Thịnh Yến

Chương 16



Hạng Mĩ Cảnh quả nhiên còn bị ảnh hưởng bởi chuyện của Nguỵ Khiết.

Cô năm lần bảy lượt vì anh em Dung gia mà trở thành đề tai đàm tiếu của
những người làm trong tập đoàn, đa phần là bị người ta ghen ghét coi
thường, giờ cấp dưới lại gây ra một chuyện tày đình như thế, các ông tám bà tám trong lúc chỉ chỉ trỏ trỏ phê phán sai lầm của Nguỵ Khiết thuận
miệng kéo luôn cô vào cho tiện bề hỏi tội.

Cô không thể không lấy hết dũng khí, tinh thần căng như dây đàn để né tránh tên bay đạn lạc từ khắp bốn phương tám hướng phóng tới, nhưng cũng có lúc cô không khống
chế nổi tâm trạng của mình. Ví dụ như khi ở trước mặt Tiền Mẫn, cô
bèn chất vấn với giọng hết sức đanh thép, chặn ngay Tiền Mẫn ở phòng
uống trà: “Cô ấy chẳng qua là một cô gái nhỏ thân cô thế cô, hà tất phải ép người ta tới mức đó?”.

Tiền Mẫn nhướng mắt nhìn cô: “Cô cho rằng tôi đã tiết lộ thông tin?”.

Cô hỏi ngược lại: “Tài xế đưa Nguỵ Khiết tới bệnh viện chẳng phải là người của cô sao?”.

Tiền Mẫn không phủ nhận việc này, nhưng cũng không định vô duyên vô cớ để
người khác bôi nhọ, cười nhạt đáp: “Mặc dù tôi không thích con người
Nguỵ Khiết, nhưng cũng không rảnh tới mức bỏ thời gian đi điều tra cuộc
sống của cô ta. Cô ta dám làm tình nhân thì cũng phải biết sẽ có ngày bị bại lộ chứ, xe, nhà có cả rồi, còn phải giả vờ vô tội gì nữa? Lẽ
nào cô ta cho rằng mấy kẻ có tiền đó yêu thật, sẽ kết hôn với cô ta thật sao? Chẳng qua chỉ là một nhân viên PR mà thôi, năm xưa Dịch Hiểu Vụ
nổi như cồn khắp thành phố, cuối cùng vẫn bị vứt bỏ như thường đúng
không? Cô ta còn chẳng bằng một phần mười của Dịch Hiểu Vụ, đừng vọng
tưởng làm cô bé Lọ Lem”.

Hạng Mĩ Cảnh chẳng biết phải đối đáp ra sao.

Tiền Mẫn nhìn cô một cái, trước lúc đi ra ngoài còn cố ý huých vào vai cô,
nói: “Không phải ai cũng may mắn gặp được Lâm Khải Sương như cô đâu.
Nếu tôi là cô, nhất định sẽ rửa tay gác kiếm trước khi danh tiếng bị huỷ hoại, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc lấy lòng mẹ chồng tương lai,
đừng để tới sau này lại rơi mất con rùa vàng đã câu được”.

Những
việc lo lắng trong lòng giống như cuộn len bị rối theo Hạng Mĩ Cảnh đi
khắp noi khiến cô không thể tĩnh tâm lại được. Khi bàn với bên tạp chí về việc phỏng vấn và tuyên truyền Mông Giang Vũ, người sắp được biến
thành “Nữ hoàng giày cao gót” , từ lúc nào cô đã thất thần hai lần, lúc
thuyết trình về ý tưởng sáng tạo của mình cũng làm không tốt, để biên
tập của tạp chí chiếm ưu thế. Cũng may trước nay quan hệ giữa cô và
tổng biên tập của tờ tạp chí này không tồi, thỉnh thoảng cũng tặng một
hai chai vang ngon cho đối phương, nên mới khiến phương án cuối cùng
không khác nhiều lắm so với dự tính trước đó của mình.

Kiều Kiều
cùng cô tới toà soạn nhận ra ngay vẻ lơ đễnh mất tập trung ấy, vẫn cho
rằng cô đang nghĩ cách giúp Nguỵ Khiết, nên bắt đầu lầu bầu bất mãn.

Tâm trạng Hạng Mĩ Cảnh không tốt lắm, cô thoáng sầm mặt, chỉ nói mình còn việc khác cần làm, bảo Kiều Kiều về công ty trước.

Thực ra trong công ty còn cả đống việc chờ Hạng Mĩ Cảnh về giải quyết, nhưng cô không muốn nghe thấy những lời chỉ trích của mọi người dành cho Nguỵ Khiết nữa, mặc dù là Nguỵ Khiết đã sai. Cô đi dạo trong trung tâm
thương mại nửa tiếng, ăn hai que kem, sau đó quyết định quay lại công
ty.

Kết quả vừa khéo đúng lúc Dung Trí Hằng và mấy vị lãnh đạo
cấp cao vừa bước ra khỏi thang máy, đi về phía đại sảnh, giống như chuẩn bị ra ngoài.

Hạng Mĩ Cảnh cũng như những người đứng trong đại
sảnh, tránh sang một bên nhường đường, đứng ở nơi cách cửa không xa, đợi Dung Trí Hằng và những người kia ra ngoài.

Hôm nay Dung Trí Hằng mặc một bộ comple màu xanh nước biển, áo sơ mi màu xanh xám nhạt, không thắt cà vạt, vì vậy nhìn có vẻ không giống ngày thường lắm.

Khi
anh đi ngang qua, Hạng Mĩ Cảnh hơi cúi đầu, vừa thể hiện thái độ cung
kính lịch sự, mà cũng là để tránh ánh mắt hai người chạm nhau khiến vở
Soap opera kia phải ra phần ba.

Dung Trí Hằng giống như không thể cứ thế mà “tha” cho Hạng Mĩ Cảnh, chân đang bước rất đều bỗng dừng lại trước mặt cô.

Hạng Mĩ Cảnh nhìn thấy đôi giày da của anh, biết là mình không thể làm con
đà điểu vùi đầu vào cát mãi, đành lấy hết dũng khí, ngẩng đầu mỉm cười
chào: “Chào Dung tiên sinh”.

Một cử chỉ như thế thôi cũng thu hút ánh mắt của không ít người, những vị lãnh đạo cấp cao đi cùng với Dung
Trí Hằng cũng không còn mang bộ mặt lạnh như băng nữa, nhìn Hạng Mĩ Cảnh từ đầu tới chân.

Lúc này Hạng Mĩ Cảnh thật sự muốn khóc, đang chuẩn bị chủ động hỏi xem Dung Trí Hằng có cần gì ở mình không.

Dung Trí Hằng lại cất giọng hết sức bình thản lên dặn dò cô: “Anne, cô nói
với Orchid, bắt đầu từ ngày mai hoa dùng để trang trí trong tất cả các
tầng đổi sang tường vi trắng”.

Đây vốn là một chỉ thị bình thường không thể bình thường hơn, nhưng vì Dung Trí Hằng đổi tên của cô từ
Theresa sang Anne, đội nhiên anh đã dập tắt sự háo hức của những người
có mặt trong đại sảnh đang chờ hóng chuyện. Trong toà nhà này, hiện
tại chì mình Hạng Mĩ Cảnh cô có tên tiếng anh là Theresa, nhưng những
người có tên tiếng anh là Anne thì nhiều không đếm xuể. Theo như tin
đồn, giữa Dung Trí Hằng và Hạng Mĩ Cảnh có quan hệ thân thiết vượt mức
bình thường, vậy tại sao anh có thể nhầm lẫn tên tiếng anh của cô? Lại
còn làm cô khó xử trước mặt bao nhiêu người như thế? Việc này hoàn toàn không giống như hai người đang hẹn hò. Thế là mọi người lập tức dừng
việc biên tập những tin tức về họ. Những kẻ ưa đưa chuyện bắt đầu tìm
được đề tài khác, đó là tìm hiểu xem Dung Trí Hằng thích hoa gì.

Dù thế nào, đây cũng là một việc có lợi cho Hạng Mĩ Cảnh. Vì chuyện của
Nguỵ Khiết mà cô bị mọi người đánh đồng cá mè một lứa, nhưng chỉ một câu nói của Dung Trí Hằng đã làm rõ mối quan hệ “chưa chắc đã có” của hai
người bọn họ, ở một mức độ nhất định nào đó anh đã giúp cô thấy lòng bớt nặng nề đi nhiều.

Quay về văn phòng, Hạng Mĩ Cảnh báo lại với
Dung Ngọc Lan chỉ thị đó, Dung Ngọc Lan sau khi ngẩn ra mất vài giây mới bừng tỉnh gọi điện cho cửa hàng hoa để điều chỉnh.

Một tiếng
sau, Âu Na lon ton chạy vào luôn miệng gọi cô là “Anne” để trêu
đùa. Hạng Mĩ Cảnh đang chọn giày trước màn hình vi tính, trừng mắt
lườm Âu Na một cái, mắng: “Việc thì không chịu làm, chỉ biết đi hóng
chuyện về mình. Trừ tiền thưởng tháng này của cậu!”.

Âu Na
không sợ, hào hứng nói: “Mình nhận sự uỷ thác của mọi người, tới để
phỏng vấn tâm trạng của cậu lúc này. Thế nào? Bị bạn trai tin đồn gọi sai tên ngay trước mặt mọi người, cảm giác thế nào?”.

Hạng Mĩ Cảnh tiện tay giơ chiếc bút ném về phía Âu Na, đuổi bạn: “Cậu thật rảnh rỗi quá đấy”.

Không chỉ mình Âu Na rảnh rỗi, Dung Trí Dật cũng gọi điện cho cô.

Hạng Mĩ Cảnh có thể đoán được Dung Trí Dật sẽ nói gì, cô nhất máy cung kính
lên tiếng: “Dung tiên sinh, tình cảm giửa tôi và A Khải rất tốt, ngày
kia anh ấy về nước rồi, tôi thật sự không có bất kì ý định trăng hoa nào với Dung đại tiên sinh cả”.

Đầu dây bên kia Dung Trí Dật kinh hãi mãi không thấy lên tiếng.

Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy có gì đó không đúng, mới hỏi một câu: “Dung tiên sinh”.

Dung Trí Dật phá lên cười hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”.

Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy mình đúng là bị làm cho loạn cả lên rồi. Sau mới
biết vì hôm nay Dung Trí Dật nhận chiếc xe đua mới, lại không dám chia
sẽ niêm vui không được phép chia sẻ này với người nhà họ Dung, bạn bè
trong thành phố không có, vậy là nghĩ tới chuyện đưa cô đi hóng gió.

Cô thất lễ với người ta trước, lại bị Dung Tí Dật bám nhằng nhẵng không
tha, đành phải yêu cầu anh ta không được đợi cô dưới toà nhà, cô sẽ tự
mình đến điểm hẹn.

Dung Tí Dật đúng là đồ đồng bóng, chọn một
chiếc xe đua màu đỏ rực, nhưng đồng bóng thì đồng bóng, anh ta vẫn là
kiểu công tử phong lưu ham chơi hơn ham làm, tư thế chờ đợi đứng dựa
người vào thành xe dưới ánh hoàng hôn thật sự vô cùng bắt mắt. Bác
tài xế taxi tưởng lầm anh ta là bạn trai của Hạng Mĩ Cảnh, vừa tìm tiền
lẻ trả lại cô, vừa nhắc nhở: “Có một người bạn trai như thế, chắc căng
thẳng lắm nhỉ”

Hạng Mĩ Cảnh không muốn phí lời giải thích, liền
miệng vâng vâng dạ dạ. Xuống xe rồi, hết lời khen ngợi chiếc xe mới
của Dung Tí Dật: “Hôm qua mới chỉ xem ảnh, hôm nay đã được tận mắt nhìn
xe thật rồi. Qủa nhiên có tiền mua tiên cũng được, nhin hai cái đã
thấy hoa mắt chóng mặt”.

Dung Tí Dật vô cùng hài lòng trước những lời tâng bốc đó của cô, kéo cô lên xe, hào hứng cảnh cáo: “Để cô cảm
nhận được một cách thế nào là xe đua siêu hạng, tôi quyết định đưa cô
tới Lâu Ngoại Lâu ăn Hàng Châu ăn cá dấm”.

Hạng Mĩ Cảnh kinh ngạc than: “Giờ đã sáu rưỡi rồi. Có thể ăn gần một chút không?”.

Đương nhiên phản đối của cô là vô hiệu. Dung Tí Dật lượn lờ ngoắt nghéo
giữa dòng xe đông như mắc cửi rồi rẽ lên đường cao tốc, vào thành phố
Hàng Châu, nhưng vì không quen đường, nên đi mấy vòng mới tìm được Lâu
Ngoại Lâu.

Hạng Mĩ Cảnh đói lả cả người, chẳng còn tâm trạng mà
khen kĩ thuật lái xe của anh ta bậc nhất hay tính năng xe siêu việt nữa, chạy thẳng lên tầng trên, gọi món thịt kho Đông Pha ăn trước đã.

Dung Tí Dật nhìn cô tỏ ý thất vọng: “Kĩ thuật lái xe siêu hạng lái với tốc
độ xé gió đưa cô tới bên bờ Tây Hồ, mà cô lại chỉ chăm chăm ăn thịt kho
thôi sao?”.

Cô không định tranh luận giải thích, ngoan ngoãn ngồi nghe phê bình.

Anh ta cũng cắm cúi ăn, đang ăn như nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Chuyện cô nói
lúc nghe điện thoại là như thế nào? Cái gì mà cô thật sự không thích
Victor?”.

Cô nuốt thức ăn xuống, giải thích: “Gần đây đầu óc tôi
hơi lẫn lộn, anh đừng để ý”, rồi lập tức chuyển đề tài: “Anh lấy xe mới sao không đưa Từ tiểu thư đi hóng gió?”.

Anh ta cũng không giấu giếm: “Chú tôi ngã bệnh, hôm qua Sisley đã bay về Los Angeles rồi”.

“Ốm sao?”. Cô thoáng kinh ngạc.

Anh ta cau mày nhìn cô: “Cô quan tâm tới Sisley như thế làm gì?”.

Cô nói như trùng hợp: “Mấy hôm trước tôi có gặp Từ tiểu thư ở nhà Fiona, nói chuyện với cô ấy khá hợp”.

Anh ta vô cùng kinh ngạc: “Từ nhỏ Sisley chỉ thích yên tĩnh, bạn bè không
nhiêu, vậy mà cô có thể nói chuyện khá hợp với nó? Thật thần kì”.

Cô biết việc Từ Hi Lê không có nhiều bạn, không phải ai cũng thích một xã
hội mở cửa, cũng không phải ai cũng thích hằng ngày đi dự đủ các loại
tiệc tùng, đeo mặt nạ chào hỏi xã giao với người khác.

Tình cảm
giữa Dung Tí Dật và Từ Hi Lê có lẽ không tệ, nên anh ta tỏ vẻ tiếc nuối
khi cô em họ mới tới chơi chưa được bao lâu đã vội vã quay về. “Thật
là người nên đi chẳng đi, người nên ở chẳng ở”.

Hạng Mĩ Cảnh
nhanh chóng hiểu rằng người nên đi mà Dung Trí Dật nói ở đây chính là
Phùng Vũ Phi, nhưng vì lịch sự cô không muốn hỏi những chuyện có liên
quan tới gia đình họ Dung, nên không phát biểu ý kiến.

Dung Tí
Dật xưa nay chưa bao giờ che giấu việc yêu ghét của mình, đặc biệt anh
ta lại cảm thấy Hạng Mĩ Cảnh đáng tin, nên nói tiếp: “Nếu trong nhà có
quy định mọi người phải ở Dung Liên sơn trang, tôi thật ra không muốn
sáng nào ngủ dậy cũng phải giáp mặt với Grace”.

Cô cười hỏi: “Lẽ nào cô ấy không được xinh đẹp lắm?”.

Anh ta không cố ý bẻ cong sự việc, mà rất thẳng thắng: “Rất xinh đẹp ưa
nhìn, giống Yan vô cùng, nhưng cách đối nhân xử thế thì kém vô hơn
nhiều. Nói là đến chơi với Yan, mà tôi thấy như đến để gây phiền phức thì hơn. Sức khoẻ của Yan vốn đã không tốt, giờ còn phải lo lắng việc Grace chạy đi khắp nơi gây thù chuốc oán. Lần trước mở tiệc mời mấy
vị nhà họ Diệp, cô ta ăn nói không giữ mồm giữ miệng, nếu không phải có
Victor ở đó, tôi có cảm giác Diệp Chí Khiêm sẽ lột da cô ta ngay tại
chỗ”, anh ta bổ sung: “Ăn nói chẳng có lể nghi trên dưới gì cả. Cũng
không nhìn lại xem giờ mình đang ở đâu”.

Cô không ngờ lại được
nghe nhiều bí mật tới thế, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, chỉ nói:
“Dung tiên sinh thật sự rất yêu vợ”.

Anh ta nhún vai, dường như
định bày tỏ ý kiến riêng của mình, nhưng ngập ngừng hồi lâu, rồi e dè
nói: “Lấy vợ về thì phải chăm sóc yêu thương. Bà nội rất nghiêm khắc,
không chỉ nghiêm ở chổ lễ tết phải ba lạy chín dập đầu, trước khi kết
hôn gây chuyện có thể bỏ qua được, nhưng sau khi kết hôn không ai dám
làm bậy. Nếu không cô cho rằng tại sai Orchid lại cứ ở lì đây mãi?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.