Thời Gian Trôi Mãi

Chương 21



Ông Nhâm Thế Yến bước vào sảnh lớn của khách sạn liền
nhìn thấy con gái vẫy tay về phía ông.

Năm nay ông 52 tuổi, thân hình dong dỏng, rất phong độ
và thu hút người khác. Đã hơn nửa năm nay ông và Nhâm Nhiễm không gặp nhau, cô
con gái đứng trước mặt ông vẫn rất gầy, nhưng tình thần có vẻ không tồi hoàn
toàn không giống với những lần ông đến Bắc Kinh thăm cô sau khi cô gặp tai nạn,
lần nào gặp mặt, ánh mắt cô cũng tỏ ra vô hồn, bất định, khiến ông Nhâm Thế Yến
thấy hơi bất ngờ.

Nhâm Nhiễm liền giới thiệu với cha mình về chàng trai
trẻ bên cạnh: “Ba, đây là luật sư Điền Quân Bồi”.

Nhâm Nhiễm có khuôn mặt khá giống với cha cô, họ đứng
cạnh nhau người bên cạnh sẽ nhận ra ngay họ là hai cha con. Không hiểu tại sao,
điểm này khiến Điền Quân Bồi tự nhiên có cảm giác rằng, Nhâm Nhiễm không bí ẩn,
thoắt ẩn thoắt hiện như hồi đầu anh vẫn tưởng.

“Chào giáo sư Nhâm ạ. Em đã đọc tất cả các cuốn
sách mà giáo sư viết, trước đây em cũng đã từng được nghe buổi giảng chuyên đề
của giáo sư ở Bắc Kinh, em rất trông chờ bộ luật công ty mà giáo sư có tham gia
sửa chữa sớm được ban hành”.

Dĩ nhiên là ông Nhâm Thế Yến đã quá quen với những lời
khen ngợi kiểu đó, nhưng ông biết rất rõ tình trạng sống khép mình, cắt đứt
quan hệ với mọi người xung quanh của con gái ông gần một năm qua, không thể
nghĩ rằng ở thành phố này cô cũng có người quen. Ông bắt tay Điền Quân Bồi rồi
kín đáo quan sát anh một lượt từ đầu đến chân, cười nói: “Hiếm có luật sư
nào đã hành nghề lại quan tâm đến những nghiên cứu mang tính chất thuần lý luận
như thế này”.

“Ba, ba lên cất hành lý trước đi, con ở đây đợi
ba”.

Nhâm Thế Yến gật đầu, nói với Điền Quân Bồi “Xin
lỗi cậu” rồi lên trước.

Điền Quân Bồi liền nói với Nhâm Nhiễm: “Nhâm
Nhiễm, anh không làm ảnh hưởng đến cuộc hội ngộ giữa hai cha con em nữa, anh đi
trước đây, nhưng điện thoại của em đã ngừng sử dụng, sau này liên lạc với em
bằng cách nào?”

“Em sẽ sống ở Hán Giang một thời gian nên đã đổi
sang số điện thoại của vùng này”. Nhâm Nhiễm liền cho anh số điện thoại.

“Em không về nhà à?”

Nhâm Nhiễm thấy hơi bất ngờ vì sự dò hỏi của anh,
nhưng vẫn cười, “Tự nhiên em lại có thiện cảm với thành phố này, nhưng
chắc là ba em sẽ rất bất ngờ”.

Điền Quân Bồi gật đầu: “Đúng là có nhiều lúc
người ta thích một nơi mà không cần lý do. Tạm biệt em”.

Sau khi Điền Quân Bồi đi khỏi, ông Nhâm Thế Yến đã
nhanh chóng có mặt ở tầng dưới.

“Luật sư Điền đâu con?”

“Anh ấy có việc nên đi trước rồi”.

“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”

“Con mới quen, không thân lắm”.

“Tổng giám đốc Trần ở thành phố Z gần một tuần
mới đi”. Ông nói thẳng với con gái, “Con đang tránh mặt cậu ấy nên
mới không chịu về ư?”

Nhâm Nhiễm lắc đầu: “Ba, con đã gửi cho anh ấy
một email, nói với anh ấy rằng đừng tìm con nữa, chắc là anh ấy đã chấp nhận
lời giải thích của con”.

Hiện tại con tạm thời không có ý định quay về thành
phố Z, con đã nhờ môi giới tìm hộ phòng rồi, vừa chuyển đến hôm trước, con định
sống ở đây một thời gian”.

Ông Nhâm Thế Yến nhìn con gái bằng ánh mắt thắc mắc,
“Tiểu Nhiễm, ba luôn tưởng rằng con không thích thành phố này”.

“Ở đây khá ổn, tiền thuê nhà không bằng 1/3 của
Bắc Kinh, vật giá thấp, nhịp sống chậm, con làm công việc dịch tài liệu, cũng
có một chút thu nhập, sau thời gian này con sẽ tìm một công việc khác, chắc
không có gì khó khăn để duy trì cuộc sống”.

Trạng thái sinh hoạt bình thường như vậy lại khiến ông
Nhâm Thế Yến càng cảm thấy bất an hơn, ông chăm chú nhìn con gái, định nói gì
xong lại thôi, Nhâm Nhiễm biết ông đang lo lắng chuyện gì, “Đi thôi ba,
đến chỗ con ở ăn cơm”.

Nhâm Nhiễm đón ông Nhâm Thế Yến đến căn phòng nằm cách
đường Hoa Thanh không xa mà cô vừa thuê. Đây là một khu nhà gồm mấy tòa nhà cao
tầng, cô thuê một căn phòng có 1 phòng ngủ, 1 phòng khách nằm ở tầng 28, sạch
sẽ gọn gàng, đầy đủ nội thất.

Chuyển đến ở chưa được mấy ngày, Nhâm Nhiễm đã thu dọn
rất gọn gàng, ngoài việc mua một số đồ dùng sinh hoạt, cô còn mua một số đồ
trang trí. Trên tràng kỷ có bày một chiếc bát thủy tinh trong suốt, bên trong
có đặt một bó hoa dành dành xen giữa đám lá xanh, nước đọng trên cánh hoa trắng
muốt, tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu. Nhưng dù sao vẫn có thể nhìn thấy sự
đơn giản, tạm bợ trong căn hộ, ông Nhâm Thế Yến nhớ đến căn hộ của con gái tại
thành phố Z trước đây, được mẹ cô bài trí rất gọn gàng, xinh xắn, trong lòng
cũng cảm thấy buồn.

Nhâm Nhiễm đã mua hết thức ăn từ sớm, nấu xong canh,
chẳng mấy chốc đã nấu xong bữa cơm có ba đĩa thức ăn và một bát canh bày lên
chiếc bàn kính nhỏ, hai cha con ngồi đối diện với nhau, ông Nhâm Thế Yến ăn rất
ngon và khen hết lời.

Ăn xong cơm, Nhâm Nhiễm bước ra ban công, chỉ cho ba
xem: “Khu này quản lý rất chặt, các dịch vụ khá ổn, đi bộ sang bên kia 10
phút là một công viên, môi trường rất yên tĩnh, rất thích hợp để dạo bộ. Đi qua
một con đường thì có một siêu thị lớn, mua đồ cũng rất tiện”.

Ông Nhâm Thế Yến vẫn chưa cảm thấy yên tâm.

“Tiểu Nhiễm, con và Trần Hoa… rốt cục đã xảy ra
chuyện gì? Tại sao tự nhiên lại rời Bắc Kinh?”

Bàn tay của Nhâm Nhiễm khựng lại trong không khí một
lát rồi đưa lên vuốt tóc, “Ba, hơn 1 năm trước đây, anh ấy đã chăm sóc con
rất tận tình, nhưng con không thể để anh ấy chăm sóc như vậy cả đời được. Con
đã trưởng thành từ lâu, một thời gian dài thích sao làm vậy như vậy đã quá đáng
lắm rồi, hiện giờ đã đến lúc phải sống cho tốt rồi”.

“Ba nhận ra được rằng là cậu ấy yêu con”.

“Ba”, Nhâm Nhiễm cười, “ba quên rồi
sao? Trước đây con bỏ nhà ra đi, sống với anh ấy. Khi ba đến Quảng Châu khuyên
con về nhà ba đã nói rằng, Kỳ Gia Thông chưa chắc đã yêu con. Mặc dù hiện nay
tên anh ấy là Trần Hoa, nhưng chắc là ba và con đều biết rõ rằng, anh ấy vẫn là
anh ấy”.

Ông Nhâm Thế Yến không thể ngờ rằng con gái mình lại
nhắc đến những chuyện xa xôi như vậy để phản bác ông, vì thế cũng không biết
phải đáp lại thế nào.

“Ba vào trong nhà ngồi đi, bên ngoài nóng
quá”.

Nhâm Nhiễm đóng cửa ban công lại, mời cha ngồi xuống,
bưng đến cho ông một cốc trà, “Con biết là ba luôn muốn có người yêu con,
chăm sóc con cẩn thận thì ba mới yên tâm về con. Không sao đâu ba ạ, dù sống
một mình con cũng vẫn có thể chăm sóc mình thật tốt”.

Ông Nhâm Thế Yến thở dài: “Bao nhiêu năm qua ba
không làm tròn trách nhiệm của một người cha, từ khi con bắt đầu sang Australia
học là con đã tự chăm sóc mình. Năm ngoái con bị tai nạn nặng như vậy, đáng lẽ
ba phải đón con về gần mình. Nhưng lúc đó giữa cô Phương Bình và ba có mâu
thuẫn rất lớn, ba sợ sau khi đón con về thành phố Z sẽ lại
ảnh hưởng đến việc điều trị của con, đành phải để con ở lại Bắc Kinh, con không
trách ba chứ”.

Nhâm Nhiễm không ngờ rằng cha cô lại nói thẳng với cô
rằng cuộc hôn nhân thứ hai của ông xảy ra rạn nứt, cô lắc đầu, ngần ngừ một lát
mới nói: “Không phải con đã khỏi rồi đó sao? Ba đừng nói đến những chuyện đó
nữa, ba và luật sư Quý…”

“Ba và cô ấy rất bất hòa với nhau. Thậm chí ba
còn nóỉ với cô ấy rằng, nếu cứ tiếp tục thế này thì thà ly hôn còn hơn. Nhưng
cô ấy không đồng ý”.

Nhâm Nhiễm không ủng hộ cuộc hôn nhân thứ hai của cha
mình, nhưng cô cũng chưa bao giờ mong rằng cuộc hôn nhân của họ sẽ rạn nứt,
“nếu cô ấy vẫn còn coi ữọng cuộc hôn nhân thì ba và cô ấy vẫn nên cố gắng
bàn bạc với nhau”.

“Bàn bạc?” Ông Nhâm Thế Yến lắc đầu,
“Các cuộc bàn bạc giữa ba và cô ấy luôn biến thành những cuộc cãi vã, cô
ấy nói rằng trừ phi ba sang tên ngôi nhà của tổ tiên cho cô ấy thì cô ấy mới
tin là ba có thành ý duy trì cuộc hôn nhân; Nếu ly hôn thì cũng phải nhường cho
cô ta ngôi nhà đó thì cô ta mới chịu đồng ý. Thế thì còn bàn bạc gì nữa?”

Nhâm Nhiễm vô cùng sửng sốt, trân trân nhìn cha.

“Đó là chuyện không thể. Ngôi nhà đó là gia sản
mấy đời mà nhà họ Nhâm để lại, ba đã nói từ lâu rằng sẽ chuyển sang tên con,
không thể cho người khác. Nhưng khi con đi du học, ở đó đang phải đối mặt với
quy hoạch mới, thủ tục sang tên đã bị đóng băng. Sau đó con về nước, mỗi lần ba
chuẩn bị gọi con về làm thủ tục thì cô ta đều cho rằng ba đang bày mưu để dịch
chuyển tài sản nên chắc chắn phải cãi nhau với ba, chuyện này vì thế mà cứ bị
gác lại”.

Đúng là Nhâm Nhiễm đã từng yêu cầu ba mình rằng, cho
dù ông kết hôn thì cũng không thể đưa bà Quý Phương Bình về ở ngôi nhà của tổ
tiên được, nhưng cô không hề đứng trên góc độ tài sản để suy nghĩ vấn đề mà chỉ
đơn thuần là vì không thể chấp nhận được việc người phụ nữ đã từng phá vỡ hạnh
phúc của mẹ cô bá chiếm nơi mà gia đình họ đã từng sống hạnh phúc. Cô không
nghĩ rằng điều này đã trở thành tâm điểm mâu thuẫn giữa họ, lúc này đây cô
không biết phải nói gì.

“Tiểu Nhiễm, chuyện này hoàn toàn không liên quan
gì đến con. Cuộc hôn nhân của ba và cô ta, ngay từ đầu đã có rất nhiều vấn đề,
ba muốn êm chuyện nên đã chủ động để cô ta đứng tên căn hộ đang ở, nhưng cô ta
vẫn không chịu. Cứ bám riết lấy ngôi nhà của tổ tiên không chịu buông tha, chỉ
là mượn cớ để giở trò mà thôi”.

“Thế bây giờ phải làm thế nào hả ba?”

“Nếu không vì không muốn làm to chuyện thì ba đã
ly thân từ lâu để được yên thân rồi”.

Nhâm Nhiễm biết, hiện nay ba cô đang đảm nhận chức vụ
Viện trưởng Viện luật, đồng thời lại là đại biểu chính hiệp, tên tuổi ông không
chỉ bó hẹp trong lĩnh vực chuyên môn. Trước đây khi chưa đảm nhận chức vụ quan
trọng ông đã bị mang tiếng là có bồ, nên đã buộc phải về vùng đất hẻo lánh để
tránh tai tiếng. Nếu sau 50 tuổi, cuộc hôn nhân thứ hai tan vỡ, chắc chắn sẽ
ảnh hưởng lớn đến thanh danh của ông.

Cô chỉ biết cười buồn, “Ba và cô ấy đã yêu nhau 8
năm, khó khăn lắm mới lấy được nhau, tại sao hôn nhân lại không vững chãi như
vậy”.

“Cuộc đời ba đều thất bại trong vấn đề hôn
nhân”. Như đang tổng kết trước tòa, ông Nhâm Thế Yến đã đưa ra kết luận
như vậy cho mình. “Chính vì thế ba muốn con được hạnh phúc hơn Tiểu Nhiễm
ạ”.

“Hạnh phúc?” Nhâm Nhiễm nhắc đi nhắc lại từ
này, “Ước mơ của con không xa vời như vậy đâu, được sống một cách vui vẻ,
đầy đủ một chút là tốt lắm rồi”.

“Tiểu Nhiễm, ba mang cho con một số đồ, đều là đồ
của mẹ con để lại”.

Ông Nhâm Thế Yến mở cặp sách ra, lấy ra một chiếc hộp
đựng đồ trang sức cũ bằng gỗ. Ông mở hộp đựng đồ ừang sức ra trước, lấy ra một
chiếc nhẫn vàng, trên mặt nhẫn có khắc chữ Phúc, “Đây là chiếc nhẫn mà bà
nội con đã từng đeo, sau khi ba và mẹ con lấy được giấy đăng ký kết hôn, bà nội
đã đưa chiếc nhẫn này cho mẹ con. Trước đây mọi người đều không chú trọng lắm
đến việc mua nhẫn cưới, cái này cũng có thể coi là nhẫn cưới đúng không”.

Nhâm Nhiễm nhớ ra ngay rằng, trong ngôi nhà mà tổ tiên
cô để lại, Quý Phương Bình đã từng đắc ý giơ tay trái lên trước cô, để lộ ra
một chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón vô danh, nói với cô rằng, ba cô đã cầu
hôn với cô ta. Cảnh tượng đó kích nộ cô đến mức suýt nữa thì cô có hành động
bột phát chưa từng có, đẩy Quý Phương Bình khi đó đang mang thai xuống dưới
đất. Hiện giờ nghĩ lại, trong lòng cô vẫn cảm thấy đau đớn, cô đưa tay ra vuốt
chiếc nhẫn vàng đó mà không nói gì.

Ông Nhâm Thế Yến lại lấy ra một sợi dây chuyền pha lê
của hãng Swarovski, trên sợi dây kim loại mỏng màu trắng có gắn một hạt pha lê
màu xanh hình lục giác, xung quanh có gắn các hạt pha lê nhỏ, “đây là sợi
dây chuyền mà lần đầu tiên sang Hồng Kông, ba đã mua cho mẹ con ở cửa hàng miễn
thuế trong sân bay. Hồi đó rất nghèo, chỉ có thể mua được loại pha lê nhân tạo
này, nhưng mẹ con rất thích”.

“Con nhớ mẹ con thường đeo sợi dây chuyền
này”. Gần như Nhâm Nhiễm muốn cắn một miếng như hồi còn nhỏ, trải nghiệm
cảm giác lành lạnh cứng cứng đã gìn giữ từ lâu trong ký ức của cô. Nhưng như
thế chắc sẽ làm ba sợ, cô chỉ có thể vuốt ve con thiên nga nhỏ trên mặt sợi dây
chuyền, “Hồi nhỏ con rất thích kéo để chơi, mẹ luôn dặn con phải nhẹ nhàng
thôi”.

“Mẹ con không có lỗ tai, bình thường cùng lắm chỉ
đeo một sợi dây chuyền. Bà ấy nói sợi dây chuyền này hợp nhất là đi với váy mùa
hè, sau đó có một hạt pha lê bị rơi ở đây, bà ấy tiếc mãi”.

Khiếm khuyết nhỏ đó nằm ở phần đuôi con thiên nga,
không dễ phát hiện ra, nếu ông Nhâm Thế Yến không chỉ cho cô xem thì cô đã
không để ý đến.

“Đây có lẽ là món quà đắt nhất mà ba tặng cho mẹ
con, lấy tiền nhuận bút của cuốn sách đầu tiên để mua”, ông Nhâm Thế Yến
lại lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng đưa cho Nhâm Nhiễm. Chiếc vòng này đặt
trong lòng bàn tay thấy rất nặng, bên trên có khắc hình long phượng trình tường
rất phức tạp và xinh xắn, “Hồi đó chỉ thịnh hành vàng 24K, sau khi mua về,
mẹ con nói là rất thích, nhưng ba biết bà ấy cảm thấy cái này vừa đắt vừa thô
nên gần như không bao giờ nhìn thấy bà ấy đeo”.

Quả thực là Nhâm Nhiễm không thể liên hệ được chiếc
vòng này với người mẹ của mình.

Ông Nhâm Thế Yến thở dài nói: “Nghi lại mới thấy
mẹ con chưa bao giờ yêu cầu ba điều gì, những cái mà ba dành cho mẹ con thực sự
là quá ít ỏi”.

“Mẹ không bao giờ coi trọng những cái nặng về vật
chất, mẹ…”

Đột nhiên Nhâm Nhiễm dừng lại. Dĩ nhiên, điều mà mẹ cô
quan tâm nhất là tình cảm, là gia đình. Nhưng khi bà lìa trần, gia đình mà bà
cố gắng giữ gìn chỉ giữ được sự trọn vẹn trên danh nghĩa, cuộc hôn nhân của bà
thương tích đầy mình. Nghĩ đến điều này, đôi mắt Nhâm Nhiễm lại cảm thấy cay
cay.

“Tại sao tự nhiên ba lại mang những thứ này đến
cho con xem?”

“Di vật của mẹ con, để con cất giữ là thích hợp
nhất”. Ông Nhâm Thế Yến đóng hộp đựng đồ trang sức lại, “Ba có lỗi
với mẹ con, cũng có lỗi với con. Tiểu Nhiễm ạ, cho dù con hận ba như thế nào ba
cũng không có gì để nói”.

Làm sao cô còn có thể hận ông nữa? Người đàn ông ngồi
trước mặt này là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này, mặc dù lưng vẫn
thẳng, vẫn rất phong độ, nhưng cũng đã có nét già nua, tóc mai đã điểm nhiều sợi
bạc, hôn nhân đang đứng bên bờ vực thẳm. Nhâm Nhiễm không thể chất vấn, trách
móc ông thêm được nữa, cô đưa tay đón lấy hộp trang sức, nói một cách trịnh
trọng: “Ba, con sẽ giữ gìn cẩn thận những đồ vật này7′.

“Trước đây con đã từng hỏi ba rằng tại sao lại
phản bội mẹ con, bà nói rằng đến khi con trưởng thành con mới hiểu được chuyện
tình cảm là vô cùng phức tạp”.

“Con đã suy nghĩ từ lâu rồi ba ạ. Ví dụ tại sao
tình cảm lại thay đổi, tại sao hôn nhân lại không thể bền vững… Nghe rất ấu
trĩ đúng không? Nhưng cảm giác lúc đó là muốn hiểu thấu đáo những vấn đề này,
thực sự là không thể sống tiếp được nữa. Sau đó cũng như ba nói, con đã trưởng
thành, chỉ có thể chấp nhận thế giới này không phải không đen thì là trắng,
tình cảm cũng không phải không cái này tức là cái kia. Không biết đây có được
coi là đã hiểu được mức độ phức tạp của chuyện tình cảm hay không”.

“Mẹ con là một người vợ tốt, một người mẹ tốt,
thực sự không thể chê ở điểm nào, bà ấy dịu dàng, hiền thục, có đức hy sinh, từ
bỏ sự nghiệp của mình, một lòng ủng hộ ba. Ba không được như những bạn bè khác
đi làm luật sư ở văn phòng để kiếm tiền nuôi gia đình, ngoài việc đạy học cũng
không kiêm thêm nghề luật sư tư nhân để kiếm thêm tiền, để bà ấy được sống một
cuộc sống sung túc hơn mà chỉ làm công tác nghiên cứu lý luận thanh bần, tại
miền Nam – khu vực có ngành kinh doanh rất phát triển thời đó, thu nhập của ba
vô cùng ít ỏi, nhưng bà ấy không bao giờ kêu ca, ba chưa hề thấy bà ấy yêu cầu
ba khắt khe bất cứ chuyện gì”.

Nhưng như thế cũng không ngăn cản được mối tình vụng
trộm kéo dài 8 năm của ba.

Nhâm Nhiễm nhìn cha bằng ánh mắt đầy mâu thuẫn, cô
không thể hiểu, rốt cục mình muốn nghe ba kể tiếp để hiểu thêm về cuộc sống của
mẹ cô hay muốn tránh việc lật vết thương ra, để đỡ phải biết nhiều sự thật hơn,
khiến cô càng cảm thấy đau đớn hơn.

Ông Nhâm Thế Yến chìm sâu trong hồi ức.

“Sau khi ba và mẹ con lấy nhau, sống một cuộc
sống thanh bần trong một thời gian rất dài, nhưng cũng rất hạnh phúc. Sau đó,
ba mẹ đã có con, ba đã đạt được một số thành tích trong học thuật. Lúc đó ba
rất hài lòng, thậm chí có lúc còn nghĩ, ba có tài cán gì mà đáng để mẹ con phải
hy sinh hết mình vì ba như vậy”.

Lẽ nào thực sự đúng như những điều mà những lý thuyết
phân tích tinh thần đã nói như vậy ư, đối mặt với một người phụ nữ không thể
chê trách ở điểm gì, đàn ông sẽ cảm thấy áy náy về mặt đạo đức, chính vi thế sẽ
lựa chọn cặp bồ để giảm sức ép – Hơn một năm qua, Nhâm Nhiễm đã đọc không ít
sách về tâm lý học, trong lòng đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, tuy nhiên, việc
vận dụng lý thuyết này để phân tích tình cảm của cha mẹ đã khiến cô cảm thấy
rất áy náy, không muốn nghĩ tiếp nữa.

“Ba đã từng nghĩ sẽ cố gắng bù đắp cho mẹ con, để
bà ấy cảm thấy tất cả những sự hy sinh mà bà ấy bỏ ra đều rất xứng đáng. Tuy
nhiên, ba chỉ là một người đàn ông ích kỷ, đúng là không xứng để bà ấy phải đối
xử như vậy. Bước sang tuổi trung niên, lúc đầu chỉ là một suy nghĩ sai lầm, ba
đã buông thả mình, sau đó… Dần dần không thể thoát khỏi nữa, thậm chí đã coi
đó là điều bình thường”.

“Ba”, Nhâm Nhiễm nhìn chăm chú vào ông Nhâm
Thế Yến, giọng khản đi nói: “Tại sao ba lại nói với con những điều này? Ba
muốn để con hiểu rằng, sai lầm của mẹ con là không yêu cầu, đòi hỏi gì ba, ba
không bù đắp được cho mẹ nên ba cảm thấy áy náy, có tội như đã mắc nợ, và thế
là ba đã đi vào con đường sa đọa để tìm sự cân bằng trong tính thần và thăm dò
xem mẹ con có thể bao dung ba được đến mức độ nào ư?”

“Không phải như con nghĩ đâu, Tiểu Nhiễm, hôm nay
ba đến đây không phải là để sám hối hay thoái thác trách nhiệm”. Ông Nhâm
Thế Yến không né tránh ánh mắt của con gái, “Ba biết tình cảm của con đối
với mẹ con, ba đã phụ lòng bà ấy, điều này không thể níu kéo được nữa, ba không
có tư cách gì để cầu xin tha thứ, làm sao có thể hạ thấp mẹ con trước mặt con
được? Điều bà ấy không yên tâm nhất là con, ba chỉ muốn để con biết rằng, tất
cả những điều này không phải là lỗi của con, ba không muốn để cuộc sống của con
bị ám ảnh bởi những chuyện trong quá khứ”.

“Nhưng sự hy sinh của mẹ một phần là vì con, con
biết điều này nên không thể không áy náy”.

“Không, điều này con không phải tự trách mình,
năm xưa sau khi biết chuyện của ba và Quý Phương Bình, mẹ con vô cùng phẫn
nộ”.

“Mẹ con sợ gia đình tan vỡ sẽ làm con bị tổn
thương nên đã chịu đựng ư?”

“Mẹ con không nín nhịn, chỉ có điều bà ấy không
muốn cãi vã trước mặt con. Lần đầu tiên ba đã nhìn thấy mẹ con bột phát, hất đổ
một bộ bát đĩa trong bếp, tát ba một cái”.

Nhâm Nhiễm sững người, cô không thể tưởng tượng được
rằng mẹ lại có những giây phút như vậy, còn cô thì không hề biết gì.

“Sau khi bình tính trở lại, ba mẹ đã bàn đến
chuyện ly hôn, mẹ con chỉ yêu cầu được nuôi con, nhưng người đầu tiên thấy hối
hận là ba. Ba không muốn để mất mẹ con, cũng không muốn bỏ rơi con. Ba xin mẹ
con tha thứ, cho ba một cơ hội nữa. Mẹ con đã do dự một thời gian rất dài, cuối
cùng vẫn đồng ý. Nhưng ba nhận ra được rằng, bà ấy không thể vui vẻ trở
lại”.

Nhâm Nhiễm nghĩ, sẽ cần phải có ý chí mạnh mẽ biết bao
mới có thể tha thứ cho người chồng đã từng phản bội mình, làm sao có thể dễ
dàng vui vẻ trở lại.

“Sai lầm duy nhất của mẹ con là quá khoan dung
với ba, để mình phải chịu bao ấm ức và cho ba cơ hội. Sau đó mẹ con đã ốm, bà
ấy đã giấu ba và đi khám một mình, sau khi lấy được kết quả lại đòi ly hôn với
ba ngay”.

Nhâm Nhiễm nín thở. Bàn tay cầm cốc trà của ông Nhâm
Thế Yến hơi run run, dừng lại một lát, ông đặt cốc trả lên tràng kỷ, căn phòng
yên tính một cách đáng sợ, có thể nghe thấy rất rõ tiếng điều hòa đang chạy.

“Thời gian đó, bầu không khí trong gia đình rất
ngột ngạt, ba mẹ đều cố gắng vui cười trước mặt con, ba tưởng rằng mẹ con vẫn
không muốn tha thứ cho ba, vì thế ba liền nghĩ, mình đã rơi vào đầm lầy, không
có quyền yêu cầu gì nữa, thôi thì lành làm gáo mẻ làm muôi. Suýt nữa thì ba đã
đồng ý ly hôn. Nhưng ba không thể hiểu, tại sao lần này mẹ con lại nhường quyền
nuôi con cho ba. Bất luận ba hỏi thế nào, bà ấy đều không chịu giải thích gì
thêm, nếu ba không vô tình nhìn thấy bà ấy uống thuốc rồi đi kiểm tra sổ khám
sức khỏe của bà ấy thì ba thực sự là một kẻ bỏ đi”.

Sau một lúc im lặng, ông Nhâm Thế Yến lại nói tiếp,
“Đương nhiên, ba vẫn là một kẻ bỏ đi, điều này không thể nào thay đổi. Ba
hứa với mẹ con rằng sẽ cắt đứt quan hệ với Quý Phương Bình để chăm sóc mẹ con,
để mẹ con chữa bệnh, xin bà ấy đừng đòi ly hôn”.

“Nói như thế tức là ba không thực hiện đúng lời
cam đoan của mình ư?”

“Đúng vậy. Phải đến gần một năm, ba thực sự không
quan hệ gì với Quý Phương Bình, không hẹn hò với cô ta, không đọc thư cô ta
viết, không nhận điện thoại của cô ta. Sau đó, đứng trước bệnh tình của mẹ con,
ba rất buồn khổ, thậm chí sợ hãi, mọi thứ đã lại bắt đầu… Ba không có gì để
thanh minh cả”.

Bất giác Nhâm Nhiễm tự hỏi, mẹ cô lại một lần nữa biết
được sự thật này từ lúc nào? Bệnh tình của bà mỗi ngày một nặng, phải chăng bà
đã không còn sức để quan tâm đến sự phản bội của chồng nữa ư? Nghĩ đến sự tuyệt
vọng của mẹ trong cơn đau bệnh, cô cúi đầu xuống, cổ họng nghẹn lại, không nói
ra được lời nào.

“Ba không ác đến mức chỉ mong mẹ con mất, điều
này ba có thể cam đoan với con, Tiểu Nhiễm ạ. Nếu có thể, thậm chí ba còn muốn
dùng sức khỏe của mình để đổi lấy tính mạng cho mẹ con”.

“Đối với một người đàn ông, phải chăng có thể làm
được việc cùng một lúc yêu hai người, hay nói cách khác là tình yêu và tình dục
có thể chia đôi?”

“về vấn đề tình cảm, ba vẫn không có cách nào để
cho con đáp án đúng. Ba chỉ có thể nói với con rằng, ba không gánh vách được
trách nhiệm, nhìn thấy mẹ con ngày một yếu đi, ba rất sợ. Ở bên Quý Phương
Bình, dường như có thể buông thả mình né tránh sự thật phũ phàng”.

“Sau khi biết chuyện, mẹ con đã nói những
gì?”

“Mẹ con không nói gì cả, đến cuối cùng, thậm chí
ánh mắt mà bà ấy nhìn ba đã lộ rõ vẻ thương hại. Ba muốn sám hối với bà ấy, nói
rằng ba không thể làm như vậy nữa. Nhưng ba biết mình không xứng đáng, ba đã
xấu xa như vậy, làm gì còn tư cách nào mượn cớ sám hối để giảm bớt sự cắn rứt
lương tâm của mình. Nếu không có con ở bên cạnh, mẹ con chỉ có đọc sách, cho dù
có ba ngồi bên, bà ấy cũng không nhìn ba”.

Đương nhiên là Nhâm Nhiễm vẫn nhớ, thời gian đó, cô đã
đến thư viện thay mẹ rất nhiều lần, dựa vào danh mục sách mà bà viết để mượn về
cho bà những cuốn sách bà cần. Cô đứng dậy, đi vào phòng ngủ lấy ra cuốn Xa rời
đám đông bát nháo đó. Ông Nhâm Thế Yến đón lấy, ánh mắt lập tức lộ rõ vẻ đau
đớn, nặng nề, lấy tay vuốt nhẹ bìa sách cũ kỹ.

“Đúng vậy, cuốn sách cuối cùng mà mẹ con đọc là
cuốn sách này. Hôm đó ba ở bệnh viện, ngồi bên giường bệnh, nhìn thấy mẹ con
đang đọc sách chăm chú, ba không thể chịu được nữa liền giằng lấy cuốn sách và
nói với mẹ con rằng, nếu bà ấy chửi ba thì ba sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Mẹ con
vẫn không nhìn ba, nhắm mắt lại nói, chỉ tiếc rằng Trung Quốc không có cái chết
êm ái, nếu không có thể cho bà ấy và ba sớm được giải thoát. Đó là lần duy nhất
sau khi lâm bệnh, mẹ con thể hiện ra rằng không thể chịu đựng được sự dày vò nữa”.

Đôi tay Nhâm Nhiễm đan chặt vào nhau, các khớp trắng
bệch. Trong ký ức của cô, mẹ cô luôn giữ vẻ bình thản, không bao giờ trách móc,
phàn nàn. Đương nhiên, đó chỉ là sự bình thản mà mẹ cô cố gắng thể hiện trước
mặt cô, giảm thiểu tối đa nỗi sợ hãi cho cô.

“Mẹ con nói, không cần phải sám hối nữa, bà ấy
muốn mang mọi sự khoan dung, tha thứ xuống mồ, chỉ mong con gái đừng vừa mất mẹ
lại vừa mất đi sự tôn trọng đối với ba. Điều duy nhất bà ấy không yên tâm là
con. Hôm đó trước mặt ba, mẹ con đã giao sổ tiết kiệm cho con, ba biết, bà ấy
đã không còn tin tưởng vào ba nữa. Ba không còn mặt mũi nào để nhìn bà ấy, sau
đó ba lên sân thượng của bệnh viện đứng rất lâu, hút hết một bao thuốc mới
xuống”.

Cho dù là người thân ruột thịt của nhau, ba người
trong gia đình họ cũng bị ba nỗi khổ khác nhau dày vò. Mẹ cô lặng lẽ chờ đợi
ngày tận số; Cô ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, nỗi sợ hãi và sự trông chờ
điều kỳ diệu xảy ra đan xen trong đầu óc cô; Cha cô thì bị lương tâm cắn rứt và
không có cách nào thoát khỏi sự cắn rứt này. Ký ức đau khổ này, khiến tâm trạng
Nhâm Nhiễm vô cùng nặng nề.

“Ngửi thấy mùi thuốc lá trên người ba, cuối cùng
mẹ con đã nói câu duy nhất với ba trong mấy ngày đó: đừng hút thuốc nữa, con đã
sắp mất mẹ rồi, không thể mất cha nữa. Ba tự nói với mình rằng, cho dù thế nào,
ba đều phải chăm sóc con cho cẩn thận, nhưng ba cũng đã không làm được điều
này”.

Nhâm Nhiễm không thể chịu được nữa, nước mắt rơi lã
chã.

Từ xưa đến nay, cô luôn cho rằng mẹ đã hy sinh mình,
chịu đựng sự sỉ nhục, chấp nhận sự phản bội và sự tổn thương, chỉ là để cho cô
có được một gia đình hoàn chỉnh và hạnh phúc ở bề ngoài, song song với việc
biết ơn mẹ, trong lòng cô cũng vô cùng phẫn nộ, một sự phẫn nộ bao hàm sự lưu
luyến, hối hận và mâu thuẫn. Cô đã đặt ra vô số giả thiết, nếu mẹ lựa chọn lối
sống khác thì sẽ thế nào, có lúc thậm chí cô còn cảm thấy, mẹ đã trao cho cô
một sự hy sinh mà cô không thể gánh vác, cô cảm thấy tất cả những gì mẹ đã trải
qua là vô cùng đau đớn và không đáng.

Giây phút này đây, sau khi nghe xong mọi lời trút bày
của cha, cuối cùng cô đã hiểu được mọi chặng đường mà mẹ đã trải qua.

Bà Phương Phi không chỉ là một người mẹ tốt, mà còn là
một người phụ nữ bằng xương bằng thịt. Bà có lòng tự trọng của riêng mình,
không từ bỏ nguyên tắc mà hy sinh một cách vô điều kiện. Bà quá yêu chồng, con
gái và không nỡ cắt đứt tình cảm của họ. Cũng chính tình yêu này đã khiến bà
lựa chọn bảo toàn một cách tối đa lòng tin của con gái đối với người cha của
mình. Mỗi sự lựa chọn đó đều thể hiện lòng quyết tâm, sự trí tuệ và lòng can
đảm của bà.

“Chỉ sau khi đã thực sự mất đi mẹ con, ba mới
biết rằng, ba lệ thuộc vào bà ấy biết bao”.

Con cũng vậy, cho đến tận bây giờ, con vẫn thương nhớ
mẹ, Nhâm Nhiễm nhủ thầm.

Giọng ông Nhâm Thế Yến lạc đi, “Đưa con rời thành
phố Z, ba không hẳn là chỉ quan tâm đến tiếng tăm của mình. Mẹ con muốn ba còn
giữ được hình ảnh trọn vẹn của một người cha trước mặt con, ba cũng muốn thoát
khỏi mối tình nghiệp chướng đó. Ba đã chính thức nói lời chia tay với Quý
Phương Bình, nhưng ba không ngờ rằng cô ấy lại từ bỏ công việc và đến Hán Giang
tìm ba”.

Nhâm Nhiễm không muốn đánh giá hành vi của Quý Phương
Bình nữa nên im lặng.

“Cô ấy nói cô ấy sẵn sàng đợi ba dần dần nguôi
ngoai, dần dần để con chấp nhận cô ấy. Từ đầu đến cuối ba luôn là một người đàn
ông ích kỷ, rõ ràng là biết sự lựa chọn đúng đắn nhất là từ chối cô ta thẳng
thừng nhưng ba đã không làm được điều đó”.

Cô buộc phải hỏi rằng: “Ba có yêu cô Quý Phương
Bình không?”

“Quý Phương Bình đã hỏi ba rất nhiều lần câu hỏi
này. Nhưng sau này thảo luận chuyện này cũng đã quá muộn rồi. Ngay từ đầu ba và
cô ấy đã sai lầm, cô ấy buông thả cho tính thích gì làm nấy của mình, từ năm 26
tuổi đã dính líu với ba, lãng phí tuổi trẻ của cô ấy. Ba và cô ấy suy nghĩ
rằng, có thể đưa cuộc tình sai trái này vào quỹ đạo bình thường, nhưng cô ấy và
ba đều không nghĩ ra rằng, một người đàn ông phụ bạc trong cuộc tình đầu tiên,
luôn luôn cảm thấy ăn năn hối lỗi, biết mình không thể cứu vãn được nữa sẽ
không bao giờ có đủ khả năng để giải quyết tốt cuộc tình thứ hai của mình. Cuộc
hôn nhân của ba và cô ấy đã có sự khởi đầu rất tồi tệ, so đo thiệt hơn, lúc nào
cũng cảm thấy nặng nề, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể hạnh phúc một cách
tự nhiên”.

Nếu theo đuổi, bám riết một người đàn ông tám năm cũng
có thể coi là tình yêu rồi. Chướng ngại lớn nhất đối với cô ta đã không còn tồn
tại nữa, đương nhiên là cô ta không muốn bỏ cuộc tại đó. Nhưng ai ngờ được
rằng, cuối cùng tu thành chính quả và kết hôn, không đồng nghĩa với việc cuộc
sống hạnh phúc như truyện cổ tích được bắt đầu từ đó. Cuộc hôn nhân đến không
như ý như vậy, hy vọng càng lớn thì lại càng thất vọng, khi tình yêu mãnh liệt
không đạt được mục tiêu, sẽ không tránh khỏi việc biến nó thành nỗi hận tương
xứng, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Quý Phương Bình không chịu nhân
nhượng trong vấn đề nhà cửa.

Ngừng một lát, ông Nhâm Thế Yến cười thiểu não:
“Thôi, muộn quá rồi. Tiểu Nhiễm, hôm nay ba đã giải phẫu toàn bộ con người
ba cho con xem, chỉ mong ba ít nhiều thực hiện được lời hứa đã hứa với mẹ con,
để con thoát được khỏi tâm trạng u ám, nặng nề và sống cho thật tốt”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.