Thần Điển

Chương 345: Truy đuổi



Phong Nhận chém vào đầu con Đường Lang chợt hóa thành từng điểm lưu quang tiêu tán vào không gian, còn cái đầu của con Đường Lang vẫn hoàn hảo không tổn hao chút gì.

Địch Áo đầu tiên là kinh ngạc một lát, sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Hắn từ chưa từng thấy loài Đường Lang này, mà con Đường Lang to lớn cũng chưa từng thấy qua nhân loại, cho nên hắn thử dò xét lực phòng ngự của đối phương, đồng thời đối phương cũng đang suy đoán lực công kích của hắn.

Mới vừa rồi con Đường Lang to lớn dùng vỏ cánh đánh nát cơn mưa Phong Nhận nên nghĩ là công kích trình độ này không thể nào xúc phạm tới nó, vì thế những lần sau nó lười tránh né.

Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL

Đây có tính là một loại yêu thú biến dị có trí tuệ cao đẳng không?

Địch Áo tiếp tục lui về sau, con Đường Lang to lớn tạo ra cho hắn cảm giác rất quỷ dị, cho tới giờ hắn vẫn giữ vững công kích mang tính dò xét.

Đường Lang to lớn càng đuổi càng điên cuồng, hai cái lớn lưỡi hái huy vũ trên dưới trái phải, chỉ cần động tác Địch Áo hơi chậm lại sẽ lập tức được dựng bia liệt sĩ ngay.

Địch Áo đột nhiên nghiêng người chuyển hướng trượt đến bên hông Đường Lang to lớn, hất tay buông thả một đạo Phong Nhận, mục tiêu của hắn vẫn là cái bụng của con Đường Lang. Bởi vì nơi đó là bộ phận yếu ớt nhất của Đường Lang, ngoại trừ chỗ này ra, hắn không tìm được nhược điểm nào khác.

Đúng lúc này, ở nơi xa có một mảnh cái hồ nước đen sì sì làm cho Địch Áo chú ý, ở phía trên còn trôi nổi lơ lửng một vài bộ xương cốt động vật.

Chắc chắn không phải là hồ nước bình thường, thấy mấy bộ xương cốt trồi lên mặt hồ. Địch Áo hiểu đó là hồ nhựa cây thiên nhiên được hình thành các lớp thực vật và thi thể thối rửa. Hễ bị rơi vào trong đó sẽ rất khó dãy thoát, những bộ động vật nằm chung quanh đại khái bị dìm chết như thế.

Địch Áo mừng rỡ trong lòng, lập tức thay đổi phương hướng phóng tới chỗ cái hồ đó. Con Đường Lang kia vẫn liều mạng bám sát Địch Áo không tha.

Địch Áo vận chuyển nguyên lực lên tới cực hạn, sau khi chạy được một quãng liền dậm chân thật mạnh nhảy tới chỗ cái hồ kia. Con Đường Lang cũng đánh tới, cặp cánh triển khai lao thẳng về phía đối phương.

Khi Địch Áo hạ xuống một góc phía sau cái hồ đen kia, con Đường Lang to lớn cũng bay tới phụ cận tấn công Địch Áo dồn dập, chẳng lẽ con Đường Lang thông minh như vậy? Biết cái hồ này uy hiếp đến nó? Không thể nào, con Đường Lang tựa như cỗ máy chiến đấu không biết mệt mỏi, tiếp tục vung lưỡi hái đánh tới Địch Áo.

Địch Áo lập tức buông thả Phong Ưu Nhã bay vòng sang mặt bên. Hắn không có biện pháp nào khác, phải lợi dụng nhân tố địa hình thiên nhiên may ra có cơ hội thay đổi tình hình. Nếu không rất khó lòng giết chết con Đường Lang kinh khủng này, đây đúng là một trận khổ đấu cực kỳ nguy hiểm.

Lần này Địch Áo không có bay qua từ trên không, mà nhảy vào một khối nham thạch ở giữa hồ.

Con Đường Lang không có bay, huy động mấy cái chân chạy tới Địch Áo nhanh như gió. Địch Áo thấy vậy cuối cùng thở phào nhẹ nhỏm.

Sau khi con Đường Lang vọt vào trong hồ rõ ràng bị giảm tốc độ lại rất chậm, nhất là mấy cái chân dài bị hãm sâu xuống lòng hồ, cái bụng cũng bị nước hồ sềnh sệch bám dính chặt chẽ, rốt cuộc đứng lại một chỗ.

Đường Lang nhận thấy không ổn liền quay đầu đánh giá bốn phía, sau đó xoay thân thể vòng vòng tìm cách thoát ra. Địch Áo tự nhiên không khoanh tay đứng nhìn, giơ tay bắn ra một đạo Lôi Quang Phong Nhận.

Phong Nhận đánh trúng nước hồ trước mặt con Đường Lang phát ra một tiếng nổ ầm vang, nước hồ đen thui chợt dâng lên phủ khắp toàn thân con Đường Lang.

Đường Lang rít lên thảm thiết, dùng hai cái lưỡi hái múa may ở trước mặt, hình như hai con mắt của nó đã bị nước hồ bám vào.

Địch Áo nhảy qua một bên rơi vào chỗ an toàn, quay người bắn ra thêm một đạo Lôi Quang Phong Nhận.

Phong Nhận từ mặt bên đánh trúng vào hông con Đường Lang, ngay khi Phong Nhận nổ tung bên người con Đường Lang xuất hiện một miệng vết thương to bằng thùng nước chảy ra chất lỏng xanh lục.

Con Đường Lang vốn không thấy gì hết, đột nhiên bị công kích không trụ vững thân thể được nữa nghiêng sang một bên chìm vào trong hồ.

Địch Áo lại bắn ra hai đạo Phong Nhận, tất cả mục tiêu đều là khớp xương trên người con Đường Lang. Ở trong quá trình chiến đấu lúc nãy, hắn không có cách nào tấn công chính xác, nhưng giờ phút này con Đường Lang đã biến thành một cái bia sống, hệ số khó khăn đã giảm đi rất nhiều.

“Ầm ầm !”

Khớp xương trên người con Đường Lang bị đánh thay hình đổi dạng, mặc dù không bị đứt rời nhưng rõ ràng đã không còn tác dụng chống đỡ thân thể nữa.

Nước hồ đen có đặc tính bám dính rất mạnh, té xuống thì dễ dàng nhưng lại cực khó đứng lên. Huống chi các khớp xương trên người đã bị trọng thương, không thể tiếp tục giữ vững thăng bằng, nó lại không nhìn thấy gì hết, chỉ chật vật né tránh lung tung, nhưng nó càng giãy dụa sẽ bị chìm xuống càng sâu. Qua chốc lát sau, con Đường Lang to lớn đã biến mất dưới mặt hồ, chỉ còn lại có hai cái lưỡi hái tráng kiện lộ ra bên ngoài, ngay cả miệng cũng bị nước hồ lấp đầy, căn bản không thể kêu rên một tiếng.

Địch Áo cười ha hả phủi tay, yêu thú biến dị tóm lại vẫn là dã thú, nếu như đổi thành một gã võ sĩ, hắn không thể nào kết thúc chiến đấu dễ dàng như thế. Giờ phút này trong lòng hắn có cảm giác rất thỏa mãn.

Ngẩng đầu phân biệt phương hướng rõ ràng, Địch Áo chạy vào trong rừng rậm, thân hình di chuyển nhanh chóng, chớp lóe mấy cái đã biến mất không còn thấy bóng dáng nữa.

“Địch Áo không có việc gì chứ?” Tác Phỉ Á lo lắng nhìn lại phía sau, đã qua nửa giờ mà Địch Áo vẫn không có xuất hiện.

“Yên tâm đi, ngươi có thấy người nào chạy trốn nhanh hơn Địch Áo không? Không có việc gì đâu.” Ca Đốn miễn cưỡng cười cười, trong lòng thì lại rất buồn bực. Theo lý thuyết thứ gì hình thể càng lớn hẳn là càng cồng kềnh khó di chuyển mới đúng. Nhưng cái con Đường Lang kia đã vi phạm quy luật này, chẳng những động tác nhanh nhẹn, tốc độ cũng mau tới cực điểm. Không phải là Ca Đốn không có lòng tin đối với Địch Áo, mà là vì cảnh tượng con Đường Lang kia tru diệt đám báo rừng quá rung động, khiến cho hắn không nhịn được phải lo lắng dùm cho Địch Áo.

Lôi Mông bỗng nhiên ngừng lại, thở dài một hơi rồi nói: “Các ngươi đi trước, ta quay lại tìm Địch Áo.”

“Ngươi nổi cơn thần kinh gì đó?” Y Toa Bối Nhĩ nhìn chằm chằm Lôi Mông: “Lỡ may đầu Đường Lang kia đuổi theo, ngươi có thể chạy trốn được không?”

“Chạy không thoát thì thế nào? Chung quy vẫn tốt hơn để một mình Địch Áo gánh chịu.” Lôi Mông nói: “Dù sao lão tử không muốn chạy nữa rồi, nhìn thấy Ma Phi chạy, đến Hắc Sơn công quốc vẫn chạy, hiện tại ngay cả một con bọ ngựa cũng dám khi dễ lão tử. Ta mặc kệ các ngươi, ta chạy đủ rồi.”

“Ngươi là lão tử của ai?” Y Toa Bối Nhĩ cũng tức giận.

“Tốt lắm, tốt lắm, đừng cãi.” Ca Đốn vội vàng khuyên giải hai người, thở dài nhìn sang Lôi Mông: “Ngươi cũng bớt tranh cãi một tí đi, ngươi cho rằng trong lòng ta tốt hơn sao?”

Ca Đốn có thể hiểu được tâm tình Lôi Mông, sở dĩ hai người ngày đêm khổ luyện có nguyên nhân rất lớn là không muốn mỗi khi phát sinh chiến đấu lại để cho người khác ngăn chặn trước mặt bọn họ. Cho dù người này là ai vẫn lưu lại trong lòng bọn họ vết mờ rất khó phai nhạt. Rốt cuộc bọn họ lên cấp Cực Hạn võ sĩ cho là có thể sánh vai chiến đấu cùng Địch Áo, nhưng lại bất đắc dĩ phát hiện kết quả vẫn y như cũ. Người xông đi lên người vẫn là Địch Áo, còn bọn họ vẫn phải vội vã rời khỏi chiến trường để tránh liên lụy Địch Áo. Lý trí nói cho bọn họ biết đây là lựa chọn tốt nhất, nhưng khi Ca Đốn tự vấn lương tâm luôn cảm thấy không an ổn.

Đây không phải thuộc về cái loại tranh cường háo thắng, mà là điểm mấu chốt làm người của bọn họ. Nếu như bọn họ nguyện ý núp ở phía sau người khác an an ổn ổn sống qua ngày thì cục diện hiện tại không thể nào phát sinh, trong bọn họ có người nào hậu đài không lớn mạnh chứ? Bằng hữu là để dựa vào lẫn nhau, cùng chung đối địch, không thể nào chỉ từ một phương chiếu cố, loại tình cảm sinh ra từ một phía không bao giờ lâu dài được.

“Dù sao ta không đi là không đi.” Lôi Mông bướng bỉnh nói: “Địch Áo không trở lại, ta sẽ chờ ở chỗ này.”

Ánh mắt Y Toa Bối Nhĩ chợt lóe sáng, tựa hồ hiểu rõ ý nghĩ Lôi Mông, chậm rãi bước sang một bên yên lặng chờ đợi.

Địch Áo từ xa nhìn thấy đám người Tác Phỉ Á đứng ở một chỗ nhất thời sợ hết hồn, còn tưởng rằng các nàng đang bị cái gì đó vây khốn. Hắn vội vàng trước ẩn thân vào sau rừng cây, nhưng cẩn thận quan sát hồi lâu lại không phát hiện ra chuyện gì bất thường liền nghi ngờ hiện hình đi thẳng tới chỗ bọn họ.

“Địch Áo !” Tác Phỉ Á vui mừng hô lên.

“Tại sao các ngươi không đi? Lo lắng ta không đuổi kịp các ngươi?”

Tác Phỉ Á cười cười: “Lôi Mông đòi ở lại chờ ngươi.” Rồi nàng không tiếp tục nói nữa.

Địch Áo suy tư một lát liền đoán ra Lôi Mông tại sao làm như vậy, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lôi Mông: “Đi, chuyện này có gì mà áy náy, ai bảo ta chạy nhanh nhất nhóm chứ. Nếu như đổi lại là Hỏa Hống Thú, còn không phải cần ngươi và Ca Đốn chống đỡ hay sao?”

“Bỏ rơi đầu Đường Lang rồi?” Tác Phỉ Á hỏi.

“Làm sao được.” Địch Áo cười khổ nói: “Các ngươi đã nhìn thấy tốc độ của nó kia mà, chỉ chậm hơn ta một chút thôi.”

A? Tất cả mọi người đều sợ hãi vội vàng nhìn lại sau lưng Địch Áo. Lúc này mới nghe Địch Áo bổ sung một câu: “Nhưng nó chết đuối rồi, ha ha!”

Mọi người không hẹn mà cùng đảo cặp mắt trắng dã, trò này hình như không buồn cười tý nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.