn cho hai người.

“Con gái thật mẹ nó không biết đủ.” Môi anh mấp máy, thầm mắng một câu: “Không tin hôm nay ông đây không trị được em!”

Anh bỗng nhiên giảm tốc, dừng mô-tô ven đường, chống chân xuống đất: “Em xuống dưới đi.”

Cửu Lộ khó hiểu, bị Trì Kiến kéo đến đứng trước mặt anh.

Sau khi gió ngừng thổi, bấy giờ mới lộ ra tiếng hít thở dồn dập.

Trì Kiến ngồi cúi người, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Thời gian dài như vậy chắc là kìm nén đến hỏng rồi nhỉ? Muốn tìm sự kích thích à?”

Không đợi cô mở miệng, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc của cô xuống, vươn một tay ra, tự nhiên lưu loát hất tóc cô ra sau.

Tóc đen như thác nước, trong bóng đêm như khoác thêm lớp trăng sáng, vẽ thành một đường cong trong không gian.

Cửu Lộ không ngăn cản, tim đập nhanh dần.

“Bên trong em có mặc áo không?” Anh xuống mô-tô, đứng trước người cô.

Lý Cửu Lộ theo bản năng lùi về phía sau một bước, giương mắt nhìn anh, nhưng khi anh duỗi tay cởi cúc áo của cô, lại không lùi bước.

Bên ngoài cô mặc áo sơ mi kẻ caro màu xanh rộng thùng thình, Trì Kiến rũ mắt, cởi từng cái từng cái cúc áo, trong nháy mắt, thay cô cởi áo ra. Bên trong cô mặc một cái áo quây màu trắng.

Đập vào mắt là làn da trắng mịn như tuyết, bộ ngực no đủ, cần cổ thon dài.

Trì Kiến huýt sáo, cố gắng ra vẻ tự nhiên, cầm lấy hai ống tay áo, hơi cúi người, buộc vào hông giúp cô.

“Xin mời, Lý tiểu thư.” Anh nghiêng đầu, dịu dàng nói.

Bây giờ cô ngồi phía trước, tiếp tục lên đường, chưa cho cô thời gian chuẩn bị, anh đã trực tiếp tăng hết tốc độ nhưng nằm trong phạm vi kiểm soát.

Trong khoảnh khắc lao đi, tóc Cửu Lộ bay tán loạn, mỗi một tấc da thịt lộ ra đều có thể cảm nhận được gió quất mạnh vào người. Cơ bắp cô căng lên, dường như có một dòng điện chạy trong cơ thể, không biết nguy hiểm phía trước, như thể cái chết sẽ đến vào giây tiếp theo, có cảm giác muốn bản thân nhanh chóng nổ tung.

Trì Kiến đè thấp cơ thể: “Sảng khoái không em?”

Cô gật đầu, há miệng hít thở.

“Vậy thì em hét lên đi!”

“Hét gì ạ?”

Trì Kiến làm mẫu cho cô, ngửa cổ hét to: “Cô vợ nhỏ của anh cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi ——”

Kiểu xưng hô này làm Lý Cửu Lộ nổi da gà.

Trì Kiến giơ tay trái lên, ngón trỏ cắm thẳng lên trời: “Cô ấy tự do rồi ——”

Ánh mắt Lý Cửu Lộ sáng ngời, hai tay che mặt.

Anh không dám quá suồng sã, lập tức thả tay xuống: “A —— tự do rồi ——”

“A ——”

Bị Trì Kiến lôi kéo, cô cũng nhịn không được.

“A ——” Hai tay Cửu Lộ bắc thành cái loa: “A ——”

“A, a ——”

Một tiếng so với một tiếng càng thêm kiệt lực, cô điên cuồng nghĩ, tốt nhất là làm mất hết hơi sức trong cơ thể mới được.

Đây mới là điều cô muốn, không cần áp lực, không phải ngụy trang, muốn như thế nào thì sẽ như thế đấy.

Không ai hiểu cô, không ai sống cùng thế giới với cô, chỉ có duy nhất Trì Kiến.

Cô vẫn luôn cảm thấy, cô với Trì Kiến cùng một loại người, họ ở bên nhau cùng đi lang bạt mới phù hợp.

Trì Kiến đi vòng quanh trấn Tiểu Tuyền mấy vòng, cuối cùng dừng lại ở bờ sông bị ô nhiễm phía Bắc của trấn.

Anh dùng hai chân làm giá đỡ, đỡ lấy trọng lượng của cả hai người.

Ánh trăng chiếu lên mặt sông, bóng cây nghiêng ngả, nếu không có mùi hôi, chỗ này sẽ rất thơ mộng.

Điên cuồng qua đi, giọng nói khàn khàn, sức lực cũng không còn, hai người nhìn chằm chằm mặt sông, không ai nói chuyện.

Lý Cửu Lộ lơ đãng vén tóc lên, vuốt mái tóc dài sang một bên vai. Trì Kiến rũ mắt, nhìn thấy con cá voi trên xương bướm của cô.

Màu sắc của cá voi càng ngày càng đẹp, dường như đang phát triển trên người cô. Làn da cô tựa như đại dương sâu thẳm, đuôi lớn của nó giương cao, không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ tự do bơi lội, vừa hào hùng vừa oai phong.

Trì Kiến cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hình xăm, hôn xong, chợt nhớ ra ý định ban đầu của cô khi xăm chữ này, tức giận, lại cắn xuống bả vai cô một cái không nặng không nhẹ.

“Ối ——” Cửu Lộ rụt vai lại.

“Em biết đây là chữ ” Kiến ” từ khi nào?”

Cô không đáp, hỏi lại: “Rốt cuộc anh cũng thừa nhận tâm cơ của mình rồi à?”

Trì Kiến hừ hừ hai tiếng, tay leo lên eo cô, chuẩn bị tăng lực tay cù cô: “Nói, khi nào?”

“Đừng nghịch đừng nghịch, em ngứa!” Cô vặn vẹo cơ thể.

Cô trốn vào ngực anh, anh rũ mắt xuống, có thể nhìn thấy đồi núi mỹ lệ cùng khe rãnh sâu thẳm nằm giữa hai ngọn núi ấy, cô càng cựa quậy, nó càng tinh nghịch. Trì Kiến cảm nhận được cơ thể mình có sự thay đổi, nhẹ nhàng hắng giọng, ánh mắt vội vã dời đi, lướt qua xương quai xanh và cổ, tầm mắt anh dừng trên vành tai nhỏ nhắn nõn nà của cô.

Lần này không do dự, Trì Kiến cúi đầu ngậm lấy.

Tất cả âm thanh của Cửu Lộ đều bị ngăn lại trong cổ họng, cơ thể như bị điện giật, từng cơn ớn lạnh ập đến.

Cô không nhịn được cắn môi, mày đẹp hơi nhíu.

Một lúc sau, Trì Kiến nhả ra, lại kề sát lỗ tai cô nhẹ nhàng thở vào.

Cửu Lộ rụt vai tránh đi, bỗng nhiên quay người lại ôm lấy mặt anh, ngẩng đầu hôn anh.

Đêm nay, khi Trì Kiến đưa Lý Cửu Lộ về viện dưỡng lão đã qua 0 giờ.

Cô khẽ khàng mở cổng sắt ra, vẫy tay tạm biệt Trì Kiến, vừa định đi vào, cơ thể lại lập tức rụt về.

“Sao thế em?” Trì Kiến xuống mô-tô, đi qua đường cái.

Ngón trỏ của Cửu Lộ đặt lên môi, ra hiệu với Trì Kiến, chỉ chỉ cổng chính, thì thầm: “Có người ra.”

Trì Kiến thay thế vị trí của cô, mở ra một khe hở nhỏ, nhìn vào bên trong, thấy Chu Khắc đang đứng trước cửa nhà: “Là viện trưởng Chu.”

“Đã muộn thế này, không biết chú Chu còn ra ngoài làm gì.” Cửu Lộ lại nhìn, nhíu nhíu mày: “…… Ông ấy hút thuốc à?”

“Đàn ông hút thuốc có gì hiếm lạ đâu em.”

Hai người một trên một dưới từ cửa nhìn vào trong, Chu Khắc đứng một lát, bỗng nhiên từ trên bậc thang đi xuống.

Trì Kiến vô thức thu nhỏ khe hở lại, lại thấy Chu Khắc nhìn nhìn xung quanh, nhấc bước đi vào hậu viện.

Hai người liếc nhau, anh nhẹ nhàng đóng cổng sắt, dựa vào tường: “Mình đợi chút nhé.”

Khi đó bọn họ không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng Chu Khắc không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo.

Vì thế hai người lại đứng nói chuyện một lát, hết một điếu thuốc, anh cẩn thận mở cổng sắt ra. Trong viện không một tiếng động.

Trì Kiến nói: “Chắc ông ấy về phòng ngủ rồi.”

“Vâng.”

“Để anh nhìn lại xem sao.”

“Được ạ.”

Lại qua mười phút, thẳng đến khi trong viện không còn nửa bóng người, Lý Cửu Lộ mới cúi người chạy vào như tên trộm nhỏ.

Cuối cùng một kỳ nghỉ hè cứ như vậy mà bắt đầu, Giang Mạn đối với cô và Trì Kiến đề phòng càng thêm nghiêm ngặt, đi ra ngoài một chuyến phải báo cáo địa chỉ, còn có cả giờ giới nghiêm.

Bà mua cho cô một cái di động, không cần quan tâm cô đi đến đâu, bà đều sẽ điện thoại truy hỏi.

Cửu Lộ dần dần chết lặng, cũng không hy vọng có thể nói chuyện với Trì Kiến vào ban ngày, hai người gặp mặt trong viện tựa như người xa lạ, sau lưng lại câu kết làm bậy, có thể sờ một chút thì sờ một chút, có thể hôn một cái thì lại hôn một cái.

Hai người luôn hẹn hò sau mười giờ, ngấm ngầm gặp mặt quấn lấy nhau.

Mới chỉ chớp mắt một cái đã qua một tháng.

Hôm nay là ngày 12 tháng 7, sinh nhật Lý Cửu Lộ.

Chiều tối, cô đang ở trên phòng tưới hoa, dưới tầng Giang Mạn đột nhiên gọi: “Lộ Lộ, bạn học con đến kìa, xuống đây một lát đi.”

Cô do dự một lúc, hoàn toàn không nghĩ ra đó là ai.

Cửu Lộ đặt bình tưới xuống, ra cửa, từ trên hàng rào ngó xuống nhìn.

Đứng bên cạnh Giang Mạn là một cô gái, mặc một bộ váy màu xanh lam, tóc xõa ra, ăn mặc rất thục nữ.

Cô ấy chắp tay sau lưng, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn cô: “Hi, Lý Cửu Lộ!”

“…… Hi.” Cửu Lộ giật nhẹ khóe miệng: “Qua Duyệt.”

Hết chương 36

Lời tác giả: Qua Duyệt là bạn gái Hồng Dụ a a a

Lời editor: Các cậu đoán xem lúc Lộ Lộ đến thăm, anh Kiến đang làm gì trong phòng nhỉ:v nhớ phải đoán “chong xáng” vào đấy ^.^ Bộ mặt thật của Chu Khắc sắp bị vạch trần rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.