Hạng Mĩ Cảnh không
hiểu về máy quay, máy chụp, cũng không phải là biên tập cuả tạp chí, vì
vậy chỉ phụ trách mang giày tới, sau đó có thể đứng sang một bên nghỉ
ngơi.
Lâm Khải Sương ngồi cùng cô, kể về quá khứ của Mông Giang
Vũ: “Anh nghe bố nói, lần đầu cô li hôn, gần như khiến cả Mông gia nháo
nhào hỗn loạn, suýt nữa thì bị cấm túc. Cô nghe nói khả năng mình sẽ
bị cấm túc, thế là lẳng lặng bỏ trốn xuống miền Nam tới Thâm Quyến, sau
đó khi mọi người còn chưa kịp định thần chuyện cô li hôn, cô đã tái
hôn. Về sau, li hôn rồi lại kết hôn rồi lại li. Cô cứ sống tuỳ tiện
như thế, đến sau này, anh cảm giác mỗi lần về là gặp một ông chú rể
khác”.
Cô cười gật đầu, không có bất kì sự miệt thị nào, mà bày
tỏ sự cảm khái xuất phát tự đáy lòng: “Trong lòng em cô ấy là một truyền ki”.
Anh cũng gật đầu: “Đối với anh cô cũng là người phụ nữ dũng cảm dám theo đuổi cái mà mình muốn”.
Cô hỏi anh: “Vậy anh thấy cô yêu người chồng nào nhất?”.
Câu hỏi này khiến anh có chút bối rối, chau mày, dường như đã có đáp án rồi dường như lại không chắc chắn lắm, cuối cùng đành từ bỏ, nói: “Có thể
mỗi người đều là người mà cô ấy yêu nhất, mà cũng có thể chẳng ai cả.
Tình yêu, thứ cảm giác này, ngay cả bản thân còn không nói chắc được,
huống hồ là người bên cạnh?”.
Cô cho rằng anh nói có lí, nên không hỏi thêm nữa, mà hỏi câu khác: “Vậy còn anh? Hai người bọn anh sống thế nào?”.
Anh vừa như hào hứng, vừa chau mày âu lo, nói với giọng rất cảm xúc: “Sống
cùng người mình yêu, luôn có cảm giác lúc được lúc mất. Khi được thì
lại cảm thấy không chân thực, và cũng sợ sẽ mất đi, tóm lại rất giày
vò”.
Cô bị lời anh nói làm cho rung động, ngồi im một lúc, mới
chầm chậm lên tiếng: “Nếu con người ta có thể khống chế tình cảm của
mình thì tốt biết bao, biết rõ không có được thì sẽ không cần phải dồn
quá nhiều tình yêu vào đó. Em lại luôn cảm thấy những người vờ vịt
đóng kịch thật sự rất lợi hại, họ không sợ vô hình chung sẽ đánh mất sự
chân tình trong con người mình. Con người chỉ có một trái tim, nếu để
mất rồi, sẽ bị người khác giày xéo tới vỡ nát, như thế thì phải làm như
thế nào đây?”.
Anh nghe thấy hơi hướng của sự tiêu cực trong lời
cô nói, biểu cảm cũng khá nặng nề, bèn giờ tay lên xoa xoa đầu cô, cười
ha ha đáp: “Nếu một người, trong cuộc đời có thể có được cơ hội đau khổ
vì ai đó, chưa chắc đã là điều không may, ít ra tới cuối cùng, khi nhớ
lại chuyện cũ, sẽ luôn nhớ rất rõ ràng mình đã từng một lần yêu như thế
nào”.
Cô có cảm giác mình đang không khống chế được tâm trạng, điều chỉnh xong, cười nhìn anh: “Chỉ mong em sẽ không có cơ hội ấy”.
Cuộc đối thoại về tình yêu này của hai người không bị Mông Giang Vũ nghe
thấy, nhưng hành động xoa xoa đầu Hạng Mĩ Cảnh của Lâm Khải Sương thì
không tránh khỏi tầm mắt bà. Công việc của bên tạp chí kết thúc, bà
bèn tìm cơ hội khen ngợi Lâm Khải Sương: “Bao nhiêu lâu mới quay về một
lần, nên thường xuyên ở bên bạn gái như thế này”.
Lâm Khải Sương ngoan ngoãn nói vâng.
Mông Giang Vũ bỗng nhớ ra phải mời họ: “Cô định vào ngày Thất tịch sẽ tổ chức party, hai cháu nhất định phải đến đấy”.
Hạng Mĩ Cảnh nhẩm tính ngày, nhìn Lâm Khải Sương một cái, rồi nói với Mông Giang Vũ: “Khi đó anh ấy đã về Berlin rồi”.
Lâm Khải Sương không muốn làm cô họ mất hứng, bèn nói: “Không sao, anh có thể ở lại thêm hai ngày”.
Hoàn thành công việc quay chụp, Hạng Mĩ Cảnh chính thức bắt đầu nghỉ phép mà Dung Ngọc Lan cố ý bố trí cho mình.
Công việc xưa nay của cô khá bận rộn, ngoài những lần đi du lịch với công ty ra, gần như hiếm có thời gian cô nghỉ liền ba ngày trở lên, ngay cả Tết mà cũng chỉ về Tam Á một lần. Âu Na thường nói cô bán mạng vì công
việc, cô lại nói phải tranh thủ thời gian mà kiếm tiền, thực ra cô sợ
cảm giác rảnh rỗi, cũng sợ sau khi sống cuộc sống an nhàn rồi sẽ khó
quay trở lại vòng quay của công việc.
Giờ đột nhiên bảo cô phải
gác công việc sang một bên, đặc biệt hàng ngày còn phải ở bên cạnh Lâm
Khải Sương, thực sự cô có chút không thích ứng nổi. Nhưng điều đáng
vui mừng là, Lâm Khải Sương không có thói quen dòm ngó vào đời sống
riêng tư của người khác, hai người ở bên nhau, hoặc xem ti vi, hoặc cùng Quý Thục Nghi ăn cơm, hoàn toàn chẳng vào phạm vi bí mật cá nhân của
cô.
Cô thấy lần về nước thăm người thân này của Lâm Khải Sương
cũng giống như lần trước, sẽ kết thúc chuyến thăm trong không khí vui vẻ chan hoà sau khi tham dự xong bữa tiệc do Giang Vũ tổ chức vào ngày
Thất tịch, không ngờ, lần này anh lại gặp khúc mắc với nhân vật rắc rối
số một Phùng Vũ Phi.
Trên thế giới này, luôn có một vài người, do thiếu thận trọng mà bạn đã khiêu khích, chọc ngoáy vào họ, hoặc bạn
hoàn toàn không có cảm giác đã khiêu khích họ, nhưng từ đó về sau bạn
không thể không gánh chịu sự chán ghét kỳ quặc, không thể lí giải, và
triền miên không dứt của đối phương cùng một loạt những hậu quả đi kèm
khác sinh ra từ sự chán ghét đó. Quan hệ giữa Hạng Mĩ Cảnh và Phùng Vũ Phi chính là kiểu ấy.
Lâm Khải Sương nói muốn ăn cá hun khói,
Hạng Mĩ Cảnh ăn không của anh mấy ngày liền, cuối cùng quyết định bỏ
tiền ra mời anh tới Huệ Công.
Hạng Mĩ Cảnh đặt một bàn có vị trí ngồi ngắm cảnh đẹp nhất trên tầng hai, vì tắc đường, nên đến hơi muộn.
Khi được phục vụ của quán đưa lên tầng, thì nhìn thấy Phùng Vũ Phi đang
ngồi ở chổ mà cô đã đặt trước, hoàn toàn phớt lờ người quản lí đứng bên
cạnh, ra sức trò chuyện với người bạn đi cùng.
Quản lí nhà hàng
này quen Hạng Mĩ Cảnh, thấy cô đến, bèn đi tới, vẻ mặt vô cùng bối rối:
“Theresa, thật sự xin lỗi, vị tiểu thư này nhất định muốn ngồi ở bàn mà
cô đã đặt trước, cô ấy là khách của ông chủ, tôi…”.
Cô không
định gây thêm mâu thuẫn với Phùng Vũ Phi nữa, Lâm Khải Sương cũng nghĩ
cô còn phải tiếp tục ở lại tập đoàn Hoa Hạ làm việc, không cần thiết vì
một chiếc bàn mà tranh giành với người ta, chủ động nói với quản lí:
“Không sao, chúng tôi đổi sang bàn khác là được”.
Cô vô cùng cảm kích sự thông cảm của Lâm Khải Sương, quay người định đi chổ khác, nhưng Phùng Vũ Phi đã nhìn thấy.
Phùng Vũ Phi ngông ngênh từ nhỏ quen rồi, vốn sau khi nghe Ngô Mạn Ni kể về
Hạng Mĩ Cảnh thì lòng đã nảy sinh cảm giác căm ghét với cô, lại thêm nỗi tức giận phải chịu trong bữa tiệc sinh nhật Quý Thục Nghi, tới hôm nay
vẫn hận tận xương tuỷ. Đột nhiên gặp Hạng Mĩ Cảnh ở đây, không thèm
suy nghĩ nhiều, đứng dậy đi về phía cô.
Lúc này, nếu Hạng Mĩ Cảnh vờ như không nhìn thấy mà bỏ đi, chỉ e Phùng Vũ Phi tức giận lại càng
thể hiện sự tinh tướng ngang tàng. Cô thoáng suy nghĩ rất nhanh, cuối
cùng quyết định vẫn nên nhìn về phía Phùng Vũ Phi đang đi tới với thái
độ lịch sự, vẻ mặt ôn hoà, chào: “Chào Phùng tiểu thhư”.
Phùng Vũ Phi nhướng mày nhìn Hạng Mĩ Cảnh rồi lại nhìn sang Lâm Khải Sương, khinh miệt nói: “So trùng hợp thế này”.
Lâm Khải Sương không tiếp lời, Hạng Mĩ Cảnh lại không thân thiết gì với
Phùng Vũ Phi, nên dù có nói gì cũng thành ra nhạt nhẽo hoặc sẽ bị Phùng
Vũ Phi vịn cớ để chế nhạo, bèn chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Phùng Vũ Phi rõ ràng cảm thấy không vui, nhìn xung quanh không còn bàn trống, thái độ rất đáng ghét: “Hai người tới ăn cơm sao lại không chịu đặt bàn trước thế?”.
Quản lí nhà hàng đứng bên cạnh định lên tiếng giải
thích nhưng lại sợ chọc giận Phùng Vũ Phi, Hạng Mĩ Cảnh cũng định tìm
bừa một lí do cho xong để đi, nhưng Lâm Khải Sương không nhịn nổi, thản
nhiên lên tiếng: “Chắc Phùng tiểu thư không biết, chiếc bàn Phùng tiểu
thư đang ngồi là bàn chúng tôi đã đặt trước. Chúng tôi thấy Phùng tiểu thư từ xa tới đây, lại không hiểu cách đối nhân xử thế của người bản
địa, nên mới nhường cái bàn cho cô. Còn về việc ăn cơm, trước đó đúng
là muốn ăn thật, nhưng giờ hết hứng rồi, còn ở đây thêm nữa thì cảm giác sẽ càng tệ”.
Những lời của Lâm Khải Sương không nặng song chẳng hề nhẹ, câu nào câu nấy đầy đả kích nhằm thẳng vào Phùng Vũ Phi.
Phùng Vũ Phi lập tức tỏ thái độ không vui, nghiến răng định nổi cơn tam bành.
Hạng Mĩ Cảnh kịp thời ngăn Phùng Vũ Phi lại, ra hiệu cho cô ta thấy người
bạn đi cùng đang dài cổ ngóng về phía này: “Phùng tiểu thư, bạn cô còn
đang đợi”.
Phùng Vũ Phi tức giận trừng mắt lườm Lâm Khải Sương
một cái, sau đó quay về phía Hạng Mĩ Cảnh hừ lạnh lùng: “Cô có một người bạn trai tốt thật đấy!”.
Hạng Mĩ Cảnh thấy mình đúng là quá mức xui xẻo nên mới chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi mà đụng mặt Phùng Vũ Phi tới hai lần.
Sau đó họ đi ăn thịt vịt nướng ở quán ăn nhỏ ven đường.
Lâm Khải Sương tỏ ý xin lỗi Hạng Mĩ Cảnh vì sự nóng giận nhất thời của
mình: “Những lời anh nói vừa rồi, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho em”.
Hạng Mĩ Cảnh uống một hớp bia, cố ý trêu Lâm Khải Sương: “Biết mà anh còn nói?”.
Lâm Khải Sương hoàn toàn không có ý định che giấu sự chán ghét của mình: “Anh thấy không thuận mắt”.
Hạng Mĩ Cảnh nhún vai: “Vì vậy nên em mới trở thành một nhân viên quan hệ
công chúng xuất sắc nhất, còn anh không hổ danh với danh xưng công tử
Lâm gia”.
Lâm Khải Sương biện bạch: “Xưa nay anh đâu cậy thế ức hiếp người khác”.
Hạng Mĩ Cảnh rót đầy bia cho anh, cười đáp: “Một người càng có nhiều, thì
càng có bệ phóng vững chắc khi cất tiếng nói. Phùng Vũ Phi mặc dù là
em gái họ của vợ Dung Trí Hằng, nhưng ở đây, cô ta chính là người của
Dung gia. Bao nhiêu người có thể dám buông lời châm chọc bóng gió xa
xôi như thế trước mặc cô ta?”.
Lâm Khải Sương vẫn không phục: “Đấy là bởi vì đại đa số mọi người đều muốn giử quan hệ với Dung gia”.
Hạng Mĩ Cảnh gật đầu: “Đây là xã hội hiện thực. Anh không cần phải suy
nghĩ tới quan hệ với Dung gia, là vì anh chưa thực sự bước chân vào
thương trường, chưa thực sự bước chân vào vòng xoáy xã hội ăn thịt người không nhả xương kia. Duy trì một mối quan hệ tốt đẹp chưa chắc đã có
nhiều tác dụng, nhưng gây thù chuốc oán thì vạn lần đừng nên. Mặc dù
em cũng không thích Phùng Vũ Phi, nhưng nếu có cơ hội để thay đổi thái
độ của cô ta đối với em, em vẫn sẽ cố gắng hết sức. Sống ở dưới tầng
thấp nhất trong thế giới này, ngoài việc thay đổi bản thân mình để tự
thích ứng, lấy lòng người khác ra, không còn cách nào khác”.
Lâm Khải Sương muốn nhắc nhở cô: “Em chỉ đi làm thuê thôi, không cần thay đổi bản thân mình”.
Hạng Mĩ Cảnh uống một hớp bia nữa, chậm rãi nói: “Em cũng hi vọng em chỉ đi
làm thuê, nhưng em đã vô tình lún sâu vào cuộc sống của thế giới này
rồi. Em sẽ có kì vọng, cho dù có những việc biết là rất khó, song em
vẫn không nỡ từ bỏ”.
Lâm Khải Sương cảm giác như thần thái, giọng điệu của cô rất lạ, hỏi thăm dò: “Có phải em đã yêu ai đó rồi không?”.
Hạng Mĩ Cảnh ngước mắt nhìn anh, ngập ngừng, nhưng vẫn đáp: “Em chỉ biết yêu mình thôi”.
Lâm Khải Sương không tin lời cô, nhưng cũng không truy đến cùng, chỉ nhắc nhở: “Di động của em reo kìa”.
Hạng Mĩ Cảnh lấy di động từ trong túi ra, người gọi là Phương Tuân Kiệm.
Cô rất tự nhiên nói với Lâm Khải Sương rằng: “Sếp em gọi”. Sau đó đứng dậy, bước tránh ra một chổ mới nghe máy.
Phương Tuân Kiệm đoán cô đang ở cùng Lâm Khải Sương, không nói gì khác, chỉ hỏi thẳng vào vấn đề: “Bao giờ về?”.
Hạng Mĩ Cảnh đã nói chuyện với Lâm Khải Sương khá lâu rồi, lại còn uống bia, nên khi trả lời anh giọng điệu không được thận trọng như bình thường,
ngược lại còn giống trẻ con hờn dỗi: “Còn chưa ăn no mà”.
Chắc lúc này tâm trạng Phương Tuân Kiệm rất tốt, nên chủ động nói: “Về anh sẽ nấu cho em ăn”.
Hạng Mĩ Cảnh kinh ngạc tới mức trái tim đập lạc một nhịp, khó khăn lắm mới
kìm nén được sự vui sướng trong lòng xuống, đáp: “Nhưng trong tủ lạnh
không có thức ăn”.
Phương Tuân Kiệm kiên nhẫn trả lời cô: “Anh
mua rồi”. Sau đó giống như sợ cô tìm lí do để về muộn, đưa cho cô
thông điêp cuối cùng: “Trong vòng nửa tiếng nữa phải quay về”.
Hạng Mĩ Cảnh hình như chưa bao giờ nghĩ tới việc không nghe lời Phương Tuân
Kiệm, liền quay lại nói với Lâm Khải Sương: “Có chút việc phải quay về
xử lí”.
Lâm Khải Sương tỏ vẻ thông cảm, nhưng không có ý định tiễn cô: “Nếu không ngại thì em tự bắt taxi về được không?”.
Hạng Mĩ Cảnh gật đầu: “Bữa cơm hôm nay không tính, trước ngày anh đi, sẽ mời anh ăn một bữa thật ngon”.
Hạng Mĩ Cảnh tổng cộng mới chỉ được ăn cơm do Phương Tuân Kiệm nấu hai lần,
mùi vị và hình thức đều rất ngon, nhưng cô luôn được thông báo khá sát
giờ, khi quay về đồ ăn đã được bày hết lên bàn, anh thậm chí còn đã tắm
rửa xong, trên người không còn hơi hướng mùi dầu mỡ, nên cô luôn nghi
ngờ không biết đồ mà anh nói là nấu có phải do anh mua ở bên ngoài hay
không. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phương Tuân Kiệm không phải
“trai bao” của cô, thực sự anh không cần hao tâm tổn trí nghĩ cách giấu
giếm, chỉ vì cô thấy tò mò, muốn nhìn bộ dạng của anh khi tay thìa tay
đũa mà thôi.
Nhưng dù cô có vội vàng quay về nhanh tới mấy cũng luôn chậm một bước.
Lần này, Phương Tuân Kiệm xhư kịp tắm, nhưng đã rửa hết nồi niu xoong
chảo. Anh tắt máy hút mùi, nhìn bộ dạng tức tối của Hạng Mĩ Cảnh, như
rất thấu hiểu tâm trạng của cô, cười nói: “Lần này nếu em nhanh hơn một
chút chắc là kịp nhìn đấy”.
Cô cảm thấy đáng tiếc, nhưng thấy anh đoán được tâm tư mình. cô lại vui, quay lại đóng cửa rồi nhanh chóng
bước vào phòng , nói: “Bộ đồ ngủ sọc xanh hay bộ màu nâu?”.
Anh chặn cô lại, kéo tới trước bàn ăn: “Ăn cơm trước đã”.
Cô vẫn nhớ sở thích của anh, nên vào nhà tắm trước: “Anh ăn trước đi, em tẩy trang đã”.
Cô hồ nghi nhìn anh một cái.
Anh vẫn thản nhiên không chút bối rối, kéo ghế bảo cô ngồi.
Cô đoán, hôm nay tâm trạng của anh tốt như thế, chắc chắn đã chiếm được
thế thượng phong trong việc tranh giành nội bộ của Phương gia, nhưng lúc này anh né tránh không muốn đề cập đến, chỉ muốn chia sẽ niềm vui mình
đang được tận hưởng với cô, có lẽ là có nguyên nhân đặc biệt nào đó.
Lòng cô vui sướng vô cùng, quên cả những quy tắc thường ngày, cầm đũa
lên gắp cho anh một con ốc biển.
Rõ ràng anh ngẩn cả người.
Cô bỗng cảm thấy hành động của mình có chút không thoả đáng, đôi đũa đang ở lưng chừng, hạ xuống không được mà lui về cũng không xong.
“Mĩ Cảnh”. Anh ngồi đối diện cô, nhưng lại đặc biệt gọi cô bằng giọng chậm rãi như thế.
Đột nhiên cô bỗng căng thẳng, thu đũa về nhét con ốc vào miệng mình, cúi
đầu ậm ừ vâng một tiếng, rồi nói rất nhanh: “Ngon lắm ngon lắm”.
Anh lại không chấp nhận chuyện như thế là xong, gọi tiếp: “Mĩ Cảnh”.
Chẳng còn cách nào, đành chầm chậm ngẩng đầu lên, bộ dạng hối lỗi biết sai nhìn anh: “Lần sau em không dám nữa”.
Anh nghe cô nói mà dở khóc dở cười, cố ý nghiêm giọng nói: “Lần sau còn không nhớ anh bị dị ứng với ốc biển thì đáng đánh đòn”.
Cô ngạc nhiên giật mình.
Anh cau mày, rồi lại cười, nói thẳng: “Anh không biết em lại sợ anh như thế”.
Cô vội lắc đầu, chết cũng không chịu nhận mình sợ anh, giảo biện: “Là em tôn trọng anh”.
Rõ ràng anh không tin lời cô, nhưng cũng không truy hỏi, mà chuyển chủ đề: “Bao giờ Lâm Khải Sương đi?”.
Cô ngoan ngãn đáp: “Dự party tối mai xong sẽ đi”.
Anh nói với giọng bất mãn: “Lần này về lâu vậy”.
Sự vui vẻ của cô thể hiện hết lên mặt, cố tình hỏi anh: “Tối mai anh có tới không?”.
Anh đáp: “Ngày mai anh đi Amsterdam, một số tuyến đường phải được điều chỉnh, chắc sẽ theo tàu ra biển, đi khoảng một tháng”.
Trước kia cũng thường có những đợt hằng tháng trời không gặp anh, trong lòng
không phải không nhớ, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt như
lúc này.
Anh hiểu suy nghĩ của cô, còn cố ý trêu: “Thế nào? Không ngon à?”.
Cô vừa lắc đầu, vừa vội vàng ăn cơm.
Từ Tuệ Công đến quán ăn ven đường, rồi từ quán ăn ven đường về tới nhà,
khi Hạng Mĩ Cảnh nuốt hạt cơm cuối cùng vào miệng, đã hơn chín giờ
tối. Cô ăn tới mức bụng tròn căng.
Hai người không thể cùng nhau xuống nhà đi bộ, Phương Tuân Kiệm bèn kéo cô vào phòng đi đi lại lại.
Tối nay cô vô cùng phóng túng, thả lỏng bản thân, mặc kệ trên người mình có mùi phấn son mà anh không thích, hai tay vòng qua eo ôm chặt lưng anh,
nghiêng mặt áp vào ngực nơi trái tim anh đập, đưa chân theo bước chân
anh, chầm chậm di chuyển.
Anh phối hợp với động tác của cô, ôm
lấy eo cô, cúi đầu tì cằm lên trán cô. Anh luôn cảm thấy cảm giác ôm
cô rất tuyệt, cô không gầy quá, có chút thịt nhưng đều ở những chổ nên
có.
Khi đó, anh kén chọn vô cùng, có quan hệ với những tiểu thư
bên ngoài nhưng chỉ hời hợt, có người tốt bụng đưa cô tới cho anh, nhưng anh cũng chẳng mấy để tâm.
Sau tối hôm đó, anh cảm thấy cô sạch
sẽ, diện mạo xinh đẹp, hơn nữa giửa hai người không bị vướng mắc về mặt
giao tiếp, nên mới đồng ý tiếp tục qua lại. Anh chưa từng có bạn gái
một cách nghiêm túc, anh sống cùng cô cũng chẳng sợ có lỗi với ai, huống hồ xưa nay anh chưa từng lừa gạt nói dối cô điều gì, ra tay cũng hào
phóng. Anh là một người đàn ông thật sự, cũng luôn nhắc nhở mình rằng
bao nhiêu năm nay vẫn sống cùng cô như thế vì mình là một người đàn ông
bình thường. Anh cho rằng mình đã thoả mãn cô về mặt vật chất, nên
không quan tâm tới cảm nhận của cô, càng không cần bỏ tình cảm ra đối
đáp, bởi quan hệ giửa họ được thiết lập trên cơ sờ là đồng tiền.
Anh có nhửng mục tiêu không thể không hoàn thành, vị trí bạn gái hoặc vợ
chỉ có thể dành cho người có ích cho anh. Nhưng ngày hôm đó ra biển
chơi, cô bị Ngô Mạn Ni chơi xấu, nhìn cô giãy giụa dưới nước, anh đã
quên cả thân phận mà lao xuống biển cứu cô. Cho tới tận khi ấy, anh
mới dám nhìn thẳng vào tình cảm mà mình đã cố ý kìm nén giấu giếm bao
lâu nay. Cô vô tình bước vào cuộc sống của anh, rồi từng bước từng
bước đi vào trái tim anh.
Cũng may, giờ mỗi bước anh đi đều hướng về thành công phía trước, không bao lâu nữa, anh có thể hoàn thành di
nguyện của mẹ anh, đợi đến khi ấy, anh sẽ dắt tay cô quang minh chính
đại bước ra khỏi căn phòng này.
Tối nay anh có cảm giác đắm đuối
với mùi hương nhàn nhạt trên thân thể cô, cứ ôm cô di chuyển như vậy khá lâu, mới nói: “Tìm cơ hội chia tay Lâm Khải Sương đi”.
“Dạ?” Cô đang ngây ngất trong vòng tay anh, nghỉ ngợi vẩn vơ, nhất thời không nghe rõ lời anh nói.
Anh nới lỏng tay, nâng cầm cô lên.
Khuôn mặt cô lúc này ở rất gần anh, anh có thể nhìn thấy cả bóng hình mình
trong đôi mắt ấy, hoàn toàn chỉ có hình bóng của một mình anh, không có
bất kì người nào khác. Anh không biết cảm giác lúc này có được gọi là
hạnh phúc hay không, bởi vì cảm giác đó đã rời bỏ anh từ nhiều năm nay,
anh luôn sợ phải thừa nhận, dường như chỉ cần anh thừa nhận nó sẽ biến
mất, nhưng giờ cô ở ngay trước mặt anh, cô thuộc về anh.
Anh muốn thề hẹn với cô, cũng muốn nói với cô những lời từ trái tim mình, nhưng cuối cùng anh chỉ nói: “Đợi anh về”.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, ngoan ngoãn vâng lời anh: “Được”.