Lăng Tiêu quán, Tăng đạo trổ tài đấu phép
Mã Gia Hồ, anh hùng vì bạn đưa tin
Cửu cung chân nhân Hoa Thanh Phong đốt lửa dùng thần chú thôi thúc định đốt Tế Điên, nào ngờ Tế Điện miệng niệm chơn ngôn: “Án ma ni bát mê hồng!
Án sắc lịnh hích!”, lấy tay chỉ một cái, vầng lửa đỏ đùa ngược về lão
đạo sĩ, cháy xém cả quần áo ông tạ Hoa Thanh Phong thấy tình thế không
ổn, lật đật quay mình chạy về phía Yên Vân tháp mặc sức tung hoành, báo
hại Hoa Thanh Phong tóc râu quần áo đều bị cháy khét ngẹt. Hoa Thanh
Phong vội kêu lên:
– Bạch Thánh tăng, xin người từ bi tha mạng cho! Đệ tử từ nay không dám tái phạm nữa!
Tế Điên là người đầy lòng từ bi, khi nghe Hoa Thanh Phong năn nỉ xin tha
như vậy, liền lấy tay chỉ một cái, lửa tắt ngấm ngaỵ Hoa Thanh Phong từ
trong tháp chui ra, vận chẩn cước phong lật đật chạy trốn. Tế Điên không đuổi theo, chỉ quay lại mở trói cho bọn Dương Minh. Hoa Vân Long thấy
mòi không êm đã trốn mất từ trước, trong miếu chỉ còn lại bốn đạo đồng
đang run lẩy bẩy vì sợ hãi.
Tế Điên không nỡ hại chúng, chỉ nói:
– Các con đừng sợ! Trong miếu hiện còn ai không?
– Chỉ còn nhị sư huynh là Lưu Diệu Thông đang bị bịnh.
– Được rồi, lát nữa ta sẽ trị bịnh cho ông ấy.
Bọn Dương Minh bước tới thi lễ và nói:
– Đa tạ Ơn sư phụ cứu mạng! Nếu lão nhân gia đến trễ, chắc tánh mạng bọn tôi kể như xong rồi!
Tế Điên nói:
– Này Dương Minh, Lôi Minh, Trần Lượng, ba người hãy làm cho ta việc này! Ta có một phong thư, ba người hãy cầm đến Mã Gia Hồ ở huyện Thường Sơn, tìm Bạch kiểm chuyên chư Mã Tuấn giao cho ông tạ Ngày mai phải giao
trước khi đỏ đèn mới được, đừng để đến mặt trời mọc hôm sau là hỏng đấy! Việc này rất quan trọng, ba người trên đường đi nếu gặp việc gi gấp
cũng phải gác lại để đưa bức thư khẩn cấp này nhé!
Dương Minh nói:
– Được mà, việc dễ dàng này, chắc chắn bọn tôi sẽ làm đúng như sư phụ dặn.
Tế Điên lấy phong thư giao cho Dương Minh, rồi nói:
– Mấy người hãy đi ngay cho kịp, giữa đường ngàn muôn lần đừng gánh việc của người ta nhé!
Dương Minh nói:
– Sư phụ không cần phải dặn dò, bọn tôi chắc chắn sẽ đưa đến mà.
Lập tức ba vị anh hùng cáo từ, theo triền núi đi xuống chạy nhanh về phía trước. Đi được mấy chục dặm, thì ra:
Trời có lúc mây gió bất ngờ,
Người có khi họa phước không định trước.
Mặt trời chang chang chói lọi
Bỗng nhiên khói tỏa mây đùn
Sấm rền từ xa vang động
Giao long cuồn cuộn nào an?
Mây bạc rủ nhau dồn đến
Phút chốc mây trắng đầy trời
Sấm chớp đì đùng không ngớt
Khắp nơi chìm lấp trong mưa.
Ba người vận cước chạy nhanh, trước mắt hiện ra một thôn trang nhỏ, dân cư thưa thớt. Ba người đến gần thấy ở phía Bắc đường có một tòa cổng lớn.
Không còn cách nào khác, ba người chạy vào cổng lớn núp đỡ. Nào ngờ mưa
mỗi lúc một lớn, sông ngòi khe rãng ngập tràn, nước dâng cả thước, suối
tuôn ào ạt kinh hồn. Giây lát trời tối, trong khi ba người lòng dạ rối
bời thì từ bên trong, một trang nhân đi ra, nói:
– Xin ba vị vui lòng đi nơi khác để chúng tôi đóng cổng.
Dương Minh nhìn ra bên ngoài mưa chưa dứt hột, bèn nói:
– Xin lỗi, cho hỏi thăm ở đây có khách điếm không?
– Không có, qua tiểu thôn trang này đến Kim Gia trang mới có thể có khách điếm.
– Có miếu nào không?
– Cũng không có.
– Chúng tôi là khách phương xa lỡ đường, hiện giờ lại mắc mưa mà không có khách điếm. Mong cầu trang chủ ở đây thương tình cho chúng tôi nghỉ đõ
qua đêm!
– Việc này không được đâu! Cũng tại mấy người hết thôi!
Trước đây cũng có một vị xin ngủ nhờ, trang chủ chúng tôi cho mượn mùng
mền đầy đủ. Hôm sau cả người và mùng mền đều không thấy, mà còn mất thêm một số vật dụng nữa. Đó không phải là đốt giấy tiền mời quỷ tới sao?
Xem ra ba vị cũng không phải là người xấu, nhưng sợ e trang chủ chúng
tôi không dam chứa thôi.
Dương Minh thấy mòi không được, không biết làm sao, cũng cố nói thêm:
– Tôn giá nói vậy cũng phải, gặp trường hợp vừa rồi ai chẳng đề phòng! Ba anh em chúng tôi nguyên là bảo phiêu trên chốn giang hồ, hôm nay lỡ
bước vì mưa gió nên mới phải kẹt lại, cầu xin trang chủ thương tình giúp đỡ cho, bọn tôi chắc chắn không phải tệ như thế đâu. Trong thiên hạ có
người này người khác, không nên xem rặt cá mè một lứa được.
Nói rồi, người ấy quay vào nhà. Một lát trở ra nói:
– Thưa ba vị, trang chủ chúng tôi có lời mời!
Ba người tiến vào bên trong. Ngoài nhà chính là Bắc thượng phòng còn có
Đông Tây phối phòng mỗi bên ba gian. Vén rèm Bắc thượng phòng lên, nơi
đó đang ngồi một người tuổi trạc thất tuần với bộ râu bạc trắng. Vị nầy
đầu đội khăn viên ngoại bằng đoạn màu lam, mình khoác áo choàng bảo đoạn viên ngoại cùng màu. Thấy ba người bước vào, lão viên ngoại ôm quyền
nói:
– Xin mời ba tráng sĩ ngồi! Vừa rồi tôi nghe tráng đinh nói ba vị là bảo phiêu, chưa lãnh giáo quý tánh phương danh của ba vị?
Bọn Dương Minh mỗi người xưng tên họ, rồi nói:
– Bọn tôi chưa được hân hạnh lĩnh giáo tôn tính của quý trang chủ? Hôm nay chúng tôi đến đây quấy rầy trang chủ nhiều quá!
– Ba vị nói chi những lời khách sáo ấy! Tứ hải vi huynh đệ mà! Tiểu lão họ Kim, tên Vinh. Xin mời ba vị ngồi!
Dương Minh để ý quan sát: phòng này rất là ngăn nắp, bàn ghế đều bằng danh
mộc chạm trổ rất khéo léo, trên tường treo những tự thiếp, liền đối bức
họa của các danh nhân tài tử, các loại cổ ngoạn: thương, châu cổ đảnh,
vòng Tần, ngọc Hoán rực rỡ! Cách thức bài trí của bậc tài chủ lắm tiền.
Gia nhân đem trà tới, Kim lão trượng lập tức kêu dọn rượu. Gia nhân tức
thì lau dọn bàn ghế, sắm sửa bát đĩa, phút chốc cơm rượu sẵn sàng. Kim
viên ngoại nói:
– Mời ba vị dùng rượu. Lão hán ở đây không có rượu ngon. Xin quí vị dùng tạm thứ này.
Dương Minh nói:
– Lão viên ngoại nói chi những lời ấy. Ba anh em chúng tôi cảm tạ ân đức viên ngoại không hết nữa là!
Ba người nói xong, ngồi vào bàn tiệc. Cơm canh rất vừa miệng, ba người ăn
uống rất đẹp lòng. Ba người đang ăn uống thấy viên ngoại mặt mày kém
vui. Lôi Minh là người lòng ngay nói thẳng, chợt miệng nói:
–
Thái độ của lão trượng như vậy là không ổn rồi đó! Lão đã mời chúng tôi
ăn thì đừng tiếc của chớ! Nếu tiếc thì đừng mời chúng tôi ăn có hơn
không!
– Lôi tráng sĩ căn cứ vào đâu mà nói như vậy? Lão viên ngoại nói – Nếu tiếc của, tôi mời quý vị vào đây làm gì!
– Tôi thấy gương mặt viên ngoại không được vui, là tại sao vậy?
– Tại ba vị không biết. Tôi buồn không phải tiếc chút cơm canh này mà bởi có việc lo riêng. Lão hán năm nay đã 68 tuổi rồi, dưới gối không có con trai, chỉ sanh được một gái đặt tên là Xảo Nương, năm nay tròn 19 tuổi, chưa gả cho ai. Lão hán cưng chiều nó như châu ngọc. Hiện nay cháu nó
bị phải yêu tinh. Lão dán cáo bạch mời người tài giỏi bắt yêu tinh trừ
bịnh cho cháu, lão tình nguyện đền ơn 500 lượng bạc. Cho đến nay vẫn
chưa mời được ai nên lòng vẫn lấy làm lo.
Lôi Minh nói:
– Chuyện đó có khó gì. Sư phụ tôi bắt yêu được. Sư phụ tôi là Tế Công ở chùa Linh Ẩn. Tôi cũng biết bắt yêu nữa.
– Phép bắt yêu của tôn giá là học với vị nào?
– Tôi học với Thiết quan lão trương Thiên Sư ở núi Long Hổ tại Tín châu, Giang Tây.
Viên ngoại nghe nói rất mừng:
– Lôi pháp sư biết bắt yêu, một lát xin mời lão nhân gia chịu khó giúp chọ Chỉ cầu cứu được cháu nó, lão hán không dám quên ơn.
– Không hề chi, lát nữa chúng tôi ra sau bắt yêu cho viên ngoại.
Viên ngoại lập tức cho người đưa tin, bảo cô nương dời sang phòng khác, để
phòng đó cho ba vị anh hùng bắt yêu. Gia nhân vâng dạ, giây lát trở ra
thưa:
– Cô nương đã dời sang phòng khác rồi.
Lão trượng
mời ba người vào nhà sau đến ba gian thượng phòng phía Bắc. Trong phòng
này, gian phía Đông là phòng ngủ của cô nương, trong phòng thoang thoảng hương thơm.
Sau khi lão trượng lui ra phía trước, Dương Minh nói với Lôi Minh:
– Lôi nhị đệ, chú có điên không?
– Không điên đâu!
– Không điên sao chú dám nói biết bắt yêu?
– Có hề chi! Tôi thấy ông già này kiết quá, tôi nói biết bắt yêu để cho
ông ta cho dọn thêm gà, vịt, cá, cua để chúng mình chén bằng thích một
bữa. Yêu tinh có tới, bọn mình thót lên nóc nhà chạy mất là xong.
– Làm như vậy coi sao tiện?
– Không hề chị Tôi nằm trong phòng chờ sẵn, nếu yêu tinh không tới thì
thôi, còn nó tới tôi rút dao cho nó một phát, bất kể nó là loại yêu tinh gì.
– Cũng được, chỉ cần to gan đường đường chánh chánh là được. Phàm việc gì tâm chân chánh thì bách tà lìa xa! Tà không thể xâm phạm
chánh được. Thánh nhân nói: Hòa được trung đạo xứng đáng trong trời đất
được vạn vật nuôi nấng. Ấy là nói chánh khí của chúng ta sẽ làm tà quỉ
lánh xa.
Lôi Minh nói:
– Phải đấy, chúng ta có mười năm hưng vượng, thần quỷ chẳng dám khinh chê.
Trần Lượng nói:
– Ừ phải, tôi ở cửa sau chực sẵn cho.
Lôi Minh nói:
– Còn phần tôi nằm trong màn giả làm cô nương.
Dương Minh nói:
– Ta không an tâm chút nào, thôi để ta ra ngoài ngồi đợi vậy.
Lôi Minh nói:
– Dương đại ca, anh cứ lên nhà ngủ đi, khỏi để ý làm chi.
Dương Minh lên nhà phía Tây ngồi chờ, cũng không dám ngủ. Ba người chờ, chờ
mãi đến trống báo canh hai bỗng nghe bên ngoài có một trận gió lạ thổi
đến và có tiếng chân người vang vang, hình như tiếng guốc chạm đất. Có
tiếng nói:
– Hiền muội, em ngủ rồi sao? Ta định kiếm em nói chuyện đây!
Yêu tinh tiến vào phòng, nói;
– A, có mùi người lạ, người nào dám ở đây vậy kìa?
Lôi Minh nghe nói, đưa tay rút dao hườm sẵn.