Thịnh Yến

Chương 21



Những người tham
gia party tối hôm đó không nhiều, nhưng trong số họ không ít người có sở thích làm loa khuếch âm, lại bắt gặp một tin động trời có khả năng nằm ở trang nhất tất cả các báo như thế, chưa đầy một ngày, những người trong giới danh gia quyền quý ở thành phố đều biết chuyện kinh thiên động địa này.

Lâm Khải Sương – quý tử họ Lâm, bảo bối của Quý Thục Nghi,
phần tử trí thức hàng đầu trong ngành công nghệ sinh học, một nhân tài
phong độ ngời ngời, đã yêu đương hẹn hò với Hạng Mĩ Cảnh suốt hai năm
trời, lại là một người đồng tính.

Mặc dù xã hội ngày nay đã có
cái nhìn cởi mở hơn về khuynh hướng giới tính của mỗi cá nhân, nhưng vở
kịch ” bạn trai” đột ngột xuất hiện ngăn nam chính của “bạn gái bình
phong” được đóng trước mặt bao nhiêu người như thế, phần tiền truyện,
chính truyện và kết truyện cùng ngoại truyện trong đầu mỗi người bọn họ
đều không có điểm nào tương đồng, thậm chí có thể nói là muôn hình vạn
trạng, nghìn cổ vạn quái. Càng kì cục hơn là, có người thậm chí còn
quan tâm tới việc bạn trai hiện giờ của Lâm Khải Sương là ai.

Đến lúc này, những người có tiền lại nhàn rỗi, có bản lĩnh nhưng không dám
đi đường chính thống mà chỉ trích bới móc đời tư của người khác lần lượt gửi trên dưới mười bức ảnh của Sunny cho Hạng Mĩ Cảnh, rõ ràng ôm kì
vọng muốn được xem náo nhiệt nhưng kẻ nào kẻ nấy đều giả tạo như một
người bạn tận tuỵ muốn giúp cô hạ quyết tâm chia tay Lâm Khải Sương.

Trên thực tế, tối qua cô đã chia tay với Lâm Khải Sương rồi. Cô cố kìm nén suy nghĩ kéo Phùng Vũ Phi xuống hồ bơi đánh cho một trận, sau khi trèo
từ dưới nước lên, đầu tiên là tức giận thưởng cho anh chàng Mĩ trắng đẹp trai hai cái bạt tai, sau đó nhân cơ hội này bày tỏ sự thất vọng với
Lâm Khải Sương, diễn màn chia tay ngay trước mặt mọi người một cách hết
sức đường hoàng công khai.

Ngay cả một người có nhiều năm chinh
chiến trên tình trường như Mông Giang Vũ cũng còn tưởng là thật, mang bộ quần áo sạch đợi cô tắm rửa thay xong ra, còn an ủi cô đầy bất cần:
“Phụ nữ giỏi không tranh với đàn ông”.

Vì vậy, sau tính toán đó,
ngoài việc trở thành trò cười cho mọi người trong lúc trà dư tửu lậu ra, thực tế cô chẳng mất thứ gì cụ thể.

Đêm hôm ấy sau khi về đến nhà, Lâm Khải Sương gọi điện cho cô, điều duy nhất cô lo lắng là phản ứng của Quý Thục Nghi.

Lâm Khải Sương không hề chuẩn bị tâm lí bị người ta vạch trần trước mặt bao nhiêu người như thế, nhưng anh dám thừa nhận, thì cũng đã sẵn sàng đón
nhận những ánh mắt dị thường của mọi người, hơn nửa anh cũng không muốn
cô thêm bận lòng, nên tỏ ra tương đối bình tĩnh, nói sẽ có buổi nói
chuyện nghiêm túc với Quý Thục Nghi.

Cô sợ anh nói qua nói lại
cuối cùng vẫn phải thoả hiệp với Quý Thục Nghi, điều đó không những
khiến Sunny tìm anh tính sổ, mà giấc mộng chia tay với anh cũng tan
biến, thế là cô nói rõ luôn: “Anh không cần bận tâm tới em”.

Anh cười, đáp: “Anh biết, em không sợ chia tay với anh”.

Cô không phủ nhận, đồng thời nhanh chóng nói chuyện này cho Phương Tuân Kiệm biết.

Phương Tuân Kiệm nghe cô kể xong, chỉ hỏi một câu: “Rốt cuộc em đã đắc tội gì
với Phùng Vũ Phi? Mà cô ta phải hao tâm tổn trí nghĩ cách đối phó với
em?”.

Cô bị chuyện chia tay thành công này làm cho đau cả đầu,
nghe Phương Tuân Kiệm hỏi, mới đột nhiên nhớ ra câu cảnh cáo mà Phùng Vũ Phi nói với cô. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy khoảng cách giửa mình
và Dung Trí Hằng quả thực quá xa xôi, thậm chí cô chưa từng chính thức
nói chuyện với anh lần nào. Trong thế giới của cô, anh là ông chủ cũng là người qua đường, không lẽ anh lại coi cô là nữ chính? Thế thì thật
đơn giản quá chăng. Cùng lắm thì là, xuất phát từ nên giáo dục mình
được hưởng, vì sự lịch sự nên anh mới tặng lại cô một chiếc khăn, vì đói nên mới hỏi cô sandwich ở tiệm nào ngon, vì tiết kiệm nên mới ăn hết đồ ăn trong đĩa của cô, vì sở thích cá nhân nên mới nhờ cô nhắn Dung Ngọc
Lan thay hết hoa bách hợp. Nếu chỉ như thế mà cũng bị Phùng Vũ Phi
liệt vào danh sách một trong những người phụ nữ không tự lượng sức mình, vọng tưởng tìm cách tiếp cận Dung Trí Hằng, thì thư kí của anh mới là
người cần đề phòng nhất chứ?

Cô đâu giống người phụ nữ có khuôn
mặt biết dụ dỗ thu hút đàn ông? Ngồi trước gương cả nửa ngày cũng không nhận ra mình có khả năng ấy.

Khi Dung Ngọc Lan gỏ cửa bước vào
thấy cô đang soi gương, đương nhiên hiểu lầm ý đồ của cô, lại còn buông
lời hào phóng khen để an ủi: “Dù là Sunny hay ai đó, cũng không đẹp bằng em”.

Cô lập tức bày ra khuôn mặt với tâm trạng hết sức sa sút, khổ sở nhìn Dung Ngọc Lan cười.

Dung Ngọc Lan xưa nay vẫn rất coi trọng cô, trong lòng cũng không muốn cô
được gả về nhà họ Lâm làm thiếu phu nhân quá sớm, giờ xảy ra chuyện thế
này, trong lòng vừa thấy bất bình cho cô lại vừa có chút vui mừng, kéo
tay cô nói: “Có vài người bạn từ Pháp đến. Họ muốn đi Hàng Châu chơi
một chuyến, bên đó chị đã bố trí xong cả rồi, nếu em không muốn ở lại
đây, có thể đi cùng họ, coi như để giải toả tâm trạng cũng tốt”.

Hồi đại học Hạng Mĩ Cảnh từng học môn phụ là tiếng Pháp, nghe nói cũng được đôi chút. Trong lòng cô hiểu rất rõ, Dung Ngọc Lan muốn sắp xếp như
thế, một là muốn cô rời khỏi cái nơi nhiều thị phi này, hai là nếu có
một người có khả năng giao tiếp ăn nói đi cùng thì vẫn tiện hơn.

Cô xưa nay không quen kén chọn công việc, huống hồ ở trong văn phòng hay
đi ra ngoài, thì khắp nơi khắp chốn đâu cũng có người hoặc lén lút hoặc
công khai bàn luận về cô và Lâm Khải Sương cùng người bạn trai mới của
anh, có thể đi khỏi đây sống yên tĩnh một mình vài ngày cũng là một lựa
chọn không tồi, thế là cô nhận lời.

Hạng Mĩ Cảnh đến khách sạn Hạ Việt đón khách, vừa khéo gặp Bill.

Bill cố tình kéo cô lại hỏi: “Giờ có phải tôi có cơ hội rồi không?”.

Hạng Mĩ Cảnh hiểu là Bill chỉ nói đùa, bèn cười đáp: “Anh làm vậy là đục nước béo cò”.

Bill lại hỏi: “Em nói thế là từ chối tôi?”.

Hạng Mĩ Cảnh gật đầu.

Bill nhún vai, còn định nói thêm điều gì nữa, nhưng liếc thấy Dung Trí Hằng
đi vào từ ngoài cửa lớn, vội đứng thẳng người đầy nghiêm túc, bước ra
đón.

Hạng Mĩ Cảnh quay lại thấy Dung Trí Hằng, cô vô cùng bất ngờ, nhưng cũng đi theo Bill ra đón.

Dung Trí Hằng không ngạc nhiên khi thấy Bill, nhưng nhìn thấy Hạng Mĩ Cảnh
đi theo sau anh ta thì sững lại mất một lúc, sau khi chào hỏi ngắn gọn,
anh mới biết thì ra Dung Ngọc Lan điều Hạng Mĩ Cảnh phụ trách tiếp đón
lần này.

Hạng Mĩ Cảnh chú ý tới sự biến đổi rất nhỏ trên nét mặt
Dung Trí Hằng, lập tức phán đoán Dung Trí Hằng hoàn toàn không biết cô
là người nhận nhiệm vụ này. Sau khi trao đổi, cô được biết ban đầu
Dung Trí Hằng không định đích thân dẫn đoàn, chỉ là đã làm xong vài việc quan trọng nên nhất thời nổi hứng.

Vì màn kịch được Phùng Vũ Phi đạo diễn trước đó, vô tình gặp Dung Trí Hằng thế này, ít nhiều cũng
khiến trong lòng Hạng Mĩ Cảnh không được tự nhiên. Nhưng thực tế thì
cô không có cảm giác Dung Trí Hằng có ý đồ gì với mình. Sau khi đón
khách, họ lên xe tới Hàng Châu, dọc đường anh không nói chuyện nhiều với cô.

Cô ngồi ở ghế phụ, lơ đễnh nghe anh và khách trò chuyện,
thỉnh thoảng thả lỏng cơ thể ngoẹo đầu ngủ mất. Cô cứ ngủ là hay nằm
mộng, sắp đến khách sạn, khi lái xe gọi cô dậy, trong mơ cô đang cùng
Phùng Vũ Phi giành nhau một quả trứng đà điểu to. Cuối cùng ai là
người giành được không cần hỏi cũng biết, nhưng khi cô mở mắt ra suy
nghĩ đầu tiên chính là: quả nhiên mình bị Phùng Vũ Phi đầu độc quá nặng
rồi, ngay cả trong mơ cũng không thể chơi với nhau một cách hoà bình,
hơn nửa cô cần trứng đà điểu làm gì? Cô có Phương Tuân Kiệm là đủ rồi.

Công ty con ở Hàng Châu đã sớm bố trí người đợi ở khách sạn, mọi thứ được chuẩn bị rất đầy đủ sẵn sàng.

Hạng Mĩ Cảnh nhìn lịch trình, rồi đối chiếu với thời tiết mấy ngày này, cảm
giác Dung Ngọc Lan cử cô tới đây rõ ràng là tặng một kì nghỉ phép miễn
phí cho mình.

Bữa trưa ăn ở Lâu Ngoại Lâu.

Lần đầu tiên
Dung Trí Hằng đến đây, Hạng Mĩ Cảnh lại là khách quen, mới vài hôm trước còn bị Dung Trí Dật kéo đến, vì vậy cô là người duy nhất hiểu rõ thực
đơn lại còn có thể giao tiếp với những vị khách Pháp. Cuối cùng cô
cũng phát huy được tác dụng của mình, mà không khiến người của công ty
con nghĩ rằng mình là tình nhân đi kèm của Dung Trí Hằng.

Buổi
chiều, đi du ngoạn Tây Hồ và danh lam thắng cảnh xung quanh. Đang mùa
hè, nên khách du lịch khá nhiều, mặt trời cũng rất gắt.

Hạng Mĩ Cảnh sợ nóng, mua mũ đội, còn mua thêm cả quạt, vừa đi vừa quạt cho đỡ nóng.

Dung Trí Hằng đi trước, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh sẫm phối với
chiếc quần tây màu xám, cũng chính vì nóng, nên lưng ra mồ hôi, thấm ướt một mảng áo. Hạng Mĩ Cảnh vô thức nhìn lưng anh một lúc, cô vẫn luôn
cho rằng kiểu người Dung Trí Hằng sẽ không bao giờ phải lâm vào cảnh áo
ướt mồ hôi, bởi vì họ sẽ không đi dưới nắng gắt, mà đi đâu cũng có điều
hoà chờ phục vụ, trừ những khi họ đi tập thể thao, nếu không trên người
họ sẽ luôn là bộ vest giày da toả ra thứ mùi mát lạnh.

Hạng Mĩ
Cảnh nhớ đến Phương Tuân Kiệm thì hơi thất thần, cũng không biết tình
hình chổ anh thế nào. Tối đó anh gọi cô về nhà, mặc dù không nói gì
nhiều, nhưng cô rất hiểu, điều đó có nghĩa anh có tình cảm với cô. Cô
vô thức yêu anh, nhưng luôn thận trọng để anh không phát hiện ra tình
yêu của mình, chỉ vì sợ nếu anh phát hiện, anh sẽ không cho cô sự ấm áp
nữa, dù chỉ là sự ấm áp về mặt cơ thể cũng sẽ không. Cô yêu một cách
thiếu tự tin, yêu tới thấp thỏm, đặc biệc là khi Từ Hi Lê xuất hiện,
thậm chí cô cảm thấy sự tồn tại của mình đúng là rất nực cười. Uông
Nhất Trác yêu Dịch Hiểu Vụ như thế, vậ mà còn không thể bảo vệ chu toàn
cho Dịch Hiểu Vụ, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ được Phương Tuân
Kiệm nuôi mà thôi, còn kì vọng gì vào kết cục tốt đẹp? Nhưng cô đã nói
anh hãy đợi cô quay về, có trời biết giây phút ấy cô vui sướng thế
nào. Xưa nay cô chưa từng tham vọng được mãi ở bên anh, nhưng bắt đầu
từ giây phút đó, cô nghĩ, có lẽ đấy không còn là một tham vọng, một khao khát nữa, mà sắp thành sự thật rồi.

Buổi tối xem *Ấn tượng Tây
Hồ*, Dung Trí Hằng tận dụng thời gian đó để gặp gỡ các vị lãnh đạo cấp
cao của công ty con,nên không tham gia.

Hạng Mĩ Cảnh và khách về
đến khách sạn đã hơn mười giờ, cô không về phòng ngay, mà tới một đình
viện cạnh Tây Hồ gọi điện cho Phương Tuân Kiệm. Cô rất ít khi gọi cho
anh, nghe những tiếng “tít” dài còn có cảm giác căng thẳng và hưng phấn
đầy kì lạ, đầu dây bên kia có người “a lô” một tiếng, cô nhanh chóng
hỏi: “Đang làm gì thế?”.

Phương Tuân Kiệm cố tình kéo dài giọng buồn buồn: “Đang nằm mơ một giấc mơ đẹp, bị em phá vỡ rồi”.

Cô vô cùng vui, to gan hơn trách mắng anh: “Em còn tưởng anh bận lắm, không ngờ giờ này đã đi ngủ rồi”.

Giọng anh trở nên dịu dàng hơn, cười đáp: “Người nước ngoài thường phế bình
người Trung Quốc chúng ta quá chăm chỉ, để phối hợp được với họ, anh
đành đi chậm lại thôi”.

Cô cười vui thích, dừng chân, ngồi xuống chiếc ghế dài nhìn ra mặt hồ, nói với anh: “Giờ em đang ở Tây Hồ”.

Anh cố tình hiểu sai ý: “Chạy tới Tây Hồ để thư giãn? Không ngờ việc chia
tay với Lâm Khải Sương lại có ảnh hưởng tới em lớn như thế”.

Cô muốn tiếp tục trêu đùa với anh, nhưng lại sợ anh tưởng thật, thế là đành kể lại đầu đuôi sự việc cho anh nghe.

Anh nghe xong chỉ nói: “Orchid đối với em thật tốt”.

Cô tiện miệng nói: “Chị ấy còn tốt với anh hơn”. Nói ra rồi lại thấy
không hay lắm, cái tốt của Dung Ngọc Lan dành cho Phương Tuân Kiệm, rỏ
ràng là vì muốn tác thành cho anh và Từ Hi Lê.

Không biết được là do anh không hiểu được ý nghĩa câu nói không đầu không cuối được thốt
ra một cách vô tình đó, hay cố tình né tránh, anh đưa Phan Tuyết ra làm
lá chắn: “Đúng là chị ấy đối với anh không tệ. Trước kia anh được
người ta nhờ vả, nên tìm chị ấy nhờ giới thiệu Phan Tuyết với một vài
đạo diễn lớn, chị ấy lại để trong lòng như thế”.

Cô nói: “Thời gian đó mọi người đều tưởng Phan Tuyết là người mới của anh”.

“Mọi người?” Anh dường như bất mãn với cách nói của cô. “Người khác không biết, em còn không biết sao?”.

Đương nhiên cô biết anh sẽ không tuỳ tiện phát sinh quan hệ với bất kì người
con gái nào, bệnh sạch sẽ của anh có vẻ không nhẹ khi áp dụng với phụ
nữ. Ban đầu cô còn cảm thấy kì quái, nhưng sau lại thầm than may mắn
vì sự kì quái đó, cô yêu anh, cho dù không được yêu một cách quan minh
chính đại, nhưng ít ra cũng không cần phải chia sẻ anh với bất kì ai.

Rất lâu sau cô không trả lời, anh lại hỏi: “Em nghĩ vì sao anh giúp Phan Tuyết?”.

Cô cao giọng đáp lại: “Em không biết”.

Lần này thì anh hiểu thực ra trong lòng cô vẫn luôn biết, nhưng ngoài miệng thì nói ngược lại, thế là bật cười: “Em học kiểu nói ấy từ bao giờ
thế. Học Dung Trí Dật phải không?”.

Cô nhân cơ hội này giải thích: “Em chỉ là nữ quản gia của anh ta mà thôi”.

Anh nhận ra ý muốn phủ sạch quan hệ giữa mình và Dung Trí Dật của cô, đầu
tiên khẳng định: “Anh biết”, sau đó lại nói thêm: “Ban đầu anh ta đối
tốt với em, là vì em có một cái tên hay”.

Cô vô cùng kinh ngạc, truy hỏi: “Nghĩa là sao?”.

Anh chậm rãi giải thích: “Mối tình đầu của Dung Trí Dật cũng tên Theresa”.

Cô “A” lên một tiếng, chau mày hỏi: “Vậy sao không nghe anh ta nhắc đến nhỉ?”.

Anh đáp: “Cô Theresa đó đã chết bảy, tám năm rồi”.

Cô hít ngược một hơi thật sâu, “Làm sao lại chết”.

“Dung gia giấu nhẹm chuyện này, không biết tại sao lại chết. Chỉ biết Dung
Trí Dật có lẽ rất yêu mối tình đầu của mình, vì cái chết của cô ấy, mà
chán nản một thời gian dài”.

Cô vô cùng sốc, nhớ đến khuôn mặt
của Dung Trí Dật, thì ra mỗi người đều có một câu chuyện, chỉ có điều là câu chuyện đó là vui hay buồn mà thôi. Cô vẫn tưởng Dung Trí Dật cả
ngày chơi bời phóng túng là do hoàn cảnh gia đình mà nên, giờ nghĩ lại,
có lẽ chuyện ấy liên quan tới cái chết không rõ ràng của cô bạn gái kia.

Thấy cô im lặng, anh lên tiếng hỏi: “Có phải đột nhiên thấy Dung Trí Dật từ
một công tử phong lưu biến thành thánh tình rồi không?”.

Cô không phủ nhận: “Đúng là rất bất ngờ”.

Anh như rất tán thưởng con người Dung Trí Dật, nói: “Dung Trí Dật thực
ra là một người rất thông minh. Anh ta biết mình rất khó có được sự
công nhận của trưởng bối Dung gia, nên chẳng bỏ công sức ra lấy lòng
người nhà họ Dung, một mình đi riêng một con đường, sông cuộc sống mà
mình muốn. Người khác tưởng anh ta thân thiết với Dung Ngọc Lan, nhưng thực ra quan hệ của anh ta và Dung Trí Hằng còn tốt hơn. Dung lão
thái thái tuổi đã cao, sau khi bà ta trăm tuổi, vị trí thứ hai của tập
đoàn Hoa Hạ chắc chắn sẽ về tay anh ta”.

Cô hiểu, vì muốn đạt
được mục đích nên anh đầu tư khá nhiều tâm huyết trong việc nghiên cứu
gia cảnh của những đại gia tộc trong thành phố, và cũng luôn giữ một mối quan hệ thân thiện hài hoà với những người trong giới, giờ nhắc đến
Dung Trí Dật, mặc dù chỉ là trò chuyện, nhưng anh nói câu nào trúng
trọng tâm câu đó. Cảm giác trong lòng cô rất khó hiểu, vừa không muốn
anh sống khổ sở như thế, lại cũng sợ anh lỡ chân ở chổ nào mà thất
bại. Cô chỉ khẽ “ừm” một tiếng, dịu dàng nói với anh: “Em rất nhớ
anh”.

Đầu giây bên kia như thoáng sững lại, vừa giống như không
hiểu tại sao cô lại đột ngột đổi chủ đề, vừa như quá hiểu câu nói nhớ
nhung dịu dàng rất đúng lúc của cô. Anh không im lặng quá lâu, nhanh
chóng đáp lời cô: “Anh cũng rất nhớ em”.

Đêm bên Tây Hồ, không
đèn hoa rực rỡ như ở thành phố lớn, nhưng sự yên tĩnh và vẻ đẹp của nó
mang hương vị kì ảo khiến người ta phải rung động.

Hạng Mĩ
Cảnhngồi trên ghế dài rất lâu, nhớ lại lần đi du lịch duy nhất ở thời
đại học chính là đến Hàng Châu. Khi ấy cô chẳng có tiền, ban đêm đi
chơi Tây Hồ cùng bạn, phải góp tiền lại mới đủ thuê thuyền đi ra giữa
hồ.

Bác lái thuyền gạt mái chèo tạo thành những quầng đen sì trên mặt hồ, trên trời có sao, không trăng, đèn bên hồ nhìn mơ màng và xa
xăm.

Có người bạn học kể câu chuyện cá chép đen thành tinh trong
hồ. Thời đó còn xa xôi hơn thời có câu chuyện về bạch xà trong tháp
Lôi Phong. Trong hồ có một con cá chép đen thành tinh, cá chép ái mộ
chàng trai ngày ngày ngồi trong thư viện đình đài ngâm thơ làm đối,
nhưng ngại vì thân phận khác biệt nên không dám tiếp cận. Cuối cùng
đến một ngày, chàng trai không may ngã xuống nước, nó đã kịp cứu chàng,
nhưng lúc sắp đưa chàng lên bờ thì nó đột ngột thay đổi, kéo chàng xuống nước. Nó đem ba hồn bảy phách của chàng giam trong một chiếc bình
nhỏ, sau đó chia cho chàng một nửa nguyên châu của mình, chàng trai tỉnh lại, cũng biến thành cá tinh giống như nó. Cái kết của câu chuyện
không phải là họ sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau cả đời, mà chàng trai
căm hận nó vì đã cướp đoạt sinh mệnh của mình, nhân lúc nó ngủ say, đã
mời một đạo sĩ pháp lực cao thâm tới. Cá chép tinh vốn đã mất một nửa
nguyên châu, đương nhiên không chống đỡ được vị đạo sĩ kia, khi bị đỉnh
chung to lớn đè xuống người, nó đã trả lại cho chàng trai chiếc bình
giam hồn phách của chàng. Chàng sống lại, quay về nhân gian, nhưng
ngày đêm mơ thấy cá chép, dần dần, chàng không biệt được đâu là đời thật đâu là ảo mộng, cuối cùng vào một ngày đông giá rét, chàng rơi xuống hồ ở cùng một chổ trước kia, sau đêm ấy, không ai còn nhìn thấy chàng trai nữa.

Thực ra câu chuyện này không có gì đặc biệt, cũng không
được lưu truyền rộng rãi như những câu chuyện quỷ thần khác, có lẽ nó
được thêu dệt bởi đám học sinh nhất thời cao hứng, nhưng Hạng Mĩ Cảnh
vẫn luôn nhớ. Có lần cô uống say kéo tay Âu Na kể lại câu chuyện, Âu
Na hỏi chi tiết nào trong câu chuyện khiến cô cảm động, cô cho rằng cô
có một điểm rất giống với nàng cá chép kia, đó là si tâm vọng tưởng, mà
xét cho cùng, tới cuối cùng cá chép đã thắng, còn cô chẳng có gì.

Tối nay, nhớ lại câu chuyện này, một là vì về lại nơi cũ, cũng là vì quan
hệ giữa cô và Phương Tuân Kiệm không còn dễ dàng sụp đổ như trước kia cô vẫn nghĩ nữa.

Thực lòng cô vô cùng thoả mãn, nhưng không ngờ vì
ngồi một mình ở nơi cách mặt nước không xa thế này quá lâu lại gây sự
chú ý cho Dung Trí Hằng vừa từ ngoài trở về.

Cô không loại trừ
khả năng Dung Trí Hằng hiểu lầm cô nghĩ không thông mà có ý định nhảy
hồ, bởi vì vừa mở miệng ra anh đã nói: “Mặc dù là mùa hè, nhưng nước ban đêm khá lạnh. Ở đây tối thế này, nhỡ bất cẩn ngã xuống, chỉ e không
lên nổi đâu”.

Cô đứng dậy quay lại nhìn anh, cảm thấy giờ có giải thích thế nào cũng không hợp lí, thế là sau khi cung kính chào hỏi, bèn nói: “Chổ này gió rất mát”.

Anh vốn đứng cách cô một quãng,
nhưng nghe cô nói thế lại muốn cảm nhận được hơi mát của gió, thế là
bước thêm về phía cô vài bước, thấy đúng là có gió thổi rồi, mới hỏi cô: ” *Ấn tượng Tây Hồ* thế nào?”.

Cô báo cáo ngắn gọn, nhưng rất trọng tâm: “Ngài Pierre nói rất hay”.

Cô như báo cáo công việc, thế là anh cũng dặn: “Ngày mai tôi về Thượng Hải, thời gian còn lại cô hãy đi cùng họ”.

Cô gật đầu đáp vâng.

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó nhìn về ngọn tháp xa xa. Ngập
ngừng vài giây sau mới nói: “Grace còn nhỏ, lại được gia đình chiều sinh hư, nếu cô ấy làm điều gì tổn thương cô, tôi thay cô ấy nhận lỗi”.

Cô cảm thấy có thể lược bớt từ “nếu” trong câu vừa rồi của anh, nhưng cô
không có thói quen bắt bẻ người khác, huống hồ người khác này còn là sếp lớn của cô. Làm công việc này, đâu phải chịu ấm ức ngày một ngày hai, Phùng Vũ Phi mặc dù khiến cô mất mặt trước bao người, nhưng cũng không
thể phủ nhận, cô ta đã giúp cô một việc lớn. Cô hiểu rõ thân phận của
mình, cũng biết những lời đó của Dung Trí Hằng phần nhiều là khách sáo,
bèn đáp một cách khoan dung: “Kể ra thì tôi còn phải cám ơn Phùng tiểu
thư, nếu không, không biết tôi còn ngốc tới bao giờ nữa”.

Thoạt
nghe thì thấy sự bất lực trong giọng nói của cô, nhưng nghĩ lại cảm thấy hình như cô chẳng lưu luyến mối tình ấy nhiều cho lắm, mà đúng là phải
cảm ơn vở kịch của Phùng Vũ Phi đã giúp cô nhìn thấu vấn đề. Anh hơi
tò mò, nhưng sự tò mò này không được phép, những lời muốn nói đã lên tới miệng lại phảo nuốt xuống, đổi thành: “Joe ham chơi quá, sau này nếu nó tìm cô nhờ tổ chức party, cô hãy từ chối hết”.

Cô không ngờ đề
tài lại được chuyển nhanh đến vậy, nhanh chóng đáp “vâng” một tiếng, mới nhận thấy kì lạ. Dung Trí Dật ham chơi như thế, dù cô không giúp anh
ta tổ chức party, thì anh ta cũng có thể tìm người khác, thậm chí tự anh ta cũng làm được. Yêu cầu này của Dung Trí Hằng khiến người ta hơi
khó hiểu.

Nhưng Dung Trí Hằng không định giải thích gì với cô, chúc cô ngủ ngon rồi rời đi.

Hạng Mĩ Cảnh nằm trên giường nghĩ đi nghĩ lại về câu nói vừa rồi của Dung
Trí Hằng. Tóm lại có thể tổng kết thế này: Một là Phùng Vũ Phi còn
trẻ, cho dù huênh hoang ngông cuồng chẳng ra thể thống gì, cũng có anh
làm hậu thuẫn. Hai là, yêu cầu cô giữ một khoảng cách nhất định với
Dung Trí Dật. Điểm đầu tiên cô còn có thể hiểu, nhưng điểm thứ hai thì cô không thể không suy nghĩ.

Cô và Dung Trí Dật qua lại với nhau hơn nữa năm, vị công tử này trong đầu hoàn toàn không hề có suy nghĩ
xấu xa với cô. Đúng như Phương Tuân Kiệm đã nói, chín mươi chín phần
trăm do cô có tên tiếng Anh hay, vì vậy mới được Dung Trí Dật để mắt
đến. Một cái tên tiếng Anh hay, không thể là báu vật trong mắt Dung
Trí Dật, chuyển qua Dung Trí Hằng lại thành củ khoai bỏng tay chứ? Hay
là mối tình đầu của Dung Trí Dật đã làm một chuyện kinh thiện động địa,
vì vậy mà ngay cả cái tên tiếng Anh cũng không được phép xuất hiện trong phạm vi thế lực của nhà họ Dung? Vậy có phải cô nên cảm tạ Dung Ngọc
Lan vì đã không bắt cô đổi tên? Không lẽ tất cả những việc liên quan
đến mối tình đầu của Dung Trí Dật đều bị phong toả tại Mĩ, ngay Dung
Ngọc Lan cũng không hề hay biết? Nhưng Phương Tuân Kiệm lại như biết
rất nhiều, không lẽ Phương Tuân Kiệm còn hiểu về Dung gia nhiều hơn các
thành viên trong Dung gia?

Hễ nghĩ đến những vấn đề phức tạp này
là đầu óc cô trở nên hỗn độn, đặc biệt vấn đề cuối cùng lại liên quan
đến Phương Tuân Kiệm, việc đó khiến cô không sao tiếp tục suy nghĩ được
nữa. Mí mắt nặng dần, cuối cùng mơ màng ngủ mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.