Lâm Khải Sương gọi điện hỏi cô đã xong việc chưa, có thời gian cùng anh ăn tối với Phương Tuân Kiệm và Chương Du không.
Cô nói cô không đi cùng họ được, một mình ngồi giữa những giá rượu, trong
tay cầm chai vang đỏ mà vừa rồi Dịch Hiểu Vụ nâng lên đặt xuống không
biết bao nhiêu lần. Vị của chai rượu này thật ra không quá đắng chát,
nhưng khi uống vào miệng, dường như ngay cả trái tim cũng ngập vị đắng.
Để bày tỏ sự trân trọng của mình đối với sinh nhật của Quý Thục Nghi, cô
xin Orchid nghỉ phép một ngày, sáng sớm sau khi ngủ dậy liền đi spa theo lịch trình đã được sắp xếp từ trước, sau đó trang điểm và làm tóc theo
phong cách bộ lễ phục do Lưu Sa mang đến. Khi toàn bộ quá trình hết
sức tỉ mỉ và lằng nhằng này kết thúc, đã bốn giờ chiều, Lâm Khải Sương
tới đón, cô mặc chiếc váy dài màu da đính ngọc trai giống như mĩ nhân
ngư bước từng bước nhỏ lên xe.
Lâm Khải Sương rất thông cảm, lấy từ ghế sau chiếc sandwich đưa cho cô, cười nói: “Tân nương cũng không long trọng như em”.
Hạng Mĩ Cảnh môi tô son, không dám há to miệng để ăn sandwich, đành dùng
ngón tay véo từng miếng nhỏ nhét vào miệng. Thực sự cô rất đói, ăn
được nữa cái bánh xong mới lên tiếng: “Nếu còn trang điểm thêm, e rằng
chẳng ai còn nhận ra em nữa”, rồi cảm khái: “Em cảm thấy mẹ anh có ý đồ
đó thật. Hi vọng mọi người sẽ quên em là nhân viên PR Hạng Mĩ Cảnh”.
Lâm Khải Sương cười cười không phủ nhận, đặt giả thiết hỏi cô: “Ngộ nhỡ tối nay mẹ anh lại yêu cầu em đừng làm công việc liên quan tới PR nữa, thì
em định thế nào?”.
Đôi mắt được đánh khá đậm của cô liếc Lâm Khải Sương một cái, có chút giận dỗi nói: “Em chắc chắn sẽ không đồng ý,
cũng vừa khéo khiến bà càng thêm không thích em”.
Anh như đang
nghĩ cho cô: “Thực ra nghề PR cũng không phải là nghề có thể làm cả đời, nếu có cơ hội, đổi sang làm ngành khác cũng không tệ. Đãi ngộ ở Lâm
thị chưa chắc đã kém hơn Bảo Nhã”.
Cô lắc đầu: “Trở thành nhân viên dưới tay mẹ anh? Thế chẳng phải sau khi chúng ta chia tay, bà ấy sẽ bóp chết em à”.
Anh cười cười, nghĩ ra điều gì đó bật hỏi: “Tập đoàn Hoa Hạ có nhiều công
ty như thế, sao trước kia em lại vào Bảo Nhã? Lẽ nào người của bộ phận
nhân sự đã mang hồ sơ của em lên nhầm tầng?”.
Cô ngập ngừng, sau đó cười đáp: “Ái chà, ngay cả chuyện đó cũng bị anh đoán ra”.
Anh rõ ràng không tin, nhìn cô một cái.
Thế là cô lại cười, “Thực ra vì em cảm thấy lương của nghề PR cao, làm tốt
còn có phần trăm, thưởng cũng đặc biệt nhiều. Kiểu người bước ra từ
gia đình nghèo khổ như em, cấp độ khao khát đối với đồng tiền một người
như anh không hiểu nổi đâu”.
Lần này thì anh tin lời cô thật: “Em có khó khăn gì, có thể nói với anh”.
Cô cười hi hi: “Anh tưởng anh là bạn trai em thật chắc?”.
Anh nhún vai, cố ý cười nói: “Thôi được, anh xém chút nữa thì quên mất trong nhà em có một con côn trùng rất lợi hại”.
Cô bất lực trừng mắt lườm anh, nói dối: “Không cho phép em được có tình một đêm à?”.
Anh lại không tin: ” Người khác làm PR, em cũng là dân PR, nhưng anh biết em không giống họ”.
Cô không trả lời.
Anh nói tiếp: “Những lời anh nói trước kia giờ vẫn còn hiệu lực. Nếu em
thật sự gặp được người mình yêu, chúng ta sẽ lập tức kết thúc mối quan
hệ trên danh nghĩa này”.
Cô đột nhiên nhớ tới việc Phương Tuân
Kiệm hỏi cô bao giờ chia tay với Lâm Khải Sương, anh hỏi một cách tuỳ
tiện, cô không biết có nên nghĩ anh đang quan tâm tới cô hay không. Cô vẫn không muốn để lộ quá nhiều bí mật trước mặt Lâm Khải Sương, cười
cười đáp: “Đợi bao giờ em gặp được người đó hẵng nói”.
Không long trọng như bữa tiệc mừng ngày thành lập của tập đoàn Hoa Hạ, khách quý
và những người nổi tiếng được mời tới dự sinh nhật của Quý Thục Nghi
chưa đến trăm người. Hạng Mĩ Cảnh quen khoảng tám mươi người trong số
đó, phần còn lại cô không quen đều là những tài tử giai nhân vây quanh
đám công tử kia mà thôi, đương nhiên, cũng có một hai ngoại lệ, ví dụ
như Phùng Vũ Phi, người mà cô nghe danh đã lâu nhưng chưa được gặp mặt.
Dung Trí Dật nói không sai, Phùng Vũ Phi khá xinh đẹp, thân hình với những
đường cong hoàn hảo, hơn nữa khuôn mặt cô ta rất giống Phùng Nghệ Nhân,
đặc biệt đôi mắt, giống như tạc, chỉ có điều Phùng Nghệ Nhân dịu dàng ôn hoà, còn Phùng Vũ Phi thì ngạo mạn. Cô ta mặc một chiếc váy dài quây
ngực màu vàng nhạt, đeo một chiếc vòng cổ có mặt bằng kim cương màu vàng hình bầu dục, tóc dài quá tai một chút, hơi xoăn, khiến khuôn mặt cô ta trông càng tinh tế lạ thường. Cô ta là khuôn mặt mới trong các bữa
tiệc xã giao, nhưng vì khoác tay Dung Trí Hằng cùng xuất hiện, nên nhận
được rất nhiều ánh mắt quan tâm.
Hôm nay Hạng Mĩ Cảnh xuất hiện
với thân phận là bạn gái của Lâm Khải Sương, vì vậy không cần phải vứt
bỏ Lâm Khải Sương và Quý Thục Nghi chạy tới trước mặt người của Dung gia thể hiện sự chăm chỉ cần mẫn của mình. Cô ngoan ngoãn đi cạnh Lâm
Khải Sương, đợi ba chị em nhà họ Dung cùng Phùng Vũ Phi tới chúc thọ Quý Thục Nghi.
Mọi người đều hiểu rõ thân phận của nhau, vì vậy chào hỏi cũng làm theo lễ nghi. Dung Ngọc Lan là người lớn nhất trong gia
đình họ Dung ở thành phố này, và cũng tiếp xúc với Quý Thục Nghi nhiều
nhất, nên giữ vai trò là cầu nối.
Những lời giới thiệu đều vô
cùng khách sáo và đẹp đẽ, nhưng cuối cùng lại vì Phùng Vũ Phi liếc xéo
Hạng Mĩ Cảnh, mở miệng nói rất miệt thị: “Thì ra cô chính là Hạng Mĩ
Cảnh mà Mandy nói”, khiến không khí đột nhiên trở nên gượng gạo kỳ
quái.
Quý Thục Nghi và Lâm Khải Sương rõ ràng không biết “Mandy”
mà Phùng Vũ Phi nhắc tới là ai, Dung Trí Hằng biết “Mandy” nhưng không
hiểu Phùng Vũ Phi nói vậy là có ý gì, Dung Ngọc Lan và Dung Trí Dật thì
hiểu nguồn cơn trong đó nhưng không ngờ Phùng Vũ Phi lại đề cập vào lúc
này.
Hạng Mĩ Cảnh lập tức hiểu ngay, Phùng Vũ Phi đang đứng trước mặt cô đây là bạn thân của Ngô Mạn Ni, cô nhanh trí, mỉm cười thừa
nhận: “Tôi là Hạng Mĩ Cảnh. Không biết Phùng tiểu thư có gì chỉ
giáo?”.
Sự thừa nhận thẳng thắn như thế, khiến Phùng Vũ Phi lại ném về phía Hạng Mĩ Cảnh một ánh mắt không hề khách khí.
Kết quả, hai cái liếc mắt đó của Phùng Vũ Phi khiến Quý Thục Nghi không
vui. Hôm nay bà mới là nhân vật chính, địa vị của bà trong thành phố
này khó ai lung lây nổi, bà nói với Dung Trí Hằng nhưng mắt lại nhìn
Phùng Vũ Phi: “Cô em vợ của Dung tiên sinh có chổ nào bất mãn chăng?”.
Phùng Vũ Phi ngạo mạn quen rồi, chưa từng có người nào nhìn mình một cách
khinh thường như Quý Thục Nghi, ngay tên cô ta cũng chẳng thèm gọi, mà
là “cô em vợ của Dung tiên sinh”, lập tức nổi cơn, định cất giọng lấn át hòng chiếm thế thượng phong.
Dung Trí Hằng ngăn Phùng Vũ Phi
lại, rồi cười nói Quý Thục Nghi giọng biết lỗi: “Grace nghe nói tới năng lực của Theresa, nên muốn kết bạn cùng cô ấy”. Sau đó nhìn Hạng Mĩ
Cảnh.
Hạng Mĩ Cảnh chưa từng nghĩ tới việc kết bạn với người nhà họ Dung, lập tức vuốt đuôi Dung Trí Hằng: “Thật vinh hạnh cho tôi”.
Dù những lời sau đó thuận tới thế nào, thì vướng mắc khi trước cũng không
được giải toả. Hạng Mĩ Cảnh thấy mình vô tội, sự bất hoà giữa cô và
Ngô Mạn Ni lại được chuyển tiếp một cách thần kì sang Phùng Vũ Phi, ngộ
nhỡ Phùng Vũ Phi thật sự được gả cho Dung Trí Hằng làm vợ lẽ, thì chắc
chắn chín mươi phần trăm cô sẽ sống không yên.
Lâm Khải Sương
không biết trong đầu cô nghĩ gì, chỉ hào hứng nói: “Anh còn tưởng người
của Dung gia đều giống Dung Ngọc Lan và Dung Trí Dật cơ, không ngờ còn
có một người như Dung Trí Hằng”.
Hạng Mĩ Cảnh đính chính lại suy
nghĩ của anh: “Phải là ngoài Dung Trí Dật và Dung Ngọc Lan, người của
Dung gia đều giống như Dung Trí Hằng”.
Lâm Khải Sương nhún vai, khen cô: “Em xử lí quan hệ của mình với Dung gia khá tốt”.
Hạng Mĩ Cảnh nhìn anh cười: “Làm gì có nhân viên nào đang yên đang lành lại đập bàn quát ông chủ chứ?”.
Lâm Khải Sương gật đầu, cố ý cười nói: “Vừa rồi anh để ý thấy mẹ rất quan
tâm tới màn giao lưu giữa em và Dung Trí Dật, chắc chắn về tin đồn giữa
hai người đã đến tai bà. Nhưng anh lại cảm thấy em sẽ không thích một
người không có tính quyết đoán như thế, nếu đổi lại là Dung Trí Hằng thì còn có khả năng”.
Hạng Mĩ Cảnh lườm anh không hề khách khí:
“Dung tiên sinh và vợ tình cảm quấn quýt như đôi chim uyên ương. Huống hồ…”, cô đang định nói ngay cả tên cô Dung Trí Hằng còn chẳng nhớ,
thì bỗng đột nhiên nghĩ ra vừa rồi anh gọi cô là “Theresa” rất rõ ràng,
nên nhất thời cô có chút băn khoăn.
Lâm Khải Sương hào hứng , truy hỏi: “Huống hồ gì?”.
Hạng Mĩ Cảnh suy nghĩ, rồi nói tiếp: “Huống hồ em là người thông minh, không muốn làm con thiêu thân sống chết đòi lao vào lửa”.
Lâm Khải Sương cười, cầm tay cô đặt lên cánh tay mình: “Thực ra thiêu thân lao vào lửa cũng có cái vui của nó”.
Người của nhà họ Phương đến dự tiệc sinh nhật Quý Thục Nghi còn nhiều hơn nhà họ Dung tới hai người, Phương Định Trạch bằng tuổi với Quý Thục Nghi
mang theo bà vợ kém mình ba mươi tuổi, Phương Tử Bác cũng đưa vợ cùng
đi, Phương Tử Du và Phương Tuân Kiệm đi một mình.
Hạng Mĩ Cảnh
vẫn luôn cảm thấy trong ba người con trai một người con gái của Phương
Định Trạch, ngoài Phương Hữu Lai còn nhỏ tuổi ra, hai người cùng mẹ là
Phương Tử Bác và Phương Tử Du thực ra không giống cha bằng Phương Tuân
Kiệm. Nhưng quan hệ thân sơ xưa nay không quyết định bởi hình thức,
Phương Định Trạch thiên vị Phương Tử Bác và Phương Tử Du, bạc đãi đứa
con trai dòng chính thất do vợ cả Bạch Tuyển Nghi sinh là Phương Tuân
Kiệm đã là bí mật được công khai.
Hạng Mĩ Cảnh chưa từng gặp Bạch Tuyển Nghi, ngay cả ảnh cũng không có, một tai nạn xảy ra hai mươi năm
về trước đã cướp đi tính mạng của tứ tiểu thư nhà họ Bạch, mà kênh thông tin của hai mươi năm trước không được phát triển như bây giờ, chuyện cũ người xưa không ai muốn nhắc lại nhiều. Chỉ có một lần, Quý Thục Nghi vô tình mắng một câu: “Phương Định Trạch là kẻ tiểu nhân vong ân bội
nghĩa”. Cô nhớ câu mắng đó, rồi nghe ngóng tin tức ở nhiều kênh, mới
biết thì ra Phương Định Trạch khởi nghiệp từ tiền hồi môn của Bạch Tuyển Nghi. Bạch Tuyển Nghi vì Phương Định Trạch mà không cùng gia đình di dân sang Mĩ, nhưng không lâu sau bà phát hiện ra Phương Định Trạch đã
từng kết hôn, hơn nữa còn có hai đứa con một trai một gái. Một câu
chuyện như thế ít nhiều cũng có những tình tiết bất đắc dĩ, Bạch Tuyển
Nghi giữ được vị trí bà Phương của mình, nhưng không giữ được trái tim
Phương Định Trạch, sau đó vợ trước của Phương Định Trạch đột ngột qua
đời, không lâu sau Bạch Tuyển Nghi cũng mất. Yêu hận tình thù dù mãnh
liệt tới đâu cũng không chiến thắng nổi thần chết, hai người đàn bà vì
một người đàn ông mà đấu đá nhiều năm, kết quả cuối cùng là một người
phụ nữ chưa từng nghe danh trở thành người kế nhiệm vị trí bà Phương và
được hưởng hết mọi vinh hoa phú quý.
Thế sự biến đổi khôn lường như thế.
Những gia đình quyền thế, dù nội bộ có đấu đá tranh giành thế nào, thì khi ra ngoài vẫn luôn tỏ vẻ trên dưới hoà thuận. Đặc biệt, Phương Tử Du ôm
hi vọng được hợp tác với Quý Thục Nghi, thế là càng thể hiện sự thân
thiết của mình với Phương Tuân Kiệm.
Hạng Mĩ Cảnh liếc nhìn
Phương Tử Du khoác cánh tay Phương Tuân Kiệm, trong đầu chỉ nghĩ: Một bộ vest đẹp và vừa vặn như thế, anh đã phải bay đi bay lại London bốn năm
lần để đo để thử, nhưng qua tối nay chắc chắn sẽ bị ném bỏ, thật đáng
tiếc.
Phương Tuân Kiệm dường như đọc được suy nghĩ của cô, nhân
lúc không ai để ý trừng mắt lườm cô một cái. Cô xưa nay vẫn sợ anh,
nhưng lần này bị anh lườm, cô còn cảm thấy buồn cười, do không chú ý nên hơi ngả ngửa người ra sau, chân giẫm lên đuôi váy, khiến li Champagne
cầm trên tay sóng sánh rớt hai giọt vào ngực áo.
Cử chỉ đó thật
sự vô cùng thất lễ. Quý Thục Nghi vốn đang nói chuyện cùng Phương Định Trạch với thái độ nhạt nhẽo, lập tức quét mắt nhìn Hạng Mĩ Cảnh một
cái.
Hạng Mĩ Cảnh vội rút lui, vào phòng nghỉ chỉnh sửa lại dung nhan. Vừa đẩy cửa liền gặp Dung Trí Dật bước từ buồng rửa tay ra.
Để tránh những lời đàm tiếu, cả buổi tối Dung Trí Dật không chủ động nói
chuyện với Hạng Mĩ Cảnh, giờ gặp nhau thế này, lập tức không kìm được mà khen ngợi cô: “Cô đúng là hào kiệt trong nữ giới, vừa gặp mặt lập tức
gây thù chuốc oán với Grace”.
Hạng Mĩ Cảnh chỉnh anh ta: “Sai rồi sai rồi, là Phùng tiểu thư thấy tôi không thuận mắt”.
Dung Trí Dật cố tình nói: “Vậy thì cô hãy cẩn thận, cô ta rất nhỏ nhen, nếu
được gả cho Victor thật, không chừng sẽ đầy cô xuống làm công nhân dọn
vệ sinh”.
Hạng Mĩ Cảnh nhún vai: “Vậy thì tôi sẽ từ chức không
làm nữa. Dù sao giờ tôi cũng có chút tiếng tăm, có lẽ không khó kiếm
việc”.
Dung Trí Dật gật đầu, còn gợi ý cho cô: “Cô có thể chuyển
sang tập đoàn Hải Thành, quản lí bộ phận PR bên ấy chẳng phải là người
dẫn dắt cô vào nghề sao”.
Hạng Mĩ Cảnh vẫn lắc đầu: “Làm việc cho anh, kết quả cuối cùng là thất nghiệp”.
Dung Trí Dật lần này nói rất nghiêm túc: “Ngày mai tôi sẽ đi khảo sát tính
khả thi của một dự án, nếu được, đồng nghĩa với việc tôi vừa thêm cho
tập đoàn Hoa Hạ một lĩnh vực mới chưa được khai thác nhiều”.
Hạng Mĩ Cảnh không cho là anh ta nói thật, cười đáp: “Vậy tôi chúc anh mã đáo thành công”.
Tiệc sinh nhật của Quý Thục Nghi dù xảy ra một vài sự cố nhỏ, nhưng không đến nổi khiến người ta không thể ứng phó nổi.
Dung Ngọc Lan nói trước mặt Quý Thục Nghi muốn cho Hạng Mĩ Cảnh nghỉ phép,
cô vừa vui vẻ đón nhận, vừa nói sẽ làm xong dự án của hãng giày trước
khi nghỉ, đồng thời hẹn với Mông Giang Vũ cũng tham gia bữa tiệc tối nay rằng ngày mai sẽ tới nhà quay đồng thời tiến hành phỏng vấn riêng bà.
Lâm Khải Sương đóng rất đạt vai trò người bạn trai, hôm sau đưa Hạng Mĩ Cảnh đến Tử Viên.