Dung Trí Dật đang đi
công tác cuối cùng cũng nghe đến chuyện chia tay giữa Hạng Mĩ Cảnh và
Lâm Khải Sương, khi anh ta gọi điện thoại về tỏ ý an ủi, Hạng Mĩ Cảnh
đang nằm ở Tây Khuê Thuỷ hóng gió.
Mặc dù Hạng Mĩ Cảnh chẳng hề
bị tổn thương bởi sự chia tay này, nhưng kịch thì vẫn phải diễn, nên cô
cố ý hạ thấp giọng, trả lời Dung Trí Dật với vẻ rất mệt mỏi: “Trước kia
chỉ biết phòng lửa, phòng trộm, phòng bạn thân, giờ mới biết người nên
phòng nhất chính là đàn ông”.
Dung Trí Dật tưởng cô đau buồn
thương cảm thật, ngẫm nghĩ một hồi, giọng như trách mắng: “Cô thật quá
sơ suất, ngay cả sở thích của bạn trai mình mà cũng không nhận ra”.
Nhưng nói mãi nói mãi giọng điệu trở nên như trêu chọc: “Những lúc hai
người ở bên nhau, nếu cậu ta không thèm muốn cô như lang sói, thì cô đã
nên cảnh giác rồi”.
Cô lập tức á khẩu, những lời này của Dung Trí Dật quả thực không dễ trả lời, nếu nói những lúc ở cùng Lâm Khải Sương
hai người có cử chỉ âu yếm thân mật thì chẳng phải đẩy Lâm Khải Sương
vào tội danh lưỡng tính, nếu nói không có việc ấy thì không hợp lí lắm
với một đôi nam nữ đã yêu nhau những hai năm, nghĩ đi nghĩ lại, cô đành
thở dài một hơi, ai oán: “Vốn còn đang muốn được cuộc sống của một thiếu phu nhân, giờ thì tan thành bóng bóng xà phòng rồi”.
Anh ta lại
chẳng thấy buồn vì vấn đề đó, lập tức đề nghị: “Đợi khi nào tôi từ Vũ
Hán về, sẽ tổ chức một bữa tiệc độc thân dành riêng cho cô, mời những
người quyền quý trong thành phố đến, mặc cô chọn”.
Anh ta nhắc
đến party, cô lập tức nhớ lại lời dặn dò của Dung Trí Hằng, vội vàng
nói: “Anh thấy danh tiếng của tôi còn chưa đủ tệ à? Tổ chức một party
như thế, người đến tham dự chắc chắn là vì muốn xem trò hề thôi”.
Anh ta phá lên cười ha hả, rồi lại hỏi cô: “Nghe nói Grace đã bóc mẽ Lâm Khải Sương?”.
Cô “ừm” một tiếng, nói: “Tôi vốn tưởng cô ta đơn thuần là không thích tôi
thôi, không ngờ còn không thích tới mức phải hao tâm tổn trí để khiến
tôi mất mặt”.
Dung Trí Dật giải thích: “Cô ấy coi cô như tình
địch. Mà đối với tình địch, đương nhiên phải dùng những chiêu thức tàn độc nhất rồi”.
Cô bất lực: “Tôi có thể nói cô ấy có vấn đề về thần kinh không?”.
Dung Trí Dật đáp: “Chẳng còn cách nào, cô ta và gia tộc của cô ta đều muốn
giữ vị trí Dung gia phu nhân, do đó chẳng cần e dè nể mặt những người có khả năng uy hiếp tới thứ họ quan tâm. Ai bảo để cô ta biết chuyện
Victor tặng khăn cho cô, nên coi như cô xui xẻo thôi”.
Cô cảm
thấy tư duy logic của Phùng Vũ Phi có vấn đề, nên nói thẳng: “Thế thì cô ta càng không nên chia rẽ tôi và A Khải. Huống hồ tôi căn bản chẳng
có bất kì giao tiếp nào với Dung tiên sinh ngoài công việc”.
Dung Trí Dật hình như cười khẽ hai tiếng, không khí không còn náo nhiệt như
vừa rồi nữa, dường như nhớ tới chuyện quá khứ không vui, Dung Trí Dật
ngập ngừng, mới lại lên tiếng: “Victor là người có khả năng tự kiềm chế
tốt, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. Bây giờ Yan còn sống, nhưng cho dù
Yan mất rồi, anh ấy cũng sẽ không lấy một người có hoàn cảnh thân phận
giống hệt Yan. Hơn nữa giờ tôi đã hiểu ra rồi, vì quan hệ giửa hai
chúng ta khá thân thiết, anh ấy không yên tâm, nên mới tỏ ra quan tâm
cô, để người khác hiểu lầm thôi”.
Cô im lặng.
Dung Trí Dật nói xong mới nhận ra cách nói của mình có vấn đề, vội vàng giải thích:
“Ý của tôi là anh ấy không yên tâm về tôi, sợ tôi lại đi vào vết xe đổ,
cô đừng hiểu lầm”.
Cô nghĩ chắc chắn chuyện đó có liên quan tới
mối tình đầu của Dung Trí Dật, nhưng Dung Trí Dật lại không biết cô biết về quá khứ của anh ta, nên đành vờ như ngây ngô hỏi: “Cái gì mà đi vào
vết xe đổ?”.
Qủa nhiên anh ta không muốn đề cập đến nữa, chỉ kể
rất qua loa: “Thời trẻ tôi phạm một lỗi lầm rất nghiêm trọng, mặc dù
chuyện đó đã qua nhiều năm rồi, nhưng vẫn còn ảnh hưởng tới tận bây
giờ”, rồi an ủi cô: “Cô yên tâm, đợi tôi về sẽ tìm lúc thích hợp nói
chuyện với Victor. Anh ấy mẫn cảm quá, chẳng qua hai người chỉ cùng
tên mà thôi, tôi có còn là trẻ con nữa đâu, cần gì phải như chim sợ cành cong thế”.
Cô không định truy hỏi tới quá khứ của Dung Trí Dật,
cũng là người mang bí mật trong mình, nên cô vô cùng thấu hiểu tâm tư
của nhửng người dũng đang có bí mật riêng. Cuộc sống là phải nhìn về
phía trước, cứ chìm đắm mãi trong sự tốt đẹp hoặc tàn khốc của quá khứ
là việc không thực tế.
Những chuyện đồn đại trong giới nhiều
không đếm xuể. Chuyện Lâm Khải Sương là người đồng tính, Hạng Mĩ Cảnh
bị lừa chỉ cốt được vài ngày, vào hôm Hạng Mĩ Cảnh từ Hàng Châu về
Thượng Hải, chuyện đó đã bị một chuyện khác chiếm ngôi.
Uông Nhất Trác và Dịch Hiểu Vụ kết hôn. Mà người tiết lộ tin này lại chính là
Uông Nhất Trác, sau khi Uông Nhất Trác gửi ảnh tờ giấy chứng nhận kết
hôn giữa mình và Dịch Hiểu Vụ lên weibo, liền kéo Dịch Hiểu Vụ tới
Tahiti nghỉ mát, để lại bao nhiêu người thân bạn bè đang sốt lên xình
xịch.
Biết trước việc này chỉ có vài người, vì vậy mà Bảo Nhã
cũng sôi lên, ngay cả Chu Lệ Lệ trước đó vẫn đem cái tên Lâm Khải Sương
ra chọc ngoáy vào vết thương của Hạng Mĩ Cảnh giờ này hay tin này liền
đá bay Lâm Khải Sương đi, kéo Hạng Mĩ Cảnh lại thăm dò tin tức như bạn
bè thân thiết: “Trước kia chẳng phải quan hệ giữa cô và Dịch Hiểu Vụ rất tốt ư? Cô biết cô ta hai năm nay đi đâu không? Sao đột nhiên biến
mất, rồi lại đột nhiên xuất hiện? Lại còn kết hôn với Uông Nhất Trác
nữa? Chẳng phải Uông gia vẫn luôn phản đối ư? Họ làm thế này có bị coi là bỏ nhà đi không?.
Hạng Mĩ Cảnh cũng làm bộ rất ngạc nhiên,
sau đó cau mày, rồi xua tay: “Tôi cũng vừa nghe tin này khi về. Thật
là quá đột ngột”.
Chu Lệ Lệ tin lời cô, gật đầu: “Đúng thế, chẳng được chuẩn bị về mặt tâm lí gì cả. Uông Nhất Trác cũng thật là, tahy
đổi như chong chóng, có điều anh ta luôn thế. Trước kia suýt thì kết
hôn với tiểu thư nhà họ Cam, kết quả gần tới ngày kết hôn lại bỏ của
chạy lấy người, gây ra không biết bao nhiêu là giông bão”.
Hạng Mĩ Cảnh không muốn thời gian tám nhảm với Chu Lệ Lệ, quay người vào gặp Dung Ngọc Lan báo cáo tình hình mấy ngày vừa đi.
Dung Ngọc Lan đã biết trước việc Dung Trí Hằng sẽ đích thân đi cùng khách
một ngày, giờ chỉ giải thích qua loa với Hạng Mĩ Cảnh: “Victor có một
điền trang rượu nho, bình thường không có thời gian chăm lo, nên đều do
những người này bớt thời gian làm giúp”.
Trước đó Hạng Mĩ Cảnh
cũng đã nghe Dung Trí Dật nói Dung Trí Hằng có một điền trang rượu nho ở Podor, Dung gia thậm chí còn sở hữu vài hòn đảo nhỏ, có một điền trang
rượu đâu phải chuyện lạ lẫm gì, nên cô không thấy quá ngạc nhiên.
Dung Ngọc Lan ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi, chỉ hỏi cô: “Buổi tối rảnh không? Cùng ăn cơm được chứ?”.
Hạng Mĩ Cảnh nói thật: “Tối nay em họ em từ Tam Á về, em đã hứa ra sân bay đón nó”.
Dung Ngọc Lan gật đầu, rồi giải thích: “Có một nhà hàng Tân Cương mới mở,
định đi thử xem món gà xào ớt của họ làm có ngon không. Nếu em có
việc, thì để hôm khác vậy”.
Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy Dung Ngọc Lan
chắc chắn không đơn giản chỉ là muốn rủ cô cùng đi thưởng thức món gà,
quả nhiên cô vừa định đi ra khỏi văn phòng, Dung Ngọc Lan gọi cô lại:
“Theresa”.
Dung Ngọc Lan cười cười, nhún vai: “Jane ở Hồng Kông
định di dân sang New Zealand, vị trí chủ quản bỏ trống. Vốn định để
bọn họ tự đề cử người thay thế, nhưng Victor hình như không hài lòng với người bên ấy. Cô sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông, ngôn ngữ và thói
quen sinh hoạt không phải là trở ngại, nếu cô hứng thú, chi bằng suy
nghĩ tới việc thay đổi môi trường làm việc một thời gian?”.
Hạng
Mĩ Cảnh không ngờ lần này lại gặp phải vấn đề thuyên chuyển công tác,
lập tức nhớ tới lời Dung Trí Hằng nói hôm đó, anh ta làm vậy chẳng phải
là một cách điều cô tránh xa Dung Trí Dật ư? Cô chưa bao giờ nghĩ đến
việc rời khỏi Đại Lục, một là nơi đây cô đã thiết lập được mạng lưới
quan hệ của riêng mình, làm việc gì cũng dễ dàng đơn giản, quan trọng
hơn cả là, cô quay về Hồng Kông thì Phương Tuân Kiệm phải làm thế
nào? Xưa nay anh không thích cô chạy chổ này nhảy chổ khác, giờ càng
không đồng ý chcho cô thuyên chuyển.
Cô suy nghĩ hồi lâu, cho
rằng Dung Ngọc Lan cũng không thật sự muốn mình đi, nên khéo léo bày tỏ: “Orchid, em không muốn mọi người nghĩ rằng em là loại người chạy trốn
vì gặp thất bại trong tình cảm”.
Dung Ngọc Lan tán đồng gật đầu, rõ ràng cũng không muốn cô đi, nói: “Để chị xem có người nào thích hợp hơn không?”.
Mặc dù chỉ là một câu hỏi đơn thuần, và kết quả cũng không ép cô phải rời
đi, nhưng Hạng Mĩ Cảnh lại thấy trong lòng bất an, xem ra sai lầm mà
trước kia Dung Trí Dật phạm phải không hề nhỏ. Có lẽ không chỉ trùng
tên, mà tướng mạo của cô và mối tình đầu của Dung Trí Dật khá giống
nhau, nhưng Dung Trí Dật thà mỗi ngày đổi một người bạn gái chứ nhất
quyết không hề có ý định tiến tới quan hệ nam nữ với cô, anh ta thật
lòng coi cô là bạn, chắc chắn do Dung Trí Hằng đang mang tâm lí chim sợ
cành cong.
Ban đầu cô vốn chỉ thấy tò mò về người bạn gái mối
tình đầu của Dung Trí Dật, nhưng giờ lại có nhu cầu tìm hiểu sâu hơn,
nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn gọi điện nhờ Lâm Khải Sương thăm dò.
Lâm Khải Sương vừa nghe cô nói, cười hỏi: “Em không định công phá Dung Trí Dật đấy chứ? Đây đâu phải phong cách của em”.
Cô tỏ vẻ bất lực: “Em chỉ muốn giữ công việc này”.
Anh tỏ vẻ ủng hộ: “Nếu không làm nữa, anh sẽ đầu tư cho em mở công ty riêng, tự mình làm chủ chẳng phải sẽ tốt hơn sao”.
Cô cố tình trêu anh: “Em còn tưởng tài sản của anh bị đóng băng rồi”.
Anh cũng phá lên cười: “Hoàn cảnh hiện nay của anh không khó khăn như em nghĩ đâu”.
Cô cũng cười cười, hỏi: “Còn có thể quay về Berlin không?”.
Anh đáp: “Anh đã đặt vé máy bay ngày kia”.
Cô có phần kinh ngạc: “Thực ra mẹ anh cũng không chuyên quyền bá đạo như vốn tưởng nhỉ”.
Anh thật thà đáp: “Bà vẫn không thèm nói chuyện với anh, anh cho rằng cứ
tiếp tục thế này cũng không ổn, chắc phải có thời gian cho mọi người
bình tĩnh lại”.
Cô thấy cũng có lí, an ủi anh: “Mẹ anh lớn tuổi
thế rồi, thân phận địa vị lại đặc biệt, không túm nhốt anh vào phòng là
cũng đã nhân từ lắm rồi”.
Anh “ừm” một tiếng, nói: “Chuyện của
Dung Trí Dật anh sẽ cố gắng thăm dò giúp em, nhưng Dung gia nhiều năm ở
nước ngoài, gia phong lại nghiêm, chưa chắc đã nghe ngóng được gì”.
Cô hiểu: “Anh hỏi được bao nhiêu thì hỏi, không cần miễn cưỡng quá”.
Anh đáp được, rồi nói tiếp: “Hiện giờ chúng ta là một đôi tình nhân đã tan vỡ, chắc không cần phải ăn cơm chia tay đâu nhỉ?”.
Cô hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ ấy, chỉ chúc anh thượng lộ bình an qua điện thoại.
Cuối hè, ngoài sân bay vẫn đông đúc lạ thường, cũng may chuyến bay của Diêu
Bội Bội không bị trễ giờ vì bão, Hạng Mĩ Cảnh chỉ phải đợi một lát.
Diêu Bội Bội mặc váy hai dây ngắn kẻ ca rô xanh đỏ, chiếc váy ôm sát người,
chỉ cần sơ sểnh là sẽ thành hở hang ngay, tay trái kéo một chiếc va ly
màu hồng khá lớn, vai phải khoác chiếc túi màu xanh mẫu mới ra.
Hạng Mĩ Cảnh không nhận ra Diêu Bội Bội, là Diêu Bội Bội tháo kính râm rồi
vẫy vẫy tay gọi cô. Nhìn thấy Diêu Bội Bội lòng Hạng Mĩ Cảnh trầm hẳn
xuống, sau khi đón nhận cái ôm nồng nhiệt của em, câu đầu tiên là hỏi:
“Chiếc túi này là em mua từ bao giờ?”.
Diêu Bội Bội sớm đã chuẩn
bị câu trả lời, vừa khoác tay cô đi về phía trước vừa thao thao bất
tuyệt: “Mua tháng trước khi đi du lịch châu Âu ạ. Mua túi ở bên đó rẻ, em cũng mua cho chị một cái, ở trong va li ấy. lát sẽ cho chị xem. Là màu cam hồng, đặc biệt hợp với các buổi tiệc tùng, chắc chắn chị sẽ
thích”.
Hạng Mĩ Cảnh hỏi: “Ở đâu ra nhiều tiền thế?”.
Diêu Bội Bội cười tít mắt: “Là tiền chị cho em mà, phần còn lại là tiền em tiết kiệm được”.
Hạng Mĩ Cảnh nhẫn nại giáo huấn em: “Bội Bội, giờ em còn là sinh viên, không nên mua những thứ xa xỉ như thế này”.
Diêu Bội Bội ngoan ngoãn gật đầu, bộ dạng thành khẩn chấp nhận lời giáo huấn của cô: “Vì em quá thích chiếc túi này, sau này em sẽ không tiêu tiền
lung tung nữa”.
Hạng Mĩ Cảnh vẫn chau mày: “Còn chiếc váy này của em nữa là sao? Ngắn thế, hở trên hở dưới”.
Diêu Bội Bội “ái da” một tiếng: “Chị, chị còn là người làm trong ngành PR
không thế, tư tưởng bảo thủ hệt mẹ em. Trời nóng thế này, có phải em
không mặc đồ đâu, mà chỉ là mặc ít hơn một chút mà thôi, trên phố đầy
người mặc đồ dây mát mẻ mà”. Thấy Hạng Mĩ Cảnh vẫn nhăn nhó, Diêu Bội
Bội lập tức nói tiếp: “Thực ra em vẫn ngưỡng mộ công việc của chị, hằng
ngày được mặc đẹp tham gia đủ mọi bữa tiệc, quen biết toàn những người
giàu có nổi tiếng. Bao giờ em tốt nghiệp, em vào công ty chị làm được
không?”.
“Không được”. Hạng Mĩ Cảnh khiên quyết ngắt lời em, vẻ mặt đột nhiên nghiêm trọng, dừng bước, chăm chú nhìn Diêu Bội Bội: “Em
học kế toán, sau khi tốt nghiệp hãy thi công chức, vào một công ty nhà
nước mà làm”.
Diêu Bội Bội giật mình vì bộ dạng nghiêm túc đó của Hạng Mĩ Cảnh, nhất thời không dám phản đối, rồi qua quýt một cách thông minh: “Em chỉ buột miệng thôi mà, em còn định thi nghiên cứu sinh nữa,
chị còn phải nuôi em học dài dài”.
Hình tượng “Nữ hoàng giày cao
gót” Mông Giang Vũ đã được nhào nặn xong, lễ khai trương của hãng giày
đương nhiên cũng được giao cho Bảo Nhã đảm nhiệm.
Những hoạt động kiểu ấy Hạng Mĩ Cảnh làm không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm phong
phú khỏi nói, nên mời ai, nhửng minh tinh quan khách có thể mời tới tham dự buổi lễ khai trương cô đều không bỏ sót. Mà phụ nữ ai chẳng thích
được toả sáng, thích trở thành tiêu điểm, nhưng trong số những minh tinh tối nay, Phan Tuyết rõ ràng trở thành tiêu điểm của tiêu điểm, bởi vì
từ một cô gái có xuất phát điểm bằng không đã hất được minh tinh số một
của làng giải trí trở thành nữ diễn viên độc quyền trong bộ phim mới của một đạo diễn lớn.
Trong giới giải trí xưa nay chưa bao giờ thiếu các loại tin tức lá cải. Mặc dù Phan Tuyết có được thành tích không
tệ khi đóng phim truyền hình, nhưng giờ chuyển sang màn ảnh rộng, gánh
trách nhiệm khá nặng nề đó, gây ra không ít những suy đoán của yêu ma
quỷ quái đến từ bốn phương tám hướng.
Họ bàn tán đằng sau Phan
Tuyết có đại gia chống lưng là còn nhẹ nhàng, hay nói cô có quan hệ bất
chính với nhà sản xuất cũng còn lí giải được, đương nhiên có người còn
nói rằng vì nam chính trong bộ phim là bạn trai cũ của cô – Diệp
Thanh. Diệp Thanh ra sức đề cử cô với đạo diễn nên cô mới có cơ hội,
tóm lại không ai chịu thừa nhận rằng cô có khả năng diễn xuất tốt, lại
là gương mặt mới nên mới được đạo diễn chú ý.
Hạng Mĩ Cảnh cũng
đã xem một, hai tập bộ phim Phan Tuyết đóng, là một bộ phim truyền hình
hiện đại, vì nội dung phim khiến cô khá hứng thú, một bộ phim tình cảm
khá hay. Nói thật, cô cảm thấy khả năng diễn xuất của Phan Tuyết khá
ổn, thân hình mặc dù không phải trùng điệp nhấp nhô như kiểu Dung Trí
Dật thích, nhưng tha thướt eo nhỏ tay thon khi mặc xường xám trông vô
cùng đẹp, hơn nữa tính tình Phan Tuyết cũng khá dịu dàng hoà nhã, khiến
người ta vừa gặp đã yêu mến.
Thời gian đó Phương Tuân Kiệm đi lại khá thân mật với Phan Tuyết, suýt nữa cô còn tưởng mình sắp bị thất
nghiệp vì có Phan Tuyết thay thế, giờ gặp lại cô ta, cảm giác không còn
như lúc trước nữa.
Phan Tuyết vẫn nhớ Hạng Mĩ Cảnh, sau khi đứng
cho báo chí chụp ảnh xong, tới chào hỏi cô, có điều không nhớ rõ tên cô
lắm. Hạng Mĩ Cảnh không quên công việc của mình, chủ động giới thiệu
với Phan Tuyết những loại giày có trong cửa hàng hai tầng này.
Hai người không thân thiết lắm, nên nội dung trò chuyện chỉ giới hạn ở thời trang, cuối cùng là màn chụp ảnh chung. Hạng Mĩ Cảnh nhìn anh, nhất
thời nổi hứng, gửi vào di động cho Phương Tuân Kiệm.
Mãi không
thấy Phương Tuân Kiệm trả lời, khi cô xong việc, trên đường về chung cư, anh mới gọi điện thoại đến, cô vừa bắt máy anh đã phủ đầu ngay: “Giờ
càng ngày càng to gan nhỉ”.
Nghe thấy giọng anh, lòng cô vui vô
cùng, cười đáp: “Rõ ràng là em muốn nhờ anh tham mưu xem hai đôi giày
bên cạnh đôi nào đẹp hơn thôi. Anh nghĩ đi đâu thế?”.
Anh hiểu ý định ban đầu của cô không phải như thế, nhưng lại thuận ý theo cô đáp: “Nếu em thích, thì mua cả hai đôi đi”.
Cô đắc ý: “Em giúp người ta đánh bóng tên tuổi, không cần bỏ tiền ra, người ta cũng tặng em hai đôi rồi”.
Anh cười hỏi: “Vì vậy em muốn anh khen ngợi em phải không?”.
Cô thừa nhận: “Đúng thế, anh mau khen em đi”.
Xưa nay anh thường khen cô thông minh, nhưng giờ phải mãi một lúc sau mới
nói được, nhưng lại ngập ngừng hỏi cô: “Muốn anh khen cái gì?”.
Cô càng đắc ý hơn, giống như được ướm lời bắt đầu tuôn một tràng: “Thông
minh, giỏi giang, hào phóng, khéo léo, xinh đẹp, hiểu biết, biết co biết duỗi, thấu hiểu lòng người, biết làm việc nhà, biết nấu ăn, biết chăm
sóc bản thân, thân hình lại đẹp, da cũng mịn màng căng bóng”.
Anh “á” lên một tiếng, “Thì ra em nhiều ưu điểm như thế”.
Cô nặng nề “ừm” một câu đáp lại rồi hỏi ngược anh: “Sao? Anh không đồng ý?”.
Anh cười: “Đồng ý chứ, sao có thể không đồng ý đây”.
Cô đặc biệt thích giọng nói nhẹ nhàng thoải mái của anh lúc này, nên cứ
quấn lấy không chịu tha: “Anh cũng tự mình phân tích đi, rồi nói ưu điểm của mình xem nào”.
Anh đơn giản hơn, nói thẳng: “Anh không có ưu điểm”.
Cô lập tức phản đối: “Sao lại không có ưu điểm?”.
Anh cố ý nghiêm giọng hỏi cô: “Vậy em nói xem ưu điểm của anh là gì?”.
Cô chẳng suy nghĩ nhiều, đáp luôn: “Ngoài cái bệnh ưa sạch sẽ quá đáng kia ra, những thứ khác đều lá ưu điểm”.
Anh vui vẻ cười: “Vậy chẳng phải anh nhiều ưu điểm hơn em à?”, sau đó hỏi
tiếp: “Bệnh ưa sạch sẽ của anh khiến em khó chịu lắm sao?”.
Cô
vội phủ nhận: “Không không. Em cảm thấy mức độ đó vẫn chấp nhận
được”. Ngẫm nghĩ một hồi, cô nói thật: “Hơn nữa anh như thế, em sẽ
không phải lo lắng anh ra ngoài trăng hoa”.
Tâm trạng anh bỗng vui vẻ vô cùng: “Em còn nghĩ đến cả chuyện ấy nữa?”.
Cô không hề có ý giấu giếm, nói: “Đương nhiên nghĩ chứ, chỉ có điều trước
kia nghĩ để đấy mà thôi. Ai biết tới lúc nào đó anh sẽ không cần em
nữa”.
Anh không phủ nhận suy đoán đó của cô, chỉ cười đáp: “Trước kia anh đâu có biết em lại to gan thế này. Em thường thể hiện rất sợ
anh”.
Cô chỉ ra trọng tâm vân đề: “Quan hệ khi ấy khác mà”.
Anh cố ý hỏi cô: “Khác thế nào?”.
Cô láu cá, đáp: “Bao giờ anh về em sẽ nói cho anh biết”.
Anh phá lên cười một hồi: “Em hãy chuẩn bị một chai rượu ngon trước đi, anh phải xem khả năng của em bây giờ thế nào mới được”.
Cô cười hỏi: “Nếu khả năng chọn rượu không đủ tốt, thì dùng khả năng khác bù vào được không?”.
Anh đáp: “Giờ anh đang tha hương nơi đất khách, em trêu chọc anh như thế, có phải hơi vô trách nhiệm không?”.
Cô lập tức đỏ mặt, lẩm nhẩm, rồi nghiêm giọng: “Ý em muốn nói là sẽ bù cho anh bằng một bữa ăn ngon. Anh nghĩ đi đâu thế?”.
Anh cũng vờ tỏ vẻ nghiêm chỉnh: “Thì anh cũng nói đến một bữa ăn ngon thôi mà, em tưởng anh nghĩ đi đâu?”.
Trò chuyện với Phương Tuân Kiệm như thế, Hạng Mĩ Cảnh gần như không còn tâm tư đâu mà lái xe, phải hơn nửa tiếng đồng hồ gần như loanh quanh tại
chỗ. Thấy gần hầm rượu, bèn rẽ vào đó chọn một chai.
Thời gian
này, khách tới hầm rượu không còn đông nữa, Trần Gia Phong ra nước ngoài tìm hàng, người pha rượu quem thuộc đến giới thiệu cho Hạng Mĩ Cảnh.
Người pha rượu thấy bình thường khi chọn rượu cô rất nhanh nhẹn gọn gàng,
nhưng tối nay lại tỏ vẻ vô cùng cẩn thận, còn tưởng cô sắp phải tiếp đón khách quý quan trọng, nên gợi ý cho cô chai vang trắng sản xuất năm
2005.
Cô biết Phương Tuân Kiệm không thích rượu nho trắng, nên
không lấy chai đó, tìm lí do để từ chối: “Mười chai thì tới tám chín
chai sẽ quá chua”. Sau đó chọn một chai rượu vang đỏ Poyferre sản xuất năm 2008.
Người pha rượu đặt rượu về chổ cũ, như nhớ ra điều gì, cười nói với cô: “Chẳng phải lần trước cô muốn biết ai là người đã tặng rượu vang trắng cho mình sao?”.
Thực ra cô đã quên chuyện đó từ
lâu rồi, giờ nghe anh ta nhắc đến, cô lại đang bận chọn rượu nên hờ hững đáp: “Không phải anh cũng trả lời rằng chuyện ấy liên quan đến đạo đức
nghề nghiệp, anh không thể nói cho tôi còn gì?”.
Anh ta nhún vai: “Giờ tôi cũng không định cho cô biết người ấy là ai, có điều hiện giờ
vừa khéo người đó đang ở tầng chín, nếu cô muốn biết, có thể tự mình lên xem, không vi phạm nguyên tắc làm việc của tôi”.
Cô giật mình,
bàn tay vốn định cầm chai rượu vang đỏ lên chầm chậm đặt xuống, ngước
mắt nhìn anh ta: “Anh nói giờ người ấy đang ở tầng chín?”
Người pha rượu gật đầu cười: “Anh ta bao cả tầng, nên cô không phải lo sẽ nhận nhầm người”.
Cô bỗng thoáng ngẩn người. Nếu không nhớ nhầm thì, tối hôm qua cô cùng
Dung Ngọc Lan đến nhà hàng Tân Cương mới mở ăn cơm, Dung Ngọc Lan vô
tình nói rằng hôm nay là sinh nhật Phùng Nghệ Nhân. Sức khoẻ Phùng
Nghệ Nhân không tốt, cũng không muốn gặp người ngoài, nên Dung Trí Hằng
đặt tiệc riêng ở hầm rượu này. Rõ ràng là Dung Trí Hằng sẽ bao cả
tầng, điều đó có nghĩa là người tặng rượu vang trắng cho cô trước đó là
Dung Trí Hằng. Nhưng anh vô duyên vô cớ tặng rượu cho cô làm gì? Lẽ
nào đúng như Dung Trí Dật từng phân tích, vì cô và Dung Trí Dật quá gần
gũi, nên mới có được sự quan tâm đặc biệt của anh?
Nếu thì thật
không hợp lí, khiến Hạng Mĩ Cảnh càng thêm tò mò về quá khứ của Dung Trí Dật. Lâm Khải Sương cũng coi là nhanh, hai ngày sau, gọi điện báo cho cô biết tình hình mình tìm hiểu được.
Dù gì cũng là tò mò chuyện đời tư của người ta, sau khi khoá cửa văn phòng cô mới dám nghe điện thoại của Lâm Khải Sương.
Đầu tiên Lâm Khải Sương than thở: “Người khác vừa nghe anh nói muốn biết
quá khứ của Dung Trí Dật, còn tưởng anh có tình ý với anh ta, em nói xem anh có oan không cơ chứ?”.
Hạng Mĩ Cảnh vừa phải chú ý động tĩnh ở ngoài vừa hỏi: “Vậy anh có được tin gì rồi?”.
Lâm Khải Sương nói: “Mối tình đầu của anh ta tên là Theresa thật, tên tiếng Trung của cô ấy là Lương Thần, Hứa Lương Thần, vừa khéo ghép với tên
của em thành một vế đối hay. Quê gốc của Hứa Lương Thần ở Huệ Châu,
Quảng Đông, theo cha mẹ di dân sang Mĩ từ nhỏ. Số cô ấy cũng thật
thảm, năm mười bảy tuổi sau khi cha mẹ bệnh nặng qua đời đã bắt đầu phải lăn lộn ngoài xã hội, làm không dưới hai mươi công việc đủ các loại.
Cũng không biết vì sao cô ấy lại quen được Dung Trí Dật, nhưng rõ ràng
đây là câu chuyện gà hoá phượng điển hình. Sau đó xảy ra chuyện gì anh cũng không rõ, chỉ biết cô ấy chết ở Dung gia, nghe nói là bị bắn
chết”.
Hạng Mĩ Cảnh rùng mình: “Bị bắn chết?”.
Lâm Khải
Sương đoán cô sẽ nghi ngờ, nên giải thích: “Vì cảnh sát kết luận đó là
do phòng vệ chính đáng, nên không ai phải chịu trách nhiệm hình sự. Cô ấy lại mồ côi, càng không ai đứng ra kiện cáo gì hết”.
Trong lòng Hạng Mĩ Cảnh dâng lên một nỗi buồn vô cớ.
Lâm Khải Sương thấy cô im lặng không nói gì, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng
hỏi: “Thám tử tư có tìm thấy một tấm ảnh hồi cô ấy học trung học. Sau
khi xem ảnh anh thấy rất giống em, có cần anh fax cho xem không?”.
Hạng Mĩ Cảnh lắc đầu, rồi đột nhiên nhận ra mình lắc đầu Lâm Khải Sương sẽ không nhìn thấy, thế là vội nói: “Không cần đâu”.
Lâm Khải Sương sợ làm cô sợ. chỉ khẽ cười: “Đừng nghĩ Dung gia nhiều bí
mật, thực ra đại gia tộc nào cũng có nhiều chuyện khuất tất. Em phải
biết rằng đằng sau vẻ hào hoa bóng bẩy thường là mớ giẻ lau bẩn thỉu”.
Hạng Mĩ Cảnh từng tưởng tượng tới nhiều khả năng khiến người có tên Hứa
Lương Thần kia phải bỏ mạng, như gặp tai nạn xe, tự sát, thậm chí là sốc ma tuý, chỉ có điều cô không nghĩ đến trường hợp bị bắn chết. Dù Dung gia có xuất phát từ sự phòng vệ chính đáng, nhưng gây ra một chuyện như thế đối với một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi thật quá tàn nhẫn. Nếu
Hứa Lương Thần chết trước mặt Dung Trí Dật, thì anh ta sẽ sốc tới nhường nào? Khó trách vì sao Dung Trí Hằng lại mẫn cảm như thế.
Cô đột nhiên cảm thấy Dung Trí Dật vô cùng đáng thương, cũng không hiểu mỗi
lần anh ta gọi cô là “Theresa” tâm trạng của anh ta thế nào? Có lẽ cô
nên đổi tên tiếng Anh. Nhưng Theresa là tên do mẹ cô đặt, khi mẹ tự
sát chẳng để lại gì cho cô, tên tiếng Anh này là vật kỉ niệm duy nhất. Vậy là cô đành nghĩ đến việc sẽ duy trì khoảng cách nhất định với Dung
Trí Dật, giữa họ không phải là tình cảm nam nữ, nên sẽ không xảy ra tình trạng lưu luyến không gặp không chịu được, huống hồ chuyện của cô và
Phương Tuân Kiệm sẽ có ngày được công khai, trước khi ngày đó đến, cô
phải bảo vệ chút danh tiếng cuối cùng của mình cho tốt.