Anh chuyển một chiếc sofa ngồi trước mặt cô, kéo tay cô đặt vào lòng bàn tay mình: “Vậy chuyển về chung cư mới ở, anh chọn mấy người nhanh nhẹn từ sơn trang tới, đảm bảo còn nấu ngon hơn ở đây”.
Trong đấy mắt cô vẫn còn lưu lại chút nước mắt vì vừa khóc xong, lấp lánh in bóng vẻ mặt vô cùng thành khẩn của anh. Cô không do dự quá lâu, gật đầu: “Anh biết em không muốn ở một mình mà”.
Amj khẽ gật đầu: “Anh sẽ ở cùng em”.
Hạng Mĩ Cảnh ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa, Diêu Bội Bội nhẫn nại ở bên cô thêm hai ngày.
Diêu Bội Bội có cảm giác, trước kia hai chị em luôn có nhiều chuyện để nói, nhưng mấy hôm nay không biết có phải do Hạng Mĩ Cảnh ốm hay không, mà cô nói mấy câu Hạng Mĩ Cảnh mới đáp một hai câu cho qua, thật chẳng thú vị gì cả. cho dù đề cập tới chuyện mà Hạng Mĩ Cảnh hứng thú, ví dụ như động tĩnh gần đây của Hải Thành cùng tiền đồ mờ mọt của bản thân, Hạng Mĩ Cảnh cũng chỉ an ủi cô: “Nếu em thực sự không muốn rời xa Hải Thành, đợi Phương Tuân Kiệm lên làm sếp của bọn em, em hảy an phận làm cho tốt công việc của mình, anh ấy nhất định sẽ không bạc đãi em”.
Diêu Bội Bội không tin những lời ấy, nhưng ngoài mặt vẫn làm như tán đồng, cười bảo: “Phương Tuân Kiệm sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người thân của Dung gia, em có chị là chổ dựa, chị có Dung Trí Hằng, mặc dù phải đi đường lòng vòng một chút, nhưng anh ấy chắc chắn sẽ phải nể mặt em nhỉ”.
Nói tới đây, bỗng Hạng Mĩ Cảnh trầm mặc hẳn đi.
Diêu Bội Bội cũng không biết nên thế nào.
Khó khăn lắm mới được ra viện, Hạng Mĩ Cảnh quay về căn hộ cũ thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển thẳng tới căn hộ mới, Diêu Bội Bội vẫn đi cùng cô. Lần đầu tiên đến chổ ở của Hạng Mĩ Cảnh, cảm giác chổ này mặc dù không xa hoa lắm, không gian cũng không đủ lớn, nhưng mỗi nơi mỗi góc đều có càm giác như được ở nhà, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác lưu luyến .
Tốc độ thu dọn đồ đạc của Hạng Mĩ Cảnh rất nhanh, chỉ ngập ngừng trước cái két một lát.
Diêu Bội Bội tưởng cô quên mật mã, bèn nhắc: “Có phải ngày sinh không, hay là ngày kỉ niệm đặc biệt nào đó”.
Hạng Mĩ Cảnh đẩy Diêu Bội Bội ra, sau đó thận trọng bấm mấy số là ngày sinh của Phương Tuân Kiệm. Trong két toàn khuyên tai, lớn nhỏ bày dày đặc.
Diêu Bội Bội rất tò mò, lẳng lặng áp sát gần để ngó, thấy đống lấp lánh trong két, lẩm bẩm: “Sao nhiều thứ đắt tiền thế”.
Hạng Mĩ Cảnh không trả lời câu hỏi của Bội Bội, mà tìm một chiếc hộp trang sức lớn, nhét hết chổ khuyên tai vào trong.
Diêu Bội Bội thèm thuồng, cứ quấn lấy Hạng Mĩ Cảnh: “Chị, chị có nhiều khuyên tai thế, tặng cho em một đôi để đeo đi”.
Hạng Mĩ Cảnh giữ chặt chiếc hộp, đáp: “Lần sau chị tặng cho em đôi mới”.
Diêu Bội Bội nhận được lời hứa hẹn, lập tức vui vẻ: “Vậy em muốn tự đi chọn”.
Hạng Mĩ Cảnh gật đầu hỏi: “Em có biết người chế tác trang sức nào đáng tin không?”.
Diêu Bội Bội ngẫm nghĩ, nói có, sau khi ra ngoài lập tức đưa cô đi tìm người chế tác mà mình quen.
Cửa hàng chế tác đó không bắt mắt lắm, nhưng bên trong được trang hoàng rất đẹp. Người đó cũng có tuổi rồi, nhãn lực sắc bén, đảo mắt nhìn một lượt những đôi khuyên tai mà Hạng Mĩ Cảnh mang tới, gật đầu tán thưởng không ngừng: “Đều là đồ thượng hạng”.
Sau đó hỏi: “Muốn chế tác thế nào?”.
Hạng Mĩ Cảnh vuốt ve những đôi khuyên tau lấp lánh đó, lòng chua xót, mũi cay cay, cô cố gắng áp chế tâm trạng của mình, mỉm cười nói: “Muốn làm thành một chiếc ghim cài ngực, hình hoa Bồ Công Anh”.
Hạng Mĩ Cảnh không quay lại Bảo Nhã làm việc nữa.
Khi Tiền Mẫn gọi điện hẹn cô đi thử váy cho phù dâu, cô đang ngồi ngoài ban công đọc *Tháng Sáu trong tháp* . Mấy hôm nay, Hạng Mĩ Cảnh đã đọc không ít sách, gần như toàn những tiểu thuyết tình cảm, đủ mọi tác giả, có hay có dở, nhưng đại khái đọc xong là quên, những thứ đọng lại, là nội dung hỗn loạn của các cuốn sách trộn lẫn với nhau.
Không hiểu tại sao lại trở nên lười biếng, trì độn như thế, phản ứng đầu tiên của cô là nói mình không rảnh, đến khi Tiền Mẫn nhắc cô phải đi thử váy phù dâu, cô mới hoảng hốt nhớ ra, nói một tiếng sau sẽ có mặt ở cửa hàng áo cưới.
Còn trên thực tế, một tiếng bao gồm cả thời gian trang điểm và đi đường, đối với một người mới rửa mặt đánh răng chứ chưa chải đầu, trên người vẩn mặc áo ngủ như cô mà nói là hơi gấp. Nhưng cũng may hôm nay cô ở căn hộ mới, không cần thu dọn đồ đạc, người giúp việc mà Dung Trí Hằng đưa tới rất nhanh nhẹn, lại nghe lời, không được sự cho phép của cô, sẽ không bước lên bậc thềm, xông vào không gian riêng tư của cô và Dung Trí Hằng. Cô có thể tuỳ tiện làm đủ mọi thứ trong lúc Dung Trí Hằng ra ngoài, dù sao cũng chỉ chớp mắt là sẽ có người vào dọn sạch sẽ.