Thịnh Yến

Chương 20



Lâm Khải Sương cảm thấy tâm trạng của Hạng Mĩ Cảnh hôm nay đặc biệt vui.

Hai người tới của hàng thử váy để tham dự tiệc của Mông Giang Vũ, Hạng Mĩ
Cảnh lấy rất nhiều bộ trên mắc xuống thử, rồi lại chê hiệu quả của ánh
sáng trước gương không tốt, quay đi quay lại rất nhiều lần trước gương
một cách bất thường.

Lâm Khải Sương rất nhẫn nại, chẳng mấy khi
được đi shopping cùng Hạng Mĩ Cảnh, bèn ngồi trên chiếc sofa nhỏ vừa
uống hồng trà vừa tham vấn ý kiến cho cô.

Vì yêu cầu của công
việc, Hạng Mĩ Cảnh dành tới cả nửa tủ quần áo với những bô lễ phục đủ
mọi kiểu dáng. Tuần nào cũng phải tham gia tiệc tùng, không thể mặc
trùng lặp, càng không thể mặc những đồ rẻ tiền, vì vậy nếu không có
Phương Tuân Kiệm chống lưng, chỉ e cô sẽ phải bỏ quá nửa số tiền lương
ra để mua những thứ đắp lên mặt, lên người.

Thực ra cô không
thường mặc những bộ đồ màu sắc sặc sỡ hay kiểu dáng mát mẻ bắt mắt, đa
phần chỉ chọn màu đen hoặc trắng, một số ít là màu tím và bạc, thỉnh
thoảng có một, hai chiếc đầm hoa rực rỡ, đều là chuẩn bị để phù hợp với
chủ đề của bữa tiệc mà thôi. Tối nay cô vui, nên cũng cảm thấy những
bộ váy ngắn váy dài với đủ màu hoa rực rỡ xanh xanh đỏ đỏ này đặc biệt
đẹp. Thử tới thử lui hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới chọn được
một chiếc váy dạ hội mùa hè màu vàng rực bó sát người, phía dưới đuôi
váy là những lớp ren được xếp chồng lên nhau không theo bất kì quy luật
nào. Thân váy được thêu chỉ kim tuyến làm nổi bật những đường nét gợi
cảm trên người cô, phần đuôi váy được xẻ một đường táo bạo từ giữa đùi
phải, vừa khéo khoe được cặp chân thon dài trắng nõn của cô.

Lâm
Khải Sương không hề do dự cất lời khen ngợi: “Nếu tối nay em phải đến
bữa tiệc một mình, chắc chắn sẽ có rất nhiều quý ông lập tức chia tay
bạn gái để tới trước mặt em thể hiện”.

Cô cười trừng mắt lườm anh một cái, giơ tay búi lỏng mái tóc xoăn ra sau gáy.

Anh nhìn thấy cần cổ trắng tinh và xương quai xanh xinh đẹp của cô, lập tức như vừa phát hiện ra điều gì, vỗ đùi nói: “Còn thiếu một sợi dây
chuyền”.

Cô không câu kì như thế, xua tay: “Thôi không sao, em
rất ít khi đeo trang sức. Hơn nữa cũng không phải là một bửa tiệc đặc
biệt chính thức gì, đơn giản là được”.

Anh cũng không thích phức
tạp, nhưng lại chú ý tới đôi khuyên tai lấp lánh nơi thuỳ tai cô, lập
tức cười nói: “Em thật nhiều kiểu khuyên tai, hình như mỗi ngày lại đeo
một đôi khác nhau”.

Cô không giấu anh, nhưng cũng không giải
thích cặn kẽ, chỉ nói: “Mỗi người đều có sở thích của mình, sở thích của em chính là sưu tập khuyên tai”.

Anh vẫn cười: “Sở thích này của em cũng chẳng rẻ đâu”.

Cô lấy ví dụ: “Có người lại có sở thích sưu tập ô tô, du thuyền đắt tiền, biệt thự và cả đảo nữa”.

Anh như được cô nhắc nhở như nhớ ra điều gì, nói với cô: “Tuần trước Dung gia vừa mua một hòn đảo nhỏ gần Honolulu”.

Cô không hề kinh ngạc: “Có phải lần đầu họ mua đảo đâu”.

Anh cũng không vì chuyện Dung gia mua đảo mà ngạc nhiên, anh chỉ ngạc nhiên vì: “Lần nay hòn đảo họ mua được mua dưới danh nghĩa của vợ Dung Trí
Hằng, là Yan”.

Cô càng không thấy kinh ngạc: “Em đã nói rồi mà, Dung tiên sinh và Dung phu nhân thâm tình như Kiêm Điệp(1)”.

(1) Kiêm: (Kiêm Kiêm) Một loài chim mà hai con trống mái luôn luôn chắp
liền cánh bay cùng nhau. Điệp: Cá bơn, thứ cá hai mắt dính liền nhau
lệch về một bên. Chỉ sự quấn quýt không rời.

Anh nhún vai, hỏi
cô: “Đàn ông dù lí trí tới đâu cũng có lúc suy nghĩ bằng nửa thân
dưới. Vợ Dung Trí Hằng có vấn đề về sức khoẻ từ hai năm trước, em nghĩ cuộc sống hai vợ chồng họ có hoà hợp không?”.

Cô không muốn đưa
ra quá nhiều bình luận, đánh giá về ông chủ của mình, bèn nói: “Kim Nhạc Lâm tiên sinh cả đời chỉ yêu một mình tiểu thư Lâm Huy Nhân”.

Anh hoàn toàn không hề bị phân tán sự chú ý bởi ví dụ của cô: “Em cho rằng Dung Trí Hằng có người tình bí mật bên ngoài không?”.

Cô liếc anh: “Em thấy anh giống “ông tám” hơn”.

Anh xoè cả hai tay ra: “Anh thực sự không phải loại người ưa buôn chuyện
đặt điều, chẳng qua là khi về nước nghe nhiều bị nhiễm, xem nhiều bị lây mà thôi, tự dưng thành ra như thế, vì vậy anh vẫn nên sớm rời khỏi nơi
này thì tốt hơn”.

Trong lòng cô vẫn đắn đo nghĩ đến chuyện chia
tay với anh, lúc này chính là cơ hội thích hợp nhất, sau khi khéo léo
đuổi hai nhân viên bán hàng đi, cô tới ngồi xuống sofa, đang chuẩn bị hạ giọng nói với anh, thì vô tình bị Tô Trình Trình và bạn vào tiệm chen
ngang.

Tô Trình Trình do mang song thai, mới tám tháng bụng đã
rất to, vì vậy mặc một chiếc váy liền bằng tơ thật màu xanh và đi đôi
giày đế bằng mũi tròn màu vàng, mái tóc đen nhánh thả sau lưng. Tô
Trình Trình là nhân vật được người trong giới công nhận, cho dù khuôn
mặt trở nên tròn xoe nhưng trông vẫn vô cùng rạng rỡ bắt mắt. Cô gái
đi cùng chắc cũng tầm tuổi Tô Trình Trình, không cao lắm, để tóc ngắn
vén qua tai, mặc dù không xinh đẹp bằng Tô Trình Trình, nhưng lại linh
hoạt, năng động, đầy sức sống.

Trong thành phố, những người xuất
thân trong gia đình quyền thế không phải ít, Cam Chính Văn có thể coi là một trong những người khá mờ nhạt trong số đó, vì vậy, Tô Trình Trình – vợ Cam Chính Văn, cũng vô cùng “mờ nhạt”. Nhưng mờ nhạt thì mờ nhạt,
với thân phận là một cô gái con nhà bình thường được gả vào nhà họ Cam
một cách vô cùng thuận lợi, không chút trắc trở như thế, một thời gian
dài Tô Trình Trình chính là đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu của những
người trong giới.

Gặp người quen, không tránh khỏi việc trò
chuyện đôi câu, huống hồ Tô Trình Trình không hề làm cao hay phách lối,
thân thiện giống như người chị bên nhà hàng xóm

Hạng Mĩ Cảnh
biết được người con gái đi cùng Tô Trình Trình tên Thư Bảo Lạc. Từ cửa hàng ra, Lâm Khải Sương nói: “Thư Bảo Lạc là em họ của Cố Tử Triều”.
Nghe nhắc đến tên Cố Tử Triều, lại nhớ đến Phương Tuân Kiệm, cô nhất
thời im lặng.

Lâm Khải Sương tưởng cô đang cố tìm lại những kí ức liên quan tới Cố Tử Triều nên mới im lặng không nói gì, thế là anh cười bảo: “Cố Tử Triều là con một. Ba năm trước Cố lão gia bệnh nặng, Cố
gia âm thầm đánh tiếng ra bên ngoài rằng, lúc này ai mang trong mình cốt nhục của Cố Tử Triều, số tiền thưởng ít nhất cũng là thế này”. Anh
giơ ba ngón tay ra.

Lần đầu tiên cô được nghe kể về chuyện này, nên đoán: “Ba nghìn vạn”.

Anh lắc đầu.

Cô đã hiểu ý anh, chỉ cảm thấy không thoả: “Anh ta mới hơn ba mươi, cần gì phải vội thế?”.

Anh lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Khi đó bệnh tình của Cố lão gia rất nguy
kịch, không được nhìn thằng cháu nội nhảy nhót trước mặt, thì nhìn thấy
cái bụng tròn ủng cũng tốt chứ”.

Cô hét lên: “Thế thì cũng không
cần phải đưa ra một con số như thế? Tin này mà truyền ra ngoài, ngày
nào cũng sẽ có một hàng nghìn vạn cô gái vây lấy Cố Tử Triều mất”.

Anh nhún vai: “Qúa trình đó diễn ra hấp dẫn thế nào anh không biết, kết quả là Cố lão gia không được toại nguyện”.

Cô thoáng bật cười: “Nếu em là Cố Tử Triều, cũng nhất định dốc toàn tâm toàn sức mà bảo vệ số tiền thưởng đó”.

Anh lắc đầu: “Nếu em là Cố Tử Triều, em còn quan tâm tới số tiền thưởng đó sao?”.

Cô suy nghĩ, đột nhiên như hiểu ra: “Thì ra anh ta thích đàn ông! Em thật không nhận ra đấy!”.

Anh trừng mắt lườm cô, đành nói: “Anh ta một trăm phần trăm là thích phụ nữ, chỉ có điều người phụ nữ đó đã mất rồi”.

Cô càng ngạc nhiên hơn, hỏi anh: “Sao anh biết”?”.

Anh giải thích: “Tiếu Tiếu từng thích anh ta”.

Cô cau mày: “Là cô em họ vừa kết hôn lần thứ hai đó?”.

Anh gật đầu thừa nhận.

Thuận lời, cô nói tiếp: “Thực ra, gia đình anh tư tưởng cũng rất hiện đại, chắc không khó chấp nhận Sunny đâu”.

Anh cười, hỏi lại cô: “Em đã gặp người mình thích rồi?”.

Cô không trả lời thẳng vào vấn đề, mà cười đáp: “Em sợ mẹ anh sẽ dần chiu chấp nhận em”.

Anh không tin, nhưng cũng không truy hỏi đến cùng, chỉ nói: “Anh sẽ tìm cơ hội để nói với mẹ”.

Hạng Mĩ Cảnh không sợ Lâm Khải Sương thú nhận với Quý Thục Nghi. Dù sao
Lâm Khải Sương sẽ không khai ra cô là đồng mưu, vì thế, vai trò của cô
từ đầu tới cuối chỉ là người bị hại. Cô cũng không mong Quý Thục Nghi
sẽ bồi thường cho mình, chỉ mong sau khi biết chuyện bà sẽ không làm ầm ĩ lên thôi.

Mông Giang Vũ tổ chức party ở nhà. Chỉ mời năm, sáu
mươi khách quý, bộ phận PR marketing của công ty Property phụ trách bữa
tiệc này, Hạng Mĩ Cảnh và Lâm Khải Sương đến sớm, cùng ăn bữa nhẹ với
Mông Giang Vũ và người chồng thứ sáu của bà, Peter.

Sau tám giờ, mọi người lục đục kéo đến.

Tối nay, Hạng Mĩ Cảnh đến với mục đích vui chơi, nên từ sớm đã tìm được
chiếc sofa bọc vải màu trắng sữa đối diện với hồ bơi cuộn mình trong đó, còn với tay lấy một li Champagne từ trên tay của người phục vụ đi ngang qua. Cô trò chuyện mấy câu với người bên cạnh, sau đó khẽ nhấp môi
uống thứ chất lỏng màu vàng sóng sánh đó, cảm giác vô cùng khoan
khoái. Lâm Khải Sương nói tâm trạng của cô hôm nay rất tốt, đúng là
tâm trạng của cô có thể bay lên bất kì lúc nào, thậm chí khi nhìn thấy
Phùng Vũ Phi ngạo mạn tới mức toàn thân toát ra vẻ khiêu khích châm
chọc, khoác tay một anh chàng Mĩ trắng đẹp trai khí thế hừng hực đi vào, cũng không hề phản cảm.

Tìm cơ hội để điều chỉnh quan hệ với
Phùng Vũ Phi là việc Hạng Mĩ Cảnh nhất định sẽ thực hiện, nhưng cô không nghĩ sẽ làm trong tối nay, do đó cô chẳng ngốc nghếch vô vị tới mức
chạy đến trước mặt người đẹp Phùng Vũ Phi mà diễn cảnh người quen thân
thiết. Song suy nghĩ của cô và Phùng Vũ Phi hoàn toàn trái ngược, cô
càng cố gắng ẩn mình hòng mưu cầu sự bình yên, thì Phùng Vũ Phi càng ra
sức tìm cô. Cô không chốn dung thân, đành phải đứng ra chào hỏi Phùng
Vũ Phi.

Đôi mắt Phùng Vũ Phi vẫn cứ hất lên như thường lệ, nhưng
giọng nói và vẻ mặt thì rất không hài hoà, cô ta hỏi Hạng Mĩ Cảnh bằng
thứ giọng lịch sự tới khó hiểu: “Bạn trai cô đâu?”.

Hạng Mĩ Cảnh
thấy rất đáng ngờ, đảo mắt nhìn anh chàng Mĩ trắng đẹp trai mà Phùng Vũ
Phi đưa đến, đang định nối dối Lâm Khải Sương có việc ra ngoài rồi.

Kết quả, Lâm Khải Sương vốn đang ở trên tầng hai trò chuyện với bạn bè lại
nhìn thấy cô và Phùng Vũ Phi đứng với nhau qua cửa sổ, tưởng Phùng Vũ
Phi định làm khó cô, lập tức xuống lầu giải cứu, đứng ở phía bên kia hồ
bơi, cao giọng gọi: “Theresa, em qua đây một lát, anh muốn giới thiệu
với em một người bạn”.

Hạng Mĩ Cảnh vâng một tiếng, lập tức định vòng qua Phùng Vũ Phi để tới chổ Lâm Khải Sương.

Khoé miệng Phùng Vũ Phi cong lên, giơ tay chặn Hạng Mĩ Cảnh, Hạng Mĩ Cảnh
chưa kịp lên tiếng, anh chàng Mĩ trắng đẹp trai đã lao về phía Lâm Khải
Sương đang đứng bên kia hồ bơi, cao giọng gọi: “Benny, my sweet”.

Vừa rồi, Lâm Khải Sương lớn tiếng gọi Hạng Mĩ Cảnh nên đã thu hút không ít
sự chú ý của mọi người xung quanh, giờ anh chàng Mĩ trắng cũng rống lên, gần như tất cả mọi người đều quay về phía họ.

Hạng Mĩ Cảnh chưa
bao giờ ao ước mình có thể làm một con đà điểu như lúc này, nhưng bản
năng của cô phản ứng quá nhanh, lập tức chạy một mạch tới bên cạnh Lâm
Khải Sương, đồng thời trong đầu đã soạn sẵn những lời giải vây cho anh
với tư cách là một người bạn gái chính thức. Phùng Vũ Phi đáng chết
nhận ra ý đồ của cô, khi cô vừa bước được một bước, liền giẫm chân lên
vạt váy quết dưới đất, sau đó dùng đầu gối thúc vào đùi cô một cái. Cô mãi đang suy nghĩ tới cứu viện Lâm Khải Sương, lại bị bất ngờ, nên cả
người ngã nhào xuống hồ bơi.

Hiện trường hỗn loạn vô cùng.

Lâm Khải Sương cởi áo khoác định lao xuống nước, nhưng anh chàng Mĩ trắng
ôm chặt lấy anh, hễ mở miệng ra là định ghé vào hôn, anh chẳng còn cách
nào, đành mang theo cả anh ta nhảy xuống hồ bơi. Bất lực ở chổ khả
năng bám dính của anh chàng Mĩ trắng quá tốt, vừa xuống nước liền túm
chặt Lâm Khải Sương như bạch tuột khiến anh không thể bơi được.

Hạng Mĩ Cảnh bơi tốt, lần trước bị đẩy xuống biển lâm vào tình cảnh nguy
khốn là vị bị chuột rút, hôm nay gân cốt bình thường, mặc dù mặc váy
dài, nhưng cũng may không phải kiểu váy đuôi cá, bơi vào thành bể chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải có thêm ai nhảy xuống cứu.

Thấy cô đã gần vào bờ, Phùng Vũ Phi cố tình cúi người xuống giơ bàn tay ngọc ngà
về phía cô. Những người quanh đấy nhìn lại tưởng Phùng Vũ Phi giơ tay
ra giúp cô, chỉ có mình cô nghe rõ câu nói rất nhỏ của Phùng Vũ Phi:
“Tránh xa Victor ra một chút, nếu không, không chỉ đơn giản là mất đi
người bạn trai đồng tính đâu”.

Kỳ nghỉ phép đặc biệt do Dung Ngọc Lan sắp xếp cho Hạng Mĩ Cảnh cuối cùng cũng kết thúc sớm do chia tay với Lâm Khải Sương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.