Trải qua buổi nhạc đệm nho nhỏ này, mọi người lại bắt đầu đi về phía trước, tiếc nuối duy nhất chính là mơ ước được tắm suối nước nóng tan vỡ. Chỉ có điềi bọn họ cũng không có biện pháp nào khác, các nữ hài tử Tác Phỉ Á vẫn phải tiếp tục chịu đựng, so sánh với tính mạng, dơ bẩn tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhóm Địch Áo có Hỏa Hống Thú mở đường nhưng tốc độ tiến lên vẫn không tính là nhanh. Chủ yếu là do thể lực Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ theo không nổi, mặt đất dưới chân rải đầy lá rụng, dẫm lên mềm nhũn đi đường rất khó khăn, lại mau mệt mỏi. Những người khác thì dễ dàng hơn nhiều, sau khi lên cấp Cực Hạn võ sĩ không chỉ có thể điều động nguyên lực nhiều hơn, mà tố chất thân thể cũng được đề cao rất lớn.
Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ cũng rõ ràng bản thân mình liên lụy tốc độ của mọi người. Mặc dù những người khác không nói gì nhưng hai người đều âm thầm tự trách, ngoài mặt cười cười nói nói kì thực vẫn cắn răng kiên trì. Nếu không phải mỏi mệt tới cực điểm tuyệt đối không chủ động yêu cầu dừng lại nghỉ ngơi.
Phía sau mấy người Địch Áo vài chục dặm, đoàn người tên mập di chuyển khó khăn. Nếu có một bản đồ chi tiết là có thể phát hiện khoảng cách song phương đang từ từ rút ngắn, theo như đà này sớm muộn gì bọn họ cũng đuổi kịp Địch Áo.
Mới vừa tiến nhập rừng rậm, bên phía tên mập có hai mươi mấy người, bây giờ chỉ còn lại có sáu, những người khác đều là Quang Mang võ sĩ. Tên mập định để cho bọn họ đi theo phía sau, hắn sẽ mang theo mấy gã Cực Hạn võ sĩ dẫn đầu đuổi theo.
“Đại nhân, chúng ta đã cách đối phương không xa lắm.” Một gã võ sĩ cẩn thận ngó sang mấy cành cây đứt gãy, hồi báo với tên mập.
Sắc mặt tên mập âm trầm gật đầu, giờ phút này hình tượng của bọn họ không khá hơn Địch Áo chút nào cả. Mọi người mặt xám mày tàn, y phục bị thủng rách tùm lum, tên mập luôn luôn sống an nhàn sung sướng đã bao giờ đau khổ như thế, trong lòng đã sớm oán hận đám người Địch Áo tới cực điểm.
Thực lực nhóm tên mập cường đại hơn đám người Địch Áo nhiều, một vị Võ Tôn cộng thêm năm Cực Hạn võ sĩ hoàn toàn có thể hủy diệt một tòa thành cỡ nhỏ, dùng đội hình như vậy đối phó những người tuổi trẻ có vẻ hơi lãng phí. Chẳng qua là Hắc Sơn Đại công xưa nay làm việc luôn luôn cẩn thận, phái ra đội hình như vậy là vì bảo đảm không có chuyện bất ngờ phát sinh.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
“Chuyện nhỏ này ta nghĩ ngươi có thể làm tốt, nếu không bắt được thì ngươi không cần thiết quay trở về.” Lúc Hắc Sơn Đại công cười cười nói ra câu này, tên mập lại có thể nhận ra cảm giác lạnh lẽo ập vào mặt, hắn dám không trở lại sao? Hắn biết rất rõ thủ đoạn của Hắc Sơn Đại công, tử vong đơn thuần chưa phải là kết quả bi thảm nhất.
Vì thế mặc dù Lan Tạp không thèm giảng đạo lý thối lui ra khỏi cuộc đuổi bắt này, nhưng tên mập chỉ có thể kiên trì tiếp tục đuổi theo, hi vọng đến lúc đó cái tên Ca Đốn thiếu gia kia biết điều phối hợp một chút. Nếu không hắn rất khó lòng lựa chọn, cho dù là Hắc Sơn Đại công hay Thiên Không thành, hắn không thể đắc tội được bên nào được. Dĩ nhiên nếu như nhất định phải chọn một trong hai, hắn tình nguyện đắc tội Thiên Không thành, ít nhất còn được chết tốt một chút, không cần phải thừa nhận quá nhiều thống khổ.
Qua không bao lâu, đoàn người tên mập nhìn thấy màn sương mù trong rừng, mấy người lập tức giảm tốc độ lại. Trong rừng rậm có đầy đủ những thứ ly kỳ cổ quái, bọn họ còn không có tự cao tự đại đến mức nghĩ là mình có thể hoành hành ở trong khu rừng này. Mặc dù dọc theo con đường này bọn họ men theo dấu chân đám người Địch Áo đi tới, chưa bao giờ gặp phải con yêu thú nào. Nhưng không ai dám xác định, đám người Địch Áo có thể đánh bậy đánh bạ tiến vào lãnh địa của con yêu thú khủng bố nào hay không.
Mùi máu tanh từ trong rừng nhẹ nhàng bay tới, tên mập cẩn thận hít hà mấy hơi, sắc mặt chợt xám lại phất tay áo ra hiệu. Phía sau có một người võ sĩ mặc giáp nhẹ xông ào vào trong rừng, nhìn tốc độ của hắn hiển nhiên là Phong hệ võ sĩ, chính là người chuyên dò đường cho bọn họ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi tên mập đã bắt đầu không nhịn được nữa, gã Phong hệ võ sĩ rốt cuộc chạy trở lại, thần sắc trên mặt có vẻ cổ quái tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó mà hắn nghĩ không ra.
“Ngươi làm cái vẻ mặt gì đó?” Tên mập kinh ngạc hỏi.
“Đại nhân, ngài đi xem là biết.” Gã Phong hệ võ sĩ lắc đầu, hắn thật sự không biết nên miêu tả như thế nào.
Tên mập nghi ngờ nhìn gã thủ hạ của mình, nhấc chân đi tới chỗ có sương mù tràn ngập.
Chỉ chốc lát sau, tên mập đứng ở bên cạnh suối nước nóng nhìn xuống thi thể báo rừng nằm đầy đất, khuôn mặt hắn biểu diễn cực kỳ đặc sắc. Báo rừng là loài mãnh thú thực lực cũng không tính là đáng sợ, chính hắn có thể dễ dàng đối phó vài chục con báo, nhưng vấn đề là hắn không làm gọn gàng như vậy được. Đám báo rừng ngã lăn trên mặt đất đều bị một kích mất mạng, miệng vết thương trơn nhẵn như gương. Tên mập không thể nào nghĩ ra phải dùng loại vũ khí gì mới có khả năng tạo ra kết quả như thế.
“Đại nhân, bên kia còn có mấy cỗ thi thể, hẳn là bị Phong Nhận giết chết.” Một gã võ sĩ khác chạy tới hồi báo.
Tên mập đang căng thẳng nghe thế liền hòa hoãn lại một chút, nếu như tất cả báo rừng đều bị cùng một loại phương thức giết chết, như vậy hắn sẽ phải suy nghĩ có phải mình đã đuổi theo phương hướng sai lầm hay không? Điều này hiển nhiên không thể nào là do mấy Cực Hạn võ sĩ có thể làm được.
“Diễn Sinh bí kỹ, không sai, chính là những người này.” Tên mập gật đầu, quét mắt nhìn bốn phía, đập vào mắt là hàng loạt cây cối gãy đổ ngổn ngang. Hiển nhiên nơi này từng phát sinh một trận chiến đấu kịch liệt, một cảnh tượng nhìn thấy càng thêm giật mình chính là hắn thấy mấy đống nham thạch bị cắt ngang, vết cắt cũng trơn nhẵn y như thi thể báo rừng vậy. Tên mập chợt rùn mình một cái, nếu đổi lại là bản thân chỉ sợ cũng không ngăn cản được một kích bén nhọn như vậy?
Những người khác đứng ở sau im lặng chờ đợi tên mập, từ vẻ mặt là có thể nhận ra trong lòng bọn họ đều có nghi vấn giống nhau.
“Khẩn trương như vậy làm gì?” Tên mập bỗng nhiên cười cười nói: “Tìm chung quanh xem có thi thể của bọn họ hay không, tìm được dĩ nhiên là tốt, cho dù tìm không được chúng ta cũng không cần phải lo lắng. Ngay cả mấy Cực Hạn võ sĩ cũng không đối phó được thì có gì phải sợ?”
Mấy võ sĩ liếc nhìn nhau rồi phân ra bốn phía tìm kiếm, chỉ có điều bọn họ cẩn thận duy trì khoảng cách gần nhau, lời tên mập nói không thể hoàn toàn trừ bỏ băn khoăn của bọn họ. Lão nhân gia thì nhàn tản đứng chơi khoan khoái, mở miệng nói thứ gì cũng dễ dàng. Thật sự phát sinh chuyện gì chỉ sợ nhà ngươi chạy còn nhanh hơn mới đúng?
“Không có !”
“Tìm không thấy!”
Các võ sĩ lục tục trở lại hồi báo, một gã võ sĩ trong đó đi ngang qua cái hồ đen thui kia, nhưng giờ phút này thân thể Đường Lang đã bị chìm lỉm xuống dưới, chỉ còn lại có nửa cái chân trước dựng đứng ở trên mặt hồ. Gã võ sĩ không thể nào ngờ được chỉ vài giờ trước cái hồ này đã mai táng một con yêu thú hung mãnh tuyệt luân.
“Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?” Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên nói: “Rốt cuộc là lực lượng của thứ gì mới có thể làm cho Đường Lang nho nhỏ biến thành khổng lồ như vậy?”
Tác Phỉ Á đi chậm lại, nóit: “Ý ngươi là….”
“Tinh thần kết tinh?” Ca Đốn lộ ra thần sắc kinh hãi, lúc trước bọn họ chỉ chú ý tới con Đường Lang to lớn kia rất đáng sợ, nhưng không có suy nghĩ đến phương diện khác. Bây giờ được Y Toa Bối Nhĩ nhắc nhở, chỉ nghĩ thoáng qua liền kịp thời phản ứng.
Sau thời kỳ Đại Tai Biến, rất nhiều loài dã thú xảy ra biến dị, nhưng trình độ biến dị không hề giống nhau. Lấy con chuột làm thí dụ, có con thì biến lớn bằng cái chậu rửa mặt, có con thì to lớn hơn cả voi. Đây là vì chúng nó hấp thu nguyên lực nhiều ít dẫn đến chênh lệch.
Có thể làm cho một con Đường Lang nhỏ nhỏ biến thành quái vật khổng lồ như thế, tuyệt đối không phải là lực lượng của mảnh vỡ tinh thần.
Chỉ có tinh thần kết tinh mới có thể làm cho Đường Lang phát sinh biến hóa cực lớn như thế, thế nhưng tinh thần kết tinh thuộc về trân bảo chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Bởi vì tinh thần kết tinh không thể tạo thành khu vực mỏ, nó chỉ nằm hỗn tạp ở trong đống mảnh vỡ tinh thần, rất khó bị phát hiện.
Mọi người đều dừng lại bốn mắt nhìn nhau, nên tiếp tục đi tới hay là tìm kiếm chung quanh hy vọng Đường Lang lưu lại dấu vết?
“Vì sao dừng lại rồi?” Địch Áo nhẹ giọng nói: “Đi, cho dù nơi này có cái gì, ít nhất chúng ta phải bảo vệ tốt bản thân trước đã.”
Mọi người nghe thế mới tiếp tục đi tới, chốc lát sau Ca Đốn do dự nói: “Nơi này chính là lãnh địa Hắc Sơn Đại công, nếu quả thật có tinh thần kết tinh bọn họ hẳn là phát hiện từ sớm.”
“Ngu ngốc không có đầu óc, đã quên khu vực quặng mỏ chúng ta tìm được rồi sao?” Lôi Mông nói: “Khắc Lý Tư bình nguyên bị các mạo hiểm giả lục lọi qua bao nhiêu lần? Thế mà vẫn cứ bỏ sót, không phải là chúng ta tìm được mảnh vỡ tinh thần cực phẩm hay sao?”
“Ngươi mới không có đầu óc.” Ca Đốn cả giận nói: “Chúng ta thấy đầu Đường Lang là có thể nghĩ đến vùng phụ cận có thể có tinh thần kết tinh, chẳng lẽ người khác phát hiện không nghĩ tới điều này?”
“Đúng rồi, Địch Áo, vậy thi thể con Đường Lang kia ở đâu?” Nghe thấy Ca Đốn nói như thế, Lôi Mông đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Những gã võ sĩ của Hắc Sơn Đại công có thể phát hiện không?”
“Coi như là phát hiện, bọn họ cũng không thể nhận ra được.” Địch Áo chậm rãi nói, khi hắn rời khỏi cái hồ nước đen kia thì con Đường Lang đã bị nước hồ bao phủ, hơn nửa người cũng chìm vào trong ao. Nhóm võ sĩ Hắc Sơn Đại công không thể nào nhận ra đó là loài động vật nào được.
“Ca Đốn, trước kia ngươi từng nghe nói qua trong rừng rậm Hắc Sơn công quốc có loại Đường Lang này không?” Y Toa Bối Nhĩ vừa đi vừa nói.
Ca Đốn ngẩn ra hồi lâu, trả lời: “Hình như là chưa nghe nói qua.”
“Cũng có thể là con Đường Lang này mới vừa hoàn thành biến dị.” Y Toa Bối Nhĩ suy nghĩ một lát, nói một câu khiến những người khác mặt mày như đưa đám: “Còn có thể nó đã hấp thu sạch lực lượng tinh thần kết tinh.”
“Ta cảm giác con Đường Lang kia không phải thường xuyên hoạt động ở chỗ này.” Lôi Mông đột nhiên nói.
“Dù sao nó cũng xuất hiện ở đây, chúng ta có thể nhớ phương vị đại khái, chờ sau này quay lại thử vận khí xem sao.” Y Toa Bối Nhĩ nói.
“Ngươi còn muốn quay lại?” Lôi Mông kinh ngạc hỏi.
“Tại sao lại không?” Y Toa Bối Nhĩ khó hiểu hỏi ngược lại.
Lôi Mông nhún vai không nói gì, ở trong tưởng tượng của hắn đoạn lữ trình này nhất định trở thành cơn ác mộng của các nữ tử. Đặc biệt là Y Toa Bối Nhĩ trước giờ toàn sống trong nhà, hưởng thụ cuộc sống thoải mái, bây giờ nàng có thể cắn răng kiên trì là vì không muốn liên lụy mọi người mà thôi. Đến khi trở lại Thánh Đế Tư thành, Y Toa Bối Nhĩ nhất định sẽ buông tha những mơ ước không thực tế, hưởng thụ cuộc sống an phận thủ thường.
Bây giờ nhìn lại hình như hắn hơi khinh thường Y Toa Bối Nhĩ thì phải?
Mọi người vừa tán gẫu vừa lên đường, đảo mắt đã đến lúc hoàng hôn. Mặc dù lúc này mặt trời còn treo ở giữa đường chân trời chưa có hoàn toàn lặn xuốngi, nhưng không gian bên trong rừng rậm đã tối mịt mù.
Tuyết Ny ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la, nhẹ giọng nói: “Tuyết sắp rơi.”
“Tuyết rơi?” Địch Áo nhìn theo tầm mắt Tuyết Ny: “Ngươi có thể bảo đảm không?”
“Thủy hệ võ sĩ chúng ta rất nhạy cảm với khí trời biến hóa.” Tác Phỉ Á cười nói: “Tuyết Ny nói tuyết sắp rơi, vậy thì nhất định chút nữa sẽ rơi.”
“Chúng ta nắm chặc thời gian lên đường.” Địch Áo nói: “Tuyết Ny, trận tuyết này sẽ kéo dài bao lâu?”
“Không rõ ràng lắm.” Tuyết Ny lắc đầu đáp.
Địch Áo vừa định nói gì chợt thấy Lao Lạp đi tới, ngưng thần nhìn ra phía sau. Trong tình hình bình thường, trên mặt Lao Lạp luôn luôn nở nụ cười ngây ngô, rất ít khi thấy nàng có bộ dạng nghiêm trang như thế này.
“Lao Lạp, tại sao?” Địch Áo hỏi.
“Phía sau… người…” Lao Lạp cố hết sức nói.
Địch Áo nhíu mày, cước bộ từ từ chậm lại, cười khổ nói: “Đúng là đau đầu mà, có cần đuổi sát như vậy không chứ, bọn họ thật sự là chiến sĩ không sợ khổ, không sợ mệt mỏi nha!”
“Địch Áo, ngươi còn đứng đó làm gì? Đi mau.” Y Toa Bối Nhĩ nói. Mặc dù ngoài mặt Y Toa Bối Nhĩ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng luôn một mực tự trách, nàng biết là bởi vì mình làm chậm tốc độ mọi người lại.
“Chúng ta đi không xong.” Ca Đốn nhẹ giọng nói, hắn và Lôi Mông đã trải qua không ít hoạt động nguy hiểm, kinh nghiệm phong phú hơn Toa Bối Nhĩ rất nhiều. Sau khi Lao Lạp phát ra cảnh báo, hắn cũng đồng thời có phán đoán của riêng mình.
“Đúng vậy.” Lôi Mông chậm rãi gật đầu: “Chúng ta phải tìm kiếm đường nhỏ dễ đi, đám người kia chỉ cần dựa theo dấu vết chúng ta lưu lại đuổi theo là được. Cứ tiếp tục như vậy không thể nào tránh thoát được, có lẽ qua một lát nữa bọn họ sẽ có thể đuổi kịp chúng ta.”
“Địch Áo, chàng cẩn thận đó.” Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói.
Lần này không giống với đối kháng Đường Lang vào buổi trưa. Nếu đột ngột phát sinh chiến đấu, võ sĩ các hệ sẽ có nhiệm vụ riêng, Lôi Mông xông đi lên ngăn trở Đường Lang, Ca Đốn chủ công, Tuyết Ny và Địch Áo hiệp đồng tác chiến ở hai bên, nhưng một mình Địch Áo lại đảm nhiệm tất cả làm cho đám người Lôi Mông rất khó chịu và tự trách bản thân.
Bây giờ truy binh gần tới, Địch Áo thân là Phong hệ võ sĩ nên lưu lại cản hậu, tận lức hạn chế địch nhân hành động, cho nên vẻ mặt của mọi người coi như là bình tĩnh, bởi vì nếu đổi thành người khác chắc chắn sẽ có đi mà không có về.
“Yên tâm, ta không sao.” Địch Áo cười ha hả nói: “Rất khó lưu ta lại mà, trừ phi bọn họ có Phong hệ Võ Tôn, nhưng…”
“Nhưng nếu bọn họ có Phong hệ Võ Tôn thì đã sớm đuổi tới rồi.” Y Toa Bối Nhĩ nói.
“Không sai.” Địch Áo nói: “Các ngươi đi nhanh, không nên lãng phí thời gian, nhất định phải kiên trì đến lúc tuyết rơi, hi vọng trận bão tuyết này có thể che giấu dấu vết chúng ta lưu lại.”
“Vậy ngươi có thể tìm thấy chúng ta không?” Lôi Mông hỏi.
“Buổi tối có thể phí chút khí lực, nhưng đến sáng ngày mai ta nhất định sẽ đuổi theo các ngươi.” Địch Áo nói.
“Chúng ta đi.” Lôi Mông buồn bực nói.
Mắt thấy thân ảnh mọi người biến mất ở trong bóng tối, Địch Áo từ từ bay lên một nhánh cây, chậm rãi ngồi xuống, hai chân đong đưa qua lại, bộ dáng tựa hồ rất nhàn rỗi.
Trên thực tế Địch Áo cũng không lo lắng cho mình, lấy lực lượng bây giờ của hắn ở trong hàng võ sĩ cấp thấp chỉ sợ mỗi Phong hệ Võ Tôn. Những Võ Tôn hệ khác không thể đả thương hắn, đánh không lại cũng có thể trốn.
Qua chừng nửa canh giờ, một đám võ sĩ cầm cây đuốc nhanh chóng đến gần, mặc dù hắn không ngại bại lộ vị trí của mình, vẫn nhàn nhã ngồi trên cành cây như cũ. Nhưng khí tức của hắn đã sớm hòa nhập với làn gió ở trong rừng rậm, rất khó bị người khác phát hiện.
Hai trăm thước, một trăm thước, những gã võ sĩ kia cách Địch Áo một đoạn không đủ mười thước, qua nữa chốc lát bọn họ sẽ đi xuyên qua dưới chân Địch Áo.
Lúc này Địch Áo không thể không nói: “Các vị, các ngươi không mệt hả?”
Những người đó đều là võ sĩ tinh nhuệ dưới trướng Hắc Sơn Đại công, kỷ luật nghiêm minh, phối hợp ăn ý, chỉ xem bọn hắn đuổi theo đám người Địch Áo, dọc đường đi cơ hồ chưa từng nghỉ ngơi lần nào. Nhưng mỗi người vẫn duy trì trạng thái tràn đầy tinh lực, lại càng sẽ không nói một câu oán hận, nhiều nhất trên đường đi chỉ nhẹ giọng đàm tiếu với đồng bạn mấy câu.
Thanh âm Địch Áo phát ra quá mức đột ngột làm cho đám võ sĩ vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức bày ra tư thế chiến đấu. Hai tên Địa hệ võ sĩ thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ chạy lên hàng đầu, Hỏa hệ võ sĩ ở giữa tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, còn có hai tên Phong hệ võ sĩ lập tức ẩn vào trong rừng rậm nhanh chóng biến mất.
Đợi đến lúc bọn họ thấy rõ chỉ có một mình Địch Áo mới thở phào nhẹ nhỏm, sau đó thần sắc lộ vẻ thẹn quá thành giận, bởi vì bọn họ phản ứng quá lớn.
“Hai người các ngươi, bắt tên kia cho ta.” Tên mập lớn tiếng quát.
Tên mập vừa nói xong liền có hai bóng đen từ trong rừng rậm lao ra, lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận Địch Áo. Thân hình bọn họ còn đang ở giữa không trung chợt vung tay liên tiếp thả ra mười mấy đạo Phong Nhận vọt tới Địch Áo.
Địch Áo trải qua Ngõa Tây Lý đặc huấn nên nhãn lực tốt hơn trước kia rất nhiều. Phong Nhận còn đang bay tới nhưng hắn đã đoán được vị trí chúng nó đánh vào, không có một đạo Phong Nhận nào đánh trúng bản thân, nhìn bộ dáng hẳn là đối phương muốn chặt đứt đường lui của mình, chẳng lẽ muốn bắt sống? Địch Áo vốn định phát động phản kích, giờ phút này lại thay đổi ý niệm trong đầu, vẫn cười ha hả ngồi tại chỗ.
Thấy Địch Áo ngồi im không nhúc nhích, hai tên Phong hệ võ sĩ hơi kinh ngạc, nhưng chuyện này không ảnh hưởng tốc độ của bọn họ. Trong nháy mắt bọn họ đã nhảy lên cành cây gần đó nhìn chằm chằm vào Địch Áo.
“Đừng hiểu lầm, ta tới đàm phán với các ngươi.” Địch Áo nói.
Hai tên Phong hệ võ sĩ cười lạnh trong lòng, nhưng cũng hiểu Địch Áo không có ý định chạy trốn. Một gã võ sĩ nhảy tới nắm lấy cổ Địch Áo, quát lớn: “Đứng lên cho ta.”
Địch Áo vẫn không nhúc nhích, bị gã võ sĩ xách lên y như gà con.
Gã Phong hệ võ sĩ khác lập tức tiếp cận, hai người chia ra giữ lấy tay trái tay phải của Địch Áo rồi vặn ngược ra sau. Đúng lúc này, bọn họ nhận ra từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói, y như bị hàng ngàn cây kim đâm vào vậy. Chốc lát sau, bọn họ thấy được thanh mang chói mắt hiện ra trước mặt.
Hai đạo Lôi Quang Phong Nhận nổ tung trong lòng bàn tay Địch Áo, điện quang nhanh chóng ngưng tụ lại rồi bộc phát mạnh mẽ bao phủ Địch Áo và hai tên Phong hệ võ sĩ vào trong.
Nếu như Địch Áo buông thả Phong Nhận ở cự ly gần, hai tên võ sĩ sẽ có cơ hội tiến hành né tránh, nhưng cái chiêu kiểu tự tử như thế này làm cho bọn họ khó lòng phòng bị.
“Chạy đi!” Tên mập dù sao cũng là Võ Tôn, ngay khi Địch Áo xuất thủ đã nhận ra nguyên lực mịt mờ dao động, vừa cao giọng cảnh báo vừa xông thẳng về phía trước.
Hai tên Phong hệ võ sĩ bị điện quang bao phủ liều mạng bay ngược ra sau. Mặc dù bọn họ nắm bắt thời cơ khá tốt, đã bắt đầu lui bước trước khi uy lực lôi điện phóng thích hoàn toàn. Nhưng tốc độ lôi điện vẫn nhanh hơn thân hình của bọn hắn, ngay lúc đó hai tay Địch Áo lại chém ra hai đạo Phong Nhận bình thường.