Thịnh Yến

Chương 57



Đôi mắt đen láy của
Bội Bội nhìn cô: “Tại sao không cho em gọi? Hai người cãi nhau? Nếu
cãi nhau thật, thì càng phải mau gọi. Giờ bộ dạng của chị rất đáng
thương, nếu là chị làm anh ta giận, anh ta nhất định không nỡ trách chị, nếu anh ta có lỗi với chị, thì sẽ khiến anh ta càng thấy có lỗi hơn”.

Hạng Mĩ Cảnh không thể giải thích, chỉ lặp lại: “Đừng gọi”.

Bội Bội không nghe lời cô, vừa cầm di động giơ lên cao bấm số của Dung
Trí Hằng, vừa nói: “Anh ta dặn đi dặn lại em là chị dậy thì phải báo cho anh ta biết, chị dám mặt nặng mày nhẹ với anh ta nhưng em thì không
dám. Ngộ nhỡ lần này Hải Thành thật sự không thể cứu vãn, bị Hoa Hạ
thu mua, không chừng về sau em còn phải gọi anh ta là đại boss đấy”.

Hạng Mĩ Cảnh ngẩn người, đang nằm bèn nhoài về phía trước, hỏi: “Hoa Hạ
sao lại can dự vào việc của Hải Thành? Chẳng phải từ xưa tới nay đều do tập đoàn Trung Lợi thao túng ư?”.

Diêu Bội Bội thấy chị gái quan tâm tới chuyện này như thế, còn tưởng chị quan tâm đến bát cơm của mình dắp không giữ nổi, tạm gác chuyện gọi
điện cho Dung Trí Hằng lại, ngồi bên giường, nói với chị: “Chuyện này
nếu kể ra thì quá dài, em nghe được từ một người bạn, tập đoàn Hoa Hạ
ngoài mặt thì tỏ ra giúp đỡ Phương Tuân Kiệm, nhưng trên thực tế họ rất
muốn thâu tóm mảng vận chuyển trên biển của Hải Thành về tay mình.
Việc làm ăn kinh doanh em không hiểu lắm, nhưng trong tập đoàn bọn em,
công ty con nào sinh lời, công ty nào bù lỗ em vẫn biết, rõ ràng Dung
gia không thể vô duyên vô cớ bắt tay liên kết với Bạch gia, gả cháu gái
là một cái cớ hay, nhưng thứ những người như họ quan tâm chẳng phải luôn là lợi ích ư. Đương nhiên, Phương Tuân Kiệm cũng không phải tên ngốc, tập đoàn Trung Lợi không phải ở trong nước, mà chuyện ở đây về cơ bản
chỉ cần anh ta quyết là xong, em còn nghe nói anh sớm đã định qua mặt
Dung gia và Bạch gia, một mình nuốt gọn Hải Thành cơ. Có điều chuyện
này giờ xảy ra chút vấn đề, Khương gia đột nhiên xen vào, tóm lại tình
hình phức tạp, hươu chết về tay ai khó nói”.

Hạng Mĩ Cảnh khó chịu nheo mắt lại, nghiêm túc xác nhận rằng mình mới ngủ một đêm thôi, cô hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”.

Bội Bội đưa máy tính xách tay cho cô: “Đầu tiên là công bố trên weibo,
sau đó xuất hiện ở tất cả các kênh tin tức khác, sóng gió trên thị
trường cổ phiếu là minh chứng rõ ràng nhất”.

Hạng Mĩ Cảnh bắt đầu đọc tin tức, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, lòng
lại rối như tơ. Cô nói đói bụng, bảo Bội Bội đi mua chút đồ ăn, sau đó gọi điện cho Lâm Khải Sương.

Có lẽ Lâm Khải Sương rất bận, dùng máy bàn của bệnh viện gọi tới lần thứ ba mới nghe máy.

Cô không có tâm trạng để dài dòng, chỉ hỏi: “Chuyện của Hải Thành, rốt
cuộc thì Phương Tuân Kiệm nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”.

Đầu tiên Lâm Khải Sương ngẩn ra, sua đó trả lời ngắn gọn: “Có vài chuyện anh cũng vừa mới biết, anh ta là người thông minh, chỉ cần không có
người nào đó nhất định muốn ngăn anh ta bằng được, thì dù Khương gia có
xen vào, anh ta cũng sẽ đối phó ổn thoả”.

Hạng Mĩ Cảnh hiểu ý trong lời nói đó, lại nói: “Anh sẽ giúp anh ấy chứ?”.

Lâm Khải Sương lại ngẩn người, đáp: “Trong lúc nước sôi lửa bỏng thế
này, điều mà anh có thể làm được, là giảm bớt số người vây tới tấn công
Hải Thành, để Phương Tuân Kiệm yên tâm đối phó với những đối thủ kia”.

Hạng Mĩ Cảnh ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Nếu đối phương là
Dung Trí Hằng, anh vẫn lựa chọn đứng về phía anh ấy chứ?”.

Lâm Khải Sương bất lực thở dài, chậm rãi đáp: “Em còn không hiểu sao?
Bạch gia căn bản không dốc toàn sức giúp Phương Tuân Kiệm, nếu đối thủ
là Dung Trí Hằng, thì cho dù anh ta có thông minh hơn Dung Trí Hằng một
trăm lần, anh ta cũng không có bản lĩnh để thắng. Anh biết điều ấy
khiến người ta bất bình, nhưng trên thương trường mà, xưa nay đâu có
công bằng. Mĩ Cảnh, không phải anh không chọn đứng về phía Phương Tuân Kiệm, mà con đường mỗi người chúng ta đi, đôi khi không thể lựa chọn. Nếu anh là Lâm Khải Sương của hai năm trước, anh nhất định sẽ không
màng tất cả mà dốc sức giúp, nhưng giờ anh không còn là Lâm Khải Sương
khi ấy nữa, anh có quá nhiều người và nhiều việc phải chăm lo. Còn em, em đã đánh giá anh quá cao rồi, đồng thời lại đáng giá thấp khả năng
của Dung gia”.

Đối mặt với câu trả lời như thế, Hạng Mĩ Cảnh im lặng rất lâu.

Bội Bội đi mua đồ ăn quay về, đồng thời báo cho cô biết mình đã gọi cho Dung Trí Hằng.

Hạng Mĩ Cảnh vì không muốn trả lời câu hỏi liên quan tới Dung Trí Hằng của Bội Bội, lấy cớ mình muốn nghỉ mà bảo Bội Bội về.

Ban đầu Bội Bội không đồng ý, đường hoàng đạo mạo bảo mình nhận sự uỷ
thác của Dung Trí Hằng, không đợi anh ta tới, thì mình không thể đi.

Nhưng Hạng Mĩ Cảnh bắt đầu nghiêm mặt, Bội Bội không dám cãi lời, tỏ vẻ
không cam tâm tình nguyện nói, đợi sau này có cơ hội nhất định sẽ phải
chính thức gặp mặt Dung Trí Hằng.

Hạng Mĩ Cảnh phớt lờ yêu cầu đó, sua khi Diêu Bội Bội rời đi, cô nằm lại giường, bác sĩ và y tá vào kiểm tra nhiệt độ của cô cùng tình hình bình phục mấy lần, cô cũng chẳng nói gì.

Mưa rơi mãi không ngớt, lúc to, lúc lại lâm râm.

Cơm canh đều nguội cả, lạnh lẽo đặt trên bàn trà, cô độc giống hệt cô ở căn phòng này.

Hơn bốn giờ Dung Trí Hằng đến, vừa nhìn thấy hộp cơm còn nguyên biết
ngay Hạng Mĩ Cảnh cả ngày không ăn gì. Hôm nay, sự kiên nhẫn của anh
đặc biệt tốt, anh đi tới bên giường, cúi đầu nhìn cô vẫn đang mở mắt đăm chiêu nhìn đi đâu đó, hỏi: “Có đói không? Muốn ăn gì không?”.

Cô không nhìn anh, cũng không động đậy, không lên tiếng.

Anh lại tự nói: “Hay là ăn ít cháo nhé, phải ăn gì đó mới được”. Sau đó gọi điện cho lái xe đi mua.

Cô không phản đối, khi cháo được mua về, cô không có ý định ngồi dậy ăn.

Anh gọi cô hai lần, không phản ứng, nên anh không gọi nữa, tự mình ngồi xuống ăn cháo.

Cháo và chút rau điểm tâm đều đã nguội cả, không còn thơm như lúc mới nấu xong.

Thực ra hôm nay anh cũng chưa ăn gì, vì bận rộn cả ngày, lại thêm lo
lắng cho cô một mình ở bệnh viện, đến khi nhận được điện thoại của Diêu
Bội Bội, anh đứng ngồi không yên, vội vàng tới bệnh viện ngay. Anh vốn không thấy đói, ăn hai miếng, ngược lại còn cảm thấy dạ dày cuộn lên. Vậy là cầm bát cháo ngồi xuống bên giường, ngon ngọt dỗ dành: “Mùi vị
ngon lắm, em nếm thử đi”.

Chẳng mấy khi anh nhỏ nhẹ hầu hạ người khác, sóng mắt cô thoáng động, quay lưng lại phía anh đồng thời buông hai từ: “Không ăn”.

Anh biết lúc này bảo cô dậy ăn rất khó, nên không miễn cưỡng nữa, lại quay về bàn, chậm rãi ăn hết chỗ cháo.

Y tá vào đo nhiệt độ, đồng thời mang bình truyền nước đi.

Trời bắt đầu tối, thế giới phồn hoa rực rỡ bên ngoài bị cách li, trong phòng chỉ có âm thanh phát ra từ chiếc ti vi.

Dung Trí Hằng ngồi trên sofa cầm điều khiển chậm rãi chuyển kênh, giờ
này đa phần các kênh đều đang phát tin tức, nên anh chọn một kệnh trả
phí, xem một bộ phim cũ.

Hạng Mĩ Cảnh ngoài một lần ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, thời gian còn
lại đều nằm trên giường. Tư thế nằm nghiêng giúp cô không phải đối mặt với Dung Trí Hằng, nhưng những cuộc đối thoại vọng ra từ bộ phim trong
ti vi lại cứ lọt vào tai.

Người đó đang nói: “Khi anh còn trẻ, cho rằng chuyện gì cũng phải có đáp án, nhưng khi già rồi, có lẽ anh lại cảm thấy thực ra đời người không
có thứ gọi là đáp án”.

Bộ phim này cô xem tổng cộng là hai lần. Lần đầu tiên là cùng xem với
Phương Tuân Kiệm, khi ấy anh còn chưa hoàn toàn từ bỏ hi vọng ở phía
Phương Định Trạch, thậm chí còn tưởng rằng có thể được thăng chức qua
việc thu mua Trung Ninh Trọng Khoa, quãng thời gian đó anh tương đối vui vẻ, cũng có ý muốn bày tỏ thẳng thắn lòng mình với cô, khi xem bộ phim
này anh đã ngủ giửa chừng, nói ra thì vẫn là cô xem một mình. Về sau
lúc đi ngao du thiên hạ có xem thêm một lần ở khách sạn, cũng xem một
mình.

Cô luôn cho rằng tình cảm trong bộ phim này xa như ở tít phía chân trời, bi ai khiến người ta không thở nổi, bỗng dưng được nghe lại, cảm giác
lòng ngột ngạt.

Dung Trí Hằng không biết gì, thấy bộ phim này mặc dù hơi khô khan nhưng
cũng không muốn đổi kênh, vậy là cứ ngồi xem tiếp, kết quả phát hiện ra
bài hát *Quên anh ấy đi* mà Hạng Mĩ Cảnh từng hát vang lên trong phim,
hơn nữa còn là bài hát đi vào lòng anh.

Trái tim anh mềm nhũn, ngay sau đó lại trở nên kiên định hơn.

Hạng Mĩ Cảnh đợi bộ phim kết thúc, bài hát tiếng anh cuối phim du dương
trong phòng, sau đó tắt dần, cô mới ngồi dậy, nói với Dung Trí Hằng: “Em đói rồi”.

Tâm trạng Dung Trí Hằng lập tức vui vẻ, khoé miệng cong cong, nhanh
chóng ngồi xuống bên giường, nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, hỏi: “Em muốn
ăn gì?”.

Cô nhìn anh, không nhiều biểu cảm lắm, giống như buột miệng đáp: “Chẻo trứng”.

Anh nói được, rồi gọi điện cho lái xe, dặn đi mua chẻo trứng về, còn gọi thêm vài món ăn nhẹ khác.

Cô chịu nói chuyện với anh, có nghĩa đã chịu làm hoà, sau đó hỏi anh: “Mẹ em đâu?”.

Anh ngẩn ra sau đó mới phản ứng lại được, cô muốn hỏi Tần Tâm Nghiên,
ngập ngừng, rồi nói cho cô biết: “Giờ này bà ấy đang ở Hạ Việt, nếu em
muốn gặp, anh sẽ gọi điện ngay”.

Cô lắc đầu, lúc này lại tỏ ra rất có chủ kiến, cô nói: “Ngày mai hãy gặp, em có rất nhiều chuyện muốn hỏi bà ấy”.

Anh không ngờ cô có thể khôi phục tinh thần ngay như thế, bất giác lo
lắng cô đang cố tỏ vẻ kiên cường. Anh xoa xoa bàn tay lạnh cóng của
cô, đau lòng khuyên: “Đợi em khỏi rồi hãy gặp cũng được, bà ấy không
chạy mất đâu”.

Cô nhìn anh chằm chằm, rồi yêu cầu: “Ngày mai em muốn gặp Joe”.

Anh chau mày đầy vẻ không yên tâm.

Cô nói rất nhanh: “Em muốn biết về chị gái em, còn cả mẹ đẻ của em nữa, không ai biết rõ hơn anh ta”.

Anh thấy cô chỉ trong một ngày mà mặt gầy gộc, mắt sưng mọng, đầu tóc
rối bù, vốn không muốn để cô gặp Dung Trí Dật trước khi bình phục, nhưng rồi nghĩ cô gấp gáp cũng là chuyện khó tránh. Anh kéo cô vào lòng,
tựa cằm vào trán cô, dịu dàng nói: “Anh hiểu, em có rất nhiều chuyện
muốn biết, nhưng em phải hứa với anh, không được kích động như thế nữa”.

Cô áp mặt vào cổ anh, cảm nhận được sự kích động và hơi nóng của anh khi anh nói những lời ấy, cô không kìm được mà rơi nước mắt, gần như không
khống chế được bản thân mà bật khóc thút thít.

Anh đưa tay khẽ vỗ lưng cô: “Nước mắt đã chảy cạn rồi, sau này đừng bao giờ khóc nữa”.

Cô nghe anh nói thế, vòng hai tay ôn lấy lưng anh, càng khóc lớn hơn.

Anh vừa vui vừa xót, dỗ dành: “Chắc kiếp trước anh đã mắc nợ em, nên
kiếp này phải trả. Em cứ dính chặt lấy anh khóc lóc thế này, nếu đổi
lại là trước kia, chắc chắn anh đã mặc kệ em rồi”.

Cô sợ mình khóc mãi không dừng được, nên cố gắng khống chế tâm trạng,
ngẩng đầu hỏi anh: “Có phải em gây rất nhiều phiền phức cho anh không?”.

Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó cười
đáp: “Đều nằm trong phạm vi anh có thể giải quyết, vì vậy em không cần
lo lắng”.

Nhìn khuôn mặt cách mình rất gần ấy, ngũ quan của anh rõ ràng in vào mắt cô, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cũng ướt của anh, bất đắc dĩ
cuối đầu, vùi mặt vào ngực anh, vừa căng thẳng vừa khẩn cầu: “Chuyện cũ, người cũ, chúng ta đừng bận tâm nữa, cũng đừng giận lây sang họ, tất cả làm lại từ đầu, được không anh?”.

Anh lập tức hiểu ý cô, cô căn bản không hề biết anh đã từ bỏ Hải Thành.

Đây rõ ràng là kết quả mà anh mong đợi, nhưng giây phút này, lòng anh
thoáng xuất hiện cảm giác khổ sở bất lực, thì ra anh cũng biết đau lòng
biết xót xa, dù sau này cô có toàn tâm toàn ý ở bên anh hay không, anh
vĩnh viễn không bao giờ hoàn toàn quên được người cô đã từng, thậm chí
tới bây giờ cô vẫn còn yêu người kia.

Anh lặng lẽ rơi nước mắt, những giọt nước mắt lặn vào trong tóc cô, chớp mắt đã không còn tăm tích.

Giằng co nội tâm một lúc, cuối cùng anh hứa với cô: “Mĩ Cảnh, anh sẽ
không làm việc khiến em phải đau lòng, nhưng em cũng đừng làm việc khiến anh buồn, được không?”.

Cô nhắm chặt mắt lại, đáp: “Được”.

Dung Trí Dật tưởng rằng phải một thời gian nữa anh mới có thể gặp mặt
Hạng Mĩ Cảnh, ít ra thì cũng phải năm bảy hôm. Vì vậy, khi Dung Trí
Hằng thông báo, Hạng Mĩ Cảnh chủ động muốn gặp, cả tối anh ta không ngủ
được, vừa nhắm mắt là cảnh tượng của tối hôm ấy hiện về, những con
người, những sự việc phải mất bao nhiêu thời gian mới dần nhạt nhoà
trong kí ức giờ lại ào ào như sóng cuộn tìm đến, như muốn nhấn chìm anh
ta.

Hôm sau, Dung Trí Dật đến bệnh viện sớm hơn một tiếng so với giờ hẹn,
bước từ thang máy ra, chạm mặt Đoàn Diệu Minh và Đổng Già tay cầm một
tập tài liệu dầy đang chuẩn bị đi vào.

Anh ta hiểu ngay tối qua Dung Trí Hằng không về sơn trang, sáng nay nghe bà cằn nhằn mấy câu, có điều chẳng ai còn tâm tư mà nghe nữa, cũng cảm
thấy không cần thiết phải giải thích thay cho Dung Trí Hằng, còn bà cụ
cũng biết ý không truy cứu sâu, vấn đề vì sao cả đêm anh không về sơn
trang tạm gác lại đó. Nhưng điều khiến Dung Trí Dật bất ngờ là, trong
lúc mọi chuyện trên thương trường đang hỗn loạn rối bời, Dung Trí Hằng
lại mang công việc tới bệnh viện để giải quyết.

Đoàn Diệu Minh cùng Đổng Già chào hỏi anh ta, anh ta gật đầu chào lại,
sau đó điều chỉnh hơi thở, chỉnh đốn trang phục xong mới bước về phía
phòng bệnh.

Dung Trí Hằng ngồi trên sofa ở gian ngoài xử lí công việc trên máy tính. Cửa mặc dù chỉ khép hờ, nhưng hướng anh ngồi lại là ở mé phải, nên
anh liếc thấy Dung Trí Dật tới, ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó trịnh
trọng gập laptop lại, vẫy tay bảo Dung Trí Dật vào, nói: “Bà Tần mới đến chưa được bao lâu”.

Dung Trí Dật thoáng kinh ngạc nhìn về phía căn phòng nhỏ, cửa đóng chặt, nhưng ngay sau đó hiểu ra, Tần Tâm Nghiên dù sao cũng là người mà Hạng
Mĩ Cảnh gọi là mẹ suốt mười năm, dù đúng dù sai, oán hận tình thù, cũng
vẫn có tình cảm, không thể vứt bỏ chỉ trong một đêm như vứt rơm, vứt
rác.

Dung Trí Hằng thấy tinh thần anh ta không được thoải mái, sắc mặt cũng
rất tệ, cau chặt mày, chẳng còn nhận ra khuôn mặt vốn luôn hoạt bát vui
tươi trước kia. Dung Trí Hằng hiểu tâm trạng và suy nghĩ lúc này của
em trai, vậy là khuyên nhủ: “Tối qua cô ấy đã bình phục rất nhiều rồi,
đòi gặp cậu bằng được, điều đó cũng có nghĩa cô ấy không vô duyên vô cớ
oán hận cậu vì cái chết của người chị mình chưa từng gặp mặt nữa. Cậu
không cần lo lắng căng thẳng quá, cũng không cần phải tỏ ra bi thương,
tránh làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô ấy”.

Dung Trí Dật khẽ cúi đầu, chua xót nói: “Em không ngờ cô ấy lại nhanh chóng tha thứ cho lỗi lầm của em như thế”.

Dung Trí Hằng chỉ nói: “Cô ấy lương thiện và là người hiểu chuyện”.

Dung Trí Dật truy hỏi: “Anh đã thuyết phục cô ấy thế nào?”.

Dung Trí Hằng vốn định giải thích anh không hề bỏ công bỏ sức ra thuyết
phục Hạng Mĩ Cảnh gặp Dung Trí Dật, nhưng ngước mắt nhìn Dung Trí Dật,
cảm giác cậu ta sẽ không tin mình nói vậy, và cũng không muốn cậu ta
phải suy đoán rồi nảy sinh thêm những khúc mắt mới, nên nói: “Sớm muộn
gì anh cũng sẽ kết hôn với cô ấy, việc hai người gặp mặt nhau là khó
tránh, so cới việc càng kéo dàu càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ,
chi bằng sớm giải toả tâm lí cho cả hai”.

Dung Trí Dật nghe anh trai nói sẽ kết hôn với Hạng Mĩ Cảnh vào lúc này,
vừa kinh ngạc lại vừa như được an ủi, ngập ngừng một lát, lo lắng: “Bà
mặc dù không hỏi gì, nhưng anh đột nhiên cho người đưa Grace đi, ngay
bản thân anh cũng không về sơn trang, cho dù em có đóng kịch trước mặt
bà đạt thế nào, bà chắc chắn cũng sẽ cho người đi điều tra”.

Dung Trí Hằng trong lòng đã có tính toán, nên tự tin trả lời: “Phùng gia sẽ biết cách để quản cho chặt cái miệng của Grace, những người khác
cũng sẽ không dám nói với bà sự thật”.

Dung Trí Dật hỏi tiếp: “Vậy còn cô ấy thì sao? Cô ấy có tình nguyện rời bỏ Thượng Hải, cùng anh về New York, bước vào cuộc sống trong môi
trường mới không?”.

Ngón tay Dung Trí Hằng khẽ run lên, trả lời câu hỏi này, anh vô thức trở nên thận trọng tới hiếm thấy: “Cô ấy chọn tôi, còn tôi sẽ toàn tâm toàn sức bảo vệ cho cô ấy”.

Dung Trí Dật hoàn toàn không biết ẩn tình bên trong, còn tưởng anh nói
thế là vì bay từ Thượng Hải tới New York chỉ mất mưới mấy tiếng đồng hồ, nhưng muốn cả Dung gia thật sự chấp nhận Hạng Mĩ Cảnh thì phải bỏ không ít tâm huyết, cho dù kết hôn được như ý nguyện, thì đối với một người
không có gia cảnh khấm khá chống lưng như Hạng Mĩ Cảnh, cuộc sống sau
này sẽ chẳng dễ dàng gì. Anh chịu nói ra những lời cảm tính như thế,
trong lòng Dung Trí Dật thấy vui hơn, nói như trẻ con: “Em nhất định
cũng dốc toàn tâm toàn sức ra ủng hộ cô ấy”.

Dung Trí Hằng nhìn em trai cười, vỗ vỗ vào vai Dung Trí Dật.

Hai anh em hiếm khi mới có thời gian ngồi nói chuyện riêng với nhau thế
này. Mặc dù Dung Trí Dật lo lắng không biết lát nữa gặp Hạng Mĩ Cảnh sẽ thế nào, nhưng thỉnh thoảng Dung Trí Hằng cũng nói vài câu an ủi khiến
anh ta nhẹ nhõm không ít.

Tần Tâm Nghiên ở trong phòng với Hạng Mĩ Cảnh khoảng nửa tiếng. Khia
bà ta đi ra, đầu cúi gằm, có lẽ vừa khóc xong, son phấn trên mặt nhạt
nhoà, tư thái và khí thế đều không được như bình thường. Bà ta chẳng
còn tâm trạng để nói chuyện với người khác, chỉ tạm biệt Dung Trí Hằng
rồi rời đi.

Dung Trí Hằng không vội để Dung Trí Dật vào gặp Hạng Mĩ Cảnh, mà tự anh vào phòng gặp cô trước.

Dung Trí Dật đứng đợi bên ngoài, cuối cùng Dung Trí Hằng cũng ra, bảo
cậu ta vào, đồng thời nhắc nhở: “Cô ấy vẫn còn mệt, đừng làm cô ấy buồn
thêm”.

Bắt đầu từ giây phút sự thật bị phơi bày, Dung Trí Dật rất muốn nói rõ
tất cả với Hạng Mĩ Cảnh, nhưng khi thật sự gặp mặt, lòng anh ta lại nảy
sinh tâm trạng kháng cự bối rối, sợ mình vừa xuất hiện sẽ khiến cô thêm
buồn bực khó chịu.

Anh ta lê bước vào phòng trong tâm trạng không được dứt khoát như vậy,
vừa nhìn thấy Hạng Mĩ Cảnh mặc áo bệnh nhân sắc mặt tiều tuỵ ngồi trên
giường, đột nhiên tròng mắt anh ta đỏ hoe, sau đó đứng ngẩn ra, không
dám tiên thêm bước nào nữa.

Hạng Mĩ Cảnh vừa rồi gặp Tần Tâm Nghiên đã khóc một trận, giờ không còn
nước mắt mà rơi nữa. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt Dung Trí Dật râu ria
lởm chởm, đột nhiên có cảm giác bi ai.

Đúng như những gì Dung Trí Hằng nói, cô rất lương thiện và hiểu chuyện. Tối qua nằm mãi không ngủ được, cô nhớ lại tất cả quãng thời gian từ
khi mình bắt đầu quen Dung Trí Dật cho tới bây giờ, hoảng hốt nhận ra,
thực ra anh ta vẫn luôn nỗ lực bù đắp cho cô vì những lỗi lầm mình đã
phạm phải trước đó, trên thực tế, cô chưa làm được gì cho Hứa Lương
Thần, nhận được sự quan tâm của Dung Trí Dật cũng chỉ bới vì cô là người em ruột trên huyết thống của Hứa Lương Thần mà thôi.

Cô có thể trách anh ta đã luôn giấu mình, cũng có thể hận anh ta vì đã
giết chết chị gái mình, nhưng xét về mặt tình cảm, tình yêu anh ta dành
cho Lương Thần vượt xa cô, cả đời này anh ta cũng sẽ không thể yêu ai
khác nữa. Thực ra anh ta mới là người đáng thương nhất, mặc dù thoát
được sự trừng trị của pháp luật, nhưng mãi mãi không gột được nỗi u uất
trong trái tim.

Anh ta đứng nghệt ra mãi, cắn răng, tiếp tục lê bước, đi tới bên giường, nghiêm túc nhìn cô, nói với cô bằng giọng đầy hổ thẹn: “Xin lỗi”.

Cô sợ mình sẽ lại khóc, nên vội vàng quay mặt đi, nhưng nước mắt vẫn tuôn ra, rơi xuống chăn.

Anh ta cũng sợ mình sẽ khóc, lại càng sợ bao nhiêu dũng khí mà phải cố
gắng lắm mới tập hợp được sẽ bị nước mắt của cô đánh tan, vội nói tiếp:
“Tôi không cố ý giấu cô đâu, nhưng tôi sợ nếu tôi cho cô biết tất cả, cô sẽ hận tôi, sẽ đau lòng”.

Cô thấy trái tim mình như tắc nghẹn, không dám để anh ta nói tiếp, ngắt
lời: “Tôi không hận anh, cũng không muốn nghe anh kể lại chuyện giữa hai người, tôi chỉ muốn biết cuộc sống của họ ở Mĩ thế nào. Anh hãy nói
cho tôi nghe những chuyện ấy, chị tôi chắc chắn có kể cho anh, mẹ tôi,
bà ấy là người thế nào? Còn cả chị ấy nữa, mười mấy tuổi đã phải ra
ngoài làm thuê, cuộc sống chắc chắn tồi tệ hơn tôi rất nhiều phải
không?”.

Lòng Dung Trí Dật trào dâng chua xót, nỗi hổ thẹn, cảm giác tội lỗi chất chứa trong lòng bao lâu nay cuối cùng cũng được giải phóng.

Đối với một người đã mất hết người thân như Hạng Mĩ Cảnh mà nói, tìm
hiểu về cuộc sống trước kia của mẹ và chị gái, quên đi quãng thời gian
không vui vẻ nhất, mới là lựa chọn thông minh.

Dung Trí Hằng ngồi nhìn màn hình vi tính, nội dung trong văn kiện cùng
sự lên xuống trồi sụt của thị trường chứng khoán không khiến anh hứng
thú, những con số của đồng hồ điện tử ở góc phải màn hình mới thu hút
toàn bộ sự chú ý của anh. Anh không thích trạng thái lúc này của mình, vậy là đứng dậy gọi điện cho Trình Học Chính, hỏi về tình hình của Hải
Thành.

Tin tức của Trình Học Chính rất nhanh nhạy, kể hết cho anh những gì mình biết được: “Nội trong mười hôm nữa Phương Tử Bác sẽ bị bắt, muốn trốn
cũng không được. Số cổ phần chúng ta tung ra, Phương Tuân Kiệm mua
được tám mươi phần trăm. Trong tình hình hiện tại, nội bộ Hải Thành
rối loạn nghiêm trọng, Khương gia và Phương Tuân Kiệm mỗi nhà chiếm một
nửa ưu thế”.

Dung Trí Hằng im lặng một giây, nghi ngờ hỏi: “Phương Tuân Kiệm không điều tra rõ vì sao Khương gia lại nhúng tay vào?”.

Trình Học Chính không nhận được thông tin về vấn đề này nên chỉ có thể
tự suy đoán: “Khương gia còn bá đạo hơn Diệp gia, không chừng chỉ vì bọn họ nhìn ai trong Hải Thành cũng không thuận mắt, lại cho rằng lúc này
tấn công là thuận lợi nhất, nên mới không suy nghĩ tới những nhân tố
khác, chỉ muốn nắm được ngay Hải Thành. Những chuyện thế này cũng phải bận tâm tới quy tắc trong ngành, nhưng đối với họ nói chuyện quy tắc
hơi thừa thãi”.

Dung Trí Hằng trầm mặc hồi lâu, sau đó dặn: “Trong những tình huống
không làm tổn hại tới lợi ích của chúng ta, giúp Phương Tuân Kiệm tới
đâu thì giúp”.

Trình Học Chính buột miệng hỏi: “Sao lúc này không thấy Bạch gia giúp gì anh ta?”.

Dung Trí Hằng không để ý, trả lời rất tự nhiên: “Anh ta quá thông minh,
Bạch gia không khống chế được, cũng không muốn từ bỏ, nên muốn hưởng lợi từ việc này, giữ anh ta làm quân cờ lâu dài”.

Trình Học Chính như chợt hiểu: “Chẳng trách ngay từ ban đầu Phương Tử Bác đã tìm mọi cách đẩy anh ta ra khỏi Hải Thành”.

Dung Trí Hằng không nói thêm nhiều nữa, đứng bất động, trong đầu phải
nghĩ rất nhiều việc. Rất hiếm khi anh rơi vào trạng thái trầm tư, mà
kiểu trầm tư ấy, thời gian này tần suất xuất hiện ngày một nhiều. Từ
khi hiểu chuyện cho đến nay anh luôn cố gắng tránh để minh rơi vào thế
bị động, nhưng giờ mới biết, đôi lúc có những thế bị động, không phải
muốn tránh là tránh được.

Dung Trí Dật và Hạng Mĩ Cảnh nói chuyện khoảng một tiếng, anh đợi trong
mơ hồ, thấy sắp đến giờ cơm trưa, đang định gõ cửa thăm dò, thì Dung Trí Dật đẩy cửa bước ra.

Anh chủ động hỏi Dung Trí Dật: “Vẫn ổn chứ?”.

Vẻ mặt Dung Trí Dật đau đớn bi ai, nhưng tinh thần như được thả lỏng,
không kể chi tiết, chỉ bảo: “Cô ấy rất hiểu và rộng lượng cho người
khác”.

Trái tim thấp thỏm của anh cuối cùng cũng yên ổn trở lại, tiễn Dung Trí
Dật ra cửa, anh dặn: “Cậu nghĩ ngơi vài ngày đi, điều chỉnh tâm trạng
xong hãy đi làm”.

Tiễn Dung Trí Dật về rồi, anh quay người vào phòng gặp Hạng Mĩ Cảnh.

Rõ ràng Hạng Mĩ Cảnh cũng đang đợi anh, nước mắt đã lau hết, xả xong mọi đau đớn thương tâm, hoàn toàn không nhắc gì tới nội dung cuộc nói
chuyện vừa rồi của mình và Dung Trí Dật, ngược lại giọng điệu còn ngang
tàng, yêu cầu anh: “Ở bệnh viện mãi cái miệng của em được chiều quen
rồi, giờ đặc biệt thèm món cá tuyết chua ngọt của Tùng Hạc Lâu”.

Anh thấy cô có ý tránh không nhắc đến những chuyện buồn, thế là thuận theo cô nói: “Ăn cùng mì áo táo (1) được không?”.

(1) một loại mì nổi tiếng của thành phố Côn Sơn, tỉnh Giang Tô.

Cô cười gật đầu: “Được ăn ngon uống ngon như thế, lại có người chăm sóc, em không muốn ra viện nữa”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.