Thời Gian Trôi Mãi

Chương 22



Sau một ngày, Điền Quân Bồi lại gặp ông Nhâm Thế Yến
trong một bữa ăn.

Người đứng ra mời là ông Hầu – trưởng văn phòng luật
sư Kinh Thiên ở Hán Giang, đối tác của anh và ông Tào Hựu Hùng trong cuộc đàm
phán này,

Ông Hầu hơn 50 tuổi, nhưng tóc tai, ăn mặc rất hợp
thời, dù là đi làm, nhưng ông cũng không giống với các luật sư khác mặc đồng
phục công sở, mà mặc chiếc áo phông Polo màu hồng phấn rất nổi bật, chiếc quần
thể thao cộng với đôi giày ba ta trắng, cổ áo phông được bẻ cao lên. Nhưng cho
dù thế nào, tư chất của ông ta bày ở đó, tuổi tác bày ở đó, thân hình mập mạp
bày ở đó, so với ông Tào Hựu Hùng đang ở tuổi cường tráng thì vẫn có đủ tư cách
để đeo thêm một chữ “lão” hơn.

Ông ta đã lăn lộn trong giới tư pháp nhiều năm, kiếm
được số vốn kha khá, sau khi đưa vợ con ra nước ngoài, một mình ở trong nước
tận hưởng sự tự do ngoài ngũ tuần nhưng vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt mà không
có ai quản lý, không còn sốt sắng như năm xưa, nghiệp vụ của văn phòng luật sư
Kinh Thiên đang trên đà xuống dốc.

“Công thành danh toại thì về ở ẩn” là câu
thành ngữ cửa miệng của ông. Ông Tào Hựu Hùng và Điền Quân Bồi ngắm văn phòng
nằm trong tòa nhà tọa lạc tại khu vực không quá nổi trội, bất giác hai người
đưa mắt nhìn nhau, dĩ nhiên, họ đều không cho rằng những thành tựu mà ông Hầu
đã đạt được chẳng có gì là ghê gớm. Lần hợp tác này bàn bạc rất thuận lợi. Mấy
người hợp tác dưới tay ông Hầu đã phàn nàn từ lâu, mỗi người tự làm theo ý
mình, ngày càng khó kiểm soát. Bản thân ông ta cũng tỏ ra chán ghét môi trường
chính trị ở văn phòng, thích giữ chức vụ trên danh nghĩa và sống một cuộc sống
thoải mái hơn.

Sau khi về cơ bản đã đạt được những thỏa thuận chung,
ông Hầu liền hào hứng nói đến bữa tiệc tối hôm nay: “Nhà luật học nổi
tiếng Nhâm Thế Yến đến đây để dự hội nghị, tôi và ông ấy là bạn học cũ, tối
chúng ta cùng nhau đi ăn nhé”.

Ông Nhâm Thế Yến trạc tuổi ông Hầu, nhưng phong cách
làm việc lại hoàn toàn trái ngược nhau. Ông mặc một chiếc áo sơ mi màu tàn
thuốc lá, chiếc quần âu tối màu, thân hình rất gọn gàng, không hề có dấu hiệu
phát tướng, ngôn từ, cử chỉ đều rất điềm đạm, tri thức. Ông không uống rượu
trắng, nói là đã cai thuốc từ lâu. Việc ông tham gia vào việc sửa đổi luật công
ty là chủ đề mà mọi người có mặt trong bữa tiệc đều quan tâm, nhưng ông nói
năng rất thận trọng, chỉ nói sơ qua về mấy vấn đề nóng rồi dừng lại, thái độ
điềm đạm kèm theo một chút dè dặt.

Người nói cười, đùa giỡn nhiều nhất trong bữa tiệc vẫn
là ông Hầu, thỉnh thoảng lại nhớ lại cuộc sống sinh viên ngày trước, thinh
thoảng lại nói đến những chuyện xảy ra ở Canada khi ông ta sang thăm vợ con.
Ông Nhâm Thế Yến chỉ đáp lại theo phép lịch sự và vẫn kín đáo quan sát những
biểu hiện của Điền Quân Bồi.

Điền Quân Bồi là người ít tuổi nhất trong bữa tiệc,
nhưng nhìn anh lại rất chín chắn, không tùy ý bình phẩm những chuyện đùa dung
tục của ông Hầu, nói đến những vấn đề chuyên ngành của mọi người, lý lẽ rõ
ràng, ngắn gọn, súc tích, để lại ấn tượng khá tốt cho ông Nhâm Thế Yến.

Ông Nhâm Thế Yến tranh thủ thời gian nói chuyện với
anh, trước hết là hỏi anh tốt nghiệp trường nào, rất may là ông cũng có chơi
với thầy hướng dẫn thạc sĩ của anh khi anh học ngành Luật tại trường Đại học
Bắc Kinh, khi nói đến quan điểm học thuật của chuyên gia luật học cũng nổi
tiếng đó, hai người đều có một số sự đồng cảm. Tiện thể Điền Quân Bồi liền hỏi
ông một số vấn đề nóng trong luật chứng khoán, ông đã giải đáp rất tường tận,
đồng thời hứa sau khi quay về sẽ gửi vào email của anh một bài viết có liên
quan mà ông mới viết gần đây.

Một lát sau, ông Nhâm Thế Yến liền hỏi với vẻ vô tình,
“Luật sư Điền quen con gái tôi ở đâu vậy?”

Điền Quân Bồi đoán rằng, Nhâm Nhiễm không nói cho cha
cô biết chuyện cô bị giam ba ngày ở thành phố J nên anh trả lời rất thận trọng,
“Cháu gặp Nhâm Nhiễm ở thành phố J, hành trình của cô ấy bị lỡ dở ở đó,
đúng lúc cháu có việc phải đến Hán Giang nên tiện đường chở cô ấy đến
đây”.

Ông Nhâm Thế Yến gật đầu, tiếp đó lại hỏi về các
nghiệp vụ trong lần hợp tác này của họ. Ông Hầu liền thao thao bất tuyệt nói về
kế hoạch kinh doanh của hai văn phòng trong tương lai.

Dường như ông Nhâm Thế Yến rất có hứng thú với chủ đề
này, hỏi mấy vấn đề về phương hướng kinh doanh cụ thể sau khi hợp tác, ông Tào
Hựu Hùng và Điền Quân Bồi đã lần lượt trả lời.

“Đến lúc đó đương nhiên là vẫn lấy mấy người hợp
tác hiện nay làm chủ, chúng tôi sẽ cử một người phụ trách đến để điều chỉnh
hướng kinh doanh”. Ổng Tào Hựu Hùng liền vỗ vai Điền Quân Bồi, “Chỉ
có điều cậu Quân Bồi vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng có tiếp nhận vị trí
này hay không”.

Mấy ngày qua Điền Quân Bồi đã nói chuyện với ông Tào
Hựu Hùng, ông Tào đã phân tích cụ thể với anh về suy nghĩ của mấy người hợp
tác, anh thừa nhận rằng ít nhất trong tình hình hiện nay, anh là ứng cử viên
sáng giá nhất, anh cũng thấy hơi động lòng, nhưng vẫn muốn suy nghĩ thêm.

Ông Nhâm Thế Yến liền cười: “Trẻ như thế này đã
một mình vùng vẫy trong một giang sơn, đúng là hậu sinh khả úy”.

Ông Hầu cũng cười nói: “Anh Thế Yến, tôi nghĩ
rồi, hiện nay là thế giới của những người trẻ tuổi, chúng ta đã công thành danh
toại, đến lúc phải về ở ẩn để tận hưởng cuộc sống rồi. Sau này nhấp rượu vang,
chơi golf, sống cuộc sống nửa nghỉ hưu, không cần phải để ý đến những việc công
bận rộn đó nữa”.

Ông Nhâm Thế Yến bình thản nói: “Anh Hầu kinh tế
ổn rồi nên hoàn toàn có thể làm như vậy, chỉ khổ thân tôi là một ông thầy đồ
nghèo, cũng chẳng có gì gọi là thành công, làm sao có thể dễ dàng quay về ở ẩn
như vậy”.

Ông Hầu đã uống hơi nhiều, nói rất hăng: “Thực ra
anh Thế Yến đến tuổi trung niên đã gặp được may mắn, mặc dù không phát tài
nhưng đã thăng quan tiến chức, cũng công thành danh toại trong lĩnh vực học
thuật, người vợ cũ lại biết ý, kịp thời qua đời, tạo chỗ trống để anh cưới được
người vợ trẻ đẹp ít hơn 10 tuổi, biết hưởng thụ cuộc sống sớm hơn tôi nhiều.
Đáng lẽ tôi phải ngưỡng mộ anh số may mới đúng”.

Khuôn mặt ông Nhâm Thế Yến không biến sắc, nhưng ánh
mắt tối sầm lại, nhìn ông Hầu bằng ánh mắt sắc lạnh, hạ giọng nói, “Anh
Hầu, anh quá chén rồi, đừng nói linh tính”.

Ông Tào Hựu Hùng thấy tình thế không ổn liền vội
chuyển sang chủ đề khác, nói đến vụ án kinh tế gây chấn động lớn và dính líu
đến nhiều người ở thành phố W năm xưa mới xóa được bầu không khí ngượng ngùng.

Điền Quân Bồi thầm nghĩ, chắc người vợ trẻ ít hơn 10
tuổi này chính là nguyên nhân khiến Nhâm Nhiễm tỏ ra thờ ơ khi nói đến cha
mình.

Sau khi tàn cuộc, ông Hầu đã uống say, ông Tào Hựu
Hùng đành phải lái xe đưa ông ta về nhà, dặn dò Điền Quân Bồi lái một chiếc xe
khác chở ồng Nhâm Thế Yến về khách sạn.

Ông Nhâm Thế Yến hỏi: “Luật sư Điền không đánh
giá cao về việc lần này Phổ Hàn sáp nhập với Kinh Thiên ư?”

Điền Quân Bồi liền cười, “Mấy năm nay nghiệp vụ
của Kinh Thiên tụt dốc, nhưng may mà sổ sách vẫn rõ ràng, tình hình kinh doanh
và tiếng tăm vẫn tạm gọi là ổn, chúng cháu lựa chọn thông qua nó để thâm nhập
vào thị trường ở Hán Giang, dĩ nhiên là vẫn đánh giá cao về tương lai của
nó”.

“Nhưng nghe ý của ông Tào thì có vẻ như cháu
không muốn đến đây lắm”.

“Cháu vẫn muốn suy nghĩ thêm chút nữa”.

Ông Nhâm Thế Yến cũng cười rồi khen: “Thanh niên
lên kế hoạch rồi mới hành động là rất đúng”.

Điền Quân Bồi ngần ngừ một lát, “Cháu nghe Nhâm
Nhiễm nói cô ấy sẽ ở đây một thời gian”.

“Đúng vậy. Nó đi du học ở Australia về rồi vào
làm ở ngân hàng tại Bắc Kinh, Hồng Kông, không ở yên được một chỗ. Hiếm khi nó
hạ được quyết tâm như vậy, nhưng gần 10 năm trước, Nhâm Nhiễm đã ở Hán Giang
một thời gian, ở đây không có họ hàng anh em gì, chú vẫn muốn nó quay về thành
phố Z, tiếc là con gái đã lớn
rồi”, ông thở dài một tiếng, “Chú không có ảnh hưởng gì lớn đến nó
nên không thuyết phục được nó”.

“Nếu về nhà mà cháu nói với ba mẹ cháu về công
việc ở đây, chắc phản ứng của họ cũng sẽ như vậy”. Anh nhận ra rằng ông
Nhâm Thế Yến đã biểu lộ ra một chút cảm xúc không thể kìm chế, nhưng đối phương
vừa là người lớn tuổi, lại là nhân vật nổi tiếng trong ngành, anh không tiện
hỏi thêm, chỉ có thể cười nói: “Chắc là suy nghĩ của mọi người cha người
mẹ đều giống nhau”.

Ông Nhâm Thế Yến gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Sau khi quay về thành phố W, Điền Quân Bồi liền hạ
quyết tâm, nói với ông Tào Hựu Hùng rằng anh sẽ chấp nhận vị trí mới này. Ông
Tào Hựu Hùng không tỏ ra bất ngờ, ông đã lần lượt lượt nói chuyện với mấy người
cùng hợp tác có thâm niên, họ kìm kẹp lẫn nhau, cộng với việc gia đình, ai cũng
có lỷ do không đi được, so với họ, Điền Quân Bồi là ứng cử viên mà họ cùng đề
cử và không bị vướng bận vào chuyện gia đình. Ông lập tức triệu tập một cuộc
họp, thông báo tiến triển của vụ sáp nhập và xin mọi người biểu quyết thông qua
việc bổ nhiệm Điền Quân Bồi.

Từ nhỏ đến lớn, tính cách của Điền Quân Bồi không phải
là xốc nổi. Lần này dĩ nhiên cũng không phải ngoại lệ, anh đã cân nhắc kỹ lưỡng
những thử thách và những cái anh có thể gặt hái của công việc mới. Tuy nhiên,
anh không thể không thừa nhận rằng, Nhâm Nhiễm là một trong những nhân tố khiến
anh phải hạ quyết tâm.

Ở cô gái đó có một vẻ gì đó rất bí ẩn, nhưng đồng thời
lại toát lên một vẻ điềm đạm, thờ ơ, sự trái
ngược này tự nhiên đã thu hút anh.

Anh nói với cha mẹ kế hoạch công việc mới của mình,
cha mẹ anh đều tỏ ra khá bất ngờ.

“Tại sao đột nhiên con lại đưa ra quyết định này?
Ở đây không phải công việc của con đang rất thuận lợi đó sao?”

Anh liền giải thích, đối với một luật sư, đây là một
cơ hội hiếm có. Ba mẹ anh liền đưa mắt nhìn nhau, nhưng dường như không tiếp
thu được mấy. Ba anh hắng giọng một tiếng: “Chú Trịnh đã gọi điện thoại
cho ba, chú ấy rất mong con và Duyệt Duyệt làm lành với nhau”.

Anh tỏ ra hơi bực mình: “Đây là chuyện riêng của
bọn con, con đã nói với cô ấy từ lâu rồi, việc gì các bậc tiền bối phải tham
gia vào”.

Mẹ anh nói bằng giọng không vui: “Quân Bồi, thái
độ của con như vậy là không đúng. Đã bao giờ ba mẹ can thiệp sâu vào chuyện của
con chưa? Chẳng qua là ba mẹ chỉ mong con không nên đi đường vòng trong chuyện
tình cảm mà thôi”.

Anh đành phải xin lỗi: “Mẹ, con sai rồi, nhưng
con đã suy nghĩ rất thận trọng, con và Duyệt Duyệt thực sự không hợp nhau,
không thể quay lại với nhau được nữa”.

Cha mẹ anh thực sự bất lực, biết không thể thuyết phục
được anh nữa. Tuổi của họ cũng chưa cao lắm, vẫn còn đang làm việc, cộng với
việc hai tình nằm gần nhau, khoảng cách không quá xa, họ cũng đã chấp nhận việc
con trai dồn công sức cho sự nghiệp và bắt đầu giúp anh chuẩn bị.

Người duy nhất không chấp nhận được chuyện này là
Trịnh Duyệt Duyệt.

Một ngày trước khi Điền Quân Bồi đi nhận công tác, cô
đã tìm đến văn phòng luật sư, khi một cô nhân viên đưa cô vào, Điền Quân Bồi
đang chuẩn bị đi họp, nhìn thấy cô cũng thấy hơi bất ngờ. Cô liền hỏi thẳng ăn:
“Anh rời thành phố w là để tránh mặt em ư?”

Điền Quân Bồi vặn lại cô: “Em cho rằng anh sẽ lấy
nghề nghiệp của mình ra làm trò đùa ư?”

Trịnh Duyệt Duyệt ngồi phịch xuống ghế với vẻ chán
nản, “Đúng vậy, em tưởng bở nhiều quá, có người đàn ông nào phải tránh mặt
cô gái mà anh ta đã không còn quan tâm nữa”.

“Anh vẫn quan tâm đến em, Duyệt Duyệt, anh mong
em được sống vui vẻ”.

“Lúc anh giận em tức là vẫn còn quan tâm đến em,
hiện tại lại chúc em bằng giọng khoan hồng độ lượng như vậy, chứng tỏ đã gạt em
sang một bên rồi” .

Điền Quân Bồi không thể không thừa nhận, đúng là Trịnh
Duyệt Duyệt rất thông minh.

“Em không muốn cho anh đi, Quân Bồi ạ”.

“Duyệt Duyệt, chiếc váy mới mua bị dính ít rượu
vang em cũng sẽ không muốn bỏ đi. Chính vì thế, đối với người đàn ông, câu nói
này không có ý khen ngợi”. Điền Quân Bồi nói đùa, “nhưng anh xin cảm
ơn ý tốt của em”.

Trịnh Duyệt Duyệt thẫn thờ nhìn anh, đôi mắt đẹp vừa
đen vừa tròn ngân ngấn nước mắt. Điền Quân Bồi phát hiện ra rằng, thái độ buồn
bã, lặng lẽ này của cô có sức công phá mạnh hơn nhiều so với việc trực tiếp sà
vào lòng anh làm nũng, khóc lóc, anh không thể nói với cô bằng giọng trêu đùa
cho qua chuyện được nữa.

Anh đưa hộp giấy ăn ra trước mặt cô, cố gắng nói với
giọng thành khẩn: “Duyệt Duyệt, từ trước đến nay anh vẫn biết, em là cô
gái có sức quyết rũ rất lớn. Nhưng anh là một gã đàn ông rất vô vị, có thể
không thể phối hợp được với em và làm cho cuộc sống trôi qua thú vị hơn, em cảm
thấy anh buồn tẻ là điều rất tự nhiên”.

“Từ trước đến nay anh luôn cho rằng anh biết hết
mọi chuyện, nhưng thực ra có thật là anh biết em suy nghĩ thế nào hay
không?”

Đột nhiên Trịnh Duyệt Duyệt đẩy phắt hộp giấy ăn ra,
đứng dậy, cao giọng nói, “Anh lúc nào cũng cho là mình đúng, lúc nào cũng
ta đây hơn người, em ghét anh..

Đột nhiên cô nấc lên, dừng một lát rồi quay người chạy
ra cửa.

Điền Quân Bồi đuổi ra đến cửa, chỉ thấy trợ lý và các
nhân viên trực ở ngoài đều nhìn đang nhìn theo bóng Trịnh Duyệt Duyệt, ánh mắt
vừa hưng phấn vừa tò mò. Anh biết nếu anh tiếp tục đuổi theo, cũng sẽ chỉ mang
lại cho họ nhiều chuyện phiếm để bình phẩm hơn mà thôi nên anh đã dừng chân
lại, nhìn đồng hồ, lấy giấy tờ ra vào phòng hội nghị họp cuộc họp cuối cùng với
mọi người. Nhưng rõ ràng là trong thời gian ngắn nhất, chuyện này đã lan ra
khắp văn phòng. Cuộc họp thảo luận xong việc chính, luật sư Trương liềt bắt đầu
trêu anh: “Xem ra Quân Bồi chưa an ủi được người yêu nhỉ”.

Ông Tào Hựu Hùng cũng cười: “Cố gắng dỗ dành cô
ấy, hiện tại sự nghiệp là quan trọng, Hán Giang cũng không phải là xa, gặp nhau
cũng rất tiện”.

Điền Quân Bồi chỉ cười cười mà không nói gì.

Anh thực sự thấy chán chường, đồng thời lại có phần
không nỡ, sau khi ra khỏi phòng làm việc, ngần ngừ một lát, nhưng vẫn không gọi
điện thoại cho Trịnh Duyệt Duyệt. Anh nghĩ, đau dài không bằng đau ngắn, lần
này đến Hán Giang làm việc, hai người xa nhau một thời gian, dần dần cô sẽ bình
tĩnh trở lại.

Khi Điền Quân Bồi chính thức nhận công tác ở Hán Giang
đã là một ngày cuối tuần trong hạ tuần tháng 9. Thành phố này vẫn chưa vào thu,
nhưng đã qua mùa hè gay gắt nhất, trong không khí không còn hơi nóng ngột ngạt
nữa, mát mẻ hơn rất nhiều.

Sau khi họp xong, anh lại gọi điện thoại cho Nhâm
Nhiễm, hai lần trước thì cô tắt máy, nhưng lần này thì điện thoại của cô mở
máy.

“A lô, ai đó ạ?”

“Nhâm Nhiễm, chào em, anh là Điền Quân Bồi”.

“Chào luật sư Điền”.

“Em vẫn đang ở Hán Giang chứ. Không biết tại sao
anh cứ có cảm giác rằng sau một thời gian có thể em sẽ chuyển đi nơi
khác”.

Nhâm Nhiễm liền cười: “Em không phiêu lưu bất
định coi bốn biển là nhà như thế đâu. Em đã thuê phòng và trả tiền phòng một
năm rồi, chủ nhà sẽ không trả lại tiền cho em đâu”.

“Trùng hợp quá, anh được điều đến làm việc ở văn
phòng tại Hán Giang, hiện nay cũng được coi là định cư ở đây rồi. Anh muốn mời
em ngày mai đi ăn tối, không biết có tiện hay không?”

Rõ ràng Nhâm Nhiễm có vẻ bất ngờ, cô ngần ngừ một lát,
đúng lúc anh tưởng rằng cô sẽ từ chối khéo thì cô nói: “Ngày mai em phải
đi làm, 6 giờ sẽ tan sở”.

Anh mừng lắm: “Được, anh sẽ đến đón em”.

Nhờ vào hệ thống GPS, Điền Quân Bồi đã lái xe đến nơi
Nhâm Nhiễm nói từ sớm, lúc này mới phát hiện ra rằng, đây lại là một trung tâm
đào tạo ngôn ngữ, bảo vệ nói với anh rằng đã hết chỗ đỗ xe, anh đành phải đỗ xe
bên cạnh đường dành riêng cho người đi bộ. Đi vào xem thì thấy bên trong là một
tòa nhà sáu tầng lát gạch đỏ đã cũ, trong khoảng sân không rộng lắm đỗ đầy xe
con, xe máy, xe đạp điện và xe đạp, xung quanh đều là các bậc cha mẹ đến đón
con, từng tốp từng tốp hai ba người chuyện trò với nhau.

Chuông báo hết giờ vang lên, đám trẻ ở độ tuổi khác
nhau lao ra khỏi lớp và chạy về phía cha mẹ. Đợi đến khi các loại xe lần lượt
nối đuôi nhau đi ra, khoảng sân không yên tĩnh trở lại mà có lại các loại xe
khác đi vào, lần này hầu hết là người lớn, có nam có nữ, đi vào tòa nhà.

Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Nhâm Nhiễm thì
nhìn thấy cô từ trong tòa nhà đi ra, hơn nửa tháng không gặp, tóc cô cắt ngắn,
chỉ dài quá tai một chút, càng tôn cho khuôn mặt thêm xinh xắn, dễ thương, cô
mặc một chiếc áo len kẻ xanh đen và một chiếc quần bò, tay xách chiếc ba lô
GUCCI hơi cũ đó, nhìn tinh thần rất phấn chấn, cô đang nói chuyện với một cô bé
lạc đàn đi bên cạnh.

“Sao ông em vẫn chưa đến, hay là lấy điện thoại
của cô gọi cho ông xem sao?”

Cô bé chừng hơn sáu tuổi đó ngần ngừ một lát rồi gật
đầu. Nhâm Nhiễm lấy điện thoại di động ra đưa cho cô bé, cô bé đang bấm máy thì
đã có tiếng gọi cô: “Nam Nam, mẹ đến rồi”.

Người phụ nữ xinh đẹp đang vội vã bước đến lại là Tô
San – bà chủ của quán cà phê Lục Môn. Nhâm Nhiễm và Điền Quân Bồi đều khá bất
ngờ. Nhâm Nhiễm đã làm việc ở đây hơn nửa tháng, bình thường đều là ông nội
hoặc bà nội đến đón cô bé tên là Nam Nam này, đây là lần đầu tiên cô gặp Tô San
ở đây.

Rõ ràng là Tô San không có ấn tượng gì về họ, cô ngồi
xổm xuống cười với Nam Nam và nói: “Đi, mẹ đưa con đi ăn pizza”.

Tuy nhiên Nam Nam không vui như những đứa trẻ bình
thường khác khi được gặp mẹ, cô là một cô bé xinh xắn, chỉ có điều ánh mắt luôn
tỏ ra rụt rè, sợ hãi, đôi mắt như mắt nai, nhìn rất nội tâm, cô bé trả chiếc
điện thoại cho Nhâm Nhiễm, miệng chu lại, một lát sau, mới ậm ờ nói: “Bà
nội sẽ không vui đâu”.

Tô San dịu dàng nói: “Vừa nãy bà nội khó chịu
trong người, ông nội đã đưa bà đi khám bệnh rồi, ông bà gọi cho mẹ bảo mẹ đến
đón con”. Dường như cô vẫn sợ Nam Nam không tin nên rút điện thoại ra gọi
cho một số, sau đó cho Nam Nam nghe, “Để ông nội nói với con”.

Nam Nam nói chuyện vói ông nội, giọng cô bé rất non
nớt, Tô San đứng dậy, cười với Nhầm Nhiễm; “Em là cô giáo của Nam Nam đúng
không, chị là mẹ Nam Nam”.

Lớp học mà Nhâm Nhiễm dạy đều là các em chuẩn bị vào
lớp một, sau khi hết giờ học ở trường mầm non lúc 4 giờ, cha mẹ sẽ đưa đến đây
để học tiếng Anh, 6 giờ đón về nhà, theo quy định, cô buộc phải xác nhận đối
phương đúng là cha mẹ của đứa trẻ, hiện giờ cô thấy Nam Nam không phủ nhận, hơn
nữa cũng đã nói chuyện điện thoại với ông nội nên cũng cười và nói: “Chào
chị, em là Nhâm Nhiễm. Thế Nam Nam về nhà với mẹ nhé. Bye bye”.

Tô San dắt tay con gái, nhưng Nam Nam không tỏ ra
hưởng ứng mà nói: “Tạm biệt cô Nhâm” rồi tự mình cúi đầu bước đi.

Tô San cười với vẻ bất lực, rảo bước nhanh hơn để đi
song song với cô bé, thỉnh thoảng lại cúi đầu nói chuyện với cô. “Không
ngờ chị ấy đã có con lớn như thế rồi”.

Nhâm Nhiễm nhớ lại, hình như Tô San chi hơn cô ít
tuổi, nhìn thực sự không giống với một bà mẹ đã có con 6 tuổi chuẩn bị vào lớp
một. Hơn nữa, cô nhớ rằng khi cô bằng tuổi Nam Nam, hàng ngày mẹ đến đón cô sau
khi tan học, cô đều chỉ muốn bám chặt trên người mẹ, trên đường về nói đủ thứ
chuyện. Tự nhiên cô cảm thấy hai mẹ con nhà này có cái gì là lạ, nhưng cô không
có ý định tò mò chuyện của người ta, chỉ nói qua một câu, “chắc là chị ấy
lấy chồng sớm”.

Điền Quân Bồi cùng cô đi ra ngoài, “Không ngờ em
lại đến làm cô giáo”.

“Thực ra công việc chính của em là trợ giảng, là
giúp giáo viên nước ngoài dạy giờ tiếng Anh giao tiếp cho các em”.

Nhâm Nhiễm đến đây làm việc hoàn toàn là do tình cờ.

Nửa tháng trước, cô gửi một bản dịch cho Thái Hồng
Khai, Thái Hồng Khai liền reply cho cô ngay, nói muốn hẹn gặp cô để bàn về
chuyện dịch một cuốn sách liên quan đến lĩnh vực quỹ. Cô đành phải nói với anh
rằng, cô đã rời Bắc Kinh, hiện đang sống ở Hán Giang nên không thể gặp nói
chuyện được. Thái Hồng Khai không quan tâm, nói việc này không ảnh hưởng gì đến
chuyện cô tiếp tục làm công việc dịch thêm giờ, đồng thời anh đã rất đắc ý khi
nói rằng mình cũng có chi nhánh tại Hán Giang. Lúc này cô mới biết, mấy năm nay
công ty của Thái Hồng Khai ngày càng phát triển, ngoài các nghiệp vụ dịch
thuật, xuất bản, còn tập trung vào lĩnh vực đào tạo tiếng Anh có lợi nhuận dồi
dào hơn, đồng thời đã mở rất nhiều chi nhánh, các trung tâm đào tạo được mở
rộng ở rất nhiều khu vực.

Anh khuyên cô nên nhận dịch cuốn sách này, “với
tốc độ dịch của em, nếu dịch theo giờ hành chính thì chỉ khoảng hai tháng là
dịch xong, nhuận dịch rất ổn”.

“Nếu cuốn sách này phải dịch gấp thì em không
nhận được. Em không có ý định giam mình ở nhà cả ngày, em đang chuẩn bị tìm một
công việc để làm”.

“Ba tháng dịch xong cũng được, anh vẫn muốn em
nhận dịch, dù sao thì em cũng có nền tảng về tài chính, là người dịch thích hợp
nhất”. Rồi Thái Hồng Khai nói rất thoáng: “Ngoài ra, em cũng nên suy
nghĩ làm một giáo viên dạy tiếng Anh đi, có thể điều chỉnh thời gian đi dạy,
cũng không phải ngày ngày trực ở văn phòng, anh có thể nói với bên đó để tuyển
dụng em”.

Trong mắt Nhâm Nhiễm, nghề giáo viên ít nhiều cũng khá
cao thượng, mang tính chuyên nghiệp, không ngờ anh lại nói nghe dễ dàng như
vậy, khiến cô cũng thấy hơi sợ, do dự một lát, “Em không có tố chất làm
giáo viên, cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này”.

“Kinh nghiệm là một vấn đề, nhưng cũng không sao
cả”. Thái Hồng Khai cười: “Trung tâm đào tạo chẳng có mấy giáo viên
có tố chất đâu, quan trọng là dạy hay thôi. Với nền tảng của em thì chắc chắn
không có vấn đề gì, em cứ thử đi xem”.

Trong tay Nhâm Nhiễm vẫn còn một khoản tiền nên không
bị sức ép nhiều về kinh tế, cô chỉ muốn làm theo lời khuyên của bác sĩ Bạch
Thụy Lễ, tìm một công việc tương đối đơn thuần, không đến nỗi phải giam mình ở
nhà và tụt hậu so với xã hội. Với suy nghĩ đến xem rồi tính sau, cô đã đến nơi
Thái Hồng Khai bảo, phát hiện thấy đây là một trung tâm đào tạo tiếng Anh có
quy mô không nhỏ, phạm vi đào tạo là từ học sinh mầm non đến người lớn, cái gì
cũng có, ngoài ra còn mời khá đông giáo viên nước ngoài đến từ các nước khác
nhau.

Có Thái Hồng Khai gọi điện từ Bắc Kinh đến để giói
thiệu, cộng với trình độ tiếng Anh lưu loát, khá chuẩn của cô khi phỏng vấn,
giáo viên nước ngoài đã gật đầu đồng ý, hiệu trưởng đã tuyển dụng cô ngay.

“Cô Nhâm, cô quyết định sẽ dạy các em nhỏ ư? Thế
mạnh của chúng tôi là đào tạo tiếng Anh cho người lớn, rất nhiều trung tâm ở
thành phố này cạnh tranh đào tạo tiếng Anh cho trẻ em, chúng tôi không có ý
định tham gia vào thị trường đó nữa, chính vì thế trong mảng trẻ em, chúng tôi
chỉ mở một lớp tiếng Anh giao tiếp, giờ học cũng rất ít, thu nhập ít hơn rất
nhiều”.

Hiệu trưởng nói với cô một con số, không bằng cả mức
lương khởi điểm của một nhân viên văn thư bình thường ở Bắc Kinh. Nhâm Nhiễm
cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến tiền thuê nhà ở vùng này cô cũng đã lý giải
được phần nào, đồng thời cô nghĩ rằng, nếu được tiếp xúc với các em nhỏ có thể
sẽ giúp cô cảm thấy vui vẻ, hơn nữa việc có thêm nhiều thời gian tự do cũng rất
hợp với ý cô. Cô nói rằng không quan tâm nhiều lắm đến mức thu nhập, hiệu
trưởng đã đồng ý, bảo cô đến phòng nhân sự để đăng ký, ngày hôm sau cô bắt đầu
đến làm việc ở đây.

Công tác quản lý của trung tâm đào tạo tư nhân không
chính quy lắm, ngoài giáo viên người nước ngoài ra, thu nhập của những người
khác đều không cao. Tuy nhiên học phí của lớp dạy tiếng Anh cho trẻ em lại rất
đắt, lấy chiêu bài là lớp tiếng Anh giao tiếp ít người giọng Mỹ chuẩn, do một
chàng trai trẻ đến từ Mỹ tên là Tom đảm nhận, nhiệm vụ của Nhâm Nhiễm là hỗ trợ
anh này giảng dạy, hàng ngày 1 giờ chiều đi làm, 6 giờ chiều hết giờ, cô rất
hài lòng với cách sắp xếp thời gian này.

Điền Quân Bồi đưa Nhâm Nhiễm đến thẳng bờ sông, ở đây
đã xây dựng một khu nhà ở cao cấp, khu thương mại bên cạnh được quy hoạch rất
hoành tráng, tập trung rạp chiếu phim, các nhà hàng, quán bar, quán cà phê có
tiếng nhất khu vực này.

Nhà hàng mà họ đến là nhà hàng Tứ Xuyên đã kinh doanh
được một năm, rất đông khách, bên trong nhà hàng rất đông thực khách ngồi đợi
bàn ăn, may mà thư ký đã giúp Điền Quân Bồi đặt chỗ trước, anh nói tên ra, nhân
viên phục vụ liền dẫn họ vào phòng đã đặt.

Cách bài trí ở đây rất đẹp mắt, phòng được chiếu sáng
bằng nguồn sáng gián tiếp, không khí không ồn ào như những nhà hàng bình
thường, đĩa bát đựng thức ăn rất xinh xắn, nấu các món Tứ Xuyên đã cải biên,
giữ nguyên vị tê cay của đồ ăn Tứ Xuyên, nhưng lại không quá cay, rất ngon.
Nhưng Điền Quân Bồi phát hiện thấy Nhâm Nhiễm ăn không nhiều, “Anh Phùng
Dĩ An bạn anh giới thiệu chỗ này, anh ấy là người vùng này. Đáng lẽ anh phải
hỏi trước là em có ăn quen đồ ăn Tứ Xuyên hay không”.

Nhâm Nhiễm liền cười với vẻ biết lỗi: “Không, đồ
ăn ở đây rất ngon, nhưng một năm gần đây em ăn không ngon lắm do phải uống
thuốc”.

“Lần sau mình sẽ đến ăn thử một nhà hàng hải sản
khác mà anh ấy giới thiệu. Rạp chiếu phim ở đây có vẻ rất ổn, tối nay chiếu một
bộ phim của Mỹ, em có muốn đi xem không?”

Nhâm Nhiễm lấy giấy ăn ra lau miệng, ngẩng đầu lên
nhìn anh: “Luật sư Điền, cảm ơn anh đã. hẹn em đến đây, tối hôm nay em cảm
thấy rất vui. Nhưng em vẫn muốn nói rõ ngay từ đầu là hiện tại em không có ý
định hẹn hò và quan hệ sâu sắc với ai”.

Sự thẳng thắn này của cô không làm cho Điền Quân Bồi
cảm thấy ngạc nhiên, “Anh tỏ ra hơi nóng vội à?”

Nhâm Nhiễm liền cười: “Anh rất có phong độ luật
sư Điền ạ, không chế nhạo vẻ tiểu nhân đó ở em”.

Điền Quân Bồi cũng cười rồi rót cho cô một cốc nước
hoa quả: “Tại sao anh phải chế nhạo em. Vì em đã đoán không sai, đúng là
anh có ý định theo đuổi em”.

Nhâm Nhiễm không nói được gì, cười đau khổ: “Thậm
chí anh còn chưa hiểu em”.

“Thế thì hãy cho anh một cơ hội để hiểu em
đi”.

Nhâm Nhiễm ngần ngừ một lát, “Luật sư Điền, em đã
quen anh trong một hoàn cảnh vô cùng thảm hại, đầu tiên là bị bắt vì bị tình
nghi là ăn trộm ô tô, sau đó lại bị một người đàn ông rút kháng cáo và đưa đi,
tiếp sau đó nửa đêm lại ra khỏi khách sạn.

“Em nói như vậy, dường như anh mới ý thức được
rằng cuộc gặp gỡ của chúng ta đầy kịch tính”.

Giọng anh rất bình thản, dường như không để tâm gì đến
những chuyện đó, Nhâm Nhiễm không biết đó là thói quen nghề nghiệp hay anh đang
an ủi cô, “Nếu đứng trên lập trường khách quan, em buộc phải thừa nhận
rằng, sẽ là hoàn toàn hợp lý nếu ở trong một khâu nào đó anh không để ý đến em
nữa. Nhưng anh luôn cố gắng giúp đỡ em, em rất cảm ơn sự tin tưởng của anh. Chỉ
có điều e rằng em không thể giải thích gì với người khác, để hành vi của mình
được tỏ ra bình thường”.

Điền Quân Bồi thừa nhận Nhâm Nhiễm nói rất có lý,
nhưng anh cũng giống cô, không thể giải thích nổi hành vi của mình, trong tình
huống bình thường, tình thần giúp đỡ người khác của anh chỉ được thể hiện một
cách thích đáng, sau đó lựa chọn thái độ bàng quan, lý trí, đợi đến khi sự việc
phát triển rõ ràng rồi tính sau. Đối với Nhâm Nhiễm, rõ ràng là anh dựa vào
trực giác nhiều hơn.

“Anh không cho rằng hành vi của em có gì là bất
thường, cũng không có quyền yêu cầu em phải giải thích, đó là chuyện riêng của
em, không cần phải báo cáo lý do với người khác”.

Nhâm Nhiễm liền cười tươi hơn, “Cảm ơn luật sư
Điền. Nhưng em không thể không nói rằng, làm một người xa lạ bí ẩn trong mắt
người khác có thể là rất thú vị, nhưng nếu hai người yêu nhau mà lại như vậy
thì rất có vấn đề”.

“Anh gọi em là Tiểu Nhiễm có được không?”
Giọng Điền Quân Bồi rất nhẹ nhàng, “cứ gọi anh là Quân Bồi. Tiểu Nhiễm,
hôm nay là sinh nhật lần thứ 30 của anh”.

“Hả, đáng lẽ anh phải nói với em sớm hơn để em
chuẩn bị một món quà cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ”.

“Cảm ơn em, em chịu đi ăn với anh đã là món quà
tuyệt nhất rồi. Anh vừa mới kết thúc một tình yêu vào ba tháng trước, không vui
vẻ lắm. Một trong những lời chỉ trích của cô bạn gái cũ đối với anh là anh luôn
coi mình là đúng, không hiểu cô ấy. Sau khi tự kiểm điểm mình, anh đã thừa nhận
rằng, anh làm luật sư nên không phải là một người đàn ông thú vị, không thể nói
mình hoàn toàn vô tội trong cuộc tình đó. Em rất thu hút anh, Tiểu Nhiễm ạ.
Nhưng anh có thể hiểu được sự băn khoăn của em, chúng ta đều cần thời gian để
hiểu nhau hơn. Anh dự định sẽ làm một số việc lớn trong năm tam thập nhi lập,
cũng không muốn nhanh chóng bước vào một tình yêu mới. Chúng ta có thể bình
tính, bắt đầu từ việc làm bạn bè của nhau”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.