Tế Điên Hòa Thượng

Chương 95



Ba anh hùng đụt mưa Kim Gia trang

Mãnh hào kiệt chánh khí kinh ma nữ

Lôi Minh, Trần Lượng nghe bên ngoài nói: “Có mùi người lạ”, bèn rút dao cầm sẵn. Thấy bức rèm lay động, một người nữ bước vào. người nữ vừa bước
vào phòng, Lôi Minh hô:

– Cái gì đây?

Hô xong rút dao chém một nhát. Chỉ thấy lửa lóe lên một cái, yêu tinh co giò chạy mất. Nhát
dao của Lôi Minh chém trúng, ngoài dấu máu rơi lại trên mặt đất còn rớt
lại những sợi lông vàng, không biết là lông sói hay lông hồ lỵ Nghe
tiếng Lôi Minh la hét, viên ngoại bên ngoài đã chực sẵn cùng người nhà
đốt đèn kéo đến xem, thấy trên đất có vết máu và lông vàng, không biết
đó là loại yêu tinh gì.

Nguyên con yêu tinh này là con chuột
vàng, có 1.200 năm tu luyện. Ở đoạn trước có nói đến Tế Điên chín lần độ con chuột cái vàng, chính là con sói chuột vàng này. Nó vẫn không chừa
tật cũ. Hôm nay mới bị Lôi Minh chém cho một dao nên thân. Bị một dao
đó, nó liền trốn chạy lên núi Lập Không, bái Lập Không hòa thượng làm
thầy. Ở đoạn sau của sách này có Ngũ Vân lão tổ bày Quần yêu ngũ vân
trận, nó cũng ở trong trận này để báo lại cái thù một dao ngày trước và
đối đầu lại với Tế Điên.

Thấy Lôi Minh đã đuổi được con yêu tinh
chạy đi, dưới đất có máu rành rành, Kim lão viên ngoại liền nói lời cảm
tạ rối rít… Ba vị cũng nói mấy lời thoái thác. Phút chốc trời đã sáng, Kim viên ngoại lấy ra 200 lượng bạc đưa cho Lôi Minh. Lôi Minh không
chịu nhận. Viên ngoại cố tình nài nỉ, không lấy không được. Ba người bất đắc dĩ phải thâu nhận và chia ra mỗi người hơn 60 mươi lượng rồi từ tạ
lên đường. Ra khỏi Kim gia trang, Lôi Minh nói:

– Này Dương đại ca, tam đệ, thấy có ngon không? Ăn uống thả cửa mà còn được thêm 60 lượng bạc nữa.

Dương Minh nói:

– Từ nay về sau chú đừng giở trò nguy hiểm đó nữa nghe. Thảng như gặp yêu tinh mặt xanh tóc đỏ, ăn thịt chú rồi chú lànm gì nào? Việc này làm
được như vậy là nhờ Tế Công lão nhân gia ngầm bảo hộ cho chú đấy.

Ba người đi cách huyện Thường Sơn không xa, thấy bên đường có một gò đạo sĩ, ở đó cây cối um tùm. Trần Lượng nói:

– Đại ca, nhị ca hãy đi chậm chậm một chút, tôi mắc đi cầu.

Dương Minh và Lôi Minh gật đầu đồng ý. Trần Lượng tới gò đất ngồi xổm xuống
đi cầu. Bất ngờ có một người từ sau đi tới, mình cao tám thước, mặt mày
đen nhẻm, tóc tết lại hình tim trâu, mình mặc áo lá cộc xanh, mang giầy
mỏng, cầm cương đao nhắm sau lưng Trần Lượng chém tới. Trần Lượng đang
ngồi đi tiêu, mắt thấy mà không thể đứng ngay lên được, bắt buộc phải bò mình tới trước thuận thế búng cho tên giặc một đạp. Bị một đạp, tên
giặc ngã lăn chiêng. Trần Lượng nhào tới nắm tên giặc lại, nói:

– Cái thằng này cả gan thiệt, muốn hại ta chớ. Mi thiệt không có mắt mà!

Tên giặc năn nỉ lia lịa:

– Xin đại thái gia tha mạng cho.

Trần Lượng nói:

– Mi đại khái hồi nào tới giờ quen tánh trộm cướp, chắc là gây ra nhiều
vụ án chớ chẳng không. Mi họ gì, tên gì? Người ở đâu? Nói thiệt đi, ta
sẽ tha mạng cho.

– Tôi là người ở huyện Đơn Dương, phủ Trấn giang.

Nghe nói là người ở huyện Đơn Dương, tiếng nói cũng tương tự, Trần Lượng nghĩ là người đồng hương nên có ý không giết, bèn hỏi:

– Mi là người Đơn Dương, vậy chớ họ gì? hiện ở thôn trang nào?

– Tôi ở Trần Gia bảo.

Trần Lượng nghĩ thầm: “Nó ở Trần Gia bảo sao mình không quen kìa?”. lại hỏi:

– Mi họ gì, ở phía nào của trần Gia bảo?

– Tôi ở phía Bắc ngã tư đường của Trần Gia bảo, họ Trần, tên Lượng, ngoại hiện là Thánh thủ bạch viên.

Trần Lượng nghe nói, khí uất tận cổ, vả vào mặt tên giặc một bạt tai xiểng
niểng. Dương Minh và Lôi Minh hãy còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng cũng
quay lại. Dương Minh hỏi:

– Này lão tam, cái gì vậy?

– Tôi đang ngồi đi tiêu, thằng này chém lén sau lưng tôi, bị tôi bắt được. Chuyện đó không kể. Đại ca hỏi thử nó họ tên gì?

– Mi họ gì?

– Tôi họ Trần, tên Lượng, ngoại hiệu là Thánh thủ bạch viên.

Lôi Minh phì cười nói:

– Tên tiểu tử này mạo xưng tên họ người hay thiệt. Nhè trước mặt Trần Lượng lại xưng mình là Trần Lượng chớ.

Tên giặc “a” lên một tiếng, nói:

– Tôi có mắt cũng như không. Nhưng tôi là người Đơn Dương, không phải là
họ Trần mà là họ Tống, tên là Tống Bát Phương. Tôi biết có Trần tam gia
là một anh hùng nên mạo nhận tên người lấy oai. Xin hỏi quý tánh của hai vị là chi?

Dương Minh nói:

– Ta tên Dương Minh, còn chú này tên là Lôi Minh.

– Ông chính là Oai trấn bát phương Dương đại gia, còn vị này là Phong lý
vân yên Lôi nhị gia đây phải không? Tôi có mắt cũng như mù, xin ba vị
tha thứ cho tôi.

Dương Minh nói:

– Ta cho mi vài ba lượng bạc để làm vốn buôn bán, chớ đừng theo nghề cướp giựt nữa nhé!

Trần Lượng nói:

– Đại ca đừng có làm chuyện tào lao, để mình thiến trái bầu nó đi là xong.

Tên giặc năn nỉ:

– Xin ba vị rộng lòng tha mạng cho tôi. Ba vị bây giờ định đi đâu?

Dương Minh nói:

– Chúng ta đi Mã Gia Hồ.

– Phải rồi, tên giặc nói, hội này, chữ phong vạn, nước nhiều lắm cá, cây
hành cắm sâu, trèo qua chân ngựa, kín lắm, theo nước vẫy vùng, có đúng
không?

Ấy là hắn nói theo tiếng lóng giang hồ. Hội này là thôn
này, phong tử vạn họ Mã, nước nhiều lắm cá là tiền bạc nhiều; cây hành
cắm sâu, trèo qua chân ngựa, kín lắm là tối lại trèo tường ăn trộm bạc.
Hắn định chừng ba người này lên Mã Gia Hồ “làm ăn’, nên mới nói thế. Lôi Minh nghe nói, nổi giận hét:

– Ai dạy mi ăn nói dơ dáy như thế hử? Mi cút đi không?

Nói rồi tống cho hắn một đạp bò càng. Tên giặc lồm cồm bò dậy lủi mất. Chỉ
vì cái đạp này mà Lôi Minh và trần Lượng kết thù với tên giặc. Sau này,
khi đại náo huyện Đơn Đương cứu Trần Ngọc Mai, Lôi Minh và Trần Lượng
suýt chết về tay Tống Bát Tiên.

Sau khi thả tên giặc đi rồi, ba
vị anh hùng đi gấp đến Mã Gia Hồ. Hỏi thăm nhà Mã đại quan nhân, mọi
người đều biết cả và chỉ đến cổng lớn ở đường phía Bắc của ngã tư, trên
cổng có biển đề: Hiếu liêm Phương Chính, Nghĩa trọng hương Lý. Ba người
hỏi thăm xong, đi đến ngã tư, thấy quả đúng như vậy, bèn bước tới gõ
cửa. Bên trong có một quản gia trạc hơn 30 tuổi đi ra, lễ phép hỏi:

– Thưa ba vị tìm ai?

Dương Minh nói:

– Bọn tôi vâng lệnh Tế Công, đưa thư, giao tận tay Mã đại quan nhân Mã Tuấn.

– Phải, đây là nhà Mã đại quan nhân, xin ba vị chờ một lát, để tôi vào trong bẩm báo.

Nói rồi quay mình trở vào. Mã Tuấn đang ở thư phòng nói chuyện với Thiết
diện thiên vương Trịnh Hùng. Nghe gia nhân đi lên huyện Thường Sơn mua
đồ về báo là ở huyện Thường Sơn bắt được tên giặc tên là Bồng đầu quỷ
Uẩn Phương. Tối hôm sau, có mấy trăm tên gian dương đại đạo đến cướp
ngục thả tù, cứu tên giặc ra, chém chết quân canh, kề dao cướp chìa khóa thành mở cửa trốn thoát. Mã tuấn nói:

– Trịnh đại ca, tối nay chúng mình phải dự bị khí giới sẵn sàng, sợ e bọn giặc nhớ lại mối thù trước kiếm mình báo thù cũng nên.

Trịnh Hùng nói:

– Không hề chi, ban đêm chúng ta cần cảnh giác một chút là được rồi.

Đương nói tới đó thì gia nhân vào bẩm báo:

– Thưa đại quan nhân, bên ngoài hiện có ba người nói là vâng lệnh Tế Công ờ chùa Linh Ẩn đến đưa thư cho đại quan nhân, mà phải đưa tận tay mới
được.

Mã Tuấn nói:

– Mi ra hỏi lại xem ba vị ấy đến là do
Tế Công phái đến đưa thư hay thuận đường ghé đưa, hoặc do Tế Công mướn
họ đưa thư tới? Hỏi kỹ rồi vào cho ta biết!

Tại sao Mã Tuấn dặn
như thế? Nguyên Mã Tuấn là người rất lịch duyệt, nếu là người Tế Công
mướn đem đến phải hậu thưởng họ; nếu là thuận đường mang lại thì chỉ giữ lễ cung kính thôi; còn nếu là người Tế Công đặc biệt phái đến phải đích thân ra cửa đón rước. Quản gia đi ra cổng, hỏi:

– Đại quan nhân
chúng tôi bảo tôi hỏi ba vị là thuận đường đem thư đến hay Tế Công đặc
biệt sai ba vị đến, hoặc Tế Công thuê tiền ba vị cầm đến!

Dương Minh đáp:

– Đây là Tế Công sai chúng tôi đặc biệt cầm thư đến, có việc rất khẩn cấp.

Quản gia lập tức vào trong thưa:

– Bẩm đại quan nhân, ba vị này là do Tế Công đặc biệt sai đến.

Mã Tuấn và Trịnh Hùng nghe báo lật đật bước ra ngoài đón tiếp. Tới cổng.
thấy Dương Minh đầu đội khăn tráng sĩ bằng đoạn xanh, mặc áo choàng cũng bằng đoạn lam, mày hình chữ bát, mắt như ánh sao, mũi thẳng, miệng
vuông chữ tứ, một bộ râu đen phất phơ trước ngực, nghi biểu khác phàm.
Còn Lôi Minh có râu đỏ, mặt lại xanh chàm, dáng vẻ tráng sĩ, tinh thần
gấp bội. Trần Lượng mặc trang phục trắng, dáng dấp tráng sĩ càng xinh
đẹp hơn người. Quản gia đưa tay chỉ:

– Đại quan nhân chúng tôi ra đón quý vị.

Dương Minh nghe nói nhìn theo tay chỉ, thấy trước mặt mình: Mã Tuấn đầu đội
khăn võ sinh màu tím nhạt, bỏ thòng hai múi có dính hạt châu lung linh
trên vai. Trên hai dải mũ bỏ thỏng thêu ba đóa hoa lam, mình mặc tiễn tụ bào màu thúy lam tay hẹp, chạy kim tuyến cùng khắp, lưng đeo dây loan
đái đính ngọc hoàn, mang giầy đế mỏng với đôi vớ anh hùng hạng nhất ở
Tây Hồ, trên có thêu trùm hoa. Tuổi trạc ngoài 30, ấn đường màu vàng
nhạt. Cặp chân mày to nằm trên đôi mắt cọp. Chuẩn đầu no đủ nhìn xuống
bộ râu chưa mọc dài. Đi sau Mã Tuấn là một người thân cao tám thước, mặc áo bát quái đen, da mặt cũng đen, mày to mắt lớn, vai cọp lưng gấu. Mã
Tuấn đưa tay ôm quyền, nói:

– Ba vị giá lâm, tôi không đón rước từ xa, xin thứ tội cho.

Bọn Dương Minh cũng vòng tay đáp lễ. Mã tuấn mời vào. Ba người vào lớp cửa
thứ hai, thấy Bắc thượng phòng là nhà chánh, hai bên đều có phối phòng.
Gia nhân vén rèm Bắc phòng lên, Mã Tuấn mời mọi người bước vào, rước
Dương Minh ngồi trên. Lôi Minh, Trần Lượng cũng ngồi xuống. Mã Tuấn ngồi ghế chủ để tiếp. Gia nhân đưa trà lên. Mã Tuấn nói:

– Nãy giờ chưa được lãnh giáo tôn tánh ba vị?

Dương Minh nói:

– Tôi họ Dương tên Minh.

Lôi Minh, Trần Lượng cũng xưng tên họ.

– Danh tánh ba vị tôi ngưỡng mộ từ lâu, Mã Tuấn nói, chẳng hay ba vị từ đâu đến đây?

– Chúng tôi gặp Tế Công Thiền sư ở Lăng Tiêu quán núi Cổ Thiên, người đặc phái bọn tôi đưa thư đến cho Mã huynh.

Nói xong móc túi lấy thư đưa ra. Trên bì thư có vẽ một cái bầu rượu đính
kèm 7 cái chung nhỏ. Đó là ký hiệu của Tế Điên. Mã Tuấn giở thư ra xem,
lập tức sợ xanh cả mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.