Thịnh Yến

Chương 17



Chuyến bay của Lâm Khải Sương hạ cánh lúc năm giờ sáng.

Trước một hôm, Hạng Mĩ Cảnh nhận được thông báo từ thư kí của Quý Thục Nghi
là Lưu Sa, nói xe của Lâm gia sẽ tới đón cô lúc bốn giờ, bảo cô sau khi
trang điểm chải chuốt xong thì xuống dưới nhà.

Ấn tượng của cô
trong lòng Quý Thục Nghi mặc dù rất không tốt, nhưng cũng không đến mức
phải chống đối ra mặt, ba giờ cô đã bò dậy khỏi giường.

Cô khá
nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức Phương Tuân Kiệm, không để cô kịp xuống
giường, anh giơ tay ôm lấy eo cô, kéo cô áp sát vào ngực mình, vùi mặt
vào hõm cổ cô. Anh vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói có chút mơ màng: “Sao
dậy sớm thế?”.

Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai, nhiệt độ ở
lòng bàn tay xuyên qua làn da hâm nóng từng tế bào, suýt nữa thì cô mềm
lòng, nhưng phải gắng sức bấu một cái thật đau vào đùi mình, sau đó nói: “Em phải ra sân bay đón Lâm Khải Sương”.

Cô cảm nhận được anh đã mở mắt, vì lông mi anh chớp chớp chạm vào làn da cô hai lần.

Anh hỏi: “Sao tối qua em không nói?”.

Tối qua, sau khi bàn bạc cùng nhà máy tất cả những mẫu giày sẽ xuất hiện
trong lần quảng bá này xong, về đến nhà đã mười một giờ, tắm rữa rồi tìm bừa thứ gì đó nhét vào bụng, chọn xong bộ y phục sẽ mặc trong ngày hôm
nay, thì đã mười hai giờ. Cô nằm lên giường mới ngủ được vài phút,
Phương Tuân Kiệm đến.

Anh uống rất nhiều rượu, loạng choạng như
không còn đứng vững được nữa. Cô xả nước cho anh tắm, quay người vào
lấy quần áo cho anh xong quay lại, thấy anh suýt thì ngủ gật trong bồn
tắm. Cô đành đỏ mặt tía tai vào tắm cho anh, anh say tới mức không còn biết trời đất gì nữa, cũng chẳng mở nổi mắt, để mặc cô muốn làm gì thì
làm. Đưa được anh về giường, đã gần một giờ sáng, vì vậy tổng cộng cô
mới ngủ được hai tiếng đồng hồ.

Giờ anh lại trách cô tại sao tối
qua không nói, cô cũng chẳng khách sáo ấm ức trách: “Anh say như thế, em nói anh cũng không nhớ được”.

Anh cười cười , nói với cô: “Tối
qua mời bọn Cố Tử Triều ăn cơm. Em đâu phải không biết bọn họ uống
khiếp thế nào, nếu không nhờ Nhất Trác uống đỡ cho anh vài li, chỉ e anh chẳng còn nhớ nổi đường về nhà nữa”.

Cô lập tức quay người lại nhìn anh, hỏi: “Mấy công trình ở Trung Phi đã xong rồi?”.

Anh “ừm” một tiếng rồi đáp: “Chắc không có vấn đề gì nữa”.

Cô cảm thấy vui, nghiêng người hôn lên môi anh.

Lúc này anh đã tỉnh rượu, từ khách thành chủ ôm cô rồi hôn thật cuồng nhiệt.

Hai người cứ như thế khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô mệt tới mức gân cốt rã
rời, nhưng không thể không dậy trang điểm còn kịp giờ ra sân bay.

Cũng may cô tới trước Quý Thục Nghi năm phút, còn kịp vào nhà vệ sinh chỉnh sửa lại chiếc khăn trên cổ, che đi dấu hôn.

Quý Thục Nghi là một tiểu thư Thượng Hải chính cống, có stylist riêng, ở
tuổi sáu mươi sáu, ra sân bay đón con trai thôi mà cũng sấy tóc quăn tít như một đám mây theo kiểu các nữ minh tinh Hồng Kông thập niên tám mươi rất ưa chuộng. Bà ta có thân hình tương đối đầy đặn, chăm chút cho
sắc đẹp khá tốt, là một người phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng, nên từ người bà
ta toát ra uy quyền khiến người khác phải run sợ. Bà ta rất thích
những bộ xường xám được cách tân, hôm nay đi đón cậu con vàng bạc, nên
mặc một chiếc xường xám nền tím, thêu hoa màu vàng và màu đỏ, khuy cài
thêu chỉ vàng, được làm thủ công vô cùng tinh xảo.

Hạng Mĩ Cảnh
chưa từng một mình tới thăm Quý Thục Nghi, từ lần về trước của Lâm Khải
Sương cho đến nay cũng phải hơn hai tháng rồi. Cô biết rõ Quý Thục
Nghi không thích mình, nên không nhiệt tình tới mức ôm bà, chỉ cúi người chào hỏi giống như gặp mặt một vị khách quý trong công việc mà thôi:
“Cháu chào dì”.

Quý Thục Nghi không thích Hạng Mĩ Cảnh là sự
thật, Hạng Mĩ Cảnh và Lâm Khải Sương trở thành một đôi đã được hai năm
cũng là sự thật. Trước hai sự thật này, Quý Thục Nghi rõ ràng càng
ngày càng nghiêng về sự thật thứ hai hơn, đồng thời hi vọng Hạng Mĩ Cảnh sẽ khuyên được Lâm Khải Sương về nước để phát triển sự nghiệp. Bà chỉ “ừm” một tiếng, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, bèn ý tứ nhắc nhở: “A Khải
năm nay đã hai mươi chín tuổi rồi, đàn ông tam thập nhi lập, nó phiêu
bạt ở nước ngoài bao nhiu năm như thế, cũng đến lúc về nhà”.

Hạng Mĩ Cảnh không định đắc tội với Quý Thục Nghi ngay ngày đầu tiên, đặc
biệt ngày kia còn là sinh nhật của bà, vì vậy chỉ thuận theo ý bà mà nói tiếp: “Cháu cũng mong anh ấy sẽ về nước”.

Quý Thục Nghi tạm hài
lòng với câu trả lời của cô, trò chuyện vài câu, bỗng nghe thông báo
chuyến bay của Lâm Khải Sương chuẩn bị hạ cánh.

Không phải đợi lâu, cửa ra mở, Lâm Khải Sương nhanh chóng xuất hiện.

Lâm Khải Sương không giống những công tử nhà giàu khác, cũng không kho khan cứng nhắc như những người thường xuyên vùi mặt vào trong phòng thí
nghiệm, anh mặc quần đùi cáo cộc đi giày thể thao, tay cầm túi du lịch.

Mắt anh thâm quầng, không cần nghĩ cũng biết trước khi lên máy bay về nước
anh phải thức đêm để hoàn thành công việc trước thời hạn, dưới cằm râu
mọc lún phún, gầy hơn rất nhiều so với lần về nước trước, khiến đường
nét của khuôn mặt rõ ràng hơn.

Quý Thục Nghi rất đau lòng, vội vàng bước tới Lâm Khải Sương.

Lâm Khải Sương dang rộng hai cánh tay ôm Quý Thục Nghi, gọi: “Mẹ”

Hai mẹ con gặp nhau đương nhiên là vô cùng tình cảm, Hạng Mĩ Cảnh đứng bên
cạnh, vai trò chẳng khác nhiều so với lái xe, thư kí riêng của Quý Thục
Nghi.

Lâm Khải Sương không quên cô, sau khi thể hiện tình cảm với mẹ xong, lại dang tay kéo cô vào lòng, ôm rất chặt. Cô bị siết tới
phát đau, cố gắng nhịn cười thì thầm vào tai anh: “Diễn quá đà rồi đấy”.

Anh phì cười thành tiếng, buông cô ra, sau đó đưa túi hành lí cho tài xế, rồi cầm tay hai người phụ nữ bước về phía trước.

Ba người về tới nhà họ Lâm mới hơn sáu giờ, bữa sáng vô cùng thịnh soạn. Sắc mặt Lâm Khải Sương và Hạng Mĩ Cảnh trông rất tệ, lúc này Quý Thục
Nghi lại là một bà mẹ hiểu biết, bảo hai người họ về phòng nghỉ ngơi.

Lần này tinh thần của Hạng Mĩ Cảnh lập tức tăng vọt, đợi Lâm Khải Sương
khoá cửa phòng xong, bèn kéo anh lại nói: “Mẹ anh lại cho phép em ngủ
trong phòng anh!”.

Anh vừa xắp xếp hành lí, vừa phân tích: “Bà đã dần chấp nhận em”.

Cô nằm trên sofa, duỗi thẳng chân, thở dài: “Vậy phải làm thế nào? Hay là để em làm chút việc bà không thích nhé?”.

Anh lắc đầu: “Muốn hành động cũng phải qua sinh nhật bà đã”.

Cô thấy anh nói có lí, lại hỏi: “Anh chuẩn bị quà gì rồi?”.

Anh lấy từ trong túi hành lí ra một chiếc hộp đưa cho cô xem: “Là một chiếc cài áo, hàng chữ cái được làm bằng kim cương này là tên tiếng Anh của
mẹ anh”.

Cô thấy chiếc cái áo này rất đẹp, giá chắc chắn cũng đẹp không kém, bèn cố ý khen ngợi: “Ra tay hào phóng quá nhỉ?”.

Anh lại lấy một chiếc hộp nhỏ nữa đưa cho cô: “Đừng nói anh thiên vị đấy”.

Cô nói cảm ơn, rồi vui mừng đón lấy hộp quà, mở ra xem, là một chiếc vòng
cổ bằng đá quý màu xanh sẫm. Kiểu dáng rất đơn giản, viên đá không quá lớn, nhưng tròn tròn, vô cùng bắt mắt.

Cô rất thích , lại cảm ơn anh lần nữa.

Anh nói: “Là anh phải cảm ơn em mới đúng”. Sau đó giục cô lên giường đi ngủ.

Cô đúng là bị thiếu ngủ, vừa đặt đầu xuống chiếc giường mềm mại chưa được
hai phút đã ngủ mất. Vẫn là anh gọi cô dậy, nói đã mười một rưỡi, phải xuống nhà ăn trưa, lại cố ý chỉ vào vết hôn trên cổ cô trêu: “Tối qua
làm trò bắt gà trộm chó gì thế này?”.

Bị anh bắt được, vội vội vàng vàng chỉnh lại tư thế, sau đó giải thích: “Bị côn trùng cắn”.

Anh phá lên cười ha hả: “Con côn trùng này cũng ác thật đấy”.

Xuống nhà, mới biết Phương Tuân Kiệm tới chơi.

Phương gia và Lâm gia cùng ở trong khu biệt thự này, chỉ có điều một nhà ở tít mạn Đông , một nhà ở tít mạn Tây, và là hai hộ chiếm hai căn biệt thự
to nhất. Sinh thời mẹ

Phương Tuân Kiệm có quan hệ khá tốt với Quý
Thục Nghi, vì vậy một người rất biết cách đối nhân xử thế như Phương
Tuân Kiệm, tới nay vẫn giữ được mối quan hệ tương đối tốt với Quý Thục
Nghi.

Trước kia Hạng Mĩ Cảnh có nói với Chương Du, Phương Tử Du
muốn thông qua cô để hòng tìm cơ hội hợp tác với Quý Thục Nghi là tìm
nhầm đối tượng rồi, thực ra trong lòng cô hiểu rõ, Phương gia mặc dù
không yếu thế hơn Lâm thị do Quý Thục Nghi đang điều hành, nhưng con
người Quý Thục Nghi không chỉ nhìn tiền hành sự, Phương Tử Bác và Phương Tử Du không phải con dòng chính thất, cho dù hai anh em họ có được
Phương Định Trạch yêu quý tới nhường nào, thì cũng không bao giờ lọt nổi vào mắt của Quý Thục Nghi. Phương Tuân Kiệm lại khác, anh có khả năng trò chuyện vui vẻ cùng Quý Thục Nghi, cũng có bản lĩnh can thiệp khiến
Phương Tử Du không thể hợp tác nổi với Quý Thục Nghi.

Lâm Khải
Sương và Phương Tuân Kiệm là chỗ quen biết cũ, mặc dù con đường họ đi
khác nhau, nhưng quan hệ vẫn khá tốt. Phương Tuân Kiệm nghe tin Lâm
Khải Sương về, nên đặc biệt tới thăm bạn cũ, sau đó bị Quý Thục Nghi giữ lại ăn cơm trưa.

Hạng Mĩ Cảnh không ngờ Phương Tuân Kiệm lại đến, khi từ trên tầng hai đi xuống nhìn thấy anh, ít nhiều có chút bất ngờ.

Lâm Khải Sương hoàn toàn không hay biết gì nên vô cùng thoải mái, chào hỏi
Phương Tuân Kiệm và trò chuyện rôm rả cho tới tận kho ngồi vào bàn ăn. Phương Tuân Kiệm nói buổi chiều phải dành thời gian đi xem bữa tiệc
sinh nhật vào tối mai do Phương Tử Du phụ trách đã chuẩn bị tới đâu rồi, Lâm Khải Sương bèn nói anh cũng muốn đi. Hạng Mĩ Cảnh đi cùng họ.

Ba người đến khách sạn, Chương Du đã đến trước, giải thích với Lâm Khải Sương một lượt những hạng mục trong bữa tiệc.

Hạng Mĩ Cảnh và Phương Tuân Kiệm đi sau, lúc này hai người có nói chuyện với nhau cũng không khiến người khác để ý, Phương Tuân Kiệm lại nghiêm túc
khen cô: “Em được nhà họ Lâm hoan nghênh hơn trước nhiều rồi đấy”.

Cô hiểu anh muốn ám chỉ Quý Thục Nghi, thế là phản kích: “Anh còn được bà Quý hoan nghenh hơn”.

Anh đột nhiên hỏi cô: “Bao giờ thì chia tay với anh ta?”.

Cô ngẩn người, rồi quay mặt sang nhìn anh.

Anh khôi phục lại bộ dáng như đang nói đùa của mình: “Anh ta và công ty bên ấy kí hợp đồng rồi, phải còn một năm nữa mới hết hạn đúng không?”.

Cô hoang mang gật đầu nói phải.

Đúng lúc này thì di động đổ chuông, Uông Nhất Trác gọi tới. Cô đoán chắc
là có liên quan tới Dịch Hiểu Vụ, không tiện nghe máy trước mặt Phương
Tuân Kiệm, nên đi ra chổ khác.

Giọng Uông Nhất Trác vô cùng lo
lắng, cô vừa bắt máy thì hỏi luôn: “Theresa, Dịch Hiểu Vụ cố chấp muốn
đi mua rượu, trong nhà chẳng ai ngăn nổi cô ấy. Tôi vừa đến Thâm
Quyến, không về kịp, cô có thể tới hầm rượu tìm cô ấy được không?”.

Cô lập tức nhận lời, cúp máy xong, Phương Tuân Kiệm hỏi cô có chuyện gì. Cô chỉ nói bên hãng giày xảy ra có chút chuyện, phải quay về xử lí, sau đó lại phải nói dối Lâm Khải Sương và Chương Du.

Chạy đến hầm
rượu, quả nhiên thấy Dịch Hiểu Vụ đang đứng chọn rượu. Cô mới chỉ học
được một chút kiến thức ở Hạng Mĩ Cảnh, căn bản vẫn không phân biệt nổi
đâu là rượu ngon, nên cứ đứng trước giá rượu mà cầm lên đặt xuống, rồi
lặp lại động tác từ đầu. Phó giám đốc của hầm rượu thấy cô hành hạ
những chai rượu quý như thế thì đau lòng vô cùng, nhưng vì có vệ sĩ của
Dịch Hiểu Vụ, không thể nào tiếp cận được cô để khuyên nhủ, ngăn cản.

Hạng Mĩ Cảnh đầu tiên là an ủi phó giám đốc rằng lát nữa chổ rượu này sẽ
được đóng gói mua hết, sau đó mới tới gần Dịch Hiểu Vụ, thân mật gọi:
“Hiểu Vụ”.

Dịch Hiểu Vụ nghe có người gọi mình, nghiêng đầu nhìn, rất lâu sau mới nhận ra Hạng Mĩ Cảnh, cầm chai rượu giơ lên cao vui vẻ
vẫy tay: “Theresa, sao cô lại ở đây?”.

Hạng Mĩ Cảnh nói dối: “Mình tới chọn rượu cho tiểu Dung tiên sinh”.

“Tiểu Dung tiên sinh?” Dịch Hiểu Vụ chau mày, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không hiểu, hỏi cô: “Tiểu Dung tiên sinh nào?”.

Cô lập tức chuyển đề tài, hỏi lại: “Cô đã nhắm được chai rượu nào rồi?”.

Dịch Hiểu Vụ còn đang đau đầu, nghe hỏi vui mừng đáp: “Nhất Trác hôm nay sẽ
có được miếng đất ở đường Hoa Sơn, định mua rượu về để uống chúc mừng
anh ấy”.

Mảnh đất ở đường Hoa Sơn Uông gia có được từ ba năm
trước, bởi vì năm đó bất động sản rất sôi động, nên Hạng Mĩ Cảnh vẫn còn nhớ rất rõ. Biểu hiện của Dịch Hiểu Vụ thể hiện rõ rằng: kí ức và ý
thức của cô bị rối loạn.

Hạng Mĩ Cảnh nhìn bộ dạng của Dịch Hiểu
Vụ, trong lòng bỗng thấy buồn, nhưng không đính chính lại, mà tận tâm
tận lực giúp cô chọn một chai vang trắng được sản xuất năm 2005.

Dịch Hiểu Vụ nhìn năm sản xuất, vô cùng vui sướng: “Mình và Nhất Trác quen nhau vào năm này”.

Hạng Mĩ Cảnh gật đầu: “2005 là một năm đẹp”.

Dịch Hiểu Vụ ôm chai rượu đầy vui sướng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.